Đích Trưởng Nữ

Chương 142: Chương 142: Hoàng Hậu Bất Mãn




Tần Y Miểu vốn là người giỏi thi thơ, đến lượt nàng, nàng tự nhiên thoải mái bước ra, sau khi cung kính hành lễ, nàng mỉm cười, mở miệng nói,

”Thanh thiên hữu nguyệt nguyệt kỷ thì,

Ngã kim đình bôi nhất vấn chi?

Nhân phàn minh nguyệt bất khả đắc,

Nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy?

Kiểu như phi kính lâm đan khuyết,

Lục yên diệt tẫn thanh huy phát?

Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai,

Ninh tri hiểu hướng vân gian một?

Bạch thỏ đảo dược thu phục xuân,

Thường nga cô tê dữ thùy lân?

Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt,

Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.

Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy,

Cộng khán minh nguyệt giai như thử.

Duy nguyện đương ca đối tửu thì,

Nguyệt quang trường Tần kim tôn lý.”

Tần Y Miểu vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đó đều thán phục.

”Thật không hổ là kinh thành đệ nhất tài nữ! Bài thơ này quả thật là xuất sắc!”

”Đúng vậy, đúng vậy, mọi người xem, tính đến bây giờ, bài thơ Tần tiểu thư làm là hay nhất rồi, ta thấy hôm nay chắc chắn là Tần tiểu thư đứng nhất ở vòng thi tài học này.”

Ngay cả Tư Đồ Lăng Chí đang ngồi trên long ỷ, sau khi nghe được bài thơ của Tần Y Miểu, cũng không nhịn được mở miệng thán phục.

”Tuyệt diệu, tuyệt diệu, tuyệt diệu, quả thật là tuyệt diệu. Toàn bài thơ là từ rượu viết đến trăng, từ trăng quy về rượu, trong đó nhiều lần so sánh giữa người và trăng, lại xen kẽ miêu tả cảnh vật và thuật lại truyện thần thoại, tạo nên một hình tượng trăng thần bí lại cao quý, vĩnh hằng và tuyệt đẹp, từ đó cũng thể hiện rõ bản thân cao ngạo xuất trần. Tuy rằng ý tự đa đoan, tùy hứng, nhưng tiềm khí nội chuyển, mạch lạc thông suốt, thêm vào đó là chuyển vần tứ cú, bằng trắc hoán đổi, trầm bồng du dương, càng tạo cảm giác hành văn liền mạch lưu loát, có thanh âm của cung thương, có thể nói là đầy đủ âm và tình. Tần tiểu thư quả thật không hổ là kinh thành đệ nhất tài nữ! Lại có thể làm được một bài thơ hay như vậy.” (Xin mọi người thứ lỗi, mình edit thì edit thế, nhưng thật tình là không hiểu cho lắm, không biết hay thế nào -_-!!! )

Đúng vậy, bài thơ Tần Y Miểu làm thật sự rất xuất sắc. Đây là bài thơ vịnh trăng giải bày hoài niệm về tình bằng hữu. Bài thơ gồm 16 câu, chuyển vần mỗi 4 câu. Minh nguyệt trường tồn không đổi, vạn cổ xa vời, là kì tích trong cõi thời không vĩnh hằng, thường gợi cho con người hoài niệm xa xôi vô hạn.

Tình cảm trong toàn bài thơ không câu thúc gò bó, ngôn từ lưu loát tự nhiên. Thi nhân từ rượu viết đến trăng, từ trăng quy về rượu, dùng phương thức trữ tình tựa như nước chảy mây trôi mà nhiều lần so sánh minh nguyệt và nhân sinh, trong cảm thụ chủ quan về thời gian và không gian, thể hiện sự suy tư sâu sắc về triết lý nhân sinh và vũ trụ.

Cho nên không thể không nói, bài thơ này củaTần Y Miểu không chỉ chú ý về cách dùng từ, mà còn thể hiện sắc thái tình cảm vô cùng mãnh liệt. Có thể nói, e rằng không có mấy ai có thể làm ra được bài thơ như vậy.

