Hồng Linh ngây ra, giải nhân duyên? Tiểu thư có ý gì?
Hồng Linh nhìn An Cửu, chỉ thấy nàng ấy khẽ cười, trong ý cười kia hình như có quỷ, nàng nhíu mày, càng không đoán ra tâm tư của tiểu thư.
“Thất Tịch sao? Nếu đã mời ta, vậy ta đây đi thôi!” Im lặng một hồi, An Cửu đưa ra quyết định, nếu Thất Tịch lần này có thể giải trừ hôn ước giữa nàng và Thái Tử, vậy cung yến này, nàng bắt buộc phải đi.
Hồng Linh vốn đang cân nhắc tâm tư của An Cửu, nhưng nghe nàng nói như vậy, lập tức hưng phấn: “Thật tốt quá, tiểu thư, nô tỳ liền dùng hai tấm vân cẩm này mấy món dạng xiêm y cho tiểu thư!”
Còn chưa dứt lời, Hồng Linh đã cầm vân cẩm trên bàn chạy đi. An Cửu dựa vào giường, nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ đến hôm Thất Tịch, lòng thầm tính toán.
Thất Tịch, ở Đông Sở Quốc xưa nay là ngày hội quan trọng, không chỉ hoàng cung, ngay cả nhân gian cũng bốn phía chúc mừng, nam nữ trẻ tuổi đều cầu nhân duyên, phụ mẫu có con cái cũng sẽ nhân dịp này nhờ người làm mai.
Sáng sớm hôm nay, vương công quý tộc sớm đã chuẩn bị xong xuôi, phàm là được mời vào cung đều là thanh niên tài tuấn thân phận tôn quý trong kinh thành.
Ngoài Quốc Công phủ, hai chiếc xe ngựa một trước một sau, thời điểm An Cửu ra tới, Diệp Liên Y đã ngồi trên xe ngựa phía sau, chớp mắt nhìn An Cửu, nàng ta không khỏi giật mình. Mấy ngày không gặp, sắc mặt An Cửu tốt lên không ít, tuy thân mình vẫn gầy yếu, nhưng hôm nay mặc bộ váy thêu mộc lan, nàng lại càng lóa mắt, đặc biệt là khí thế bức người kia, sợ là dù trong đám đông, vừa nhìn vẫn có thể tìm ra nàng.
Như theo bản năng, Diệp Liên Y nắm chặt khăn lụa, cảm nhận ánh mắt của An Cửu nhìn về hướng này, nàng ta hoàn hồn, cười nói: “Tỷ tỷ, mấy ngày nay Liên Y sợ làm phiền tỷ tỷ nghỉ ngơi, cho nên không tới Thanh Ninh Tiểu Trúc quấy rầy, tỷ tỷ thứ tội.”
An Cửu cười nhạo: “Chân cẳng muội muội không tiện, đúng là nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Trong trí nhớ, Diệp Liên Y này chưa từng đối đãi tử tế với nàng, đột nhiên cung kính hòa thuận như vậy khiến nàng cảm thấy chồn chúc Tết gà, không có ý tốt.
A! An Cửu khẽ cười. Diệp Liên Y còn muốn nói gì đó, An Cửu đã lên xe, sắc mặt nàng ta cứng đờ, nha hoàn Phái Nhi ngồi trong xe ngựa bất bình phẫn nộ: “Tiểu thư, nếu không phải nàng ấy, chân của tiểu thư...”
“Câm miệng!” Diệp Liên Y quát.
“Nhưng tiểu thư...” Phái Nhi không cam lòng, từ khi nào tiểu thư lại sợ Đại tiểu thư như vậy.
Còn chưa nói xong, Diệp Liên Y trừng mắt nhìn qua: “Ngươi đã quên chuyện của Tam tiểu thư ngày đó hả?”
Phái Nhi giật mình, ánh mắt để lộ sự sợ hãi, sau hôm đó, Tam tiểu thư ngất đi mấy ngày, hôm qua mới tỉnh lại, nhưng nói chuyện không rõ ràng lắm, đầu lưỡi kia... Sợ lã đã bị hủy rồi! . Kiếm Hiệp Hay
Phái Nhi lập tức nghĩ đến tiểu thư nhà mình trước kia cũng từng bắt nạt Đại tiểu thư, như thế xem ra, chân của tiểu thư... Vẫn còn nhẹ!
Nhìn nha hoàn co rùm người, trong mắt Diệp Liên Y ngưng tụ một tia âm lãnh, sau hôm đó, hạ nhân trong phủ vừa nghe đến An Cửu liền thay đổi sắc mặt, ai nấy đều sợ hãi, không dám châm chọc, An Cửu ơi An Cửu, nàng ấy cố ý làm như vậy chính là để mọi người kiêng kị sao?
Hạ nhân trong phủ kiêng kị nàng, các phu nhân di nương kiêng kị nàng, nhưng người ngoài phủ thì chưa chắc!
Diệp Liên Y nhìn xe ngựa phía trước, nghĩ đến việc mẫu thân an bài, khóe miệng cong lên: “Đi thôi.”
Hai chiếc xe ngựa lần lượt xuất phát, không bao lâu đã tới Chu Tước môn của hoàng cung.
