Anh bạn người Nga thường dạy ngoại ngữ cho đám trẻ nhỏ vùng sâu vùng xa.
Edit: Mẫn Hạ Trấn
__________
Lâm Tố đang trên đường tới gallery thì nhận được một yêu cầu thêm bạn tốt.
—— Thời Văn Trạch.
Cậu ngừng xe ở ven đường, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoạt tầm năm phút, tựa như muốn khảm chặt cái tên ấy vào trong trí nhớ. Sau buổi trưa, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua bóng cây loang lổ chiếu thẳng vào khu lớp 11, năm tháng bắt đầu tan chảy, màu sắc sặc sỡ khiến Lâm Tố còn hơi hoảng hốt, cho tới khi quản đốc đến thúc giục cậu, cậu mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, lái xe quành qua con hẻm nhỏ, hướng thẳng tới phố Bạch Lộ.
Thời Văn Trạch gọi điện thoại: "Cậu ấy chưa đồng ý."
Lan Vi Vi kinh ngạc: "Không thể nào, có phải anh không làm theo giáo án của tôi không đấy?"
Thời Văn Trạch lâm vào trầm mặc, đúng là mình không nhắc đến cái mô hình người kia.
Lan Vi Vi cảm thấy khó hiểu: "Đi làm công còn ngại sĩ diện, anh cứ giả bộ trở thành một phần tử theo đuổi thần tượng cuồng nhiệt thì có làm sao? Nếu như nghi phạm bỏ chạy thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy, không thì anh đưa mật khẩu tài khoản Wechat cho tôi đi, tôi nói giúp anh vài câu."
Đương nhiên Thời Văn Trạch còn lâu mới đồng ý lời đề nghị này.
Lan Vi Vi đành phải vắt kiệt óc để cung cấp ý tưởng mới cho anh, nhưng loại chuyện liên quan tới theo đuổi thần tượng như này, dù sao cũng phải từ bỏ lý trí đi một chút, và khi hơi từ bỏ lý trí đi một chút thì thường sẽ dễ xảy ra những chuyện không quá bình thường. Thời Văn Trạch vừa nghe qua loa, vừa dùng ngón tay lướt lướt qua lại xem hoạt động trên giao diện của Gallery "Hiệt", khi đang ngừng lại ở một đoạn phỏng vấn, Lan Vi Vi cũng vừa vặn nói đến đoạn "Hoặc là anh có thể tìm một cái mô hình người hấp dẫn hơn thế, tốt nhất là loại có một không hai, dụ dỗ tên tội phạm giảo hoạt kia chủ động thêm bạn anh."
Thời Văn Trạch không quan tâm sửa đúng lại cụm từ "tên tội phạm giảo hoạt", anh nhìn vào bài phỏng vấn mới nhất của Lâm Tố, nhíu mày hỏi: "Đại danh Thương là ai?"
Lan Vi Vi không kịp phản ứng: "Hả?"
Thời Văn Trạch mở khung tìm kiếm, rất nhanh đã hiện ra vài thông tin.
Đại danh Thương, hoạ sĩ đương đại xuất sắc, hiện tại tổ chức bán loạt tranh từ thiện "Siberia • Lam" tại phòng tranh ven sông ở Cẩm Thành.
Mà trong đoạn phỏng vấn Lâm Tố có nói rằng cậu rất thưởng thức "Siberia • Lam."
Lan Vi Vi nghe xong liền nhắc nhở anh: "Đại ca à, biện pháp này được không đấy, chi phí hao tổn quá cao, anh có chắc là bên bộ phận đủ chi trả không?"
Chi trả đương nhiên là không thể, nhưng may thay Đại danh Thương này hiện tại cũng không tính là đại danh, tranh vẽ tương đối rẻ, giá giao dịch ở Siberia cũng ổn định trên dưới 5000.
Thời Văn Trạch lập tức gọi cho phòng tranh ven sông.
