Lời này vừa dứt, mọi người trong phòng đều ngẩn ra, không khí dường như cũng ngưng kết lại.
Bách Lý Khiên gã đang làm gì vậy? Giờ phút này, hành động của gã hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của An Cửu, nàng hoàn toàn không ngờ Bách Lý Khiên sẽ nói như vậy.
Tổ chức hôn lễ, cưới nàng vào cửa?
A, Bách Lý Khiên thế mà... An Cửu nhíu mày, hai tay nắm chặt.
Tay Bắc Sách cầm quân cờ cũng run lên, quân cờ thiếu chút rơi xuống, tuy vẫn ưu nhã thong dong nhưng đôi mắt bình tĩnh kia đã dao động.
Y chậm rãi nhìn Bách Lý Khiên quỳ dưới đất, nhíu mày suy tư, Bách Lý Khiên thật sự động lòng với An Cửu sao?
Thế mà xúc động tới mất hết lý trí như vậy!
Bách Lý Khiên vừa dứt lời, phản ứng đầu tiên của Bắc Tự Nhàn chính là nhìn Bắc Sách, cho dù phản ứng đó rất nhỏ nhưng bà cũng nhận ra, bà quá hiểu đứa cháu này, từ lúc tám tuổi, sau khi mẫu thân vì bệnh mà mất, y càng giống ông cụ non, gặp chuyện không hoảng sợ, dường như trên đời này không có chuyện gì có thể khiến y thay đổi sắc mặt.
Nhưng vừa rồi... Chỉ là một cái chớp mắt, nhưng y rõ ràng đã dao động.
Xem ra An Cửu đối với Sách Nhi mà nói thật sự khác biệt, nghĩ đến, Bắc Tự Nhàn hân hoan, càng yên tâm thêm vài phần.
Chỉ là... ngay lúc này Bách Lý Khiên nhắc tới việc đại hôn, Sách Nhi và An Cửu sẽ ứng phó sao đây?
“Tổ chức hôn lễ?” Nghe Bách Lý Khiên nói, quân cờ trong tay Tĩnh Phong Đế rơi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn gã chằm chằm, nhíu mày nói, “Đúng rồi, lúc con còn trẻ đã định hôn sự với An Cửu, ba năm hiếu kỳ Thái Hậu quả thật trì hoãn các con, có điều... Sao trẫm lại nghe nói con không thích hôn sự này, a, hôm nay sao thế? Vậy mà chủ động nhắc tới chuyện đại hôn?”
“Phụ hoàng, ba năm trước vốn nên đại hôn, bất đắc dĩ vì hiếu kỳ của hoàng tổ mẫu mà kéo dài việc này. Hiện tại, thứ nhất nhi thần cảm thấy An Cửu đã lớn, thứ hai... Trắc phi Nhan thị trong phủ nhi thần đức hạnh không tốt, bị phạt cấm túc, bên cạnh nhi thần chỉ còn Thượng Quan trắc phi, trong phủ Thái Tử có vẻ thanh tịch, nên sớm có chính phi chủ trì công việc.” Bách Lý Khiên trấn định nói.
Vừa rồi ở trong cung của mẫu hậu, gã đã rõ lập trường của bà, nhưng, bảo gã chắp tay nhường An Cửu lại sao?
Không, gã suy nghĩ hồi lâu, gã không cam lòng.
Băn khoăn của mẫu hậu gã biết, nhưng dù thế nào, gã vẫn kiên trì với quyết định lúc này của mình.
An Cửu, gã phải có được, cho dù đối địch với Bắc Sách, thậm chí đẩy Bắc Sách về phía trận doanh của Nhị hoàng tử, gã cũng không tiếc.
Hiện tại gã vẫn là Thái Tử, chỉ cần ngồi trên vị trí này một ngày, chuyện khác, ngày sau gã từ từ mưu tính là được!
Gã không tin, một Bắc Vương phủ, một Bắc thế tử thật sự có thể làm ra chuyện gì.
Bách Lý Khiên khẽ cười, thoáng nhìn An Cửu, tiếp tục: “Hơn nữa, nhi thần dọn ra phủ đã vài năm, hiện tại chỉ có bụng Nhan trắc phi hoài hài tử, nhi thần nghĩ, nếu chính phi có thể hoài con nối dõi, đó là hỉ sự không thể tốt hơn, con nối dõi của nhi thần nhiều cũng thành toàn cho hiếu tâm của nhi thần với phụ hoàng.”
“Ha ha, con có tấm lòng đúng là không tồi.” Tĩnh Phong Đế cười nói, càng cảm thấy hứng thú.
“Mong phụ hoàng thành toàn.” Bách Lý Khiên lần nữa dập đầu hành đại lễ, giọng nói kiên định quanh quẩn khắp phòng khiến bầu không khí thêm vài phần quỷ dị.
Lão luyện như Tĩnh Phong Đế sao có thể không phát hiện ra điểm kỳ lạ bên trong! Ông ta nhìn An Cửu, lại nhìn Bắc Sách: “Hôm nay đúng là lạ, sao An Cửu quận chúa lại cùng thế tử và Nhàn Phi tới?” Tĩnh Phong Đế cao giọng hỏi, vừa rồi ông ta không quá để ý, chỉ nghĩ vì lần trước An Cửu cứu Nhàn Phi, cho nên An Cửu quận chúa và Nhàn Phi mới trở nên thân thiết, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, ông ta không khỏi nghi ngờ, “Thế tử, Thái Tử đại hôn, ngươi có ý kiến gì không?”
Câu hỏi này khiến người ở đây đều ngẩn ra, Tĩnh Phong Đế dò hỏi ý kiến của Bắc Sách? Điều này có ý nghĩa gì?
An Cửu lặng lẽ nhìn hai người, chỉ thấy Tĩnh Phong Đế khẽ cười, không nhìn ra hỉ nộ, mà Bắc Sách vẫn ưu nhã thong dong, khiến người ta không thể bắt lấy...
