Đích Trưởng Nữ

Chương 170: Chương 170: Chương 165.2




“Không cần, không cần, ta không sao.” Vân Y Y cố ý muốn đi ra ngoài tìm người.

Thấy bộ dáng Vân Y Y, Triệu Khả Nhiên không nhịn được thở dài, “Được rồi, Y Y, ngươi nên ở lại chỗ này nghỉ ngơi một chút. Ta tự mình đi ra ngoài tìm nàng, như vậy ngươi không có ý kiến gì đi!”

Vì trấn an Vân Y Y, Triệu Khả Nhiên không thể làm gì khác hơn là tự mình đi ra ngoài tìm Lâm Tú Tú. Thấy Triệu Khả Nhiên chuẩn bị đi ra ngoài, Tư Đồ Húc cũng muốn đứng dậy, một mình Triệu Khả Nhiên đi ra ngoài tìm người hắn không yên lòng, cho nên muốn đi theo. Chỉ là, Triệu Khả Nhiên ngầm ra hiệu bằng mắt với hắn, ý bảo hắn không cần đi theo. Đối với Triệu Khả Nhiên, cho tới bây giờ Tư Đồ Húc đều không có biện pháp cự tuyệt, cho nên hắn đành phải ở lại trong khoang thuyền.

Chiếc thuyền này mặc dù không lớn,  nhưng mà cuối cùng là Tư Đồ Húc chọn, nhưng cũng tuyệt đối không phải nhỏ. Cho nên, sau khi Triệu Khả Nhiên đi một vòng, mới tìm được Lâm Tú tú ở đuôi thuyền.

Lâm Tú Tú đang đứng ở đuôi thuyền, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt hồ yên tĩnh, biểu tình trên mặt bởi vì ghen tỵ mà trở nên vặn vẹo. Mà nàng bởi vì hoàn toàn không có chú ý Triệu Khả Nhiên đang đi đến, cho nên hiện tại một chút che giấu cũng không có. Thấy Lâm Tú Tú như vậy, Triệu Khả Nhiên biết, đây mới là diện mạo thật của nàng. Dáng vẻ ngây thơ trước kia, chẳng qua chỉ là nàng ngụy trang mà thôi.

“Tú Tú, thì ra là ngươi ở nơi này! Thật sự khiến ta tìm khắp nơi!” Ổn định suy nghĩ trong lòng, Triệu Khả Nhiên nâng lên nụ cười, mở miệng kêu lên.

“Khả Nhiên, là ngươi sao!”

Vừa nghe tiếng động, Lâm Tú Tú lập tức thu hồi nét mặt dữ tợn, khóe miệng giương lên, lộ ra nụ cười sáng lạn, dường như mới vừa rồi Triệu Khả Nhiên nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi. Chỉ là, trong lòng Triệu Khả Nhiên rõ ràng, cái này chỉ là bởi vì bản lãnh ngụy trang của Lâm Tú Tú rất tốt mà thôi.

“Đúng vậy, Tú Tú, ngươi ra ngoài lâu như vậy, chúng ta rất lo lắng.” Lâm Tú Tú đang giả bộ, tự nhiên Triệu Khả Nhiên cũng không thể nói ra ý nghĩ chân thật trong lòng mình, nàng cười nhìn Lâm Tú Tú, “Ta là đặc biệt ra ngoài tìm ngươi, ngươi đi giải rượu lâu như vậy, cũng không có chuyện gì chứ!”

“Để các ngươi phải lo lắng.” Lâm Tú Tú mở miệng cười, “Ta đã tỉnh táo hơn nhiều, chúng ta mau đi trở về đi!”

Nói xong, nàng liền dẫn đầu rời khỏi đuôi thuyền. Triệu Khả Nhiên tự nhiên cũng rất nhanh đuổi theo. Hai người cùng nhau đi tới khoang thuyền. Chỉ là, khoảng thời gian này, hai người cũng không có nói chuyện.

Nhìn Triệu Khả Nhiên đi bên cạnh mình, trong lòng Lâm Tú Tú càng ngày càng ghen tỵ. Chỉ cần nhìn bộ dáng hạnh phúc của Triệu Khả Nhiên, trong lòng của nàng liền không nhịn được ghen tỵ. Ghen tỵ như con sâu không ngừng tăng trưởng, đang cắn lý trí của nàng.

