Đích Phi Sách

Chương 80: Chương 80: Tra tấn nhục nhã bốn phía, mượn dao giết người




Giọng nói tràn ngập oán hận kia vọt vào, nha hoàn Thanh Liên trong phòng bị dọa tới run lên, không khỏi lo lắng: “Nhị tiểu thư... A...”

Thanh Liên đột nhiên cảm giác cổ tay bị ai đó nắm lấy, lực đạo như muốn bóp nát.

“Cút, cút đi!” Bắc Mục gầm lên, vốn là gương mặt cương nghị giờ phút này bởi vì tức giận mà càng khiến người ta sợ hãi.

“Nhưng...” Đối diện với đôi mắt cuồng nộ kia, Thanh Liên vốn định bảo vệ Nhị tiểu thư của mình, cuối cùng vẫn không thắng nổi sợ hãi, không ngừng gật đầu, “Nô tỳ ra ngoài, nô tỳ ra ngoài...”

Cánh tay bắt lấy cổ tay kia buông lỏng, Thanh Liên nhìn thoáng qua Nhị tiểu thư đang ngồi ở mép giường, ánh mắt tràn ngập lo lắng, nhưng chung quy vẫn vội ra ngoài, vừa tới cửa, giọng của Bắc Mục lần nữa vang lên.

“Đóng cửa!”

Hai chữ lạnh lùng khiến Thanh Liên ngẩn ra, đồng thời khiến Ngọc Uyển nhíu mày, theo đó, cánh cửa đóng, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên trong.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bắc Mục nhìn tân nương ngồi ở mép giường, hỉ phục đỏ thẫm kia khiến lòng gã ngứa ngáy, hết lần này tới lần khác nhắc nhở hắn rằng, hôn sự này mang đến khuất nhục cho hắn.

Có lẽ mang theo men say, rượu kích thích tâm trạng không cam lòng, Bắc Mục cười lạnh, đi nhanh tới, giơ tay xốc hỉ khăn trên đầu tân nương.

Đối diện với gương mặt lạnh băng này, Ngọc Uyển rét run, Nhị công tử Bắc Vương phủ nàng không phải chưa từng gặp, nhưng gã ngày thường không lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi như lúc này, mới bắt gặp đôi mắt đó, Ngọc Uyển không khỏi cả kinh.

“A... Dung mạo... Không bằng Ngọc Vô Song!” Bắc Miệng lạnh giọng, cười khinh thường, cố ý hạ thấp nữ nhân trước mặt.

Trong lòng Ngọc Uyển chua xót, sắc mặt lại không thay đổi bao nhiêu.

Từ khi hiểu chuyện, nàng đã ý thức được rằng, Ngọc Vô Song là bảo bối được nuôi chiều trong lòng bàn tay như mặt trăng được các vì sao bao quanh, đầu tiên là phủ Thừa Tướng, sau đó là toàn bộ kinh thành, ai gặp tỷ muội bọn họ đều nói nàng không xinh đẹp bằng đích tỷ Ngọc Vô Song, dung mạo đích tỷ diễm lệ, xuất hiện ở đâu cũng đều là tiêu điểm, mà người làm phông nền như nàng sớm đã thành thói quen, không phải sao?

Hiện tại, nghe chính miệng hôn phu của mình nói ra, nàng cũng cảm thấy không có gì khác biệt.

“Nhị tiểu thư Ngọc gia đúng không? Nữ nhi ngoại thất thật sự ti tiện như thế? Làm thị thiếp cho người ta... A, thậm chí ngay cả thứ phu nhân cũng không phải, phụ thân của ngươi đúng là đối xử với ngươi không tồi!” Bắc Mục cười lạnh, giống như dùng những lời lẽ ác độc nhất công kích nữ nhân này mới có thể giảm bớt nghẹn khuất trong lòng gã.

Hừ, rắn chuột một ổ, nàng ta là muội muội của Ngọc Vô Song lại cam nguyện thay Ngọc Vô Song tới đòi gã chịu trách nhiệm, cũng không phải thứ gì tốt, càng không đáng được đồng tình!

Ngọc Uyển nhíu mày: “Nhị công tử, ngài uống say rồi, thiếp đưa ngài về phòng nghỉ ngơi.”

Giống như sớm đã đoán được thái độ của Bắc Mục, nàng vốn là nữ tử thông tuệ, tuy rằng không biết quá nhiều sự tình, nhưng dựa vào ít tin tức có được, nàng vẫn có thể gắn kết mọi chuyện.

Bản thân bị buộc gả, Bắc Mục này cũng bị ép cưới.

Hiện giờ, đích tỷ bị nhốt ở Thận Hình Tư, là kẻ mang tội, đương nhiên không thể gả cho Bắc Mục, nhưng phụ thân và Hoàng Hậu cô cô lại cố ý ép Bắc Vương phủ gánh trách nhiệm này, như vậy, nàng liền trở thành người tới đòi nợ Bắc Mục!

Nói đến cùng bọn họ cũng đồng bệnh tương liên, Bắc Mục này khổ sở, nàng không phải cũng thế sao?

Lời này khiến Bắc Mục nhíu mày, nhìn gương mặt đối diện, nụ cười lạnh dần mở rộng ra.

“Đưa ta về phòng nghỉ ngơi? Ngươi quên rồi sao, hôm nay không chỉ là đại hôn của Nhu Nhi và Thái Tử, đại thọ của lão vương gia, còn là ngày chúng ta thành thân, đêm nay là đêm chúng ta động phòng hoa chúc, ngươi nói đưa ta về phòng nghỉ ngơi... Ngươi có ý gì? A...” Bắc Mục nhướng mày, hận ý trong mắt càng dậm, “Nữ nhân Ngọc gia các ngươi không phải đều là dâm phụ sao? Ngươi còn ra vẻ cự tuyệt? A, quả nhiên thông minh hơn tỷ tỷ ngươi một chút.”

