An Cửu nhíu mày nhìn một vòng: “Ta muốn làm gì sao? Số hỏa dược ngươi chuẩn bị không nên để lãng phí đúng không?” Dứt lời, ánh mắt An Cửu trở nên sắc bén, lạnh lùng ra lệnh, “Trói Bắc đại tiểu thư của chúng ta lại, áp giải đến chỗ cao một chút, đến lúc hỏa dược nổ tung, ta muốn thấy rõ gương mặt mỹ lệ động lòng người này!”
Bắc Nhu sửng sốt, còn chưa hoàn hồn, đám hắc y nhân đã cầm dây trói ả lại. Toàn thân Bắc Nhu bị treo lên cây, ngây ngẩn nhìn một hắc y nhân quấn sợi dây màu trắng mấy vòng dưới đất, An Cửu đang muốn...
“Ngươi...” Bắc Nhu phẫn hận cùng sợ hãi, “Ngươi thả ta xuống! Không... Ta không muốn!”
An Cửu không chỉ muốn nổ chết ả, mà còn muốn ả nhìn kíp nổ bị bật lửa, cho ả cảm nhận rõ cái chết dần buông xuống!
Việc này so với lập tức nổ chết ả càng khiến ả thống khổ vạn phần không phải sao?
Không, ả sẽ không để An Cửu thành công. Khi nãy cắn lưỡi thất bại, lúc này Bắc Nhu lại muốn dùng trò cũ, nhưng ngay cả cơ hội An Cửu cũng không cho ả, nàng xé một tấm vải trên người Bắc Nhu, vò lại rồi nhét vào miệng ả.
Bắc Nhu lập tức mất quyền chủ động, nhìn An Cửu tươi cười, ả càng cảm thấy không cam lòng, muốn rống to nhưng chỉ có thể phát ra tiếng ậm ừ, bộ dáng vô cùng chật vật.
“Nhu Nhi muội muội, ta đối tốt với muội không? Muội xem những kíp nổ kia, chỉ cần châm lửa, hỏa dược sẽ không lập tức phát động, ít nhất phải cần thời gian nửa nén hương mới nổ tung!” An Cửu nhìn Bắc Nhu, thưởng thức dáng vẻ sợ hãi của ả, “Muội nói xem trong thời gian nửa nén hương này tâm tình của muội sẽ như thế nào?”
Bắc Nhu trừng mắt nhìn An Cửu, việc này còn cần phải hỏi à?
Bây giờ chỉ cần nghĩ tới cảnh hỏa dược nổ tung, ả đã sợ hãi tột độ, huống chi là thời gian nửa nén nhang. A, An Cửu rõ ràng muốn dọa ả, cố ý muốn tra tấn ả, An Cửu này đúng là ngoan độc!
Cảm nhận ánh mắt phẫn hận của Bắc Nhu, An Cửu càng tươi cười xán lạn. Nàng liếc nhìn bốn phía, khẽ cười: “Phong cảnh nơi này đúng là rất đẹp, dùng làm nơi muội táng thân đúng là không thể tốt hơn, cũng không cô phụ Nhu Nhi muội muội tự mình lựa chọn nơi này.”
Nói rồi, An Cửu đi tới chỗ Nam Minh nhận lửa, từng bước đến chỗ kịp nổ. Cảm nhận Bắc Nhu đang nhìn mình chằm chằm, nàng nhếch mép cười, khi tới trước kíp nổ mới dừng lại, ngước mắt nhìn ả, gằn từng câu từng chữ: “Hôm nay, pháo hoa mỹ lệ này sẽ nở rộ vì một mình muội, Nhu Nhi muội muội phải hưởng thụ đấy!”
“Ưm...” Bắc Nhu càng tuyệt vọng, nhìn lửa trong tay An Cửu, ả theo bản năng lắc đầu, trái tim như bị một bàn tay to nắm chặt. Đừng, dù phải chết ả cũng muốn chết một cách thống khoái, nhưng bây giờ...
Mặc kệ Bắc Nhu giãy giụa, An Cửu ngồi xổm xuống, lửa chạm vào kíp nổ, chỉ trong chớp mắt, ánh lửa theo dây thừng lan rộng. Nàng lại ngước mắt nhìn Bắc Nhu, chỉ thấy trong ánh mắt kia đã không còn hận ý, thay vào đó là sợ hãi lấp đầy.
Lúc này, Ngọc Uyển cũng nhìn Bắc Nhu, tay theo bản năng vỗ về bụng mình.
Không bị Bắc Nhu uy hiếp, có An Cửu hỗ trợ, nàng nhất định sẽ bảo vệ được hài nhi trong bụng mình!
Ngọc Uyển mỉm cười rời đi, An Cửu và hắc y nhân cũng trở về. Bắc Nhu bị treo trên cây nhìn bóng dáng An Cửu và Ngọc Uyển, bên cạnh là Lục Nhiêu cũng bị treo lên sớm đã sợ tới ngất đi.