Ngoài Chu Tước môn là một quảng trường to rộng, xe ngựa của các phủ đều dừng ở nơi này, chờ trong cung sắp xếp cung nhân tới tiếp đón, nhóm chủ tử các nhà, hoặc ở trên xe ngựa, hoặc xuống xe tốp năm tốp ba hàn huyên.
“Cửu Nhi tỷ tỷ...”
Xe ngựa của An Cửu vừa dừng lại, liền nghe có người gọi nàng.
Nghe giọng nói dịu dàng kia, An Cửu nhíu mày, vén màn, quả nhiên trông thấy Bắc Nhu tươi cười rạng rỡ đi qua đây, nam tử đi sau nàng ta một bộ hắc sam, thân hình cường tráng, bước đi như gió, gương mặt anh tuấn mang theo nét cương nghị, ánh mắt cao ngạo.
“Cửu Nhi tỷ tỷ, vừa rồi muội thấy Nhị tiểu thư từ xe ngựa khác xuống nên biết tỷ ở trong này. Đúng rồi, Cửu Nhi tỷ tỷ, để muội giới thiệu cho tỷ.” Hôm nay Bắc Nhu một thân bạch y, càng thêm mảnh mai khả ái, nàng ta lôi kéo nam tử bên cạnh, vô cùng thân thiện, “Đây là Nhị ca của muội, hằng năm huynh ấy ở bên ngoài, mới về mấy ngày trước, chắc tỷ chưa gặp.”
Nhị ca của nàng ta? Đó là Nhị công tử của Bắc Vương phủ.
An Cửu gật đầu, coi như tiếp đón, nhưng Nhị công tử kia lại hất cằm, không hề che dấu vẻ khinh thường trong mắt. An Cửu khẽ cười, cùng là hai huynh đệ, Tam công tử Bắc Lăng khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy.
Bắc Nhu thấy tình hình như vậy, không khỏi nổi giận: “Nhị ca, Cửu Nhi tỷ tỷ là bằng hữu của muội, sao huynh có thể vô lễ như thế?”
“Hừ!” Bắc Mục hừ lạnh một tiếng.
Bắc Nhu xấu hổ, vội giải thích: “Cửu Nhi tỷ tỷ đừng để trong lòng, tính tình Nhị ca muội là thế, không có ác ý. Cửu Nhi tỷ tỷ, hôm ấy hồi kinh, muội mới biết thì ta tỷ và Tam ca có quen biết, trở về quấn lấy hỏi Tam ca, mới biết tỷ và Đại ca cùng Tam ca của muội quen biết từ lâu, nghĩ đến, chúng ta đúng là có duyên.”
Trong đầu hiện lên bóng hình màu xanh kia, nhớ tới ngày ấy giục ngựa điên cuồng, An Cửu nhịn không được mà mỉm cười.
“Tam ca còn ở phía sau, Đại cao từ sớm đã vào cung.” Bắc Nhu tiếp tục.
“Từ sớm đã vào cung?” An Cửu nhíu mày.
Nhìn ra vẻ nghi hoặc của nàng, Bắc Nhu dịu dàng đáp: “Đại ca không thích phiền phức, Hoàng Thượng cho phép Đại ca bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung, không cần đi ngang sân khấu rườm rà này, ngay cả hoàng tử và Vũ vương gia cũng không có đãi ngộ đó, cho nên Đại ca không cần ở đây chờ, những người khác nếu không có ai thông truyền đã tự tiện vào Chu Tước môn, chắc chắn sẽ bị chém đầu.”
Thì ra là vậy.
Trong trí nhớ của thân thể này, về “thế tử ca ca” kia chỉ có một màn năm năm trước, phá lệ rõ ràng, còn lại chỉ là những tin tức vụn vặt nghe từ nơi khác, ít đến đáng thương.
Người đời nhắc tới Bắc thế tử, ngoại trừ ngưỡng mộ, ngoại trừ sùng kính, thì chính là nghi hoặc.
Đó giống như một sự tồn tại bí ẩn.
“Kia không phải Tam ca sao? Tam ca tới rồi!”
Đang chìm trong suy nghĩ, nghe Bắc Nhu vui sướng kêu lên, An Cửu theo tầm mắt đó nhìn qua, quả nhiên thấy Bắc Lăng ngồi trên tuấn mã, vẫn một bộ y phục màu xanh, vô cùng tao nhã. Giống như thấy xe ngựa của Quốc Công phủ, y giục ngựa đi về phía này, mà cách đó không xa, hai người Bách Lý Vũ và Bách Lý Khiên cũng cưỡi ngự, trường thân ngọc lập, đều không hẹn mà cùng nhìn qua bên đây.
“Đông... Đông... Đông...”
Đúng lúc này, một tiếng la từ trên xe ngựa trước Chu Tước môn truyền tới, nhức óc đinh tai, nháy mắt tiếp theo, một tiếng tuấn mã hí vang cao hút.
“A...”
Bất chợt như vậy, Hồng Linh ngồi trong xe ngựa lảo đảo một cái, đập mạnh vào tường, đau đớn kêu lên.
An Cửu nhanh nhẹn vịn lấy cửa sổ, vừa giữ được thăng bằng liền ý thức được vấn đề, trong lòng nhịn không được mà rủa thầm, đáng chết, ngựa nổi điên!