Đích Trưởng Nữ

Chương 123: Chương 123: Phong Ba Thánh Chỉ




Bất luận quá trình như thế nào tóm lại đến cuối cùng hôn ước của Triệu Khả Nhân và Lâm Khê Nhiễm vẫn giải trừ. Khi nghe đến tin tức này, Triệu Khả Nhiên đang xem sách.

Nhìn Lung nhi ở trước mắt mặt mày hớn hở nói chuyện Triệu Khả Nhân từ hôn, Triệu Khả Nhiên cười cười, thế nhưng không nói gì.

Nhìn thấy Triệu Khả Nhiên cũng không mở miệng, Lung nhi nói xong càng thêm hăng say: “Tiểu thư, người không biết. Nhớ ngày đó cũng là bởi vì lời đồn đãi lan tỏa chung quanh, rồi tiểu thư người bị bắt giải trừ hôn ước, làm nhị tiểu thư có thể thay người. Nhưng mà không nghĩ tới bây giờ cũng là bởi vì lời đồn đãi, bọn họ dĩ nhiên cũng muốn giải trừ hôn ước rồi. Xem ra thật sự chính là việc đời khó liệu!”

Nghe Lung nhi cảm thán xong, Triệu Khả Nhiên cười cười, để sách xuống: “Tốt lắm, chuyện của người khác chúng ta vẫn là không nên nói sâu bên trong nữa. Bọn họ như thế nào không liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần quản tốt mình là được.”

”Nô tỳ biết rồi.” mặc dù ngoài miệng Lung nhi nói như vậy, nhưng mà trong lòng đối với chuyện này vẫn cảm thấy vô cùng sảng khoái, cho rằng đúng là đáng đời bọn họ.

Nhìn bộ dạng của Lung nhi, Triệu Khả Nhiên cũng biết hiện tại nàng ta nghĩ một đằng nói một nẻo rồi. Nhưng mà đối với Lung nhi, nàng vẫn là cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chỉ là nàng cũng không biết nên làm sao đi trách cứ, cho nên chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một cái.

Nguyệt cô ở một bên chăm sóc sau khi thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, dĩ nhiên biết tiểu thư nhà mình đang suy nghĩ cái gì. Bà nhìn Lung nhi một cái, ở trong lòng thầm nghĩ xem ra nên tìm cái cơ hội tới cảnh cáo Lung nhi một chút mới được.

Triệu Khả Nhiên cầm sách lên lần nữa, khi đang chuẩn bị bắt đầu đọc sách, Thi Hương từ bên ngoài đi vào, hơn nữa cảnh tượng bước vội vàng, không biết có phải là chuyện gì xảy ra hay không.

Nhìn Thi Hương luôn luôn trầm ổn có bộ dạng gấp gáp như vậy, Triệu Khả Nhiên cau mày, mở miệng hỏi: “Thi Hương, là đã xảy ra chuyện gì sao? Làm sao đi vội vã như vậy.”

Thi Hương cũng không để ý lễ nghi, trực tiếp mở miệng nói: “Tiểu thư, bây giờ người đến trong đại sảnh nhanh lên.”

”Chuyện gì vậy!” Nguyệt cô sau khi thấy bộ dạng của Thi Hương, cũng vô cùng nóng nảy, vội vàng mở miệng hỏi tới: “Rút cuộc là chuyện gì vậy, ngươi hãy mau nói!”

Sau khi Thi Hương thuận khí, mở miệng nói: “Tiểu thư, lão gia mời hiện tại lập tức đến trước đại sảnh, hình như là người trong cung đến, dáng vẻ dường như là muốn tuyên thánh chỉ gì đó.”

Thánh chỉ? Vừa nghe đếnlời nói của Thi Hương, Triệu Khả Nhiên cau mày lại, nhưng mà ngay sau đó nàng nghĩ tới chuyện lần trước Tư Đồ Húc nói qua với mình, nàng đại khái cũng biết rút cuộc đạo thánh chỉ này nói gì.