“Ưm... Ưm...” Bắc Nhu nức nở, trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh. Ngày đó, dưới vó ngựa, thái tử cứu ả, bắt đầu từ khi ấy, vận mệnh hôm nay của ả có lẽ đã chú định.
Quyết định đêm trung thu càng đẩy ả xuống vực sâu không đáy.
Nghĩ tới từng chuyện xảy ra trong quá khứ, Bắc Nhu khẽ cười, một giọt nước mắt lăn xuống, ngay khoảnh khắc đó, lửa lớn ở dưới đất bốc lên như muốn chia năm xẻ bảy thân thể ả ta.
Đau đớn ập tới, Bắc Nhu lại nhớ lại lời An Cửu vừa nói, trước khi tắt thở, trên gương mặt nở một nụ cười.
Thái tử, thiếp đi trước một bước.
Việc hôm nay nếu đã bị An Cửu biết, vậy mẫu phi và thái tử... Hậu quả có thể tưởng tượng được.
An Cửu và Ngọc Uyển ra khỏi rừng cây, nghe tiếng nổ phía sau như muốn nuốt chửng cả ngọn núi này, cả hai dừng lại, nhưng đều không hề quay đầu. Bọn họ đều biết tiếng nổ đó là nghi thức đưa tiễn Bắc Nhu, trên đời này đã không còn Bắc Nhu nữa, mà kế tiếp...
An Cửu nhìn về phía tế đàn dưới chân núi dường như cũng bị tiếng vang này làm cho chấn động, nhưng rất nhanh tất cả đều khôi phục bình thường.
Từ xa, An Cửu mơ hồ thấy Khanh vương phi đứng trong hàng ngũ phu nhân quý tộc, dù không thấy mặt, nàng cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bà ta đắc ý vì nghĩ mọi việc đều nằm trong sự khống chế.
“Thế tử phi, mạng của ta và hài tử trong bụng...” Ngọc Uyển ở cạnh lên tiếng, nàng nhìn An Cửu, có vẻ lo lắng.
An Cửu nhìn nàng, khẽ cười: “Muội yên tâm, việc hôm nay sẽ không liên lụy tới muội và hài tử trong bụng.”
Nghe vậy, Ngọc Uyển mới thở phào, hành lễ: “Ân huệ hôm nay Ngọc Uyển và hài tử trong bụng sẽ tìm cơ hội báo đáp.”
An Cửu không để bụng, nàng và Ngọc Uyển kết minh đều vì nhu cầu của chính mình, Ngọc Uyển là người thông minh, quyết sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc.
Có điều... An Cửu mượn địa hình quan sát mọi thứ xung quanh, đế lăng này sắp thay đổi bất ngờ rồi!
...
Hiện tại, trong hoàng cung, trong tẩm cung của phế hậu, Bách Lý Khiên đi qua đi lại, thỉnh thoảng nhìn về phía cổng, đó là hướng của tế đà, trông gã vừa mong đợi lại có chút lo lắng và nôn nóng.
“Mẫu hậu, sao còn chưa có tin tức? Đã qua lâu như vậy, liệu có phải... Đã xảy ra chuyện rồi không?” Bách Lý Khiên không kiềm chế được, cung mày nhíu chặt, miệng lẩm bẩm, “Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện, nhất định phải thuận lợi, phải thuận lợi mới được!”
Hôm nay là hi vọng cuối cùng của gã, nếu thành công, gã công thành danh toại đứng trên vạn người, nhưng nếu thất bại, vậy... Ánh mắt Bách Lý Khiên lập lòe, hai tay nắm chặt thành đấm.
Không đâu, hôm nay chỉ có một kết quả, đó là thành công, tuyệt đối không có khả năng thất bại!”
Phế hậu nhìn Bách Lý Khiên, so với gã, bà ta có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: “Có thế lực của Bắc vương phủ hẳn sẽ không xảy ra vấn đề, nếu đã quyết chiến đến cùng, cho dù thua, chúng ta cũng phải có sự chuẩn bị. Thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có thể liều một phen thôi.”
Khoảng thời gian từ vị trí hoàng hậu ngã xuống, bà ta đã trầm tĩnh hơn trước rất nhiều, bà ta sao có thể không vội, làm sao không biết sự tình hôm nay quan trọng, chẳng qua có rất nhiều việc không tiện biểu lộ ra ngoài thôi.
Liều một phen?
Bách Lý Khiên hít sâu một hơi, ngoài mặt đã bình tĩnh lại, nhưng trong tâm lý vẫn như thủy triều mãnh liệt.
Gã và Bắc Mục đã giao hẹn, nếu ám sát ở tế đàn thành công, vậy việc gã phải làm là lập tức suất lĩnh Bắc vương phủ khống chế Ngự Lâm Quân, đoạt ngọc tỷ, dưới sự ủng hộ của một vài thân tử mà bước lên ngôi vị hoàng đế.
