Đích Trưởng Nữ

Chương 211: Chương 211: Đại hôn (thượng)




“Như thế nào, phương thuốc bị Triệu Khả Nhân cầm đi sao?”

Thấy Thi Hương trở lại, Triệu Khả Nhiên để quyển sách trên tay xuống, mở miệng cười hỏi, “Lấy được phương thuốc thượng cổ như vậy, bây giờ tâm tình của Triệu Khả Nhân hẳn là rất tốt!”

“Đúng vậy, tiểu thư.” Thi Hương gật đầu một cái, “Tất cả đều đúng như người dự đoán. Lúc nô tỳ trở về tìm toa thuốc kia, Triệu Khả Nhân vội vàng hấp tấp đem giấu nó đi. Hơn nữa, nàng còn nhanh chóng đuổi nô tỳ đi.”

“Xem ra Triệu Khả Nhân rất yêu thích phương thuốc kia!” Triệu Khả Nhiên gật đầu cười, “Nói như vậy, cũng tốt. Bây giờ cách đại hôn còn nửa tháng, chỉ cần nàng điều dưỡng theo phương thuốc, vậy sau này sẽ có kịch hay nhìn.”

“Đó cũng là nàng tự làm tự chịu mà thôi.” Cầm Hương chậm rãi đặt ly trà trước mặt Triệu Khả Nhiên, trong miệng hả hê nói, “Hơn nữa, tấm phương thuốc này, căn bản cũng không phải của nàng, nếu không phải nàng có lòng tham, sao lại len lén lấy đi phương thuốc!”

“Nhưng mà, tiểu thư, làm sao người đoán được, Triệu Khả Nhân sẽ cầm phương thuốc đó chứ?” Thi Hương nghi ngờ mở miệng hỏi, “Theo lý mà nói, quan hệ giữa người và Triệu Khả Nhân cũng không tốt, người làm rớt xuống phương thuốc, sao Triệu Khả Nhân lại tùy tiện nhặt lên? Chẳng lẽ nàng không có chút hoài nghi nào sao?”

“Ha ha, nếu là ngày thường, chỉ sợ Triệu Khả Nhân cũng sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy, nhưng mà hôm nay cũng không giống nhau.” Triệu Khả Nhiên cười giải thích, “Sáng sớm hôm nay, phủ Nội vụ đem cát phục đến cho hai người chúng ta, thấy hai bộ cát phục khác biệt, trong lòng của Triệu Khả Nhân sao có thể bình tĩnh chứ? Đó là không lúc nào không nhắc nhở nàng, nàng cũng chỉ là một thiếp mà thôi.”

“Nhưng cho dù là như vậy, Triệu Khả Nhân cũng không nên dễ dàng tin tưởng phương thuốc này như vậy!” Cầm Hương mở miệng hỏi, “Nàng ta ghen tỵ với người, sao lại tùy ý tin tưởng phương thuốc người làm rớt?”

“Cho nên sau đó ta mới tìm nàng nói chuyện phiếm!” Triệu Khả Nhiên cười nói, “Ngày đại hôn của nàng, Thái tử tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Thái tử cưới Tần Y Miểu vì muốn lấy được thế lực của Tần quốc công phủ, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không đắc tội Tần quốc công phủ. Tần Y Miểu về nhà lại mặt chuyện lớn như vậy, sao hắn lại vắng mặt chứ? Chuyện này ta sớm cũng đã đoán được, chỉ là hôm nay nhắc nhở nàng mà thôi. Biết rõ chuyện như vậy, trong lòng của nàng sao không nóng nảy chứ? Vào lúc này làm rớt phương thuốc, nàng giống như là bắt được cây cỏ cứu mạng, như thế nào lại hoài nghi? Bây giờ nàng muốn nhanh chóng mang thai một đứa bé, như vậy mới có thể đấu với Tần Y Miểu!”

“Ha ha, lần này Triệu Khả Nhân thật sự là đáng đời.” Cầm Hương cười lạnh, “Lúc trước nàng không phải muốn bỏ thuốc vào cao điểm của tiểu thư người sao? Hừ, hiện tại chúng ta sẽ để cho nàng nếm trải nỗi khổ không sinh được hài tử.”

