Đích Trưởng Tôn

Chương 6: Chương 6




Sớm hôm sau trời còn tang tảng, tiếng gà gáy vừa dứt, Triệu Trường Ninh đã trở dậy.

Hôm qua chịu lạnh, sáng nay thức dậy đầu có chút nặng nề, chân tay vô lực. Nàng mặc chiếc áo choàng dày dặn hơn một chút, Cố nhũ mẫu lại bắt nàng quấn thêm cả khăn lông thỏ, Triệu Trường Ninh cảm thấy giống nữ nhi quá rồi, nhưng lão nhân gia chỉ quan tâm có ấm hay không, không quan tâm có giống nữ nhi hay không, vẫn quấn lên cổ nàng như thường.

Trên phương diện này, Cố nhũ mẫu không đời nào nhượng bộ.

Triệu Trường Ninh chỉ có thể cúi đầu, để Cố nhũ mẫu quấn khăn lên cổ nàng, sau đó tới chỗ Đậu thị ăn sáng.

Triệu Thừa Nghĩa vội đến nha môn nên đã ra ngoài từ sớm, thời đại này làm quan cũng không dễ dàng.

Triệu Trường Ninh ăn một bát mì thịt dê, bên trên thả vài nhánh hành xanh, một đĩa dưa được thái sợi tỉ mỉ, dùng dầu mè và muối mịn để trộn. Đây đều là những món nàng thích. Sau khi ăn xong Triệu Trường Ninh nói với Đậu thị: “Mẫu thân cứ ngủ thêm một lát. Nhi tử phải đi trước đây.”

Đậu thị đưa giỏ mây cho thư đồng bên cạnh, ân cần tiễn nhi tử ra khỏi cửa: “Buổi tối nương hầm một con chim bồ câu cho con, nhớ về sớm một chút.”

Triệu Trường Ninh gật đầu đồng ý, dẫn theo thư đồng Tứ An rời đi.

Ra tới cửa, nàng lại thấy một bé gái chừng năm sáu tuổi đang đứng bên ngoài. Nhìn thấy nàng bước ra, liền rụt rè gọi một tiếng huynh trưởng.

Theo sau nàng là hai tiểu nha đầu vừa được để tóc ‘¹’, cúi người hô đại thiếu gia.

Triệu Trường Ninh hỏi nàng: “Nhân nhi, sớm như vậy muội đã đến thỉnh an?” Đây là thứ muội của nàng, Ngọc Nhân, mẹ ruột là một nha hoàn, sinh nàng ra thì mất. Nàng được nuôi dưỡng ở chỗ Đậu thị, vì là con thiếp thất, nên phụ thân cũng không coi trọng, chẳng được ai chăm sóc rất đáng thương.

Tiểu loli chỉ cao đến thắt lưng nàng, bị vò vò búi tóc, khuôn mặt lập tức phiếm hồng, vặn níu quần áo không dám nói gì.

Triệu Trường Ninh vượt qua vài bước, lại nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân của bé con, Nhân nhi đang dùng đôi chân ngắn ngủn đuổi theo, giữ lấy tay áo nàng: “Ca ca!”

Triệu Trường Ninh quay lại nhìn bé, nàng rất nhẫn nại với trẻ nhỏ: “Nhân nhi muốn làm gì?”

Nhân nhi lại rụt tay về ngay, nhỏ giọng nói: “Lâu lắm rồi muội không nhìn thấy ca ca.” Ở chỗ Đậu thị, Đậu thị cũng không có nhiều kiên nhẫn đi chăm sóc thứ nữ, Triệu Ngọc Thiền lại thường xích mích cùng mấy thứ nữ bọn họ, chỉ có Triệu Trường Ninh mới hiền hòa mỉm cười với nàng. Nàng đã lớn đến chừng này, lại chẳng có ai chăm sóc, vừa gặp được một người tốt với mình, liền giống như con cún nhỏ dính chặt ở đằng sau.