Còn Bách Lý Ngạn... Hôm nay Bách Lý Ngạn cũng đi theo, rất hợp ý gã!
Cùng chết trong hoàng lăng, vậy việc gã đăng cơ xưng đế càng không có trở ngại!
Bách Lý Khiên thầm tính toán, lòng càng tràn ngập hi vọng.
...
Ở tế đàn hoàng lăng, nghi thức tế thiên đã bắt đầu. Trên tế đàn, hai tay Tĩnh Phong Đế cầm hương tế bái, nhưng vừa bái xong, thị vệ bên cạnh đột nhiên rút kiếm ra đâm về phía Tĩnh Phong Đế.
Trong chớp nhoáng, tốc độ kinh người kia khiến tất cả không kịp phòng bị, người dưới thậm chí còn chưa kịp có phản ứng, mũi kiếm sắc bén kia đã sắp đâm thẳng vào ngực Tĩnh Phong Đế. Biến cố xảy ra đột ngột khiến mọi người đều giật mình.
“Hộ giá! Hộ giá!” Tần công công hoảng loạn gọi.
Thị vệ căn bản không kịp xông lên, mà mũi kiếm sắc bén kia đã đâm vào ngực Tĩnh Phong Đế nửa tấc.
Tĩnh Phong Đế hoảng loạn, trong mắt thậm chí để lộ sự sợ hãi, nếu lưỡi kiếm sắc bén đó đâm tiếp vào một tấc thì có thể đâm thủng lồng ngực, lấy mạng ông ta.
Ngay lúc này, một lực đạo đánh về phía thị vệ ám sát. Thị vệ kia sửng sốt nhìn về phía người tấn công, giật nảy mình, đây... Không phải là Bắc thế tử thì còn là ai?
Chính là Bắc Sách bắt lấy chuôi kiếm trong tay thị vệ, dùng sức, khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm đâm vào người Tĩnh Phong Đế liền rời khỏi thi thể, Tĩnh Phong Đế lùi một bước, kéo dài khoảng cách với thích khách.
“Hộ giá! Mau hộ giá!” Tần công công sửng sốt, gọi lần nữa.
Dưới tế đàn, đám nữ quyến sớm đã hoảng loạn đến ngồi xổm xuống đất, ai nấy đều che đầu, chỉ có một người cẩn thận quan sát động tĩnh bên trên, khi thấy Bắc Sách bắt được thích khách kia, bà ta hận nhưng không hề hoảng loạn.
Cho dù Tĩnh Phong Đế tránh được nhát kiếm này, ông ta cũng không tránh được nhát kiếm khác!
Quả nhiên, sau khi Tần công công hạ lệnh, đám thị vệ còn đang thất thần lập tức xông lên. Tĩnh Phong Đế nhìn những thị vệ hộ giá này, ánh mắt sắc bén cứ như... Tĩnh Phong Đế sửng sốt, lập tức nhận ra bọn họ đều là thích khách.
Còn chưa kịp khiếp sợ, Tĩnh Phong Đế vội tránh đi, Bắc Sách ở bên kia đã giải quyết mấy tên thị vệ, Bách Lý Ngạn cũng hoàn hồn, vội chạy tới hộ giá, nhất thời, đám thị vệ cùng Bắc Sách và Bách Lý Khiên đánh nhau hỗn loạn.
Tĩnh Phong Đế trốn tránh, mấy lần thiếu chút đã chết dưới loạn đao.
Quan sát mọi việc, Khanh vương phi bắt đầu luống cuống, càng nhiều thị vệ không biết từ đâu xông lên nhưng tới tế đàn thì đều bị Bắc Sách và Bách Lý Ngạn ngăn cản.
Trước tế đàn, vô số thi thể chồng chất, nhìn cảnh này, Đỗ Nhược Khanh vô cùng hoảng loạn, thầm mắng, Bắc Sách đáng chết, bà ta tuyệt đối không để y làm hỏng chuyện tốt của họ!
Đỗ Nhược Khanh liếc nhìn Bắc Mục đứng gần đó, trong số quan viên công tử sớm đã bị dọa tới nơm nớp lo sợ, Bắc Mục cũng ngụy trang, chú ý động tĩnh bên cạnh, dường như cũng nhận ra tình thế bất lợi, gã theo bản năng nhìn về phía Đỗ Nhược Khanh.
Ánh mắt mẫu tử hai người vừa chạm liền hiểu ý đối phương.
Tình hình này không thể kéo dài nữa, đám thị vệ kia căn bản không có cách nào tiếp cận Tĩnh Phong Đế, nếu Tĩnh Phong Đế không chết, một khi điều tra, dù sớm hay muộn cũng điều tra tới Bắc vương phủ, như vậy kế hoạch của họ sẽ thất bại.
Thời điểm này chỉ có thể để Bắc Mục tự mình ra tay!