“Đây là hồng hoa mà ta đáp lễ nàng.” Triệu Khả Nhiên xoay đầu lại, nhìn Thi Hương, “Nhưng mà, Thi Hương, Triệu Khả Nhân sẽ tìm đại phu đến xem phương thuốc mới có thể dùng. Như vậy sẽ có thể có vấn đề gì hay không?”

“Sẽ không.” Thi Hương rất có tự tin, “Tất cả dược liệu bên trong phương thuốc này cũng có dược liệu hỗ trợ mang thai. Nhưng mà tất cả thuốc bên trong đều là tương xung tương khắc, chỉ là đại phu bình thường căn bản nhìn không ra mà thôi. Chỉ cần điều dưỡng theo phương thuốc mười ngày trở lên, vậy cả đời này của Triệu Khả Nhân, tuyệt đối sẽ không có cơ hội làm mẹ.”

“Cầm Hương, ngươi tìm người giám thị Hạ Vũ viên, nhất định phải bảo đảm Triệu Khả Nhân dùng thuốc.” Triệu Khả Nhiên mở miệng phân phó, “Đúng rồi, còn nữa, ngươi thả ra tin tức, nói ta mất một hà bao, bên trong có một tờ giấy rất cũ kỹ, chỉ cần người nào nhặt được giao đến, thì sẽ có thưởng.”

“Dạ biết, tiểu thư.” Cầm Hương vội vàng lên tiếng, “Tiểu thư, người muốn khiến Triệu Khả Nhân càng cảm thấy toa thuốc trân quý!”

Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, cũng không nói gì nữa, vẻ mặt xem ra có một chút nặng nề.

Mặc dù tâm tình Triệu Khả Nhiên có chút nặng nề, nhưng mà đối với quyết định này, nàng tuyệt không hối hận. Lúc trước nàng đã nói với Húc, chuyện này nàng muốn mình tự thân động thủ. Để cho một nữ tử không thể mang thai, đích xác là một chuyện rất tàn khốc, nhất là nữ tử kia là thân muội muội của nàng. Nhưng mà, nếu không phải Triệu Khả Nhân từng bước từng bước ép sát như vậy, sao nàng lại làm ra chuyện như vậy! Mình chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.

Triệu Khả Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ra phía ngoài một mảnh sinh cơ bừng bừng, nghĩ tới sắp cử hành đại hôn. Vào lúc này, nàng quên mất tất cả việc phiền lòng, một lòng chỉ hướng tới sẽ bắt đầu cuộc sống mới.

Ở bên kia Triệu Khả Nhân lấy được tấm phương thuốc, hơn nữa khi lấy được chứng thật của đại phu, trên tấm phương thuốc này tất cả dược vật đều trợ giúp mang thai, nàng liền lập tức bắt đầu dùng. Nhất là nghe được Triệu Khả Nhiên đang khắp nơi tìm tấm phương thuốc, thì nàng càng như thu được chí bảo.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, trong nháy mắt nửa tháng cũng đã qua, mà hôn kỳ của Triệu Khả Nhiên và Tư Đồ Húc cũng sắp đến rồi. Ngày mai là ngày đại hôn rồi.

Một chút đồ dùng hằng ngày Triệu Khả Nhiên quen dùng cái gì cũng đã đưa đến Húc vương phủ. Nhìn căn phòng có chút trống rỗng, Triệu Khả Nhiên nhất thời có chút cảm thái.

Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhiên có chút mờ mịt, Nguyệt cô cười khuyên nhủ, “Tiểu thư, người cũng không cần suy nghĩ nhiều, ngày mai còn phải dậy sớm, ngủ đi!”

Triệu Khả Nhiên gật đầu, Nguyệt cô sau khi rời đi, chính mình lại buồn bực suy nghĩ, nàng sẽ phải lập gia đình. Thật giống như là đang nằm mơ.

Cũng không phải là nằm mơ sao, nàng sống lại, tất cả mọi chuyện đều khác với đời trước. Hôm nay, trong giấc mộng này cùng Húc quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, hơn nữa quyết định bên nhau cả đời. Tất cả mọi chuyện này đời trước nàng cũng không dám tưởng tượng.

