Đích Trưởng Nữ

Chương 168: Chương 168: Chương 164.2




Triệu Khả Nhân chính là người như vậy, nàng chỉ biết đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu người khác, nhưng chưa bao giờ tự suy xét lỗi lầm của mình.

Dối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên cũng không lay động, ngay cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục ra khỏi Thái sư phủ cùng Tư Đồ Húc.

Sau khi lên xe ngựa, xe ngựa vững vàng lên đường.

Trong xe ngựa, Triệu Khả Nhiên không nhịn được mở miệng hỏi thắc mắc trong lòng nàng: “Húc, rốt cuộc chàng và phụ thân ta nói cái gì! Ta thấy bộ dáng của ông dường như rất hưng phấn.”

“Ta cũng không biết.” Đối với sự nhiệt tình bất ngờ của Triệu Tùng, Tư Đồ Húc cũng không rõ ràng, chỉ là hắn, cũng không hề hưởng thụ sự nhiệt tình là được rồi, “Chỉ là, thực sự ta không thể không nói, ông ta thực sự rất phiền.”

“Ha ha ha.... ....” Đối mặt với sự thẳng thắn của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên nhịn không được ôm bụng cười to, “Nhưng mà, ta dám khẳng định, nhất định là chàng đã làm cái gì, hoặc nói gì đó, ông ta mới có bộ dạng này. Nếu không khi ông ta nhìn chàng, căn bản sẽ là nói không ra lời. Nói mau, rốt cuộc chàng đã nói gì với ông ta?”

Đối mặt với chất vấn của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc đành phải đem những lời nói với Triệu Tùng kể cho Triệu Khả Nhiên. Nhưng mà, không nghĩ tới, vừa nghe hắn nói xong, Triệu Khả Nhiên liền cười ha hả.

“Ha ha ha, nhạc, nhạc phụ, Húc, lại còn, thật đúng là thua thiệt, chàng... chàng cũng nói ra được. Ha ha ha. Cười chết ta. Trách không được, cha ta lại biểu hiện như vậy.” Triệu Khả Nhiên cười đến đau cả bụng, “Ai nha, cười đến bụng ta cũng đau.”

Nhìn bộ dáng của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc không chỉ không tức giận, ngược lại cảm thấy thú vị, cho tới nay, hắn nhìn thấy qua bộ dáng lạnh nhạt của Triệu Khả Nhiên, thấy qua bộ dáng làm nũng của Triệu Khả Nhiên, bộ dáng Triệu Khả Nhiên tức giận, nhưng cũng chưa thấy qua bộ dáng cười luống cuống như vậy của Triệu Khả Nhiên. Tuy rằng không biết chuyện này có gì buồn cười, nhưng hắn nhìn thấy vô cùng thân mật.

Một lát sau, Triệu Khả Nhiên mới ngưng cười. Lúc này nàng mới phát hiện. Tư Đồ Húc đang nhìn chằm chằm nàng. Lại chú ý đến ánh mắt dịu dàng của Tư Đồ Húc, mặt nàng nhịn không được đỏ lên, hơn nữa vừa rồi dùng hết sức mà cười, qua một lúc, mặt của nàng liền đỏ lên. Khuôn mặt đỏ bừng, hơn nữa bời vì mới dùng sức cười, cho nên ánh mắt trở nên vô cùng mê ly.

Khuôn mặt Triệu Khả Nhiên đều tràn ngập vẻ thẹn thùng, tỏa ra phong thái tao nhã làm tâm trí người khác trở nên hỗn loạn, nhưng mà nàng một chút cũng không cảm thấy, vẫn ngơ ngác nhìn Tư Đồ Húc.

Yên lặng nhìn bộ dáng của Triệu Khả Nhiên, nụ cười dịu dàng trên mặt Tư Đồ Húc cũng không giảm bớt, trong tròng mắt u tối càng ngày càng sâu.

Đột nhiên, Tư Đồ Húc vươn tay ra, nâng cằm Triệu Khả Nhiên lên, sau đó cúi đầu, ngậm cánh môi của nàng.

Triệu Khả Nhiên đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cảm thấy miệng hai người đang dây dưa với nhau, từ trong miệng đối phương chảy đến dòng mát mẻ, trong nhất thời thoải mái con mắt nheo lại, hai tay nắm láy vạt áo Tư Đồ Húc.

Khuôn mặt Tư Đồ Húc khôi ngô hoàn mỹ thoạt nhìn rất bình tĩnh, một đôi mắt u nhã đẹp đẽ nhưng là che giấu thâm thúy, ai cũng không nghĩ đến động tác của hắn hết sức bá đạo, lại vô cùng dịu dàng quý trọng.