Bắc Mục xông lên trước, nhanh nhẹn cướp lấy thanh kiếm trong tay một thị vệ, sau đó đâm chết hắn. Chớp mắt có thêm Bắc Mục, sức chiến đấu của đám thị vệ liền suy giảm.
Không bao lâu, Bắc Mục một đường chém giết thị vệ đã xông thẳng đến dàn tế.
“Hay lắm, Bắc Mục, đám thích khách này, giết!” Tĩnh Phong Đế ôm miệng vết thương, giờ phút này không dám lơi lỏng. Nhìn đám thích khách này, ông ta càng phẫn nộ.
Đầu tiên là Bách Lý Vũ, Bách Lý Vũ kia còn chưa bị lùng bắt quy án thì lại có một vụ ám sát, việc này ông ta tuyệt đối không buông tha!
Bị điểm danh, khí thế của Bắc Mục tăng vọt, mỗi chiêu mỗi kiếm đều đâm thật mạnh vào đám thích khách, nhiều lần trí mạng.
Số lượng thích khách đã giảm bớt, người ở đây đều thở phào, Đỗ Nhược Khanh quan sát tình hình trên tế đàn, hai tay nắm chặt, bà ta đang đợi, đợi Bắc Mục tìm được thời cơ thích hợp, đến lúc đó, Tĩnh Phong Đế khó mà tránh khỏi cái chết.
Đợi tất cả thích khách đều bị áp chế, Bắc Mục lập tức lui tới trước mặt Tĩnh Phong Đế, đưa lưng về phía ông ta, dáng vẻ trung thành bảo vệ, nhưng trong mắt gã toàn là mưu kế.
Đột nhiên, thanh kiếm vốn để bên ngoài tại nơi không ai nhìn thấy đột nhiên chuyển hướng đâm về Tĩnh Phong Đế phía sau, thời điểm thấy cảnh này, mọi người đều ngây người, Bắc Mục gã...
Ngay cả Tĩnh Phong Đế cũng cảm nhận được có nguy hiểm đánh úp, thân thể theo đó cứng đờ, nhưng chính vì cứng đờ nên mất cơ hội né tránh, khoảnh khắc này, lưỡi dao sắc bén trong tay Bắc Mục đâm thủng xiêm y của Tĩnh Phong Đế không nghiêng không lệch.
“A, Hoàng Thượng...” Hạ nhân dưới tế đàn hét lớn.
Dường như mọi người đều không ngờ Bắc Mục thế mà...
Lúc này, ánh mắt Bắc Mục hung ác như con dã thú nhìn về con mồi của mình. Dưới tế dàn, Đỗ Nhược Khanh nhìn cảnh này, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống.
Trước mắt hẳn không còn biến số nào nữa.
Nhưng đúng lúc này, trên tế đàn, một thân ảnh bạch y lóe qua, không cho mọi người có thời gian phản ứng, thanh kiếm trong tay Bắc Mục đã rơi xuống.
Sự cố đột ngột này khiến Bắc Mục ngẩn ra, cũng khiến nụ cười của Đỗ Nhược Khanh dưới đài trở nên cứng đờ.
Lưỡi dao sắc bén kia vốn chắc chắn sẽ đâm vào cơ thể Tĩnh Phong Đế, nhưng ngay trước đó, Bắc Sách như quỷ mị lướt qua, đợi mọi người định thần lại, y đã đứng trước mặt Bắc Mục, cầm kiếm kề trên cổ gã.
Tốc độ cực nhanh ấy ngay cả Bắc Mục cũng không kịp có phản ứng, càng đừng nói là phản kháng.
Thời gian như đọng lại, bầu không khí trở nên quỷ dị, dưới tế đàn, thi thể chồng chất thành núi, mùi máu tươi tản ra.
Bắc Mục hoàn hồn, đối diện với đôi mắt bình tĩnh như nước của Bắc Sách, ngẩn ra, dù thế nào gã cũng không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng kiếm của gã đã sắp đâm vào người Tĩnh Phong Đế, nhưng tại sao... Thoáng nhìn Tĩnh Phong Đế phía sau Bắc Sách, lòng Bắc Mục chùng xuống.
Không xong rồi, tất cả... Đều thất bại rồi sao?
Toàn thân như bị rút cạn sức lực, gã nhắm mắt lại, không có cách nào chấp nhận sự thật, rõ ràng chỉ thiếu một khắc, một khắc!
Nhưng...
Lại bị Bắc Sách...
“Bắc Mục, ngươi thật to gan! Người đâu, bắt gã lại!” Tĩnh Phong Đế đã được an toàn, cơn phẫn nộ lập tức tăng vọt.
Toàn bị thị vệ bị tru sát, Bách Lý Ngạn lập tức tiến lên, tự mình giữ chặt Bắc Mục, trói gã lại, đẩy gã quỳ xuống đất. Mọi việc đã bình ổn, dưới tế đàn, mọi người đều thở phào, ngoại trừ Đỗ Nhược Khanh.
Nhìn Bắc Mục trên tế đàn, bà ta vẫn chưa hoàn hồn.
