Trụ trì nhắm hai mắt lại: “Quý nhân, mời ngồi.”
An Cửu quan sát lão hòa thượng kia lần nữa, ngay sau đó bước lên ngồi đối diện lão hòa thượng.Vừa ngồi xuống, lão hòa thượng liền mở mắt, đối diện với ánh mắt của ông, nàng không khỏi sửng sốt.
“Quý nhân cuối cùng cũng tới rồi.”
An Cửu nhíu mày. Cuối cùng cũng tới?
Lão hòa thượng nói cứ như đã ở đây đợi nàng từ lâu vậy.
“Quý nhân là người có thiên mệnh, chắc hẳn sẽ tới chùa Phúc Linh này một chuyến.”
Người có thiên mệnh?
An Cửu theo bản năng nhớ tới câu chuyện của Hách Liên Bích, thiên mệnh mà lão hòa thượng nói giống với thiên mệnh Hách Liên Bích từng kể sao?
An Cửu phòng bị nhìn lão hòa thượng: “Trụ trì nói gì An Cửu nghe không rõ, thiên mệnh gì chứ, An Cửu chỉ là một nữ tử bình thường, An Cửu thấy trụ trì tuổi đã lớn, lòng rất tôn kính, không muốn bất kính với ngài. An Cửu cáo từ.”
Nói rồi, An Cửu đứng dậy, không định để ý lão hòa thượng này, nhưng vừa xoay người, lão hòa thượng lại lên tiếng.
“Quý nhân tới từ dị thế, sống ở thế giới này có được an ổn không?” Giọng nói bình tĩnh như nước như lại khiến lòng An Cửu mưa rền gió dữ.
Tới từ dị thế?
Lão hòa thượng này...
An Cửu dừng bước, xoay người nhìn lão hòa thượng, chỉ thấy ông lại nhắm mắt, trên gương mặt bình tĩnh vẫn cao thâm như lúc ban đầu.
Tới từ dị thế... Chuyện này nàng chưa từng nói với ai, thậm chí ngay cả Bắc Sách và Hồng Linh cũng không biết, nhưng lão hòa thượng này...
Sao ông ấy lại biết?
“Tới từ dị thế gì chứ? Lời trụ trì nói cao thâm quá!”
Lão hòa thượng lại mở mắt, đôi mắt sáng rực như lửa ấy khiến An Cửu rét run.
“Quý nhân không cần che giấu bần tăng, có vài thứ cho dù quý nhân muốn che giấu cũng không giấu được, huống hồ quý nhân cứ yên tâm, bần tăng không hề có ác ý với quý nhân.” Lão hòa thượng nở nụ cười hiền từ.
An Cửu quan sát lão chủ trì này. Không có ác ý sao?
Nếu lão hòa thượng này đã biết, vậy nàng cũng không cần phải che giấu.
An Cửu lại ngồi xuống, ánh mắt không hề rời khỏi hòa thượng: “Một khi đã thế, trụ trì cứ vào thẳng vấn đề.”
Như không ngờ An Cửu sẽ sảng khoái đến vậy, lão hòa thượng hơi ngây ra, nhưng theo đó nụ cười trên mặt càng đầy thâm ý: “Quý nhân là người có thiên mệnh, một ngày nào đó sẽ thành phượng hoàng giương cánh, quý không thể nói!”
“Quý không thể nói? Sao lại quý không thể nói? Ta hiện giờ cũng có thân phận tôn quý, cần gì chờ đến ngày kia?”
Lão hòa thượng nhìn An Cửu: “Quý này khác quý đó. Thân phân Bắc vương phi tuy tôn quý nhưng nếu so với tương lai, mọi thứ trước mắt chỉ là phù du mà thôi.”
“Thế à? Vậy ngài nói xem tương lai sẽ quý như thế nào?” An Cửu cười một tiếng.
“Thiên hạ tôn sư, như thế quý không?”
