Đích Trưởng Nữ

Chương 230: Chương 230: Nữ tử thần bí




Nghe Triệu Khả Nhiên nói Trần ma ma nhất thời sốt ruột, “Vương phi, cháu gái nô tỳ là nữ tử trong sạch, sao có thể làm nô tỳ trong vương phủ?”

“Trần ma ma, không lẽ ngươi xem bổn vương phi là ngốc tử mà đùa giỡn sao.” Triệu Khả Nhiên vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói, “Ban đầu bổn vương phi đã nói, ngươi muốn trở về đoàn tụ với người nhà, bổn vương phi có thể thành toàn ngươi, nhưng ngươi nói không cần. Sau đó, ngươi kiên trì muốn cháu gái của ngươi đến, bổn vương phi cũng đồng ý. Hiện tại ngươi lại nói, ngươi không muốn cháu gái ngươi vào phủ làm nô tỳ. Vậy ngươi chính là đùa giỡn với bổn vương phi rồi.”

“Vương phi, nô tỳ không có, nô tỳ, nô tỳ không dám.” Nghe Triệu Khả Nhiên lên án, Trần ma ma vội vàng mở miệng cầu xin tha thứ.

“Trần ma ma, ngươi nói, cô cháu gái này của ngươi vào vương phủ, vì cái gì chứ?” Ánh mắt Triệu Khả Nhiên sắc bén nhìn người quỳ dưới đất, “Ngươi chẳng qua chỉ là một nô tài mà thôi, nếu cháu gái ngươi không muốn vào phủ làm nô tỳ, thì nàng chính là tự tiện xông vào vương phủ rồi. Phải biết, đây chính là tử tội!”

“Không có, không có, nô tỳ nào dám làm chuyện như vậy!” Nghe Triệu Khả Nhiên đem tội danh giáng xuống đầu, Trần ma ma vô cùng nóng nảy, bà vội vã mở miệng nói, “Vương phi, cháu gái nô tỳ là đến làm nô tỳ.”

“Cô!” Y Lâm ở một bên vốn đã sợ ngây người, rốt cuộc lúc này mới phản ứng.

“Câm miệng.” Trần ma ma mở miệng quát lớn, “Có thể cho ngươi vào trong vương phủ làm nô tỳ, đó là vinh hạnh của ngươi, ngươi còn không mau khấu tạ vương phi.”

“Nhưng mà, cô. Người không phải là nói…”

“Câm miệng!” Trần ma ma trợn mắt nhìn Y Lâm một cái, sau đó nhỏ giọng cảnh cáo, “Nếu ngươi không muốn sống, vậy cứ tiếp tục nói.”

Nghe Trần ma ma nói, Y Lâm sợ hết hồn, nàng vội vã quỳ xuống dập đầu tạ ơn, “Nô tỳ tạ vương phi ân điển.”

“Ừ.” Triệu Khả Nhiên hài lòng gật đầu một cái, “Y Lâm, về sau ngươi chính là nô tỳ trong vương phủ , nhất định phải cố gắng làm việc, cho tới bây giờ trong vương phủ chúng ta không nuôi người nhàn rỗi.”

“Nô tỳ biết.” Nhìn dáng vẻ uy nghiêm của Triệu Khả Nhiên, trong lòng Y Lâm có chút sợ, vội vàng mở miệng trả lời.

“Đúng rồi, vương phi, vậy an bài Y Lâm đến chỗ nào đây?” Trần ma ma vội vàng mở miệng, “Vương phi, người mới gả vào vương phủ, bên cạnh khẳng định thiếu người chăm sóc. Bằng không để cho Y Lâm vào Du Nhiên Cư hầu hạ!”

Trần ma ma tính toán trong lòng, dù sao cũng là nô tỳ. Nếu có thể vào Du Nhiên Cư, vậy thì có thể gần quan được ban lộc.

