Thề độc?
Nếu nàng ta chỉ thuận miệng nói thì An Cửu nàng nghe thấy rồi vẫn coi đó là thật, nếu thật sự có ngày ấy, cho dù ông trời thiên vị Hạ Hầu Âm, nàng cũng sẽ khiến lời thề độc này biến thành sự thật!
...
Sáng sớm hôm sau, người của Hách Liên Bích tới đưa An Cửu, Hạ Hầu Âm và Hồng Linh ra ngoài. Tối qua, Bắc Sách đã đi từ khi nào, ngoài hành cung Thuấn thành to lớn, An Cửu lên xe ngựa theo bản năng nhìn bốn phía như muốn tìm kiếm thân ảnh y.
Nàng biết Bắc Sách đang ẩn nấp trong đội ngũ.
“Tối qua ngủ ngon không?” Một giọng nói hùng hậu truyền tới.
An Cửu ngẩng đầu nhìn Hách Liên Bích cưỡi ngựa, hắn hôm nay mặc áo gấm màu đen ung dung quý khí, ngồi trên lưng ngựa càng có vẻ cương trực đĩnh bạc, ánh mắt nhìn An Cửu mang theo ý cười.
“An bài của Hoàng Thượng đều là lễ ngộ tối cao, đương nhiên ngon giấc.”
“An Cửu...” Hách Liên Bích muốn nói gì đó lại thôi, trầm mặc nửa ngày, đôi mắt sắc bén như chim ưng thoáng thay đổi hắn cao giọng lệnh cho đội ngũ xuất phát.
An Cửu nhìn bóng dáng Hách Liên Bích đi qua, khi nãy hắn định nói gì?
Nàng nhíu mày, nhưng chớp mắt, nàng gạt mọi nghi hoặc ra khỏi đầu, tập trung suy nghĩ về hội minh của hai nước hôm nay. Đang muốn lên xe ngựa, An Cửu đột nhiên phát hiện một thân ảnh khiến bản thân phải sửng sốt: “Thượng Quan Liên...”
Nữ tử mặc nam trang ngồi trên lưng ngựa hoàn toàn không che giấu được nét dịu dàng của nữ tử đó rõ ràng là Thượng Quan Liên!
Nghe An Cửu gọi, nữ tử ấy quay đầu, khi nhìn thấy An Cửu, nàng ta thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền nở nụ cười. Thượng Quan Liên cưỡi ngựa đến đây, cười hỏi: “An Cửu vương phi rất giật mình khi thấy ta đúng không?”
“Đương nhiên phải giật mình, không ngờ người từng là trắc phi của thái tử lại có giao tình với hoàng đế Bắc Quốc.”
Hách Liên Bích chỉ để lộ ba chữ Tễ Nguyệt Các cho nàng, rõ ràng là có ý bảo vệ nàng ta. Tuy sớm đã đoán được Thượng Quan Liên có qua lại với người Bắc Tần, nhưng hiện tại khi thấy nàng ta trong đội ngũ Bắc Tần dự hội minh, nàng vẫn không dám tin vào suy đoán của mình.
Thượng Quan Liên xuất hiện ở Bắc Tần, điều này có ý nghĩa gì?
An Cửu nhận ra sự việc ngày càng phức tạp.
Thượng Quan Liên híp mắt nhìn Hách Liên Bích: “Giao tình giữa ta và hoàng đế Bắc Tần sao? Ha ha, vương phi, ngươi không cảm thấy Hách Liên Bích hấp dẫn hơn Bách Lý Khiên nhiều à? Bách Lý Khiên kia tâm tâm niệm niệm ngôi vị hoàng đế nhưng đến cuối cùng lại vì ngôi vị hoàng đế mà mất động, còn Hách Liên Bích thì khác, cùng đoạt đích nhưng tay hắn lại dính nhiều máu, ít nhất sẽ không vì nữ nhân mà làm hỏng đại cục.”