Nhiều thị vệ thân cận như vậy tru sát Tĩnh Phong Đế là chuyện không thể nào thất bại, nhưng nghĩ tới cảnh Bắc Sách và Bách Lý Ngạn liên thủ, hai tay bà ta nắm chặt thành quyền.
Tại sao lại như vậy?
“Khanh vương phi, chẳng lẽ bà muốn con của bà một mình gánh vác tất cả việc này hả?” Bên tai truyền tới một giọng nối quỷ dị.
Đỗ Nhược Khanh ngẩn ra, theo tiếng nhìn lại, đối diện với đôi mắt cười như không cười.
An Cửu... Nàng có ý gì?
Đỗ Nhược Khanh hít sâu một hơi, cắn răng, không nói lời nào.
“Sao hả? Khanh vương phi thật sự nghĩ thế à? Ha ha, Bắc Mục kia thật đáng thương. Bà xem, Hoàng Thượng đang thịnh nộ như vậy, bà nói xem Bắc Mục sẽ có kết cục gì?” An Cửu cười đầy thâm ý.
“An Cửu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Khanh vương phi, ta chỉ có ý tốt nhắc nhở ngươi thôi! Khi nãy ta thấy Nhu Nhi muội muội ra sau núi, nhưng sau núi vừa có tiếng vang lớn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đại điển tế thiên quan trọng nên ta không có tâm tư đi tìm hiểu, nhưng ta vừa nhìn một vòng, hình như không thấy Nhu Nhi muội muội nhỉ? Bà nói xem có phải Nhu Nhi muội muội đã gặp chuyện gì không?”
An Cửu dứt lời, Khanh vương phi theo bản năng nhìn bốn phía, giống như tìm kiếm gì đó, nhìn một vòng vẫn không tìm thấy thân ảnh kia, lại nghĩ tới tiếng vang khi nãy, sắc mặt Đỗ Nhược Khanh càng tái nhợt.
Nhu Nhi...
Đã xảy ra chuyện gì?
Khanh vương phi trừng mắt nhìn An Cửu: “Ngươi đã làm gì nó?”
“Sao Khanh vương phi lại nghĩ xấu về An Cửu ta như vậy? Ta có thể làm gì muội ấy? Mà hình như Nhu Nhi muội muội luôn tâm tâm niệm niệm mạng của ta, ta đây đúng là phải cảm kích muội ấy.”
Tuy An Cửu không nói rõ, nhưng Đỗ Nhược Khanh cũng hiểu, Nhu Nhi chỉ sợ...
“Khanh vương phi, xem con của bà trên tế đàn đi, bà đã mất nữ nhi rồi, ngay cả nhi tử bà cũng định vứt bỏ à?”
Đỗ Nhược Khanh nhìn Bắc Mục quỳ trên dàn tế, lại nhìn Tĩnh Phong Đế đang trong cơn thịnh nộ như muốn cắn nuốt gã.
Trước đây vụ ám sát ở Dự thân vương phủ đã khiến Tĩnh Phong Đế phẫn nộ, huống hồ Bách Lý Vũ còn chưa bị bắt, hiện tại sợ là cơn thịnh nộ lúc trước sẽ cùng bộc phát.
“Bắc Mục ngươi hay lắm, ngươi... Nói, tại sao ngươi phải ám sát trẫm!” Thái y đã băng bó vết thương cho Tĩnh Phong Đế, lúc này, ông ta lại không muốn nhàn rỗi, chỉ cần nghĩ tới cảnh ngàn cân treo sợ tóc vừa rồi, thiếu chút bị Bắc Mục này lấy mạng, ông ta sao có thể yên tâm.
Bắc Mục... A, thường ngày Bắc Mục này trông thành thật, hoàn toàn không ngờ gã lại có ý định mưu phản.
Nếu Bắc vương phủ mưu phản, vậy ông ta có thể hiểu được, nhưng khi nãy Bắc Sách lại toàn lực bảo vệ ông ta, việc này hẳn không liên quan tới Bắc vương phủ.
Mà Bắc Mục... Gã ám sát ông ta vì mục đích gì?
Tĩnh Phong Đế trước giờ đa nghi, ý niệm này vừa thoáng qua, ông ta liền biết việc này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài!
Giết ông ta?
Tĩnh Phong Đế híp mắt suy tư.
Mà Bắc Mục quỳ dưới đất lại không nói một câu, chỉ cúi đầu, dường như không hề có ý biện giải.
Tĩnh Phong Đế càng tức giận, đoạt lấy kiếm trong tay Bách Lý Ngạn, đâm vào cánh tay Bắc Mục. Bắc Mục kêu lên một tiếng, máu tươi theo đó trào ra, cảnh này đập vào mắt Đỗ Nhược Khanh dưới tế đàn, trái tim đau đớn thắt chặt.
“Nói, tại sao lại ám sát trẫm, ai sai khiến ngươi?” Tĩnh Phong Đến nghiến răng, dùng kiếm xẻo thịt Bắc Mục.