Dâm phụ? Ngọc Uyển nhíu mày, mấy chữ này bất luận dùng ở nữ tử nào đều là nhục nhã!

Ngọc Uyển nhìn Bắc Mục: “Nhị công tử, ngài say rồi...”

Đây là lời nói khi say, hơn nữa, hận và nghẹn khuất trong lòng mới khiến gã mượn cảm giác say nói không lựa lời như vậy.

“Hả... Say? Nếu say, ta sao có thể không quên những khuất nhục các ngươi mang đến cho ta?” Bắc Mục đột nhiên cao giọng, “Ngọc gia các ngươi đúng là có thủ đoạn, ép buộc ta như vậy... Ngọc Vô Song kia... Ngọc Vô Song đáng chết, bản thân ả dâm đãng, thanh anh mất hết, còn kéo ta làm tấm đệm lưng!”

Dứt lời, Bắc Mục giơ tay bóp chặt yết hầu Ngọc Uyển.

Hành động thình lình xảy ra như vậy khiến Ngọc Uyển ngẩn ra, càng không kịp phòng bị liền rơi vào khống chế của gã, bàn tay kia dán sát da thịt trên cổ nàng, không ngừng buộc chặt.

Ngọc Uyển đau đớn: “Buông... Buông thiếp ra!”

Gã hận, hận Ngọc Vô Song, hận bị ép buộc, nhưng tất cả không phải do nàng tạo ra, nàng cũng là người bị hại trong đó, chẳng lẽ, gã muốn lấy mạng nàng sao?

“Ngươi nói ta biết, đêm đó, Ngọc Vô Song rõ ràng nên ở Thận Hình Tư trong cung, vì sao lại xuất hiện ở phủ Thái Tử?” Bắc Mục cắn răng, tay không dùng sức, nhìn gương mặt nữ tử đối diện vì thống khổ mà nghẹn đến đỏ bừng, gã cũng không thương tiếc.

Nữ nhân này là muội muội của Ngọc Vô Song, gả cho gã chính là khuất nhục gã, gã vì sao phải thương tiếc.

Ngọc Uyển giật mình, đêm đó?

Ngọc Uyển biết cái đêm mà Bắc Mục chỉ là buổi tối tiệc trung thu, hôm đó, nàng ở trước mặt mọi người làm xấu mặt Ngọc Vô Song, sau khi Ngọc Vô Song điên cuồng chạy đi, nàng cũng nhanh chóng lui xuống, đêm ấy, mẫu thân được phép vào cửa phủ Thừa Tướng, nàng thật sự rất cao hứng.

Trong lòng chỉ lo tính toán đón mẫu thân trở về thế nào, bố trí phòng cho mẫu thân ra sao, nào có tâm trạng nghĩ đến Ngọc Vô Song?

Với nàng, Ngọc Vô Song trước nay chỉ lợi dụng mà thôi, mà bản thân phụ thuộc Ngọc Vô Song chẳng qua là vì mẫu thân.

Bí mật giữa nàng và Ngọc Vô Song bị vạch trần, nàng đối với Ngọc Vô Song mà nói đã không còn giá trị lợi dụng nào, đêm đó nàng xuất cung, không về thẳng phủ Thừa Tướng mà vội vàng đem tin tức có thể đón mẫu thân về phủ Thừa Tướng báo cho mẫu thân.

Nàng vẫn nhớ ra bộ dáng hưng phấn khi ấy cũng mẫu thân, tuy không thể nói thành lời, nhưng gương mặt rạng rõ đó đã cho thấy tất cả.

Thậm chí nàng còn cảm thấy tất cả khuất nhục vừa chịu trên đại điện cũng xứng đáng!

Nàng biết, tất cả đều nhờ An Cửu, An Cửu xem như thực hiện lời hứa với nàng.

Ngọc Uyển nhìn nam nhân phẫn nộ trước mặt: “Thiếp... Không... Không biết...”

Cổ đau đớn như muốn đứt ra, nhưng đáp án đương nhiên không khiến Bấc Mục hài lòng, bàn tây kia càng dùng thêm sức lực.

“Không biết? Ả là tỷ tỷ của ngươi, mà ngươi cũng thay thế ả vào Bắc Vương phủ, thành thị thiếp của ta, ngươi còn không biết sao?” Bắc Mục cắn răng, gã hỏi Bắc Nhu, Bắc Nhu không nhắc đến, cũng không muốn bản thân truy cứu việc này.

Nhưng đây là cái gai trong lòng gã, gã sao có thể không truy cứu?

Hiện giờ Nhu Nhi mới phát hiện có thai, liền biết thai nhi kia đã chú định không giữ được, trong lòng gã cũng thương tiếc, điều gã có thể làm chính là không hỏi nàng chuyện hôm đó, nhưng chân tướng thế nào, gã nhất định phải điều tra.

Mà thị thiếp trước mắt, nàng và Ngọc Vô Song là một đám, không phải sao?

“Không... Thiếp... Ngài muốn... Muốn giết thiếp!” Ngọc Vô Song bắt lấy tay Bắc Mục, gương mặt đỏ bừng dần biến thành xanh mét.

“Giết ngươi?”

Nhìn sát ý trong mắt Bắc Mục, Ngọc Uyển theo bản năng nói: “Ngài... Ngài không thể... Không thể giết thiếp, cha thiếp bảo thiếp gả cho ngài... Nếu ngài giết thiếp, chỉ sẽ gặp phiền toái... Thiếp... Thiếp biết ngài hận, nhưng ngài lại ngu xuẩn...”