“Thượng Quan trắc phi đúng là có bản lĩnh, đầu tiên là Bách Lý Khiên, bây giờ là Hách Liên Bích, trượng phu vừa chết liền tìm đến người khác, a, hi vọng mạng của Hách Liên Bích kia đủ cứng cỏi, cuối cùng đừng rơi vào kết cục giống Bách Lý Khiên!”
Sắc mặt Thượng Quan Liên lập tức trầm xuống, An Cửu rõ ràng đang mắng nàng ta có số sát phu mà!
An Cửu cười lạnh. Tễ Nguyệt Các à?
Nàng mặc kệ Thượng Quan Liên, đi thẳng vào xe ngựa. Thượng Quan Liên nhìn màn xe buông xuống, ánh mắt lại thay đổi, không ai biết nàng ta đang nghĩ gì. Qua hồi lâu, nàng ta mới giục ngựa chậm rãi đến bên cạnh Hách Liên Bích, ý cười trên gương mặt dịu dàng không thể che giấu sự sắc bén.
“Ngươi nghĩ kỹ rồi?” Hách Liên Bích trầm giọng.
“Lần này ta tới Thuấn thành là để đầu quân cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng là người thông minh, ở trước mặt ngài Thượng Quan Liên không có gì phải giấu giếm, ngài cũng biết ý đồ của chủ tử nhà ta mà.”
“Đầu quân? Năm đó ngươi vào thái tử phủ của Đông Sở các ngươi, bây giờ ngươi lại tiếp cận trẫm, xem ra chủ tử ngươi đúng là biết cách sử dụng ngươi! Ngươi nói xem, liệu có một ngày trẫm cũng rơi vào kết cục như Bách Lý Khiên không?”
Thượng Quan Liên nhíu mày, cuộc đối thoại giữa nàng ta và An Cửu hiển nhiên đã bị hắn nghe thấy. Thượng Quan Liên nở nụ cười: “Hoàng Thượng, Bách Lý Khiên kia đương nhiên không thể so sánh với ngài, ngài khôn khéo như thế, biết ta chẳng qua chỉ là quân cờ mà thôi. Ta ở cạnh Bách Lý Khiên là quân cờ chủ tử, đến thời cơ thích hợp sẽ tự tay đẩy gã vào địa ngục, nhưng khi ở cạnh Hoàng Thượng... Ai biết người sử dụng quân cờ này rốt cuộc sẽ là ai chứ?”
Hách Liên Bích giật mình: “Nếu chủ tử nhà ngươi nghe được lời này chỉ sợ sẽ lập tức rút ngươi về!”
Thượng Quan Liên nhướng mày cười: “Hoàng Thượng có muốn cược một ván không?”
“Cược?” Hách Liên Bích híp mắt, “Trẫm chưa bao giờ đánh cược, cũng chưa bao giờ thật sự tin vào nữ nhân!”
Thượng Quan Liên ngẩn ra, phải nỗ lực lắm mới không để lộ kinh ngạc ra ngoài. Không tin nữ nhân? Ý của Hách Liên Bích là những gì bản thân vừa nói hoàn toàn không có sức thuyết phục với hắn sao?
Nghĩ tới lời chủ tử căn dặn, Thượng Quan Liên nhíu mày, đang lo lắng, tiếng của Hách Liên Bích ở bên cạnh lại vang lên: “Thế nhưng giữa trẫm và chủ tử của ngươi là giao dịch, là lợi dụng nhau, chủ tử ngươi muốn ngươi ở bên cạnh trẫm, vậy cứ theo ý chủ tử ngươi đi, có điều Thượng Quan Liên à, nếu ngươi dám giở trò gì, trẫm không ngại để ngươi nếm thử hình phạt của Bắc Tần đâu.”
Hình phạt của Bắc Tần? Trong các nước, dân phong Bắc Tần trước giờ bưu hãn, hình phạt đương nhiên tàn khốc tột cùng.