Tê Phượng Cung.
Ngọc Vô Song và Ngọc Uyển đến tẩm cung của Hoàng Hậu không lâu, cung nữ cạnh Ngọc Hoàng Hậu Phương Dung cô cô vội vàng đến, thấy Ngọc Vô Song và Ngọc Uyển ở đây, chần chờ: “Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ...”
Ngọc Hoàng Hậu hiểu ý, nhìn hai người kia: “Ngươi có gì cứ nói, bọn chúng không phải người ngoài.”
Vô Song vốn là người bà tín nhiệm, mà Ngọc Uyển này... Tuy do ngoại thất phủ Thừa Tướng sinh, nhưng mấy năm nay được tẩu tử dạy dỗ, nữ tử này trầm tĩnh, ở cạnh chăm sóc Vô Song, một lòng trung thành với nàng ta, bọn họ không cần đề phòng Ngọc Uyển.
“Nương nương, vừa rồi người của Thừa Huy Điện tới truyền lời, nói Thái Tử điện hạ vội vàng vào điện, nhìn thần sắc, hình như hơi xúc động...” Phương Dung bẩm báo.
Phương Dung còn chưa nói xong, sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu bỗng dưng trầm xuống: “Ngươi nói cái gì? Thừa Huy Điện? Thái Tử tới Thừa Huy Điện?”
Gã vừa rời khỏi Tê Phượng Cung liền tới Thừa Huy Điện, gã là muốn...
Trong đầu nảy ra một suy đoán, sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu lập tức trắng bệch.
“Cô cô, người sao vậy? Thái Tử biểu ca chẳng qua đi thỉnh an Hoàng Thượng mà thôi, có gì phải lo lắng?” Thấy phản ứng của Ngọc Hoàng Hậu, Ngọc Vô Song khó hiểu nhíu mày.
“Không có gì phải lo lắng? Sợ rằng Thái Tử đã gây chuyện rồi!” Ngọc Hoàng Hậu lạnh lùng nói, cuống quít đứng dậy, cao giọng phân phó, “Người đâu, bãi giá Thừa Huy Điện!”
Bà phải lập tức đi, lập tức cản Thái Tử làm ra việc ngốc nghếch!
Ngọc Vô Song và Ngọc Uyển nhìn nhau, hiểu ý, có thể khiến Hoàng Hậu xưa nay đoan trang trấn định kinh hoảng thất thố như vậy, sợ rằng Thái Tử điện hạ thật sự gặp rắc rối...
OoOoO
Thừa Huy Điện.
Bách Lý Khiên cũng phòng bị nhìn Bắc Sách, không đợi y trả lời, gã đã khẩn thiết nói: “Phụ hoàng, nhi thần cưới Thái Tử Phi là chuyện lớn trong triều, Bắc Vương phủ sớm đã rời khỏi triều đình, không nên phát biểu ý kiến, Bắc thế tử thích thanh tịnh, xưa nay không lo chuyện bao đồng, hẳn sẽ không có ý kiến.”
Nhìn thái độ của Bách Lý Khiên, Tĩnh Phong Đế nhíu mày càng chặt: “Bắc Vương phủ và hoàng thất là thế gia nhiều năm, hơn nữa ánh mắt của Bắc Sách xưa nay không giống người thường, phát biểu chút ý kiến cũng không có gì.” Nói rồi, Tĩnh Phong Đế nhìn Bắc Sách, “Bắc Sách, ngươi nghĩ thế nào?”
“Hoàng Thượng, Thái Tử điện hạ đại hôn là hỉ sự của Đông Sở Quốc, đương nhiên phải xử lý thật tốt.” Bắc Sách bình tĩnh trả lời, trên gương mặt tuấn mỹ không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc hỉ nộ.
Bách Lý Khiên kinh ngạc, gã cứ tưởng y sẽ ngăn cản phản đối, lại không ngờ... Xử lý thật tốt?
Quả nhiên Bắc Sách chỉ dừng một lát, lại tiếp tục: “Có điều... Hôn nhân đại sự tuy là lệnh phụ mẫu, lời người mai mối, nhưng thần thấy có chút không ổn, giữa nam nữ phải lưỡng tình tương duyệt, sau khi thành hôn mới có thể cầm sắt hòa minh, chỉ là không biết Thái Tử và An Cửu quận chúa có lưỡng tình tương duyệt không?”
“Lưỡng tình tương duyệt?” Tĩnh Phong Đế lẩm bẩm, nghiền ngẫm mấy chữ này, rất nhanh, ông ta ha ha cười lớn, “Hay, hay cho câu lưỡng tình tương duyệt, Thái Tử, trẫm cảm thấy Bắc Sách nói rất có lý, đúng lúc con và An Cửu đều ở đây, con nói xem, hai con có lưỡng tình tương duyệt không?”
“Phải!”
“Không phải!”
Hai giọng nói đồng loạt vang lên, một của Bách Lý Khiên, một của An Cửu, đáp án khác nhau nhưng đều kiên định, dứt lời, mọi người đều nhìn hai người họ, Bách Lý Khiên và An Cửu nhìn nhau, ánh mắt Bách Lý Khiên lạnh lẽo mang theo trách cứ như muốn chèn ép khí thế của An Cửu.
An Cửu không nhịn được mà trừng mắt, lưỡng tình tương duyệt? Công phu nói dối của Bách Lý Khiên đúng là lợi hại!
“A, hai đứa sao vậy? Một đứa nói phải, một đứa nói không, rốt cuộc là phải hay không?” Tĩnh Phong Đế cười hỏi.
“Phải. Phụ hoàng, nhi thần và An Cửu lưỡng tình tương duyệt, nếu không lưỡng tình tương duyệt, nhi thần đã không vội vã muốn cưới An Cửu như vậy.” Bách Lý Khiên lập tức trả lời, “Tâm ý của nhi thần, nàng ấy hiểu.”
