Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tiêu Tiểu Tiểu rơi vào trầm tư, qua một lúc lâu, trên mặt của nàng hiện lên nụ cười khổ sở, “Khả Nhiên, ta không thể không thừa nhận, có lẽ con nói đúng! Cũng bởi vì ta mềm yếu và nhượng bộ, cho nên mới tạo thành hậu quả như thế. Nếu ban đầu ta có một phần kiên quyết và thủ đoạn như con, có lẽ, kết cục sẽ khác hôm nay.”
“Tiêu di, nếu người vẫn không chịu thay đổi, như vậy bi kịch cũng sẽ lại tái diễn mà thôi.” Triệu Khả Nhiên nhìn Tiêu Tiểu Tiểu, lời nói ra không chút lưu tình, “Thiện lương và nhẫn nhịn của bản thân không có sai. Nhưng, nếu người thiện lương và nhẫn nhịn lại làm tổn thương người bên cạnh, người tự xem xét lại bản thân, người làm những thứ này rốt cuộc có ý nghĩa sao?”
“Không ngờ, ta sống nhiều năm như vậy, vẫn không nhìn thấu đáo bằng con.” Ánh mắt của Tiêu Tiểu Tiểu chứa mê mang, cũng chứa một tia sáng tỏ, “Khả Nhiên, con nói, ban đầu ta rời đi, có phải là một sai lầm hay không? Ta từ bỏ hài tử còn nhỏ tuổi, tự mình thoát khỏi nhà tù đó. Hiện tại, hài tử của ta đối với ta giống như đối đãi một người khách, lễ độ mà lạnh nhạt.”
“Tiêu di, người là trưởng bối, năm đó những chuyện người làm, mặc kệ là đúng hay sai, chúng ta làm vãn bối cũng không thể xoi mói.” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười nói, “Hơn nữa cho dù là đúng, hay là sai, cũng đã trở thành sự thật rồi, vậy còn so đo cái gì? Trước kia đã qua, hãy để cho nó qua đi! Quan trọng là… tương lai.”
“Tương lai sao?” Tiêu Tiểu Tiểu tự lẩm bẩm, hình như đang nói với Triệu Khả Nhiên, lại hình như đang lầm bầm lầu bầu mà thôi.
“Không sai, tương lai.” Triệu Khả Nhiên khẳng định gật đầu, “Người đừng quên, lần này người trở lại rốt cuộc là vì chuyện gì. Hôm nay ta nói với người nhiều chuyện như vậy, chính là hi vọng người có thể hiểu, nếu người thật sự muốn tìm người năm đó hại người để báo thù. Vậy thì bây giờ việc đầu tiên người cần phải làm đó chính là bỏ qua những thứ đồng tình và nhẫn nhịn kia.”
“Nhưng mà, nếu ta báo thù, tất cả còn có thể khôi phục nguyên dạng sao?” Ánh mắt của Tiêu Tiểu Tiểu tràn đầy mê mang, “Cho dù ta nguyện ý thay đổi, nhưng tình mẫu tử của ta và Húc nhi, còn có thể trở lại sao?”
“Điểm này ta không có cách nào trả lời người.” Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng uống một ngụm trà, mở miệng nói, “Người đã vắng mặt nhiều năm như vậy, tình mẫu tử có thể hàn gắn được hay không, điểm này chỉ sợ có trời mới biết!”
“Chỉ cần ta nỗ lực, có phải có cơ hội hay không?” Tiêu Tiểu Tiểu lòng đầy hy vọng nhìn Triệu Khả Nhiên, “Khả Nhiên, con thông minh như vậy, con nói cho ta biết, ta nên làm như thế nào mới có thể khiến Húc tiếp nhận ta đây?”
“Ta không biết.” Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Tiểu Tiểu, Triệu Khả Nhiên lắc đầu một cái, “Không nói đến việc hai người cách xa nhiều năm như vậy, thật ra thì ngay lúc ban đầu người chưa rời khỏi, người đối với với Húc mà nói, thật ra thì có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu ban đầu người đã làm như vậy tất cả hiện tại đều là hậu quả người nên thừa nhận.”
