Đích Trưởng Nữ

Chương 103: Chương 103: Mọi người mưu tính




Edit: Cáo

“Ý của ngươi là?” Triệu Khả Nhân nghe Nhàn Lạc nói thì thông suốt, mắt sáng ngời.

Nhàn Lạc gật đầu, “Tiểu thư, nữ nhân quan trọng nhất chính là được gả cho một nam nhân tốt. Chỉ cần tương lai tiểu thư gả cho một người có địa vị cao thì sợ gì kém đại tiểu thư đâu.”

“Đúng vậy a!” Nhàn Vân tự biết lúc nãy mình nói sai nên cũng vội tiếp lời: “Tiểu thư, bây giờ thái tử đang coi trọng người, tương lai người có thể làm thái tử phi, thậm chí trở thành hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, lúc đó đại tiểu thư bất quá cũng chỉ là một quận chúa nho nhỏ có gì đặc biệt hơn người chứ, địa vị của tiểu thư nhất định sẽ cao gấp vạn lần đại tiểu thư nha!”

Sấc mặt Triệu Khả Nhân trở nên tốt hơn sau khi nghe Nhàn Vân nói: “Đó là, hiện tại thái tử coi trọng ta, chỉ cần ta lên làm thái tử phi thì tương lai quận chúa nho nhỏ Triệu Khả Nhiên kia nhất định phải hành lễ với ta.”

Triệu Khả Nhân chỉ cần nghĩ đến tình huống như vậy liền không nhịn được đắc ý, tựa hồ còn tưởng tượng ra cảnh nàng áp bức Triệu Khả Nhiên.

Nhàn Lạc thấy Triệu Khả Nhân dường như đã bình tĩnh lại, nói: “Cho nên nói, tiểu thư, việc chúng ta cần làm nhất bây giờ không phải là ở trong phòng này tức giận, người cũng biết chuyện của đại tiểu thư đã như đinh đóng cột, chính là hoàng thượng hạ thánh chỉ, cho dù chúng ta tức giận đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được gì.”

Triệu Khả Nhân nghe Nhàn Lạc phân tích thì gật đầu: “Ngươi nói không sai, chuyện quan trọng nhất ta nên làm bây giờ không phải là ở đây sinh khí, mà hẳn là phải nghĩ biện pháp giải quyết hôn ước của ta, sau đó nhận lời cầu thân của thái tử, đến lúc đó để xem Triệu Khả Nhiên còn có gì đắc ý không.”

“Đúng vậy, tiểu thư.” Nhàn Vân cũng nói, “Người cũng biết, tương lai người nhất định sẽ là thái tử phi a! Vị trí này nữ tử khắp thiên hạ đều mong có được, đến lúc đó người cũng không cần phải hâm mộ đại tiểu thư!”

Vốn là tâm tình Triệu Khả Nhân đã tốt hơn nhưng khi nghe câu nói cuối của Nhàn Vân thì tức giận đập bàn: “Ngươi đang nói gì? Ta cần hâm mộ ả Triệu Khả Nhiên sao? Nàng ta có gì hơn người, chỉ là một quận chúa thôi mà ta cần hâm mộ ả sao?”

Nhàn Lạc vui sướng khi người gặp họa, liếc mắt nhìn Nhàn Vân một cái, phụ họa nói: “Đúng thế, tương lai tiểu thư là thái tử phi, địa vị này so với quận chúa càng tôn quý hơn, tiểu thư làm sao có thể hâm mộ đại tiểu thư chứ?”

Triệu Khả Nhân hung hăng trừng mắt Nhàn Vân. Nhàn Vân trong lòng cảm thấy ủy khuất, nàng không biết mình đã nói sai cái gì, không ngờ lại chọc giận tiểu thư. Gần đây tiểu thư luôn tỏ vẻ chán ghét nàng, mà Nhàn Lạc còn thường xuyên châm ngòi nổ, khiến nàng cảm thấy rất hận Nhàn Lạc.

Lúc này, người bất mãn Triệu Khả Nhiên được phong quận chúa ở trấn bắc hầu phủ không chỉ có một mình Triệu Khả Nhân, mà so với Triệu Khả Nhân còn phẫn nộ hơn nữa.

