Triệu lão thái gia
đương nhiên biết dưới tay mình dùng bao nhiêu lực, sẽ không đánh hỏng
người. Những kẻ còn lại cũng không bảo Trường Ninh đánh nữa, ông đã
trừng trị hết một lượt rồi.
Roi kia quất lên thân thể, mới biết được rốt cục có bao nhiêu đau đớn.
Triệu Trường Hoài cũng bị đánh năm roi. Triệu Trường Tùng rất ít khi bị đánh, mười roi quất xuống cũng đau đến không nói nên lời. Về phần Từ Minh, vì là họ hàng của nhị phòng, Triệu lão thái gia cũng không ra tay quá
nặng. Chỉ nhìn thoáng qua kẻ dám châm dầu vào lửa này, trong lòng quyết
định sẽ không giữ hắn lại nữa.
Bên này động tĩnh lớn như vậy, mấy vị phu nhân đương nhiên cũng nghe được tin mà chạy đến.
Mẫu thân Từ thị của Triệu Trường Tùng xuất thân danh môn, mặc chiếc váy dài xanh nhạt thêu hoa văn ngọc lan vàng, chải búi tóc Đọa m㑹’. Nắm chiếc khăn lụa, vịn tay nha đầu tiến vào cửa, không ngừng lau viền mắt ẩm
ướt, dù thế nào cũng không nói một câu.
Bà khóc cũng coi như kín
đáo, tam thẩm Tào thị bước vào cửa gần như là gào thét lên: “Húc nhi của ta, sao con lại bị đánh đến ——” Khóc được nửa chừng, mới nhìn thấy nhi
tử nguyên vẹn không tổn hao gì cả. Tào thị ngờ vực ngừng lại tiếng khóc. Hóa ra là không bị đánh! Uổng công bà khóc dữ dội đến thế!
Đậu
thị hai hàng nước mắt chảy dài, đau lòng đến mức chỉ muốn nhào tới, đứa
con bà hoài thai mười tháng sinh ra, đang phải quỳ ở kia chịu khổ! Sao
bà có thể chịu được việc này! Nhưng rất nhanh đã bị Triệu Thừa Nghĩa kéo lại. Lão thái gia vẫn chưa giáo huấn xong, trước tiên bà đừng ra mặt
thì tốt hơn.
Đậu thị gắt gao bấm chặt cánh tay của trượng phu, run rẩy nhỏ giọng nói: “Dựa vào cái gì mà đánh Trường Ninh, dựa vào cái gì?”
“Nàng bình tĩnh chớ nóng vội, trở về rồi nói tiếp.” Triệu Thừa Nghĩa vội vàng an ủi Đậu thị.
Bên này lão thái gia quay đầu, cầm chắc cây roi, lại nói với Trường Ninh:
“Ban nãy đánh con mười roi, là con chịu thay cho huynh đệ. Bây giờ đánh
con thêm năm roi nữa, là con đáng phải chịu. Dù sao con cũng là huynh
trưởng của chúng, không quản được cũng phải quản, bọn chúng xảy ra
chuyện, con trước sau vẫn là có trách nhiệm. Huynh đệ một nhà, người nào gặp chuyện, những kẻ khác đều phải chịu liên lụy, bởi vậy càng phải
giúp đỡ lẫn nhau.”
Triệu Trường Ninh biết sau lưng mình đã bị mồ
hôi lạnh thấm ướt. Nhưng những lời vừa rồi của Triệu lão thái gia, đã
giúp nàng hiểu ra được vài điều.
. . . Chỉ là thêm năm roi, nàng quả thật không chịu nổi nữa rồi, khuỷu tay vẫn còn đang đau nhói.
Nàng cúi đầu, còn chưa kịp nói gì, Triệu Trường Húc bên kia đã khẩn cấp đứng bật dậy: “Còn đánh nữa? Tổ phụ, người đánh tiếp thì không bằng đánh con đi! Đánh bao nhiêu con cũng nhận!”