Sức lực trên tay không hề giảm, nhưng cung mày kia hơi nhảy dựng lên: “Ngu xuẩn...”

Nữ nhân này thế mà nói gã ngu xuẩn?

“Ngài còn không thừa nhận sao?” Ngọc Uyển nhìn Bắc Mục, trong lòng lóe lên tia hi vọng, “Ngài hận Ngọc Vô Song, ngài hận Ngọc gia đẩy khuất nhục này lên đầu ngài... Nếu thiếp là ngài... Thiếp sẽ giữ lại nữ nhân Ngọc gia đưa tới... Cho dù là vắng vẻ nàng cũng coi như tra tấn, giải nỗi hận trong lòng!”

Bắc Mục giật mình, ánh mắt thay đổi, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn: “Ngươi còn thông minh hơn tưởng tượng của ta, nhưng ngươi lại xem nhẹ ta rồi. Vắng vẻ ngươi? Vắng vẻ ngươi còn không phải để ngươi ở Bắc Vương phủ này được sống ngày tháng yên ổn à?”

Nháy mắt tiếp theo, Bắc Mục buông lỏng, Ngọc Uyển bắt được lỗ hổng này, nỗ lực hít thở, dường như không biết nam nhân trước mặt liều có lần nữa cướp đi quyền hô hấp của nàng hay không.

Ngoài dự kiến, Bắc Mục rời khỏi cổ Ngọc Uyển, giọng nói mang theo men say lại vang lên: “Có điều ngươi nói không sai, ta muốn tra tấn ngươi, cũng không nhất định phải giết chết ngươi, giết ngươi, quá tiện nghi cho Ngọc gia rồi.”

Ngọc gia sao? Trong lòng Ngọc Uyển châm chọc, bản thân chẳng qua là kẻ bị hại liên lụy trong chuyện này thôi, tất cả đều do Ngọc Vô Song tạo thành.

Nghĩ đến câu hỏi khi nãy của Bắc Mục, Ngọc Uyển nhíu mày, nàng chỉ từ tin tức phụ thân lộ ra biết một vài sự việc, tỷ như đích tỷ ở phủ Thái Tử cùng Nhị công tử của Bắc Vương phủ có phu thê chi thật, phụ thân nói, là Bắc Mục hoen ố đích tỷ, vì mặt mũi của Ngọc gia bọn họ, Bắc Mục bắt buộc phải phụ trách.

Nhưng nàng biết, sự việc không phải như vậy.

Mà lời Bắc Mục vừa nói cũng vừa lúc chứng minh suy đoán của nàng, quả nhiên không phải Bắc Mục hoen ố đích tỷ, trong đó chắc chắn còn ẩn tình khác.

Rất nhiều chuyện đều giải thích không rõ, không phải sao?

Tỷ như vấn đề của Bắc Mục, vì sao đích tỷ lại xuất hiện ở phủ Thái Tử, mà... Nghĩ đến một chuyện, Ngọc Uyển nhìn nam nhân trước mặt, cùng một vấn đề, đêm đó, vì sao Bắc Mục cũng ở phú Thái Tử?

Câu hỏi này vừa lóe lên trong đầu, nàng liền cảm thấy trong đó có chỗ kỳ quặc, có điều, nàng lại không thể hỏi thẳng, nàng biết tình cảnh bây giờ, bản thân hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Mà vận mệnh của nàng, hơn phân nửa đang nằm trong sự khống chế của nam nhân này!

Trong lúc Ngọc Uyển suy tư, ánh mắt Bắc Mục bất ngờ thay đổi, tra tấn sao?

Ngọc Vô Song ném sự trong sạch lên người gã, làm hôn sự này cũng trở nên khuất nhục, gã đương nhiên phải tra tấn để đáp trả.

Không tra tấn được Ngọc Vô Song, nhưng nữ nhân này còn không phải thay ả gả tới sao?

Đối với một nữ nhân mà nói, tra tấn lớn nhất là gì?

Trong sạch... Tình thương... Vô số suy nghĩ lóe lên, Bắc Mục cười lạnh, gương mặt mang theo men say phá lệ âm trầm quỷ dị.

Ngọc Uyển nhìn, trong lòng không nhịn được mà rét run, bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành, gã muốn làm gì?

Ngọc Uyển theo bản năng nuốt nước bọt, một tia lo lắng vừa lóe lên, bàn tay vừa bóp chặt cổ mình đột nhiên vươn tay, dùng lực xé rách vạt áo trước ngực nàng.

Ngọc Uyển ngẩn ra, gã muốn...

“Không, ngài đi...” Ngọc Uyển trở nên luống cuống, tuy rằng đã biết nàng vào cánh cửa của Bắc Vương phủ thì nhất định phải trở thành người của Nhị công tử, cho dù là vừa rồi, có một số việc nàng cũng không kháng cự như vậy, nhưng giờ phút này, nàng lại không muốn.

Đơn giản là vì nàng thấy được ý muốn trả thù điên cuồng trong mắt của gã, gã muốn dùng phương pháp như vậy tra tấn nàng sao?

Ngọc Uyển biết, nếu giao chính mình cho tên nam nhân này, tất cả đều sẽ bị hủy hoại, giống như mẫu thân, năm đó bà trở thành người của phụ thân, nhưng phụ thân yêu bà sao?

Chưa chắc, ông ta thậm chí không dám vì mẫu thân mà đắc tội phu nhân trong nhà, bởi vậy mấy năm nay, mẫu thân phải ở ngoài phủ, cho dù như thế, trong mắt mẫu thân cũng chỉ có nam nhân kia.

Điều này không công bằng, đối với nữ nhân điều này thật sự không công bằng!