“Ta... ta không phải cố ý.” Nghe được Triệu Khả Nhiên chỉ trích, trên mặt Tiêu Tiểu Tiểu lộ ra tia hối tiếc và áy náy, thậm chí còn mang theo tức giận, “Năm đó, ngay cả chăm sóc mình ta cũng không làm được, cho nên mới bỏ quên Húc nhi. Nhưng bây giờ ta đã tận lực đền bù.”
“Nhưng có một vài thứ bù đắp cũng không được!” Triệu Khả Nhiên mở miệng nói, “Trước kia hắn còn nhỏ, có lẽ hắn cần còn mẫu thân. Nhưng mà, đến hiện tại, đối với hắn mà nói, cho dù có mẫu thân hay không, cũng không có khác biệt.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, nước mắt Tiêu Tiểu Tiểu cũng không nhịn được, hoa hoa chảy xuống.
Nhìn Tiêu Tiểu Tiểu đau lòng rơi nước mắt, nói thật, trong lòng Triệu Khả Nhiên cũng không có nhiều cảm giác lắm. Nếu là trước kia, có lẽ nàng sẽ cảm thấy đồng tình, nhưng bây giờ, trong lòng nàng rất rõ ràng, nước mắt chính là hành động của người yếu. Cho dù ngươi khóc đau lòng dường nào, cũng vô ích. Muốn thay đổi, cũng chỉ có thể dựa vào cố gắng của chính mình, nước mắt sẽ không có bất kỳ tác dụng.
Chỉ là mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Triệu Khả Nhiên không thể nói như vậy, nàng suy nghĩ một chút, vẫn ôn nhu lên tiếng, “Tiêu di, thật ra thì người cũng không cần suy nghĩ nhiều. Hiện tại trong khoảng thời gian ngắn có lẽ Húc còn xa lạ với người. Nhưng chỉ cần người không ngừng quan tâm hắn, ta tin tưởng hắn sẽ có tình cảm với người.”
“Thật sao?” Nghe Triệu Khả Nhiên trấn an, Tiêu Tiểu Tiểu bỗng nhiên ngẩng đầu, trong lòng đầy hy vọng nhìn nàng.
Thấy ánh mắt Tiêu Tiểu Tiểu nóng bỏng, Triệu Khả Nhiên mạnh mẽ giả bộ nụ cười, gật đầu một cái, “Nên như vậy. Dù sao tim của người đều làm bằng thịt không phải sao!”
“Khả Nhiên, nếu mẫu thân của con cũng như vậy, con sẽ tha thứ cho nàng sao?” Tiêu Tiểu Tiểu mở miệng hỏi, “Con có thể tha thứ sao?”
“Ta sao?” Triệu Khả Nhiên cảm thấy vấn đề này có chút buồn cười, “Nếu mẫu thân của ta rời bỏ ta lúc còn nhỏ tuổi, bỏ lại ta, ta sẽ lựa chọn tha thứ.”
“Khả Nhiên, con thật rộng lượng.” Đối với câu trả lời của Triệu Khả Nhiên, Tiêu Tiểu Tiểu cảm thấy ngạc nhiên, “Nếu Húc nhi cũng có thể nghĩ giống như con, vậy thì tốt.”
“Ta cũng không biết.” Triệu Khả Nhiên nhún vai một cái, “Dù sao, hắn cũng không có trải qua giống ta, cho nên không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào.”
“Việc con từng trải qua?” Tiêu Tiểu Tiểu cảm thấy rất kỳ quái, rốt cuộc là trải qua việc gì, có thể khiến cho Triệu Khả Nhiên dễ dàng nói ra hai chữ tha thứ này? Cách làm của mình, mình rất rõ ràng, cho dù là phương diện nào, cũng là ích kỷ, nhưng nàng lại dễ dàng có thể nói tha thứ.