Triệu Khả Nhiên vẫn luôn lẳng lặng nhìn, lúc này cũng không thể không cảm thán, Tần Y Miểu quả thật tài giỏi, tài học của nàng ta rất giỏi, e rằng tại đây không có mấy ai có thể bì được với nàng ấy. Xem ra tình huống của Triệu Khả Nhân lần này không quá tốt rồi.

Tần Y Miểu nghe được mọi người tán thưởng mình, tuy trên mặt là dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng thì vô cùng đắc ý. Nàng tin rằng, hôm nay, những người ở đây, sợ rằng không ai có thể làm thơ hay hơn nàng, bao gồm cả đồ tiện nhân Triệu Khả Nhân này. Lần trước, tại thọ yến, thơ do Triệu Khả Nhân làm ngang tài ngang sức với nàng, đó chẳng qua là Triệu Khả Nhân may mắn mà thôi, nhưng, lần này đề tài là trăng, Triệu Khả Nhân làm thế nào mà hơn được nàng? Người khác có lẽ không biết, thật ra, nàng vẫn luôn yêu thích ánh trăng, cho rằng ánh trăng cao quý sáng tỏ, nên trước giờ sự yêu thích của nàng đối với trăng là chuyên nhất. Vì thế, nàng tin tưởng vững chắc, không ai làm thơ về trăng hay hơn nàng.

Tần Y Miểu không dấu vết quan sát xung quanh, trong ánh mắt mọi người nhìn nàng tràn đầy tán thưởng, ngay cả thái tử điện hạ cũng nhìn nàng với vẻ mặt hài lòng. Sau khi chú ý tới điều này, Tần Y Miểu hết sức đắc ý nhìn Triệu Khả Nhân.

Đối với ánh mắt khiêu khích của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhân vô cùng phiền muộn. Sau khi nghe được thơ của Tần Y Miểu, nàng biết rằng, lần này e rằng nàng không so được với Tần Y Miểu, không chỉ có nàng, e rằng tất cả mọi người ở đây cũng không có một ai có thể hơn Tần Y Miểu, ngay cả hoàng thượng cũng ưu ái có thừa đối với thơ của Tần Y Miểu. Thế nhưng, tuy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Triệu Khả Nhân dù thế nào cũng không tĩnh lặng được.

Đặc biệt là khi thấy ánh mắt tán thưởng của thái tử dành cho Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhân càng thêm nóng nảy. Bản thân nàng, vì muốn làm thái tử phi, đã sớm đánh mất nhiều thứ rồi. Nếu lần này nàng không thể được làm thái tử phi, vậy nàng phải làm thế nào đây?

Đối với vấn đề này, ngay cả nghĩ, Triệu Khả Nhân cũng không dám nghĩ. Nàng ta không ngừng tự an ủi mình. Thật ra cũng không cần lo lắng, vì người thái tử thích là mình, dù Tần Y Miểu biểu hiện xuất sắc thế nào cũng vô ích, vì lòng của thái tử đã hướng về mình rồi.

Tuy không ngừng âm thầm an ủi chính mình, nhưng Triệu Khả Nhân vẫn không nhịn được hoảng hốt. Không biết vì sao, nàng cứ cảm thấy có một dự cảm chẳng lành, tựa như có chuyện nào đó đã vượt ra ngoài phạm vi dự tính của nàng, nhưng nàng lại không biết rốt cuộc là chuyện gì.

Hoàng hậu ngồi bên cạnh hoàng thượng ở trên cao, sau khi thấy biểu hiện của Tần Y Miểu thì vô cùng hài lòng. Dù sao, đây chính là thái tử phi do chính bà lựa chọn cho thái tử. Ánh mắt của bà có sai lầm bao giờ! Nhất là lần này bà lựa chọn thê tử cho thái tử, không chỉ là người có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa hiện tại hoàng thượng rất tín nhiệm Tần quốc công phủ, và Tần lão phu nhân thì là người giao hảo với thái hậu, bối cảnh như vậy quả thật là rất mạnh. Hơn nữa, Tần Y Miểu rất trang nhã mỹ lệ, là một trong tứ đại mỹ nhân của kinh thành. Xem ra bây giờ thì tài học cũng không thua kém, không hề bôi nhọ cái danh hiệu kinh thành đệ nhất tài nữ này, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể làm được bài thơ hay như thế, ngay cả hoàng thượng cũng tán thưởng không ngừng. Xem ra lần này quả thật bà không lựa chọn sai người.