Ngọc Uyển muốn trốn nhưng lại không thể, nam nhân trước mặt đã bắt lấy cổ tay nàng, dùng sức, nháy mắt tiếp theo, cả người nàng ngã trên mặt đất, thân thể đau đớn tiếp xúc với mặt đất lạnh băng cũng không bằng đối diện với nam nhân đáng sợ này.

“Đi? Đi đâu? Đêm nay là tân hôn của chúng, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, nàng cảm thấy ta phải từ bỏ đồ vật ta nên có được sao?” Bắc Mục cười lạnh.

“Không...” Ngọc Uyển lắc đầu, nhìn nam nhân kia ngày càng tới gần mình.

Nàng biết mình không trốn thoát rồi, cuối cùng chỉ đành lựa chọn nhắm mắt lại...

Nàng không muốn chứng kiến tất cả, hoặc là, nàng đối với phu quân của mình, đối với hôn nhân của mình đột nhiên có chút chờ mong.

Đột nhiên, hơi thở kia tới gần cổ, Ngọc Uyển cau mày, cảm nhận hàm răng sắc bén đó chạm vào da thịt... Không chút lưu tình mà cắn xuống, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

“A!”

Tiếng kêu đau thảm thiết vang lên khắp phòng, thậm chí Thanh Liên canh giữ bên ngoài cũng không nhịn được mà run rẩy, sao thế? Trong phòng đã xảy ra chuyện gì?

Thanh Liên muốn xông vào, nhưng nghĩ tới sắc mặt lạnh lùng của Nhị công tử khi nãy, nàng lại dừng bước.

“Ông trời phù hộ, phù hộ Nhị tiểu thư...” Thanh Liên nhìn đêm tối, chắp tay trước ngực cầu nguyện.

Trong phòng, sau tiếng hét kia thì không còn bất kỳ tiếng vang nào khác, nhưng ánh nến lay động lại như tỏ rõ phong vân trong phòng tân hôn chưa từng bình ổn.

Càng như vậy, Thanh Liên càng lo lắng, tính tình của Nhị tiểu thư nàng quá hiểu, trông có vẻ trầm tĩnh tỉ mỉ, nhưng nội tâm lại vô cùng cương nghị, cho dù đau bao nhiêu, khổ bấy nhiêu cũng sẽ không nói, Thanh Liên không nhịn được mà thở dài.

Lão gia gả tiểu thư vào Bắc Vương phủ sợ là đã đẩy tiểu thư vào hố lửa!

Đêm càng sâu, yến hội bên đại sảnh của Bắc Vương phủ không biết tan từ khi nào, ở một tân phòng khác, có lẽ sau khi yến hội kết thúc, một mình Thái Tử liền trở về phủ Thái Tử, để lại Bắc Nhu cô độc.

Thái Tử vừa rời đi không lâu, xe ngựa Bắc Vương phủ liền chở Bắc Nhu tới phủ Thái Tử.

Bên ngoài phủ Thái Tử, cánh cửa đóng chặt, cho dù khắp nơi treo lụa đỏ nhưng một chút cũng không có bầu không khí vui mừng khi đại hôn cưới Thái Tử Phi.

Xe ngựa của Bắc Vương phủ dừng bên ngoài, Bắc Nhu kêu hạ nhân đi gõ cửa, nhưng ngay cả gia đinh cũng không có.

“Đáng giận, Thái Tử rõ ràng khinh người quá đáng, làm gì có phủ đệ nào đêm khuya không có thủ vệ canh cửa, cố tình đêm nay phủ Thái Tử không có, rõ ràng là cố ý. Tiểu thư, chúng ta về Bắc Vương phủ nói với Khanh vương phi, nhờ bà ấy chủ trì công đạo!” Nha hoàn Vân Nhi không nhịn được, tiểu thư có thai, lại phải trải qua náo động kinh hách như vậy, đi đường xóc nảy vốn không dễ dàng, thế mà lại bị làm khó dễ như thế!

Vân Nhi nhìn Bắc Nhu, chỉ thấy nàng u sầu cúi đầu, tuy đang khoác lên trên người hỉ phục đỏ thẫm nhưng không hề có chút vui mừng.

Bắc Nhu ngước mắt nhìn cánh cửa đóng chặt kia, lạnh lùng nói: “Về mách với mẫu thân để nháo thêm chuyện hả? Đã cử hành đại hôn, hiện tại ta không chỉ là Đại tiểu thư của Bắc Vương phủ, còn là Thái Tử Phi của phủ Thái Tử... Nơi này chính là nhà của ta.”

“Nhưng... Nhưng Thái Tử rõ ràng không muốn cho người vào cửa, đây là nhục nhã!” Vân Mi cau mày, tức giận tới dậm chân, tiểu thư đúng là đã bị Thái Tử kia mê hoặc tâm trí rồi.

“Vậy thì sao? Có lẽ Thái Tử đã nghỉ ngơi, người trong phủ cũng đều nghỉ ngơi, dù sao chúng ta còn có một chiếc xe ngựa, thời tiết lúc này không lạnh, chúng ta cứ ở trên xe, đối phó một đêm cũng không trở ngại, chờ đến sáng sớm ngày mai, phủ Thái Tử mở cửa, chúng ta đương nhiên có thể vào trong.” Bắc Nhu mỉm cười, nhưng cho dù cố gắng thế nào cũng không giấu được chua xót trong ánh mắt.

“Việc này... Sao mà được? Thân thể tiểu thư từ nhỏ đã kiều quý, sao có thể qua đêm trên xe ngựa? Hơn nữa, người bây giờ...” Vân Nhi nóng nảy, nhưng nháy mắt tiếp theo như ý thức được vấn đề, càng trở nên luống cuống, “Tiểu thư, nô tỳ...”