“Đúng vậy, tâm ý của Thái Tử điện hạ đối với An Cửu, An Cửu hiểu.”
Bách Lý Khiên vừa nói xong, An Cửu liền lên tiếng, mọi người nhìn An Cửu, thấy nàng chậm rãi đứng lên, đi đến giữa điện, quỳ xuống, hành đại lễ với Tĩnh Phong Đế: “Hoàng Thượng, nếu hôm nay Thái Tử điện hạ đã nhắc đến hôn sự của thần nữ và ngài ấy, vậy thần nữ cũng nhân cơ hội này biểu đạt tâm ý.”
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, ra hiệu cho nàng tiếp tục, nhưng Bách Lý Khiên đã vội vàng xen ngang: “An Cửu, trước mặt phụ hoàng, nàng đừng hồ ngôn loạn ngữ, hôn sự giữa chúng ta là mẫu hậu ban tặng, ăn nói lung tung chọc giận thánh nhan, ngay cả ta cũng không bảo vệ nổi nàng.”
An Cửu cười châm chọc, Bách Lý Khiên đang đe dọa nàng sao?
Nhưng An Cửu nàng không phải ngươi dễ bị đe dọa!
“Thái Tử điện hạ ngài yên tâm, ta sẽ không ăn nói lung tung, điều ta muốn nói chẳng qua là sự thật mà thôi.” An Cửu cao giọng, “Hoàng Thượng, từ lúc hôn ước của thần nữ An Cửu và Thái Tử định ra đến này, Thái Tử điện hạ từng nói, cho dù thần nữ vào Thái Tử phủ thì cũng chỉ có thể sống cô độc tới già, nếu đã vậy, sao có thể kéo dài con nối dõi, thể hiện hiểu tâm như lời Thái Tử vừa nói? Đây là chuyện thứ nhất, thứ hai, Thái Tử điện hạ và An Cửu vốn không hề lưỡng tình tương duyệt, lần này vội vã muốn thành hôn, thậm chí không tiếc nói thần nữ và ngài ấy lưỡng tình tương duyệt để lừa gạt Hoàng Thượng, thần nữ cho rằng, trong đó Thái Tử điện hạ nhất định đã có mưu hoa.”
“An Cửu... Nàng...” Bách Lý Khiên cắn răng, “Nàng câm miệng cho ta!”
Sau khi tính tình thay đổi, gã biết lá gan của An Cửu đã lớn lên, nhưng hoàn toàn không ngờ lá gan của nàng lớn đến mức dám nói như thế trước mặt Hoàng Thượng.
“Thái Tử ngươi câm mồm, An Cửu, ngươi tiếp tục, Thái Tử có mưu hoa gì?” Ánh mắt Tĩnh Phong Đế ngưng trọng.
“Hoàng Thượng, Thái Tử điện hạ đang trả thù thần nữ.”
“Trả thù ngươi? A, nói rõ xem, nó vì sao phải trả thù ngươi?” Tĩnh Phong Đế nhướng mày, nhìn thoáng qua Bách Lý Khiên, thấy gương mặt lạnh lùng của gã trầm xuống, trong lòng đoán được ít nhiều.
“Gã trả thù thần nữ trong lòng có người khác!” An Cửu gằn từng câu từng chữ.
Dứt lời, mọi người ở đây ngẩn ra.
Cho dù là Bắc Sách cũng thoáng dao động, trong lòng có người khác?
An Cửu nàng ấy muốn..
“Có người khác? Làm càn! Ngươi là con dâu hoàng thất chọn, trong lòng sao dám có người khác?” Tĩnh Phong Đế lạnh lùng quát.
“Hoàng Thượng bớt giận, An Cửu biết, trên người An Cửu vốn đã có hôn ước, không nên vọng tưởng đến người khác, nhưng Thái Tử xưa nay chán ghét An Cửu, thậm chí mặc kệ trắc phi trong phủ tùy ý oan uổng khi dễ, tất cả sớm đã khiến trái tim thần nữ rét lạnh, huống hồ, thần nữ đã có người trong lòng trước khi Hoàng Hậu tứ hôn, thần nữ không phải nam nhi, không có khát vọng chí tại tứ phương, thần nữ chỉ muốn có được trái tim một người, bạc đầu giai lão, thần nữ biết trái tim Thái Tử không ở đây, Hoàng Thượng cũng biết rõ, còn chưa thành thân đã biết tương lai phòng không gối chiếc là bi thương thống khổ đến thế nào?”
Nói tới đây, An Cửu nức nở bật khóc, bộ dáng mảnh mai khiến người nhìn nhịn không được mà cảm thấy thương tiếc.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, lúc này bản thân tỏ vẻ nhu nhược là hữu dụng nhất, nghĩ đến thái độ lúc trước của Thái Tử đối với chủ nhân thân thể này, nàng thầm cười lạnh, muốn cưới nàng sao?
An Cửu nàng sao có thể gả cho nam nhân bạc tình bạc nghĩa!
Nhìn nàng buồn bã khóc lóc, Bách Lý Khiên giật mình, đây... Không, trước mắt không phải An Cửu, vừa rồi ở ngoài Quốc Công phủ nàng còn khí thế cường ngạnh như vậy, giờ phút này lại là... Một nữ nhân nhu nhược đáng thương.
Trong đầu Bách Lý Khiên lóe lên một suy nghĩ, đúng, nàng đang diễn kịch, nhất định là đang diễn kịch!