Triệu Khả Nhiên dĩ nhiên là nhìn thấu suy nghĩ của Trần ma ma, nàng cười, sâu xa nhìn người còn quỳ trên đất, hiện tại đang mong đợi nhìn mình, “Trần ma ma, sao bổn vương phi lại không biết, thì ra chuyện an bài nô tỳ phải do ngươi quyết định! Xem ra ngươi thật sự muốn leo lên đầu của ta!”

“Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám.”

“Nếu không dám, vậy thì không được nói lung lung.” Triệu Khả Nhiên lạnh lùng nhìn Trần ma ma, “Còn nữa, trong Du Nhiên Cư không thiếu người. Cho dù là thật, vậy cũng không cần ngươi đến an bài. Bổn vương phi tuyệt đối không cho phép những người loạn thất bát tao tiến vào Du Nhiên Cư hầu hạ. Cháu gái ngươi vừa mới đến, liền muốn vào Du Nhiên Cư hầu hạ, xem ra tâm của nàng thật sự rất cao!” 

“Không có, không có, cháu gái nô tỳ tuyệt đối không dám có suy nghĩ khác.” Trần ma ma vội vàng giải thích, “Nàng chỉ muốn vào phủ tới làm bạn với nô tỳ mà thôi.”

“Nếu nói như vậy, vậy thì do bổn vương phi đến an bài!” Triệu Khả Nhiên khẽ mỉm cười, “Hiện tại nơi khác cũng không thiếu nha hoàn ngược lại trong phòng bếp còn thiếu một nha hoàn nhóm lửa. Vậy để cháu gái của ngươi đến phòng bếp làm nha hoàn đi!”

“Cái gì?” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Trần ma ma còn chưa mở lời, Y Lâm đã hoảng sợ, mặc dù nhà nàng không tính là gia đình giàu có, nhưng mà cũng được xem là có của cải. Hiện tại phải ở trong vương phủ làm nô tỳ nàng đã rất uất ức, bây giờ còn muốn nàng đến phòng bếp làm nha hoàn nhóm lửa, cái này sao nàng có thể chịu được!

“Thế nào, ngươi có ý kiến gì không?” Triệu Khả Nhiên nhàn nhạt nhìn nàng một cái.

Ánh mắt Triệu Khả Nhiên rất nhạt, không một chút cảm xúc. Nhưng ánh mắt nhìn xuống như thế phía dưới, Y Lâm lại cảm thấy mình giống như bị ép đến hít thở không thông, hơn nữa trong lòng tràn đầy cảm giác bị áp bức và sợ hãi, giống như chỉ cần mình nói sai một câu, vậy thì sẽ lâm vào chỗ vạn kiếp bất phục.

“Không có, không có, ta không có bất kỳ ý kiến.” Y Lâm khoát tay áo, vội vàng mở miệng trả lời.

“Xem ra lễ nghi ngươi học được không phải lợi hại nhất!” Triệu Khả Nhiên nhìn Trần ma ma, “Trần ma ma, nếu ngươi muốn cháu gái ngươi ở Húc vương phủ hảo hảo mà sinh tồn, vậy thì phải dạy nàng một chút lễ nghi mới tốt. Chẳng qua chỉ là một nha hoàn thôi, lại dám ở trước mặt bổn vương phi tự xưng ta. Lần này nể tình nàng là cháu gái ngươi, vi phạm lần đầu, cho nên bổn vương phi cũng không so đo. Nếu còn có lần sau, bổn vương phi nhất định sẽ nghiêm trị không tha.”

“Nô tỳ nhất định sẽ hảo hảo quản giáo Y Lâm, tuyệt đối sẽ không để cho nàng tái phạm.” Trần ma ma luôn miệng lên tiếng, chỉ sợ Triệu Khả Nhiên làm khó dễ.

“Tốt lắm, vậy các ngươi lui ra đi!” Triệu Khả Nhiên phất tay.

Được sự đồng ý, Trần ma ma vội vàng mang theo Y Lâm rời khỏi thiên sảnh.