Mọi thứ đời trước đã đi xa, tất cả ở kiếp này,

ở trước mắt của nàng dần dần rõ ràng.

Mặc kệ như thế nào, nàng nghĩ, nàng sẽ trải qua thật tốt cả đời này. Nàng sẽ cùng Húc vẫn yêu nhau như vậy bên nhau đến già.

Cả đêm ngủ ngon, rất nhanh trời đã sáng.

Ngày đại hôn rốt cuộc tới. Trong ngày vui mừng này, Thái sư phủ khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, trên mặt mọi người tràn đầy nụ cười. Mọi người đều lo trong lo ngoài, không hề có một khắc dừng tay.

Sáng sớm, Triệu Khả Nhiên liền bị người kêu dậy, Nội vụ phủ phái ma ma đến cùng nô tỳ trong Thái sư phủ bắt đầu phục vụ nàng tắm rửa, ba tầng trong ba tầng ngoài, hoàn hảo không trầy xước da.

Đợi nàng đổi lại quần áo trong màu trắng, khoác lên một thân này hồng sắc kim phượng loan minh, cát phục nạm trân châu bảo thạch, xem ra ung dung hoa quý, phong cách hồn nhiên thiên thành, mặc dù tóc còn xõa ở phía sau, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng khí chất cao quý trên người nàng. Giống như nàng trời sanh nên là bộ dáng này.

Trong ngày đại hôn, phải mời người Toàn Phúc đến chải tóc cho tân nương, mà người tới đảm nhiệm người Toàn Phúc chính là cả đời trôi qua phú túc, nam nữ song toàn. Nhưng Triệu Khả Nhiên cũng không sao ngờ tới hôm nay người Toàn Phúc thế nhưng lại là ngoại tổ mẫu - Tần lão phu nhân đảm nhiệm.

Khi thấy Tần lão phu nhân, Triệu Khả Nhiên quả thực không thể nào tin nổi con mắt của mình, bởi vì hôm nay là ngày Tần Y Miểu về bên ngoại, theo lý mà nói, ngoại tổ mẫu phải ở lại Tần quốc công phủ đợi Tần Y Miểu về nhà mới đúng, nhưng không ngờ, bà vì mình, thế nhưng mới sáng sớm, chạy tới Thái sư phủ, vì mình chải tóc.

Nhìn dáng vẻ Triệu Khả Nhiên không dám tin. Tần lão phu nhân ngược lại mở miệng cười nói, “Ha ha, Khả Nhiên, ta tới đây rất kỳ quái sao? Con là ngoại tôn nữ của ta! Chẳng lẽ con không muốn để cho ta đảm nhiệm người Toàn Phúc sao?”

“Không, không phải.” Triệu Khả Nhiên vội vàng lắc đầu một cái, “Chỉ là con quá giật mình mà thôi, bà ngoại, hôm nay sao người lại tới đây? Con còn tưởng rằng…”

“Ha ha, nha đầu ngốc, hôm nay là ngày vui của con!” Tần lão phu nhân cười sờ tóc Triệu Khả Nhiên, “Ngày hôm nay, tại sao ta có thể vắng mặt chứ? Con là ngoại tôn nữ ta thương yêu nhất! Ta đương nhiên muốn tới đưa một phần chúc phúc của ta!”

“Bà ngoại, cám ơn người.” Trong mắt Triệu Khả Nhiên hiện lên lệ quang.

“Khả Nhiên, con thật sự đã trưởng thành.” Giọng nói của Tần lão phu nhân tràn đầy cảm khái, “Nhìn thấy con mặc giá y, ta mới thật sự có cảm giác con đã trưởng thành. Tổ phụ con khi còn sống thương yêu nhất là con, nhưng mà! Hắn không có phúc khí như vậy, không thể tận mắt thấy con xuất giá, hôm nay để ta tới thay hắn chứng kiến thời khắc này! Thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời của con.”

“Bà ngoại, cám ơn người đã thương yêu và chăm sóc con như vậy.” Triệu Khả Nhiên nâng lên nụ cười sáng lạn, “Cho dù là sự chăm sóc của người, hay là sự thương yêu của ông ngoại, con đều sẽ không quên.”

Nói xong, Triệu Khả Nhiên lao vào trong ngực Tần lão phu nhân, ôm chặt lấy bà.