Ở đuôi thuyền, cũng không có người nào, cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi. Đang lúc hai người đang đi đến bậc thềm, Lâm Tú Tú rốt cuộc không nhịn được, lặng lẽ đưa chân ra, muốn mượn cơ hội làm Triệu Khả Nhiên vấp té. Hiện tại hai người đã đi đến cạnh bậc thềm, chỉ cần Triệu Khả Nhiên sơ ý một chút, nhất định sẽ rơi xuống mặt nước. Dù sao ở đây cũng không có người, Triệu Khả Nhiên cũng không thấy được mình hại nàng. Trong mắt Lâm Tú Tú lóe lên một tia ác độc, muốn nhìn bộ dáng Triệu Khả Nhiên rơi vào trong nước.

Nhưng mà, không ngờ, lam<DDLQD>lamTriệu Khả Nhiên không có trật chân té, ngược lại dùng sức đá lên chân của nàng, chân của Lâm Tú Tú cảm thấy một trận đau đớn, sau đó trọng tâm cũng không ổn định, thân thể nghiêng về trước, mắt thấy sẽ phải lập tức rơi vào trong nước. Lâm Tú Tú nhắm mắt lại, chờ tới phút rơi vào trong nước. Nhưng mà, ngay tại thời điểm sẽ rơi vào trong nước, sau lưng đột nhiên truyền đến một sức lực.

Lâm Tú Tú vội vàng mượn lực lui về phía sau một bước, rốt cuộc tránh thoát một kiếp. Chỉ là, nàng vẫn bị ngã xuống đất. Mắt thấy hại người không thành, ngược lại mình thiếu chút nữa liền rơi vào trong nước, trong lòng Lâm Tú Tú thoáng qua một tia sợ. Chỉ là, ngay sau đó căm hận đến nỗi cắn hàm răng lại, nàng cũng không biết tại sao vận số Triệu Khả Nhiên có thể tốt như vậy.

Lâm Tú Tú nâng lên nụ cười, nhìn Triệu Khả Nhiên, “Khả Nhiên, may nhờ có ngươi, nếu không, ta thật sự sẽ rơi vào trong hồ rồi. Thật sự cảm ơn …”

Âm thanh Lâm Tú Tú rõ ràng, bởi vì nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy không phải ánh mắt quan tâm của Triệu Khả Nhiên, mà là lạnh lẽo, là một loại lạnh đến đáy lòng. Hơn nữa Triệu Khả Nhiên cũng không có bất kỳ cử động nào muốn đỡ nàng, mà đứng ở một bên lạnh lùng nhìn nàng mà thôi. Thấy Triệu Khả Nhiên như vậy, Lâm Tú tú cảm thấy hết sức xa lạ.

“Khả Nhiên, ngươi làm sao vậy, sao lại nhìn ta như vậy.” Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, trong lòng Lâm Tú Tú không hiểu sao cảm thấy chột dạ.

Triệu Khả Nhiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Tú Tú vẫn ngồi ở trên đất. Mới vừa rồi nàng vẫn luôn chú ý cử động của Lâm Tú Tú. Cho nên mới có thể tránh được một kiếp, nếu không phải là nàng phản ứng nhanh, nàng bây giờ tuyệt đối sẽ không bình an đứng ở chỗ này, mà đang trong nước vùng vẫy. Vốn là nàng cho là, Lâm Tú Tú sẽ không ra tay ở nơi này, nhưng không nghĩ tới, nàng còn đánh giá thấp lòng ghen tỵ của nữ nhân.

“Lâm Tú Tú, ngươi cảm thấy ngươi như vậy có ý nghĩa sao?” Triệu Khả Nhiên cười lạnh.

Nếu Lâm Tú Tú đã ra tay, này Triệu Khả Nhiên cũng không muốn tiếp tục giả bộ nữa. Thay vì sau này vẫn đấu đá ngụy trang như vậy, không bằng hiện tại mọi người nói rõ ra! Bằng không về sau, sợ rằng Lâm Tú Tú sẽ luôn tìm đến mình. Đến lúc đó còn phải phí tâm tư từ chối.

“Khả Nhiên, ngươi có ý gì! Sao ta nghe cũng không hiểu?” Lâm Tú Tú cười hết sức miễn cưỡng, nàng không biết Triệu Khả Nhiên mới vừa rồi có phải hay không nhìn thấy được, cho nên sinh ra hoài nghi với nàng. Chỉ là, nàng là tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Dù sao chuyện vừa rồi không có người nhìn thấy.