Bên trong Thanh Hương cư của Lý Phỉ Nhi, sắc mặt mọi người cũng không tốt lắm, nhất là Lý Phỉ Nhi sau khi trở lại Thanh Hương cư sắc mặt liền âm u, không tươi cười được một chút.

Trong đại sảnh ở Thanh Hương cư, Lý Phỉ Nhi, Triêu Dũng, Chu thị, còn có hai con của Triệu Dũng đều ngồi ở đây, nhưng không một ai mở miệng nói chuyện, không khí trầm mặc không ngừng lan ra khắp phòng.

“Nương, đây là chuyện gì đang xảy ra chứ?” Triệu Dũng mở miệng trước, đánh vỡ không khí trầm mặc. “Vì sao mọi người chỉ đi tham gia cung yến trở về, Triệu Khả Nhiên liền được phong làm quận chúa?”

Nghe Triệu Dũng hỏi, sắc mặt Lý Phỉ Nhi càng trở nên khó coi: “Ta làm sao biết được, nếu ta biết thì đã không trơ mắt nhìn nó trở thành quận chúa.”

“Chẳng lẽ Triệu Khả Nhiên chỉ bằng một bài thơ mà được phong quận chúa, hơn nữa lại còn là phẩm giai cao như thế sao?” Triệu Dũng cau mày, “Như vậy có khác gì trò đùa đâu.”

Lý Phỉ Nhi cũng kinh nghi bất định: “Tâm tư hoàng thượng thế nào chúng ta căn bản không thể đoán ra, ta sợ chính là hoàng thượng đang tính đến chuyện muốn ai kế thừa tước vị.”

Triệu Dũng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng: “Chẳng lẽ hoàng thượng muốn can thiệp chuyện chọn thế tử của trấn bắc hầu phủ chúng ta ư? Trong lòng hoàng thượng đã định người nào rồi sao?”

Lý Phỉ Nhi lắc đầu: “Này ta cũng không rõ lắm, tuy lúc ở yến hội hoàng thượng có nói qua chuyện chọn thế tử của trấn bắc hầu phủ chúng ta nhưng ta tin người sẽ không can thiệp, còn ý tứ của người là gì thì ta không biết.”

Triệu Dũng nghĩ nghĩ một lát rồi lại nói: “Chỉ cần hoàng thượng không can thiệp, chúng ta liền còn có cơ hội.”

“Nhưng là, chúng ta hiện tại không biết dụng ý của hoàng thượng.” Lý Phỉ Nhi cau mày: “Hoàng thượng không lý do liền phong Triệu Khả Nhiên làm quận chúa, mà lại là nhất phẩm, rốt cục là có ý gì?”

Đứa con trai 10 tuổi của Triệu Dũng – Triệu Khả Lễ luôn trầm mặc nãy giờ cũng mở miệng: “Kỳ thực nhiều lúc chúng ta suy nghĩ quá phức tạp mà thôi, mọi người vì sao lại cảm thấy chuyện này là do hoàng thượng có dụng ý khác đây?”

“Con có ý gì?” Lý Phỉ Nhi hỏi. Bà luôn biết rằng tôn tử của mình rất thông minh, thậm chí còn hơn cả con trai Triệu Dũng. Bình thường nó rất ít khi lên tiếng nhưng chỉ cần mở miệng thì khẳng định là nói trúng vấn đề mấu chốt.

Triệu Khả Lễ nghĩ giải thích: “Nếu hoàng thượng thật là muốn để đại bá được kế thừa tước vị thì căn bản không cần quanh co như vậy, chỉ cần trực tiếp hạ thành chỉ là được rồi. Còn nếu hai người cảm thấy đây là hoàng thượng ám chỉ tổ phụ cho đại bá kế vị thì càng không có khả năng. Muốn đề cao thân phận của đại bá thì hai người cũng biết Khả Nhân tỷ mới là lựa chọn tốt nhất không phải sao? Ai mà không biết, bình thường Khả Nhân tỷ tuyệt đối mạnh hơn Khả Nhiên tỷ nhiều.”

Nghe Triệu Khả Lễ phân tích, Lý Phỉ Nhi tỉnh ngộ: “Cho nên ý của con là hoàng thượng làm như vậy không hề muốn can thiệp gì cả, phải không?”