“Tiểu vương phi của ta, nàng thật sự rất có bản lĩnh.” Tư Đồ Húc giơ ngón tay cái lên, mở miệng khích lệ, “Chỉ vài ba lời liền đuổi được người đi. Tốt lắm, hiện tại chúng ta nên đi thôi!”

“Chàng còn không biết xấu hổ mà nói.” Triệu Khả Nhiên liếc hắn một cái, “Không cần nói với ta, chàng nhìn không ra Trần ma ma, còn có cháu gái của bà đang suy nghĩ gì, chàng nhìn không ra sao!”

“Thế nào, tiểu vương phi của ta ghen.” Tư Đồ Húc cười nhìn Triệu Khả Nhiên, “Nghe xem, lời nói ra, thật sự chính là chua mười phần!”

“Chàng nói lung tung cái gì!” Triệu Khả Nhiên chu miệng lên, trừng mắt nhìn hắn, “Nếu chàng còn nói lung tung, người ta sẽ không để ý tới chàng.”

“Được, được, được, đều là ta sai.” Tư Đồ Húc vội vàng mở miệng nhận sai, “Đều tại ta, nàng không cần tức giận. Chúng ta vẫn nên đi ra ngoài đi! Nhân lúc thời gian vẫn còn sớm, chúng ta đi ra ngoài một lát, thuận tiện dùng bữa tối ở bên ngoài! Không phải lâu rồi nàng chưa đi Vọng Nguyệt lâu sao? Chúng ta đến Vọng Nguyệt lâu dùng bữa tối đi!”

“Hiện tại ta không muốn đi, nếu chàng muốn ra ngoài, vậy thì một mình chàng đi đi.” Triệu Khả Nhiên tức giận mở miệng nói, “Dù sao bây giờ ta không có tâm tình.”

Thấy Triệu Khả Nhiên giận thật, Tư Đồ Húc vội vàng mở miệng dụ dỗ, “Vật nhỏ, tất cả đều là lỗi của ta, đều tại ta trêu hoa ghẹo nguyệt, nàng cũng đừng tức giận. hiện tại tâm tình của nàng không tốt vậy thì càng nên đi ra ngoài một lát, thay đổi tâm trạng!”

Cuối cùng, Tư Đồ Húc vừa dỗ vừa lừa, Triệu Khả Nhiên vẫn theo hắn ra cửa. Mà ở bên kia, Trần ma ma và cô cháu gái Y Lâm kia cũng không có tâm tình tốt như vậy.

Trở lại chỗ ở của Trần ma ma về sau, Y Lâm không nhịn được, mở miệng nói, “Cô, người không phải đã nói với ta, muốn ta tới đây hưởng phúc sao? Tại sao sau khi ta đến đây, lại làm một nha hoàn nhóm lửa chứ? Nếu như vậy, vậy ta cần gì phải đi tới đây?”

“Y Lâm, con đừng vội!” Trần ma ma vội vàng mở miệng trấn an, “Con là cháu gái ruột của ta! Chẳng lẽ ta sẽ hại con sao, hiện tại con nhẫn nhịn, qua một khoảng thời gian sẽ tốt.”

“Cô.” Y Lâm lôi kéo tay Trần ma ma, làm nũng nói, “Người cũng biết, mặc dù nhà ta không tính là gia đình giàu có, nhưng lúc ở nhà, ta cũng chưa từng làm việc nặng như vậy. Người kêu ta phải làm thế nào!”

“Y Lâm! Không phải hôm nay con nhìn thấy vương gia rồi sao?” Trần ma ma mở miệng dụ hoặc nói: “Như thế nào, có phải dung mạo của vương gia rất tuấn tú hay không!”

Nghe Trần ma ma nhắc tới Tư Đồ Húc, mặt của Y Lâm lập tức đỏ lên, nàng xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Cô, người đó thật sự là vương gia sao?”