“Hừ!” Triệu Khả Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng, “Lâm Tú Tú, chuyện đều đã đến tình trạng này,  ngươi cho là giữa chúng ta còn cần thiết ngụy trang sao? Ngươi cả ngày lẫn đêm đều ngụy trang như vậy, ngươi không phải cảm thấy mệt sao?”

Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, trong lòng Lâm Tú Tú kinh nghi bất định, nàng không hiểu Triệu Khả Nhiên đến tột cùng là có ý gì. Chẳng lẽ Triệu Khả Nhiên đã biết tâm tư của mình.

“Lâm Tú Tú, nếu cũng đã nói ra, ở trước mặt của ta, ngươi không cần phải ngụy trang nữa!” Triệu Khả Nhiên tiếp tục mở miệng nói: “Việc ngươi vừa làm, ta đều nhìn thấy tất cả, ngươi không phải muốn ta rơi vào trong nước sao? Ta biết rõ tại sao ngươi phải làm như vậy, chẳng qua ta vẫn ra tay kéo ngươi, không phải bởi vì chúng ta là bằng hữu, mà bởi vì ta không muốn gặp chuyện không may ở chỗ này mà thôi.”

“Ngươi...” Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Lâm Tú Tú biết Triệu Khả Nhiên đã nhìn thấu mình. Nếu đã nói như vậy, vậy sẽ không cần thiết tiếp tục giả bộ.

Lâm Tú Tú đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm trên váy, “Triệu Khả Nhiên, vừa rồi là ngươi cố ý đi! Ngươi cố ý đá ta một cước, sau đó lại kéo ta trở về, phải không?”

“Không sai, ta cảm thấy vẫn là nên cảnh cáo ngươi một chút. Chỉ là, ta cũng không nghĩ sẽ thật sự đẩy ngươi xuống nước.”

Nhìn Lâm Tú Tú khác với trước kia, Triệu Khả Nhiên một chút cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Lâm Tú Tú bây giờ, đã hoàn toàn không có vẻ ngây thơ như trước kia. Cả người từ trong ra ngoài tản mát ra một cỗ hơi thở âm lãnh, trong mắt cũng là tràn đầy ghen tỵ.

“Triệu Khả Nhiên, ngươi không cần nói lời dễ nghe.” Lâm Tú Tú nhếch miệng trào phúng cười, “Ngươi chẳng qua là sợ, nếu ta thật sự xảy ra chuyện, ngươi không thể tự bào chữa mà thôi.”

“Thật sao?” Nghe Lâm Tú Tú nói, Triệu Khả Nhiên không hề có một chút nào tức giận, “Vậy ta cũng chỉ có thể nói ngươi suy nghĩ quá nhiều. Ngươi không cần lo lắng sẽ khó tự bào chữa, sao ta lại sợ chứ? Hơn nữa, ngươi còn phải duy trì bộ dáng ngây thơ của ngươi, lại càng không dễ dàng đi!”

“Ngươi...” Lâm Tú Tú hung hăng nhìn Triệu Khả Nhiên, “Triệu Khả Nhiên, không ngờ ta thật đúng là xem thường ngươi. Vốn cho là, ngươi là một đại tiểu thư cái gì cũng không hiểu, không ngờ ngươi cái gì cũng biết, hơn nữa còn một mực đùa giỡn cùng ta.”

“Đến tột cùng là ta đang diễn trò, thì ngươi cũng đang diễn trò!” Triệu Khả Nhiên nhìn Lâm Tú Tú, mở miệng nói, “Ngươi một mực đối với ta hư tình giả ý, không phải sao? Mặc dù vừa bắt đầu ngươi đến gần ta là vì cái gì, thật sự ta không biết, nhưng mà, kể từ sau tiệc tuyển phi, ngươi đối với ta đẽ tràn đầy lòng địch ý, nhưng vẫn giả trang bộ dạng thân thiết với ta. Nếu ta không cảnh giác, hiện tại ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi, mà là đangvùng vẫy trong nước rồi.”

“Triệu Khả Nhiên, ngươi nói thật dễ nghe.” Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Lâm Tú Tú liền tràn đầy oán khí, “Ngươi không cần nói quá đáng như vậy. Ngay từ lúc đầu, ta đối với ngươi,  đích xác là có lòng giao hảo. Ta thừa nhận, thật sự ta bởi vì thân phận Quận chúa của ngươi mới đến gần ngươi. Nhưng khi đó, ta là thật lòng. Nhưng mà, ngươi thì sao? Ngươi lại xem ta như một con cờ, đùa giỡn trong lòng bàn tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.