Triệu Khả Lễ gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta chỉ là nghĩ nhiều mà thôi. Kỳ thực Khả Nhiên tỷ lên làm quận chúa không ảnh hưởng lớn lắm, phải là Khả Nhân tỷ làm quận chúa thì chúng ta mới cần phải sốt ruột.”

“Ta không rõ lắm, hai đứa nó là tỷ muội, ai làm quận chúa thì đối với Triệu Tùng mà nói không phải là giống nhau sao?” Triệu Tùng thắc mắc.

“Không giống nhau. Cha cũng biết, từ nhỏ đến lớn, đại bá và đại bá mẫu yêu thương Khả Nhân tỷ nhất, đó là bởi vì Khả Nhân tỷ vô luận là ngoại hình hay tài học đều xuất chúng, đồng thời bọn họ lại xem nhẹ Khả Nhiên tỷ. Cha ngẫm mà xem, Khả Nhiên tỷ đối với bọn họ làm sao có thể chân chính thân cận đi lên được?”

“Ý của con là nói --” Lý Phỉ Nhi nói: “Kỳ thực Triệu Khả Nhiên cùng phụ mẫu nó cũng không thân cận, phải không?”

“Vâng.” Triệu Khả Lễ tiếp tục nói: “Con người cũng có cảm tình như động vật mà thôi, ai đối với mình tốt hay không tốt đều cảm giác được. Cho nên nói bình thường đại bá và đại bá mẫu xem nhẹ Khả Nhiên tỷ, tỷ ấy cũng sẽ rõ, vì vậy tuyệt đối bọn họ không thể thân cận nhanh như vậy được.”

Không thể không nói Triệu Khả Lễ tuy rằng nhỏ tuổi nhưng tâm cơ lại không hề nhỏ, hơn nữa khả năng quan sát thật tốt, đối với chuyện này vẫn là hiểu rõ ràng như vậy.

“Thế chúng ta bây giờ phải làm gì?” Lý Phỉ Nhi hỏi. tuy rằng hỏi một đứa nhỏ 10 tuổi nghe qua có vẻ hoang đường nhưng bà biết Khả Lễ không phải đứa trẻ bình thường, tâm tư kín đáo của hắn tuyệt đối còn hơn mỗi một người lớn ở đây.

“Chúng ta bây giờ nên làm không phải là đối phó Khả Nhiên tỷ mà là tìm cách thân cận nàng.” Triệu Khả Lễ mỉm cười: “Triệu Khả Nhiên thực sự không đơn giản như bề ngoài chúng ta vẫn thấy đâu.”

“Ý con là gì?” Triệu Dúng không hiểu: “Ý con nói kỳ thực Triệu Khả Nhiên tầm ngầm ẩn dấu một tay chống lưng sao?”

Triệu Khả Lễ gật đầu: “Từ sự tình lần này có thể thấy, sau lưng đường tỷ nhất định là một nhân vật lớn mới có khả năng đưa tỷ ấy lên vị trí này.”

“Cái gì?” Lý Phỉ Nhi chấn động: “Con nói Triệu Khả Nhiên có người chống lưng ư? Chính là người kia đã đưa nàng lên ví trí này?”

“Đúng thế.” Triệu Khả Lễ nói: “Bằng không, không có khả năng chỉ vì một bài thơ hay mà được phong nhất phẩm quận chúa, như thế khác gì trò đùa. Cho nên hiện tại việc chúng ta cần làm nhất là thân thiết với Khả Nhiên tỷ một chút. Nếu không giao hảo sợ rằng tỷ ấy sẽ trở mặt, con có cảm giác Khả Nhiên tỷ so với đại bá còn lợi hại hơn. Bởi tâm tư của tỷ ấy con thực không đoán nổi.”

“Được rồi, quyết định như thế đi.” Lý Phỉ Nhi quay đầu nhìn Chu thị và Triệu Khả Bình: “Chu thị, Khả Bình, các con có thời gian thì đi tìm Triệu Khả Nhiên trò chuyện một chút, nhất định phải tận lực mượn sức con bé đó, hiểu chưa?”