“Không sao, đứa nhỏ này đã chú định không giữ được. Vân Nhi, đỡ ta lên xe ngựa.”

Nàng vốn cho rằng đứa nhỏ này sẽ được Thái Tử thích, sẽ càng là nhịp cầu giữa nàng và Thái Tử, nhưng hoàn toàn không ngờ, không chỉ Thái Tử không chấp nhận đứa nhỏ này, ngay cả Bắc Vương phủ cũng thế!

Nàng thật sự quá ngây thơ sao?

Thấy Bắc Nhu đau thương như vậy, Vân Nhi không dám nói nữa, chỉ đành đỡ Bắc Nhu lên xe ngựa.

Đêm khuya an tĩnh tiêu điều, giống như hồ nước sâu không thấy đáy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, canh hai, canh ba, chân trời dần phiếm một tia nắng... Trời cuối cung cũng sáng...

Nhưng rất nhiều hỗn loạn đã chú định vẫn chưa kết thúc, cửa phủ Thái Tử vẫn đóng chặt.

Trong phủ, Thượng Quan Liên sớm đã rời giường, sai người chuẩn bị bữa sáng và trà, xử lý tất cả. Hôm qua Thái Tử địa hôn, trắc phi thân phận không cao như nàng không có tư cách đi dự trường hợp long trọng đó, không thể chứng kiến hai người thành thân, nên chỉ có thể ở hôm nay, chuẩn bị ổn thỏa để kính trà Thái Tử Phi.

Theo quy củ, chính thất vào cửa, trắc thất phải hành đại lễ.

Nhưng tình hình hôm nay hình như không đúng lắm, không chỉ Thượng Quan Liên biết, ngay cả nha hoàn nhóm lửa trong phủ cũng nghe nói tối hôm qua chỉ có Thái Tử trở về, Thái Tử thậm chí còn hạ lệnh bất luận là ai gõ cửa cũng không được mở.

Lệnh của Thái Tử, không ai dám vi phạm.

Thượng Quan Liên đứng ở đại sảnh nhìn ra cửa lớn: “Thái Tử Phi còn ở bên ngoài sao?”

“Vâng, hôm qua lớn tiếng gọi cửa như vậy, sau đó thì im lặng, mọi người đều nghĩ bọn họ đã quay về, không ngờ Thái Tử Phi lại đợi ngoài cửa một đêm, Thái Tử Phi này... Thật sự không được Thái Tử yêu thích.” Quản gia nhìn Thượng Quan Liên, vội lấy lòng, “Vẫn là Thượng Quan trắc phi được Thái Tử sủng ái, nhiều năm qua vẫn vinh sủng không suy.”

Thượng Quan Liên nhíu mày: “Không được nói bậy, Thái Tử Phi là Thái Tử Phi, ở trong phủ này, mặc kệ là ai, vinh sủng đều không thể vượt qua Thái Tử Phi, lời này cho dù là ngươi hay hạ nhân nào trong phủ, ta đều không muốn nghe thấy.”

Giống như không ngờ Thượng Quan trắc phi sẽ có phản ứng như vậy, quản gia sửng sốt, vội phụ họa: “Vâng, vâng, vâng, là nô tài lỡ lời.”

Ngày thường Thượng Quan trắc phi là người rất dễ ở chung, lại săn sóc hạ nhân, không ngờ nàng càng thấu đáo mọi chuyện, không tranh không đoạt!

E rằng đây mới là đạo sinh tồn ở nơi như phủ Thái Tử!

“Thái Tử điện hạ đâu?” Thượng Quan Liên hỏi.

“Hồi trắc phi...” Quản gia vừa muốn trả lời, lại thấy Thái Tử đang vội vàng đi về phía này, không khỏi ngẩn ra, “Thái Tử đang tới đây...”

Thượng Quan Liên nhìn theo tầm mắt của quản gia, quả nhiên thấy thân ảnh đó, liền vội hành lễ.

“Thần thiếp tham kiến Thái Tử điện hạ, thần thiếp đã chuẩn bị xong bữa sáng...”

Thượng Quan Liên trước sau hiền dịu như một, Bách Lý Khiên nhìn nàng, phẫn nộ tích tụ tối qua cũng giảm bớt.

“Ừ.” Bách Lý Khiên nhàn nhạt đáp, liền theo Thượng Quan Liên vào thiên thính.

Trên bàn, bữa sáng món gì cũng có, hình như phong phú hơn xưa rất nhiều, lại thấy Thượng Quan Liên cố tình trang điểm tỉ mỉ, nghĩ đến chuyện kia, Bách Lý Khiên nhíu mày.

“Thái Tử điện hạ, Thái Tử Phi ở bên ngoài đợi cả một đêm, dù sao cũng được nuông chiều từ nhỏ, sợ là sức khỏe không chịu được, Thái Tử điện hạ...” Thượng Quan Liên thử mở miệng, như có như không nhìn Bách Lý Khiên.

Bách Lý Khiên giật mình: “Ở bên ngoài đợi cả một đêm?”

“Còn không phải sao? Điện hạ mau cho nàng ấy vào đi, dù sao cũng là người một nhà.” Thượng Quan Liên khuyên bảo.

Người một nhà? Trong lòng Bách Lý Khiên trồi lên một tia châm chọc, ý nghĩa của hôn nhân này mọi người đều biết rõ, người một nhà sao?

“Nàng thật rộng lượng, nàng có biết ả vào phủ Thái Tử, địa vị của nàng sẽ thấp hơn lúc trước rất nhiều không?”

