Ký ức là thứ gì đó
vừa phức tạp lại vừa huyền bí, chuyện mà nàng không nhớ, có rất nhiều
khả năng chờ để được chọn. Nhưng nếu trước mắt chuyện này không gây hại
đến nàng, vậy thì nhớ hay quên, đều không có ý nghĩa gì to tát. Bởi vậy
Trường Ninh mới không nghĩ tới việc đi tìm hiểu, nhưng hiện tại, khoảng
thời gian ở biệt viên Sơn Đông kia càng lúc càng làm nàng thêm nghi
hoặc.
Cuối năm mỗi lúc một gần, Đậu thị triệu tập tất cả thứ nữ
trong nhà lại thêu thùa may vá, hấp bánh, chuẩn bị đồ cúng tam sinh* để
năm mới cúng tế tổ tiên, những việc này đều phải do đại phòng chuẩn bị.
Trường Ninh là nam tử, không cần tham gia vào mấy công việc của nữ nhân, tiếp tục vùi đầu khổ học. Sang đến mùng hai tết, sáng sớm nàng tới chỗ
Đậu thị uống trà, phát hiện các nữ quyến đều mặc những bộ đồ đón tết mới tinh.
*Đồ cúng tam sinh: chỉ ba loại súc vật sống được giết thịt để tế thần, gồm bò, dê, heo hoặc gà, cá, heo…
Nghe bọn họ tán gẫu vài chuyện vụn vặt trong nhà, cô nương nhà này đã hứa
hôn với công tử nhà nọ, món trang sức nào đang được ưa thích nhất kinh
thành, kể ra cũng khá là náo nhiệt. Trường Ninh hiếm khi được tận hưởng
không khí gần gũi và rộn ràng của năm mới, còn phát cho các muội muội
mỗi người một bao lì xì hai lượng bạc.
Chén trà thứ hai còn chưa
cạn, bên ngoài đã có bà bà tiến vào bẩm báo, nói là nhị tiểu thư, tam
tiểu thư và tam cô gia cùng về lại mặt, đã tới ảnh bích rồi*. Đậu thị
nghe xong hết sức vui mừng, con gái gả đi sẽ thành người nhà khác, quanh năm suốt tháng không gặp được mấy lần. “Mau đón bọn chúng vào đây, các
ngươi cũng bày mâm hạt dưa lên đi. Hiếm khi con gái ta mới về nhà!”
*Ảnh bích: tường xây làm bình phong ở cổng
Triệu Trường Ninh cũng rất vui vẻ, ba tỷ tỷ trước khi xuất giá luôn đối xử
tốt với nàng. Đáng tiếc đại tỷ gả quá xa, ăn tết cũng khó lòng về được.
Nhị tỷ, tam tỷ ở gần hơn thì năm nào cũng trở về. Nàng ra cửa tiếp đón,
chẳng mấy chốc đã trông thấy nhị tỷ Triệu Ngọc Như mặc áo lụa tím thêu
hoa văn Bảo chử‘¹’, đầu cài nơ kết sen vàng, tam tỷ Triệu Ngọc Diệu mặc
trang phục đỏ tươi cùng áo khoác không tay, trong lòng Triệu Ngọc Diệu
còn ôm một nhóc con béo mập tầm bốn, năm tuổi. Nhác thấy Triệu Trường
Ninh đã gọi nàng: “Cậu!” Nài nỉ Trường Ninh bế nó.
Bên cạnh tảng
thịt nhỏ là một nam tử trẻ tuổi mặc mặc trực chuyết màu xanh, sắc mặt
hơi lộ vẻ gầy gò nhợt nhạt, người này là tam tỷ phu của nàng.
Ba
người thỉnh an Đậu thị, nhị tỷ Triệu Ngọc Như nói: “Trên đường tình cờ
gặp được tam muội và muội phu, nên mới tới cùng nhau.” Lại liếc thấy
Triệu Trường Ninh đứng bên cạnh, ánh mắt lóe sáng, “Đệ đệ đã cao thế này rồi, ta thấy còn cao hơn mẫu thân đến nửa cái đầu.”
Đậu thị cười không khép nổi miệng, Trường Ninh giống cha, đương nhiên là cao hơn bà
nhiều. Bà nói: “Đừng đứng chỗ gió lùa nữa, vào trong rồi nói chuyện.”
Mấy nữ quyến bọn họ tiến vào gian thứ phía tây, để lại Trường Ninh ôm thằng cháu ngoại béo mập, nói chuyện cùng tam tỷ phu.
