“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, thái độ Tư Đồ Húc lập tức thay đổi, hắn đột nhiên đứng lên, nhìn Triệu Khả Nhiên trong mắt hiện ra vẻ khiếp sợ, “Nàng nói là, Lung nhi trở thành như vậy, bởi vì ăn chung thuốc bổ của nàng sao?”
“Không sai.” Sắc mặt Triệu Khả Nhiên rất âm trầm, “Đúng là như vậy, khi đó, Lung nhi chỉ ăn những thứ thuốc bổ kia mà thôi.”
Lần này, không chỉ có Tư Đồ Húc, ngay cả sắc mặt của Tiêu Tiểu Tiểu và Thi Hương cũng thay đổi. Chỉ là Tiêu Tiểu Tiểu mang theo khăn che mặt, cho nên nhìn không thấy mà thôi.
“Vật nhỏ, vậy còn nàng?” Tư Đồ Húc vội vàng mở miệng hỏi, “Những thứ đó. Nàng có ăn hay không?”
“Húc, chàng yên tâm.” Thấy dáng vẻ nóng nảy của Tư Đồ Húc, Triệu Khả Nhiên kéo tay của hắn, nhẹ nhàng vỗ, “Những thuốc bổ kia, ta cũng không có ăn.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, rốt cuộc Tư Đồ Húc mới thở phào nhẹ nhõm, hắn trở tay nắm thật chặt tay Triệu Khả Nhiên, hình như có như vậy mới có thể xác nhận an toàn của nàng. Hiện tại trong lòng của hắn cảm thấy một loại may mắn, cũng may, vẫn còn may không phải là vật nhỏ ăn. Nếu vật nhỏ có chuyện gì xảy ra, vậy hắn…
Đối với chuyện này, ngay cả nghĩ Tư Đồ Húc cũng không dám nghĩ.
Triệu Khả Nhiên biết cảm thụ Tư Đồ Húc lúc này, cho nên mặc cho hắn nắm chặt tay của mình, cũng không nói lời nào.
Qua một lúc lâu, rốt cuộc cảm xúc Tư Đồ Húc cũng bình tĩnh lại, hắn quay đầu, nhìn Thi Hương ánh mắt mang theo trách cứ, “Lúc đó ngươi đang ở đâu? Bổn vương không phải đã căn dặn sao? Đồ ăn của vương phi nhất định phải cẩn thận, không thể xảy ra một chút sai lầm. Để cho ngươi để ý, bây giờ ngươi đang làm gì? Lần trước vừa mới sơ suất mà thôi, lần này lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Nô tỳ biết tội.” Thi Hương vội vàng quỳ xuống, “Lần này là nô tỳ sơ sót, sau này nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận. Xin vương gia trách phạt.”
“Húc, chuyện lần này không phải lỗi của Thi Hương.” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, “Chuyện lần này, sợ là có người thiết kế! Bằng không, sẽ không vừa lúc như vậy, lúc ta muốn ăn thuốc bổ, Thi Hương liền bị một tiểu nha hoàn dội nước dơ, phải về tắm rửa thay quần áo.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, sắc mặt của Tư Đồ Húc càng thêm âm trầm, hắn không nghĩ đến, hiện tại trong vương phủ cũng có người muốn hại vật nhỏ. Xem ra, trong vương phủ cũng xuất hiện sau mọt rồi.
“Bây giờ ngươi lập tức nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.” Tư Đồ Húc nhìn Thi Hương quỳ dưới đất, lạnh lùng mở miệng nói, “Từng chi tiết nhỏ đều phải nói rõ ràng, nếu như có một chút bỏ sót, mạng của ngươi cũng không cần nữa.”
“Nô tỳ không dám giấu giếm.” Thi Hương vội vàng nói ra toàn bộ, “Khi đó, nô tỳ vốn ở trong khố phòng. Trước đó trong nội cung ban thưởng không ít dược liệu quý giá, nô tỳ phải đi lấy để vương phi bổ thân thể. Sau đó nô tỳ nghĩ đến lúc vương phi dùng thuốc bổ, cho nên vội vã quay trở lại. Nhưng lúc nô tỳ đi phòng bếp, mới biết Nguyệt cô đã đem thuốc bổ bưng đi, sau đó nô tỳ lập tức trở về, đang trở về, có một tiểu nha hoàn đem nước hắt lên người nô tỳ, nô tỳ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đi về tắm rửa thay quần áo.”