“Đúng vậy!” Triệu Khả Nhiên khóe miệng mang theo nụ cười không sao cả, lời nói ra, giống như nói chuyện của người khác, “Mẫu thân của ta, lúc ta còn nhỏ đã thiên vị, cư xử với ta và muội muội song sinh của ta hoàn toàn là hai thái độ. Tiêu di, có lẽ người không biết! Trước khi ta gả cho Húc, đã từng là người có hơn ước cùng với Lâm thế tử Trung Nghĩa hầu, hơn nữa còn là chỉ phúc vi hôn.”
“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tiêu Tiểu Tiểu thật sự thất kinh, “Nhưng, cái này, làm sao không có ai biết chứ? Đúng rồi, Húc nhi, hắn biết không?”
“Hắn biết, tất cả mọi chuyện của ta, hắn đều rõ như lòng bàn tay.” Triệu Khả Nhiên tiếp tục nói, “Thật ra thì ban đầu người có hôn ước với Lâm Khê Nhiễm là ta. Nhưng lúc ta vẫn còn là vị hôn thê của Lâm Khê nhiễm, muội muội thân ái của ta đã bí mật hẹn hò cới vị hôn phu chưa cưới của ta. Đến cuối cùng, người có biết mẫu thân của ta nói thế nào không? Nàng nói, hi vọng ta có thể thành toàn cho muội muội của ta, để ta đồng ý từ bỏ hôn ước này.”
“Cái gì, sao lại có muội muội và mẫu thân như vậy!” Lời Triệu Khả Nhiên nói ra, Tiêu Tiểu Tiểu cảm thấy không dám tin, “Vậy cuối cùng thì sao? Con thật sự từ hôn sao?”
“Đúng vậy!” Triệu Khả Nhiên không sao cả gật đầu một cái, “Chỉ là, rất đáng tiếc! Muội muội của ta, cuối cùng cũng không gả cho Lâm Khê Nhiễm, mà gả cho Thái tử thành thứ phi.”
So với sự hời hợt của Triệu Khả Nhiên, Tiêu Tiểu Tiểu lại đau lòng nhìn nàng. Vừa rồi, nàng còn cảm thấy hài tử này ác độc. Nhưng cho tới bây giờ, rốt cuộc nàng đã biết, thì ra là, đều là hoàn cảnh ép nàng thành như vậy. Cũng bởi vì mẫu thân nàng thiên vị, còn có muội muội ác độc của nàng, ép nàng chỉ có thể phản kích mà thôi. Không trách được mới vừa rồi, nàng có thể dễ dàng nói ra hai chữ tha thứ, thì ra bởi vì nàng trải qua quá nhiều chuyện.
“Tiêu di, người không cần dùng ánh mắt như thế nhìn ta.” Đối với ánh mắt đồng tình của Tiêu Tiểu Tiểu, Triệu Khả Nhiên cảm thấy có chút buồn cười, “Ta không có yếu ớt như vậy, nếu bởi vì một chút chuyện như vậy ta liền bị đả kích, vậy ta cũng không thể vượt qua cuộc sống này.”
Mặc dù Triệu Khả Nhiên nói như vậy, nhưng mà ở trong mắt của Tiêu Tiểu Tiểu, chẳng qua là cố gắng kiên cường mà thôi.
“Được rồi, Tiêu di, ta cũng phải trở về.” Triệu Khả Nhiên đứng lên, “Hôm nay chuyện ta nói với người, người vẫn nên suy nghĩ một chút! Có phải muốn thay đổi hay không, vẫn là do chính người quyết định! Ta sẽ không nói cái gì. Về phần Húc, ta sẽ tận lực khuyên hắn.”
“Khả Nhiên, cám ơn con.”
Triệu Khả Nhiên trở lại Du Nhiên Cư, vừa lúc đụng phải Nguyệt cô trên tay bưng một chung thuốc bổ đi vào.
“Vương phi, người trở về thật đúng lúc.” Thấy Triệu Khả Nhiên, Nguyệt cô mở miệng cười nói, “Thuốc bổ vừa mới hầm cách thủy xong, nên uống lúc còn nóng!”