“Đó là đương nhiên.” Vẻ mặt Trần ma ma kiêu ngạo, “Vương gia rất được hoàng thượng sủng ái. Mẫu thân đã qua đời của hắn, chính là Tiêu quý phi đã qua đời. Năm đó Tiêu quý phi có danh xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, dung mạo của vương gia rất giống như nàng! Nếu con có thể trở thành thị thiếp của hắn, vậy thì vinh hoa phú quý cả đời cũng hưởng không hết.”

“Nhưng mà, cô, nhìn dáng vẻ của vương phi dường như rất lợi hại.” Trên mặt Y Lâm hiện sự lo lắng, “Nàng có thể để ta làm thị thiếp hay không!”

Dù sao Y Lâm chỉ là nữ tử xuất thân gia đình bình thường, cũng chưa từng trải qua chuyện đấu đá nhau, cho nên hôm nay vừa nhìn thấy khí thế Triệu Khả Nhiên như vậy, liền cảm thấy kinh hồn bạt vía. 

“Con không cần phải lo lắng.” Trần ma ma vội vàng mở miệng nói, “Trên đời này, có nam tử nào mà không tam thê tứ thiếp, chỉ cần vương gia thích con, thì cho dù là vương phi. Cũng không có biện pháp từ chối! Cho nên con không cần lo lắng, chỉ cần con có thế để cho vương gia coi trọng con, đến lúc đó, con lại sinh cho hắn một hài tử mập mạp, vậy thì vương phi cũng không làm gì được con.”

“Có thật không?” Y Lâm nửa tin nửa ngờ nhìn Trần ma ma, chỉ là, trong mắt tràn đầy mà chờ mong.

“Đó là đương nhiên.” Trần ma ma trả lời khẳng định, “Con cũng biết, trước kia cô là người hầu trong hoàng cung, sau đó lại ở trong vương phủ lâu như vậy, cô đi qua cầu còn nhiều hơn con đi qua đường, cho nên con phải tin tưởng lời cô nói. Hiện tại tất cả đều chỉ là tạm thời, trước hết con phải chịu uất ức, đến lúc đó, chỉ cần con trở thành thị thiếp của vương gia, không phải có thể muốn gió có gió, muốn mưa có mưa rồi sao?”

Nghe Trần ma ma nói, trong ánh mắt của Y Lâm tràn đầy mong ước, dường như có thể nhìn thấy được tương lai tốt đẹp.

Chỉ là lý tưởng tốt đẹp, thực tế cũng tàn khốc. Cuộc sống của Y Lâm sau khi đến vương phủ cũng không tốt, nàng vẫn chỉ là một nha hoàn nhóm lửa ở trong phòng bếp vương phủ mà thôi, căn bản cũng không có bất cứ cơ hội nào có thể nhìn thấy vương gia, càng đừng nói là quyến rũ.

Mỗi ngày nàng đều trong phòng bếp giúp đỡ việc nặng mà thôi, cả ngày, căn bản cũng không có thời gian nghỉ ngơi. Đợi làm xong việc trong ngày, nàng cũng sớm mệt mỏi đến eo nhức, lưng đau, chỉ muốn hảo hảo mà nghỉ ngơi, không có thời gian suy nghĩ. Chẳng qua chỉ có mấy ngày, tiểu cô nương trong veo như nước cũng trở nên tiều tụy không ít.

—— tuyến phân cách ——

Ở vùng ngoại ô phía nam kinh thành, có một ngọn núi thoạt nhìn rất bình thường, nhưng không có bất kỳ một người có thể tiến vào trong ngọn núi này. Một ngọn núi khiến người ta nhìn thấy tràn ngập cảm giác thần bí. Đã từng có rất nhiều người muốn đi vào ngọn núi này, nhưng đến cuối cùng, đều bị lạc ở bên trong. Đến cuối cùng, nếu may mắn, thì còn có khả năng đi ra ngoài, nhưng nếu không may mắn, chỉ sợ cũng không đi ra được nữa. Về sau, liền không người nào dám tiến vào trong ngọn núi này.