“Xem ra chuyện này là có người thiết kế.” Triệu Khả Nhiên cười lạnh, “Lúc bình thường, trước khi ta muốn ăn cái gì, nhất định phải để Thi Hương kiểm tra trước. Thói quen này sợ là toàn bộ người trong phủ đều biết! Thật đúng là hảo tâm tư! Vì có thể thiết kế ta, mà trả giá lớn như vậy. Chỉ là người kia không ngờ, hôm nay bổn vương phi không có ăn những thuốc bổ kia!”
“Vật nhỏ, nàng nói người thiết kế lần này, có thể hay không…” Tư Đồ Húc nhìn Triệu Khả Nhiên, có điều ám chỉ.
“Chàng nói là, người hại ta lần này, cùng với người lần trước, là cùng một người sao?” Triệu Khả Nhiên rất nhanh hiểu ra Tư Đồ Húc muốn nói điều gì, “Nếu thật sự là cùng một nhóm người, không đúng, nếu thật là cùng một người, vậy lần này người kia cũng thật sự là quá sơ suất.”
Triệu Khả Nhiên suy nghĩ một chút, mở miệng nói, “Thi Hương, ngươi mang theo Cầm Hương cùng Họa Hương, đem nha hoàn đã dội nước vào ngươi đến đây. Đúng rồi, Nguyệt cô đâu?”
“Hồi vương phi, Nguyệt cô một mực chăm sóc Lung nhi.” Thi Hương mở miệng đáp.
Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, tình cảm của Nguyệt cô và Lung nhi, trong lòng nàng cũng biết. Nguyệt cô nhìn Lung nhi từ nhỏ đến lớn, tình cảm đối với Lung nhi, tuyệt đối không hơn đối với tình cảm bản thân, cho nên Lung nhi xảy ra chuyện, bà canh giữ ở bên cạnh cũng có thể lý giải.
“Ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi!” Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái.
Tiểu nha hoàn đó cũng không khó tìm, chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn phòng giặt đồ mà thôi. Cho nên rất nhanh, Thi Hương bọn họ liền áp giải tiểu nha hoàn trở lại trong phòng.
Nhìn tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất đang run lẩy bẩy, cho dù là Tư Đồ Húc, hay là Triệu Khả Nhiên cũng không có một chút đồng tình. Ngược lại đáy mắt Tiêu Tiểu Tiểu thoáng qua vẻ không đành lòng, chỉ là nghĩ đến người này muốn hại con dâu và cháu trai tương lai, lòng nàng lập tức cứng rắn.
Nhất là giờ phút này Tư Đồ Húc, tức giận trong lòng càng không nói rõ được, bây giờ việc duy nhất hắn muốn làm chính là đem người trước mắt ngũ mã phanh thây. Đối với người muốn hại thê tử của hắn và hài tử, hắn sẽ không có một tia đồng tình. May mà hôm nay Triệu Khả Nhiên không có gặp chuyện không may, nếu không, không chỉ có tiểu nha hoàn trước mắt này, còn có tộc nhân của nàng, còn có người phía sau màn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng mà bây giờ người xảy ra chuyện là Lung nhi, nhìn bộ dạng vật nhỏ, hình như muốn tự mình giải quyết. Nếu như vậy, vậy hắn cũng sẽ không ngăn trở.
“Ngươi tên là gì?” Triệu Khả Nhiên lạnh lùng mở miệng hỏi.
Nghe Triệu Khả Nhiên lạnh lẽo hỏi, tiểu nha hoàn càng run rẩy, “Nô tỳ, nô tỳ, nô tỳ tên, gọi là, gọi là Thải Y.”
“Thải Y phải không?” Triệu Khả Nhiên khóe miệng đột nhiên khẽ cười, dường như người lạnh lung vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, chỉ là, nếu nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra đáy mắt nàng lạnh như băng, “Sao lại khẩn trương như vậy! Thế nào, có phải làm việc trái với lương tâm, cho nên mới sợ phải hay không!”
“Không có, nô tỳ không có làm gì.” Thải Y liền vội vàng lắc đầu khoát tay, vội vàng mở miệng giải thích, “Nô tỳ chỉ là một nha hoàn nho nhỏ ở phòng giặt đồ mà thôi, sao dám làm chuyện xấu gì! Chỉ là không biết vì sao lại đột nhiên bị áp tới đây, cho nên mới khẩn trương mà thôi.”
“Nghe xem, ngươi thật sự là một cô nương tốt tuân thủ nề nếp!” Trong mắt Triệu Khả Nhiên tràn đầy ý châm chọc, “Nếu nói như vậy, vậy ngươi đoán xem, hôm nay sao bổn vương phi phải kêu ngươi tới đây chứ?”