An Cửu nhìn Bách Lý Khiên, thấy gã hình như có điều muốn nói, lập tức khóc lớn hơn: “Hoàng Thượng yêu thương Nhàn Phi, Nhàn Phi mới có thể có cuộc sống tốt đẹp như vậy, An Cửu vô cùng hâm mộ. An Cửu bị tứ hôn, đối mặt với Thái Tử thường xuyên khó dễ khinh thường, An Cửu lại không muốn từ bỏ hi vọng vào cuộc sống, An Cửu có mơ ước về trượng phu tương lai của mình, cho nên, xin Hoàng Thượng thành toàn, giải trừ hôn ước, thần nữ và Thái Tử cũng có thể tìm được người thật lòng đối đãi!”
“An Cửu, nàng mơ tưởng, mẫu hậu ban hôn, sao có thể nói giải trừ là giải trừ?” Bách Lý Khiên tức giận quát, “Phụ hoàng, An Cửu chỉ là một nữ nhân, chính thê sống hòa thuận với thiếp thất là thiên kinh địa nghĩa, cùng lắm sau khi thành thân, nhi thần sẽ càng sủng ái nàng ấy!”
Càng sủng ái? Bách Lý Khiên cho rằng ân sủng của gã đáng giá lắm sao?
A, trong mắt An Cửu, đó là đồ vật đáng bị khịt mũi coi thường!
“Khiên Nhi...”
Bách Lý Khiên vừa nói xong, ngoài cửa, Ngọc Hoàng Hậu vội vàng tới, hai tỷ muội Ngọc Vô Song và Ngọc Uyển đi theo, nhìn tình hình trong phòng, ba người đều sửng sốt.
Bắc thế tử và An Cửu sao lại ở đây?
Ngọc Vô Song nhìn Bắc Sách, phong tư trác tuyệt kia khiến nàng ta động lòng, nhưng vừa thấy An Cửu, ghen ghét trong lòng lại dâng lên, ánh mắt để lộ hận ý.
“Hoàng Thượng, mặc kệ Khiên Nhi nói gì, đều xin Hoàng Thượng tam tư, Khiên Nhi chỉ nhất thời xúc động, không phải suy nghĩ thật lòng của nó.” Ngọc Hoàng Hậu hành lễ, nôn nóng nói, nhìn cảnh trước mắt, chỉ sợ Khiên Nhi sớm đã nhắc đến việc đại hôn.
A, đúng là bị thần hồn điên đảo, Khiên Nhi của lúc trước chưa từng hành động theo cảm tính như vậy!
Đều tại An Cửu kia... Ngọc Hoàng Hậu nhìn An Cửu, thấy nàng hình như đang khóc, không khỏi kinh ngạc, một màn trước mắt rốt cuộc là tình huống gì?
“Nhất thời xúc động?” Tĩnh Phong Đế nhìn Ngọc Hoàng Hậu, “Xem ra việc Thái Tử mới tấu tấu thỉnh đại hôn, Hoàng Hậu không đồng ý?”
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, không khỏi kinh ngạc. Hôn ước của Thái Tử và An Cửu vốn dĩ là Hoàng Hậu chủ động định ra, trong lòng bà ta có tính toán gì, ông ta làm sao không rõ?
Mệnh phượng hoàng của An Cửu là điều Hoàng Hậu coi trọng nhất, nhưng hiện tại Hoàng Hậu lại không tán đồng Thái Tử, là vì không coi trọng điểm này nữa sao?
Với hiểu biết của ông ta về Hoàng Hậu, chỉ sợ không phải không coi trọng, mà có đồ vật đáng coi trọng hơn!
“Hoàng Thượng, năm đó quyết định hôn sự của Khiên Nhi và An Cửu thật sự có chút không ổn, là thần thiếp thích An Cửu nhưng lại xem nhẹ ý nguyện của Thái Tử, mấy năm nay, Thái Tử vẫn luôn không vui về mối hôn sự này, cho nên, thần thiếp sớm đã nghĩ, liệu có thể giải trừ hôn ước này, trả tự do cho hai đứa nhỏ không.” Ngọc Hoàng Hậu quỳ xuống, trầm giọng.
“Vậy sao? A, mẫu tử hai người, một muốn thỉnh chỉ đại hôn, một muốn giải trừ hôn ước, còn An Cửu...” Tĩnh Phong Đế hừ lạnh một tiếng, nhìn An Cửu, “Ngươi nói trước khi được tứ hôn đã có người trong lòng, như vậy, năm đó Hoàng Hậu tứ hôn không khác nào chia rẻ đôi tình nhân?”
Ngọc Hoàng Hậu giật mình, trước khi tứ hôn đã có người trong lòng? Đây... Là An Cửu nói sao?
Trước khi tứ hôn, bà ta đã điều tra An Cửu rõ ràng, An Cửu yếu đuối đơn thuần giống như tờ giấy trắng, thậm chí bên cạnh chưa từng có nam tử nào thân thiết, nàng làm sao có cơ hội có người trong lòng?
Xem ra, An Cửu rất muốn giải trừ hôn ước này!
Đây là ý của Bắc Sách sao?
Ngọc Hoàng Hậu thầm suy đoán, lặng lẽ nhìn Bắc Sách, nếu thật sự là ý của y, như vậy, bà ta phải ước lượng cẩn thận.
May mà bà ta chạy tới, bằng không Hoàng Thượng thật sự chuẩn tổ chức đại hôn cho Thái Tử và An Cửu, lời nói của đế vương, sợ rằng không có cách nào thay đổi!
Có điều vẫn tốt, hiện tại vẫn chưa muộn.
Ngọc Hoàng Hậu hít sâu một hơi, nói: “Hoàng Thượng, đây là lỗi của thần thiếp, năm đó thần thiếp biết An Cửu có người ái mộ nhưng lại quá thích nàng ấy, cho nên mới... Mấy năm nay, thần thiếp vẫn luôn tự trách, là khuyết điểm năm đó của thần thiếp, xin Hoàng Thượng trách phạt.”