Nghĩ đến khả năng này thì Triệu Khả Nhiên tuyệt không sốt ruột nữa. Vì vậy, nàng chầm rì rì để sách xuống, sửa sang lại xiêm y của mình, xem ra hết sức nhàn nhã, tìm không thấy một chút dáng vẻ số ruột.

Kể từ khi nghe được hai chữ thánh chỉ, Nguyệt cô đã không bình tĩnh nữa, nghĩ tới nhất định phải nhanh lên đến đại sảnh mới được, nhưng mà không ngờ chính là tiểu thư của mình vẫn là một bộ dáng chầm rì rì. Nhìn dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Nguyệt cô vô cùng sốt ruột, vội vàng mở miệng thúc giục: “Tiểu thư, người đừng dây dưa nữa, chúng ta vẫn là nhanh lên đến đại sảnh đi!”

Nghe được Nguyệt cô thúc giục, Triệu Khả Nhiên vẫn là tuyệt không gấp gáp, “Nguyệt cô, đừng nóng vội! Yên tâm đi, thánh chỉ cũng sẽ không chạy mất, cho dù ra tiền thính chậm một chút cũng là không có quan hệ.”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói xong, Nguyệt cô không biết nên nói cái gì cho phải, nhưng mà trong nội tâm lại là một mực thúc giục, Đại tiểu thư của ta! Ta cũng biết rõ thánh chỉ sẽ không chạy mất, nhưng mà đó là thánh chỉ! Không phải là cái gì thứ khác, làm sao người có thể để cho thánh chỉ chờ người đây!

Không biết là bởi vì oán niệm của Nguyệt cô thật sự là quá lớn, động tác của Triệu Khả Nhiên vẫn đủ nhanh chóng, rốt cuộc Triệu Khả Nhiên sẵn lòng bắt đầu đi về phía đại sảnh.

Rất nhanh Triệu Khả Nhiên cũng đã đi tới đại sảnh. Vừa vào đại sảnh, Triệu Khả Nhiên cũng đã phát hiện người trong đại sảnh quả thật đúng là không ít, phụ mẫu của mình, tỷ muội của mình, tất cả phòng di nương đều tới. Có thể nói trừ Triệu Khả Phong vẫn còn ở học đường ra, chủ nhân phủ Thái Sư đều đã đến.

Vừa nhìn thấy Triệu Khả Nhiên đi vào, khi tất cả mọi người còn chưa phản ứng thì Lý Phúc Toàn cũng đã dẫn đầu nghênh đón, rất cung kính hành lễ với Triệu Khả Nhiên: “Nô tài ra mắt Văn Quận chúa.”

Thấy Lý Phúc Toàn muốn hành lễ với mình, Triệu Khả Nhiên vội vàng nâng đỡ một phen: “Lý công công đa lễ, tại sao ta có thể chịu lễ của công công đây?”

Nghe Triệu Khả Nhiên nói Lý Phúc Toàn cười trả lời: “Văn Quận chúa, người chính là hoàng thượng thân phong Quận chúa! Ta hướng về phía người hành lễ, đó là cần phải vậy.”

Sau khi nghe Lý công nói xong Triệu Khả Nhiên cười cười, cũng không nói lời nào.

Đối với một màn trước mắt này, tất cả mọi người ở bên trong đại sảnh cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhất là Triệu Tùng, người khác có lẽ không biết, nhưng mà thế nhưng hắn lại vô cùng rõ ràng. Lý PhúcToàn là người nào chứ! Thế nhưng hắn là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng! Phải biết, từ nhỏ Lý Phúc Toàn với hoàng thượng cùng nhau lớn lên, hoàng thượng đối với hắn tin tưởng, đó là không người nào có thể sánh được, thậm chí có thể nói, sợ rằng không có mấy người đại thần có thể so sánh mà vượt qua tin tưởng của hoàng thượng với hắn.