“Tốt lắm tốt lắm. Chúng ta không nói nữa.” Tần lão phu nhân nhẹ nhàng xoa nước mắt ở khóe mắt, vỗ sau lưng Triệu Khả Nhiên, cười nói, “Nhanh, con ngồi xuống trước, ta chải tóc giúp con, cũng không nên làm trễ nãi giờ lành.”

Triệu Khả Nhiên rất nhanh ngồi xuống. Tần lão phu nhân cười vấn tóc nàng thành búi tóc phụ nhân, lược chải từ trên trán chải xuống, trên tóc cũng không đeo lên bất kỳ vật trang sức, bởi vì một chút còn phải đội mũ đầu.

Tiếp theo, Tần lão phu nhân cầm sợi tơ ngũ sắc se mặt lriệu Khả Nhiên, một bên nói cát tường. Cái gì bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử... lời cát tường không ngừng nói ra ngoài.

Triệu Khả Nhiên bị se mặt, khuôn mặt trong trắng lộ hồng, đôi mắt đen nhánh trong như nước mùa thu nhẹ nhàng rực rỡ, sặc sỡ loá mắt. Nhìn Triệu Khả Nhiên như vậy, ánh mắt của mọi người cũng không dời tầm mắt.

“Khả Nhiên của ta thật sự là trưởng thành, trở thành một tân nương xinh đẹp rồi.” Tần lão phu nhân không nhịn được mở miệng trêu chọc.

Nghe Tần lão phu nhân nói, trên mặt Triệu Khả Nhiên đỏ ửng càng sâu, nàng xấu hổ kêu một tiếng, “Bà ngoại!”

“Ha ha, xem ra Khả Nhiên của ta là xấu hổ, tốt lắm, bà ngoại đây là đang khen ngợi con!”

Sau khi se mặt, một nha hoàn vội vàng tiến lên trang điểm cho Triệu Khả Nhiên. Nha hoàn này chính là Họa Hương. Công phu ngụy trang của Họa Hương rất cao, công phu hóa trang tự nhiên cũng không kém. Chỉ là Triệu Khả Nhiên vừa nghĩ tới Họa Hương lúc bình thường, đôi tay kia đều cầm da mặt người chết dán lên, trong lòng của nàng liền không nhịn được có chút mao mao. Chỉ là, nàng vẫn nhịn được, mặc cho Họa Hương bôi bôi trét trét trên mặt mình. Rất nhanh, Họa Hương liền dừng lại động tác trên tay, đưa gương cho Triệu Khả Nhiên.

“Tiểu thư, người xem một chút! Xem có hài lòng hay không.”

Triệu Khả Nhiên nhận lấy gương vừa nhìn, lập tức sợ ngây người. Trong gương hình người thanh lệ hào phóng, dung mạo liễm diễm thủy mâu giống như mặt hồ trong suốt, khiến người thấy không dời mắt. Sau khi trang điểm, lại tăng thêm vài phần xinh đẹp, đôi môi đầy đặn đỏ tươi, mũi thon đứng thẳng, mắt thâm sâu, trên mắt dùng phấn hoa đào thêm vào màu hồng nhàn nhạt, có vẻ tựa như ảo mộng. Nữ tử trước mắt giống như là một đóa Thanh Liên hoa sắp nở, thanh lệ vô song.

Người trong phòng, nhìn dáng vẻ thanh lệ thoát tục Triệu Khả Nhiên, cũng không dời tầm mắt. Ánh mắt mọi người nhìn Họa Hương cũng biến thành khâm phục, đối với thủ nghệ của càng thêm cảm thấy ngạc nhiên.

“Họa Hương, tay của ngươi thật đúng là khéo!” Triệu Khả Nhiên không nhịn được mở miệng tán dương, “Ta thiếu chút nữa không nhận ra người trong gương chính là mình.”

“Tiểu thư, người quá khen. Thật ra thì không phải tay nghề nô tỳ tốt, mà là tiểu thư người thiên sinh lệ chất mà thôi. Tiểu thư, nói thật, thật ra thì da của người rất tốt, ngũ quan cũng rất rõ nét, rất dễ dàng trang điểm.”