Nhưng mọi người không biết, sâu bên trong ngọn núi, hoàn toàn chính là một thế ngoại đào nguyên. Bên trong rậm rạp các loại Kỳ Hoa Dị Thảo, một năm bốn mùa đều là tràn đầy sức sống. Mà ở giữa cảnh sắc xinh đẹp này lại tọa lạc một điền trang.

Lúc này, tại hoa viên trong trang, một nữ tử đang đứng. Màu da nữ tử trắng như tuyết, vóc dáng thướt tha, xuất trần như tiên, diện mạo khuynh thiên hạ. Tú như không cốc u lan, thanh như lăng ba thủy tiên. Êm dịu như nước. Mỹ lệ mang theo ba phần quyến rũ, ba phần xinh đẹp, ba phần ưu nhã. Nhìn xa nhìn gần đều có một loại thần thái hấp dẫn từ tron xương. Sông trong nhân gian nhưng không nhiễm khỏi lửa trần gian. Khí độ thanh hoa, phong thái yên nhiên. Làm người ta không dám nhìn gần. Đưa mắt nhìn núi xanh, quay đầu nhìn hoàng hôn. Cử chỉ ưu nhã phi phàm, giống như tiên nử hạ phàm. Mặc một thân sa y màu trắng, làm cho người ta có cảm giác trong suốt, vải lụa tím thắt lên vai, một trận gió thổi qua, xuất trần phiêu dật, giống như tiên nữ hạ phàm, ngày không gió, sa y tơ tằm, dán chặt ở trên người, thân hình tinh xảo, thể hiện vô cùng tinh tế, như hoa lan tuyết trắng dưới đáy cốc, từ trong xương tản mát ra sự xa cách tịch mịch, chỉ an tĩnh đứng như vậy, khiến người đau lòng.

Nữ tử xem ra trẻ tuổi rất xinh đẹp, nhưng mà trên trán giống như mang theo cảm giác tang thương có thể nhìn thấu tất cả thế gian, làm cho người ta đoán không ra tuổi của nàng. Chỉ là, chỉ nhìn một cách đơn thuần vẻ ngoài của nàng, coi như ưu điểm của toàn bộ tứ đại mỹ nữ Kinh thành tập trung lại, cũng không bằng một phần nữ tử trước mắt.

Lúc này mặc dù nàng chỉ lẳng lặng đứng trong hoa viên, nhưng lại mang theo một cảm giác ưu thương, làm cho người ta không nhịn được muốn đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.

“Tiểu thư, người lại đang nhớ hắn sao?” Một thị nữ mặc xiêm y màu lam từ bên ngoài đi vào, mở miệng hỏi.

Nghe âm thanh từ phía sau truyền đến, hình như nữ tử rất vui mừng, lập tức quay đầu lại, nhìn người tới, nàng nhẹ nhàng cười, “Lam Y, thì ra là ngươi! Sao ngươi lại đến đây.”

“Tiểu thư, sao người lại một mình đứng ở chỗ này?” Nhìn dáng vẻ của nữ tử, Lam Y không nhịn được thở dài một cái, “Có phải người lại đang nhớ hắn hay không.”

“Nếu ngươi đã biết, cần gì phải hỏi?” Nữ tử khóe miệng nhẹ nhàng cười, nhưng trong tươi cười cũng tràn đầy ưu thương, “Chuyện lúc ban đầu, cuối cùng là ta có lỗi với hắn.”

“Tiểu thư, chuyện năm đó, người cũng là bất đắc dĩ.” Lam Y mở miệng an ủi, “Người cũng không nghĩ tới, nếu có thể lựa chọn, người tuyệt đối sẽ không quyết định như vậy.”

“Không phải, đều là ta quá ích kỷ, ta chỉ nghĩ cho mình mà thôi, cũng chưa từng cân nhắc qua cảm thụ của hắn, mới có thể hại hắn chịu khổ nhiều như vậy.” Vừa nhắc tới chuyện cũ từng đau lòng, nữ tử không nhịn được rơi nước mắt, “Đều là lỗi của ta, cho dù hắn không tha thứ ta... ta cũng sẽ không có một câu oán hận.” 