An Cửu giật mình: “Trụ trì chê cười. Đúng là buồn cười, thiên hạ tôn sư? Không nói đến hiện giờ Nam Cảnh chiến loạn, Tây Lương phồn vinh, Hách Liên gia tộc đã ăn sâu bén rễ Bắc Tần, ngay cả Đông Sở cũng là thiên hạ của Bách Lý gia tộc, ta chỉ là một phi tử của Bắc Vương phủ, thiên hạ tôn sư mà ngài nói chẳng phải hết sức hoang đường sao? Nếu đúng như ngài nói, thế chẳng phải Bắc Vương phủ ta sẽ lật đổ Bách Lý gia à? Trụ trụ trì, ngài nói như vậy rốt cuộc là có ý đồ gì?” An Cửu híp mắt gằn từng câu từng chữ.
Lão hòa thượng hơi sửng sốt, lại nhắm mắt: “Bần tăng không biết.”
“Không biết? Khi nãy trụ trì nói chuyện kiên định như vậy, còn khẳng định ta có thiên mệnh, bây giờ lại không biết? Trụ trì, ở trước mặt Phật tổ hồ ngôn loạn ngữ như thế sợ là không tốt đúng không?”
“Ha ha, quý nhân nhanh mồm dẻo miệng, bần tăng cam bái hạ phong. Thiên mệnh ở trên người quý nhân, cho dù hiện giờ có rất nhiều chuyện bần tăng không thể nói toạc ra nhưng thiên mệnh không thay đổi được. Nếu quý nhân đã cảm thấy bần tăng hồ ngôn loạn ngữ, vậy quý nhân không tin bần tăng cũng được.”
An Cửu lần nữa quan sát lão hòa thượng trước mặt. Chăm chú nhìn một lát, nàng mới đứng dậy, chậm rãi rời khỏi thiện phòng.
Người có thiên mệnh sao? Nàng không quan tâm lời lão hòa thượng nói là thật hay giả, cũng mặc kệ lời lão hòa thượng nói có cùng ý nghĩa với câu chuyện của Hách Liên Bích không, điều nàng muốn làm lúc này chính là tìm ra kẻ đứng sau Thượng Quan Liên.
Nghĩ đến đây, trong lòng ngoại trừ căng thẳng An Cửu cũng rất kích động.
Theo thời gian, khách hành hương trong chùa Phúc Linh cũng dần tan. Trong lúc này An Cửu sai Nam Minh âm thầm chú ý người khả nghi, mãi đến chạng vạng, người đó vẫn không xuất hiện.
An Cửu vẫn không cam lòng, quyền ở lại chùa Phúc Linh. Nửa đêm, nàng ngẩng đầu nhìn trăng, dưới ánh trăng, mọi thứ đều an tĩnh. Đột nhiên ngoài cửa có động tĩnh, An Cửu sửng sốt, không đợi nàng ra lệnh, Nam Minh đã đuổi theo.
“A!”
An Cửu đang muốn đuổi theo Nam Minh thì lại nghe Hồng Linh hét lên, nàng mở cửa thì thấy cây cột bên cạnh Hồng Linh có cắm một cây vũ tiễn. Hồng Linh nơm nớp lo sợ đứng đó, sắc mặt tái nhợt.
“Tiểu thư...” Trông thấy An Cửu, toàn thân Hồng Linh mềm xuống, “Tiểu thư, có... Có thư...”
An Cửu tiến lên rút mũi tên ra, gỡ tờ giấy bên trên xuống, mở ra đọc, cung mày theo bản năng nhíu lại.
“Hồng Linh, ngươi vào trong phòng đi!” An Cửu lạnh lùng phân phó.
Dứt lời, nàng gấp tờ giấy lại, chạy ra bên ngoài.
Hồng Linh nhìn bóng dáng An Cửu, tiểu thư định đi đâu?
Phản ứng đầu tiên chính là đuổi theo, chỉ là Hồng Linh muốn đứng thẳng người nhưng toàn thân như bị rút cạn sức lực, cho dù dựa vào cây cột phía sau cũng không thể đứng dậy, chỉ biết trơ mắt nhìn An Cửu biến mất trong tầm mắt.
Đêm càng sâu, ánh trăng khiến cả bóng đêm mạ lên một bầu không khí lạnh lẽo. Trong chùa Phúc Linh, An Cửu chạy qua mấy hành lang gấp khúc tới một đình hóng gió. Còn chưa bước vào, An Cửu đã thấy một thân ảnh bên trong, từ xa nhìn lại có thể nhận ra đó là một nữ tử nhưng không có cách nào nhìn ra gương mặt thật.