Mặc kệ đây có phải ý của Bắc Sách không, giờ phút này bà ta chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, nếu đó là lời nói dối, vậy bà ta sẽ hỗ trợ An Cửu diễn hết vở kịch này!
Thái độ của Ngọc Hoàng Hậu khiến An Cửu cả kinh.
An Cửu nhìn Hoàng Hậu, nàng dù thế nào cũng không ngờ rằng ngay lúc này bà ta sẽ giúp nàng.
An Cửu nhíu mày, không, bà ta không phải giúp nàng, bà ta là đang giúp bản thân mình, giúp Thái Tử!
Mặc kệ Bách Lý Khiên có nguyên nhân gì mà đột nhiên nhắc tới việc đại hôn, nhưng đây chắc chắn không phải điều Ngọc Hoàng Hậu muốn, trong lòng Ngọc Hoàng Hậu quá rõ ràng, bà ta phải mưu tính vì nhi tử của mình, vì nhi tử của mình mà tranh thủ thế lực của Bắc thế tử, cho nên, bà ta sẽ lấy lòng Bắc Sách.
An Cửu nhìn thấu điểm này, thầm thở phào nhẹ nhõm, cho dù Thái Tử lăn lộn như thế nào, có Hoàng Hậu, nàng muốn giải trừ hôn ước này sẽ không gặp cản trở quá lớn.
Xem ra quân bài Bắc Sách này thật sự rất hữu dụng!
An Cửu nhìn nam tử tuấn mỹ kia dường như đang suy tư, lại nghe Tĩnh Phong Đế lần nữa lên tiếng.
“Nếu nàng đã điều tra, vậy chắc nàng biết người An Cửu ái mộ là ai.” Ánh mắt Tĩnh Phong Đế khóa chặt Ngọc Hoàng Hậu, gương mặt uy nghi không rõ hỉ nộ.
Người ái mộ là ai?
Ngọc Hoàng Hậu không khỏi luống cuống, không chỉ Ngọc Hoàng Hậu, Bách Lý Khiên, Ngọc Vô Song đứng bên cạnh, thậm chí là An Cửu, sắc mặt đều thay đổi.
Nếu để Hoàng Thượng biết người An Cửu ái mộ là Bắc Sách, vậy... Sẽ có hậu quả thế nào?
Bách Lý Khiên biết, bằng sự coi trọng của phụ hoàng dành cho Bắc Vương phủ, ân sủng với Bắc thế tử, ông ta tất nhiên sẽ hướng về Bắc Sách, đến lúc đó, An Cửu thật sự chẳng còn quan hệ gì với gã!
Ngọc Vô Song nắm chặt khăn thêu, đột nhiên cảm thấy bất an, hôm nay nàng ta trăm phương ngàn kế muốn đấu với An Cửu chính là để nhục nhã nàng trước mặt mọi người, khiến nàng ngoan ngoãn thối lui, nhưng nếu có Hoàng Thượng nhúng tay... Vậy tất cả sẽ không còn đơn giản như vậy.
An Cửu nhíu mày, người ai mộ? Không ai rõ hơn nàng rốt cuộc có tồn tại người ái mộ này không, nếu Ngọc Hoàng Hậu lấp liếm thay nàng, vậy bà ta chạy đi đâu tìm ra một cái tên để nói?
Mà hiện giờ đang có lời đồn giữa nàng và Bắc thế tử... Có thể mượn sức ảnh hưởng của y giúp nàng giải trừ hôn ước này, nàng đã rất mang ơn, nàng hoàn toàn không muốn kéo y liên lụy vào quá nhiều chuyện.
Nàng biết, chỉ cần bọn họ không mở miệng thừa nhận cái gì, tất cả chỉ là suy đoán của những người khác.
Nhưng nếu Hoàng Hậu nói ra cái tên Bắc Sách, Hoàng Thượng truy hỏi thì nên thế nào?
An Cửu suy tư, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, không khỏi hân hoan, đang muốn mở miệng, lại nghe một giọng nói khác vang lên trong phòng.
“Hoàng Thượng, người Hoàng Hậu tra được chắc là thần!”
Dứt lời, mọi người đều sửng sốt, đồng loạt nhìn người kia, bạch y thắng tuyết, ưu nhã thong dong, đó không phải Bắc Sách thì còn là ai?
Y nói cái gì? Y? Y đang thừa nhận người An Cửu ái mộ là Bắc Sách y?
Sao có thể? An Cửu nhìn nam nhân tuấn mỹ kia, có chút hoảng hốt, nàng không nghe lầm chứ? Y có biết y thừa nhận điều này có ý nghĩa gì không?
“Hoàng Thượng, năm đó thần và An Cửu lưỡng tình tương duyệt, nhưng nàng không phải nữ tử không an phận, từ lúc có hôn ước với Thái Tử tới nay, nàng chưa từng vượt mức, thần và An Cửu chỉ lấy thân phận bằng hữu mà qua lại.”
Mọi người còn chưa hoàn hồn từ khiếp sợ vừa rồi, Bắc Sách lại hồn hậu nói tiếp.
Bắc Sách và An Cửu lưỡng tình tương duyệt?
Bách Lý Khiên nắm chặt hai tay, sắc mặt trắng bệch, bọn họ lưỡng tình tương duyệt? A, có nghĩa là Bách Lý Khiên gã phá hỏng mối nhân duyên tốt đẹp của họ sao?
A, nực cười, thật sự nực cười!
Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, tuy không vui nhưng như vậy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chính miệng Bắc Sách thừa nhận vẫn tốt hơn chính bà ta nói, Bắc thế tử này tuổi còn trẻ nhưng tâm tư vô cùng thâm trầm, xưa nay rất khó đoán được.
Có điều hiện tại, bà ta cũng yên tâm, y và An Cửu càng lưỡng tình tương duyệt, vậy hành động hôm nay của bà ta sẽ khiến Bắc Sách ghi nhớ.