“Nô tỳ, nô tỳ không biết.” Thải Y ngẩng đầu lên, len lén nhìn Triệu Khả Nhiên một cái, ấp úng trả lời.
“Thật sao? Không biết, vậy xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ chuyện mình đã làm!” Triệu Khả Nhiên khắp khuôn mặt là nụ cười, chỉ là lời nói ra hoàn toàn khác với vẻ mặt, “Nếu nói như vậy, xem ra bổn vương phi vẫn nên nhắc nhở ngươi. Bổn vương phi từng nghe nói, trong cung có một loại phương thức bức cung, chính là dùng một cây châm trực tiếp đâm vào trong ngón tay, sẽ khiến người ta đau đến không muốn sống, bởi vì mười ngón tay liền tâm! Nhưng bổn vương phi cũng không biết là đúng hay không, ngươi có muốn thử một chút hay không?”
“Vương, vương phi, người… người là, người có ý gì?” Vừa nghe Triệu Khả Nhiên nói, Thải Y càng run rẩy, “Vương phi, nô tỳ, nô tỳ cái gì, không có làm gì, người… người không thể…”
“Bổn vương phi có cái gì không thể.” Nụ cười trên mặt Triệu Khả Nhiên biến mất, trực tiếp mở miệng ra lệnh, “Cầm Hương, Họa Hương, giữ chặt nàng. Thi Hương, nếu nàng dội nước ngươi, vậy thì do chính ngươi báo thù!”
“Vâng, vương phi.”
Rất nhanh, Cầm Hương và Họa Hương khống chế được Thải Y, Thi Hương cầm một cây châm dài lóe hàn quang.
Nhìn châm dài trong tay Thi Hương, Thải Y thật sự sợ, nàng liều mạng giãy giụa, trong miệng vẫn không ngừng hét to, “Vương phi, người không thể làm như vậy, nô tỳ không có làm sai chuyện gì. Nô tỳ chỉ là không cẩn thận dội ướt y phục Thi Hương cô nương mà thôi, người không thể lạm dụng tư hình.”
“Vậy sao?” Triệu Khả Nhiên khóe miệng khẽ mỉm cười, “Ngươi cũng nói, bổn vương phi là chủ tử! Mà ngươi thì sao? Chẳng qua là một tiểu nha hoàn mà thôi, đừng quên. Khế ước bán thân của ngươi vẫn còn ở trên tay bổn vương phi! Dù bổn vương phi giết chết ngươi, cũng sẽ không bị chỉ trích. Thi Hương, còn không bắt đầu.”
“Dạ, vương phi.”
Thi Hương cũng không dám trì hoãn, trực tiếp cầm ngón tay Thải Y lên, nhẹ nhàng đem châm cắm vào trong khe hở giữa thịt và móng tay, sau đó bắt đầu nhẹ nhàng xoay tròn. Sau đó, “A……” một tiếng, tiếng kêu thê lương làm cho người ta rợn cả tóc gáy, nhưng người trong phòng tựa như không nghe thấy gì, sắc mặt không thay đổi. Rất nhanh, Thi Hương đã cắm một cây châm vào móng tay Thải Y.
Trên mặt Thải Y đã hiện đầy mồ hôi lạnh, trên mặt không có một chút huyết sắc, đôi môi cũng đã bị cắn ra máu, nàng không ngừng ở thở hổn hển.
Đối mặt với thảm trạng của Thải Y, trên mặt Triệu Khả Nhiên không có một tia đồng tình ý, nàng nhìn Thi Hương một cái, mở miệng nói, “Đừng có ngừng! Chỉ là một cây ngón tay mà thôi, không phải còn có chín ngón nữa sao?”
“Không cần! Vương phi, van cầu người, tha cho nô tỳ đi!” Vừa nghe Triệu Khả Nhiên bảo Thi Hương tiếp tục, Thải Y vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ, đau đớn vừa rồi vẫn còn chưa qua, hiện tại châm vẫn còn cắm trong ngón tay, từng cơn đau nhức không ngừng hành hạ thần kinh của nàng, “Nô tỳ thật sự vô tội, nô tỳ không có làm gì!”