Tam tỷ phu Hứa Thanh Hoài cũng là người đọc sách, tuy phụ thân hắn là tiến
sĩ, nhưng hắn đọc sách đến bây giờ vẫn chỉ là một tú tài, gia sản cũng
bị phá sạch. Vì Triệu Trường Ninh là cử nhân, hắn cảm thấy trước mặt
Triệu Trường Ninh không ngóc đầu lên nổi, cứ hễ trả lời câu hỏi của
Triệu Trường Ninh là lại cung kính đứng lên, sau đó mới chắp tay nói.
Triệu Trường Ninh thấy mà đau đầu, cười bảo: “Tam tỷ phu không cần khách sáo, cứ ngồi xuống nói chuyện.”
Cậu em vợ không câu nệ, nhưng hắn thì có, vội vàng ôm quyền nói: “Học vấn
của đệ cao hơn ta, vẫn nên cung kính. Nghe nói đệ còn sắp tham dự kỳ thi mùa xuân năm sau, tỷ phu phải chúc đệ đỗ đạt mới đúng.” Hứa Thanh Hoài
gọi người đưa lên bánh trái và một con chim trĩ. Gia cảnh hắn bình
thường, cũng không tìm đâu ra thứ tốt, bản thân nhìn lại cũng thấy
ngượng ngùng, nói: “Chờ đệ thi đỗ rồi, tỷ phu sẽ tặng đệ một hồng bao
lớn.” Chúc cử nhân là đồng hương với hắn, thấy hắn xách chim trĩ tới
Triệu gia, còn cười nhạo: “Cậu em vợ nhà ngươi nếu đậu được, thì cũng
đậu từ lâu rồi! Hay là cho ta con chim trĩ này đi!” Chim trĩ là điềm báo tốt lành.
Hứa Thanh Hoài giận đỏ mặt đáp lại hắn: “Sao em vợ ta
lại không đỗ được chứ, nhân phẩm lẫn tài hoa của hắn đều vô cùng tốt!”
Vì chuyện dẫn nước vào điền trang, đã xảy ra mâu thuẫn ầm ĩ với nhà Chúc cử nhân một trận, quan huyện lại thiên vị cho Chúc cử nhân. Hứa Thanh
Hoài cực kỳ hận bản thân chỉ là một tú tài. Chúc cử nhân kia chẳng qua
chỉ muốn trêu chọc hắn, cười cười vài cái liền quay vào trong uống trà.
Lúc này Triệu Thừa Nghĩa vừa từ chính phòng quay về, vội vàng ôm lấy cháu
ngoại đi chơi, Hứa Thanh Hoài đương nhiên phải ra mắt nhạc phụ. Triệu
Trường Ninh không nói chuyện với hắn nữa, sợ vị tỷ phu này cúi chào nàng đến cong cả lưng, người đọc sách thú vị như vậy đấy, lấy công danh mà
luận bối phận.
Trường Ninh vừa bước vào nhà trong, đã nghe thấy
tam tỷ Triệu Ngọc Diệu hỏi chuyện hôn sự của nàng: “Năm nay đệ đệ đã
mười bảy, người em chú của con cũng đã có hai đứa nhỏ, sao đệ đệ còn
chưa chịu thành thân?”
Sắc mặt Đậu thị cứng đờ, nhưng vẫn nhanh
chóng tìm ra lý do thoái thác: “Phụ thân con nghĩ, đợi thằng bé đậu tiến sĩ rồi hẵng bàn chuyện hôn sự, lúc đấy thân phận sẽ khác. Bằng không
chỉ là một cử nhân, các tiểu thư nhà thế gia sợ rằng không vừa mắt nó.”
Triệu Ngọc Diệu liền nói: “Hóa ra là có ý này, con còn nghĩ nếu đệ đệ chưa có ai làm mai, con sẽ chọn lựa vài cô nương tốt, cũng vừa đến tuổi cập
kê.”
Triệu Trường Ninh nghe được cuộc trò chuyện của mẫu thân và
tỷ tỷ, trong lòng hơi bực bội, nàng mới mười bảy mà! Sao ai cũng bắt đầu lo nghĩ chuyện thành thân thay nàng rồi, lại còn chọn sẵn vài cô nương
nữa chứ.
Thấy Trường Ninh bước vào, hai người tỷ tỷ thân thiết kéo nàng ngồi xuống.
Triệu Trường Ninh hỏi Triệu Ngọc Như: “. . . Sao không thấy nhị cô gia cùng về với tỷ?”