Thượng Quan Liên híp mắt, ngay sau đó trên gương mặt lại nở nụ cười: “Bổn phận của một quân cờ là gì Thượng Quan Liên biết, huống chi ta ở cạnh Hoàng Thượng ngài cũng chỉ là quân cờ của ngài không phải sao?”
Nàng ta biết Hách Liên Bích không giống Bách Lý Khiên, chủ tử cũng đã dặn dò Hách Liên Bích quỷ quyệt xảo trá, nếu không phòng bị, e rằng bản thân còn sẽ trở thành quân cờ hắn dùng để đối phó chủ tử.
Thượng Quan Liên thở dài, nàng ta thật sự không hiểu tại sao biết rõ Hách Liên Bích này nguy hiểm, chủ tử vẫn muốn hợp tác với hắn!
Thượng Quan Liên nhìn ánh mắt sắc bén của Hách Liên Bích, sắc mặt cũng trầm xuống, không biết tại sao trong lòng lại có dự cảm chẳng lành khiến nàng ta lo âu thấp thỏm.
...
Đội ngũ tới Li Giang, lên thuyền. Hôm nay Li Giang nhiều gió, trên Li Giang sóng gợn mãnh liệt, thuyền đi cũng rất giang nan.
Thời điểm đội ngũ Bắc Tần tới đảo Li Tâm, Tĩnh Phong Đế và 'Bắc Sách' dẫn theo đội ngũ Đông Sở sớm đã chờ sẵn.
Trong Li Tâm đình, Hách Liên Bích vừa vào cửa liền cảm nhận mấy ánh mắt phẫn nộ hướng về mình, tuy vậy hắn vẫn tươi cười vào trong.
“Ha ha, Hoàng đế Đông Sở, không ngờ ngài tới còn sớm hơn trẫm, để ngài đợi lâu, thật ngại quá.” Hách Liên Bích bước đi như gió, tuy không có sự lão luyện nhưng khí phách thị huyết toát ra khiến người nhìn không dám bỏ qua sự tồn tại của hắn. Hách Liên Bích tươi cười nhìn Tĩnh Phong Đế và Bắc Sách, cau mày: “Hai vị sao vậy? Sắc mặt không vui như thế, chẳng lẽ vì trẫm tới muộn khiến hai vị không vui sao? Trẫm thật sự xin lỗi!”
“Hách Liên Bích, ngươi đường đường là hoàng đế của một nước lại không quang minh lỗi lạc làm ra chuyện khiến thiên hạ nhạo báng như thế, ngươi không biết xấu hổ!” Tĩnh Phong Đế phẫn nộ quát. Tuy biết Hạ Hầu Âm bị đối phương bắt nhưng ông ta lại không có cách cứu viện, lòng nghẹn đến cực điểm.
Hách Liên Bích bước vào bàn tiệc, ngồi xuống: “Không quang minh lỗi lạc? Trẫm chỉ mời hai vị khách quý của quý quốc tới hành cung Thuấn thành, sao lại khiến thiên hạ nhạo báng?”
Thái độ của Hách Liên Bích càng khiến Tĩnh Phong Đế tức giận, ông ta đập bàn một cái, đứng bật dậy: “Hách Liên Bích, ái phi của trẫm đâu?”
Hách Liên Bích híp mắt, Tĩnh Phong Đế càng phẫn nộ, Hạ Hầu Âm càng có giá trị lợi dụng không phải sao? Còn về An Cửu... Hắn nhìn Bắc Sách, chỉ thấy y vẫn bình tĩnh như thường. Trong lời đồn Bắc Sách xưa nay thờ ơ lạnh nhạt, rất ít khi thấy y tức giận, nhưng hiện tại vương phi của mình bị hắn bắt đi, y cũng bình tĩnh thế này à?
Hách Liên Bích quan sát nam tử bạch y ngồi cạnh Tĩnh Phong Đế, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Vương phi mất tích hình như Bắc vương gia không nôn nóng?”