Trong những nữ tử ở đây, có người cảm thấy vui mừng, vì đã làm thơ trước Tần Y Miểu, nên cho dù thơ của Tần Y Miểu có hay hơn của bọn họ, thì họ cũng không quá lo lắng. Nhưng, những nữ tử chưa đến lượt mình ngâm thơ thì trong lòng vô cùng bất an, mất tinh thần. Dù sao, đã có thơ của Tần Y Miểu để so sánh, thì dù họ có làm thơ hay bao nhiêu, e rằng khi nghe cũng trở nên tẻ nhạt vô vị. Vì thế, trong lòng những người còn lại tràn đầy bất an và phiền muộn, nhưng lại không thể không ngâm ra bài thơ mình làm. Bởi vì, dù thế nào, hay cũng được, dở cũng được, dù sao cũng phải nói ra không phải sao? Hơn nữa, dù cho có thua dưới tay của kinh thành đệ nhất tài nữ, thì cũng không tính là quá mất mặt.

Sau khi Tần Y Miểu làm thơ xong, rất nhanh đến lượt Triệu Khả Nhân. Trong lòng Triệu Khả Nhân biết rõ, thơ mình làm tuyệt đối không xuất sắc bằng Tần Y Miểu, nhưng dù thế nào, nàng cũng không thể bỏ qua không làm, vì thế Triệu Khả Nhân vẫn bước ra.

Sau khi Triệu Khả Nhân bước ra, nàng hành một nửa lễ, vừa định mở miệng lại đột nhiên bị cắt ngang.

Thấy Triệu Khả Nhân bước ra, Tư Đồ Lăng Chí vừa cười vừa nói, “Xem ra tuyển phi yến ngày hôm nay quả thật náo nhiệt! Các ngươi xem, tứ đại mỹ nữ nổi tiếng kinh thành, hôm này đã ở đây ba người rồi. Trước đó, thơ của Vân Y Y tiểu thư và Tần Y Miểu tiểu thư đều xuất sắc như vậy, nhất là thơ của Tần Y Miểu quả thật là quá hay. Không biết Triệu tiểu thư cũng sẽ làm được thơ hay như vậy hay không?”

Nghe Tư Đồ Lăng Chí nói, thái hậu cười lắc đầu, “Hoàng thượng à! Người vẫn nên đừng gây thêm áp lực cho tiểu cô nương nhà người ta! Người xem, người nói như thế dọa tiểu cô nương không dám mở miệng rồi kìa.”

Đúng là, sau khi nghe hoàng thượng nói, Triệu Khả Nhân vô cùng khẩn trương. Thơ của Vân Y Y và Tần Y Miểu thật sự xuất sắc, nếu muốn vượt qua họ, e rằng vẫn có độ khó nhất định. Thơ của nàng có thể so sánh với thơ của Vân Y Y, có lẽ cũng tương đương nhau! Nhưng nhất định là không hay bằng thơ của Tần Y Miểu. Điều này nàng tự hiểu rõ.

Vì thế sau khi hoàng thượng nói, Triệu Khả Nhân không chỉ căng thẳng mà còn vô cùng ngượng ngùng. Vốn là nàng định bước lên ngâm xong thơ của mình thì lập tức lui xuống. Nhưng không ngờ, nàng còn chưa mở miệng, hoàng thượng đã nói trước rồi.

Sau khi nghe thái hậu nói, Tư Đồ Lăng Chí nhìn Triệu Khả Nhân đang đứng ở phía dưới, cười rồi nói, “Triệu tiểu thư, trẫm chẳng qua là nói chơi vậy thôi, ngươi đừng căng thẳng. Hãy cứ ngâm thơ mà mình đã làm là được rồi.”