Là bà ta sao?
Chủ nhân đứng sau Thượng Quan Liên?
Không biết vì sao, trái tim An Cửu lại thắt chặt, không phải nàng sợ, mà là căng thẳng. Nàng biết gặp được người nọ, bản thân sẽ biết năm đó rốt cuộc là ai giết hại mẫu phi của Bắc Sách, cũng là kẻ thần bí nàng tìm kiếm không ngừng.
An Cửu dừng lại, hít thở thật sâu, chậm rãi bước lên. Người đứng trong đình đưa lưng về phía nàng, theo từng bước, An Cửu càng cảm thấy người này toát ra khí thế khiến người ta phải kinh sợ.
Bà ta rốt cuộc là ai?
An Cửu vừa bước tới đình hóng gió, người đưa lưng về phía nàng lên tiếng: “Ngươi đến rồi!”
Ngữ điệu bình thường nhưng lại như hàn huyên, An Cửu nghe giọng nói này, mơ hồ nhận ra đây là một phụ nhân trung niên. Mẫu phi của Bắc Sách đã chết mười mấy năm, nếu nữ nhân này là đầu sỏ gây tội, tuổi tác này cũng rất hợp lý.
An Cửu nhìn tấm lưng kia: “Ngươi biết ta đang tìm ngươi, không trốn thì thôi, còn tự tới tìm ta, chắc là không đơn giản như vậy đúng không?”
Nghĩ tới nội dung trên tờ giấy, ánh mắt An Cửu trầm xuống. Tờ giấy đó nói cho nàng biết địa điểm, chỉ một dòng chữ thôi nàng đã có cảm giác mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của bà ta.
“Đường đường là Bắc vương phi muốn tìm ta, ta đương nhiên phải tới, cũng không uổng công ngươi hao tổn tâm huyết tìm ta.” Người nọ vẫn đưa lưng về phía An Cửu, xiêm y to rộng không để lộ dáng người.
An Cửu nhíu mày. Ngụ ý là người này biết nàng đang tìm bà ta? Vậy bà ta biết mục đích nàng tìm bà ta không?”
“An Cửu ngưỡng mộ phu nhân đã lâu, cho nên mới vất vả tìm kiếm. An Cửu tìm phu nhân chính là để gặp mặt một lần, mong phu nhân thành toàn.”
Người kia khẽ cười: “Thành toàn? Mặt mũi của Bắc vương phi ai cũng phải cho, ta hiện giờ đứng đây không phải là thành toàn cho ngươi sao?”
“Chỉ có tấm lưng này, không thấy mặt, sao có thể xem như thành toàn?”
Tấm lưng kia hơi cứng đờ: “A, thì ra Bắc vương phi có hứng thú với mặt của ta à?”
Lúc nói chuyện, phụ nhân chậm rãi xoay người về phía An Cửu. Nhìn hành động của bà ta, An Cửu thở dốc, cho rằng sắp được thấy gương mặt thật của phụ nhân này. Nhưng khi phụ nhân này hoàn toàn xoay người đối diện với nàng, An Cửu không khỏi nhíu mày.
Phụ nhân đeo khăn che mặt che hết gương mặt mình, hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt bà ta.
“Phu nhân như thế hình như không có thành ý rồi.”
“Ha ha, Bắc vương phi, lão phụ tuổi già sắc suy, gương mặt này không thích gặp người ngoài, mong Bắc vương phi thứ lỗi.” Phụ nhân dịu dàng gật đầu, nhưng khí thế toát lên vẫn khiến người ta không thể bỏ qua.
An Cửu nhìn thẳng vào đôi mắt kia: “Là do phu nhân không thích lộ mặt hay gương mặt của phu nhân không thể cho người ta nhìn thấy?”
Phụ nhân kia hơi ngẩn ra, ngay sau đó bật cười: “Thì ra thứ làm vương phi hứng thú là thân phận của ta. Ta đây muốn biết tại sao ngươi lại có hứng thú với thân phận của ta như vậy.”