Họa Hương nói ra cái nhìn chân thật của mình. Thật ra thì vóc người Triệu Khả Nhiên xinh đẹp như vậy, thân là tỷ tỷ mặc dù Triệu Khả Nhiên không khuynh quốc khuynh thành hơn muội muội, nhưng lại có một vẻ xinh đẹp khác. Chẳng qua là lúc trước, Triệu Khả Nhiên không biết trang điểm, hơn nữa trước kia mọi người bỏ rơi nàng, cho nên mới phải tạo thành kết quả như vậy.

Nhưng kể từ khi Triệu Khả Nhiên thay đổi, từ trong ra ngoài tản mát ra khí chất, hơn nữa thái độ tự nhiên thanh thản, thần sắc lạnh nhạt, tất cả đều khiến Triệu Khả Nhiên mỹ lệ bị thu liễm bắt đầu phô bày ở trước mắt mọi người. Mà hôm nay Họa Hương chỉ là đem ưu điểm của Triệu Khả Nhiên càng thêm biểu hiện ra mà thôi.

Nghe Họa Hương khen ngợi, Triệu Khả Nhiên cũng không có cảm giác quá lớn, bởi vì theo ý nàng Họa Hương cũng chỉ là đang nói lời xã giao mà thôi.

Không bao lâu, Triệu Khả Nhiên liền nghe được bên ngoài truyền đến trận pháo chiêng trống tiếng huyên náo, nghe nha hoàn nói, là Húc vương đã mang theo đội ngũ rước dâu đi tới cửa rồi.

Lúc này, Triệu Khả Nhiên do Nguyệt cô dẫn, tiến về phòng khách bái kiến tổ phụ tổ mẫu và cha mẹ. Vì hôn sự của Triệu Khả Nhiên, sáng sớm Triệu Lâm và Tiêu Linh liền chạy tới Thái sư phủ, bởi vì mặc kệ nói thế nào cũng được, Triệu Tùng còn không phải là Trấn Bắc hầu, cho nên Triệu Khả Nhiên chỉ có thể xuất giá trong Thái sư phủ. Bốn người cũng nói một chút lời dạy giúp chồng dạy con của mình. Chỉ là, Triệu Khả Nhiên nhìn ra được, lúc mẫu thân của mình nói lời này, sợ là nghĩ một đằng nói một nẻo! Bởi vì mặc dù trên mặt nàng vẫn tươi cười, nhưng mà trong ánh mắt không có một chút ấm áp. Nhưng mà, đối với điểm này, Triệu Khả Nhiên ngược lại tuyệt không quan tâm.

Chờ bọn họ dạy xong rồi, Triệu Khả Nhiên lại được Nguyệt cô dắt đi, trở lại khuê phòng của mình, chờ đợi Tư Đồ Húc đến đón nàng.

Theo quy củ mà nói, tân lang phải đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu, nhưng mà bởi vì Tư Đồ Húc là Vương gia, thân phận cao hơn Triệu Tùng, cho nên có thể miễn. Nhưng Tư Đồ Húc cũng không tự cao tự đại, mà tự mình lấy lễ con rễ bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu.

Thấy Tư Đồ Húc lạy xuống, Triệu Tùng vội vàng ngăn lại, “Húc vương điện hạ không cần như thế, tâm ý của người trong lòng lão phu hiểu rõ, cũng xin nhận tấm lòng. Lão phu tuyệt đối không thể tiếp nhận quỳ lạy của người!”

Mặc dù trong lòng có rất nhiều bất mãn và chán ghét đối với Triệu Tùng và Tần Hương Hà, nhưng mà mặc kệ nói thế nào cũng được, bọn họ đều là cha mẹ của vật nhỏ, cho nên Tư Đồ Húc kiên trì muốn đem lễ làm toàn, hắn nói nghiêm túc, “Mặc dù Bổn vương là người trong hoàng gia, nhưng luân thường đạo lý vẫn hiểu. Hôm nay Bổn vương nếu cưới lệnh thiên kim, tự nhiên xem người là nhạc phụ.”

Triệu Tùng thấy Tư Đồ Húc nói lời khẩn thiết như vậy, hơn nữa trong lòng hư vinh lại nổi lên, cũng cười đáp một tiếng nhạc phụ này.