Nhìn thuốc bổ trên tay Nguyệt cô, nụ cười trên mặt Triệu Khả Nhiên thiếu chút nữa sụp đổ, trong đoạn thời gian này, mỗi ngày nàng đều uống đủ loại thuốc bổ. Hiện tại vừa nhìn thấy những thứ thuốc bổ kia, nàng có một loại cảm giác buồn nôn.
“Nguyệt cô, ngươi xem, bây giờ đã sắp đến trưa rồi, cũng sắp dùng cơm trưa, ta cũng không cần ăn nữa!” Triệu Khả Nhiên vội vàng mở miệng nói, “Nếu ta uống xong chung thuốc bổ, vậy cơm trưa cũng không ăn được.”
“Vương phi, ăn trưa là ăn trưa, thuốc bổ là thuốc bổ, hai cái này không giống nhau.” Nguyệt cô tuyệt không lay động, “Hơn nữa, những thứ thuốc bổ này đối với hài tử mà nói, rất có ích.”
“Bằng không như vậy, Nguyệt cô, ngươi xem, chờ sau khi ăn trưa xong, ta lại uống..., có được hay không?” Triệu Khả Nhiên không sợ mất thể diện, dứt khoát lôi kéo tay áo Nguyệt cô, bắt đầu nũng nịu.
Thấy tình cảnh như thế, những người khác trong phòng âm thầm cười trộm. Bởi vì tiết mục này đã diễn qua rất nhiều lần. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Nguyệt cô đều buộc vương phi ăn thuốc bổ, vương phi đại khái cũng sợ. Cho nên mỗi lần đến lúc này, sẽ xuất hiện tình cảnh như thế. Chỉ có thể nói, hôm nay vương phi trở về thật sự là không thích hợp, vừa lúc bị Nguyệt cô bắt được. Chỉ là, họ cũng chỉ dám ngầm cười trộm mà thôi. Bởi vì các nàng biết, Nguyệt cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, nếu mình cười trộm bị vương phi bắt được, vậy xui xẻo chính là mình.
Quả nhiên, nghe được Triệu Khả Nhiên nói, Nguyệt cô không chút cử động, “Vương phi, nếu một chút người dùng xong bữa trưa, người lại la hét không ăn được. Cho nên trước tiên người nên uống đi!”
Nhìn dáng vẻ kiên định của Nguyệt cô, Triệu Khả Nhiên cũng biết, lần này sợ là lại chạy không thoát, nàng nhìn bốn phía một cái, con ngươi không ngừng chuyển động, không biết đang suy nghĩ gì.
“Vương phi, người nhanh chóng uống đi!” Nguyệt cô trực tiếp liền múc ra một chén, để lên bàn, “Vương gia đã phân phó, những thứ thuốc bổ này, người phải ăn đi, người cũng không cần làm khó nô tỳ. Bằng không một chút nữa vương gia trở về, nô tỳ cũng không tiện giao phó!”
Đây chính là chuyện khổ sở khác của Triệu Khả Nhiên, đó chính là ý của Tư Đồ Húc và Nguyệt cô rất rõ ràng giống nhau, cả ngày giống như nhồi vịt, buộc nàng ăn thuốc bổ.
Triệu Khả Nhiên mới vừa bưng chén lên, muốn ăn, đột nhiên nàng phát hiện một vấn đề, “Nguyệt cô, Thi Hương đâu? Nàng đi đâu rồi?”
Bình thường Triệu Khả Nhiên ăn cái gì, Thi Hương cũng sẽ kiểm tra một lần, chính là sợ xảy ra vấn đề gì. Nhất là bây giờ nàng còn có thai, lúc trước còn có người muốn hại nàng, cho nên tất cả mọi người sợ có người sẽ bỏ thuốc vào trong đồ ăn. Hơn nữa mới vừa rồi trong đình nghỉ mát, rõ ràng Thi Hương vẫn còn ở bên cạnh hầu hạ, thế nào bây giờ không thấy bóng dáng.
