Bắc Nhu vốn dữ tợn không khỏi cứng đờ, nghĩ tới cảnh đêm đó, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Làm sao lên giường Thái Tử... Việc đó... Việc đó...
Ánh mắt Bắc Nhu lập lòe nhìn An Cửu, trong lòng mang theo oán hận: “Ngươi... Ngươi đang uy hiếp bổn cung?”
“Uy hiếp?” An Cửu nhướng mày cười ha ha, “Nếu Thái Tử Phi cảm thấy đây là uy hiếp thì là uy hiếp vậy!”
Khí thế của Bắc Nhu lập tức không còn, nhưng cho dù bị uy hiếp, nàng ta cũng không muốn chịu thua An Cửu. Bắc Nhu giãy giụa đứng dậy, hất cằm: “Ngươi muốn giao dịch với ta? Muốn ta giúp ngươi vượt qua chuyện lần này?”
Bắc Nhu đè nén phẫn nộ trong lòng, nhược điểm trong tay An Cửu là đòn quá trí mạng với nàng ta, nếu chuyện này để Thái Tử biết, chỉ sợ... Nghĩ đến hậu quả, Bắc Nhu càng sợ hãi.
Không, bí mật này nàng ta không thể để Thái Tử biết, bằng không, tất cả của nàng ta đều sẽ bị hủy hoại!
“Ta và ngươi làm giao dịch?” An Cửu khinh thường, “Hình như Thái Tử Phi hiểu sai ý rồi.”
“Ngươi...” Bắc Nhu kinh ngạc. Hiện giờ An Cửu có dính líu tới cái chết của An Khang công chúa, cho dù nàng không làm, cũng khó mà giải thích, càng khó thoát khỏi sự dây dưa của Nguyên Phi. Nếu nàng ta một mực khẳng định sự thật An Khang công chúa và An Cửu, nhiều chi tiết trong đó sẽ khó mà sáng tỏ.
Nhưng An Cửu lại... Bắc Nhu nhìn An Cửu, nữ nhân này, nàng ta trước nay chưa từng nhìn thấu, mà hiện tại, nàng muốn làm gì?
Hay là nàng muốn...
Càng nghĩ, Bắc Nhu càng luống cuống: “An Cửu, ngươi là người thông minh, chỉ cần có một câu của ta, ngươi sẽ bớt đi bao nhiêu phiền phức, chắc ngươi sẽ không làm chuyện ngọc nát đá tan đúng không?”
“Thế sao? Vậy mạng của An Khang công chúa chẳng lẽ ngươi muốn thừa nhận?” An Cửu khẽ cười.
“Việc này đương nhiên không phải do bổn cung gánh.” Bắc Nhu hừ lạnh một tiếng. Vừa rồi ở hiện trường nhiều người có mặt như vậy, tùy tiện tìm một kẻ chết thay, việc này sẽ được giải quyết, hà tất cần nàng ta thừa nhận?
Bắc Nhu nhìn An Cửu, không khỏi hối hận, vừa rồi nếu nàng ta chú ý một chút, An Cửu đã không còn mạng, cũng sẽ không... Sẽ không bị nàng nhìn thấu, càng không có lúc này bị nàng nắm được nhược điểm, uy hiếp nàng ta như thế.
“Vậy à? Nếu là vậy, vụ giao dịch này ta không làm cũng thế thôi.” An Cửu nhướng mày, ánh mắt nhìn Bắc Nhu như đang nhìn một con kiến.
Bắc Nhu giật mình: “Ngươi...”
Thái độ này, chẳng lẽ An Cửu muốn nàng ta chịu tội sao?
Không, Bách Lý Vũ San dù thế nào cũng là công chúa, nếu nàng ta chịu tội, trách phạt chắc chắn không nhỏ.
“Ta chính là muốn ngươi thừa nhận mình đẩy An Khang công chúa xuống hồ, bằng không... Ha ha...” An Cửu híp mắt, đáy mắt tà ác và quỷ dị đan xen.
Nàng không có chứng cứ sao? Hừ, cho dù không có, nàng cũng có cách của mình. Bắc Nhu này muốn hại đến tính mạng của nàng, nàng sẽ khiến nàng ta tự cầm đá đập chân mình!
Sắc mặt Bắc Nhu càng tái nhợt, ý của An Cửu quá rõ ràng, nếu nàng ta không nhận tội, An Cửu sẽ nói bí mật của nàng ta cho cả thiên hạ biết.
Bắc Nhu nắm chặt tay thành đấm, nghiến răng, An Cửu rõ ràng đang muốn trả thù, nàng muốn nàng ta hối hận sao?
Một bên là nhân mệnh quan thiên (*), bên kia là... Ấn tượng Thái Tử về nàng ta, trong lòng mâu thuẫn, hậu quả của cả hai đều không hề đơn giản!
(*) Nhân mệnh quan thiên (人命關天): vấn đề liên quan tới tính mạng con người vô cùng nghiêm trọng
An Cửu nhìn Bắc Nhu, ý cười càng lớn: “Thái Tử Phi, tự ngươi ước lượng đi, ta không hề ép buộc ngươi, tất cả đều xem ngươi lựa chọn thế nào.”
Nói rồi, An Cửu liếc nhìn Bắc Nhu một cái, đi qua, vừa đi vừa nhàn nhạt nói.
“Ta nghỉ ngơi đủ rồi, nếu Thái Tử Phi cũng thế thì đừng ở đây nữa.”
Bắc Nhu nghiến răng, An Cửu... Nàng... Đáng giận, thật sự đáng giận!
Tự mình ước lượng? Không hề ép buộc?
An Cửu nói nghe thật nhẹ nhàng, rõ ràng nàng cố ý muốn xem nàng ta giãy giụa thế nào.
Nghĩ tới Bách Lý Khiên, nghĩ tới gương mặt lạnh lẽo, ánh mắt hung ác nham hiểm kia, trầm mặc hồi lâu, Bắc Nhu xoay người nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng đã có quyết định.
Lần này, nàng ta đúng là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không lấy được mạng của An Cửu, ngược lại xé rách da mặt với An Cửu. Sau này, chỉ sợ nàng ta càng phải phòng bị, không chỉ thế, bí mật An Cửu đang nắm trong tay trước sau đều là tai họa ngầm.
An Cửu kia không thể giữ lại, tuyệt đối không thể giữ, có điều... Hiện giờ, nàng ta lại không thể làm gì nàng!
An Cửu ra khỏi phòng, hạ nhân ở ngoài điện không biết đã đi đâu, trong phòng không một bóng người.
Đều đi xem náo nhiệt rồi sao?
An Cửu ra thẳng đại điện, nhưng vừa ra ngoài, lại thấy hai thân ảnh lén lút ở hành lang gấp khúc, hai người kia chính là Nhàn Phi và cung nữ Mộc Đào bên cạnh bà ấy!. Truyện Điền Văn
Trong cung của mình lại lén lút như vậy... Dường như theo bản năng, An Cửu không khỏi nghi ngờ, lặng lẽ đi theo.