Nhưng mà, Tần Hương Hà ở bên cạnh Triệu Tùng ngược lại không có tâm tình tốt như vậy rồi. Nhìn hôn sự đại nữ nhi của mình náo nhiệt như vậy, có Húc vương thương yêu nàng như vậy, không chỉ có tự mình tới cửa rước dâu, còn nguyện ý vì nàng khúm núm như vậy. Nhưng so sánh, Triệu Khả Nhân mình thương yêu nhất, không có phúc khí tốt như vậy. Thái tử không đến, hơn nữa đội ngũ rước dâu cũng không có náo nhiệt như vậy. Lãnh tình như vậy, tự xem thật sự cực kỳ đau lòng tuy nhiên nó cũng không có biện pháp nào. Cho nên tâm tình vô cùng hỏng bét.

Chỉ là, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt Tần Hương Hà vẫn tràn đầy nụ cười, nàng biết, hôm nay trường hợp như vậy, cho dù mình như thế nào, cũng nhất định phải làm được, nhất là bây giờ tình thế trong phủ bất lợi cho mình như vậy. Đầu tiên là trở mặt với Khả Nhiên, sau đó là Tôn Thị thành bình thê, sau lại Triệu Khả Phong thành Trạng Nguyên. Nhưng Triệu Khả Nhân mình thương yêu nhất hôn sự cũng biến đổi bất ngờ, cuối cùng lại từ trắc phi biến thành thứ phi. Cho nên, Tần Hương Hà biết, hôm nay mình nhất định phải hoàn thành thật tốt vai diễn này, nếu không, về sau địa vị của mình sợ rằng cũng không giữ được.

Đợi ăn và uống rượu tại Thái sư phủ, Tư Đồ Húc liền dẫn người đến đón tân nương tử.

Triệu Khả Nhiên đang ngồi trong khuê phòng, bên cạnh là Vân Y Y. Hôn kỳ của Vân Y Y là vào mấy ngày sau, cho nên hôm nay nàng cũng tới tham gia náo nhiệt. Chỉ là Lâm Tú Tú không có tới.

Vân Y Y mở miệng trêu ghẹo nói, “Khả Nhiên, hôm nay ngươi phải xuất giá, nói một chút xem! Tâm trạng của ngươi bây giờ thế nào? Nếu không nói, một lát nữa ta không để cho ngươi đi ra ngoài!”

“Không có cảm giác gì quá lớn.” Triệu Khả Nhiên cười nhạt, trả lời. Chỉ là mặc dù trên mặt nàng là một mảnh lạnh nhạt, nhưng mà trong lòng của nàng cực kỳ khẩn trương, giống như là có một con nai con ở bên trong không ngừng nhảy lên.

Nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, Vân Y Y trái lại không nghe theo, “Khả Nhiên, có phải ngươi đang gạt ta hay không! Nếu ngươi dám gạt ta, ta liền không để cho ngươi đi ra ngoài, để cho Húc vương điện hạ lo lắng.”

Mọi người nghe Vân Y Y nói, đều cười lăn cười lộn. Lúc này bên ngoài truyền đến một hồi tiếng vang, Vân Y Y le lưỡi một cái, “Xem ra chính là ban ngày không thể nhắc người! Ta vừa mới nói xong mà thôi, Húc vương đã tới rồi.”

Đúng vậy, giờ phút này Tư Đồ Húc đã mang người đến, đi tới cửa, lại bị người làm khó rồi.

Trong Xuân Huy viên, cách cửa phòng của Triệu Khả Nhiên không xa đã bị người chặn lại, Triệu Khả Phong và Triệu Khả Lễ. Còn có biểu ca của Triệu Khả Nhiên Tần Lễ Hiền cũng đến. Bên cạnh còn có một vài thân thích trong tộc, vô cùng náo nhiệt ngăn lại cửa không cho người ta vào. Trên mặt mọi người đều mang theo nụ cười, chỉ là sắc mặt của Triệu Khả Phong và Triệu Khả Lễ có chút thối mà thôi.

