Đích Trưởng Nữ

Chương 209: Chương 209: Chương 189.1: Phương thuốc Thượng Cổ




Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Thái Sư Phủ có vẻ càng ngày càng bận rộn, bởi vì hôn sự của đại tiểu thư và nhị tiểu thư đang tới gần, tất cả mọi người bận rộn chuẩn bị đồ cần dùng trong hôn lễ. Triệu Khả Nhân trải qua chuyện lần trước, nàng cũng không dám tùy tiện làm cái gì, chỉ sợ sẽ bị giáng chức lần nữa. Chỉ là, điều này cũng không có nghĩa là nàng bỏ qua cho Triệu Khả Nhiên, nàng chỉ là chờ đợi thời cơ mà thôi.

Trải qua thánh chỉ lần trước, Triệu Tùng đối với Triệu Khả Nhân cũng trở nên lạnh nhạt, theo ý ông, mặc dù Triệu Khả Nhân đã từng nói Thái tử yêu thich nàng, nhưng mà từ thánh chỉ lần đó cũng có thể thấy được, cho dù Thái tử thật thích nàng, vậy cũng chỉ có mấy phần thật lòng mà thôi, nếu không, sao có thể mặc cho nàng từ trắc phi biến thành thứ phi! Hiện tại, tất cả tâm tư của Triệu Tùng dường như đều đặt lên hôn sự của Triệu Khả Nhiên và tiền đồ Triệu Khả Phong. Tần Hương Hà đối với việc này cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng mà cũng không dám tùy ý lên tiếng. Bởi vì trong khoảng thời gian này Triệu Khả Nhân phạm sai lầm thật sự quá nhiều.

Triệu Tùng lạnh nhạt với nàng, Triệu Khả Nhân vẫn phát giác được, nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào mà thôi. Chỉ là, oán giận trong lòng nàng đối với Nhàn Lạc cũng dần phai nhạt. Bởi vì dù sao đầu óc Nhàn Lạc nếu so với Nhàn Vân linh hoạt hơn nhiều,  cho nên nàng còn phải ỷ vào kế sách Nhàn Lạc.

Về phần Nhàn Lạc, mặc dù nhìn bề ngoài nàng vẫn vì Triệu Khả Nhân mà suy nghĩ, nhưng mà, ở trong bóng tối, nàng lại có chủ ý của mình. Bây giờ nàng đã đem tất cả hi vọng ký thác vào Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân cũng chỉ biểu hiện bên ngoài mà thôi.

Hôn kỳ sắp đến, cát phục của Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân cũng được đưa đến Thái sư phủ. Sáng hôm nay, phủ Nội vụ cũng đưa quần áo đến. Mọi người Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân đều ở trong đại sảnh, chuẩn bị nhận y phục của từng người.

Cát phục của Triệu Khả Nhiên là một thân cát phục vương phi màu đỏ, chất liệu vải dùng là Liên Vân cẩm vô cùng trân quý, mặc lên người thoải mái so với chất liệu vải khác có hơn không kém. Phượng Hoàng trên y phục dùng tơ vàng sợi bạc thêu lên, trông rất sống động, hơn nữa mọi mặt đều hoàn mỹ không tỳ vết. Trừ điều này ra, ở phía trên còn khảm các loại bảo thạch và trân châu, nhìn hoa lệ vô cùng. Ngoài ra, còn có mũ trên đầu cũng vô cùng tinh xảo, dùng Kim Liên Hồng Ngọc chế thành. Đồ trang sức hai bên đầu là Phượng phi, trước mặt là một hàng rèm châu, mỗi một viên trân châu đều sáng lung linh, người xem động lòng.

Mà mặt khác, cát phục của Triệu Khả Nhân tự nhiên cũng rất hoa lệ, nhưng lại không phải là màu đỏ, mà là màu hồng. Còn có, sự tinh xảo tuyệt đối còn kém rất xa Triệu Khả Nhiên. Có thể nói khoa trương một chút, dường như là một ở trên trời, một ở đất đối lập rõ ràng.

Nhìn sự khác biệt giữa hai người lớn như vậy, khiến lòng Triệu Khả Nhân vô cùng ghen tỵ. Nhất là thấy hai bộ cát phục, một bộ là màu đỏ, một bộ là màu hồng. Hai màu sắc này đối lập rõ ràng như vậy giống như là đang nhắc nhở nàng, mình vĩnh viễn chỉ là một thiếp mà thôi, vĩnh viễn đều không có cơ hội mặc màu đỏ.