”Đúng vậy.” Nghe hoàng thượng nói vậy, thái hậu ở bên cạnh cũng mở miệng nói, “Thật ra ngươi cũng không cần quá để ý, mọi người đều hiểu, bài thơ mà Y Miểu làm trước đó quả thật là rất xuất sắc, cho nên dù làm không hay hơn thì cũng đừng căng thẳng, cứ yên tâm đọc bài thơ mình làm là được rồi.”

Sau khi nghe thái hậu nói, chưa nói Triệu Khả Nhân có phản ứng gì, mà Triệu Khả Nhiên có mặt ở đó xém chút nữa là bật cười. Nàng biết, thái hậu chỉ là có hảo ý muốn an ủi Triệu Khả Nhân mà thôi, nhưng, không thể không nói, có lẽ là do địa vị quá cao, bình thường được mọi người tán tụng quen rồi! Lời của thái hậu lần này, quả thật là quá có nghệ thuật rồi. Người biết thì cho rằng bà có lòng tốt mà thôi, người không biết còn cho rằng bà đang châm biếm!

Quả nhiên, sau khi nghe thái hậu nói, sắc mặt của Triệu Khả Nhân vô cùng không tốt, nhưng vẫn cố nén, bày ra vẻ mặt tươi cười, thoạt nhìn có chút mất tự nhiên.

Nhìn dáng vẻ của Triệu Khả Nhân, hoàng hậu cảm thấy rất không vui. Hoàng hậu biết, nhi tử của mình dường như rất yêu thích Triệu Khả Nhân, bản thân bà cũng đã đồng ý, nếu Triệu Khả Nhân đã giải trừ hôn ước, vậy thì đáp ứng nhi tử, có thể phong Triệu Khả Nhân làm trắc phi. Nhưng, sau khi thấy Triệu Khả Nhân, bà thật sự không có chút hảo cảm nào với nàng ta. Nhất là thủ đoạn Triệu Khả Nhân đã dùng khi giải trừ hôn ước, khiến bà thấy rất không vui.

Chẳng qua là, lần này, hoàng hậu thật sự đã nghĩ oan cho Triệu Khả Nhân, vì kế sách lần đó là do Tần Hương Hà nghĩ ra, không liên quan đến Triệu Khả Nhân. Nhưng, hoàng hậu không biết chi tiết nội tình, vì thế bà cho rằng do Triệu Khả Nhân nghĩ ra, và Tần Hương Hà là giúp nàng ta thực hiện mà thôi. Vì thế, vừa nghĩ đến điều này, hoàng hậu cảm thấy Triệu Khả Nhân thật sự là quá độc ác. Cho nên nói, vô hình trung Triệu Khả Nhân đã phải chịu oan ức,

Có thể nói, nếu là trên cương vị là một nữ nhân, đối với thủ đoạn và tâm kế của Triệu Khả Nhân, hoàng hậu có thể lý giải được. Dù gì, có nữ nhân nào mà không muốn có được nơi gửi gắm chung thân thật tốt cơ chứ? Nhưng, là trên cương vị là một bà bà (mẹ chồng í), hoàng hậu thật sự không thích có một nhi tức phụ như vậy, vì nhi tức phụ như thế sẽ làm cho gia trạch của nhi tử mình không được yên ổn,

Vì thế, Triệu Khả Nhân đến Tê Phượng điện đến mấy lần, muốn thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu đều không gặp nàng ta.

Hôm nay, sau khi hoàng hậu thấy biểu hiện của Triệu Khả Nhân, lại càng thấy Triệu Khả Nhân thật sự là không tao nhã. Vì thế, bà chau mày, nói,“Triệu tiểu thư, chẳng lẽ ngươi còn chưa làm được bài thơ?”

”Không phải.” Nghe hoàng hậu nói, Triệu Khả Nhân vội vã mở miệng nói, “Thần nữ đã làm xong rồi.”

”Nếu đã làm xong rồi, vậy thì hãy đọc ra đi!” Hoàng hậu rất không kiên nhẫn nhìn Triệu Khả Nhân.