Đậu thị không còn nhịn được
nữa, nhào tới ôm lấy Triệu Trường Ninh, hai cánh tay siết chặt lấy nàng, oa một tiếng liền òa khóc, giống hệt như một đứa trẻ, nửa câu cũng
không nói thành lời.
Triệu Thừa Liêm cũng đứng lên, ho khan một
tiếng, chuyện này quả thật vẫn là Triệu Trường Tùng có lỗi trước. Ông
nói: “Phụ thân, con thấy Ninh nhi thân thể yếu ớt, không nên đánh nữa.
Vả lại chuyện này đúng là không phải lỗi của Trường Ninh, con thấy
Trường Ninh lễ nghĩa lại hiểu được đại cục, đối bài trong nhà nên giao
cho hắn giữ.”
Triệu Trường Hoài quỳ phía sau Triệu Trường Ninh liếc nhìn bóng lưng của nàng một cái, sau đó rời đi đường nhìn.
Quả thực. . . không nên đánh tiếp nữa, y còn vừa bị mình đả thương.
Y quả thực rất quật cường, một câu nhận lỗi cũng không hề nói ra.
Triệu lão thái gia cũng không định đánh thêm năm roi này, chỉ là muốn nhìn
phản ứng của bọn họ, coi như vẫn còn có lương tâm. Ông buông cây roi,
ngồi xuống uống một ngụm trà: “Được rồi, đứng dậy cả đi.”
Từng
người mới từ trên mặt đất đứng dậy, Triệu lão thái gia tiếp tục nói:
“Tất cả trở về tự kiểm điểm cho ta, kiểm điểm rõ ràng rồi thì đến chỗ ta nói chuyện. Triệu Trường Tùng, ngươi đưa Từ Minh đến chỗ Đỗ tam công tử nhận lỗi lần nữa, đã biết chưa?”
Nhìn thấy vài cái gật đầu, ông
mới thở phào nhẹ nhõm, “Từ nay về sau, Trường Ninh sẽ giữ đối bài của
ta, các ngươi phục cũng được không phục thì cũng thôi, chuyện này sẽ
không thay đổi nữa. Nếu ai không thuận theo ý của hắn, bị phạt cũng đừng đến trước mặt ta kể khổ!”
Sau đó mới phất tay, bảo tất cả bọn họ trở về, kịch vui coi như đã kết thúc.
Triệu Trường Ninh tiến lên một bước, thưa rằng: “Hôm nay tổ phụ dạy bảo, tôn
nhi nhớ kỹ trong lòng.” Sau đó cung kính hành lễ rồi lui ra.
Trước đây nàng đã nhìn lầm Triệu lão thái gia, vị tổ phụ này, không ngờ trong lòng vẫn luôn sáng suốt. Không hổ đã làm ngôn quan hơn hai mươi năm. Kỳ thực có một người tổ phụ như vậy, nàng hoàn toàn không cần thiết bận
tâm đến nhị phòng. Hôm nay tuy rằng bị đánh, tổ phụ cũng đã để nàng lập
được thực quyền.
Mọi người chậm rãi rời khỏi chính phòng, Triệu
Trường Ninh được Đậu thị đỡ, lại nhìn thấy ở đằng trước có một người
đang đợi nàng.
Nàng khẽ đẩy tay Đậu thị ra, tiến lên vài bước,
dáng vẻ người này khá tuấn mỹ, khóe miệng mang theo nét cười, không phải Triệu Trường Tùng thì còn là ai.
Triệu Trường Tùng đem vị huynh
trưởng này nhìn một lượt từ đầu đến chân, sau đó thấp giọng hỏi: “Huynh
trưởng cảm thấy, bản thân dựa vào cái gì mà gánh vác được trọng trách
đích trưởng tôn, bởi vì huynh tài hoa sao?”