Chu thị vẫn lẳng lặng nghe, thấy Lý Phỉ Nhi nhắc tên mình cũng lập tức đáp lại: “Con đã biết ạ.”

Lý Phỉ Nhi gật đầu, chuyển sang chuyện khác: “Đúng rồi, Dũng Nhi, Chu thị, ta còn có chuyện muốn cùng hai con thương lượng.”

Triệu Dũng thập phần cung kính nói: “Nương có chuyện gì hãy nói đi ạ, con xin nghe.”

Lý Phỉ Nhi liếc nhìn Khả Bình sau đó nói: “Khả Bình là trưởng nữ của các con, tuy còn chưa đến tuổi cập kê nhưng lúc này định ra hôn sự cũng không phải quá sớm, trong lòng ta đã có quyết định nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến các con một chút, dù sao đây cũng là nữ nhi của các con.”

Triệu Dũng cùng Chu thị nhìn nhau, Triệu Dũng nói: “Không biết mẫu thân đã nhìn trúng công tử nhà ai?’

Không chỉ có Triệu Dũng và Chu thị, ngay cả Triệu Khả bình cũng thực mong chờ nhìn Lý Phỉ Nhi. Triệu Khả Bình biết nàng còn nhỏ tuổi nhưng nếu thật sự chỉ định ra hôn ước thì nàng cũng không để ý mình con nhỏ. Nàng biết tổ mẫu sẽ không hại nàng, cho nên nàng thật muốn biết tổ mẫu sẽ chọn người nào cho mình.

Lý Phỉ Nhi cười đắc ý: “Này cũng phải là công tử gì. Các con xem, ngay cả Triệu Khả Nhân có thể cùng Trung Nghĩa hầu phủ định ra hôn ước, Khả Bình của chúng ta so ra cũng không kém, ta đã cùng Mị Nhi bàn tốt rồi, muốn gả Khả Bình cho Vân Vương, nàng cũng đã đồng ý.”

“Thật vậy ư?” Triệu Dũng cùng Chu thị còn chưa nói, Triệu Khả Bình đã kinh hỉ mở miệng. Kỳ thực, từ nhỏ nàng đã thích Vân Vương. Lại nói nàng cũng Vân Vương cũng là thanh mai trúc mã. Từ nhoe, nàng thường xuyên tiến cung, nàng không chỉ thích Vân Vương mà còn thích cả cuộc sống xa hoa trong hoàng cung. Nàng luôn muốn gả cho Vân Vương nhưng lại không có biện pháp, hiện tại nghe thấy nguyện vọng của chính mình sẽ thành hiện thực, tâm tình của nàng thật tốt.

Nhìn bộ dáng kinh hỉ như vậy của Triệu Khả Bình, Lý Phỉ Nhi biết bản thân mình đã làm đúng, bà cười với Triệu Khả Bình: “Đương nhiên là thật, tổ mẫu khi nào có lừa gạt con? Thế nào? Con không vui sao? Nếu con không thích thì tổ mẫu liền…”

Lý Phỉ Nhi còn chưa nói xong, Triệu Khả Bình cũng đã vội ngắt lời: “Tổ Mẫu, con đâu có nói qua là không thích a!”

Triệu Khả Bình cũng biết Lý Phỉ Nhi cố tình nói vậy nhưng nàng lại không nhịn được mở miệng. Thấy Triệu Khả Bình nói vậy, Lý Phỉ Nhi cũng cười nói: “Một khi đã như vậy, thì cứ định như thế đi. Mị Nhi nói, chờ nàng tìm cơ hội bẩm báo hoàng thượng là có thể định xuống, các con không có ý kiến gì thì cứ quyết định như thế.”

Lý Phỉ Nhi giải quyết dứt khoát, không để ai có ý kiến gì nữa. Triệu Dũng cùng Chu thị nhìn nhau, cười khổ, kỳ thực trong lòng bọn họ không đồng ý hôn sự này, nhưng thấy thái độ Lý Phỉ Nhi kiên quyết như vậy, hơn nữa lại rất cao hứng, bọn họ không biết phải làm gì mới tốt. Bọn họ không hy vọng nữ nhi gả vào hoàng cung, dù sao cửa cung cũng như biển sâu. Nhưng dưới tình huống như thế này, bọn họ căn bản không thể làm gì.