Dù là ở trong triều đình, rất nhiều đại thần vẫn không dám đắc tội Lý Phúc Toàn. Phải biết Lý Phúc Toàn lúc bình thường, nhưng tùy thời phục vụ bên cạnh hoàng thượng, nếu hắn ở bên tai hoàng thượng nói một câu người nào xấu, vậy cá nhân sẽ gặp xui xẻo lớn. Cho nên rất nhiều đại thần ở ngoài sáng trong tối lấy lòng Lý Phúc Toàn.

Không chỉ có là người trong triều đình, ngay cả các phi tử trong hậu cung cũng phải cần lấy lòng Lý Phúc Toàn, phải biết buổi tối hoàng thượng ngủ tại Tần phi nào, mặc dù Lý Phúc Toàn không thể quyết định, nhưng lại có thể đưa đến một chút tác dụng.

Vì vậy, đừng xem Lý Phúc Toàn chỉ là một thái giám, nhưng mà địa vị của hắn vô cùng cao. Nhưng một người như vậy, như thế nào lại cung kính với Khả Nhiên đây?

Triệu Tùng nhìn về phía mắt Triệu Khả Nhiên, mang theo một chút suy nghĩ sâu xa. Không sai, hiện tại nữ nhi của mình đã là Quận chúa rồi, nhưng nói cho cùng, về sau Khả Nhiên chẳng qua chính là một Quận chúa được sắc phong mà thôi, mặc dù tính được là người nửa trong hoàng thất, nhưng mà nói cho cùng nàng cũng chẳng phải là người chính thống gì trong hoàng thất. Lý Phúc Toàn là người nào chứ! Đây chính là đại hồng nhân bên cạnh hoàng thượng đó! Người có thể ở bên cạnh Hoàng thất nhiều năm như vậy, tuyệt đối không phải là người ngu xuẩn. Người khôn khéo như vậy tuyệt đối sẽ không làm chuyện không hợp quy củ. Cho nên, hắn cung kính với Khả Nhiên, vậy tuyệt đối không phải giả. Nhưng mà tại sao vậy chứ?

Đối với cái này Triệu Tùng nghĩ như thế nào một chút đều nghĩ mãi mà không ra, nhưng mà có một chút hắn còn có thể xác định. Đó chính là nữ nhi của mình đã không phải là tiểu cô nương nhát gan khiếp nhược trước kia rồi. Hiện tại nàng đã là Quận chúa, hơn nữa còn là Quận chúa hang thật giá thật.

Nghĩ đến đây, ở trong lòng của Triệu Tùng liền cảm thấy hết sức vui mừng, mình có một nữ nhi như vậy. Tương lai việc này đối với mình làm một chắc chắn vô cùng trợ giúp tranh đoạt Hầu.

Không giống với Triệu Tùng vui mừng, Triệu Khả Nhân ở một bên nhìn thấy Lý Phúc Toàn đúng tôn kính với Triệu Khả Nhiên, sau đó chỉ cảm thấy một trận tức giận. Rõ ràng mới vừa rồi khi Triệu Khả Nhiên còn chưa hề đi ra, công công kia đối với bọn hắn đều là xa cách, thậm chí có thể nói là bất kính. Nhưng mà hiện tại sau khi Triệu Khả Nhiên ra ngoài, thế nhưng hắn cung kính đối với Triệu Khả Nhiên như vậy, đó không phải là rõ ràng đang đánh mặt của mình sao?

Nghĩ đến đây, Triệu Khả Nhân đã không nhịn được đốt trong giận dữ, nhưng mà nàng ta vẫn là nhìn vô cùng rõ ràng tình thế. Hiện tại nàng tuyệt đối không thể phát hỏa, nếu không chuyện thật vẫn sẽ huyên náo không thể tách rời. Cho nên, Triệu Khả Nhân vẫn là đè nén bốc cháy, cũng không nói gì. Nhưng mà ở trong lòng nàng ta thầm hạ quyết tâm, đợi đến khi mình lên làm thái tử phi, nhất định sẽ thật tốt mà dạy dỗ tên nô tài này một chút.