“Khẩu khí này của đệ
đệ, là đang xem thường ngu huynh rồi?” Trường Ninh mỉm cười hỏi hắn,
bằng không sao phải đến nỗi ngăn nàng lại ở chỗ này.
Triệu Trường Tùng tiến lại gần một bước, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói: “Trước đây ta không để huynh vào mắt, không ngờ vị huynh trưởng này của ta, lại là một kẻ có tài. Ta cũng muốn nhìn xem, ba tháng sau ai mới có thể ngẩng
đầu lên được. Huynh đừng tưởng rằng ỷ vào thân phận là có thể đạp lên
đầu ta.”
Triệu Trường Tùng là kiểu người, một khi ngươi chọc vào hắn, hắn mới thực sự chú ý đến ngươi.
“Ngu huynh tất nhiên sẽ chờ đệ đệ.” Trường Ninh vẫn mỉm cười như cũ, nhưng
trong mắt đã lộ ra ba phần sắc bén. Nếu sớm muộn cũng sẽ lộ, vậy cần gì
phải che dấu? Chẳng lẽ nàng không ra mặt, thì sẽ không có những toan
tính này sao? Lẽ nào nàng ra mặt rồi, bọn họ còn có thể hại chết được
nàng? Nàng cũng muốn thử xem, bản thân rốt cục có thể thi đậu tiến sĩ
lần hay không! Chỉ có học hành thật tốt, đại phòng mới có được sự coi
trọng thật sự.
Nàng không nói lời nào bước qua bên người Triệu Trường Tùng.
Trường Ninh trở về chính phòng, bà bà trong phòng đã đun xong nước nóng, tìm
được thuốc mỡ. Đậu thị ôm Trường Ninh khóc một lúc lâu, mới gọi Cố nhũ
mẫu đưa nàng đi thoa thuốc, bà lại xuống nhà bếp dặn dò bữa tối, Trường
Ninh vẫn còn chưa ăn cơm.
Về đến đông sương phòng, Trường Ninh
nhìn thấy Triệu Trường Húc đôi mắt đỏ hoe đang ngồi dưới mái hiên, đáng
thương hệt như một chú chó lớn. Vừa thấy nàng liền xông tới, quấn lấy
nàng đảo quanh vài vòng: “Tại sao huynh phải chịu đòn thay đệ, huynh. . . huynh nhìn huynh gầy yếu thế này, đánh có mạnh lắm không? Có đau
không?”
Trường Ninh đẩy đầu hắn ra xa một chút: “Không sao, đệ đợi ta một lát, ta phải thoa thuốc mỡ.”
“Đệ làm đệ làm!” Triệu Trường Húc đoạt lấy lọ thuốc mỡ từ tay nhũ mẫu, đẩy
nàng vào phòng bên phía tây, “Huynh mau cởi quần áo ra, đệ tới thoa cho
huynh.”
Vị đệ đệ này vốn đối tốt với nàng, nhưng cũng không quấn người đến mức này chứ. . .
Khóe miệng Triệu Trường Ninh giật giật, sao có thể để hắn thoa được? Lại còn cởi quần áo? “Đệ đừng ồn ào nữa, bà bà chỗ ta nuôi cũng không phải ăn
không ngồi rồi. Ra bên ngoài đợi đi.”
“Đệ vẫn nên ở trong này
trông huynh.” Triệu Trường Húc lập tức tìm một chiếc ghế ngồi xuống,
“Mẫu thân đệ nghe nói huynh chịu đánh thay đệ, cũng hung tợn tát đệ mấy
cái, mắng đệ chẳng được tích sự gì, tập võ nhiều năm mà còn để huynh
chịu đánh thay. Huynh trưởng, mau để đệ nhìn xem vết thương của huynh có nặng không. . .”