“Tiểu thư, mấy ngày trước ta xuống núi, có hỏi thăm được tin tức của hắn.” Lam Y chần chờ liếc mắt nhìn nữ tử, mở miệng nói, “Hắn, bây giờ hắn đã thành thân rồi.”

“Cái gì, thành thân rồi.” trong mắt nữ tử lóe lên một tia vui mừng, nhưng ngay sau đó lập tức ảm đạm, “Cũng phải, bây giờ tuổi của hắn cũng không nhỏ, là lúc nên thành thân rồi, cũng không biết là nữ tử như thế nào. Nhưng mà, hắn xuất sắc như vậy, nữ tử có thể xứng đôi với hắn, vậy thì sẽ không thua kém!”

“Tiểu thư, nếu người muốn biết chuyện của hắn, không bằng, ra ngoài xem!” Lam Y suy nghĩ một chút, mới quyết định, mở miệng nói, “Cũng đã nhiều năm như vậy, người đều ẩn cư ở chỗ này, chẳng lẽ người tính cả đời ở lại chỗ này sao? Hà tất phải như vậy? Nếu người muốn biết chuyện của hắn, vậy thì ra ngoài nhìn hắn một chút!”

“Đi ra ngoài sao?” Nữ tử trước mặt trở nên mê mang, “Muốn ra ngoài, như vậy có thể không? Nếu ta ra ngoài, vậy cũng không có mặt mũi gặp lại hắn! Năm đó là ta vứt bỏ hắn, hiện tại ta đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn sẽ không tha thứ cho ta.”

“Tiểu thư, đó không phải là lỗi của ngươi.” Lam Y mở miệng nói, “Chuyện năm đó, người có nỗi khổ tâm. Nếu có thể, sao người lại nguyện ý vứt bỏ hắn chứ? Người chỉ cần nói rõ chuyện năm đó với hắn, hắn sẽ tha thứ cho người.”

“Sẽ không, hắn sẽ không tha thứ cho ta.” Ánh mắt nử tử tràn đầy bi thương, “Cho dù ta có nguyên nhân gì, đối với hắn mà nói, này đều không quan trọng. Năm đó ta làm như vậy, hắn không thể tha thứ cho ta. Nếu nhìn thấy ta, chẳng qua chỉ gợi lên hồi ức thương tâm mà thôi, hà tất phải như vậy?”

“Tiểu thư, sao ngươi có thể nghĩ như vậy?” Nghe những lời đau thương của nữ tử, Lam Y vội vàng mở miệng nói, “Chuyện năm đó, nếu như nói có lỗi, vậy tuyệt đối không phải là lỗi của người. Nói không chừng mấy năm nay, hắn vẫn luôn nhớ nhung người! Cũng đã nhiều năm như vậy, người nên đi gặp hắn một lần! Còn nữa, chẳng lẽ người không muốn ra ngoài nhìn một chút, hiện tại rốt cuộc hắn trở thành hình dáng ra sao, còn nữa, rốt cuộc nữ tử hắn cưới là dạng gì, có phải xứng đôi với hắn hay không?”

“Điểm này cho tới bây giờ ta chưa từng lo lắng qua.” Nói tới chỗ này, trên mặt nữ tử lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng trộn lẫn kiêu ngạo và chua sót, “Hắn thông minh hơn ta, cho tới bây giờ hắn luôn biết hắn muốn gì. Hơn nữa, hắn sẽ không uất ức mình, cho nên ta tin tưởng hắn nhất định sẽ sống hạnh phúc.”

“Tiểu thư, người đừng cố chấp như thế.” Lam Y mở miệng khuyên, “Chẳng lẽ người thật sự tính cả đời đều sống ở chỗ này sao? Chẳng lẽ người thật sự không nghĩ muốn gặp hắn một lần sao? Người cũng không muốn nhìn một chút rốt cuộc hiện tại hắn sống như thế nào sao?”