Thấy được hoàng hậu không thích mình, Triệu Khả Nhân vô cùng buồn bã. Thái tử ở bên cạnh vẫn luôn im lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng, vô cùng ôn nhu nói, “Triệu tiểu thư, không cần phải gấp, nàng chỉ cần đọc bài thơ nàng làm lên là được rồi.”

Nghe thái tử nói, hoàng hậu rất không vui nhìn hắn một cái. Sau khi nhận được cảnh cáo, thái tử cũng không dám nói gì nữa.

Còn Triệu Khả Nhân, sau khi nghe được thái tử an ủi, tâm tình thoáng chốc tốt lên. Nàng cảm thấy, dù hoàng hậu không thích nàng thì cũng không sao, chỉ cần thái tử thích nàng là được rồi! Phải biết rằng, vừa rồi hoàng thượng cũng đã nói, tuyển phi yến lần này là do các vị hoàng tử tự mình lựa chọn, chỉ cần thái tử thích mình, vậy không phải là được rồi sao? Vừa nghĩ đến đều này, Triệu Khả Nhân lập tức trở nên phấn chấn, vẻ ủ rũ vừa rồi cũng bay biến. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chứa chan tình ý nhìn thái tử. Thấy được ánh mắt của Triệu Khả Nhân, thái tử cũng rất ôn nhu nhìn lại nàng.

Động tác của thái tử và Triệu Khả Nhân vô cùng kín đáo, nên không có ai nhìn thấy, ngoài trừ người vẫn luôn chú ý đến bọn họ là Tần Y Miểu. Sau khi thấy một màn này, Tần Y Miểu thật sự giận không chỗ phát tiết. Triệu Khả Nhân này thật sự ti tiện, lại dám quyến rũ thái tử điện hạ lộ liễu như vậy, thật không biết xấu hổ!

Thế nhưng, oán niệm của Tần Y Miểu rất rõ ràng là không ảnh hưởng đến Triệu Khả Nhân. Sau khi được thái tử an ủi, Triệu Khả Nhân hít một hơi thật sâu, mở miệng ngâm,

”Xuân thủy mãn tứ trạch,

Hạ vân đa kỳ phong.

Thu nguyệt dương minh huy,

Đông lĩnh tú hàn tùng.”

Thật ra, Triệu Khả Nhân làm bài thơ này, cũng là một bài thơ hay. Bài thơ này nói về cảnh sắc bốn mùa trong một năm, xuân hạ thu đông đều có, và còn xảo diệu đưa từ nguyệt (trăng) vào trong bài thơ, khiến cho người nghe không có cảm giác đột ngột.

Bốn mùa trong năm trong bài thơ được tả rất hình tượng, khi gió xuân thổi đi băng tuyết lạnh lẽo, dòng nước mùa xuân báo hiệu cho con người xuân đã về trên khắp đất trời; Áng mây ngày hạ khi thì ngừng trôi, khi thì phiêu tán vội vàng, như kỳ phong chợt nổi, muôn hình vạn trạng. Ánh sáng và hình ảnh, sắc thái và đường nét, hình dáng và trạng thái, không lúc nào không biến hóa, khiến người ta hoa mắt hỗn loạn, say mê; Mùa thu tự nhiên là mùa khiến người ta khó quên, và khiến người ta tiêu hồn nhất là ánh trăng sáng ngời trong đêm mùa thu, gió mát từ xa thổi tới, dưới ánh trăng, tất cả cảnh vật đều được phủ lên một sắc thái mê ly; Mùa đông lạnh lẽo tiêu điều, thế nhưng một cây tùng trên ngọn núi cao đã mang đến sức sống cho đất trời. Trong một bài thơ đã tả hết bốn mùa trong năm, quả thật là một bài thơ hay.