Bởi vì tất cả mọi người đã đến đủ, cho nên Lý Phúc Toàn cũng không hàn huyên nữa, trực tiếp chuẩn bị bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ. Tất cả mọi người trong đại sảnh quỳ trên mặt đất, một bên Lý Phúc Toàn tiếp nhận đạo thánh chỉ tiểu thái giám đưa tới, sau đó chậm rãi mở ra thánh chỉ xong lớn tiếng mở miệng tuyên đọc:

”Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, hiện nay thái tử và tất cả hoàng tử đến tuổi hôn phối, nhưng vẫn chưa có đối tượng thích hợp, hiện tại quyết định vì thái tử và các vị hoàng tử chọn lựa phi tử thích hợp, cho nên quyết định cử hành tuyển phi yến, muốn mời các tiểu thư gia vào cung tham gia. Hiện nay nghe thấy Nhất Phẩm Tôn Chính Trấn Quốc Văn Quận chúa Triệu Khả Nhiên phong hoa tuyệt đại, học phú ngũ xa, đến nay vẫn chưa hôn phối, đặc biệt triệu vào cung tham gia tuyển phi yến, ba ngày sau vào cung. Khâm thử.”

Sau khi nghe xong thánh chỉ, Triệu Khả Nhiên vội vàng lên tiếng: “Thần nữ lĩnh chỉ tạ ơn, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Tạ ân xong, Triệu Khả Nhiên hai tay nhận thánh chỉ sau đó đứng lên, lui sang một bên, bởi vì Lý Phúc Toàn còn phải tiếp tục tuyên chỉ. Nhận lấy thánh chỉ tiểu thái giám đang ở bên cạnh đưa tới xong, Lý Phúc Toàn tiếp tục mở miệng tuyên đọc:

”Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, hiện nay thái tử và tất cả hoàng tử đến tuổi hôn phối, nhưng vẫn chưa có đối tượng thích hợp, hiện tại quyết định vì thái tử và các vị hoàng tử chọn lựa phi tử thích hợp, cho nên quyết định cử hành tuyển phi yến muốn mời các tiểu thư gia vào cung tham gia. Hiện nay đích thứ tử phủ Thái Sư Triệu Khả Nhân tú ngoại tuệ trung, học rộng tài cao, đến nay vẫn chưa hôn phối, đặc biệt triệu vào cung tham gia tuyển phi yến, ba ngày sau vào cung. Khâm thử.”

Sau khi nghe xong thánh chỉ, Triệu Khả Nhân vô cùng hưng phấn, vội vàng tạ ơn: “Thần nữ lĩnh chỉ tạ ơn, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Sau khi nói xong, vội vàng vươn tay ra nhận lấy thánh chỉ. Khi vừa cầm đến thánh chỉ, Triệu Khả Nhân cảm giác mình hưng phấn cũng không biết nên nói cái gì cho phải rồi. Chẳng mấy chốc mình sẽ đi tham gia tuyển phi yến, lần này tuyển phi yến cũng phải cần vì thái tử chọn phi, thái tử đã tiếp cận mình cho thấy thân tình rồi. Như vậy, xem ra vị trí thái tử phi này là tuyệt đối không chạy thoát chính mình được đâu. Đến lúc đó bất luận là Triệu Khả Nhiên, hay là Tần Y Miểu, đều không phải là đối thủ của mình rồi.

Nghĩ đến khả năng này, Triệu Khả Nhân đã không nhịn được vui mừng, trên mặt mang đầy mỉm cười, ngay cả khóe mắt cũng không nhịn được vểnh lên.

Sau khi Triệu Khả Nhân nhận lấy thánh chỉ, Lý Phúc Toàn tiến lên đỡ Triệu Tùng dậy: “Thái Sư vẫn là đứng lên đi! Chúng ta đã tuyên đọc hết thánh chỉ.”