“Thi Hương sao?” Nguyệt cô còn chưa mở lời, Cầm Hương liền mở miệng, “Mới vừa rồi nô tỳ nhìn thấy nàng. Có một tiểu nha hoàn không cẩn thận, hắc nước bẩn lên người nàng, cho nên nàng trở về tắm rửa thay quần áo rồi.”
“Vậy sao?” Nghe Cầm Hương trả lời, Triệu Khả Nhiên nhíu mày, “Rốt cuộc là tiểu nha hoàn nào vậy! Sao làm việc lại xúc động như vậy!”
“Vương phi yên tâm đi.” Lung nhi mở miệng cười nói, “Vừa rồi Thi Hương đã xử phạt tiểu nha hoàn đó rồi, người cũng không cần quan tâm, chẳng qua là một chuyện nhỏ mà thôi.”
Triệu Khả Nhiên suy nghĩ một chút, mở miệng cười nói, “Nguyệt cô, bây giờ ngươi đi nhìn Thi Hương một chút, xem nàng đã ổn chưa? Nếu nàng đã tốt hơn, vậy dẫn nàng đến, bổn vương phi có một số chuyện muốn hỏi nàng một chút.”
“Nhưng…” Nguyệt cô nhìn thuốc bổ trên bàn, “Vương phi, bằng không, chờ ngươi ăn xong thuốc bổ, nô tỳ lại đi.”
“Nguyệt cô, ngươi cứ yên tâm, bổn vương phi cũng không phải hài tử.” Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, “Lại nói, còn có bọn Cầm Hương ở đây? Bổn vương phi chỉ là mang thai mà thôi, cũng không phải là bệnh nặng gì, chẳng lẽ ngay cả ăn thuốc bổ cũng muốn ngươi nhìn!”
“Vậy cũng tốt!” Nguyệt cô gật đầu một cái, sau đó xoay đầu lại, nhìn những người khác, mở miệng nói, “Các ngươi ở chỗ này cẩn thận hầu hạ, biết không?”
“Dạ biết.”
Sau khi thấy Nguyệt cô rời đi, Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười, mở miệng kêu lên, “Cầm Hương, Họa Hương, Lung nhi.”
Nghe Triệu Khả Nhiên gọi, không biết vì sao, sau lưng của ba người đột nhiên lạnh lẽo, đồng thời đáy lòng dâng lên một cỗ dự cảm chẳng lành.
Chỉ là, cho dù là như vậy, họ vẫn rất cung kính trả lời, “Dạ, vương phi.”
Triệu Khả Nhiên cười, lấy tay đẩy chung thuốc bổ trên bàn về phía trước, nhìn ba người, mở miệng nói, “Ba người các ngươi quyết định đi! Rốt cuộc ai muốn ăn những thứ thuốc bổ này? Chỉ là mau chóng quyết định! Nhất định phải uống xong trước khi Nguyệt cô trở lại.”
“Vương phi.” Vừa nghe Triệu Khả Nhiên căn dặn, ba người lập tức lên tiếng kinh hô.
“Không cần kinh ngạc như vậy.” Triệu Khả Nhiên cười nhìn họ, “Không cần kéo dài, vẫn là nhanh chóng quyết định đi! Còn nữa, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Nguyệt cô và vương gia, bằng không, các ngươi sẽ phải xui xẻo.”
“Vương phi, chỉ là thuốc bổ của người. Chúng ta làm nô tỳ, sao có thể ăn?” Cầm Hương vội vàng mở miệng nói, “Hơn nữa những thứ này đối với thân thể của người khỏe mạnh, người vẫn là tự mình ăn đi!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lung nhi vội vàng mở miệng phụ họa nói, “Vương phi, vì tiểu thế tử, người vẫn tự mình ăn!”
“Còn nữa, vương phi, sao chúng ta có thể giành thuốc bổ tiểu thế tử chứ!” Họa Hương cũng không cam chịu rơi phía sau lên tiếng, “Hơn nữa, vương phi, những thứ thuốc bổ này là Nguyệt cô tận tâm tận lực hầm cách thủy, người nên tự mình dùng!”
