Oan gia ngõ hẹp, ai LOVE trước thì người đó thua
Edit: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thời Văn Trạch cảm thấy mình cần phải giải thích đôi chút.
Anh chỉ chỉ vào trong hoa viên: “Ban nãy có một con hung thú.”
Lâm Tố là con người, nhưng bởi quan hệ gia đình nên đã vượt qua bài kiểm tra yêu quái từ rất sớm, thậm chí trình độ hiểu biết của cậu về Sơn Hải còn vượt qua rất rất nhiều yêu quái. Cậu biết nghề nghiệp của Thời Văn Trạch, nên hỏi: “Vậy cậu phải về Uỷ Ban Quản Lý Yêu Quái để báo cáo công tác sao?”
“Chưa cần thiết.” Bên chân bị Cùng Kỳ cào vẫn hơi ẩn ẩn đau, Thời Văn Trạch chống khung tranh đứng dậy, cố gắng để bản thân mình không quá chật vật, “Đáng tiếc rằng bức tranh này đã bị bẩn mất rồi, hôm nào đó tôi lại ——”
“Tôi có thể sửa được.” Lâm Tố duỗi tay qua, ý muốn đỡ anh, không ngờ lại bị nhét cho một bức hồ Baikal màu xanh lam, nói thế nào nhỉ, đúng là rất xanh.
“......”
Thời Văn Trạch đưa xong cũng mới nhận ra ý tứ của đối phương, anh trầm tư kiểm điểm lại bản thân, xem xem có phải mình bị Cùng Kỳ đá hỏng đầu rồi không. Thấy Lâm Tố đã cầm lấy khung tranh lồng kính, Thời Văn Trạch đành kịp thời yếu ớt dựa vào gốc cây, lấy hơi mũi phun ra một câu: “Đợi chút, tôi không đứng vững được.”
Kỹ thuật diễn quá cùi, kiểu này lên phố ăn vạ không những không ăn được đồng nào mà tám phần còn bị người ta phạt tiền lại.
Lâm Tố đưa tay phải qua lần nữa, nhịp tim đập trái ngược hoàn toàn với biểu cảm trên mặt, một bên lạnh lùng mỏng manh, một bên lại nóng như lửa, đấu đá lẫn nhau, đến nỗi người ta phải choáng váng đầu óc.
Có lẽ Thời Văn Trạch cũng đang rất váng đầu, biểu hiện cụ thể là anh không nghĩ ngợi gì bám chặt lấy ngón tay của đối phương, thực sự không thể nhìn ra đâu là “yếu ớt đến độ phải cần người nâng dậy“. Lòng bàn tay hai người một thì nóng bỏng, một thì lạnh lẽo, khi dán sát vào nhau đều bị kích thích khiến toàn thân tê dại.
Lâm Tố bình tĩnh hỏi: “Cậu sao vậy?”
Thời Văn Trạch cũng cảm thấy biểu hiện của mình hôm nay vô cùng kỳ quặc, nếu thời gian có thể chảy ngược thì trước khi ra cửa anh nhất định phải xem hoàng lịch, nhưng với tình huống trước mắt, anh cũng chỉ có thể làm bộ như chưa hề có chuyện gì xảy ra đáp lại một câu: “Tụt huyết áp.”
Còn về phần tụt huyết áp có liên quan gì tới vô duyên vô cớ nắm tay người ta hay không, không quan trọng, quan trọng là Lâm Tố đã chấp nhận lời nguỵ biện ấy của anh, cậu rút tay về, vừa đi vừa nói: “Nhà tôi ở ngay phía trước.”
Thời Văn Trạch đáp lại, đi theo cậu xuyên qua một con đường nhỏ, có lẽ là vì cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh, anh lại bắt đầu kiếm lời để nói: “Ban nãy là một con Cùng Kỳ, không biết vì sao lại xuất hiện ở hoa viên Thanh Hồ.”
Lâm Tố không có hứng thú gì với Cùng Kỳ, hỏi ngược lại: “Công việc của cậu vẫn luôn có tính nguy hiểm cao như vậy à?”
“Không đâu.” Thời Văn Trạch mặt không đổi sắc, “Công việc này của tôi khá tốt, không nguy hiểm, có biên chế, có kỳ nghỉ đông cố định, năm hiểm một kim (*), thời gian tan làm rất ổn định.” Đây là kỹ thuật hẹn hò anh đã nghe mòn tai từ miệng dì Vương, nghe nói là khá nổi tiếng trong thị trường tình yêu và hôn nhân.