Nghe Thải Y cầu xin tha thứ, Triệu Khả Nhiên không có một tia xúc động, nàng cũng không nói gì, chỉ bảo Thi Hương tiếp tục. Rất nhanh, trong phòng lại bắt đầu truyền đến từng tiếng thét thê lương. Âm thanh một tiếng cao hơn một tiếng, nhưng qua một thời gian, âm thanh bắt đầu từ từ trở nên khàn khàn. Đến cuối cùng thậm chí đã thoi thóp.
“Vương, vương phi, nô tỳ nói, nô tỳ cái gì cũng nói.” Âm thanh Thải Y trở nên khàn khàn, nàng thật sự không chịu nổi tra tấn như vậy, vội vàng mở miệng nói, “Vương phi, nô tỳ cái gì, cái gì cũng nói cho ngươi biết, van cầu, van cầu người... người giơ cao đánh khẽ, tha tha cho nô tỳ đi!”
Thải Y thật sự không chịu nổi, những cây châm dài kia từng cây cắm vào móng tay của nàng, mang đến từng cơn đau đớn kịch liệt, thậm chí Thi Hương còn nhẹ nhàng xoay tròn, từ từ cắm vào, hành hạ như vậy khiến nàng muốn phát điên rồi.
Thải Y vốn cho là chỉ cần nàng mở miệng cầu xin tha thứ, thì có thể ngừng tra tấn như vậy. Nhưng khi nàng mở miệng cầu xin tha thứ, Triệu Khả Nhiên dường như không nghe gì cả, vẫn nhàn nhạt nhìn nàng, bưng chén lên, uống một hớp trà. Nhưng lại không có mở miệng bảo Thi Hương dừng tay.
Hành hạ vẫn tiếp tục tiến hành, cho dù là Triệu Khả Nhiên, hay là Tư Đồ Húc, sắc mặt cũng không một tia biến hóa. Bởi vì không có lệnh, cho nên Thi Hương vẫn tiếp tục động tác trên tay. Hơn nữa bản thân họ đều trải qua huấn luyện đặc biệt, đối với chuyện này cũng thấy qua không ít, cho nên cũng không cảm thấy Thải Y đáng thương, ngay cả ánh mắt cũng không có biến hóa.
Nhưng rốt cuộc Tiêu Tiểu Tiểu cũng không nhìn nổi, nàng không nhịn được mở miệng. “Khả Nhiên, nếu nàng đã nguyện ý nói thật, vậy thì không cần hành hạ nàng như vậy, con tạm tha cho nàng đi!”
“Tiêu di, chuyện này là chuyện vương phủ chúng ta.” Nghe Tiêu Tiểu Tiểu nói, Triệu Khả Nhiên vẫn không mở miệng, Tư Đồ Húc đầu tiên nhìn nàng, “Nội vụ trong vương phủ chúng ta đều do vương phi xử lý, ngươi là người ngoài, không nên can thiệp quá nhiều.”
Đối với lời Tiêu Tiểu Tiểu nói, Tư Đồ Húc cảm thấy tức giận. Tiểu nha hoàn trước mắt muốn hại vật nhỏ, nhưng nàng lại mở miệng muốn vật nhỏ bỏ qua cho nàng, sao có thể chứ? Chẳng lẽ ở trong mắt của nàng, tiểu nha hoàn này vô tội sao?
Mà Tiêu Tiểu Tiểu nghe Tư Đồ Húc nói, ánh mắt thoáng qua một tia chán nản, “Thật xin lỗi, là ta nhiều chuyện rồi. Ta không nên can thiệp vào chuyện vương phủ các con.”
Lúc này trong lòng Tiêu Tiểu Tiểu tràn đầy chán nản. Mặc dù cho tới nay, Tư Đồ Húc đối với nàng xa lạ, tuy nhiên chưa từng nói nặng với nàng như hôm nay, thậm chí nói thẳng, nàng chẳng qua chỉ là một người ngoài mà thôi. Thì ra, trong lòng tại con trai của mình, mình chỉ là một người ngoài, thật sự là bi ai!
Triệu Khả Nhiên tự nhiên cũng chú ý tới đáy mắt chán nản của Tiêu Tiểu Tiểu, nhưng nàng lại không có mở miệng an ủi, nàng cũng cho là chuyện lần này, lời nàng (Tiêu Tiểu Tiểu) nói là không đúng, vì vậy nàng nhìn Tiêu Tiêu tiêu, nhàn nhạt nói, “Tiêu di, sáng hôm nay ta và người đã nói, bây giờ người đã quên rồi sao? Có lúc, người nhân từ với người khác, đó chính là tàn nhẫn với mình. Ta không ngại người khác nói ta ác độc, chỉ cần có thể bảo vệ tốt bản thân và người bên cạnh, ta sẽ không để ý. Nếu như người không có cách nào tiếp nhận chuyện như vậy, người có thể về nghỉ trước. Còn nữa, người nhớ lời ta nói! Nếu người nguyện ý thay đổi, vậy ta vẫn khuyên người trở về đi, không cần ở lại đây lãng phí thời gian.”