Trường Ninh vừa nhắc đến việc này, sắc mặt Triệu Ngọc Như liền tái nhợt, người cũng thất thần. Trường Ninh nhíu mày hỏi nàng: “Có phải nhị tỷ phu lại
bạc đãi tỷ không?”
Người nhị tỷ phu này không thèm để nhà nàng vào mắt, nhị tỷ lại không có con trai, hắn trước nay luôn đối xử tệ bạc với nhị tỷ.
Tính tình tam tỷ Triệu Ngọc Diệu mạnh mẽ hơn hẳn nhị tỷ mềm yếu, uống một
ngụm trà rồi nói: “Vừa nhắc đến chuyện này là bực mình! Nha đầu bên cạnh nhị tỷ là Hỷ Nhi đã sớm có hôn ước với con trai độc nhất của Trịnh quản sự trong nhà, ai mà biết nhị tỷ phu lại nhìn trúng nàng ta, đòi cùng
nàng ta lên giường. Nhị tỷ cầu xin hắn đừng thu nạp, lại bị nhị tỷ phu
dùng lý do không sinh được con mà nhiếc móc một trận, mắng nàng vô dụng
còn hay đố kỵ, sau đó vẫn thu nạp Hỷ Nhi rồi.”
“Thứ chó má này,
lại dám có ý đồ với Hỷ Nhi!” Đậu thị suýt nữa vỗ nát cái bàn, Hỷ Nhi là
nha đầu hồi môn của Triệu Ngọc Như, thấy nữ nhi bắt đầu khóc thút thít,
bèn ôm lấy nhị nữ nhi vào lòng, xót xa rơi nước mắt: “Con gái ta thật
đáng thương! Khi còn làm tiểu thư ở nhà, con là đứa yếu đuối nhất. Nhưng việc này không nhịn được cũng phải nhịn, nếu bị đuổi về nhà, cả đời này con sẽ bị người ta chỉ trỏ, cửa lớn cũng không ra nổi một bước. Con lại không có con, mẹ có muốn phân bua giúp con cũng không tìm nổi cái cớ
nào.”
“Tỷ tỷ lo liệu việc nhà, có chỗ nào làm không tốt đâu!”
Triệu Ngọc Diệu nghĩ đến mà tức, tuy gia cảnh nhà tú tài nàng gả vào
không bằng nhị tỷ, lại còn thi cử nhiều năm không thành. Nhưng năm đầu
nàng đã sinh được con trai, lại nắm chắc lấy đồ hồi môn cùng vài trăm
mẫu ruộng trong nhà, tuy không được phú quý, nhưng vẫn sống thoải mái,
mẹ chồng cũng không dám tùy tiện tỏ thái độ với nàng. Vẫn là nhị tỷ số
khổ nhất.
Triệu Trường Ninh nghe đến đây thở dài một hơi, đi tới
ôm nhị tỷ vào lòng: “Tỷ tỷ đừng khóc, nếu quả thật không nhịn được nữa,
đệ sẽ tới tận nhà chống lưng cho tỷ, bằng không còn cần người đệ đệ này
làm gì?”
Dựa vào lòng người đệ đệ duy nhất, Triệu Ngọc Như nắm
chặt lấy vạt áo nàng khóc không thôi: “Ninh nhi, tỷ thà bị bỏ, cũng
không muốn chịu cục tức này. . . Cái thứ lòng dạ rắn rết đó, hắn đã ngủ
với toàn bộ nha đầu trong phòng! Tỷ tỷ. . . tỷ tỷ thật sự rất căm hận!”
Đậu thị há miệng, lại không tiện khuyên nữ nhi thêm điều gì, theo bà, chuyện bị chồng bỏ còn khốn khổ hơn cả cái chết.
Triệu Trường Ninh nghĩ đến hồi nhỏ, nhị tỷ là người dịu dàng nhất, lúc nàng
bị ốm còn kiên nhẫn đút cho nàng từng thìa canh. Nàng mới hai mươi mốt
thôi! Ngần ấy thời gian, sao nhìn nàng còn tiều tụy hơn cả Đậu thị.
Trường Ninh cầm lấy bàn tay Triệu Ngọc Như, kiên định nói với nàng: “Khi nào tỷ tỷ không muốn chịu đựng nữa, thì hãy quay về nhà, chỉ cần đệ đệ
còn cơm để ăn, sẽ không thiếu phần của tỷ.”
Tam tỷ Triệu Ngọc Diệu cũng ở bên cạnh nói: “Đúng đấy nhị tỷ, dầu gì trong nhà vẫn còn đệ đệ làm chỗ dựa cơ mà.”
Bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, là Ngọc Thiền vừa đi hái vài cành mai trở về. Nghe nói hai tỷ tỷ quay về nhà bèn chạy như bay vào phòng
trong. Vì nàng là muội muội nhỏ nhất, hai người tỷ tỷ cũng đặc biệt
thương yêu, nhị tỷ tặng nàng một chiếc vòng tay bằng vàng, tam tỷ thì
tặng châu hoa cài tóc. Ngọc Thiền nép vào lòng Đậu thị, nằng nặc đòi
buổi tối sang chỗ Viện nhi chơi.
Triệu Trường Ninh thấy nàng vẫn
chưa ra dáng vẻ gì, bèn nói: “Muội rúc vào lòng mẫu thân làm gì, hôm nay đã luyện thêu thùa chưa?”
“Không cần huynh phải lo!” Triệu Ngọc
Thiền vùi đầu vào lòng Đậu thị, “Cả ngày chỉ biết quở trách muội, có
phải muội không nhớ luyện đâu!”
Thấy Đậu thị ôm lấy Ngọc Thiền,
hỏi tay nàng có lạnh không, Triệu Trường Ninh chỉ biết thở dài, thôi,
nàng còn biết quản vị muội muội này thế nào đây. Đúng lúc nha đầu tiến
vào bẩm báo, nói bên ngoài có một nô bộc tìm nàng, nàng mới bước ra khỏi phòng.
Đang đợi trước cửa là gã sai vặt hầu hạ nàng, Đồng nhi.
Thấy nàng bước ra liền nói: “Đại thiếu gia, phòng sự vụ xảy ra cãi vã,
lão thái gia đang tiếp khách không rảnh rỗi, quản sự sai tiểu nhân tới
mời ngài qua đó.”
Đang là đầu năm mới, phòng sự vụ lại xảy ra
chuyện gì? Triệu Trường Ninh ừ một tiếng hỏi Đồng nhi: “Có biết là ầm ĩ
chuyện gì không?”
Đồng nhi đáp: “Có một kẻ tên Tề Tam tới đòi
bạc, nói là phủ chúng ta có người đã hứa cho hắn vay, mặt dày la lối om
sòm, nhị thiếu gia, tam thiếu gia cũng tới đó rồi.”
Triệu Trường
Ninh để hắn đi trước dẫn đường, phòng sự vụ ở tiền viện, lúc Trường Ninh tới nơi đã thấy vài nam tử mặc áo khoác bông, đội mũ Lục hợp‘²’ ở đó.
Trong đó có một kẻ để chòm râu hai hàng, vừa thấy Trường Ninh mắt liền
sáng lên: “Đại thiếu gia, cậu tới rồi! Chỗ ta đang cần tiền gấp, bạc cậu hứa cho chúng ta mượn đâu?”
Triệu Trường Ninh nghe đến đây khẽ
nhíu mày. Mượn bạc? Nàng có hứa cho ai mượn bạc bao giờ đâu. Vị Tề Tam
này sao vừa nhìn thấy nàng đã hỏi mượn bạc nàng rồi? Nàng nhìn quanh
phòng sự vụ một lượt, phát hiện vẻ mặt những người ở đây đều có chút kỳ
quái, nhìn nàng chòng chọc không nói gì cả.
Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ sợ là không ổn rồi.
Triệu Trường Hoài phủi phủi áo choàng bước tới, nhìn Triệu Trường Ninh nói:
“Đại ca, mấy người này đến tìm huynh đấy. Bọn họ nói huynh đã hứa hẹn
cho họ mượn bạc, mỗi tháng tiền lãi năm phần. Ban đầu đệ cũng không tin, vừa rồi quản sự lấy sổ sách ra xem, mới biết huynh đã dùng đối bài lấy
bạc đi, còn cho bên ngoài vay hơn một ngàn lượng. . . Có điều đại ca,
sao huynh lại làm ra chuyện hồ đồ như thế, đây há chẳng phải là. . . làm mất mặt gia tộc hay sao.”
Triệu Trường Tùng cũng tiến lên một
bước nói: “Huynh trưởng, ban nãy nghe chuyện đệ cũng rất kinh ngạc, bình thường thái độ làm người của huynh được tổ phụ tán dương nhất, sao giờ
lại gây ra chuyện thế này?”
Trường Ninh đầu tiên là ngạc nhiên,
sau đó mới nở nụ cười. Nàng chậm rãi tiến tới trước mặt Triệu Trường
Hoài, dán mắt vào hắn hỏi: “Tại sao ngươi không chịu buông tha cho ta?”