Sau khi Triệu Khả Nhân ngâm thơ xong, mọi người cũng khen vài câu, nhưng, nói thật sự, cũng không hề gây được xôn xao gì lớn. Chẳng qua là, thật ra là do vận khí của Triệu Khả Nhân không tốt, nếu thơ của Triệu Khả Nhân được làm trước thơ của Tần Y Miểu, thì sẽ gây được náo động. Còn ở đây, sau khi nghe xong thơ của Triệu Khả Nhân, đối với một bài thơ hay như vậy, mọi người lại không có cảm giác gì lớn lắm. Vì thế mới nói, thứ tự biểu diễn là vô cùng quan trọng, từ việc này cũng có thể thấy rõ được.

Hoàng thượng khen ngợi tượng trưng vài câu, rồi cho Triệu Khả Nhân về lại vị trí của mình. Với kết quả như vậy, tuy đã sớm nghĩ tới, nhưng Triệu Khả Nhân vẫn có chút buồn bã. Thế nhưng, chỉ cần nghĩ đến thái tử, tâm tình của nàng lập tức tốt lên.

Triệu Tùng có mặt ở đó, lúc này cũng vô cùng khẩn trương, ông ta thấy bài thơ của Khả Nhân cũng rất hay. Nhưng vì bị so sánh với thơ của Tần Y Miểu, nên mới ở thế hạ phong, nếu Triệu Khả Nhân ngâm thơ trước Tần Y Miểu, nhất định mọi người sẽ nhìn nàng bằng ánh mắt khác, Vân Y Y không phải cũng như thế sao? Nghĩ đến điều này, Triệu Tùng hết sức tiếc nuối. Xem ra nữ nhi của mình không thể đứng đầu ở vòng thi này rồi.

Triệu Tùng lúc này, đã hoàn toàn quên mất một nữ nhi khác của mình. Hoặc giả nói, trước giờ ông ta không có ký thác hi vọng ở Triệu Khả Nhiên! Theo ông thấy, người xuất sắc như Khả Nhân cũng không thể nổi bật được, vậy thì Triệu Khả Nhiên người trước giờ vẫn luôn thua kém Khả Nhân lại càng không thể thắng được. Tuy biết tại thọ yến ở Tần quốc công phủ, Khả Nhiên đã có biểu hiện rất tốt, nhưng rốt cuộc là không phải ông chính mắt nhìn thấy, hơn nữa bình thường Triệu Khả Nhiên cũng không có gì hơn người, vì thế Triệu Tùng không có chút hi vọng gì ở Khả Nhiên.

Đối với thơ của những tiểu thư kế tiếp, mọi người cũng không có hi vọng gì lớn. Dù sao thơ của Tần Y Miểu làm quả thật quá hay rồi, muốn vượt qua nàng ấy, là rất khó. Vì thế lúc những tiểu thư tiếp theo ngâm thơ, mọi người cũng không để tâm. Qua không bao lâu, cuối cùng cũng đến lượt Triệu Khả Nhiên.

Thấy đã đến lượt mình, Triệu Khả Nhiên cũng không chút hoang mang bước ra, hành lễ với hoàng thượng nửa lễ. Tuy lễ số rất chu toàn, nhưng không biết vì sao, luôn có cảm giác có chút nhàn nhạt, tựa như không có quan tâm điều gì cả. Tư Đồ Húc vẫn luôn lén quan sát Triệu Khả Nhiên, sau khi thấy hành động của Triệu Khả Nhiên, thì không nhịn được cười, lắc đầu, thật không hổ là “Vật nhỏ”, dù ở tình huống như vậy, mà vẫn duy trì được sự thản nhiên như vậy, không hề căng thẳng chút nào.

Nhìn Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Lăng Chí mở miệng cười nói, “Văn quận chúa, vẫn luôn nghe được văn tài xuất chúng của ngươi, bài thơ vịnh mai tại thọ yến của Tần lão phu nhân, không có một chữ mai, nhưng lại thể hiện “mai” trong khắp bài thơ. Hôm nay, nhân cơ hội này, trẫm thật muốn xem thử bản lĩnh của ngươi.

Sau khi nghe Tư Đồ Lăng Chí nói, sắc mặt của Triệu Khả Nhiên một chút cũng không thay đổi, vẫn thản nhiên như cũ trả lời, “Tạ hoàng thượng khích lệ, thần nữ không dám nhận.”