Triệu Khả Lễ nhìn thoáng qua cha mẹ cùng tỷ tỷ, vẫn là vô cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi. Thật ra hắn cùng cha mẹ có suy nghĩ giống nhau nhưng căn bản không thể ngăn cản, cho nên chỉ yên lặng thở dài.

Buổi tối trong yến tiệc trung thu, mọi người ai nấy đều cười, còn không quên chúc mừng Triệu Khả Nhiên. Nhưng có mấy người cười thật tâm, mấy người cười giả lả, Triệu Khả Nhiên đều thập phần rõ ràng.

Bất quá, Triệu Khả Nhiên cảm thấy kì quái nhất là thái độ của nhà Triệu Dũng. Theo lý mà nói, nàng lên làm quận chúa, bọn họ phải bất mãn mới đúng, nhưng nàng không nghĩ tới một nhà nhị thúc lại không có biểu hiện bất mãn gì, lại thật cao hứng chúc mừng nàng. Hơn nữa, nàng cũng không cảm nhận được tia địch ý nào mà Chu thị cùng Triệu Khả Bình như là muốn lấy lòng nàng. Điểm này khiến nàng không hiểu nổi nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, một hồi đến phòng rửa mặt chải đầu, Triệu Khả Nhiên cũng đã thấy thật mệt mỏi, không phải là thân thể mệt mỏi mà là mệt mỏi tinh thần, cho nên nàng liền kêu Thi Hương cùng Lung Nhi ra ngoài.

Triệu Khả Nhiên nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không ngủ được. Nàng cảm thấy tựa hồ rất mệt nhưng lại không buồn ngủ chút nào. Hơn nữa hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện, nàng giống như đang nhớ Tư Đồ Húc. Lại nói, mới vài ngày nàng không được gặp Tư Đồ Húc mà thôi, nhưng không biết vì sao, nàng lại cảm thấy thời gian trôi qua thật dài.

Đang một mảnh yên tĩnh, đột nhiên truyền đến âm thanh “lạch cạch”, tựa hồ là cửa sổ vừa mở ra. Nghe thấy âm thanh này, Triệu Khả Nhiên liền ngồi dậy trên giường, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng mình mong nhớ nhưng lại không thấy gì cả.

Triệu Khả Nhiên chưa từ bỏ ý định, liền xuống giường khoác them chiếc áo, ngay cả giày cũng không đi vào, chạy đến bên cửa sổ nhưng lại không thấy bóng người nào. Triệu Khả Nhiên thử nhẹ giọng lên tiếng: “Húc”.

Nhưng đáp lại nàng cũng chỉ là một mảnh yên tĩnh, Triệu Khả Nhiên thật sự thất vọng cúi đầu, xem ra vừa rồi chỉ là gió thổi mà thôi, là do nàng suy nghĩ nhiều quá. Bát quá, nàng đã quen có hắn làm bạn, chỉ cần nghe tiếng gió thổi cỏ, nàng cũng tưởng rằng hắn đến. Kỳ thực ngẫm lại, hôm nay là trung thu, hắn giờ này hẳn là ở trong cung, làm sao có thể đến đây chứ. Với lại hai người đã nói trước rằng thời gian này không gặp nhau để tránh sinh nhiều chuyện.

Triệu Khả Nhiên buồn cười lắc đầu, nàng vốn không buồn ngủ, giờ phút này lại càng không ngủ được. Nàng lẳng lặng đứng bên của sổ ngắm nhìn ánh trăng sáng mượt ngoài kia. Bất tri bất giác lâm vào trầm từ, miệng thì thào kêu tên Tư Đồ Húc, trong lòng còn nghĩ nếu giờ này hắn có thể bên nàng thì thật tốt.

“Như thế nào, đang nhớ ta sao?” Đột nhiên một bóng dáng màu trắng xuất hiện phía sau Triệu Khả Nhiên, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu phát ra tiếng cười.

Triệu Khả Nhiên hoảng hốt, thân mình cứng đờ nhưng một cỗ hương quen thuộc truyền đến, nàng lập tức thả lỏng, cũng không quay đầu lại, chính là nhẹ nhàng nói: “Húc, thiếp nhớ chàng, thật sự rất nhớ chàng.”