Chỉ là, so với Triệu Khả Nhân, tâm tình Triệu Khả Nhiên cũng vô cùng vui vẻ, nàng đối với bộ cát phục rất hài lòng, nhất là mũ đầu kia, nàng vừa cầm lên, liền cảm giác được sự bất đồng, xem ra không giống nhau, mặc dù phía trên nạm bảo thạch, nhưng lại là tuyệt không không nặng, nàng không khỏi phát ra một tiếng cảm thán, “Thật sự rất thần kỳ! Mũ đầu này thế nào lại nhẹ như vậy? Thật đúng là so với bề ngoài của nó không giống nhau chút nào!”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, thái giám đưa cát phục tới nhất thời cười tươi rói, cung kính đáp, “Văn quận chúa, người còn có điều không biết, mặc dù mũ đầu này thoạt nhìn nặng, nhưng mà bởi vì nó là dùng Kim Liên Hồng Ngọc chế thành. Kim Liên Hồng Ngọc là một loại Ngọc Thạch rất trân quý, mặc dù vô cùng hoa lệ, nhưng lại nhẹ nhàng linh hoạt.”

“Nha.” Triệu Khả Nhiên ngược lại thích thú, “Bảo thạch tốt như vậy, sao lại dùng để làm mũ đầu chứ?”

“Văn quận chúa, người có điều không biết rồi.” Thái giám kia cười trả lời, “Một bộ cát phục này mặc dù là do phủ Nội Vụ dệt, nhưng mà tất cả tài liệu sử dụng đều là do Húc vương điện hạ chuẩn bị. Mỗi một thứ đều là giá trị liên thành, trước kia lúc vương phi lập gia đình cũng không có cát phục hoa lệ như vậy.”

Nghe thái giám kia nói, trong lòng Triệu Khả Nhiên cảm thấy một trận ngọt ngào, nhếch miệng cười nhạt.

Nhưng Triệu Khả Nhân cũng không có tâm tình tốt như Triệu Khả Nhiên, bây giờ lòng của nàng chỉ có một loại cảm giác, đó chính là oán hận. Rõ ràng dung mạo của nàng so với Triệu Khả Nhiên xinh đẹp hơn, gả cho người cũng tốt hơn Triệu Khả Nhiên, nhưng mặc kệ là điểm nào, giống như nàng cũng không sánh nổi với Triệu Khả Nhiên. Mặc kệ là địa vị, sủng ái của vị hôn phu tương lai, thậm chí cho dù là cát phục lúc thành thân, nàng đều ở phía sau Triệu Khả Nhiên, nghĩ đến đây, trong lòng của Triệu Khả Nhân không nhịn được toát ra cảm xúc oán hận.

Đối với oán hận của Triệu Khả Nhân, Triệu Khả Nhiên tuyệt không quan tâm. Nàng cũng không để ý tới, mà ra hiệu cho Cầm Hương và Thi Hương, Cầm Hương liền vội vàng tiến lên nhận cát phục, mà Thi Hương từ trong túi lấy ra mấy tờ ngân phiếu, kín đáo đưa cho thái giám đưa cát phục.

“Vất vả cho công công rồi.” Triệu Khả Nhiên cười nhìn nhìn thái giám gật đầu một cái.

“Đâu có, đâu có, có thể đưa cát phục đến cho Văn quận chúa, đó là tam sinh hữu hạnh mới đúng.” Thái giám kia lập tức nâng lên nụ cười lấy lòng, ngoài miệng không ngừng lấy lòng, nhưng động tác trên tay cũng không mập mờ.

Lấy được tiền thưởng của Triệu Khả Nhiên, thái giám kia trong lòng mong đợi tiền thưởng của Triệu Khả Nhân. Phải biết, thái giám này trong cung vẫn có địa vị nhất định, nếu không, cũng không được phân công cho việc này rồi. Phải biết, loại chuyện đưa cát phục cho vương phi này, vừa dễ dàng, lại có chỗ tốt. Cho dù là tiểu thư nhà nào, sau khi nhận được cát phục, cũng sẽ hậu thưởng người tới đưa đồ. Cho nên, hắn một mực chờ đợi tiền thưởng của Triệu Khả Nhân.

Nhưng mà hiện tại trong mắt Triệu Khả Nhân tràn đầy oán hận với Triệu Khả Nhiên, cho nên cũng không có chú ý tới điểm này. Thái giám kia thấy qua lâu như vậy Triệu Khả Nhân vẫn không cho tiền thưởng, trong lòng cũng không nhịn được tức giận, Triệu gia nhị tiểu thư này thật đúng là hẹp hòi! Thậm chí ngay cả một chút tiền thưởng như vậy cũng không cho.