“Khanh vương phi, cứ tiếp tục như vậy, con của ngươi sẽ bị Hoàng Thượng một đao giết chết đấy!” An Cửu lại nhàn nhạt lên tiếng.
Đỗ Nhược Khanh nhìn bộ dáng cố nén đau đớn của Bắc Mục, lúc này đã không thể kiềm chế được, lập tức bước ra.
“Hoàng Thượng, là ta, là ta, Mục Nhi nó bất đắc dĩ, đều do ta! Ngài muốn hỏi gì thì cứ hỏi ta!” Đỗ Nhược Khanh cao giọng quát.
Mọi người lập tức hướng mắt về phía Đỗ Nhược Khanh. Tĩnh Phong Đế híp mắt: “Ngươi lên đây!”
Dưới ánh nhìn của mọi người, Đỗ Nhược Khanh vội vàng bước lên tế đàn.
Đợi bà ta quỳ xuống, Tĩnh Phong Đế mới hỏi: “Những kẻ này đều là người của ngươi?”
Đỗ Nhược Khanh im lặng nửa ngày, mới đáp: “Đúng vậy.”
Bà ta biết nếu lúc này không cho Tĩnh Phong Đế đáp án vừa lòng, người chịu khổ chỉ có Mục Nhi.
“Vậy ngươi nói trẫm biết, tại sao lại ám sát trẫm?”
Đỗ Nhược Khanh giật mình, tại sao lại ám sát ông ta?
Bà ta có thể nói là do người nọ sao?
Thân phận của người đó ngay cả bà ta cũng không biết, dù bà ta nói ra, chỉ sợ cũng chẳng có ai tin. Đột nhiên nghĩ tới một người, hai mắt bà ta sáng lên, vội nói: “Là Thượng Quan Liên, là ả! Là ả muốn ta giúp thái tử, nếu không... Ta chỉ có thể làm như vậy, ta chẳng còn cách nào khác...”
Nói rồi Đỗ Nhược Khanh mới phát hiện có rất nhiều chuyện bản thân không thể nói rõ.
“Thượng Quan Liên?” Tĩnh Phong Đế nhíu mày, “Đó là ai?”
Cái tên này hình như đã nghe qua, nhưng lại nhớ không nổi.
Ngay lúc này Thục phi hoàn hồn, ở dưới tế đàn đứng dậy, nói: “Là Thượng Quan trắc phi, thái tử... Không, là trắc phi của phế thái tử Bách Lý Khiên, Thượng Quan Liên!”
Phát hiện này khiến bà ta hưng phấn, thế mà là nàng ta?
Trắc phi của thái tử? Trắc phi của thái tử không phải nên ở cùng thái tử sao?
“Trắc phi... Thái tử...” Sắc mặt Tĩnh Phong Đế ngày càng khó coi.
Khó khăn lắm mới bắt được nhược điểm này, Thục phi đương nhiên toàn lực ứng phó, bà ta cao giọng: “Hoàng Thượng, thần thiếp nhớ sau khi Bách Lý Khiên dọn ra khỏi thái tử phủ, tất cả người hầu đều giải tán, chỉ có... Chỉ có Thượng Quan trắc phi ở lại hầu hạ Bách Lý Khiên. Thần thiếp vốn tưởng phế thái tử cũng coi như là người có phúc khí, ít nhất gặp nạn thấy chân tình, vẫn còn có người yêu gã chịu ở bên gã, nhưng dù thế nào thần thiếp cũng không ngờ...”
“Bách Lý Khiên!” Tĩnh Phong Đế nghiến răng, trừng mắt nhìn Đỗ Nhược Khanh, quát, “Ngươi nói đi, có phải nó không!”
“Đúng, đúng!” Đỗ Nhược Khanh vốn vì chuyện của Bắc Nhu mà oán hận Bách Lý Khiên, hiện giờ đương nhiên sẽ không vì bảo vệ gã mà đẩy mình vào hoàn cảnh khó khăn hơn.
“Hay, hay lắm, hay cho tên nghịch tử kia, nó muốn giết trẫm, đoạt ngôi vị hoàng đế à?”
Thấy Tĩnh Phong Đế nổi trận lôi đình, mỗi người ở đây đều rét run, lập tức quỳ xuống: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...”
Đoạt ngôi vị hoàng đế? Phế thái tử kia đúng là đại nghịch bất đạo!
“Vạn tuế? Thiếu chút đã mất mạng, còn vạn tuế gì hả?” Tĩnh Phong Đế lạnh lùng nhìn hai người quỳ dưới đất, “Vậy ngươi nói đi, phế thái tử đâu? Các ngươi ở đây ám sát trẫm, các ngươi còn kế hoạch gì không?”
Tĩnh Phong Đế cũng là người thông minh, nếu Bách Lý Khiên không có trong đội ngũ đi theo hôm nay, vậy vì mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, gã chắc chắn sẽ không nhàn rỗi, lúc này khẳng định đang bí mật ở đâu đó tính kế hành động.
