Ánh nến từ chính phòng bập bùng cháy, Chu Thừa Lễ đang ở bên trong nói chuyện cùng Triệu lão thái gia.
Triệu Trường Ninh đã đứng đợi ở ngoài cửa rất lâu, giữa màn đêm ảm đạm đại
tuyết không ngừng rơi. Nàng lặng lẽ đứng trước mái hiên, tuyết rơi trên
vai, trên đầu nàng, nhưng vẫn không có một ai tới gọi nàng tiến vào. Mãi đến khi trong phòng bước ra một người, đi đến trước mặt nàng cung kính
hành lễ: “Đại thiếu gia, lão thái gia mời ngài vào trong.”
Triệu
Trường Ninh ừ một tiếng, cởi xuống áo choàng đưa cho Tứ An bên cạnh,
bước vào bên trong thư phòng. Nàng vén tà áo quỳ xuống: “Thỉnh an tổ
phụ.”
Triệu lão thái gia cũng không bảo nàng đứng dậy như trước,
trong tay ông vẫn cầm bài văn của Trường Ninh, nhất thời không nói ra
được cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng là gì, sắc mặt ngưng đọng, không
nói lời nào. Vẫn là Chu Thừa Lễ ở bên cạnh thở dài: “Lão thái gia, để
Trường Ninh đứng dậy trước đã.”
Triệu lão thái gia khoát khoát tay, ông đi tới trước mặt Trường Ninh. “Trước đây có ai giúp đỡ ngươi làm văn không?”
Triệu Trường Ninh lắc đầu nói: “Không có ai cả. Văn chương, kiến giải mà tôn
nhi viết đều là suy nghĩ của bản thân, nếu có thể lọt vào mắt tổ phụ
đương nhiên là cái phúc của tôn nhi…”
Triệu lão thái gia thình
lình đập mấy tờ giấy mỏng lên bàn, chỉ về phía nàng, ngón tay khẽ run
nghiêm giọng nói: “Ta còn bảo Trường Tùng nhẫn tâm, Trường Hoài vô tình, ngươi có lẽ là đứa trẻ hiền lành nhất trong ba đứa. Chẳng ngờ huynh đệ
các ngươi, không có một kẻ nào đơn giản cả. Ngươi đang đề phòng ai? Đề
phòng ta hay nhị thúc ngươi? Hay là cảm thấy trong nhà này đâu đâu cũng
toàn mưu tính, kẻ nào cũng muốn gây khó dễ cho đại phòng?”
Cho dù trước đây thi cử không tốt, Triệu lão thái gia cũng chưa từng dùng
giọng điệu nghiêm khắc như thế nói chuyện với nàng. Nghe đến đây Trường
Ninh cũng cảm thấy buồn rầu, có điều cũng nằm trong dự đoán, nàng cố
gắng duy trì ngữ khí bình ổn: “Trường Hoài do người tự mình nuôi lớn,
hắn trước nay bất hòa với con. Trường Tùng là con một của chính thê nhị
phòng, nhị thúc lại có xích mích với phụ thân con…”
“Ngươi im
miệng!” Triệu lão thái gia giận dữ đến đập bàn lần nữa. Đúng vậy, lúc
ông nhìn thấy bài văn của Triệu Trường Ninh, ý nghĩ đầu tiên chính là
tức giận, giận bản thân già rồi, trong nhà nảy sinh nhiều tâm tư đến
thế, ngay cả Triệu Trường Ninh ông cho rằng ngoan ngoãn nhất cũng không
hề đơn giản. Y giấu diếm thực lực, không phải là vì chút tâm tư kia sao!
Triệu Trường Ninh sợ làm ông càng thêm tức giận, nhẹ giọng nói: “Tổ phụ, con sai rồi.”
Triệu lão thái gia hít một hơi thật sâu, lúc ông bình tĩnh lại, nhìn về phía
Triệu Trường Ninh đang quỳ. Nhớ đến ngày đó nhị thúc nghiêm khắc với y,
nhớ đến y bị Trường Hoài đánh thương khuỷu tay, thậm chí là cha mẹ vô
dụng, muội muội ngang ngược của đại phòng y. Cuối cũng vẫn là động lòng
trắc ẩn, tiến lên vài bước đỡ y đứng dậy.
Triệu Trường Ninh thấy
cuối cùng ông đã bớt giận, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại chắp
tay với Triệu lão thái gia: “Chuyện trước đây là tôn nhi đã sai. Tổ phụ
luôn đối xử với các huynh đệ như nhau, những gì có thể cho được đều cố
gắng cho. Trường Ninh vô cùng kính phục người.”