(*) 五险一金 (ngũ hiểm nhất kim): tên gọi chung của một số quyền lời bảo đảm mà người sử dụng lao động trao cho người lao động bao gồm: bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc, bảo hiểm thai sản và quỹ hỗ trợ nhà ở.
Sau khi nói xong còn không quên bổ sung thêm một câu: “Tiền lương cũng được nhưng mà ——”
Nửa câu còn lại bị chiếc Ferrari dừng trước gara bóp nghẹt.
Tựa như có thể, nhưng cũng không phải hoàn toàn có thể.
Lâm Tố giải thích: “Là của bạn tôi, tạm thời cho tôi mượn, tôi vừa mới về nước, chưa có thời gian đi xem xe.”
“Mấy nay đang thiếu chip, nghe nói có không ít mẫu xe đều bị đẩy sang năm tới.” Thời Văn Trạch nói, “Cậu cứ từ từ mà chọn, trước khi đi lấy xe mới cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào nếu cần, tôi đưa cậu qua đó, gần đây bên Uỷ Ban Quản Lý Yêu Quái cũng không có việc gì.”
Mới nửa tiếng trước vừa bị một con Cùng Kỳ cổ quái đánh đến nỗi mặt xám mày tro, trông như dân tị nạn Somalia, còn thiếu mỗi bước lột trần, nhưng chỉ cần Thời ca nguyện ý cũng có thể ăn không ngồi rồi, gọi đến thì đến gọi đi thì đi. Công việc ở Bộ xử lý sự kiện khẩn cấp chính là như vậy, thoải mái tự do, không có kỷ luật.
Bộ trưởng Chu đang liều mạng tăng ca: ngồi không cũng bị dính.
Cả hai người đều không ai hỏi “Mấy năm nay cậu thế nào”, dường như thừa nhận rằng mình đã biết tình hình của đối phương dạo gần đây. Sau khi vào nhà, Lâm Tố đi lấy đồ uống, Thời Văn Trạch đứng ở phòng khách, không thể nào ngồi xuống chiếc sofa đệm nhung sang trọng màu hoa anh đào kia được, anh cảm thấy dường như bản thân mình không hợp với nơi này, nhưng không hợp thì chẳng lẽ không vào được sao? Không thể, lúc vào sẽ rất gượng gạo.
Vì thế anh hỏi: “Tôi có thể dùng nhà vệ sinh một lát được không?”
“Ở đằng kia kìa.” Lâm Tố thản nhiên chỉ tay, vẫn bảo trì tư thái ưu nhã lục tìm tủ lạnh, cậu cố ý tìm lấy một lon Coca có in tên Hạ Gia Dương, nhưng lục tới lục lui, ngoại trừ Hạ Gia Dương, cũng chỉ còn lại chữ LOVE.
Oan gia ngõ hẹp, ai LOVE trước thì người đó thua, Lâm Tố đóng cửa tủ lạnh, lấy cốc thuỷ tinh ra, 'rào rào' đổ đầy một cốc rồi 'cạch' một tiếng đặt trên bàn trà: “Uống nước đi.”
Thời Văn Trạch đã rửa mặt sạch sẽ, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi quan hệ với Somalia. Thực ra nếu tính toán cẩn thận thì đã gần tám năm hai người họ không gặp mặt nhau, quãng thời gian ấy đủ dài đủ lâu để thay đổi rất nhiều người cũng như rất nhiều chuyện, nhưng cố tình, ngay ánh mắt đầu tiên mà Thời Văn Trạch nhìn Lâm Tố đã sinh ra một cảm giác chắc chắn tới lạ kỳ, chắc chắn rằng bản thân mình khi ở trước mặt người nọ vẫn được hưởng một thứ giống như hồi còn học cấp ba, sự thiên vị trắng trợn táo bạo.
Năm mười sáu tuổi, trời mưa tầm tã cuốn trôi cả sân thể dục, trong phòng học của khối 11, Thời Văn Trạch vùi đầu vào khuỷu tay, chân dài duỗi ra, chặn ngang hơn nửa lối đi. Cả lớp không ai dám chọc vào lão cha này, tới tấp chọn đường vòng. Chỉ có Lâm Tố ngồi hàng trước quay đầu lại nhìn anh rất nhiều lần, cuối cùng cũng không nhịn được duỗi tay ra đẩy: “Dậy.”