Triệu Trường Ninh đã ngồi xuống, Triệu Trường
Húc liền đi đến trước mặt nàng, nửa ngồi xổm xuống muốn giúp nàng cởi áo choàng, bàn tay đã chạm tới trên nút thắt, dọa cho Cố nhũ mẫu bên cạnh
sợ hết hồn. Tứ. . . tứ thiếu gia này, sao có thể tùy tiện cởi quần áo
của người ta. “Tứ thiếu gia, người đừng làm loạn thêm nữa. Để bà già này ở lại giúp là được. Ngài hãy ra bên ngoài đợi, chút nữa xong sẽ gọi
ngài. Bằng không chẳng phải là càng giúp càng thêm bận sao.”
Cố
nhũ mẫu gọi hai bà bà cưỡng chế đem Triệu Trường Húc ném ra ngoài. Quay
lại bèn cười khổ: “Đại thiếu gia, lần sau ngài gặp tứ thiếu gia, cứ việc trốn xa một chút. Ta thấy cậu ấy cũng quá thân mật rồi.”
“Ta làm sao mà trốn được hắn, hắn cũng không có ý gì khác.” Triệu Trường Ninh
thản nhiên nói, “Anh em họ hàng thân thiết, đôi khi kề vai sát cánh cũng là bình thường, thôi quên đi.”
Tuy nói thì như vậy, nhưng mà. . . nhưng mà dù sao cũng là một cô nương! Cố nhũ mẫu nghĩ đến đây, đột
nhiên cả người chấn động, Trường Ninh đã quyết không thể là một nữ tử,
dường như nàng cũng không coi mình thành một cô nương, lời nói cử chỉ,
chẳng có ai nhìn ra điều gì không đúng. Việc năm đó bọn họ làm. . .
không phải chính là muốn chối bỏ cô gái này sao.
Nàng mang bộ
dạng này xen lẫn trong đám nam nhân, còn có bao nhiêu chuyện như vậy xảy ra nữa? Danh tiếng của nàng, trong sạch của nàng. . .
Bà không
nói thêm gì cả, ngồi xổm xuống cởi áo cho Triệu Trường Ninh. Triệu
Trường Ninh nhìn ngọn nến trên bàn chập chờn lay động.
Tổ phụ muốn giúp nàng thu phục Triệu Trường Húc. Dùng đến khổ nhục kế này, là để Triệu Trường Húc hoàn toàn đứng về phía nàng.
Cố nhũ mẫu dường như đụng phải nơi nào đó trên người nàng, nhất thời một
trận đau buốt tràn ra, Trường Ninh hít vào một tiếng. Cố nhũ mẫu trợn to hai mắt: “Thiếu gia. . . chỗ này của ngài, chỗ này của ngài sao lại bị
thương thành như vậy?”
Chỗ đường gấp khuỷu tay nàng bầm tím một
mảng, so với vết thương trên lưng còn đáng sợ hơn nhiều! Cố nhũ mẫu run
rẩy cất giọng hỏi: “Đây lại là chuyện gì nữa?”
“Ban nãy bọn họ
đánh nhau hỗn loạn. . .” Triệu Trường Ninh bình tĩnh lại hô hấp, nhẹ
giọng nói, “Triệu Trường Tùng đánh Trường Hoài, Trường Hoài nhân lúc rối loạn đánh lên tay ta.”
“Nhị thiếu gia. . . cậu ấy cũng quá. . . Nếu ngài bị thương đến gân cốt thì phải làm sao?” Cố nhũ mẫu nói một câu.
Thình lình bà phản ứng lại, nghẹn ngào bước nhanh ra phía ngoài, đè nén thanh âm đã phát run: “Đi tìm phu nhân, tay của đại thiếu gia bị thương rồi.
Phái thêm nô tì đi mời Liễu đại phu tới. . . Nhanh lên!”
Nếu thực sự thương tổn tới tay. . . ông trời không có mắt, vậy trưởng tôn biết phải làm thế nào!
Tình hình hỗn loạn bên Tây viên, chỗ Triệu lão thái gia rất nhanh đã biết được.
Triệu Trường Hoài đứng trước thư án của Triệu lão thái gia, bên ngoài ánh đèn lay động, chiếu lên mặt đất từng vùng bóng tối lờ mờ.