Sau khi nghe hoàng thượng nói, các đại thần ở phía dưới bỗng nhớ ra, sở dĩ Văn quận chúa được phong làm quận chúa, hơn nữa là phong hào “Văn”, không phải là vì văn tài xuất chúng của nàng sao? Chẳng qua là, đối với điều này, mọi người đều không dám xác định, dù sao tại thọ yến của Tần lão phu nhân, mọi người đều không có tận mắt chứng kiến. Vì thế, đối với biểu hiện của Triệu Khả Nhiên mọi người vẫn rất hiếu kỳ. Không biết lời đồn rốt cuộc là có thật hay không, Triệu Khả Nhiên có thật sự đánh bại kinh thành đệ nhất tài nữ Tần Y Miểu về mặt văn tài hay không?

”Ha ha ha.” Sau khi nghe lời nói khiêm tốn của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Lăng Chí mở miệng cười nói, “Văn quận chúa không cần quá khiêm nhường.”

Thấy Tư Đồ Lăng Chí tán thưởng Triệu Khả Nhiên, lại nhìn thấy vẻ lạnh nhạt toát ra từ Triệu Khả Nhiên, hoàng hậu chỉ cảm thấy như tắc nghẹn trong cổ họng, vô cùng không thoải mái. Vì vừa thấy Triệu Khả Nhiên, thì tựa như là nhìn thấy Tiêu Tiểu Tiểu đã chết vậy, hai người đều đáng ghét như nhau, dường như không có chuyện gì có thể làm cho bọn họ hứng thú. Thế nhưng, lại có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hoàng thượng. Điều này thật khiến người ta căm ghét!

Vừa nghĩ đến cái người đã chết, hoàng hậu đã cau mày mở miệng nói, “Được rồi, Văn quận chúa, ngươi cũng đừng khiêm tốn nữa, hãy đọc thơ mình làm trước đi! Phải biết rằng, sau ngươi vẫn còn người phải thi nữa đó! Đừng làm lỡ thời gian của người khác.”

Nghe lời nói của hoàng hậu, Tư Đồ Lăng Chí cảm thấy hết sức bất mãn, nhưng ông ta cũng biết, dưới tình huống như thế này, không thích hợp để mình nói, vì thế chỉ chau mày cảnh cáo nhìn hoàng hậu một cái

Ở phía dưới, sau khi Tư Đồ Húc nghe hoàng hậu nói, thì cảm thấy vô cùng bất mãn. Xem ra hoàng hậu thật là quá nhàn rỗi rồi, nếu không thì, sao lại có thời gian nói này nói nọ! Xem ra, mình thật sự phải cho bà ta một số việc để làm mới được.

Còn Triệu Khả Nhiên thì sao! Nghe hoàng hậu nói, Triệu Khả Nhiên không hề tức giận, chỉ là nhàn nhạt nhìn hoàng hậu một cái rồi nói, “Thật ra, thần nữ không làm thơ, mà là làm một bài từ.”

Nhìn Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Lăng Chí lại rất hiền từ nói, “Ha ha ha, vậy trẫm phải rửa tai lắng nghe rồi.”

Triệu Khả Nhiên cũng không do dự, trực tiếp mở miệng ngâm,

”Minh nguyệt kỷ thì hữu,

Bả tửu vấn thanh thiên.

Bất thiên thiên thượng cung khuyết,

Kim tịch thị hà niên?

Ngã dục thừa phong quy khứ,

Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,

Cao xử bất thắng hàn.

Khởi vũ lộng thanh ảnh,

Hà tự tại nhân gian!

Chuyển chu các, đê khỉ hộ, chiếu vô miên.

Bất ứng hữu hận,

Hà sự trường hướng biệt thì viên?

Nhân hữu bi hoan ly hợp,

Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,

Thử sự cổ nan toàn.

Đãn nguyện nhân trường cửu,

Thiên lý cộng thiền quyên.”

Lúc Triệu Khả Nhiên vừa mở miệng, toàn trường đều trở nên lặng ngắt như tờ, ngay cả khi nàng nói xong, toàn trường vẫn lặng ngắt như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.