Thời Văn Trạch lười biếng thu chân lại, đổi tư thế khác: “Như vậy được chưa?”
Lâm Tố nhắc nhở: “Lão Vu sắp tới rồi đấy, bài tập cậu còn chưa làm đâu.”
Thời Văn Trạch ngáp một cái: “Mệt lắm, cậu chép hộ tôi một phần đi.”
Lâm Tố lạnh lùng từ chối: “Cậu nằm mơ đi.”
Thời Văn Trạch chấp nhận luôn: “Được rồi, cậu nói nhé, tôi ngủ tiếp đây.”
Lâm Tố: “......”
Cuối cùng cậu vẫn chép hộ anh một phần, dùng tay trái chép, lão Vu rất kinh ngạc, còn gọi Thời Văn Trạch đứng lên tại chỗ rồi khen lấy khen để, lý do là chữ cuối cùng viết rất ngay ngắn.
Các bạn học ngồi xung quanh đều cười rũ rượi, chính đương sự cũng 'phì' một tiếng, chỉ có Lâm Tố quay đầu lại liếc nhìn anh, hơi cau mày, tóm lại, có thể đó chính là vẻ mặt ngạc nhiên của học sinh giỏi khi nhìn những tên học dốt: trên đời này vậy mà vẫn có những kẻ ngu đần như vậy, vẻ mặt Thời Văn Trạch hơi cứng lại, ý cười cũng biến mất.
Không thú vị.
Không biết vì sao, lúc ấy anh bỗng cảm thấy rất không thú vị.
Thời Văn Trạch không quá tình nguyện nhớ lại chuyện sau đó, anh đặt cái cốc không xuống, đi đến bên cạnh Lâm Tố: “Bức tranh này còn có thể sửa được ư?”
“Đổi khung đi là được.” Lâm Tố nói, “Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như nó không được bán bên ngoài.”
“Là không dễ mua.” Thời Văn Trạch tự động lược qua phân đoạn ngài Dimitrijević, “Tôi phải năn nỉ ỉ ôi với vị hoạ sĩ họ Thương kia nửa ngày giời, còn cống hiến một người anh em da thịt trẻ trung...... Trả giá rất nặng, cuối cùng anh ta mới bằng lòng bán cho tôi.”
Lâm Tố đứng dậy: “Ừm.”
Đuôi mày Thời Văn Trạch hơi nhướng lên, chính bởi một chữ “Ừm” đó. Ảnh cảm thấy người nọ không có ý từ chối, cũng không khách sáo, thậm chí còn chưa nói lời cảm ơn, điều này hoàn toàn không phù hợp với lễ nghi hằng ngày theo lẽ thường, mà ngược lại nó thể hiện một ý nghĩa khác, chính là cảm giác thân mật, vi diệu, khiến tâm tình con người ta bay bổng sung sướng.
Lâm Tố tiếp tục tháo khung kính của bức tranh ra, cậu hơi khom lưng, ánh sáng xuyên qua bộ đồ mặc ở nhà mỏng manh, mơ hồ lộ ra đường nét cơ thể. Thời Văn Trạch vốn định tới hỗ trợ, sau đó lại vì hình ảnh mông lung ấy mà lùi bước, cân nhắc tới tâm thái ái muội trước mắt mình, dù có làm gì cũng giống như đang quấy rối tình d**, sau khi mất kiểm soát sẽ vô cùng bối rối.
Chẳng ai muốn mình bối rối cả.
Túi quần chợt truyền đến tiếng “u u”, là điện thoại dự phòng được Uỷ Ban Quản Lý Yêu Quái phát. Suýt chút nữa thì Thời Văn Trạch quên mất mình còn có một cái điện thoại cũ rích như thế, màn hình nứt hết chỗ này tới chỗ nọ, nhưng cũng không thể ngăn cản tiếng gào rống của Chu Viễn Tùng ở đầu dây bên kia: “Làm sao mà cháu biết con Cùng Kỳ kia có độc tố hay không? Trong vòng nửa tiếng nữa lăn tới bệnh viện Thước Sơn kiểm tra sức khoẻ ngay!”
Thời Văn Trạch kéo điện thoại ra xa một chút: “Bộ trưởng Chu à, cháu còn đang ở bên ngoài, alo, alo?”