Sau khi nhân viên nghe điện thoại nghe được nhu cầu của anh, liền nho nhã lễ độ từ chối, nói rằng bức tranh cuối cùng của bộ tranh này vừa mới được đặt hàng, hiện tại Thương tiên sinh vẫn đang bán tranh, ngoài bộ tranh này còn có bộ "Champs Élysées • Kim", giá khởi điểm là 88888.
Thời Văn Trạch xoa nhẹ hai huyệt thái dương đang giật giật: "Rất xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy hứng thú với Siberia, thật sự đã bán hết sạch rồi sao?"
"Đúng vậy." Nhân viên nghe điện thoại trả lời, "Quý tiên sinh đã hẹn lấy bức tranh cuối cùng này trước, sau đó sẽ qua đây trả tiền."
Sau đó? Thời Văn Trạch nhạy bén bắt lấy điểm mấu chốt: "Tôi có thể chuyển khoản ngay bây giờ."
"Không thể được ạ, thưa ngài." Nhân viên nghe điện thoại rất có kiên nhẫn, "Làm như vậy là vi phạm quy định, hơn nữa Quý tiên sinh rất tưởng niệm cố hương, tấm lòng ấy đã khiến bản thân hoạ gia vô cùng xúc động, ngay buổi sáng hôm nay, bọn họ đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ."
Nếu tưởng niệm cố hương có thể khiến hoạ gia xúc động, Thời Văn Trạch trả lời lại một cách vô cùng hợp lý, tôi đây cũng rất tưởng niệm.
Nhân viên nghe điện thoại trầm mặc trong giây lát: "Nhưng thứ cho tôi nói thẳng, cố hương của ngài có lẽ không có liên quan gì tới Siberia."
Thời Văn Trạch buồn bực: "Chẳng lẽ cố hương của người nọ có liên quan tới Siberia?"
"Đúng vậy, Quý Mễ Đặc Lí Gia Duy Kỳ (Dimitrijević) tiên sinh quả thực là người Siberia."
(Phiên âm của cái tên nó là thế này: 季米特里耶维奇 /Jì mǐ tè lǐ yé wéi qí/)
"......"
"Hẹn gặp lại ngài."
"Từ từ!"
Thời Văn Trạch ấp ủ một chút cảm xúc: "Thực ra tôi mua bức tranh này, cũng là vì để tặng cho một người bạn Siberia."
Nhân viên nghe điện thoại kinh ngạc: "Thật sao?"
"Đúng vậy", Thời Văn Trạch thở dài một hơi, "Anh ta vẫn thường dạy ngoại ngữ cho đám trẻ nhỏ vùng sâu vùng xa, do vấn đề công việc nên anh ta đã rất lâu rồi chưa về cố hương, gần đây người bạn này của tôi vừa vặn đang ở Cẩm Thành, cho nên tôi muốn tìm một món quà có ý nghĩa kỷ niệm."
Đầu dây bên kia sột soạt trong chốc lát, dường như là nhân viên điện thoại đang bịt kín ống nghe để nhỏ giọng bàn bạc với ai đó. Không biết là cô ấy cuối cùng cũng tin vào câu chuyện người Nga nọ không quản ngàn dặm xa xôi đi dạy tiếng Anh cho đám trẻ nhỏ, hay là không muốn dây dưa thêm với anh nữa, tóm lại ba phút sau, nhân viên nghe điện thoại sảng khoái nói rằng: "Tiên sinh, vừa nãy tôi đã hỏi trợ lý của hoạ gia hộ ngài, anh ta nói rằng thực ra bản thân hoạ gia còn giữ lại một bức tranh nữa, cũng nằm trong bộ Siberia • Lam, vốn dĩ là hàng không bán, nhưng nếu ngài thực sự cần đến nó thì Thương tiên sinh có thể từ bỏ thứ mình yêu thích, có điều, ngài ấy có một điều kiện trao đổi."
Thời Văn Trạch nuốt lời cảm ơn về: "Điều kiện gì?"
"Thương tiên sinh hy vọng có thể được nhìn thấy người bạn Siberia kia của ngài."