'Bắc Sách' hoàn toàn không có ý trả lời, chỉ bưng ly trà nhấp một ngụm.
Hách Liên Bích giật mình, càng cảm thấy Bắc Sách cao thâm khiến người ta không thể nắm bắt.
“Hách Liên Bích, ngươi to gan như thế, chẳng lẽ không muốn tiến hành hội minh lần này một cách tốt đẹp sao?” Tĩnh Phong Đế to tiếng.
Hách Liên Bích dời mắt quan sát Bắc Sách, tươi cười nhìn Tĩnh Phong Đế: “Tĩnh Phong Đế ngài sai rồi, trẫm chính vì hội minh hôm nay nên mới không thể không mời hai vị quý nhân tới Thuấn thành làm khách, Tĩnh Phong Đế ngài cứ yên tâm, nếu hai vị quý nhân đã là khách quý, trẫm đương nhiên sẽ chiêu đãi tử tế, hôm nay chúng ta đạt thành hiệp nghị, trẫm đương nhiên sẽ đưa hai vị quý nhân không chút hao tổn trở về.”
Tĩnh Phong Đế cau mày, 'Bắc Sách' bên cạnh tay vuốt ve ly trà cũng hơi cứng đờ.
Ý đồ của Hách Liên Bích thật sự là dùng An Cửu và Hạ Hầu Âm làm con tin để chiếm lợi thế trong hội minh hôm nay sao?
“Hách Liên Bích, Bắc Tần và Đông Sở dùng hội minh để gắn bó hòa bình, chẳng lẽ ngươi muốn hủy hoại hòa bình của hai nước?”
“Lời này lại càng sai rồi, nếu muốn hủy hoại hòa bình hai nước, trẫm đã không ở đây thương nghị đại sự với các ngài. Tĩnh Phong Đế, Bắc vương gia, các ngài cứ nghe yêu cầu của trẫm trước, sao hả?”
“Ngươi nói thử xem! Trẫm muốn nghe thử ngươi có yêu cầu gì!”
Hội minh gì chứ? Hội minh lần này rõ ràng thành Hách Liên Bích chủ đạo. Trong tay hắn có Hạ Hầu Âm và An Cửu chẳng khác nào khống chế mọi quyền chủ đạo!
Hách Liên Bích khẽ cười: “Tĩnh Phong Đế, Bắc vương gia, những lần hội minh trước chỉ nhắc tới giao lưu thông thương hai nước, về vấn đề biên phòng chiến sự, lần này trẫm muốn một vài thứ!”
“Ngươi muốn gì?”
“Trẫm muốn mười tòa thành trì của Đông Sở ở phía nam Li Giang, cộng thêm toàn bộ sản nghiệp của Bắc vương phủ ở Bắc Tần!” Hách Liên Bích gằn từng câu từng chữ.
Dứt lời, không chỉ Tĩnh Phong Đế, ngay cả 'Bắc Sách' cũng giật mình.
Mười tòa thành trì?
Đông Sở tuy rộng lớn nhưng nếu đưa mười tòa thành trì cho Bắc Tần thì điều này có ý nghĩa gì? Dù người chỉ có chút đầu óc cũng có thể nhìn ra, không nói đến giá trị của bản thân mười tòa thành trì, hai nước Bắc Tần và Đông Sở lấy Li Giang làm ranh giới, Li Giang là ranh giới thiên nhiên liên quan tới hòa bình lâu dài của hai nước. Nếu đưa mười tòa thành phía nam Li Giang cho Bắc Tần chẳng khác nào để thế lực của Bắc Tần tiến vào Đông Sở. Sau này thế cục của hai nước ai ưu ai kém vừa nhìn liền biết.
Ý đồ của Hách Liên Bích thật sự quá hiểm ác!
Có được mười tòa thành trì này, toàn bộ Đông Sở dù sớm hay muộn cũng sẽ trở thành đồ ăn trên mâm của Bắc Tần. Hành động dẫn sói vào nhà này Tĩnh Phong Đế sao có thể làm?