Lời tán thưởng ai lại không thích nghe, đứa trẻ này quen nịnh nọt ông, đến nay đã có thể
hạ bút thành văn được rồi. Triệu lão thái gia trong lòng cũng thư thái
không ít, biết tác phong của đứa trẻ này thay đổi, e rằng nguyên cớ là
vì hôm đó ông đã đưa cho y đối bài, đồng ý chống lưng cho y.
Vẻ
mặt già nua của ông nhìn qua có vẻ mệt mỏi, mới khoát tay nói: “Được
rồi. Ta và thất thúc của ngươi đã thương lượng, hắn nhận ngươi làm học
trò. Ngoài ra, tự ta sẽ bỏ ngân lượng, mỗi tháng cấp cho ngươi hai mươi
lượng tiền tiêu, ta cũng đã phái người đến xem qua chỗ của ngươi, vị trí thư phòng không tốt, ta đã thay ngươi bố trí lại từ đầu. Có điều chuyện này ta và thất thúc ngươi đã quyết định, sẽ không truyền ra bên ngoài,
dù sao cách thi hội cũng không đầy hai tháng nữa, tránh cho mọi việc
biến động làm huynh đệ các ngươi lòng dạ không yên.”
Triệu lão
thái gia quả thực đã coi trọng y rồi. Nếu hành động lần trước của ông
chỉ là để áp chế nhị phòng, lần này thì thật sự là coi trọng y!
Triệu Trường Ninh lại quỳ xuống tạ ơn, lần này Triệu lão thái gia mới đưa tay ra đỡ: “Đứng dậy đi, ngươi có thiên phú là chuyện tốt không gì bằng, tổ phụ còn đợi các ngươi làm vẻ vang gia tộc nữa.”
Đại tuyết tuy
vẫn liên miên không dứt, nhưng đồ đạc vẫn lục đục đưa đến đại phòng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu lão thái gia phái người đưa tới thêm càng nhiều
thứ
Thư án mới, kệ đồ cổ mới, còn cả một bộ văn phòng tứ bảo,
thậm chí cả vài chậu hoa lan được chuyển tới từ phòng ấm của Triệu lão
thái gia. Tấm bình phong hỏng đôi chỗ cũng đã được sửa lại, phủ thêm lớp giấy Cao Ly. Khi Triệu Thừa Nghĩa và Đậu thị đến thăm Triệu Trường
Ninh, đúng lúc nhìn thấy những đồ đạc này được chuyển vào, liền hỏi
Triệu Trường Ninh: “Con à, đang có chuyện gì vậy?”
“Tổ phụ tặng con vài thứ mà thôi.” Trường Ninh mỉm cười sai nô bộc dọn dẹp trên bàn, thuận tiện cho cha mẹ ngồi xuống.
“Đồ đưa đến đều là những thứ tốt.” Đậu thị chủ yếu chỉ quan sát giá tiền,
“Ta thấy mực kia cũng đáng chút bạc. Chắc là tổ phụ muốn khích lệ con
chăm chỉ học hành đấy, con của ta, thiên tư con bình thường, càng phải
cổ gắng hết sức để báo đáp tổ phụ con mới phải.”
“Cố gắng là
chuyện nên làm, bất luận có được hay không cũng đều phải thử, phụ thân
đã dặn dò nhà bếp rồi, buổi tối chuẩn bị sẵn đồ nóng, tránh cho con tối
đến học bài thấy đói lại phải ăn bánh nguội cơm nguội.” Triệu Thừa Nghĩa rất quan tâm đến ăn uống của nhi tử. Bản thân ông là một đồng tiến sĩ,
tự nhiên sẽ chú trọng đến chuyện thi tiến sĩ của y. Giống như mọi bậc
cha mẹ trên đời, sinh ra một cái trứng, sau đó sẽ đem hy vọng gửi gắm cả vào đời sau.
Triệu Trường Ninh đều cười đồng ý, thái độ của cha
mẹ với nàng rõ ràng chính là tâm trạng mua vé số “Tuy đứa trẻ này nhìn
chẳng ra sao, nhưng nhỡ đâu lại gặp may thi đỗ.”
Hôm nay là ngày
phải đi Khổng miếu tế bái, cha mẹ cũng thả cho nàng ra cửa. Triệu Trường Ninh dẫn thư đồng đến cổng Triệu phủ, đã thấy Triệu Trường Húc đang dắt ngựa buồn chán chờ nàng.
Triệu Trường Ninh nhìn quanh, phát hiện ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều cưỡi ngựa, mã
phòng vậy mà không chuẩn bị xe ngựa… nơi ở của Cổ tiên sinh lại gần
Khổng miếu, không cần xuất phát từ Triệu gia.
Hai người Đỗ Thiếu
Lăng và Triệu Trường Hoài cũng dắt ngựa tới, Triệu Trường Tùng rơi ở sau cùng, hắn thì lại ngồi xe ngựa, còn dẫn theo hai thư đồng tướng mạo
tuấn tú.