Đỗ Nhược Khanh vội nói: “Hoàng Thượng, thần phụ và nhi tử tuy đang mang tội nhưng chúng thần đều nguyện ý lập công chuộc tội!”
“Lập công chuộc tội? Một tội phụ như ngươi còn muốn bàn điều kiện với trẫm?”
“Không, thần phụ không bàn điều kiện, thần phụ chỉ muốn bù đắp lỗi lầm thôi!”
An Cửu đứng từ xa nhìn Đỗ Nhược Khanh, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, Đỗ Nhược Khanh đã đi tới bước này còn muốn bù đắp lỗi lầm à?
Cho dù bù đắp được thì thế nào?
Nghĩ tới nhược điểm của bà ta bị mình nắm trong tay, An Cửu híp mắt, nàng thật muốn xem xem ngay lúc này Đỗ Nhược Khanh còn hấp hối giãy giụa thế nào.
“Vậy ngươi nói nghe xem, ngươi muốn lập công chuộc tội thế nào?” Tĩnh Phong Đế liếc nhìn Bắc Mục, lòng thầm tính toán xem nên xử trí đôi mẫu tử này thế nào.
Đỗ Nhược Khanh vội bò tới, lấy ra một vật như ống trúc trình cho Tĩnh Phong Đế: “Hoàng Thượng, đây là tín hiệu ước định giữa chúng thần, nếu tội phụ ám sát thành công ở đế lăng, phế thái tử sẽ lập tức đoạt ngọc tỷ, đăng cơ xưng đế!”
“Hỗn trướng!” Tuy đã đoán được tâm tư của Tĩnh Phong Đế, nhưng nghe Đỗ Nhược Khanh nói ra, ông ta vẫn phẫn nộ.
Gã tốt xấu gì cũng là nhi tử của ông ta, không ngờ... Trong đầu lóe lên một hình ảnh, Tĩnh Phong Đế lảo đảo, theo bản năng lùi một bước, nhưng ký ức đó đã lâu không xuất hiện, nhưng một khắc vừa rồi, rất nhiều chuyện của quá khứ liền ùa tới.
Sắc mặt Tĩnh Phong Đế càng khó coi.
“Hoàng Thượng, ngài sao vậy?” Thục phi quan tâm hỏi thăm.
Tĩnh Phong Đế hoàn hồn: “Được rồi, trẫm không sao, trẫm không sao, trẫm... Đưa đạn tín hiệu kia đây!”
Tần công công lĩnh mệnh nhận lấy ống trúc trong tay Đỗ Nhược Khanh đưa cho Tĩnh Phong Đế, Tĩnh Phong Đế nhìn đạn tín hiệu kia, sắc mặt thâm trầm.
Hành thích vua soán vị!
Bách Lý Khiên thế mà muốn hành thích vua soán vị, việc này... Không thể tha thứ!
Nhưng ông ta nên làm gì đây?
Nếu Bách Lý Khiên đã có ý định hành thích vua soán vị, trong cung chắc chắn có rất nhiều thứ sợ là đều đã nằm trong sự khống chế của gã. Tĩnh Phong Đế nhìn thoáng qua đại thần ở hoàng lăng, nơi này dù có người nắm binh quyền, nhưng hiện tại lại không có cách nào nhanh chóng điều động binh lực đánh chết Bách Lý Khiên.
Nhưng Bách Lý Khiên hiện đã là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của ông ta, hành thích vua soán vị sao?
Tĩnh Phong Đế hít sâu một hơi, ánh mắt đảo qua Bắc Sách, lòng chợt an tâm, vừa rồi nếu không nhờ y cứu ông ta từ tay Bắc Mục, e rằng ông ta lúc này đã là vong hồn dưới kiếm của Bắc Mục, càng không có cơ hội đứng đây nghĩ xem nên đối phó tên nghịch tử hành thích vua soán vị kia!
“Bắc thế tử, ngươi nói xem nên làm thế nào?” Tĩnh Phong Đế lên tiếng, ông ta chưa từng yên tâm về Bắc Sách như lúc này.
Ít nhất hành động y cứu ông ta đã chứng minh y trung thành, thậm chí là cả Bắc vương phủ đều trung thành với ông ta!
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng Bắc Sách.
Qua nửa ngày, Bắc Sách mới đáp: “Hồi Hoàng Thượng, thần không có cách, nhưng thần biết có người có thể nghĩ ra cách!”
Nghe vậy, mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Tĩnh Phong Đế. Ai có thể khôn khéo hơn Bắc thế tử? Nếu Bắc thế tử cũng không nghĩ ra cách, vậy còn ai có thể nghĩ ra được?
“Ai?” Tĩnh Phong Đế tiến lên một bước, vội hỏi.
“Thê tử của thần, An Cửu!” Bắc Sách nhàn nhạt trả lời, nhưng giọng điệu lại hết sức kiên định.