“Ca ca phải đến thư phòng rồi.” Triệu Trường Ninh nửa ngồi xổm xuống, thấy nàng muốn ôm mình mà không dám, mới xoa xoa đầu nàng, “Mấy ngày nữa sẽ tới thăm muội, được không?”

Nhân nhi còn nhỏ tuổi, bộ dáng lại cực kỳ xinh xắn, con ngươi to mà sâu thẳm, trắng trẻo hệt như búp bê sứ.

Cô bé cười nói: “Vâng, muội sẽ đợi ca ca tới.” Nói rồi nàng lại mò mẫm trong tay áo, lấy ra một túi thơm bằng lụa màu xanh điểm hoa đào hồng, đưa cho Triệu Trường Ninh, “Là túi thơm hương mai vàng.”

Trường Ninh thấy nàng nhìn mình, đành phải đeo túi thơm lên thắt lưng, nhẹ giọng dặn dò: “Nhân nhi, khi ở trước mặt mọi người phải gọi ta là huynh trưởng, muội nhớ chưa?”

Cô bé không phải con vợ cả, nếu để người khác nghe thấy Nhân nhi gọi nàng là ca ca, bé sẽ gặp phiền phức.

“Nhân nhi nghe lời.” Nhân nhi gật gật đầu, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng cao gầy của Triệu Trường Ninh, mới lưu luyến quay đầu.

Trong lòng nàng bắt đầu trông đợi, ca ca nói mấy ngày nữa sẽ tới thăm nàng. Mặc dù ca ca lúc nào cũng không nhớ, nàng chỉ đành mỗi ngày đến thỉnh an sớm một chút, hy vọng có thể gặp được y.

Triệu Trường Ninh đang suy nghĩ chuyện học hành trong tộc, tự nhiên cũng không nhớ kỹ hạt đậu đỏ nhỏ nhắn kia.

Nàng đến chính phòng thỉnh an Triệu lão thái gia trước, đã thấy trong phòng thắp đèn cầy, hai người Triệu Trường Hoài, Triệu Trường Tùng đứng ở một bên. Đối diện có một vị trung niên mặc trang phục nho sinh, còn cả một nam tử trẻ tuổi tuấn tú, tóc mai chỉnh tề, mặc một chiếc trường bào lụa xanh, bên hông đeo một khối ngọc tinh xảo. Hai người này Triệu Trường Ninh chưa từng gặp bao giờ.

“Đỗ thế điệt ‘²’ bằng lòng đến trường trong tộc của chúng ta cùng học tập, đương nhiên là vô cùng tốt.” Triệu lão thái gia tươi cười nhân hậu, “Con cháu nhà ta ngu dốt kém cỏi, để Đỗ thế điệt phải chê cười. Nói tới thì, Đỗ thế điệt sao lại quen biết tôn nhi Trường Hoài nhà ta?”

Thanh niên nọ chắp tay nói: “Lời này của lão thái gia quả thực là khiêm tốn rồi, trường trong tộc của ngài chỉ trong năm nay, đã cho ra cùng lúc ba cử nhân, phụ thân ta vô cùng tán thưởng, căn dặn ta tới đây siêng năng học hành, năm sau sẽ cùng mọi người dự thi. Ta quen biết Tử Vi, cũng là sau buổi gặp gỡ trên trường thi lần trước, vừa gặp như đã thân quen.”

Tử Vi chính là tên tự của Triệu Trường Hoài.

Người thanh niên nói như vậy, Triệu lão thái gia dầu rằng khiêm tốn, cũng phải nở nụ cười. Trường trong tộc họ Triệu lần này xuất hiện ba cử nhân, hai người trong đó thứ tự đều xuất sắc ngang nhau, trong lòng ông vô cùng đắc ý. Lại hỏi vị thanh niên họ Đỗ này: “. . . Đỗ đại nhân gần đây vẫn khỏe chứ? Ta nghe nói ngài vừa được hoàng thượng bổ nhiệm, làm thầy giáo của thái tử điện hạ, vẫn phải chúc mừng lệnh tôn.”