Trước mắt Thời Văn Trạch tối sầm: "Không ổn lắm đâu, anh ta còn phải soạn bài dạy cho đám nhỏ."
Nhân viên nghe điện thoại tiếc nuối đáp lại: "Vậy có lẽ vụ giao dịch này không thể hoàn thành rồi."
Thời Văn Trạch cắn răng, thoả hiệp một bước: "Buổi chiều ngày mai."
Nhân viên nghe điện thoại nói: "Không được đâu ạ, đêm nay Thương tiên sinh phải bay lúc 7 giờ, ngài ấy có một khoá giao lưu học thuật trong ba tháng tại Mát-xcơ-va, cho nên ngài chỉ có thời gian chuẩn bị chưa tới hai tiếng, đúng rồi, tiên sinh, xin hỏi ngài họ gì?"
Thời Văn Trạch ngắt cuộc gọi, anh nắm lấy lan can bên cạnh, nhảy từ tầng hai xuống tầng một.
Nghe thấy "Rầm" một cái, Hứa Du không thể không ngẩng đầu khỏi đống công cụ, tận tình khuyên bảo ai đó dù không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu: "Anh có thể đừng cứ hở một chút là lại nhảy xuống như khỉ đột biến trong khi cửa hàng đang mở cửa hay không, ít nhất cũng phải để ý tới dì Vương Thuý Phân vừa làm giải phẫu nối mạch máu tim ở bên đường kia chứ?"
Thời Văn Trạch đi thẳng vào vấn đề: "Chú có quen người Nga nào không?"
Hứa Du sửng sốt: "Sao yêu cầu gần đây của anh càng ngày càng kỳ quái thế, tại sao em phải quen người Nga?"
"Người nước ngoài cũng được."
"Ở phố cây hoè đối diện có trường cấp ba dạy ngoại ngữ đấy, hay là anh tới tìm thử đi, xem xem có bắt gặp được một giáo viên nước ngoài nào không."
"Không kịp nữa rồi." Thời Văn Trạch túm chặt lấy cánh tay hắn, tàn nhẫn ra lệnh, "Từ giờ trở đi, chú chính là người Nga."
Hứa Du kinh hãi, tóc dựng ngược hết cả lên: "Vì sao chứ?"
Hắn bị kéo đến nỗi chân bước loạng choạng, còn chưa kịp phản ứng, trên đầu đã bị úp cho một cái mũ bảo hiểm, Thời Văn Trạch vặn ga: "Ngồi vững vào!"
Hứa Du luống cuống tay chân bám vào hông anh, trong tiếng rít gào của chiếc motor đang phóng nhanh như điện chớp, hắn cũng hét theo: "Ít nhất anh phải cho em một lý do chứ!"
Thời Văn Trạch đang ngồi ngược gió cũng gào lên: "Sau khi đến đó thì chú im lặng, tất cả giao cho anh là được! Trước tiên phải tìm cho mình một cái tên tiếng Nga đi!"
Hứa Du không cần nghĩ ngợi gì nhiều: "Putin."
"Không được!"
"......"
Hai người phóng tới phòng tranh ven sông trước bốn giờ.
Tuy rằng ba chữ 'Đại danh Thương' này nghe có vẻ giống như một ông già râu bạc, nhưng thực ra người ta còn rất trẻ, mới đầu 30. Người hoạ sĩ đứng trước cửa vòm kính, vẻ mặt nghi ngờ đánh giá Thời Văn Trạch, cùng với vị "Evgenievich" da vàng mắt đen kiểu Trung Quốc đang đứng bên cạnh Thời Văn Trạch.
Trợ lý rất lịch sự hoà giải bầu không khí: "Hai vị tiên sinh, tôi đưa hai người tới bãi đỗ xe."
Hứa • Evgenievich • Du vươn cánh tay thụi cho đầu sỏ gây tội một cái, anh nhìn đê, em đã bảo không được rồi!