Triệu Tùng đứng lên, còn chưa mở lời đã bị một giọng nói cắt đứt: “Cái gì, thánh chỉ đã tuyên đọc xong rồi, nhưng tại sao ta không có đây?”

Men theo âm thanh nhìn sang, thì ra là Triệu Oánh phát ra âm thanh.

Từ lúc vừa mới bắt đầu tuyên đọc thánh chỉ, Triệu Oánh liền cảm thấy vô cùng hưng phấn, phải biết tuyển phi yến, đây chính là hơn một cái cơ hội tốt! Chỉ cần người có thể được hoàng tử nhìn trúng, vậy thì có thể nhảy một cái trở thành vương phi rồi, nếu vận khí tốt một chút, nếu như được thái tử nhìn trúng, vậy tương lai thì có thể là mẫu nghi thiên hạ rồi. Dĩ nhiên, mình vẫn không có ảo tưởng lớn như vậy. Nhưng nếu không lên làm vương phi, nếu có thể lên làm hoàng tôn thiếp thất những hoàng tử kia, đó cũng là vô cùng không tệ.

Hơn nữa, sau khi nghe thánh chỉ của Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân cũng có truyền thánh chỉ triệu, cho nên nàng ta liền cho là đương nhiên, phải là các tiểu thư gia cũng đều được mời mới đúng. Vì vậy, nàng ta một mực tại đợi một đạo thánh chỉ của mình. Nhưng mà không ngờ, cái người vừa mới tuyên đọc thánh chỉ kia lại mở miệng nói đã tuyên đọc xong rồi, nàng thất kinh, cho nên mới không khỏi bật thốt ra.

Triệu Tùng vừa nhìn thấy là tam nữ nhi của mình mở miệng, nhất thời liền cảm thấy thể diện mất sạch. Cái Triệu Oánh này là muốn tức chết ông, có phải hay không, lại dám mở miệng hỏi vấn đề như vậy, rút cuộc nàng có từng rõ ràng thân phận của mình là gì chứ! Triệu Tùng muốn mở miệng khiển trách, nhưng mà hắn còn chưa mở lời cũng đã nghe được Lý Phúc Toàn mở miệng trước.

Lý Phúc Toàn cũng chú ý tới là Triệu Oánh mở miệng, nhưng hắn không biết rút cuộc người mở miệng này thân phận là gì, vì vậy mở miệng tính thăn dò: “Xin thứ cho nô tài lớn mật, xin hỏi vị tiểu thư này là người nào?”

Nghe Lý Phúc Toàn nói xon, Triệu Oánh hình như còn chưa có biết rõ thân phận của mình, ngẩng đầu lên, kiêu ngạo trả lời: “Ta chính là tam thiểu thư phủ Thái Sư. Trên thánh chỉ không phải đã nói rồi sao? Muốn mời các tiểu thư gia vào cung tham gia tuyển phi yến, vậy tại sao sẽ không có thánh chỉ của ta! Ngươi gã thái giám này, có phải sót thánh chỉ bản tiểu thư hay không.”

Sau khi nghe Triệu Oánh nói, mọi người ở bên trong đại sảnh cảm thấy vô ngữ. Đây rút cuộc là một hoa tuyệt thế như thế nào chứ! Tại sao lời nói như vậy, khi nói ra thế nhưng không một chút ngượng ngùng, hơn nữa nói xong lẽ thẳng khí hùng như vậy. Tam tiểu thư phủ Thái Sư, nàng ta cho là như vậy rất đáng gờm, có đúng không?

Nghe Triệu Oánh trả lời xong, Lý Phúc Toàn không khỏi cảm thấy nổi giận, hắn mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Triệu Oánh: “Thì ra là tam tiểu thư phủ Thái Sư! Nô tài thật đúng là có mắt không biết Thái Sơn, nhưng mà nô tài xin hỏi một câu, vị tam tiểu thư phủ Thái Sư này, nô tài thật đúng là chưa từng nghe nói! Nô tài nghe nói, năm đó phu nhân Thái Sư chỉ sinh ra đại tiểu thư và nhị tiểu thư mà thôi, vẫn chưa từng nghe nói có tam tiểu thư gì.”