“Bổn vương phi nói rồi, các ngươi nhanh quyết định, tìm một người ăn nó đi.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười, sờ cái bụng còn chưa nổi lên của mình, mở miệng nói, “Về phần hài tử trong bụng ta, các ngươi cũng không cần lo lắng, hắn tuyệt đối sẽ không bởi vì ăn ít thuốc bổ mà có chuyện gì, cho nên các ngươi cứ yên tâm đi!”
Cầm Hương bọn họ còn muốn nói gì, nhưng Triệu Khả Nhiên nhìn chằm chằm, không có một người dám mở miệng.
“Được rồi, các ngươi nhanh quyết định đi!” Triệu Khả Nhiên một tay chống cằm, nhìn ba người bọn họ, “Nếu Nguyệt cô trở lại, các ngươi không chưa ăn xong, vậy cũng đừng trách bổn vương phi không khách khí!”
Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, ba người thật sự cảm thấy khóc không ra nước mắt. Mới vừa rồi bọn họ vẫn còn đang cười trộm vì đối thoại của vương phi và Nguyệt cô, nhưng không ngờ quả báo này lại đến nhanh như thế. Thì ra dự cảm chẳng lành vừa rồi là thật.
“Quyết định xong chưa?” Triệu Khả Nhiên mở miệng thúc giục, “Hay là ba người các ngươi chia nhau ăn! Nếu là như vậy, bổn vương phi sẽ không để ý.”
“Vương phi, hay là cho Cầm Hương ăn đi!” Họa Hương vội vàng mở miệng, “Nô tỳ thấy gần đây tinh thần của nàng dường như không tốt lắm, cũng là lúc nên bổ một chút.”
Nghe Họa Hương nói, Cầm Hương lườm nàng một cái, vội vàng từ chối, “Vương phi, người cũng biết, thân thể nô tỳ còn khỏe hơn trâu! Căn bản cũng không cần bổ, hay là cho Lung nhi đi! Gần đây thân thể của nàng cũng không tốt lắm! Ngày hôm qua ta còn thấy sắc mặt của nàng rất yếu ớt!”
“Không được, không được.” Lung nhi liền vội vàng lắc đầu, “Vương phi, nô tỳ nói thật! Gần đây sắc mặt nô tỳ không tốt lắm, đó là bởi vì thiên quỳ tới. Người cũng biết, nữ tử khi đến thiên quỳ, là không thể bổ, cho nên vẫn là cho hai người các nàng!”
Nhìn ba người thoái thác như vậy, Triệu Khả Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười, nàng chỉ muốn họ ăn thuốc bổ mà thôi, cũng không phải muốn họ lên núi đao, xuống biển lửa, thế nào mỗi một người đều là bộ dáng này! Người không biết, còn tưởng rằng nàng muốn bọn họ đi chết!
“Các ngươi vẫn nhanh quyết định đi!” Triệu Khả Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, “Bằng không một chút nữa Nguyệt cô trở về.”
Ba người đối diện nhìn nhau một chút, Cầm Hương và Họa Hương lập tức liền chỉ vào Lung nhi, miệng đồng thanh mở miệng nói, “Vương phi, hãy để cho Lung nhi uống đi!”
Dù sao Cầm Hương và Họa Hương cũng là tỷ muội từng huấn luyện cùng nhau, vào thời điểm nào đó, một cái ánh mắt cũng biết đối phương đang suy nghĩ gì. Cho nên bọn họ quyết định vẫn là đẩy Lung nhi ra ngoài. Dù sao cũng không phải là chuyện gì xấu, chỉ là ăn thuốc bổ mà thôi.
“Các ngươi, các ngươi…” Nhìn bộ dạng Cầm Hương và Họa Hương, Lung nhi giận đến nói không ra lời.
Nàng vội vã nhìn Triệu Khả Nhiên, mở miệng nói, “Vương phi, mới vừa rồi nô tỳ đã nói qua, lúc này nô tỳ thật sự là không tiện ăn những thứ thuốc bổ này.”
