Hạ Hầu Âm nhìn Bắc Sách, ánh mắt hơi thay đổi, khẽ cười: “Thật sự hâm mộ An Cửu quận chúa. Thôi, ta biết năng lực của mình, ta không đánh lại Bắc Vương phủ của ngài, cho dù có thể ở bên tai thổi gió với Hoàng Thượng, nhưng ta cũng phải cố kỵ tình nghĩa giữa chúng ta đúng không? Bắc Sách ngài, chung quy vẫn là người trong lòng Hạ Hầu Âm ta!”
“Ta lặp lại lần nữa, ngươi và ta xưa nay chưa từng có bất cứ quan hệ gì!”
“Thì sao hả?” Hạ Hầu Âm ưu nhã xoay người, ý cười càng tà mị, lần nữa ngồi xuống trước cửa sau, tay đặt lên đàn, khảy huyền cầm, tiếng đàn du dương lần nữa tràn ngập đại điện, “Lời thế tử nói hôm nay, Hạ Hầu Âm đã nhớ. Thế tử đi thong thả, không tiễn!”
Bắc Sách nhìn tấm lưng kia, trong lòng cũng phiền chán, vốn cũng không định tiếp tục ở đây. Y vung ống tay áo, nhanh chóng rời khỏi.
Để lại một mình Hạ Hầu Âm cùng tiếng đàn. Đại điện lần nữa trở nên an tĩnh, không biết qua bao lâu, Hạ Hầu Âm lại lên tiếng: “Nếu đã sớm tới, hà tất không xuất hiện?”
Dứt lời, nửa ngày sau, sau tấm màn mới có một người bước ra.
Hạ Hầu Âm liếc nhìn nam nhân kia, ánh mắt lạnh như băng: “Bắc vương gia, Hoàng Thượng hạ lệnh không cho phép ngài bước vào Liễu Oanh Điện, ngài sao phải làm như vậy? Nếu để Hoàng Thượng biết, e rằng Bắc Vương phủ cũng không bảo vệ nỗi ngài.”
Không sai, người nọ chính là Bắc vương gia!
“Ta... Đã hứa với nàng, sinh thần mỗi năm của nàng ta đều ở bên.” Giọng nói của Bắc vương gia dường như đã già nua rất nhiều, gương mặt mang theo bệnh trạng cũng vì yếu ớt mà tái nhợt.
Hôm nay là sinh thần của Hạ Hầu Âm, ông dù có bệnh cũng tiến cung, chính là muốn như năm vừa rồi, trong ngày sinh thần của nàng ở bên nàng, ông không thể nuốt lời, không phải sao? Nhưng...
“Hiện tại đã khác trước, vừa rồi, chắc ngài cũng nghe thấy rồi đúng không!” Làn điệu vẫn du dương, nhưng giọng của nữ nhân lại lạnh lẽo cách xa ngàn dặm.
Bắc vương gia nhíu mày: “Âm Âm, nàng xem...” Nói rồi, Bắc vương gia lấy ra một cây trâm ngọc, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, cười nói, “Ta đặc biệt sai thợ thủ công làm nên...”
Bắc vương gia vội vàng đưa trâm ngọc đến trước mặt Hạ Hầu âm, giống như hiến vật quý, nhưng còn chưa nói xong, tiếng đàn kia dừng lại, bàn tay vốn khảy huyền cầm trùng hợp đụng ngọc trâm trong tay Bắc vương gia. Trâm ngọc rơi xuống, Bắc vương gia còn chưa hoàn hồn, đã nghe “Bang” một tiếng, trâm ngọc chạm đất, theo tiếng mà nứt.
Bắc vương gia sửng sốt, vội ngồi xổm xuống nhặt trâm ngọc vỡ vụn lên.
Trên đỉnh đầu lần nữa truyền tới giọng nói lạnh như băng của nữ tử: “Bắc Vương gia, chắc ngài đã biết ý nghĩa của từ Liễu Oanh này, trâm ngọc này không tệ, nhưng ta không hi vọng ngài tặng, mà là một người khác!”