Lúc Lý Phúc Toàn nói ra những lời này, trong ánh mắt tràn đầy ý khinh miệt.

Lý Phúc Toàn vừa dứt lời, mặt của Triệu Oánh trướng đến rất đỏ, một câu cũng không nói được. Mà Triệu Tùng ở một bên sau khi nghe được lời nói của Lý Phúc Toàn, một gương mặt già nua cũng không biết muốn đi chỗ nào, vội vàng mở miệng khiển trách Triệu Oánh: “Cái người nghịch nữ này, rút cuộc ngươi có biết chính con đang làm gì hay không!”

Nghe được Triệu Tùng khiển trách xong, Triệu Oánh cảm thấy vô cùng uất ức, nàng chẳng qua chỉ đúng là nói lời nói thật mà thôi, rõ ràng Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân nhận được thánh chỉ, tại sao mình cũng không có, rõ ràng mình cũng là tiểu thư phủ Thái Sư! Nàng ta còn muốn nói những gì, nhưng mà lại bị một bên Trương thị lôi kéo ống tay áo. Cho nên đều không có gì hơn nữa.

Lúc này Triệu Oánh, đại khái quên mất mình nhưng mà chỉ đúng là một tiểu thư thứ xuất, thế nhưng vọng tưởng so sánh với tiểu thư con chính thất.

Sau khi răn dạy Triệu Oánh xong, Triệu Tùng vội vàng xoay đầu lại, cười với Lý Phúc Toàn: “Lý công công, tiểu nữ không tốt, mong rằng công công không lấy làm phiền lòng, về sau lão phu nhất định sẽ nghiêm gia quản giáo nàng.”

Nghe được Triệu Tùng nói xong, Lý Phúc Toàn cười như không cười nhìn về phía Triệu Tùng:“Thái Sư này! Ngươi cũng biết, chúng ta cũng chỉ là cá nô tài mà thôi, nào dám có trách móc gì. Nhưng mà nô tài thật vẫn không thể không nói, chức vị Tam tiểu thư của ngươi thật đúng là lợi hại đó! Ngay cả lần tuyển phi yến cũng muốn tham gia, khẩu vị cũng không nhỏ đâu!”

Nghe được lời nói chứa đầy hàm ý ý tứ của Lý Phúc Toàn, Triệu Tùng vội vàng mở miệng nói: “Đúng vậy! Tiểu nữ còn nhỏ, không hiểu chuyện, mong rằng công công không lấy làm phiền lòng!”

Lý Phúc Toàn cười đến giả dối: “Nhưng mà Thái Sư, ngươi phải biết, quý phủ Tam Tiểu Thư mới vừa chất vấn quyết định của hoàng thượng đó! Chuyện lớn như vậy, chúng ta thật đúng là khó định đoạt cái gì đó!”

Cho tới nay Lý Phúc Toàn chính là hồng nhân bên cạnh hoàng thượng, sớm đã bị mọi người tâng bốc thành thói quen. Nhất là khi hắn đi tuyên đọc thánh chỉ, không người nào không phải cung kính, nhưng ở chỗ này, cư nhiên cái gọi là tam tiểu thư phủ Thái Sư đối với hắn vô lý như vậy, hơn nữa còn dám trực tiếp nói ra hai chữ thái giám như vậy. Phải biết cho tới bây giờ không người nào dám ngay mặt vũ nhục qua hắn như thế.

Triệu Tùng vừa nghe được Lý Phúc Toàn nói xong, cũng biết chuyện không được tốt, nhất là tội danh chất vấn quyết định của hoàng thượng, vậy thì càng không thể khinh thường.