“Tăng ca hả?” Lâm Tố hỏi.
“Là vì con Cùng Kỳ ban nãy.” Thời Văn Trạch nhấn mạnh lần thứ hai, “Chứ ngày bình thường tôi không bận như vậy đâu, cho nên nếu cậu có việc ——”
“Chiều ngày kia có một buổi sự kiện”, Lâm Tố cắt ngang lời anh, “Là ngày fans của Hạ Gia Dương tụ hội, cậu có tới không?”
Vẻ mặt cậu vừa tự nhiên vừa nghiêm túc, rất giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường, mà Thời Văn Trạch cũng bị khí thế cao lãnh “Là người thì nên tới tham gia họp fans của Hạ Gia Dương” của cậu chấn nhiếp, đương nhiên, không thể tính là chấn nhiếp, nhưng dù sao anh cũng sẽ không từ chối.
“Tới.”
“Được.”
Điện thoại cũ rích của Thời Văn Trạch vẫn đang rung điên cuồng, nếu thật sự không đi, thì tám phần Chu Viễn Tùng sẽ tự mình lao tới bắt người.
Lâm Tố mở cửa cho anh: “Bận xong thì tới bệnh viện đi.”
“Không sao đâu, vết thương ngoài da thôi.” Thời Văn Trạch thực sự không muốn thừa nhận rằng mình bị Cùng Kỳ đè lên mặt đất cọ xát, còn bị xây xước tới nỗi cần phải tới bệnh viện, trận này tuy không tính là thua, nhưng nghiêm túc mà nói thì cũng không tính là thắng, quỷ mới biết cơ cấu của thứ ấy là gì, thời buổi ngày nay cơ cấu chữa bệnh phi pháp còn biết quan tâm tới cảm nhận của bệnh nhân hay sao?
Lâm Tố nhìn theo bóng lưng Thời Văn Trạch dần biến mất, lúc này mới xoay người đóng cửa, phi 'vèo' đến bên sofa, cầm lấy điện thoại bắt đầu gọi: “Buổi sự kiện ngày kia của em, mấy giờ bắt đầu?”
“Sự kiện nào?” Lâm Lộ chưa tìm được tai nghe bluetooth, chỉ có thể nghiêng đầu kẹp điện thoại trên vai, “Bây giờ em đang vội chỉnh sửa tài liệu, chuyện của anh nếu không gấp thì đợi lát nữa hẵng nói nhé.”
“Anh muốn tham gia họp fans của Hạ Gia Dương.”
“Anh của em à, em đã nói bao nhiêu lần rồi, tụi em thật sự không hề tổ chức góp vốn phi pháp tụ tập người dùng chất kích thích tẩy não hay tham gia học các lớp cho vay bán hàng đa cấp, anh không cần theo dõi sát sao mọi lúc mọi nơi như thế đâu.” Lâm Lộ đổi điện thoại sang hướng khác, một tay mở tủ đựng tài liệu, “Hơn nữa ở đó toàn các cô gái nhỏ, offline đi hát K (KTV) chụp ảnh rồi ăn lẩu các thứ, một mình anh là nam ——”
“Không chỉ mình anh, còn có một người nữa.” Lâm Tố ra lệnh, “Để lại cho anh hai phiếu, quyết định như vậy nhé.”
Đây là lần thứ hai Lâm Lộ cảm thấy có khả năng anh trai mình uống lộn thuốc, đang định tự mình giải thích hai câu, ai ngờ vừa không chú ý, điện thoại lập tức rơi “bộp” một cái, vững vàng đáp xuống mặt đất.
“......”
Quả nhiên, vật rơi bất thường, không phải dấu hiệu cát tường như ý gì.
Anh trai cô bất thường cũng có cái lý của nó.
Ở một bên khác, Thời Văn Trạch vừa mới bước vào bệnh viện Thước Sơn đã bị người ở trung tâm cấp cứu kéo đi làm kiểm tra sức khoẻ, từ đầu tới chân, lăn qua lộn lại mất một tiếng đồng hồ mới được thả tự do.
Lan Vi Vi đưa báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho anh, vẻ mặt nghiêm trọng: “Thời ca, anh phải chuẩn bị tốt tâm lý đi.”
Đến nỗi bóc ra xem mà Thời Văn Trạch còn lười bóc, anh trực tiếp ném báo cáo về: “Nhìn cái biểu cảm trời sắp sụp của cô là tôi biết chắc chắn không có vấn đề gì cả, đi đây, buổi tối nói chuyện tiếp.”