Triệu lão
thái gia gọi người vào hỏi, nô bộc thưa vẫn chưa thấy bên đại phòng
chuyển lời, chẳng qua là đập vào bị thương, có lẽ không đến mức tổn hại
tới gân cốt, Triệu lão thái gia mới để kẻ đáp lời kia lui xuống.
Cả người ông vô cùng mệt mỏi, dựa vào đệm nhung Chương Châu‘²’ uể oải nhấp một ngụm trà. Lúc này mới chậm rãi nói: “Trường Hoài, con trước nay
thông minh. Tổ phụ biết, mấy người bọn chúng cộng lại, e rằng cũng không bằng một mình con. Người tổ phụ không yên lòng nhất chính à con, bởi vì tâm tư của con cũng là nặng nhất.”
Triệu Trường Hoài rũ mắt xuống, không nói lời nào.
“Trường Tùng thì cũng thôi, nhưng Trường Ninh là ca ca ruột của con. Vì sao con phải làm như vậy?” Triệu lão thái gia lẳng lặng hỏi.
Ông nhớ tới lúc mới ôm đứa trẻ này về, hắn luôn không thích nói chuyện như thế, cả
ngày ngồi ở trong phòng, cũng không buồn lấy lòng trưởng bối. Người nhìn thấy mà thương.
Sau đó, hắn cứ như vậy mà trưởng thành.
“Tổ phụ, quả thực con không cố ý làm huynh ấy bị thương.” Ngữ khí Triệu
Trường Hoài chậm lại, “Nếu con thực sự muốn thương tổn huynh ấy, có thể
làm kín đáo hơn gấp trăm lần.”
Ánh mắt Triệu lão thái gia đột nhiên bén nhọn, lời này của hắn có ý gì!
Cũng không phải ông không hiểu vị tôn nhi này, hồi lâu thở dài nói: “. . .
Chắc chắn Trường Ninh cho rằng con cố ý, e rằng từ đây sẽ thực sự hận
con rồi.”
Triệu Trường Hoài im lặng một lát, đơn giản nói: “Con
cũng hết cách.” Dù hắn có nói ra, Triệu Trường Ninh hẳn là cũng không
tin. Trước kia đúng là hắn đã từng hại y, lần này. . . là hắn lỡ tay
thật.
Triệu lão thái gia bảo hắn trở về nghỉ ngơi, gọi Triệu Thừa Liêm đang chờ ở bên ngoài tiến vào. Hôm nay nâng địa vị của Trường Ninh lên, không nể mặt nhị phòng, là vì muốn đè ép nhị phòng một chút, bằng
không trong nhà càng không được bình lặng. Cũng trách ông trước nay
không để ý, lúc phản ứng kịp thì đã xảy ra chuyện lớn rồi. “Chuyện hôm
nay, quy củ của nữ nhi trong nhà cũng quá mức lộn xộn. Con trở về nói
với Từ thị, phải quản giáo thật nghiêm các nữ nhi đích xuất, nếu không
quản được, vậy thì để ta tới quản thay! Về phần Triệu Trường Tùng, thấy
bản thân đọc được vài quyển sách mà đã ngông cuồng phách lối, ta làm
quan mấy chục năm, chưa từng thấy có kẻ nào như vậy ra làm quan được.
Sau này nó còn dám ngang nhiên chống đối lại huynh trưởng nó, ta nhất
định sẽ cho nó quỳ ở từ đường đến nát đầu gối mới thôi!”
Triệu
Thừa Liêm trong lòng run sợ, hiểu được ý của lão thái gia: “Nhi tử nhất
định sẽ dạy dỗ Trường Tùng cẩn thận, hôm nay nó quả thật đã quá lỗ mãng, anh em trong gia tộc hòa thuận là quan trọng nhất. Cũng trách con ngày
thường bận rộn, không dạy bảo nó kịp thời, để mẫu thân nó cưng chiều
thành hư.”