Triệu Tùng xoay đầu lại, tức giận nhìn về phía Triệu Oánh, tại sao mình sinh ra một nữ nhi như vậy đây! Thật đúng là thành sự không có bại sự có thừa! Thậm chí ngay cả Lý công công cũng dám đắc tội, thật đúng là không muốn sống nữa. Hiện tại chọc đến một cái sọt như vậy. Sao nàng ta lại so ra kém Khả Nhiên, còn có Khả Nhân đây! Xem ra thứ xuất đúng là thứ xuất, một chút quy củ cũng không hiểu.

Bàn về tin tức. Mọi người cũng là bộ dáng mặt hả hê nhìn về phía Triệu Oánh. Chú ý tới ánh mắt của mọi người, Triệu Oánh không biết nên có phản ứng gì mới phải, nhưng mà nàng ta vẫn vô cùng cố chấp cho là mình làm không sai.

Đối mặt với Lý Phúc Toàn, Triệu Tùng cảm thấy vô cùng lo lắng, bởi vì Lý Phúc Toàn đè xuống một cái cái tội danh này mà nói, mình cũng trốn không thoát tội danh quản giáo không nghiêm. Cho nên, hiện tại quan trọng nhất chính là trước bình ổn cơn tức của Lý Phúc Toàn, bằng không nếu Lý Phúc Toàn đem chuyện trong này báo, vậy thì thật hỏng bét. Nhưng mà bất luận Triệu Tùng đều nói tốt thế nào, Lý Phúc Toàn như cũ là một bộ dầu muối không vào, bộ dạng bất vi sở động. Triệu Tùng sốt ruột xoay quanh.

Kể từ sau khi nhận được thánh chỉ, Triệu Khả Nhiên vẫn đứng ở một bên xem cuộc vui. Chứng kiến tới khi Triệu Oánh lên tiếng, nói thật nàng cũng sợ hết hồn. Nhưng mà sau lại suy nghĩ một chút, nhưng cũng cảm thấy là việc hợp tình hợp lí. Dù sao, lần tuyển phi yến này thật là một cơ hội tốt, chỉ cần có cơ hội, vậy thì có thể có một tiền đồ tốt đẹp rồi. Hơn nữa, sau khi trải qua chuyện lần trước Triệu Khả Nhân rơi xuống nước, mẫu thân lại càng thêm không vì chuyện cả đời của nàng ta để ý. Phải biết, hôn sự của thứ nữ, đó là chủ mẫu an bài. Triệu Oánh đã đắc tội mẫu thân rồi cho nên hiện tại hôn sự của nàng ta cũng chỉ có thể chính mình quyết định. Cho nên muốn bắt được cơ hội này, đó cũng là có thể lý giải.

Nhưng mà đối với Triệu Oánh tùy ý xuất khẩu như vậy, nàng còn không đòng ý nhiều, nàng tùy ý mở miệng nói như thế, không chỉ có không thể giúp được mình, hơn nữa còn dễ dàng đắc tội với người. Quả nhiên, lời của nàng vẫn phải là đắc tội Lý Phúc Toàn, hiện tại Lý Phúc Toàn chính là bắt được chỗ sai của nàng ta không thả sao?

Chỉ là Triệu Khả Nhiên cảm thấy nhìn bộ dáng nóng nảy của phụ thân mình như vậy, vẫn là tốt đùa. Nghĩ tới đây, Triệu Khả Nhiên cảm giác mình thật đúng là rất xấu. Chỉ là mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mà nội tâm của nàng lại một chút cảm giác áy náy cũng không có.

Triệu Tùng một mực giống như nói qua lời nói hữu ích với Lý Phúc Toàn, nhưng mà Lý Phúc Toàn vẫn là không chút cử động.

Cảm giác thấy mình xem cuộc vui cũng không sai biệt lắm, Triệu Khả Nhiên tiến lên một bước, mở miệng xen vào nói: “Lý công công, phụ thân, có thể cho Khả Nhiên chen một câu lời nói hay không?”