Thượng Quan Liên mỉm cười: “Thái Tử nói gì thế, thần thiếp sớm đã biết sẽ có ngày này, Thái Tử Phi rồi sẽ vào cửa, thân phận của mình thần thiếp biết, mấy năm nay thần thiếp có thể giúp đỡ xử lý phủ Thái Tử cũng là nhờ Thái Tử rộng lượng với thần thiếp, thần thiếp nghĩ, chờ Thái Tử Phi vào cửa, việc quản lý phủ Thái Tử thần thiếp sẽ trả về chính chủ.”

Bách Lý Khiên kinh ngạc, không ngờ Thượng Quan trắc phi này của gã lại thông tình đạt lý như thế, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua trên đường về phủ Thái Tử, mẫu hậu phái người tới truyền lời, sắc mặt Bách Lý Khiên thay đổi, con người hung ác nham hiểm híp lại: “Nếu Thái Tử Phi đã đợi ở bên ngoài một đêm, vậy cho nàng ta vào đi, nàng tự mình đi mời, đúng rồi...” Bách Lý Khiên nhìn quản gia đang chờ bên cạnh, lạnh lùng hỏi, “Đồ tối qua ta bảo ngươi chuẩn bị, ngươi đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”

Quản gia giật mình, ngay lập tức hoàn hồn: “Hồi Thái Tử, đều đã chuẩn bị ổn thỏa.”

Thái Tử bảo hắn chuẩn bị đồ như vậy, lý do là gì chứ?

Nó dùng trên người của ai?

Quản gia suy nghĩ cả đêm vẫn không nghĩ được gì.

“Nếu đã chuẩn bị rồi, vậy mang lên đi.” Bách Lý Khiên lạnh giọng phân phó.

“Vâng.” Quản gia nhận lệnh lui xuống, không bao lâu, lúc trở về, trong tay cầm một chén thuốc màu đen tản ra mùi khó ngửi.

“Thượng Quan trắc phi, nàng nói với Bắc Nhu, muốn vào phủ Thái Tử, nhất định phải uống chén canh này, bảo ả tự làm đi.” Giọng của Bách Lý Khiên càng lạnh đi, không hề có chút tình cảm.

Ngay cả Thượng Quan Liên nghe cũng không nhịn được mà rét run, nàng liếc nhìn chén thuốc kia, nhận lấy, mùi thuốc kia vừa tản ra, nàng liền đoán được.

Hoa hồng... Thứ này... Thái Tử cho Bắc Nhu uống thứ này?

Hay là Bắc Nhu... Trong đầu Thượng Quan Liên lóe lên một suy đoán, dù là người trầm tĩnh cũng không khỏi thất thố, Bắc Nhu có thai sao?

Nhớ tới chuyện mình thấy ở ngày thứ hai sau yến trung thu, trong lòng Thượng Quan Liên đã có đáp án.

Đúng thế, Bắc Nhu thật may mắn, thế mà lại có thai nhanh như vậy, nhưng... Thật sự là nhờ vận may sao?

Cảm nhận độ ấm của chén thuốc, giống như sớm đã chuẩn bị sẵn, vẫn còn nóng, chỉ chờ chủ tử hạ lệnh, nó liền có tác dụng.

Thái Tử không muốn hài tử kia chào đời, thậm chí không muốn để nó vào cửa?

“Đi đi.” Bách Lý Khiên giống như rất gấp gáp, thấy Thượng Quan Liên ngây ra liền lập tức thúc giục.

Thượng Quan Liên hành lễ: “Vâng, thần thiếp đi ngay.”

Thái Tử muốn mượn tay nàng đi kết thúc sinh mệnh của hài tử kia sao?

Thượng Quan Liên bình tĩnh đi ra ngoài, Thái Tử trước sau đều không thích Bắc Nhu, nàng tuy không biết sự việc rốt cuộc là thế nào, nhưng chắp vá tin tức có được, nàng có thể biết đại khái.

Người Thái Tử muốn căn bản không phải Bắc Nhu, mà là... An Cửu!

Rõ ràng Thái Tử vẫn luôn không thích An Cửu, nhưng không biết từ khi nào, đối với An Cửu, Thái Tử đã có một sự cuồng nhiệt, thậm chí... Thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn như vậy để có được nàng ấy?

Nàng vào phủ Thái Tử đã vài năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Thái Tử điên cuồng vì một nữ tử như thế, nhưng... An Cửu kia hình như vô tình với ngài ấy.

Mà hôm đó sự xuất hiện của Bắc Nhu ở trong phòng của Thái Tử đối với ngài ấy là thất bại, hôn sự này đối với Thái Tử cũng là gông xiềng thân bất do kỷ.

Nàng sớm đã biết, với tính tình của Thái Tử, Bắc Nhu gả vào phủ Thái Tử sẽ không chiếm được đãi ngộ tốt, nhưng nàng hoàn toàn không ngờ Thái Tử chán ghét Bắc Nhu tới mức độ này.

Thậm chí ngay cả hài tử cũng không thể vào phủ Thái Tử sao?

Đang suy nghĩ, cửa đã mở rộng, Thượng Quan Liên ra ngoài. Khi cửa mở, người trong xe ngựa của có động tĩnh, một nha hoàn ló đầu ra nhìn nhìn, thấy cửa thật sự đã mở, hai mắt liền sáng lên.

“Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta có thể vào rồi, nô tỳ đỡ người xuống.” Vân Nhi hưng phấn nói, cuộn tròn trong xe ngựa cả đêm thật sự rất khó chịu, bây giờ tốt rồi, cuối cùng cũng có thể vào cửa, như vậy tiểu thư cũng miễn phải chịu thêm tội.