Còn sản nghiệp của Bắc vương phủ ở Bắc Tần... Tĩnh Phong Đế cao mày. Bắc vương phủ mở rộng việc làm ăn vào các nước khác đã được ông ta ngầm đồng ý, dù biết điều này vừa có lợi vừa có hại nhưng trước đây ông ta chỉ có thể lựa chọn mạo hiểm. Bắc vương phủ có thế lực nhất định lợi hơn là hại, nhưng nếu không có thế lực mạnh hơn áp chế, vậy thì...
Tĩnh Phong Đế trầm giọng: “Hách Liên Bích, trẫm chỉ có thể đồng ý một yêu cầu của ngươi!”
Hách Liên Bích nhìn thấu tâm tư của Tĩnh Phong Đế, tươi cười nhìn 'Bắc Sách' bên cạnh, thấy y hơi cau mày, nụ cười trên mặt hắn càng đậm: “Không biết Tĩnh Phong Đế ngài đồng ý yêu cầu nào?”
“Mười tòa thành trì là điều không thể, ngươi muốn toàn bộ sản nghiệp của Bắc vương phủ ở Bắc Tần, vậy thì mau giao Dung phi và An Cửu ra, trẫm có thể cho ngươi được như ý nguyện!” Tĩnh Phong Đế lạnh lùng nói. Nếu có thể mượn cơ hội này làm suy yếu thế lực của Bắc vương phủ lại đổi được Dung phi về, đó là chuyện không thể tốt hơn.
Nhưng mưu kế của ông ta ai cũng biết.
Hách Liên Bích quyết không bỏ lỡ cơ hội này, cười như không cười mà nhìn Bắc Sách: “Sản nghiệp của Bắc vương phủ Tĩnh Phong Đế ngài làm chủ được sao? Nghe ngài nói cứ như Bắc vương phủ là của Tĩnh Phong Đế ngài vậy!”
Ý châm ngòi quá rõ ràng.
Tĩnh Phong Đế tức giận quát: “Hách Liên Bích, dẹp ngay tâm tư ly gián của ngươi đi, quan hệ giữa trẫm và Bắc vương phủ vô cùng thân thiết, không phân biệt ngươi ta, há chừa chỗ cho ngươi xen vào hồ ngôn loạn ngữ!”
Hách Liên Bích nhướng mày cười, hắn biết lúc này cho dù ngậm miệng thì hắn vẫn đạt được mục đích. Để Bắc Sách biết bản tĩnh Tính Phong Đế ích kỷ, sau này quân thần bọn họ còn có thể “thân thiết” à? E rằng quân thần họ vốn đã không thích nhau, hành động hôm nay của hắn chẳng qua làm cho mọi thứ rõ ràng hơn thôi!
Với tài lực của Bắc vương phủ, nếu muốn phản Bách Lý hoàng thất, đó là chuyện không phải không có khả năng!
“Hách Liên Bích, Dung phi của trẫm ở đâu?” Tĩnh Phong Đế lại dò hỏi.
Đúng lúc này, ngoài Li Tâm đình bỗng ồn ào, mấy người trong phòng nghe đều không khỏi nhíu mày.
Một người hầu mặc đồ Bắc Tần vội vàng chạy vào thì thầm bên tai Hách Liên Bích mấy câu, sắc mặt Hách Liên Bích lập tức thay đổi, mắng: “Phế vật!”
Thấy Hách Liên Bích đứng dậy, Tĩnh Phong Đế và 'Bắc Sách' cũng đứng lên, Tĩnh Phong Đế híp mắt: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hách Liên Bích không để ý tới Tĩnh Phong Đế mà liếc Bắc Sách một cái, vung tay áo, gấp gáp ra ngoài.
An Cửu đáng chết đúng là không cho ai ngừng nghỉ!