“Ta cũng phiền chán Từ Minh kia.” Triệu lão thái gia
lạnh lùng nói, “Hắn không phải con cháu Triệu gia, cứ khăng khăng đi
theo náo loạn làm cái gì. Con nói rõ ràng với Từ thị, về sau Từ Minh này không cần phải tới nữa. Tránh phá hỏng đường thi cử của con cháu nhà
ta.”
Triệu lão thái gia dặn dò rất nhiều, Triệu Thừa Liêm đều vâng dạ đồng ý.
***
Liễu đại phu nhìn qua không có gì đáng ngại, Triệu Trường Ninh mới uống hai
chén canh ngọt, để Cố nhũ mẫu hầu hạ nghỉ ngơi. Hôm nay quá mệt mỏi, đặt lưng xuống ngủ lại không được say giấc.
Tuy nàng đã nhắm mắt
lại, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ chuyện tổ phụ giao đối bài cho nàng, chuyện học hành thi cử. . . Tay nàng bị thương, e là phải tĩnh dưỡng
vài hôm. Ngọn nến trong phòng vẫn chưa thổi tắt, ánh sáng mông lung mà
nhu hòa chiếu lên khuôn mặt nàng, giường đất được sưởi rất ấm áp, không
gian ngoài kia lại tĩnh lặng vô cùng.
Gió lùa vào làm cánh cửa vang lên tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.
Vầng sáng thoáng lay động, âm thanh mỏng như tơ, tựa như có một bóng hình cao lớn đang đứng trước mặt nàng, ngăn lại ánh nến.
Bên cạnh có người nói: “Thất gia, đại thiếu gia đã ngủ rồi.”
“Ừ.” Người nọ nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó không nói thêm gì cả.
Trường Ninh dường như đã chìm vào giấc mộng, nhưng nàng vẫn nghe được thanh
âm, tuy không thể động đậy, cũng không nói ra lời. Nàng tưởng rằng bản
thân đang nằm mơ, thất thúc này lẽ nào là Chu Thừa Lễ? Sao hắn có thể
vào trong phòng mình, Cố nhũ mẫu canh đêm đâu rồi? Sao bà có thể để
người khác tiến vào đây.
Sau đó tựa hồ có một bàn tay chạm vào
khuôn mặt nàng, chậm rãi vuốt ve, đầu ngón tay mang theo chút hơi lạnh.
Nàng rất muốn ngăn cản, rất muốn nói ra, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
“Ngài thấy đại thiếu gia bị ức hiếp như vậy, ngài cũng không nhúng tay vào sao. . .” Người đi cùng ngập ngừng mở miệng.
“Ta có lập trường gì để quản? Không gấp.” Nam tử tiếp tục nói, “Ngươi ra ngoài đi, một lát nữa ta sẽ ra.”
Người nọ khép cửa lại bước ra ngoài.
Triệu Trường Ninh cảm thấy có người đang dựa rất gần nàng: “Không phải bảo
ngươi đừng gắng sức sao, thế nào lại không chịu nghe lời. . .” Lại thở
dài nói, “Cố gắng như vậy, có cần ta giúp một tay không?”
Triệu Trường Ninh cảm nhận được bàn tay kia đã rời đến nơi cổ nàng, rơi vào sát bên vạt áo.
Ánh nến không ngừng đong đưa, dường như qua rất lâu sau, nàng bất chợt cảm
nhận được, một thứ mềm mại ấm áp, mang theo hơi thở xa lạ rơi trên trán
nàng.
Đó là. . .!
Sự đụng chạm xa lạ kia, làm cả người
Triệu Trường Ninh cứng đờ. Bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp: “Cứ ngủ thật ngon, thất thúc sẽ giúp ngươi.”
Thất thúc. . . Chu Thừa Lễ. Đến tột cùng là hắn đang muốn gì, hắn có biết bản thân đang làm gì không?