A, nhất quốc chi mẫu như bà ta thế mà phải đi lấy lòng một thần tử, đúng là có chút không thoải mái, nhưng ai bảo thế lực của Bắc Vương phủ lớn như vậy, ai bảo Bắc thế tử một tay khống chế cả Bắc Vương phủ?
Nghĩ đến Thục Phi và Nhị hoàng tử, Ngọc Hoàng Hậu chỉ có thể nhịn, hiện tại, đây là con đường duy nhất của bà ta, vì tương lai của Khiên Nhi có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế, đoạt được thiên hạ này, bà ta chỉ có thể nhịn.
Đến ngày đó, thời điểm bọn họ khống chết tất cả trong tay, mọi chuyện đều sẽ do họ định đoạt, một An Cửu, một Bắc Sách, đến lúc đó căn bản không đáng là gì!
Ngọc Hoàng Hậu thầm tính toán, mà giờ phút này, Ngọc Vô Song ghen ghét tới cực điểm.
Lưỡng tình tương duyệt? Bọn họ lưỡng tình tương duyệt? An Cửu dựa vào cái gì mà lưỡng tình tương duyệt với Bắc Sách?
Nàng ta có điểm nào không bằng An Cửu? Luận tài hoa, luận mỹ mạo, luận thân phận địa vị, tất cả nàng ta đều hơn An Cửu rất nhiều, nhưng cố tình, Bắc Sách không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Mà ngược lại, An Cửu kia...
Ngồi chung xe ngựa của y, là người trong lòng y, trong mắt y, thậm chí giờ phút này có thể được y bảo vệ như vậy!
An Cửu không phải nữ nhân không an phận sao? A, nàng ta vốn cho rằng Bắc Sách không có cảm xúc, không có trái tim, lại không ngờ, y thế mà có thể che chở một người như vậy.
“Ngươi... Và An Cửu, lưỡng tình tương duyệt.” Tĩnh Phong Đế híp mắt nhìn An Cửu và Bắc Sách, suy tư.
Ông ta có chút hoài nghi Bắc Sách đối với An Cửu không giống người thường, giờ phút này, ông ta coi như nhìn thấu toàn bộ sự việc.
Bao gồm hôm nay vì sao Hoàng Hậu lại có hành động giải trừ hôn ước giữa Thái Tử và An Cửu.
Chiêu này của Hoàng Hậu không tiếc tổn hại mặt mũi của Thái Tử, vì muốn lấy lòng Bắc Sách sao?
Bà ta lấy lòng Bắc Sách, hừ, bà ta cho rằng ông ta không rõ sao?
Địa vị của Bắc Vương phủ ở Đông Sở Quốc ông ta quá rõ, tài lực của Bắc Vương phủ, cho dù là bậc đế vương như ông ta cũng phải ỷ lại, ngay cả ông ta cũng phải lấy lòng Bắc Sách và Bắc Vương phủ, huống chi là họ?
Lần này lão Nhị chiến thắng trở về, Hoàng Hậu và Thái Tử sao có thể ngồi yên được?
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, Hoàng Hậu muốn mượn sức Bắc thế tử sao? A, sau khi mượn sức thì sao chứ? Hiện giờ ông ta còn tại vị, mặc kệ là Thái Tử hay Nhị hoàng tử, ông ta đều không cho phép bọn họ quá lớn mạnh!
Tĩnh Phong Đế nhắm mắt, lúc mở mắt, trên mặt hiện lên ý cười: “A, hay, thật không ngờ hôm nay vậy mà nghe được tin tốt như thế, Bắc Sách, ngươi đã hai mươi hai, cũng đến tuổi thành thân rồi, trong phủ người một thê thiếp cũng không có, thật sự không ổn.”
Mọi người ở đây nín thở ngưng thần, căng thẳng nghe tiếp.
“Nếu Hoàng Hậu cũng đã nói hôn ước giữa Thái Tử và An Cửu là sai lầm, cũng may chỉ mới là hôn ước, chưa đại hôn, tất cả vẫn có thể bàn bạc kỹ hơn.”
Bách Lý Khiên và Ngọc Vô Song cùng nhìn Ngọc Hoàng Hậu.
Hoàng Thượng muốn giải trừ hôn ước giữa Thái Tử và An Cửu, thúc đẩy An Cửu và Bắc Sách sao?
“Phụ hoàng, hôn sự đã định, sao có thể nói sửa là sửa? An Cửu là Thái Tử Phi tương lai của nhi thần!” Bách Lý Khiên cắn răng, ánh mắt đảo qua nụ cười ẩn giấu trên gương mặt của An Cửu, trong lòng đột nhiên sụp đổ.
Ý đồ của phụ hoàng làm nàng cao hứng sao?
An Cửu đáng giận, nàng muốn thoát khỏi hôn ước này đến như vậy?
Không, dù thế nào, dù tất cả mọi người phản đối, gã cũng phải bắt lấy An Cửu không bỏ, An Cửu là hôn thê của gã, gã nhất định phải cưới nàng vào cửa, biến nàng trở thành nữ nhân của Bách Lý Khiên ngã.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Vô Song cũng cảm thấy vô cớ sửa lại hôn ước rất không ổn, mặt mũi của hoàng thất phải gác đi đâu?” Ngọc Vô Song quỳ bên cạnh, nàng ta nhẫn nhịn hồi lâu sớm đã không kiềm chế được, “Tuy Bắc thế tử và An Cửu lưỡng tình tương duyệt, nhưng bọn họ rốt cuộc chỉ có duyên mà không phận, đây cũng là ý của ông trời, không phải sao?”
Nàng ta không thể trơ mắt nhìn hôn ước của Thái Tử và An Cửu giải trừ, một khi giải trừ, vậy An Cửu và Bắc Sách sẽ không có gì ngăn cản!