Hít sâu một hơi, Hách Liên Bích rời khỏi Li Tâm đình, vội lên thuyền, lập tức rời cảng. Tĩnh Phong Đế muốn tiến lên lại bị thị vệ Bắc Tần ngăn cản, chỉ đành trơ mắt nhìn con thuyền biến mất trong sương mù, thỉnh thoảng có gió thổi qua, mơ hồ nhìn thấy trên Li Giang còn một con thuyền lớn.
Không chỉ Tĩnh Phong Đế, ngay cả phản ứng đầu tiên của Xích Phong giả dạng Bắc Sách cũng là vương phi và Dung phi chắc đang ở trên con thuyền đó.
Xích Phong nghĩ tới Bắc Sách, vừa rồi hoàng đế Bắc Tần vội vã rời đi là vì trên thuyền xảy ra biến cố sao? Biến cố đó có liên quan tới chủ tử không?
...
Lúc này, Hách Liên Bích gấp gáp lên con thuyền dừng giữa sông, vừa vào trong liền thấy An Cửu ngồi điềm tĩnh, nhưng cây trâm kề lên cổ tay lại phá hủy hài hòa vốn có.
Thấy Hách Liên Bích tới, An Cửu mỉm cười: “Ngài cuối cùng cũng quay lại, xem ra khách quý như ta đúng là có phân lượng trong mắt ngài, có thể khiến ngài từ hội minh gấp gáp trở về!”
“An Cửu, nếu nàng đã biết mình quan trọng với trẫm thì đừng hòng làm chuyện gì ngốc nghếch.”
“Chuyện ngốc? Nếu ta không làm vậy thì sao có thể gọi ngài về?” Nói đến đây, An Cửu dừng một chút, “Ta sớm nên dùng đến chiêu này không phải ư? Có điều bây giờ cũng không muộn.
“A, nghe nói An Cửu nàng xưa nay xảo quyệt, trẫm muốn xem xem ngay cả mạng mình có phải nàng cũng không cần không!” Hách Liên Bích liếc nhìn cây trâm, “Nàng đâm xuống trẫm cũng nhận!”
“Ngài nhận? Ngài nhận nổi hả?”
Không phải hắn luôn mồm nói nàng là người có thiên mệnh hắn đang tìm sao? Hắn sao có thể trơ mắt nhìn nàng chết được?
An Cửu híp mắt: “Ngài tưởng ta không dám?”
Hách Liên Bích khẽ cười, nụ cười ấy không cần nói cũng biết An Cửu làm ra chuyện này chắc chắn có quỷ kế gì đó! Hách Liên Bích hắn tuyệt đối không thể trúng kế nàng!
“Được, hi vọng ngài đừng hối hận!”
Hồng Linh và Hạ Hầu Âm ở bên chứng kiến cảnh này đều nín thở.
An Cửu nắm chặt cây trâm, đôi mắt sáng như sao chậm rãi nhắm lại.
Hách Liên Bích giật mình, chẳng lẽ An Cửu dám đâm xuống?
An Cửu đột nhiên giơ cao cây trâm đâm xuống yết hầu, Hách Liên Bích cả kinh: “Không...”
Ngay lúc này, An Cửu đột nhiên dừng tay. Hách Liên Bích hoàn hồn, lạnh lẽo trên cổ khiến hắn giật mình. Còn chưa biết rõ người phía sau kề chủy thủ lên cổ mình là ai, hắn đã thấy An Cửu mở mắt, tươi cười đắc ý.
An Cửu chậm rãi cài cây trâm lên tóc mình, ưu nhã đứng dậy đến trước mặt Hách Liên Bích: “Khách quý như ta hình như còn quan trọng hơn ta tưởng tượng, thế mà có thể khiến ngài mất hết phòng bị!”
Hách Liên Bích cau mày, khó nén cơn giận. Tâm phòng bị của hắn rất lớn, cho dù là cao thủ giang hồ cũng đừng hòng tới gần hắn, nhưng khoảnh khắc khi nãy hắn lại một lòng vì an nguy của An Cửu mà mất hết phòng bị, tự chui đầu vào rọ.