Thời Văn Trạch kéo Đại danh Thương sang một bên: "Thương tiên sinh, người bạn này của tôi thực sự là người Nga", anh lặng lẽ bổ sung thêm, "Người Nga trên mặt tinh thần. Rối loạn định dạng giới (*), ngài đã từng nghe nói qua rồi chứ? Còn anh ta là rối loạn định dạng quốc tịch, thuộc về kiểu không phát dục hoàn chỉnh ở tuổi dậy thì, cho nên bây giờ thường xuyên giam mình trong sự thống khổ tự mình nghi ngờ chính mình."
(*) Rối loạn định dạng giới /性别认知障碍/ (gender identity disorder): là một dạng bệnh tâm thần, biểu hiện của bệnh nhân là việc luôn nghĩ mình có giới tính khác với giới tính của cơ thể, họ muốn chối bỏ giới tính của cơ thể bằng cách phẫu thuật chuyển giới. (tên khoa học của cụm từ này là vậy, nên tôi không đổi nha)
Đại danh Thương giật mình hỏi: "Còn có loại bệnh này ư?"
"Trước mắt đã được điều trị." Thời Văn Trạch gật đầu, "Nhưng cũng có lúc lặp lại, vấn đề là chúng tôi không thể thực sự đưa anh ta tới Siberia, cho nên mới sử dụng kỹ thuật vẽ tranh điêu luyện của ngài để an ủi tâm trạng bệnh tật của anh ta, không thể nghi ngờ gì, điều này chính là sự lựa chọn tốt nhất."
Đại danh Thương nhìn thoáng qua phía trước, liền thấy vị người Nga trên mặt tinh thần kia đang đứng thẳng tắp.
Thời Văn Trạch giải thích: "Gần đây anh ta hay xem duyệt binh tại quảng trường Đỏ."
Đại danh Thương thấp giọng hỏi: "Vậy nếu bây giờ tôi phát một khúc 《Katyusha》(*), anh ta sẽ có phản ứng gì?"
(*) Trong tiếng Việt thường được ghi là Ca-chiu-sa, tôi nhớ là trong sách giáo khoa âm nhạc của lớp 7 có đó.
Thời Văn Trạch ngăn lại tại chỗ: "Có thể bệnh tình sẽ nặng thêm."
"Đây thực sự......" Đại danh Thương vô cùng kinh ngạc, hơn nữa còn thẳng thắn bày tỏ, "Tôi có thể bán một bức Siberia • Lam cuối cùng còn giữ lại cho anh, nhưng điều kiện trao đổi chính là, tôi hy vọng có thể lấy người bạn này của anh làm nguyên mẫu, sáng tác một bộ tranh mới hoàn toàn."
Lúc Thời Văn Trạch bước vào cửa, đại khái cũng đã nhìn lướt qua phong cách hội hoạ của nhân vật hoạ sĩ tài ba này, nói chung là cực kỳ kinh hãi. Suy xét đến tên bạn đểu này của mình cũng không đi theo chủ nghĩa phô trương, Thời Văn Trạch đưa ra điều kiện: "Vậy anh ta phải mặc quần áo, ít nhất cũng phải có cái quần."
Đại danh Thương nhiệt tình đồng ý.
Năm phút sau, trợ lý của Đại danh Thương ôm khung tranh lồng kính từ kho hàng ra. Tuy rằng Hứa Du được coi như là một trong những người có mặt tại hiện trường, hơn nữa suất diễn của hắn rất quan trọng, những hắn lại hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn trơ mắt nhìn Thời Văn Trạch quẹt thẻ thanh toán hoá đơn, sau đó lại thân thiết bắt tay nói chuyện với vị hoạ sĩ kia, hình ảnh này không đến nỗi quỷ dị tà môn, những ít nhất cũng không có liên quan gì tới bình thường.
"Evgenievich tiên sinh", Đại danh Thương còn cố ý vòng qua đi tới, hơi nắm lấy tay hắn, "Hy vọng anh có thể sớm ngày trở lại Siberia, trở lại bờ hồ Baikal trong xanh mà xinh đẹp, lần sau chúng ta sẽ lại gặp nhau."