An Cửu? Đã từng là An Cửu quận chúa, bây giờ là thế tử phi sao?
Mọi người đồng loạt tìm kiếm thân ảnh của An Cửu, khi mọi người thấy nàng, lòng đều vui sướng, rất nhiều người đều theo bản năng nhớ tới yến tiệc trung thu, việc An Cửu phân tích thế cục Nam Cảnh.
Tĩnh Phong Đế cũng không hề nghi ngờ, lập tức cao giọng: “An Cửu, ngươi mau lên đây!”
Nếu Bắc Sách đã nói An Cửu có thể nghĩ ra cách, vậy nàng tất nhiên có thể nghĩ ra cách!
Nữ nhân An Cửu này ngay cả chính ông ta cũng chưa bao giờ khinh thường.
Dưới ánh mắt của mọi người, An Cửu bình thản ung dung bước lên dàn tế. Mọi người đều chờ mong, chỉ có Đỗ Nhược Khanh là khác, bà ta nhìn An Cửu, nghĩ tới những gì An Cửu vừa nói, lòng tràn ngập phẫn hận.
Cảm nhận ánh mắt của bà ta, An Cửu hoàn toàn không để ý, nàng hành lễ với Tĩnh Phong Đế: “Thần phụ tham kiến Hoàng Thượng.”
“Miễn lễ, miễn lễ, tất cả nghi thức xã giao đều bỏ đi. Ngươi nói nhanh lên, trước mắt nên đối phó Bách Lý Khiên thế nào!” Tĩnh Phong Đế vội hỏi, giờ phút này, ông ta đã không còn tâm tư muốn diệt trừ An Cửu như trước, thậm chí là cảm thấy may mắn, nếu An Cửu có thể giúp ông ta hóa giải cục diện bế tắc này, ông ta nhất định sẽ có phong thưởng.
“Hồi Hoàng Thượng, thần phụ chỉ là nữ tắc trong nhà, ý tưởng trong đầu cũng chỉ là ý tưởng của nữ tắc, nói ra nếu vô lý, hoặc là không thể thực hiện, mong Hoàng Thượng đừng trách tội.” An Cửu thản nhiên nói, giọng điệu không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Mau nói, dù ngươi nói gì trẫm đều không trách tội!” Tĩnh Phong Đế mất kiên nhẫn.
An Cửu nhìn đạn tín hiệu trong tay Tĩnh Phong Đế: “Thần phụ đoán thái tử chắc chắn đã có chuẩn bị, nếu gã đã chuẩn bị, vậy chi bằng để gã được như ước nguyện, đoạt lấy ngọc tỷ!”
“Hỗn trướng!” Tĩnh Phong Đế gầm lên.
Thục phi nhíu mày, cũng quát lớn: “Thế tử phi, ngươi nói gì đó hả? Bảo Bách Lý Khiên đoạt ngọc tỷ, vậy Hoàng Thượng phải làm sao?”
“Hoàng Thượng là Hoàng Thượng, không có ngọc tỷ, trong mắt người đời ngài vẫn là Hoàng Thượng, nhưng thái tử chỉ cần đoạt ngọc tỷ, vậy tội danh phản loạn bức vua thoái vị coi như đã thành sự thật, theo ngài những kẻ giúp đỡ Bách Lý Khiên mưu loạn sẽ sợ Hoàng Thượng hay sợ ngọc tỷ trong tay một phế thái tử?”
Sắc mặt Thục phi cứng đờ, Tĩnh Phong Đế sửng sốt chốc lát, đột nhiên hoàn hồn, bật cười ha ha: “Hay, hay lắm, vậy cứ làm theo lời ngươi nói, trẫm muốn xem xem không lấy được mạng của trẫm, ai có thể đoạt vị thành công!”
Mọi người ở đây rơi vào suy tư, xem ra hôm nay là ngày tận thế của phế thái tử trong kinh thành!
Hoàng Thượng phế vị trí thái tử của gã đã là sự nhân từ lớn nhất đối với gã, nhưng phế thái tử này lại không biết an phận, như vậy sợ là chỉ có người chết mới chịu an phận nhất!
Mọi người đồng loạt nhìn Tĩnh Phong Đế, phát hiện toàn thân Tĩnh Phong Đế đều phát ra sát khí. Ông ta giơ cao đạn tín hiệu, bắn ra chùm sáng, lập tức pháo hoa năm màu nở rộ trên không trung.
Hôm nay là một ván cược, giống như ván cược của hai mươi hai năm trước!
Hai mươi hai năm trước ông ta có được ngôi vị hoàng đế, hôm nay ông ta nhất định sẽ không để mất đi vị trí này!
An Cửu nhìn Đỗ Nhược Khanh, nhẹ giọng: “Hoàng Thượng, Khanh vương phi này... Hôm nay là cánh tay đắc lực của thái tử, nên xử lý sao mới tốt đây?”