Cảm nhận hàn băng trên cổ, Hách Liên Bích híp mắt: “Trẫm không ngờ nàng còn có người giúp đỡ.”
Ba con tin An Cửu, Hạ Hầu Âm và nha hoàn Hồng Linh đều ở đây, vậy kẻ cầm chủy thủ đứng sau là ai?
Hồng Linh không kiềm chế được niềm vui, đắc ý nhìn Hách Liên Bích: “Vương gia nhà ta đương nhiên sẽ giúp đỡ tiểu thư!”
Vương gia? Bắc Sách?
Thấy Hách Liên Bích kinh ngạc, An Cửu mỉm cười với Bắc Sách đứng sau, tự mình cầm dây thừng trói hắn lại, mãi đến khi cố định hắn vào ghế, Bắc Sách mới buông chủy thủ xuống.
Thấy Bắc Sách, trên mặt Hách Liên Bích hiện lên vô số nghi vấn.
Bắc Sách... Gương mặt giống như đúc, nhưng người này lại mặc đồ thị vệ Bắc Tần, thế còn nam tử bạch y khi nãy trên đảo Li Tâm.
Hách Liên Bích không ngốc, rất nhanh đã có đáp án: “Hay, hay cho một Bắc Sách, dùng một Bắc Sách giả mê hoặc trẫm, còn sai mấy kẻ không liên quan đột nhập vào Thuấn thành khiến trẫm thả lỏng cảnh giác, hay, hay lắm! Xem ra thị vệ của trẫm ở trên thuyền đều bị ngươi giết hết rồi!”
Hắn quả thật đã tin rằng người hôm qua trở về Nghiệp thành là Bắc Sách.
Khi nãy lúc về thuyền, hắn cũng chỉ một lòng không muốn An Cửu bị thương, hoàn toàn không cẩn thận chú ý tình hình trên thuyền.
“Xin lỗi, khiến ngài thất vọng rồi.” Bắc Sách lạnh giọng, “Không chỉ thị vệ trên thuyền, đám thị vệ đi cùng ngài rời khỏi đảo Li Tâm cũng đều đã chết!”
Hách Liên Bích cau mày, hắn quả thật đã coi thường Bắc Sách!
“Nói đi, bây giờ trẫm ở trong tay các ngươi, các ngươi muốn gì?”
Mọi thứ đến quá đột ngột, nghĩ đến mười tòa thành trì và sản nghiệp của Bắc vương phủ ở Bắc Tần, Hách Liên Bích lại phẫn nộ. Có được hai thứ đó, hắn chắc chắn sẽ san bằng được Đông Sở, nhưng hiện tại mọi thứ đều sụp đổ. Hắn sao có thể cam tâm?
Bắc Sách nhìn An Cửu, thấy An Cửu cười cười, y sủng nịch hỏi: “Xử lý hắn sao đây?”
“Xử lý thế nào hả?” An Cửu quan sát Hách Liên Bích từ trên xuống dưới.
Hách Liên Bích đột nhiên có cảm giác làm thịt cá trên dao thớt của người ta. Ánh mắt của An Cửu khiến hắn hết sức bất an.
An Cửu nhìn một hồi, cuối cùng nói: “Vương gia, hoàng đế Bắc Tần coi chúng ta là khách quý, chúng ta đương nhiên phải đáp lễ. Còn về vấn đề xử lý thế nào... Ha ha... Thế thì cũng phải chờ thuyền cập bờ, lên đảo Li Tâm rồi tính không được sao?”
Bắc Sách mỉm cười: “Mọi việc nghe nàng. Có điều ta thấy nước Li Giang trong xanh thấy đáy, ta có trò này rất hay, hi vọng hoàng đế Bắc Tần phối hợp!”
Hách Liên Bích dám bắt cóc An Cửu, y sao có thể dễ dàng dàng bỏ qua!