Nhất là Triệu Khả Phong, trong lòng càng thêm khó chịu. Hắn luôn kính ngưỡng, thích đại tỷ nhất hôm nay phải xuất giá rồi, về sau thì không thể giống như trước kia tùy lúc gặp mặt. Nhưng mà hôm nay là ngày đại hỉ của đại tỷ, hơn nữa đại tỷ còn gả tốt như vậy, trong lòng của hắn vẫn rất vui mừng. Cho nên hiện tại tâm tình của hắn có chút mâu thuẫn.

Tâm tình của Triệu Khả Lễ cũng không khác biệt lắm, nhất là một năm này trong quá trình chung sống với Triệu Khả Nhiên, hắn cũng dần thích vị tỷ tỷ Triệu Khả Nhiên này, cho nên đối mặt với việc Triệu Khả Nhiên xuất giá cũng vô cùng không muốn, chỉ là cảm xúc không có mãnh liệt như Triệu Khả Phong mà thôi.

“Ha ha, Húc vương điện hạ, mặc dù người là Vương gia, nhưng mà vẫn phải theo quy củ. Nếu người muốn cưới tân nương tử, vậy thì phải trả lời vấn đề của chúng ta, hoặc là lưu lại tài vật, không biết Vương gia người chọn bên nào đây?”

Nam tử nói chuyện vẻ mặt trắng nõn, tướng mạo tuấn mỹ, toàn thân mặc tử y, xem ra anh tuấn tiêu sái. Người này chính là ca ca Tần Y Miểu, biểu ca của Triệu Khả Nhiên Tần Lễ Hiền. Hôm nay hắn cố ý tới đây tham gia hôn lễ của Triệu Khả Nhiên. Đối với biểu muội Triệu Khả Nhiên này, hắn rất thương yêu.

Nghe Tần Lễ Hiền nói, tất cả mọi người hi hi ha ha cười.

Tư Đồ Húc mặc một bộ hỉ phục, thêu vân tơ vàng, vạt áo Lưu Vân Y. Hắn nhẹ mỉm cười, con ngươi lẳng lặng nhìn sương phòng đóng chặt cửa cách đó không xa. Mái tóc đen nhánh được giữ sau ót bởi Kim Liên Hồng Ngọc quan, ngọc diện ngưng phu, tu mi nhập tấn, mắt phượng mi dài rũ xuống đôi mắt trong như ngọc, như ánh trăng xoáy vào trong đồng tử đen nhánh, mông lung thâm thúy dịu dàng, yên tĩnh như vậy. Hắn đứng an tĩnh, trên dưới quanh người tựa như tràn ngập một cỗ hơi thở nhu hòa, giống như cuốn thanh tranh thuỷ mặc, làm cho lòng người yên tĩnh. Hơn nữa, hơi thở nhu hòa này, còn mang theo một phong thái ưu nhã tôn quý phi phàm, làm cho người ta không tự chủ thần phục.

Hôm nay tâm tình của Tư Đồ Húc rất tốt, cho nên cũng không so đo, hắn lạnh nhạt nhìn mọi người, “Vậy bản vương không thể làm gì khác hơn là trả lời những vấn đề khó khăn này, mới có thể nhanh chóng nhìn thấy vương phi của bổn vương rồi.”

Nghe Tư Đồ Húc trả lời, Triệu Khả Phong và Triệu Khả Lễ ngược lại không khách khí, đều là ra một vài vấn đề khó khăn xảo trá, bọn họ chính là muốn thấy được nam nhân sắp cưới vị tỷ tỷ bọn họ kính yêu nhất bị xấu mặt một chút. Nhưng mà, làm cho bọn họ không nghĩ tới là, mặc kệ là vấn đề gì, Tư Đồ Húc đều có thể đáp được, hơn nữa còn trả lời vô cùng hoàn mỹ.

Chính lúc này ở bên trong phòng Triệu Khả Nhiên nghe được tiếng vang phía ngoài, buồn cười lắc đầu, đối với biểu hiện của Triệu Khả Phong và Triệu Khả Lễ cảm thấy thú vị, nhưng lại không có một chút nào tức giận. Bởi vì nàng biết, bọn họ chỉ là quan tâm mình mà thôi. Hơn nữa đối với hai người đệ đệ này, trong lòng Triệu Khả Nhiên cảm thấy một hồi ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.