Nàng ta sao có thể cho phép.”
“A, điều Vô Song nói không phải không có lý.” Tĩnh Phong Đế thầm tĩnh toán.
“Đúng vậy, phụ hoàng, mặt mũi của hoàng gia không thể mất đi!” Thái Tử lập tức phụ hoàng, gã đương nhiên sáng tỏ tâm tư của Ngọc Vô Song. Ngọc Vô Song có ý với Bắc Sách, đúng lúc, hiện tại bọn họ có thể kết liên minh, vẫn tốt hơn một mình gã kiên trì.
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, một bên là mặt mũi hoàng thất, một bên là Bắc Vương phủ hoàng thất phải dựa vào, bên nặng bên nhẹ, trong lòng Tĩnh Phong Đế đương nhiên rõ ràng, có điều... Tĩnh Phong Đế nhìn Ngọc Hoàng Hậu và Thái Tử, sắc mặt âm trầm: “Như thế thật khiến trẫm khó xử, việc này nên làm sao đây?”
“Phụ hoàng, giải trừ hôn ước, trăm triệu không thể!”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng, mặt mũi hoàng thất không thể mất!”
Bách Lý Khiên và Ngọc Vô Song càng nói càng hăng, mà sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu lúc này đã khó coi đến cực điểm, hai người này đúng là quá hồ đồ!
“Hoàng Thượng, thần nữ có một cách, không biết các vị cảm thấy hữu dụng không.”
Trong bầu không khí quỷ dị, An Cửu đột nhiên lên tiếng, mọi người cùng nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt nàng vẫn treo nước mắt, nhưng con ngươi trong suốt kia lại càng thêm thanh tỉnh.
Nàng muốn làm gì? Bách Lý Khiên không khỏi phòng bị, An Cửu này, tâm tư lả lướt, cách của nàng... Chỉ sợ sẽ bất lợi với gã!
“An Cửu...” Bách Lý Khiên theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng vừa kêu ra cái tên An Cửu, giọng của Tĩnh Phong Đế liền chậm rãi vang lên.
“Có cách gì, ngươi nói nghe xem!” Tĩnh Phong Đế trầm giọng.
“Điều Thái Tử và Ngọc tiểu thư lo lắng đơn giản là tổn hại đến mặt mũi hoàng thất, vậy để Thái Tử viết thư từ hôn, biến An Cửu thành nữ nhân bị vứt bỏ, như vậy, hôn ước cũng được giải trừ, mặt mũi hoàng thất cũng được bảo vệ không phải sao?” An Cửu bình tĩnh nói.
Nhưng lại khiến tất cả mọi người ở đây ngẩn ra.
Thư từ hôn? Thư từ hôn ở Đông Sở Quốc có ý nghĩa gì?
Nó không khác gì hưu thư!
Biến nàng thành nữ nhân bị vứt bỏ?
Không tồi, cách này của An Cửu có thể bảo vệ mặt mũi hoàng thất, nhưng thanh danh của nàng thì sao?
Ở Đông Sở Quốc, đừng nói xưa nay rất ít hưu thê, từ hôn cũng là chuyện hiếm thấy, bị từ hôn có ý nghĩa gì? Đó là nỗi nhục rất lớn với nữ tử, nếu nữ tử chưa vào cửa đã bị từ hôn, cả đời này sẽ bị mang danh là thê tử bị bỏ rơi, bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ý nguyện giải trừ hôn ước của An Cửu mãnh liệt như vậy sao? Thậm chí không tiếc để ý tới thanh danh của mình?
Nhất thời, sắc mặt mỗi người ở đây khác nhau, ánh mắt ưu nhã của Bắc Sách thoáng dao động, nhìn An Cửu, tựa như suy tư, nhưng rất nhanh, đôi mắt khôn khéo kia có thêm sự hiểu rõ và thưởng thức.
An Cửu này thật sự không giống người thường, tự xin bị bỏ, trong mắt người ngoài, bị từ hôn là nỗi nhục rất lớn, nhưng An Cửu nàng để ý sao?
Nữ nhân này, sợ rằng nàng một chút cũng không để bụng tới thanh danh, điều nàng để ý chính là sự tự do của mình!
Người khác nói gì mặc kệ người khác, chỉ cần đạt được mục đích là được, không phải sao?
Bắc Sách khẽ cười: “Như thế, xác thật là cách hay!”
Cách hay? Bắc thế tử... Y cũng không để bụng thanh danh của An Cửu sao?
Hành động này của Bắc Sách càng khiến người chứng kiến phải suy đoán, xem ra, ý của Bắc thế tử là, mặc kệ thanh danh An Cửu thế nào, y vẫn sẽ đối xử với nàng như lúc ban đầu!
Ngọc Vô Song càng ghen ghét, Bắc thế tử phong thần tuấn lãng như vậy, An Cửu vốn không xứng, huống chi sau khi bị bỏ, nàng càng không xứng, nhưng Bắc Sách lại... An Cửu ở trong lòng y thật sự quan trọng như vậy sao?
Ngọc Vô Song nắm chặt khăn thêu, sớm đã hận An Cửu đến ngứa răng.
Trên gương mặt phẫn nộ của Bách Lý Khiên đã nổi gân xanh, gã hưu nàng?
A, trong mắt người ngoài đúng là cách không tệ, chỉ là, rốt cuộc là ai hưu ai, trong lòng gã và An Cửu đều biết rõ, không phải sao?
An Cửu, An Cửu đáng giận này, thật sự không coi Bách Lý Khiên gã vào trong mắt à?
“Hoàng Thượng, nếu thế tử cũng nói đây là cách hay, vậy dùng cách này được không?” Ngọc Hoàng Hậu lập tức hùa theo, “Không bằng hiện tại bảo Thái Tử viết thư từ hôn, coi như nhanh chóng thành toàn cho mấy người trẻ tuổi.”