“Lại nói về Hạ Gia Dương à?” Lan Vi Vi đe doạ chưa đã, không có hứng thú, “Không rảnh, tối nay tôi còn phải tăng ca.”
“Theo như tôi quan sát, cái mà cô gọi là tăng ca hầu như đều là ăn mì gói, cứ vậy nhé.” Thời Văn Trạch bước vào thang máy. Quần áo cũ của anh bị dính máu nên bệnh viện dành tìm tạm một bộ quần áo bệnh nhân, khi bộ quần áo sọc xanh sọc trắng đan xen kỳ lạ này xuất hiện trong toà nhà lớn của Uỷ Ban Quản Lý Yêu Quái, lập tức đã thu hút không ít người vây xem.
Hứa Du cũng ngưỡng mộ chạy tới, hắn dạo quanh người Thời Văn Trạch một hồi, thốt ra lời đánh giá từ nội tâm: “Nếu là người khác một khi mặc vào bộ quần áo này nhìn sẽ như nửa chết nửa sống vô cùng thảm thương, nhưng anh không giống vậy, anh có một cái khí chất mạnh mẽ gọi là tên sát nhân biến thái vừa mới trốn khỏi bệnh viện tâm thần, ai gặp phải anh thì người đó vô cùng xui xẻo.”
“Chú không nói được lời hay ý đẹp nào thì có thể câm miệng lại, gặp được một anh giai khôi ngô tuấn tú đẹp người đẹp nết như anh, người ta gọi là sống ba kiếp mới may mắn một lần.” Thời Văn Trạch dựa người vào tường, cử động bên chân bị quấn băng thành xác ướp, “Đám người ở trung tâm cấp cứu kia, với cái tay nghề như thế này, không tới Ai Cập lăn lê quả là đáng tiếc.”
“Trông anh cũng có làm sao đâu, đánh xong thì tự mình lê về được, chứ tự dưng học người ta chạy tới bệnh viện làm cái gì.” Hứa Du ghét bỏ, “Còn làm người ta tưởng bị thương nặng lắm chứ.”
“Anh cũng có muốn như vậy đâu.” Thời Văn Trạch kê tay lên vai hắn, phiền não thở dài, “Nhưng anh không chịu được khi có người quan tâm quá mức, dù thế nào cũng bắt anh bận xong phải tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ.”
Hứa Du bị ngữ điệu buồn nôn này đả kích không nhẹ: “Có bệnh à, chẳng phải người quan tâm anh có mỗi bộ trưởng Chu thôi à, lúc chú ấy gọi em đứng bên cạnh mà.”
Thời Văn Trạch lười giải thích với hắn: “Những người còn lại đâu?”
“Văn phòng.” Hứa Du chỉ tay ra sau, “Nghe nói con Cùng Kỳ kia vừa mới được thăng cấp lên tội phạm truy nã, tuy rằng anh không bắt được nó, nhưng mang về video ghi hình lại còn bị thương, ít nhất cũng kiếm được phần thưởng động viên.”
Thời Văn Trạch không có hứng thú đối với phần thưởng động viên gì gì đó, có điều anh đang mang trong mình ý tưởng mới: “Chú cảm thấy anh bị cào mấy nhát thì mới có thể tậu lấy một chiếc Ferrari?”
Hứa Du bị hỏi thì bối rối, tưởng là dựa vào truy nã tội phạm thì có thể tích góp thành xe thể thao, đây là một ý tưởng làm giàu tươi mát thoát tục gì thế này, bên bộ phận của chúng ta vất vả nhường nào chẳng lẽ anh không biết. Hắn buồn bực đánh giá đối phương: “Trước kia đâu thấy anh có hứng thú với xe đâu.”
“Bất chợt nảy lòng tham được chưa?” Thời Văn Trạch kéo một cái ghế dựa qua, “Thế nào, nghĩ cách đi.”
“Em có thể nghĩ được cách gì cơ chứ, với lại cái ý tưởng này của anh có phải là trỗi dậy quá bất chợt rồi không.” Hứa Du lập tức từ chối, “Trong khoảng mười vạn còn có thể thương lượng được, chứ với tới ngưỡng Ferrari thì tình anh em mình chỉ có thể bảo anh uống nhiều nước ấm thôi.”