“Khả Nhiên, ta... ta không phải ý đó.” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tiêu Tiểu Tiểu vội vàng giải thích. Nhưng nàng không biết rốt cuộc nên nói như thế nào mới phải.
“Tiêu di, có một số việc người không cần giải thích với ta, bởi vì không cần thiết, người chỉ cần tự mình suy nghĩ rõ ràng, rốt cuộc người muốn như thế nào mới tốt.” Triệu Khả Nhiên cũng không để ý lời giải thích của Tiêu Tiểu Tiểu, nàng xoay đầu lại, nhìn Thải Y dường như đang thoi thóp, rốt cuộc phất t tay, mở miệng nói, “Được rồi, Thi Hương, nếu nàng muốn nói, vậy để cho nàng nói đi! Nếu như không hài lòng, sẽ tiếp tục.”
Nghe Triệu Khả Nhiên ra lệnh, Thi Hương mới dừng tay. Mà Cầm Hương và Họa Hương cũng thả Thải Y ra. Trong khoảng thời gian ngắn mất đi khống chế, Thải Y thiếu chút nữa sẽ ngã trên mặt đất.
“Thải Y, ngươi đã nguyện ý nói, vậy bổn vương phi cho ngươi một cơ hội nói rõ ràng.” Đối với thảm trạng của Thải Y, Triệu Khả Nhiên cũng không có cảm giác, “Ngươi nói rõ ràng với bổn vương phi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nếu ngươi dám có nửa điểm giấu giếm, bổn vương phi cũng sẽ không cho ngươi cơ hội lần thứ hai. Còn nữa, tính nhẫn nại của bổn vương phi không tốt, cũng không cho ngươi cơ hội lần thứ hai. Nếu ngươi dám nói láo, hoặc là nói tùy ý qua loa với bổn vương phi, bổn vương phi cũng sẽ không khách khí, đến lúc đó cho dù là ngươi, hay là gia đình của ngươi, cùng nhau tới địa ngục đoàn tụ!”
“Không... không nên.” Vừa nghe Triệu Khả Nhiên nhắc tới người nhà, Thải Y vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ, “Vương phi, chuyện lần này không liên quan đến người nhà của nô tỳ, van cầu người, tha cho người nhà nô tỳ đi! Nô tỳ dập đầu với người.”
Nói xong, Thải Y lập tức dập đầu, cho đến khi cho trầy trụa, cũng không dám dừng lại.
“Mạng của người nhà ngươi, nắm giữ trong tay của ngươi.” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên lạnh lẽo nhìn Thải Y, “Ta tuyệt đối sẽ không cam kết bất kỳ chuyện gì với ngươi. Chỉ là, nếu ngươi thành thật nói, bổn vương phi sẽ suy tính tha cho người nhà của ngươi.”
“Nô tỳ nói, nô tỳ đều nói tất cả.” Thải Y không dám giấu diếm một chút, vội vàng nói hết sự tình, “Vương phi, nô tỳ thật sự cũng không biết cái gì, sáng sớm hôm nay, Trần ma ma tìm nô tỳ, muốn lúc vương phi ăn bổ phẩm, để nô tỳ đem nước hắt lên người Thi Hương cô nương là được, bà đưa cho nô tỳ một hà bao rất lớn. Nhưng mà, nô tỳ cũng không biết rốt cuộc bà ấy muốn làm gì! Nô tỳ chỉ là có lòng tham, mới chịu đồng ý. Vương phi, người tạm tha cho nô tỳ lần này đi! Nô tỳ thật sự cũng không biết gì!”
“Trần ma ma, phải không?” Vừa nghe đến cái tên này, ánh mắt Triệu Khả Nhiên lập tức trở nên lạnh lẽo, “Xem ra những ngày sau này của Trần ma ma thật sự quá thoải mái rồi, mới có thời gian rãnh rỗi như vậy!”
Không chỉ có Triệu Khả Nhiên, lúc Tư Đồ Húc nghe được cái tên này, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong ánh mắt mang theo ý giận ngút trời, thậm chí còn không đợi Triệu Khả Nhiên mở miệng, đã trực tiếp phân phó, “Cầm Hương, Thi Hương, bây giờ các ngươi lập tức áp giải Trần ma ma tới đây.”