Thấy tình cảnh như thế, người da mặt dày cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, trong lòng thái giám kia tràn đầy không vui nhìn Triệu Khả Nhân. Theo ý hắn, Triệu Khả Nhân chính là xem thường hắn, không chỉ không cho tiền thưởng, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn cái nào.

Nhàn Vân bên cạnh Triệu Khả Nhân cũng không chú ý tới tình trạng như vậy, mà Nhàn Lạc luôn cơ trí mặc dù thấy được, nhưng lại lựa chọn bỏ qua. Hiện tại nàng không muốn quản xem tiểu thư làm đúng hay sai nữa, dù sao cũng không liên quan đến, nếu tùy tiện nói lung tung, nói không chừng còn phải bị phạt!

Thái giám kia đen mặt lại nhìn Triệu Khả Nhân một cái, xoay đầu lại, lúc nhìn Triệu Khả Nhiên, lại cười tươi như hoa, hắn cung kính thi lễ Triệu Khả Nhiên, mở miệng nói, “Văn quận chúa, nếu cát phục đã đưa đến, vậy nô tài cũng không quấy rầy người, nô tài cáo lui.”

“Thật sự phiền toái công công đi chuyến này rồi.” Triệu Khả Nhiên cười trả lời, “Công công đi thong thả.”

Thái giám kia lại cùng Triệu Khả Nhiên hàn huyên mấy câu, mới rời khỏi Thái sư phủ. Từ đầu đến cuối, thái giám kia cũng không nhìn Triệu Khả Nhân một cái.

Thấy tình cảnh như thế, Triệu Khả Nhiên không khỏi cảm thấy buồn cười, xem ra Triệu Khả Nhân thật sự bị ghen tỵ làm cho choáng váng đầu óc rồi, thậm chí ngay cả chuyện như vậy cũng làm ra được. Phải biết, trong cung, chính là tiểu quỷ khó dây dưa a! Trong nội cung thái giám rất nhiều, nhưng mà hôm nay tới chắc hẳn không phải là thái giám bình thường, Triệu Khả Nhân đắc tội hắn, cũng không biết tương lai sẽ có cái gì không thuận lợi hay không!

Nghĩ đến đây, Triệu Khả Nhiên không khỏi muốn bật cười.

Nhìn cát phục màu hồng của mình, rồi nhìn cát phục màu đỏ của Triệu Khả Nhiên tượng trưng cho chính thất, Triệu Khả Nhân không nhịn được tràn đầy tức giận, nhưng mà, nàng không dám ở nơi này cùng Triệu Khả Nhiên xảy ra xung đột gì, nếu còn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì thật sự là mất nhiều hơn được.

Triệu Khả Nhân trợn mắt nhìn Triệu Khả Nhiên, phân phó nói, “Nhàn Vân, Nhàn Lạc, chúng ta đi.”

Nhưng ngay khi Triệu Khả Nhân muốn rời đi, đột nhiên từ sau lưng truyền đến một đạo âm thanh thanh thúy, “Triệu Khả Nhân, chúng ta ngồi xuống một chút, có thể không?”

Vừa nghe như vậy, Triệu Khả Nhân cũng biết là người nào, nàng xoay đầu lại, cau mày nhìn Triệu Khả Nhiên, “Triệu Khả Nhiên, ta biết rõ, hôm nay ngươi đã đủ vượt trội được rồi, cũng không cần ở trước mắt ta khoe khoang. Ta biết rõ Húc vương thương yêu ngươi, tất cả đều vì tốt cho ngươi, được chưa!”

“Triệu Khả Nhân, ngươi hiểu lầm, ta không nghĩ muốn khoe khoang, ta thật sự có chuyện muốn nói với ngươi.”

Nghe Triệu Khả Nhân châm chọc, Triệu Khả Nhiên ngược lại một chút cũng không tức giận, “Ta biết, ngươi không thích ta, thật ra thì ta cũng vậy không thích ngươi! Nhưng mà…”

“Nếu nói như vậy, ta cảm thấy giữa chúng ta thật sự không có lời gì để nói.” Triệu Khả Nhiên còn còn chưa nói hết, Triệu Khả Nhân đã mở miệng cắt đứt, “Cho nên, ta không cho là giữa hai người chúng ta có lời gì cần phải ngồi xuống nói chuyện.”

Nói xong, Triệu Khả Nhân xoay người muốn rời khỏi.

“Ha ha, Triệu Khả Nhân, ngươi thật sự không muốn sao?” Triệu Khả Nhiên cười, cũng không mở miệng giữ lại, “Nếu như vậy, vậy ngươi đi trở về đi! Chỉ là, đến ngày đại hôn của ngươi, ngươi cũng đừng trách ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.