Triệu Tùng vẫn luôn không có biện pháp thuyết phục Lý Phúc Toàn, vốn là nóng nảy, lúc Triệu Khả Nhiên này đi lên, ông vừa định muốn mở miệng khiển trách, nhưng không ngờ Lý Phúc Toàn lại thay đối dáng xa cách vừa rồi, vô cùng cung kính trả lời: “Văn Quận chúa mời nói.”

Nhìn thái độc của Lý Phúc Toàn trước sau không giống, Triệu Tùng cảm thấy kinh ngạc, nhưng trong mắt vẫn là nhanh chóng thoáng qua một tia tính toán. Lý Phúc Toàn đúng là cung kính với Khả Nhiên, nếu Khả Nhiên mở miệng nói, vậy chuyện tình lần này không khó giải quyết lắm.

Ánh mắt của Triệu Tùng đang mong đợi, Triệu Khả Nhiên cười cười, chậm rãi mở miệng nói: “Lý công công, chuyện lần này Tam muội chẳng qua chỉ đúng là nhất thời luống cuống mà thôi. Ngươi cũng biết, lần tuyển phi yến này đối với nữ tử mà nói, thật sự là một cơ hội hết sức quan trọng. Cho nên Tam muội tình thế cấp bách, đó cũng là việc hợp tình hợp lí, mong rằng Lý công công bao dung. Lý công công có thể nể tình ta hay không, lần này cũng không cần so đo với Tam muội.”

Người khác có lẽ không biết, nhưng Lý Phúc Toàn đúng là rất rõ ràng thân phận của nữ tử trước mắt này. Trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, mặc dù nữ tử trước mắt này hiện tại chỉ là một cái Quận chúa bình thường mà thôi, nhưng mà tương lai, vậy thì nói không chừng. Cho nên, sau khi hắn nghĩ xong, mở miệng cười nói: “Nếu Quận chúa nói như vậy, nô tài cũng không tiện truy cứu. Nhưng mà Văn Quận chúa, xin thứ cho nô tài lắm mồm, Tam Tiểu Thư vẫn phải là quản giáo thật tốt mới được!”

Nghe được Lý Phúc Toàn nguyện ý dàn xếp ổn thỏa, Triệu Khả Nhiên còn chưa mở miệng, Triệu Tùng cũng đã vội vàng mở miệng nói:“Lý công công nói đúng lắm, về sau lão phu nhất định sẽ thật tốt mà quản giáo cái nghịch nữ này.”

Sau khi nghe Triệu Tùng nói xong, Lý Phúc Toàncũng không có mở miệng gây khó khan nữa, chỉ là nhẹ nhàn hướng về phía Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân gật đầu một cái: “Này chúng ta cũng nên đi về. Văn Quận chúa, nhị tiểu thư, ba ngày sau sẽ có xe ngựa tới đón các ngươi tiến cung.”

Triệu Khả Nhiên và Triệu Khả Nhân cùng lên tiếng: “Công công đi thong thả.”

Rất nhanh, Lý Phúc Toàn cũng đã đi khỏi phủ Thái Sư. Lý Phúc Toàn vừa rời đòa toàn bộ nụ cười của Triệu Tùng liền không thấy, ông trợn mắt nhìn về phía Triệu Oánh: “Ngươi nghịch nữ này, rút cuộc con có biết hay không, chính ngươi làm chuyện gì tốt hả!”

Sau khi nghe Triệu Tùng khiển trách, Triệu Oánh cảm thấy uất ức: “Phụ thân, nhưng mà nữ nhi chỉ đúng là ——”

Thấy Triệu Oánh lại muốn nguỵ biện, Triệu Tùng càng thêm tức giận: “Mới chỉ, rút cuộc có biết chính con đang hay làm gì hay không! Nếu Lý Phúc Toàn trở về bẩm báo hoàng thượng, nói con có dị nghị đối với thánh chỉ, đến lúc đó con cho rằng con còn có mệnh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.