“Phu nhân sai Thượng Quan Liên ẩn núp bên cạnh phế thái tử Bách Lý Khiên, còn bảo Thượng Quan Liên khuyến khích thái tử mưu loạn. Nàng ta tiết lộ tin thái tử làm phản cho ta chắc cũng là ý của phu nhân. Lần đó thái tử mưu loạn thất bại, thái tử chết, Đỗ Nhược Khanh chết, mà người trợ giúp Hoàng Thượng tiêu diệt phản loạn chính là phu quân Bắc Sách của ta, bề ngoài là phế tài tử làm nhiều việc bất nghĩa, tự đào mồ chôn mình, nhưng cẩn thận nghĩ lại hình như Bắc Sách thu lợi cũng không nhỏ, chàng càng được Hoàng Thượng coi trọng, địa vị và thanh danh ở Đông Sở cũng càng vững chắc. Nói đến cùng, tất cả đều nhờ phu nhân trợ giúp, Bắc vương phi như ta đương nhiên phải cảm tạ phu nhân. Phu nhân là ân nhân, An Cửu đương nhiên muốn biết thân phận ân nhân của mình.”
Từng câu từng chữ An Cửu nói vô cùng thản nhiên, phụ nhân kia nghe vào tai, ý cười dưới khăn che mặt càng đậm.
An Cửu này đúng là thông minh.
“Vậy ngươi đoán xem ta có thân phận gì?” Xuyên qua sa mỏng, phụ nhân khen ngợi nhìn nàng.
An Cửu cười khẽ: “Ân nhân cao thâm khó đoán, An Cửu ngu dốt, nếu đoán ra thân phận của ân nhân An Cửu đã không tìm kiếm bốn phía.”
“Ngươi ngu dốt? Ha ha, nếu ngươi ngu dốt, trên đời này hiếm người thông minh. An Cửu, ta sẽ không nói ngươi biết thân phận của ta!” Lần này, giọng điệu của phụ nhân cứng rắn hơn rất nhiều.
An Cửu không khỏi nhíu mày: “Phu nhân không nói cho An Cửu biết, vậy An Cửu chỉ có thể mạo phạm phu nhân, tự mình tìm đến chân tướng vậy!”
Không ngờ An Cửu sẽ nói thế, phụ nhân kia hơi ngây ra, nhưng ngay sau đó nụ cười dưới khăn che mặt càng xán lạn: “Thú vị, được, ta cũng muốn xem xem ngươi sẽ mạo phạm thế nào!”
Phụ nhân kia vừa dứt lời, An Cửu liền híp mắt, lên tiếng: “Người đâu!”
Thình lình, phía sau có mấy hắc y nhân bay lên trời, đáp xuống phía sau An Cửu, chờ An Cửu ra lệnh.
“U Minh Vệ? Từ lâu đã nghe nói U Minh Vệ của Xích Minh vô cùng lợi hại. Năm đó sau khi An Dương vương phi giải tán Xích Minh, U Minh Vệ cũng giải tán, nhưng có ai biết U Minh Vệ không hề giải tán mà như u minh đi theo bảo vệ chủ tử, nhiều thế hệ tương truyền, từ An Dương vương phi Thẩm Diên, hiện giờ người họ bảo vệ đã đổi thành An Cửu ngươi sao? Thế có phải nghĩa là ngươi đã quyết tâm tiếp nhận Xích Minh?” Phụ nhân hưng phấn nói.
Sự hưng phấn này bị An Cửu bắt lấy, không khỏi kinh ngạc.
Hưng phấn?
Nếu đã biết U Minh Vệ lợi hại, đối mặt với U Minh Vệ của mình phụ nhân này nên lo cho tình cảnh của bà ta hiện giờ không phải sao? Nhưng vì lý do gì bà ta lại hưng phấn?
Càng lúc An Cửu càng nghi ngờ. Phụ nhân này rốt cuộc là ai?
Nhìn gương mặt dưới khăn che kia, An Cửu nắm chặt khăn thêu. Hôm nay, nàng nhất định phải kéo khăn che mặt này xuống nhìn xem dưới khăn che mặt rốt cuộc là thân phận gì không thể cho người ta biết!