Nghe Tư Đồ Húc căn dặn, Cầm Hương và Thi Hương một khắc cũng không dám trễ nãi, trả lời một tiếng lập tức liền rời khỏi phòng.
“Chờ một chút.” Triệu Khả Nhiên gọi lại họ, “Trừ Trần ma ma ra, còn có cô cháu gái kia tên gì, Y Lâm, cũng áp giải đến đây đi!”
Triệu Khả Nhiên cũng không quên tâm tư của Trần ma ma, còn có biểu hiện trước đó của Y Lâm. Trước đó, mình cũng đã điều Y Lâm đến phòng bếp, vốn cho là như vậy sẽ dập tắt tâm tư của các nàng, nhưng không nghĩ tới bây giờ mình mang thai, họ lại hành động vào lúc này, xem ra trước đó mình thật sự quá nhân từ, cho nên mới tạo cơ hội cho các nàng.
“Khả Nhiên, Trần ma ma này…” Tiêu Tiểu Tiểu nghe thấy tên Trần ma ma, liền cảm thấy quen thuộc, tuy nhiên nàng không dám xác định có phải như mình nghĩ hay không.
“Tiêu di, chắc người còn không biết!” Triệu Khả Nhiên tự nhiên cũng biết rốt cuộc Tiêu Tiểu Tiểu muốn hỏi gì, nàng cũng không giấu diếm, trực tiếp mở miệng nói: “Trần ma ma này trước đây từng hầu hạ mẫu phi, chỉ là sau khi mẫu phi qua đời, liền theo vương gia rời khỏi hoàng cung, đến Húc vương phủ làm người hầu.”
Nghe Triệu Khả Nhiên giải thích, trong mắt Tiêu Tiểu Tiểu tràn đầy kinh ngạc, trước đó trong hoàng cung, Trần ma ma trung thành với mình, nhưng không thể nghĩ đến sẽ làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ thời gian thật sự có thể thay đổi một người sao?
Tiêu Tiểu Tiểu cẩn thận nhìn Triệu Khả Nhiên, bởi vì cho dù nói thế nào cũng được, Trần ma ma đã từng hầu hạ mình, dù là lần này phạm vào lỗi lớn như vậy, nàng vẫn muốn cầu xin một chút. Dù sao năm đó, Trần ma ma đối với nàng vẫn rất trung thành.
“Khả Nhiên, Trần ma ma này…” Tiêu Tiểu Tiểu thử mở miệng dò xét.
Nhưng lúc nàng vừa mới mở miệng, Tư Đồ Húc đã lạnh lùng nhìn nàng một cái. Để cho nàng không thể nói ra bất kỳ lời cầu xin tha thứ.
Triệu Khả Nhiên nhìn Tiêu Tiểu Tiểu ánh mắt tràn đầy thất vọng, không ngờ, mình đã nói với nàng nhiều như vậy, nàng một chút thay đổi cũng không có, “Tiêu di, tuy nói, Trần ma ma đã từng từng hầu hạ mẫu phi, lại còn có thể coi là nhũ mẫu của Húc. Nhưng bà ta nhiều lần đụng vào ranh giới cuối cùng của ta, ta không cách nào chịu được. Ta đã từng niệm tình mẫu phi đã qua đời, bỏ qua cho bà ta nhiều lần, nhưng không ngờ bà không chỉ không có sửa đổi, ngược lại tệ hại hơn. Nhất là lần này, muốn hại hài tử của ta, ta tuyệt đối sẻ không dễ dàng tha thứ.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tiêu Tiểu Tiểu xấu hổ cúi đầu, nàng biết, Triệu Khả Nhiên đang nói cho nàng nghe.
Triệu Khả Nhiên không để ý đến thái độ của Tiêu Tiểu Tiểu, tiếp tục nói, “Ta tin tưởng không có mẫu thân nào nguyện ý tha thứ cho người muốn hại hài tử của mình. Dĩ nhiên còn có chuyện của Lung nhi, ta nhất định lấy lại công đạo cho Lung nhi. Còn nữa, Tiêu di, chắc người còn không biết! Năm đó mẫu phi đã từng gặp phải chuyện như vậy, người nói, có phải mẫu phi cũng nguyện ý tha thứ cho người hại mẫu phi năm đó hay không?”
Nghe Triệu Khả Nhiên ngụ ý, trong mắt lóe lên một tia khiếp sợ.
d