Tư Đồ Húc nghe được lời nói của Triệu Khả Nhiên thì thập phần mừng rỡ, cho đến nay đều là hắn chủ động, vật nhỏ trong lòng sẽ bị động nhận lấy, nhưng hiện tại hắn lại được vật nhỏ đáp lại, chẳng phải nói hắn nỗ lực bao lâu này đã có hiệu quả sao?

Kỳ thực, hắn đã tới phòng nàng từ lâu, lúc trước bọn họ đã ước định sẽ không gặp nhau ở trấn bắc hầu phủ, hắn không thể đêm khuya đến nhìn nàng như lúc trước nhưng hắn thật sự không nhịn được, vẫn là muốn gặp nàng một chút.

Nhưng không nghĩ tới nàng nhìn thật mệt mỏi, cho nên hắn cũng không để nàng nhìn thấy hắn, định chờ vật nhỏ của hắn ngủ sau đó nhìn nàng một lát rồi trở về. Thế nhưng gió thổi cửa sổ một chút, nàng lại nghĩ là hắn đến. Vốn lúc đó hắn đã muốn ra ngoài nhưng không hiểu sao hắn lại muốn xem nàng có bao nhiêu để ý đến hắn, cho nên liền nhịn xuống không có xuất hiện.

Kết quả, hắn thế nhưng thấy được vật nhỏ nhớ hắn như thế, nhìn thấy nàng đứng bên cửa sổ ngắm trăng, miệng kêu tên hắn, trong lòng hắn mừng rỡ như điên, liền đi ra ngoài.

Hai người cứ lẳng lặng đứng như vậy, hưởng thụ thời khắc yên tình này.

Qua hồi lâu, Triệu Khả Nhiên mới nói: “Húc, chàng khi nào thì đến? Sao thiếp không có phát hiên ra chàng?”

Tư Đồ Húc gợi lên ý cười, nói: “Đã đến sớm, chính là không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi, vốn muốn chờ nàng ngủ, sau đó ra ngắm nàng một chút rồi trở về.”

Triệu Khả Nhiên nghe Tư Đồ Húc nói thì mặt liền đỏ, nói như vậy, biểu hiện lúc nãy của nàng không phải hắn đã thấy hết rồi sao? Triệu Khả Nhiên cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, đầu cúi càng lúc càng thấp.

Thấy Triệu Khả Nhiên thẹn thùng, Tư Đồ Húc nhẹ nói: “Ta thật cao hứng, nhìn nàng để ý đến ta, ta rất vui, cho nên nàng không cần ngượng.”

Triệu Khả Nhiên nhẹ tránh thoát vòng ôm của Tư Đồ Húc, quay đầu hung hăng trừng mắt với hắn: “Cũng không phải chàng xấu mặt, chàng đương nhiên sẽ không ngượng.”

Triệu Khả Nhiên tự cho là bộ dáng hiện tại của nàng rất hung ác nhưng trong mắt Tư Đồ Húc lại vô cùng đáng yêu. Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt to đang cho rằng rất hung ác trừng hắn, mê hoặc như vậy, hẳn là không có nam tử nào có thể bình tĩnh được.

Tư Đồ Húc đương nhiên cũng không nhịn được, cánh tay dài của hắn chanh chóng chuyển đến vòng eo Triệu Khả Nhiên, ôm nàng vào lòng, tay còn lại thì bám trụ gáy nàng, hơi cúi đầu xuống, đôi môi lạnh như băng của hắn phủ xuống phấn môi của nàng, thật cẩn thật đưa lưỡi liếm đôi môi đang khép chặt của nàng.

Triệu Khả Nhiên hơi sửng sốt, miệng hé mở, Tư Đồ Húc nhân cơ hội đưa lưỡi vào trong khoang miệng của nàng, bắt đầu triền miên cũng với lưỡi thơm tho của nàng. Dần dần, ánh mắt Triệu Khả Nhiên trở nên mông lung, trong đầu trống rỗng, chỉ biết theo đầu lưỡi Tư Đồ Húc khởi vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.