Hứa Du gian nan nặn ra một chữ "Ừm", hắn thực sự không thể lý giải nổi suy nghĩ của vị nghệ thuật gia này, cũng không biết rốt cuộc Thời Văn Trạch đang muốn làm cái gì, vì thế khi hai người vừa mới rời khỏi phòng tranh, hắn liền bắt Thời Văn Trạch dừng xe máy lại: "Anh ——"
"Anh muốn tặng bức tranh này cho một người bạn." Thời Văn Trạch khoác vai hắn, chủ động giải thích, "Và vị hoạ gia Thương ban nãy, muốn mời chú làm người mẫu cho anh ta."
Hứa Du hít sâu một hơi: "Anh ta cứ thế mơ ước thân thể trẻ trung của em một cách trắng trợn và táo bạo như vậy?"
"Nếu chú thật sự muốn cởi, cũng không phải không được." Thời Văn Trạch nhắc nhở, "Có điều chú phải nhớ kỹ, muốn kiếm được số tiền này, tốt nhất chú phải luôn giữ vững trạng thái ngẩn ngơ như ban nãy, đây là phương thức liên lạc của trợ ký của vị hoạ sĩ kia, cụ thể chi tiết thế nào thì tự chú bàn bạc."
"Thật hay giả vậy." Hứa Du nhận lấy, không thể tin được nói, "Em còn có thể kiếm tiền trong giới nghệ thuật?"
"Cho nên chú phải cố gắng biểu ——" Thời Văn Trạch nói được một nửa thì chợt im bặt, anh nhìn màn hình điện thoại bỗng nhiên nhảy ra khung chat, lòng bàn tay lặng lẽ toát ra một tầng mồ hôi.
L: Hi
Lại qua mười mấy giây, dường như đối phương không muốn chờ tin nhắn trả lời, cho nên dứt khoát gọi điện thoại qua đây.
Đầu óc Thời Văn Trạch trống rỗng, một tay bóp chặt cánh tay Hứa Du: "Chú đừng lên tiếng."
Hứa Du ăn đau nhăn mặt lại: "Đù, anh véo như này thì có ai không kêu cho được?"
Thời Văn Trạch tống cổ hắn đi mua cà phê, còn mình thì ấn xuống nút nhận cuộc gọi.
Lâm Tố ngồi xếp bằng trên sofa ở phòng khách, cậu vừa tắm xong, tóc vẫn còn đang dính nước, giọng nói cũng theo đó mà nhiễm một tia ẩm ướt: "Tôi vừa nhìn đến WeChat."
"Tôi cũng vừa...... tan làm." Thời Văn Trạch dựa lưng vào một thân cây, "Còn đi ngang qua gallery của cậu."
"Tháng sau mới có thể trang trí xong, sẽ khai trương vào mùa thu."
"Xin chúc mừng trước nhé."
Hai người cứ như vậy anh một câu tôi một câu tiếp tục cuộc đối thoại về chút chuyện vụn vặt về gallery, nhưng nếu cứ như vậy sẽ trở nên rất kỳ quái, bởi đề tài giữa những bạn học thời cấp ba nhiều năm mới gặp lại nhau phần lớn thường nên là bắt đầu từ kinh ngạc, hoặc từ hồi ức hi hi ha ha thuở xưa, mà không phải là nhảy qua hàn huyên vài câu khách sáo, trực tiếp tán gẫu về mục đích tương lai xa xôi một cách vô vị, làm như từng ngày từng tháng trước đây đều thường xuyên liên lạc với nhau.
"Sao cậu biết đó là gallery của tôi?"
"Tôi đọc trên tin tức địa phương."
Thời Văn Trạch dùng đầu ngón tay gõ gõ một góc trên khung tranh lồng kính trước mặt: "Chỗ tôi...... vừa khéo có một bức tranh."
Lâm Tố hỏi anh: "Cậu muốn bán cho tôi?"
"Không phải." Thời Văn Trạch khẽ thở ra, "Tôi muốn tặng cho cậu."
+++++++
Sau mùng 10 là phải lên trường rùi:((((((
05/02/2022
Truyện chỉ đăng trên W.