Đích Trưởng Công Chúa

Chương 91: Chương 91: Sai lầm




Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Tạ Lan Thanh trước cáo trạng Lý Dung lại bị Lý Dung cáo trạng ngược lại, việc này xảy ra ngay trước mắt của rất nhiều triều thần, ai nấy đều đang chờ đợi kết quả.

Bùi Văn Tuyên sớm đã làm công tác tư tưởng với Bùi Lễ Minh cho nên Bùi Lễ Minh không hề có tâm tư bao che, toàn tâm toàn ý phá án. Hơn nữa có Lận Phi Bạch phối hợp, chỉ mới ba ngày, việc Tạ Lan Thanh sai khiến Trần Quảng ám sát Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đã được định án.

Chớp mắt năm mới đã cận kề, Lý Dung quyết định gộp ba vụ án Tần gia, quân lương và Tạ Lan Thanh giải quyết một lượt. Nàng mời Ngự sử đài, Hình bộ và Đốc tra ti cùng hội thẩm, Môn hạ tỉnh nghe phán quyết, trên công đường, từng vụ án lần lượt được quyết định hình phạt.

Tạ Lan Thanh dù thế nào cũng là lão thần hai triều đại, sau khi so sánh ưu khuyết điểm, cuối cùng phán lưu đày. Về phần bảy mươi người của hai vụ án còn lại, xử tử ba người, những người khác dựa theo mức độ phạm tội, lưu đày hay tước chức quan, đều được xử lý thỏa đáng.

Thời điểm tuyên án, Tạ Lan Thanh có vẻ bình tĩnh đến dị thường.

Ông ta dường như đã thoát khỏi đống cảm xúc hỗn độn mấy hôm trước, bộ dáng cực kì thong dong, không màng sống chết. Sau khi tuyên án xong, ông ta cung kính hành lễ, sau đó đứng thẳng người, chậm rãi rời đi.

Đợi đến lúc tuyên án xong trời đã tối, Lý Dung bước ra liền cảm giác như có băng vụn rơi trên mặt. Lý Dung ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm, chỉ khi bông tuyết bay vào khoảng có ánh sáng hắt ra từ đèn lồng, chúng mới như được phủ lên một tầng ánh sáng nhàn nhạt, từ đó mới có thể trông thấy được. Lý Dung ngửa đầu nhìn hồi lâu lại phát hiện từ phía sau có người đang đến gần mình. Người nọ vừa đặt tay lên vai Lý Dung đã dùng cánh tay to rộng che sau lưng nàng và ôm trọn nàng vào lòng nói, “Về nhà thôi”

Bùi Văn Tuyên nói xong, Lý Dung quay đầu khẽ cười hỏi, “Chàng không theo Thượng Quan Ngự sử về Ngự sử đài sao?”

Bùi Văn Tuyên vốn cùng Thượng Quan Mẫn Chi đến đây nghe phán xét, theo lý nên cùng Thượng Quan Mẫn Chi trở về. Bùi Văn Tuyên ôm lấy Lý Dung đi ra quan nha, vừa bước về phía xe ngựa hắn vừa cười nói, “Ngày mai được nghỉ rồi, chớp mắt sẽ đến Tết, ông ấy ước gì có thể chạy vèo về nhà, còn tâm trí đâu lo mấy chuyện này? Còn bảo đám cấp dưới như bọn ta nhanh chóng về nhà nữa”

“Nghe nói biểu thúc Mẫn Chi bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng lại rất quan tâm người nhà”

Lý Dung khẽ gật đầu, cùng Bùi Văn Tuyên đi ra ngoài, Bùi Văn Tuyên thở dài nói, “Trên triều lạnh lẽo như hầm băng, sao có thể không lưu luyến hơi ấm của phu nhân chứ?”

“Vậy đáng tiếc thật nhỉ”, Lý Dung biết hắn đang ám chỉ điều gì, nàng cười như không cười nói, “Bùi đại nhân lại không có một phu nhân có thể cho mình sự ấm áp”

“Đúng là không cho được hơi ấm...”, Bùi Văn Tuyên bật cười đáp, “Nhưng bờ vai của phu nhân ta có thể gánh cả núi non, người tựa mãnh hổ, có thể cho tiểu nhân dựa vào, rất có cảm giác an toàn, ta cảm thấy như vậy cũng không tồi”

Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên đang ngầm mắng nàng hung ác vũ lực nên cũng mỉa mai cười nói, “Trước đây thì nói ta là mẫu đơn lâu năm, hiện tại lại dám trực tiếp mắng ta là súc sinh, Bùi Văn Tuyên, mỗi ngày chàng đều uống gan hùm mật gấu ư? Miệng vừa cay vừa độc, lá gan lại càng ngày càng to”

“Điện hạ cần gì phải hỏi chứ?”, Bùi Văn Tuyên cùng Lý Dung cùng nhau đi đến trước cửa, lúc bước qua ngạch cửa, Bùi Văn Tuyên ghé sát vào tai Lý Dung thì thầm, “Người nếm thử chẳng phải liền biết ngay sao?”