“Huynh trưởng, sao lại không đi?” Triệu Trường Húc tiến
về phía nàng, “Vừa hay hẹn với đám Trường Hoài ra ven sông ngoại thành
cưỡi ngựa, ơ, ngựa của huynh đây?”Khóe miệng Triệu Trường Ninh khẽ rút, bình thản nói: “Ta không biết cưỡi ngựa.”
Triệu Trường Húc vỗ đầu một cái, sao hắn lại quên mất chứ, hồi bé huynh
trưởng bị ngựa đá một cước, cho nên từ nhỏ đã không thích ngựa, cũng
không học cưỡi ngựa. Liếc qua chỉ thấy Triệu Trường Tùng có xe ngựa, mà
Triệu Trường Tùng đã quay ngoắt đầu đi coi như không thấy rồi, sắc mặt
hắn lạnh xuống, ngoảnh lại cười nói với Triệu Trường Ninh: “Việc này có
gì to tát, nào, đệ đưa huynh cùng cưỡi!”
Bây giờ hắn vô cùng
nhiệt tình với Triệu Trường Ninh, nếu không phải Triệu Trường Ninh đuổi
hắn đi, hắn còn hận không thể tới chỗ y ở lại.
Mặt Triệu Trường Ninh sắp đen như đáy nồi, đưa nàng cùng cưỡi? Đùa cái kiểu gì vậy!
Nhưng vị đại huynh đệ này dùng ánh mắt như chó lớn nhìn nàng, chỉ thiếu điều
không nói ra ‘Chẳng lẽ huynh ghét bỏ đệ sao tại đệ quá kém cỏi sao?’
Lúc này còn đi lấy xe ngựa e rằng sẽ tới muộn, Triệu Trường Ninh chỉ đành
đến xem xe ngựa của Triệu Trường Tùng. Tuy ngồi một xe với kẻ này rất có khả năng sẽ đánh nhau, nhưng cũng không còn lựa chọn tốt hơn nữa rồi.
Đỗ Thiếu Lăng cực kỳ không vừa mắt Triệu Trường Tùng, hắn tiến tới nói:
“Trường Ninh huynh, chúng ta đều là nam tử, cũng không có vấn đề gì, nếu huynh không muốn đi cùng Trường Húc, hay là để ta đưa huynh đi.”
Đây căn bản không phải vấn đề ai đưa nàng đi. Triệu Trường Ninh đương nhiên là từ chối, không đợi Triệu Trường Tùng đồng ý đã chui vào xe của hắn,
sau đó cười hỏi: “Tam đệ không ngại ta đi cùng chứ?”
Khóe miệng
Triệu Trường Tùng hơi co rút, sao Triệu Trường Ninh lại đột nhiên muốn
chung xe ngựa với hắn? Nghe nói tối qua hắn bị phạt đứng ngoài phòng tổ
phụ, lẽ nào đầu óc bị đông cứng luôn rồi? Hắn chỉ đành cười cười: “Đương nhiên là không ngại, huynh trưởng ngồi đi.” Sau đó phân phó đánh xe
nhanh chóng lên đường.
Triệu Trường Ninh biết đối phương không
muốn nói thêm câu nào với mình, tự nhiên cũng không mở miệng. Xe ngựa
lọc cọc chạy ra khỏi Triệu phủ, Triệu Trường Húc dùng ánh mắt mất mát
lại u ám nhìn xe ngựa phía trước, giống như hận không thể nhìn ra một
cái lỗ trên xe. Hắn không có huynh đệ ruột thịt, bởi vậy đặc biệt thân
thiết với Triệu Trường Ninh. Nhưng cứ luôn cảm thấy huynh trưởng không
phải thích hắn lắm, mời uống rượu y không uống, thoa thuốc cho y cũng
không đồng ý, đến cưỡi chung một con ngựa với hắn cũng chê. Hắn không
vui.
Triệu Trường Hoài là kẻ chuyện không liên quan đến mình thì
quẳng sang một bên, thuần thục cưỡi ngựa tiến lên phía trước. “Huynh
trưởng cố chấp, chắc chắn sẽ không ngồi chung ngựa với ngươi. Nếu ngươi
thật sự muốn có người ngồi chung như thế, ta cho ngươi mượn hai thư đồng nhé. Thế nào?”
Triệu Trường Húc quay đầu lạnh lùng nhìn hắn: “Huynh bớt nói mát đi!”
Triệu Trường Hoài giật giật khóe miệng, hở, hắn giận thật sao?