Bắc Nhu được Vân Nhi dìu xuống xe ngựa, một đêm không ngủ khiến sắc mặt nàng thoạt nhìn tiều tụy đi không ít, thấy nữ tử ở cửa đi về phía bên này, Bắc Nhu liền nở nụ cười: “Là Thượng Quan tỷ tỷ sao...” Một tiếng tỷ tỷ như tỏ rõ thái độ của nàng đối với Thượng Quan Liên.

Nàng là chính thất, Thượng Quan Liên là trắc thất, dù cho Thượng Quan Liên lớn tuổi hơn nàng, cũng nên là Thượng Quan Liên gọi Bắc Nhu một tiếng “Tỷ tỷ“.

Thượng Quan Liên là nữ tử thông minh, đương nhiên cảm nhận được thiện ý của Bắc Nhu dành cho mình, vội nói: “Thần thiếp tham kiến Thái Tử Phi điện hạ, Thái Tử Phi điện hạ làm vậy thần thiếp tổn thọ mất.”

“Tỷ tỷ vào phủ Thái Tử sớm hơn ta, theo lý nên như thế.” Bắc Nhu sớm đã nghe nói nữ nhân này dịu dàng hiện huệ, không tranh không đoạt, rất dễ ở chung.

Thượng Quan Liên liếc nhìn chén thuốc trong tay, ánh mắt lập lòe, nếu Bắc Nhu biết Thái Tử muốn cướp mất hài tử trong bụng nàng, nụ cười trên mặt này sợ là không duy trì được!

Thượng Quan Liên nhíu mày, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn đưa chén thuốc ra trước: “Thái Tử Phi điện hạ, uống chén thuốc này, chúng ta liền có thể vào cửa.”

Dứt lời, không chỉ Bắc Nhu, ngay cả nha hoàn Vân Nhi bên cạnh nàng cũng ngẩn ra, nhìn chén thuốc đen nhánh kia, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Thứ này...” Ngay cả Vân Nhi cũng biết đó là thứ gì, thuốc phá thai, tuy tối qua đã biết đứa nhỏ này của tiểu thư không giữ được, nhưng... Như thế cũng quá nhanh rồi!

“Các ngươi...” Vân Nhi nổi giận, nhưng vừa mở miệng, giọng của Bắc Nhu lại chậm rãi vang lên cắt ngang lời nàng ta muốn nói.

“Là ý của Thái Tử, ta hiểu.” Bắc Nhu mỉm cười, cả gương mặt ôn nhu kia đã cứng đờ, bên ngoài cực lực duy trì vẻ bình tĩnh và vô vị, nhưng không ai biết trong lòng nàng lúc này đã sông cuộn biển gầm như thế nào.

Tiến lên vài bước, nhận chén thuốc trong tay Thượng Quan Liên, tay còn lại không tự chủ mà vỗ về bụng mình.

Một khắc Thái Tử cũng không chứa chấp đứa nhỏ này!

Nhìn cánh cửa mở rộng kia, trái tim Bắc Nhu vô cùng đau đớn, nàng hoàn toàn không ngờ cái giá phải trả để vào phủ Thái Tử lại lớn như thế, nghĩ đến kiên trì của mình đêm hôm trung thu, Bắc Nhu nở nụ cười chua xót.

Hối hận sao?

Bắc Nhu không biết bản thân có thật sự hối hận không, nhưng việc đến nước này, nàng đã không còn đường lui, vào cánh cửa kia, là núi đao hay biển lửa nàng không hề biết, thậm chí ngay hôm qua, nàng còn kiên định với hi vọng của mình, ngày sau ở chung sẽ khiến Thái Tử yêu mình, nhưng sự kiên định đó hình như đã hơi dao động.

Nhưng như thế thì sao?

Đã không còn đường lui, là chính nàng tự dồn bản thân vào hoàn cảnh này.

Nhớ lại chuyện của nhiều năm trước, nam nhân kia đã cứu nàng từ khỏi vó ngựa, Bắc Nhu bưng chén thuốc, hít một hơi thật sâu, ngửa đầu, một ngụm uống hết.

“Tiểu thư... Người... Sao người lại ngốc như vậy?” Vân Nhi bật khóc thành tiếng, muốn ngăn cản, nhưng Bắc Nhu đã uống xong.

“Ta uống rồi, bây giờ có thể vào chưa?” Bắc Nhu vứt chén thuốc xuống đất, khóe miệng còn lưu lại ít nước thuốc, trên gương mặt đã không còn ý cười.

Đó là thứ đồ không thể diễn tả thành lời, ngay cả Thượng Quan Liên nhìn cũng không khỏi sửng sốt, nhất thời thậm chí quên mất phải đáp lại, qua nửa ngày Thượng Quan Liên mới hoàn hồn, mới nói: “Có... Có thể... Mời Thái Tử Phi...”

Thượng Quan Liên cố gắng tránh né ánh mắt của Bắc Nhu, tuy nàng ấy biết đây là ý của Thái Tử, nhưng con dao giết người như nàng, nàng ấy cũng sẽ hận!

Xem ra ngày tháng sau này ở phủ Thái Tử sẽ tràn ngập bất an.

Nỗi đau mất con... A... Tay nàng cuối cùng vẫn phải dính máu sao?

Thượng Quan Liên đi sau Bắc Nhu, ghi nhớ thân phận trắc phi của mình, một mực cung cung kính kính, không dám quá giới hạn. Tới đại sảnh, Thái Tử nhìn Bắc Nhu, ánh mắt không hề che giấu vẻ chán ghét.

Bắc Nhu đương nhiên nhìn thấy, sắc mặt càng trắng bệch.

Hình như thuốc bắt đầu có tác dụng, bụng bắt đầu đau đớn...

“Thần thiếp tham kiến Thái Tử.” Bắc Nhu hành lễ, cho dù như thế, nàng vẫn hành lễ với Thái Tử, tư vị trong lòng không thể nói rõ.