Lý Dung nghe hắn nói vậy liền quay đầu sang, nàng hơi nhướn mày, nâng tay bắt lấy cằm hắn.

Bùi Văn Tuyên biết nàng vốn to gan nhưng lại không ngờ lại to gan đến mức độ này, hắn sợ tới mức nhanh chóng lùi về sau. Lý Dung thấy thần sắc của hắn trong sự khắc chế lại mang theo vài phần kinh hoảng vội vàng tránh thoát tay nàng, nàng không khỏi “Phụt” cười thành tiếng.

Bùi Văn Tuyên cả người cứng đờ, Lý Dung dùng quạt nhẹ nhàng khẩy qua cằm hắn, “Chỉ bao nhiêu đây thôi mà lại dám giở trò cưa cẩm ta?”

Nói rồi, Lý Dung liền xoay người, đi xuống cầu thang.

Hai tai Bùi Văn Tuyên ửng đỏ, cảm thấy thật mất mặt, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ như không có việc gì. Hắn vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói, “Đây là bên ngoài, đừng làm càn như vậy”

Lý Dung thắng được một trận liền thu lại tính tình, không nói thêm gì nhưng nàng vẫn luôn cười đến tận khi đến xe ngựa. Khi vừa đến nơi, Lý Dung chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng gọi cực kì bình tĩnh, “Điện hạ”

Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đồng thời ngẩng đầu liền thấy Tô Dung Khanh đang đứng gần đó, hướng về phía Lý Dung hành lễ. Lý Dung có chút kinh ngạc, “Tô thị lang?”

“Điện hạ”, Tô Dung Khanh mỉm cười, thần sắc ôn hòa hỏi, “Không biết Điện hạ có thời gian không ạ?”

“Tô đại nhân có việc gì sao?”, Bùi Văn Tuyên tiến lên một bước, đứng nghiêng chắn trước người Lý Dung, cười nói, “Hiện tại đã thẩm án xong hết rồi, ngày mai chính là ngày cả triều được nghỉ phép để đón năm mới, Tô đại nhân có chuyện gì, chi bằng hãy đợi sau Tết lại bàn?”

“Đây thật ra cũng không phải là chuyện của ta”, Tô Dung Khanh bình tĩnh nhìn về phía Lý Dung, chậm rãi lên tiếng, “Là Tạ đại nhân, ông ấy muốn gặp Công chúa”

“Tạ Lan Thanh?”

Bùi Văn Tuyên có chút ngoài ý muốn, Tô Dung Khanh gật đầu, “Tạ đại nhân có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Công chúa”

Lý Dung suy nghĩ một chốc mới gật đầu nói, “Tô thị lang đã sắp xếp hết rồi sao?”

“Tạ đại nhân hiện tại đang ở Hình bộ, thần mang Điện hạ đến đó là được”

“Vậy thì đi ngay thôi”

Lý Dung lập tức đáp, mời Tô Dung Khanh, “Tô thị lang muốn dùng chung xe chăng?”

Tô Dung Khanh hành lễ nói cảm ơn, xem như đồng ý.

Ba người cùng lên xe, nhưng khi lên xe rồi Lý Dung mới phát hiện bầu không khí này hình như có chút quen thuộc. Cũng may lần này nàng không cần đắn đo vị trí của hai người, Tô Dung Khanh vừa ngồi xuống một bên, Bùi Văn Tuyên đã ngồi xuống cạnh Lý Dung, cách Lý Dung một bàn trà ở giữa, bản thân lại ngồi cùng phía với Tô Dung Khanh, trực tiếp ngăn ở giữa Tô Dung Khanh và Lý Dung. . Truyện Nữ Phụ

Tô Dung Khanh nhàn nhạt nhìn Bùi Văn Tuyên một cái, Lý Dung giả vờ như thể chẳng biết chuyện gì, đang muốn cúi đầu châm trà, Bùi Văn Tuyên đã chủ động cầm ấm trà lên rót trà cho Lý Dung, “Điện hạ, uống trà đi ạ”

“Ồ, cảm ơn”

Lý Dung nhận lấy ly trà, vì sợ Bùi Văn Tuyên mượn cơ hội trả thù Tô Dung Khanh, từ đó khiến bầu không khí thêm khó xử nên vội vàng nói, “Chàng cũng rót cho Tô thị lang một ly đi”

“Đương nhiên phải vậy rồi”

Bùi Văn Tuyên rót cho Tô Dung Khanh một ly, lại dùng tư thái của chủ nhà đưa cho Tô Dung Khanh, “Tô thị lang, mời dùng trà”

Tô Dung Khanh khẽ gật đầu, “Cảm ơn”

Sau đó Bùi Văn Tuyên liền buông ấm trà xuống, Lý Dung có chút kỳ quái hỏi, “Sao chàng không rót cho mình vậy?”

“Ta dùng chung ly với Điện hạ là được rồi”, Bùi Văn Tuyên ôn hòa nói, “Ly không đủ dùng”

(Tây: mùi trà xanh thoang thoảng đâu đây

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.