Ngọc Hoàng Hậu biết, Bách Lý Khiên kiên trì muốn cưới An Cửu như vậy, sợ rằng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.
Hừ, An Cửu này đúng là có chút bản lĩnh, trèo lên Bắc Sách không nói, Khiên Nhi lúc trước chán ghét An Cửu như vậy, nhưng sau khi tính tình thay đổi lại có thể khiến Khiên Nhi vì mình mà mất hết lý trí!
Tình hình hiện tại nên là sớm giải trừ hôn ước này, chặt đứt ý niệm của Khiên Nhi, miễn cho sau này xảy ra chuyện!
Hai mắt An Cửu sáng lên, cao giọng: “Xin Hoàng Thượng thành toàn!”
“Ha ha, một khi đã vậy...” Tĩnh Phong Đế nhìn Bách Lý Khiên, “Khiên Nhi, xem ra trái tim An Cửu không ở chỗ con, con thành toàn cho đôi tình nhân Bắc Sách và An Cửu này đi, còn về Thái Tử Phi của con... Đông Sở Quốc chúng ta nhiều thiên kim vọng tộc như vậy, trẫm nhất định sẽ chọn người tốt nhất cho con, sao hả?”
“Không, phụ hoàng, vi thần không cần những người khác, An Cửu và nhi thần đã có hôn ước, không thể sửa đổi, thư từ hôn này, nhi thần không viết!” Bách Lý Khiên hét lớn.
Thành toàn cho đôi tình nhân Bắc Sách và An Cửu?
A, vậy Bách Lý Khiên gã là cái gì?
Nếu thật sự thành toàn, vậy Bách Lý Khiên gã sẽ trở thành trò cười trong mắt An Cửu, An Cửu là của gã, cho dù Bắc Sách có liên quan tới ngôi vị hoàng đế trong tương lai, gã cũng phải tranh với y một trận.
An Cửu nhíu mày, nghe Tĩnh Phong Đế lại lên tiếng: “Không viết? Hôm nay, thư từ hôn, ngươi không viết cũng phải viết! Người đâu, lấy giấy bút!”
Giọng điệu sắc bén kia khiến mọi người sửng sốt, Tĩnh Phong Đế là đang ép Bách Lý Khiên sao?
Bách Lý Khiên nắm chặt hai tay, tức giận nhìn Tĩnh Phong Đế, phụ hoàng gã sao lại... A, ông ta sao lại che chở Bắc Sách như vậy?
Bắc Sách chẳng qua là người ngoài, Bách Lý Khiên gã mới là con của ông ta, phụ hoàng nên che chở gã, không phải sao?
Nhưng... Phụ hoàng lại vì Bắc Sách mà chèn ép nhục nhã gã!
Hay cho một Bắc Sách, hay cho một Bắc Vương phủ!
Cung nhân nhận lệnh, giấy bút rất nhanh được mang lên, bày trước mặt Bách Lý Khiên. Nhìn mấy thứ này, phẫn nộ trên mặt Bách Lý Khiên tăng vọt, thậm chí đáy mắt đã tràn ngập hận ý.
Nhìn tình hình trước mắt, An Cửu vô cùng vui sướng, cũng không biết vì sao, nàng lại cảm thấy Hoàng Thượng đột nhiên bức bách Bách Lý Khiên dường như có chút kỳ quái, liền theo bản năng nhìn Bắc Sách, chỉ thấy đôi mắt trong suốt của y vẫn là một mảng bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ cái gì.
An Cửu không rõ vì sao Tĩnh Phong Đế lại như vậy, nhưng cho dù không ở triều đình, Bắc Sách vẫn biết rõ triều cục, quá hiểu suy nghĩ của Tĩnh Phong Đế.
Bắc Vương phủ đã rời khỏi triều đình hơn hai mươi năm, hoàng đế tuy rằng đã thả lỏng cảnh giác với Bắc Vương phủ, nhưng tính tình của bậc đế vương đa nghi, vĩnh viễn không có khả năng tín nhiệm hoàn toàn, cho dù năm đó Bắc Vương phủ lựa chọn tan vương phủ, tan gia tài, từ nay mai danh ẩn tích, ông ta cũng sẽ không yên tâm.
Tĩnh Phong Đế năm đó càng không dự đoán được, trong hai mươi năm nay, ông ta sẽ càng ỷ lại vào Bắc Vương phủ, mọi người đều rõ, chỉ cần Bắc Vương phủ còn hữu dụng, Tĩnh Phong Đế vĩnh viễn sẽ không động tới Bắc Vương phủ, có điều... Cảnh giác và phòng bị trong lòng sẽ không biến mất.
Giờ khắc này, hành động của Tĩnh Phong Đế thoạt nhìn là một lòng hướng về Bắc Sách, nhưng trên thực tế, ông ta đang mưu hoa.
Tĩnh Phong Đế vô cùng rõ ràng, ông ta không cho phép thế lực của Thái Tử quá lớn, cho nên ông ta sẽ không cho Thái Tử và Hoàng Hậu có cơ hội mượn sức y, mà trên phương diện khác, ông ta đang kích động Thái Tử hận Bắc Vương phủ, khiến Bắc Vương phủ tiềm tàng hậu hoạn!
A, đúng là một công đôi việc, một hòn đá ném hai con chim!
Bắc Sách bình tĩnh nhìn Bách Lý Khiên.
Tĩnh Phong Đế không muốn Hoàng Hậu và Thái Tử mượn sức mình không phải sao?
Con người Thái Tử bạc tình bạc nghĩ, trong mắt y chưa từng là trữ quân tốt nhất, một khi đã như vậy, y sẽ giúp Tĩnh Phong Đế một phen.
Khóe miệng cong lên ý cười, Bắc Sách chậm rãi lên tiếng: “Tạ Hoàng Thượng thành toàn!”