“Ừ.” Bách Lý Khiên nhàn nhạt đáp lại. Nghĩ đến chuyện kia, khóe miệng Bách Lý Khiên cong lên ý cười ác độc, “Đúng rồi, Thượng Quan trắc phi, ý của Khanh vương phi là sau khi Bắc Nhu vào phủ Thái Tử, nàng liền dọn vào Vong Ưu Các... Vậy sau hôm nay, nàng dọn tới đó đi!”

Dứt lời, mọi người ở đây đều ngẩn ra, đặc biệt là Bắc Nhu và Thượng Quan Liên.

Vong Ưu Các?

Đó là lãnh cung của phủ Thái Tử, chỉ có phi tử phạm tội mới vào đó ở, sau khi vào đó thì không còn khả năng ra ngoài, chuyện này tương đương với chặt đứt cả đời phía sau!

Là ý của Khanh vương phi sao?

Khanh vương phi là muốn vì nữ nhi của mình mà diệt trừ nữ nhân duy nhất ở trong phủ có khả năng uy hiếp nàng ấy là nàng sao?

A, đúng là mẫu thân tốt!

Sắc mặt Thượng Quan Liên cũng hơi thay đổi, Vong Ưu Các? Khanh vương phi thật sự đã tìm cho nàng một nơi tốt!

Sắc mặt Bắc Nhu cũng thay đổi, nàng ở trong phủ này, từng bước đi đã vô cùng gian nan, Thái Tử... Thái Tử còn muốn khiến nàng gây thù chuốc oán?

Trái tim Bắc Nhu đau như dao cắt, Thượng Quan Liên này chưởng quản gia sự của phủ Thái Tử nhiều năm, tuy là trắc phi nhưng sớm đã nắm giữ nhiều nhân mạch, cho dù vào Vong Ưu Các, đối với Bắc Nhu mà nói cũng chưa chắc là chuyện tốt.

“Thái Tử điện hạ... Thượng Quan tỷ tỷ không thể tới Vong Ưu Các, mọi việc trong phủ này đều do Thượng Quan tỷ tỷ xử lý, sức khỏe thần thiếp không tốt, không thể quá vất vả, nếu Thượng Quan tỷ tỷ dọn vào Vong Ưu Các, chỉ sợ không tiện xử lý chuyện trong phủ, thần thiếp xin Thái Tử điện hạ thu hồi mệnh lệnh ban ra, để tất cả duy trì nguyên dạng.” Bắc Nhu quỳ xuống, giọng ngày càng yếu, trên gương mặt tái nhợt đã đổ đầy mồ hôi.

Nhưng nàng vẫn kiên trì không muốn chịu thua.

Bách Lý Khiên nhíu mày, hoàn toàn không ngờ Bắc Nhu sẽ có phản ứng này, nàng ta cam nguyện từ bỏ quyền to quản gia vốn thuộc về Thái Tử Phi sao?

Bách Lý Khiên nhàn nhạt nhìn Bắc Nhu, cười lạnh: “Nhưng... Đây là ý của Khanh vương phi, mẫu phi của ngươi, nếu bà ta biết bổn thái tử không làm theo ý bà ta, chỉ sợ...”

Bách Lý Khiên nói, trong lòng lại phẫn nộ tới cực điểm. Gã đường đường là Thái Tử, thế mà bị nữ nhân kia đùa nghịch, thật sự đáng giận!

“Không... Không đâu, chỗ mẫu phi, thần thiếp... Thần thiếp sẽ đi nói chuyện, mẫu phi... Bà ấy, bà ấy sẽ không có ý kiến. Thái Tử điện hạ, cầu xin ngài thu hồi mệnh lệnh đã ban, đừng để Thượng Quan tỷ tỷ dọn vào Vong Ưu Các.”

“A... Thái Tử Phi ngươi đúng là rộng lượng, ngươi đã đau khổ cầu xin như thế, nếu bổn thái tử không thỏa mãn nguyện vọng của ngươi thì có vẻ không màng nhân tình, vậy nghe ngươi đi, Thượng Quan trắc phi không cần dọn vào Vọng Ưu Các, tất cả đều như cũ!” Bách Lý Khiên thống khoái, “Thượng Quan trắc phi, còn không tạ ơn Thái Tử Phi.”

Thượng Quan Liên đang ngây ra, đợi hoàn hồn, lập tức hành lễ với Bắc Nhu: “Thần thiếp tạ Thái Tử Phi ân điển.”

Ngữ điệu này hiển nhiên không còn thân thiện như trước, Bắc Nhu nghe vào tai, trong lòng không khỏi rét run, Thái Tử cuối cùng cũng châm ngòi thành công, vừa vào phủ Thái Tử đã thêm một kẻ địch!

Nhưng Bắc Nhu lại không rảnh cố kỵ nhiều như thế, bụng ngày càng đau đớn, trong thân thể nàng như có thứ gì đó muốn rơi ra.

Nước mắt đã không kiềm được mà rơi xuống.

“A... Máu... Tiểu thư, máu...” Vân Nhi hét lớn, nhìn sắc mặt Bắc Nhu tái nhợt, vội kêu lên, “Mau, mau, gọi đại phu... Gọi đại phu!”

Vân Nhi hoảng loạn thất thố, những người khác lại yên lặng nhìn, Bắc Nhu cuối cùng cũng không thể chống đỡ, cả người ngã xuống, chỗ đùi, hỉ phục đỏ thẫm nhiễm màu máu tươi phá lệ quỷ mị.

Bắc Nhu nhìn Bách Lý Khiên, thái độ đạm mạc đó giống như hận nàng không thể chết ngay ở chỗ này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.