“Lung nhi, ngươi không phải lo lắng.” Triệu Khả Nhiên còn chưa mở miệng, Cầm Hương liền lên tiếng, “Bây giờ vương phi còn có thai, cho nên những thứ thuốc bổ kia nhất định là tẩm bổ, cho dù ngươi bây giờ có cái đó, ăn vào cũng sẽ không có vấn đề.”
“Không sai.” Họa Hương cũng phụ họa ở một bên, “Hơn nữa, ngươi cũng nói, bây giờ ngươi có cái đó, vừa lúc có thể bổ một chút! Ngươi xem sắc mặt của ngươi tái nhợt như vậy, như vậy cũng không tốt.”
“Cho nên Lung nhi, ngươi cũng không cần từ chối nữa.” Cầm Hương mở miệng nói, “Hơn nữa, ngươi xem, vương phi cũng quan tâm ngươi! Ngươi như vậy sao có thể phục vụ tốt vương phi! Vẫn là dưỡng thân thể tốt mới được!”
“Cho nên, Lung nhi, ngươi cũng không cần từ chối nữa, vẫn là ăn mau đi!” Họa Hương mở miệng thúc giục, “Nếu không, một chút nữa Nguyệt cô lại trở về.”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Cầm Hương và Họa Hương ngươi một câu ta một câu, phối hợp không chê vào đâu được, hoàn toàn không cho Lung nhi cơ hội mở miệng.
Lung nhi nóng nảy nhìn Triệu Khả Nhiên, hốc mắt có chút ướt át, hi vọng nàng có thể đứng ra nói một câu.
Nhưng đối với dáng vẻ làm bộ đáng thương của Lung nhi, Triệu Khả Nhiên bất vi sở động, nàng cười nhìn Lung nhi, “Lung nhi, nếu tất cả mọi người quyết định đem cơ hội này để lại cho ngươi, ngươi cũng không cần từ chối nữa, nhanh ngồi xuống, ăn những thứ thuốc bổ này.”
“Vương phi!” Lung nhi mở miệng kêu.
“A, đúng rồi.” Triệu Khả Nhiên đột nhiên mở miệng.
Lung nhi lập tức lòng đầy hy vọng nhìn Triệu Khả Nhiên.
Nhưng mà, dưới ánh mắt của Lung nhi, Triệu Khả Nhiên nhếch miệng cười, nhìn nàng, “Lung nhi, ngươi ăn mau đi! Nhớ nhất định phải ăn hết trước khi Nguyệt cô trở lại! Nếu ăn không hết, vậy sẽ phải chịu phạt.”
Vừa nghe Triệu Khả Nhiên nói, Lung nhi cũng không dám trì hoãn, lập tức bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.
Triệu Khả Nhiên hài lòng gật đầu một cái, đồng thời nhìn về phía họ ba người, mở miệng nói, “Nhớ kỹ lời bổn vương phi đã nói, chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không để cho người khác biết, nhất là Nguyệt cô và vương gia, biết không?”
Nhìn dáng vẻ Lung nhi nỗ lực ăn thuốc bổ, Cầm Hương và Họa Hương đối mắt nhìn nhau, miệng đồng thanh trả lời, “Dạ biết, vương phi.”
Triệu Khả Nhiên ngồi ở bên bàn, nhìn thuốc bổ bị Lung nhi đang nỗ lực tiêu hóa, khóe miệng không khỏi gợi lên nụ cười. Thấy biện pháp này tốt vô cùng, về sau nếu mình ăn không vô, cứ như vậy là xong. Trước kia sao mình lại không nghĩ tới biện pháp này chứ! Xem ra, về sau, mình có thể thoát khỏi những thứ thuốc bổ độc hại này rồi. Lần này là Lung nhi, lần sau để cho người nào ăn thì tốt nhỉ?
Nhìn khóe miệng Triệu Khả Nhiên cười, Cầm Hương và Họa Hương chỉ cảm thấy trong nội tâm mao mao, dự cảm chẳng lành trong lòng càng thêm mãnh liệt.