Triệu Trường Hoài nhìn thẳng vào mắt nàng, nói: “Lời này của đại ca là sao,
cái gì mà không buông tha cho huynh? Chuyện này không hề liên quan tới
đệ.”
Triệu Trường Ninh thấp giọng nói: “Lần làm bị thương khuỷu
tay ta, ngươi thật sự nghĩ rằng ta không biết là ngươi cố ý? Ngươi lừa
được tổ phụ, chẳng lẽ cũng lừa được cả ta? Hay tự bản thân ngươi cảm
thấy lần đó là ngoài ý muốn?”
Triệu Trường Hoài dửng dưng nhìn
nàng: “Đệ không hiểu huynh trưởng có ý gì, có điều chuyện cho vay nặng
lãi lần này, đệ nghĩ trước tiên vẫn nên bẩm báo rõ ràng với tổ phụ mới
phải.”
“Lời này của nhị ca đệ thấy rất đúng, việc này đương nhiên phải bẩm rõ với tổ phụ.” Khó có dịp Triệu Trường Tùng và Triệu Trường
Hoài đứng chung một chiến tuyến. Chỉ cần nhớ đến chuyện Triệu Trường
Ninh cướp mất Đỗ cô nương, trong lòng hắn liền cảm thấy hậm hực. Nhược
điểm của Triệu Trường Ninh đã rơi vào tay hắn, đương nhiên là phải nắm
thật chặt rồi.
Triệu Trường Ninh lạnh lùng nhìn hai người, sau đó ánh mắt nàng thay đổi, nàng thản nhiên nói: “Lúc này không thích hợp
làm phiền tổ phụ, hôm nay là đầu năm mới, ông lại đang tiếp khách, làm
lớn chuyện mọi người đều không còn lòng dạ ăn tết nữa. Nếu mấy vị đây đã xác nhận là ta cho vay nặng lãi, đầu tiên giữ lại lời khai của bọn họ
cùng sổ sách của phòng sự vụ. Ta sẽ quay về lấy đối bài và sổ sách phòng mình tới đối chứng. Buổi tối sẽ bẩm báo với tổ phụ việc này.”
Triệu Trường Tùng nghe thế liền cười khẩy: “Ta thấy huynh trưởng đang muốn
rửa sạch tội chứng thì phải? Chuyện này phải báo ngay cho tổ phụ mới
đúng, Lý quản sự, ngươi còn không nhanh đi mời tổ phụ tới đây.”
“Không được đi!” Triệu Trường Ninh cương quyết quát dừng, Lý quản sự không dám động đậy, dù sao trong tay Triệu Trường Ninh còn đang giữ đối bài.
“Quản sự trong nhà này đâu phải để cho huynh sai khiến.” Triệu Trường Tùng
trừng mắt nhìn nàng, “Huynh trưởng, huynh có tư cách gì sai bảo hắn?
Huynh gây ra chuyện thế này, chẳng lẽ còn cấm chúng đệ nói ra? Hành động này của huynh, đúng là không thể làm người ta tin phục.”
“Nhị
đệ, ta không ngại nói với đệ thế này.” Triệu Trường Ninh ngoảnh đầu lại, cười một tiếng, “Che dấu tội chứng thì thế nào? Ta nói không được đi là không được đi, chung quy ta mới là đích trưởng tôn trong nhà này. Nếu
đệ thấy bất mãn. . .” Ngữ khí xoay chuyển, “thì có tư cách gì phản đối?”
Nàng mặc kệ hắn có phục hay không, Triệu Trường Tùng cứ om sòm như vậy,
không phải nàng làm cũng sẽ trở thành nàng làm, thậm chí còn khiến cho
trong nhà gà bay chó sủa, Trường Ninh tuyệt đối không thể khoanh tay
đứng nhìn.
Dù sao nàng mới là đích trưởng tôn của Triệu gia, bọn họ dù không phục cũng phải phục!
——— ——————
Ninh Ninh ngầu quá!!!! O(≧∇≦)O
Chú thích:
(1) Hoa văn Bảo chử: một loại hoa văn trang trí trên gốm sứ, xuất hiện trên bát sứ Thanh hoa thời nhà Nguyên.
(2) Mũ Lục hợp: còn gọi là mũ Lục hợp nhất thống, mũ nồi, dùng sáu mảnh vải ghép thành, đa phần là dân chúng bách tính dùng, tương truyền do Minh
Thái tổ sáng tạo, ngụ ý thiên hạ quy về một mối.