Không khí bên trong hai người đang dây dưa càng ngày càng nóng, gương mặt đỏ bừng của Triệu Khả Nhiên càng ngày càng đậm, màu đỏ dày đặc theo da thịt nàng hiện ra, dường như có thể vắt ra nước, mềm mại như nước tràm ngập mê hoặc. Nàng mở đôi mắt đơn giản không che giấu nhìn thẳng Tư Đồ Húc, bên trong tràn đầy tình cảm sâu sắc, ngây thơ khát vọng tất cả đều không giữ lại bày tỏ trước mắt Tư Đồ Húc, căn bản không biết bộ dạng này của mình, đối với một nam tử, nhất là với một nam tử yêu nàng mà nói là vô cùng mê hoặc và hấp dẫn.

Cảm thụ môi lưỡi dây dưa khiến Triệu Khả Nhiên mê say, cũng làm cho nàng quên hết toàn bộ.

Khi Tư Đồ Húc nhẹ nhàng buông Triệu Khả Nhiên ra, môi hai người tách ra sợi chỉ bạc chợt lóe rồi biến mất, cho dù là môi của Triệu Khả Nhiên hay Tư Đồ Húc đều hiện ra màu son đỏ như nước, làm cho vẻ mặt hai người càng thêm mỹ lệ, nhất là con mắt thâm thúy lúc này của Tư Đồ Húc, tản ra một bộ trong suốt, vô tình để lộ ra hơi thở thần bí, làm cho người ta vạn kiếp bất phục.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí bên trong xe ngựa hết sức mập mờ. Bọn họ ai cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.

Qua một lúc sau, nhìn bộ dáng xấu hổ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc nhịn không được cười khẽ. Một tiếng cười khẽ này, đánh vỡ hơi thở mập mờ trong xe ngựa.

“Phốc__” một tiếng, Triệu Khả Nhiên che miệng cười, “Tốt lắm, không nói chuyện kia. Ta hỏi chàng, hôm nay chàng mang ta ra ngoài, rốt cuộc là muốn mang ta đi đâu du ngoạn?”

Nhìn bộ dạng hăng hái dào dạt của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc sờ cái mũi nhỏ của nàng, cười trả lời: “Hôm nay chúng ta đi du hồ đi! Lúc trước chúng ta không có danh phận, chúng ta chỉ có thể lén lút gặp mặt, nhưng mà, dường như ta cảm thấy, sau khi chúng ta định ra hôn ước, cơ hội chúng ta gặp gặp dường như càng ngày càng ít.”

Nghe giọng điệu tràn đầy oán khí của Tư Đồ Húc, nhìn hắn bày ra vẻ mặt oán phụ, Triệu Khả Nhiên thật sự nhịn không được, “Ha ha ha, Húc, dáng vẻ bây giờ của chàng, thật là đáng yêu!”

Nghe được lời của Triệu Khả Nhiên, trên mặt Tư Đồ Húc không khỏi hiện lên ba đường vạch đen, bởi vì tin chắc rằng không có nam tử trưởng thành nào thích bị người khác nói là đáng yêu. Nhất là bị nữ tử mình thích nói ra, dường như tâm trí hắn giống như tiểu hài tử.

“Được rồi, không cần phải nghiêm mặt!” Triệu Khả Nhiên cười nhéo mặt Tư Đồ Húc, “Ta nói chàng đáng yêu, chính là khen ngợi chàng, chàng hẳn phải cao hứng mới đúng! Còn nữa từ nay về sau chúng ta đường đường chính chính, lần đầu tiên quan minh chính đại ra ngoại du ngoạn! Chàng nên vui vẻ một chút đi! Nếu không ta cho rằng chàng không muốn cùng ta ra ngoài!

Mặc cho tay Triệu Khả Nhiên tùy ý làm loạn trên mặt mình, Tư Đồ Húc cũng không có cảm xúc mất hứng, ngược lại hết sức dung túng nhìn nàng, “Được rồi, mấy ngày này nàng đều ở trong Thái sư phủ, nàng không buồn bực sao!”

“Làm sao có thời gian buồn!” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Chàng cũng không phải không biết, mặc dù cách hôn kỳ cò một thời gian rất dài, nhưng mà ta cũng phải bắt đầu chuẩn bị đồ cưới.”

Vừa nghe Triệu Khả Nhiên nhắc đến đồ cưới, tâm tình Tư Đồ Húc nhất thời trở nên hết sức vui vẻ. Bởi vì, như vậy làm cho hắn cảm thấy, hiện tại quan hệ của hai người đã xác định rồi. Cảm giác chân thật như vậy, thật tốt.