Bắc vương gia nắm chặt trâm ngọc vỡ vụn, mảnh vỡ khảm đâm vào da thịt, máu tươi chảy ròng.
Ông đều nghe thấy, ngọn nguồn của thủy tạ Liễu Oanh thì ra là... A, xưa nay ông thế mà không hề hay biết, trắc phi của mình, tâm tư của nàng đều ở trên người con ông ta!
Ông vốn định coi như không nghe thấy, nhưng Hạ Hầu Âm... Lại không cho ông ta được như ý sao?
Bắc vương gia đứng dậy, nhìn nữ nhân trước mặt: “Âm Âm, người nàng gả là ta!”
“Nhưng tuổi tác của ngài đủ để làm phụ thân của ta!” Hạ Hầu Âm cười khẽ.
“Nhưng... Nhưng y đã đính hôn với An Cửu, y thích An Cửu, y chưa từng có cảm xúc với một nữ tử như vậy, y đối với nàng không hề có chút niệm tưởng, nàng cần gì phải... Chấp nhất như thế?” Bắc vương gia nghiến răng, “Sự việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra, nàng... Nàng làm Dung Phi nương nương của nàng, ta... Ta... Ta sẽ không đến quấy rầy nàng nữa.”
Phải cố gắng kiềm nén không đành lòng, Bắc vương gia mới đưa ra quyết định này.
Nếu bản thân không quấy rầy nàng, nàng an tâm làm sủng phi hậu cung của nàng, nàng buông bỏ chấp niệm với Sách Nhi, như thế cũng rất tốt.
Nhưng sự việc có thể đơn giản như vậy sao?
Hạ Hầu Âm cười hỏi: “Vương gia có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì à? Như thế có thể khiến ta mấy năm trước chưa từng bị ngài và phụ thân tính kế, không trở thành trắc phi của ngài, mà hiện giờ, ta cũng không giống con chim hoàng yến bị nuôi dưỡng trong cái lồng vàng này sao?”
Không thể, thời gian không thể quay ngược lại, như vậy, nàng cũng không buông chấp niệm của mình xuống!
Bắc vương gia ngơ ngẩn nhìn Hạ Hầu Âm, đột nhiên phát hiện bản thân dường như chưa từng quen biết nữ tử trước mặt này.
“Vương gia, Âm Âm lại đàn cho ngài nghe một khúc được không?” Hạ Hầu Âm đặt tay xuống huyền cầm, Bắc vương gia còn chưa kịp phản ứng lại, tiến đàn đã tiếp tục vang lên.
Bắc vương gia nghe tiếng đàn kia, chỉ trong chớp mắt liền đắm chìm vào. Đối với tiếng đàn của Hạ Hầu Âm, ông ta trước sau đều không có sức chống cự. Trong làn điệu, ông ta nhớ lại một màn khi nãy, có vài thứ đã trở nên vặn vẹo.
Trắc phi ông ta sủng ái nhiều năm lại thích nhi tử của ông ta, mà nhi tử của ông ta... Bắc vương gia nhíu mày, đầu đau như dao bổ, tiếng đàn bỗng lên cao, vô cùng kích động, dường như kích thích mặt tối trong lòng ông ta, chậm rãi dẫn đường, dụ hoặc...
Hạ Hầu Âm nhìn phản ứng của Bắc vương gia, nụ cười trên khóe miệng càng quỷ dị.
Không biết qua bao lâu, Bắc vương gia khí hỏa công tâm, phun ra ngụm máu, trong ánh mắt sáng quắc tràn ngập lửa giận thiêu đốt, như muốn cắn nuốt người ta. Có lẽ không chịu nổi lửa giận kia, cả người bỗng té xỉu trên mặt đất.
Bịch một tiếng, ngay sau đó tiếng đàn cũng im bặt. Hạ Hầu Âm nhì Bắc vương gia nằm dưới đất, cười cười: “Ngủ đi, sau khi tỉnh lại, sẽ có rất nhiều việc thay đổi!”
Đúng vậy, rất nhiều việc sẽ thay đổi, bao gồm lòng bảo vệ Bắc Sách của ông ta!