Đợi ra khỏi phố Minh Chiếu, đến gần trường học của phủ Thuận Thiên xe ngựa
mới dừng lại, đoạn đường này cấm xe ngựa. Bọn họ đi bộ đến trước cổng
Khổng miếu, quả nhiên đã thấy Cổ tiên sinh đứng đó chờ. Khổng miếu này
cũng khá lớn, có đến ba cửa vào. Gần đây sĩ tử đến thắp hương càng lúc
càng đông, giá hương ở Khổng miếu đã tăng gấp ba lần, sĩ tử bất đắc dĩ
vẫn phải bỏ tiền mua.
Triệu Trường Ninh cảm thấy hương khói vấn
vít trong Khổng miếu không được dễ chịu, dâng hương xong liền lui ra,
nhìn đường phố bên ngoài tấp nập rộn ràng, đột nhiên có cảm giác rối
loạn. Người đi đường, phu khuân vác cùng các hòa thượng tới lui, vô cùng phồn vinh náo nhiệt. Đối diện là tiệm bút mực, tiệm vàng mã, tiệm quần
áo. Ở chỗ rẽ còn có một con hẻm nhỏ, treo đủ loại biển hiệu bán đồ ăn
vặt, đậu hũ vàng, hoành thánh vỏ mỏng tang, canh thịt dê Minh Ký, tiệm
thịt chó Lý Ký, bánh nướng thịt lừa. Nếu không tận mắt nhìn thấy, làm
sao biết được sự phồn thịnh của kinh thành Đại Minh.
Đi thêm một
đoạn về phía trước là chùa Chính Giác, Triệu Trường Ninh dừng lại trước
hàng bánh nướng thịt lừa, cũng không phải muốn ăn, chỉ là nhớ lại mùi vị của bánh bao nhân thịt. Ngẩn ngơ một hồi, ánh mắt đã nhìn về phía chiếc bánh nướng: “Không phải huynh muốn ăn đấy chứ?”
Người này không phải Triệu Trường Húc thì còn là ai? Tuy có vẻ vẫn còn giận dỗi nàng, gương mặt lạnh tanh.
Trường Ninh quả thật là thích người đệ đệ này, cười nói: “Ngươi ăn đi, ta chỉ
nhìn xem sao thôi!” Lại nói, “Chuyện ban nãy ngươi cũng đừng mất hứng,
hai nam tử cưỡi chung một ngựa, còn ra cái dạng gì nữa?” Dứt lời giơ tay lên vỗ vỗ vai hắn. Biết đường đệ này chẳng qua chỉ là rất thích chơi
cùng nàng mà thôi.
Triệu Trường Húc cầm một chiếc bánh nướng đi
theo sau nàng: “Đệ nghe nói tối qua huynh vào học chỗ thất thúc, thất
thúc có nghiêm khắc với huynh không?”
Triệu Trường Ninh đáp: “Vẫn tốt, ngươi không tận tâm học hành, lại đi lo lắng chuyện học hành của
ta?” Triệu Trường Húc không có chút thiên phú nào trong chuyện học hành
cả, hắn theo thất thúc tới Thông Châu làm việc, học võ công cũng không
tồi, có thể thấy vóc người đã cao lên không ít.
“Thất thúc nhìn
có vẻ nghiêm khắc, thật ra con người cũng khá tốt. Nếu thúc ấy nghiêm
khắc với huynh, cứ bảo với đệ một tiếng, đệ sẽ đi nói chuyện với thúc.”
Triệu Trường Húc thấy nàng không ăn, tự mình cắn vài miếng hết luôn cái
bánh nướng thịt lừa. Y vẫn đối tốt với mình như mọi khi, bởi vậy không
còn giận nàng nữa.
Triệu Trường Ninh cảm thấy tính tình của hắn
thật giống trẻ con. Nàng tiến vào thư cục bên cạnh, chọn hai cuốn sách
giảng về văn Bát cổ. Đợi đến lúc nàng đi ra, đã thấy hai người Triệu
Trường Húc và Triệu Trường Hoài đứng trước cửa, đối diện là chùa Chính
Giác. Chỉ thấy trước cổng ngôi chùa kia, Đỗ Thiếu Lăng hình như đang trò chuyện với một thiếu nữ khoác áo choàng, thiếu nữ nọ được tì nữ vây
xung quanh, mặc y phục lụa thêu vàng, rất có thân phận, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các của danh gia vọng tộc nào đó, lúc Đỗ Thiếu Lăng
nói chuyện cùng người ta hơi cúi đầu, thanh âm cũng đè xuống cực thấp.
Triệu Trường Húc thấy nàng đi ra, còn có một chút vui vẻ, thì thầm với nàng:
“Huynh trưởng, huynh xem tên nhóc kia đi, vừa ra ngoài đã gặp tình nhân
rồi kìa!”
“Cái gì mà tình nhân.” Triệu Trường Ninh cười nói, “Ta thấy đấy chính là muội muội ruột của hắn.”
“Sao huynh lại biết được ?” Triệu Trường Húc cảm thấy thật tò mò.