“Gặp được, thì có thể như thế nào chứ ?” Nữ tử nhìn thẳng phương xa, hình như như vậy có thể thấy được người trong lòng nàng, “Cũng đã nhiều năm như vậy, ta đã quen, hắn cũng quen cuộc sống không có ta. Hơn nữa, mấy năm nay, ngưươi vẫn luôn mang tin tức của hắn trở lại, ta biết rõ hắn sống rất tốt, như vậy cũng đã đủ rồi. Những thứ khác, ta cũng không muốn cưỡng cầu nữa.”

“Tiểu thư, chuyện nhiều năm trước, người không muốn đòi lại công đạo cho mình sao?” Lam Y cau mày, thở dài một hơi, “Người cũng sẽ nói, cũng đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn mang theo nuối tiếc như vậy sao? Chẳng lẽ tương lai ngươi muốn mang theo nuối tiếc rồi khỏi thế gian này sao? Ta tin tưởng chỉ cần hắn biết rõ chuyện năm đó, hắn nhất định sẽ hiểu ngươi, dù sao, người là… của hắn.”

“Lam Y, ngươi không hiểu.” Nữ tử mở miệng cắt đứt lời của nàng..., “Mấy năm nay, trong cuộc sống của hắn, cũng đã không cần ta. Ta chỉ cần biết hắn sống tốt, thì ta đã thấy thỏa mãn. Kinh thành, nơi thị phi đó, ta thật sự không muốn giẫm vào.”

“Tiểu thư, người một mực trốn tránh, đó cũng không phải là biện pháp!” Lam Y thành khẩn khuyên nhủ, “Vướng mắc năm đó đều đã qua, nếu người không đối mặt, vậy thì vĩnh viễn người cũng không vượt qua được. Hơn nữa, người cũng nói, chuyện năm đó là người có lỗi với hắn, vậy bây giờ người nên đi thỉnh cầu sự tha thứ của hắn!”

“Nhưng mà, nếu hắn gặp lại ta..., vậy cũng chỉ có thể khiến hắn gợi lên trí nhớ không vui mà thôi, cần gì chứ?” Nữ tử vẫn không muốn, “Hơn nữa, nếu ta chưa từng xuất hiện, tối thiểu trong lòng của hắn, có lẽ ta vẫn là một trí nhớ tốt đẹp! Nếu hắn biết rõ chuyện năm đó, nói không chừng sẽ hận ta.”

“Tiểu thư, người không nên trốn tránh.” Lam Y suy nghĩ một chút, cắn răng, mở miệng nói, “Người không biết, hiện tại tình thế trong kinh thành đã biến hóa rất lớn, mà hắn cũng đã bị khuấy vào vũng nước đục này, người không thể tiếp tục chạy trốn, người nên làm, chính là trở về nhìn hắn, còn có thể trợ giúp cho hắn.”

“Cái gì?” Nghe Lam Y nói, nữ tử thất kinh, rồi sau đó thở dài một cái, “Không ngờ, đến cuối cùng, hắn vẫn bị kéo vào, chẳng lẽ đây chính là số mệnh sao?” 

“Cho nên nói, tiểu thư, người nên đi ra ngoài.” Lam Y vội vàng mở miệng nói, “Lúc này người đi về. Cho dù thế nào cũng được, người nên trở về. Bất kể là vì người, hay là vì hắn.”

Cho dù là như vậy, trong lòng nữ tử vẫn do dự bất định, nàng thật không biết, nếu trở về, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì, còn có hắn có thể tha thứ cho nàng hay không.

Suy tư hồi lâu, vẻ mặt nữ tữ từ do dự trở nên kiên định, cuối cùng rốt cuộc nàng quyết định, “Lam Y, bây giờ ngươi đi thu thập một chút, trong vòng vài ngày, chúng ta đi Kinh thành.”

Nghe được lời của nữ tử, trên mặt Lam Y lộ ra nụ cười sáng lạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.