“Thật ra nàng cũng không cần chuẩn bị nhiều.” Tuy rằng nghe Triệu Khả Nhiên chuẩn bị đồ cưới trong lòng hắn thật vui mừng, nhưng mà hắn vẫn không muốn Triệu Khả Nhiên dành nhiều thời gian cho việc này, nếu có thể, hắn tình nguyện để Triệu Khả Nhiên dành những thời gian này trên người hắn, “Nếu nàng thật sự muốn chuẩn bị, chi bằng ta tìm vài người đến giúp nàng.”

“Chàng đừng ra chủ ý lung tung.” Triệu Khả Nhiên liếc mắt nhìn hắn, đây thật là chủ ý bậy bạ! Đồ cưới làm sao có thể để người khác thêu giúp! Nếu nàng thật sự làm như vậy, chắc chắn sẽ rước lấy chỉ trích.

“Được rồi, vậy thì nàng chính tay thêu!” Tư Đồ Húc bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Nhưng mà, ta phải nói như vậy, không cần chuẩn bị nhiều, chỉ cần chuẩn bị một số đồ cần thiết là được rồi, những thứ không quan trọng, nàng để cho người khác thêu đi!”

“Chàng cứ yên tâm.” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Chỉ là ta muốn tự chuẩn bị một ít, ta muốn tự thân mình làm. Nói thật cho chàng biết, thật ra tú công của ta cũng chỉ có như vậy, cho nên, ta muốn thêu đồ vật này nọ, hay muốn nhiều hơn thì chàng thông cảm bỏ qua cho.”

Thơ từ ca phú của Triệu Khả Nhiên đều vô cùng xuất sắc, nhưng trên thế giới này chẳng ai là hoàn mỹ, nhược điểm của nàng chính là tú công. Nói thật, tú công của nàng cũng chỉ có thể dùng đạt tiêu chuẩn để hình dung mà thôi. Cho nên hiện tại nàng bắt đầu chuẩn bị, nếu không, nàng sợ sẽ chuẩn bị không kịp.

“Không sao.” Tư Đồ Húc cười sờ nhẹ đầu nàng, “Tâm ý là quan trọng nhất, không phải sao?”

“Ha ha ha, ta cũng cảm thấy như vậy.” Triệu Khả Nhiên cười hết sức dí dỏm, “Chỉ là, chàng cũng xem như là tìm được, một nữ tử xuất sắc như ta, tú công chỉ là một khuyết điểm nhỏ thôi. Cho nên chúng ta cũng không cần so đo là được rồi.”

Nhìn bộ dáng xinh đẹp của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc buồn cười lắc đầu, không nói đến chuyện đồ cưới, mà mở miệng hỏi chuyện khác, “Vừa rồi lúc đi ra, ta nhìn thấy muội muội của nàng dường như lòng thù địch đối với nàng rất mạnh, các ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì phải không?”

“Đúng vậy!” Triệu Khả Nhiên đem chuyện xảy ra ở Trấn Bắc hầu phủ kể cho Tư Đồ Húc. Cuối cùng, tổng kết một câu, “Cho nên! Hiện tại nàng ta mất đi nhiều đồ cưới, như vậy, so với ta, thì đồ cưới của nàng rất ít, cho nên hiện tại trong lòng nàng chắc hẳn là không cân bằng!”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói xong, Tư Đồ Húc chỉ có thể dùng một câu để tổng kết, “Cô muội muội này của nàng thật sự là ‘tinh thần can đảm’! Tin chắc không có nữ tử nào dám làm như vậy.”

“Đúng vậy! Cho nên nàng đã bị trừng phạt.”

Nghĩ đến ánh mắt của Triệu Khả Nhân, Tư Đồ Húc không nhịn được nhíu mày, “ta cũng không thích cô muội muội của nàng.”

“Chàng không cần phải thích nàng ta.” Triệu Khả Nhiên cười trả lời, “Chàng chỉ cần thích ta là được rồi.”

“Vương gia, đến.”

Vừa lúc đó, một âm thanh bên ngoài đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.

Nghe xa phu bên ngoài thông báo, Tư Đồ Húc xuống xe ngựa trước. Tiếp theo, ngay lúc Triệu Khả Nhiên chưa kịp phản ứng, Tư Đồ Húc liền ôm nàng xuống xe ngựa.

Triệu Khả Nhiên hoảng sợ, tuy nhiên, lập tức nhìn Tư Đồ Húc cười, trong mắt tràn ngập dịu dàng.

Hai người rất nhanh sắp đến bên hồ. Gần đến bên hồ, Triệu Khả Nhiên liền nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ, không lớn nhưng trang trí vô cùng tinh mỹ, liền dừng lại bên cạnh. Tư Đồ Húc nắm tay Triệu Khả Nhiên, đang muốn đi lên chiếc thuyền nhỏ. Nhưng mà, vừa lúc đó, phía sau truyền đến một cỗ âm thanh.

“Khả Nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.