Triệu lão thái gia nói đến đây, Triệu Trường Ninh mới biết người này là ai. Thân phận của vị đang đứng trong phòng kỳ thực có chút dọa người, hắn là con trai của Lễ bộ Thị lang kiêm Tế tửu Quốc Tử Giám, Đỗ đại nhân. Lễ bộ Thị lang là đại quan chính tam phẩm, hơn nữa Đỗ đại nhân mới đây vừa được bổ nhiệm làm thầy giáo của thái tử.

Chức vị thầy giáo thái tử tương đối đặc thù, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thường đều sẽ là người tiếp theo nhậm chức các lão.

Chẳng trách Triệu lão thái gia sớm tinh mơ đã bò dậy, bình thường ông nào có dậy được sớm thế. Thân phận người thanh niên này cực kỳ cao, ông mà không ra mặt, sợ rằng mấy tiểu bối cũng không tiếp nổi.

Triệu Trường Ninh biết được thân phận người nọ, lại chau mày một cái, nàng không định tiến vào thỉnh an Triệu lão thái gia lúc này. Nhưng nhìn sắc trời cũng sắp sáng, không còn cách nào khác, nàng để thư đồng đợi ở bên ngoài, sau khi đầy tớ truyền đạt xong liền đi thẳng vào trong.

“Tôn nhi thỉnh an tổ phụ.” Triệu Trường Ninh quỳ xuống làm lễ, hôm qua quỳ đầu gối vẫn còn đau, vừa đặt xuống nền đất, sắc mặt cũng khẽ thay đổi.

“Trường Ninh đứng dậy đi.” Tâm tình Triệu lão thái gia rất tốt, mỉm cười bảo y đứng dậy, sau đó chỉ vào y, nói với người thanh niên: “Đây chính là trưởng tôn Trường Ninh của ta, đậu cử nhân cùng hai người chúng nó, là đích trưởng tôn trong nhà.”

Triệu Trường Ninh lại duỗi nắm tay về phía vị thanh niên, chỉ báo ra tên mình: “Triệu Trường Ninh.”

Giọng nói của người thanh niên này cũng rất rành mạch, mang theo đôi chút ý cười: “Đỗ Thiếu Lăng.” Nhưng chưa đợi hắn cầm lấy tay Triệu Trường Ninh, Triệu Trường Ninh đã thu tay về.

Đỗ Thiếu Lăng hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn y, chỉ thấy Triệu Trường Ninh này dáng dấp mảnh mai, trên cổ quấn khăn lông thỏ, tôn thêm làn da như ngọc chạm tuyết xây, sắc môi nhàn nhạt, dường như không muốn giao thiệp cùng người, liền lập tức dời đi tầm mắt.

Chiếc khăn lông thỏ kia là kỳ lạ nhất, dáng vẻ mím môi của y hẳn là rất lạnh nhạt. Nhưng chiếc khăn lông thỏ mềm mại này, lại lộ ra một vẻ yếu đuối đáng thương.

Triệu Trường Ninh còn đang cảm thấy ban nãy quỳ lại dẫn đến cơn đau nơi đầu gối, sắc mặt một mực khó coi. Vị Đỗ Thiếu Lăng bên kia đã cùng hai người Triệu Trường Tùng, Triệu Trường Hoài xưng huynh gọi đệ. Triệu lão thái gia vô cùng xem trọng vị Đỗ Thiếu Lăng này, còn gọi Cổ tiên sinh trong trường tới đặc biệt dặn dò một phen, phải chú trọng dạy bảo Đỗ Thiếu Lăng.

Lại căn dặn Triệu Trường Ninh: “Con là ca ca, quan tâm bọn chúng chu đáo một chút.”

Triệu Trường Ninh thưa vâng rồi từ biệt Triệu lão thái gia, đoàn người hướng về phía trường học. Vì chân bị thương, Triệu Trường Ninh đi ở sau cùng, bọn họ lại đi rất nhanh, chớp mắt đã đi tuốt ở phía trước.

Trường học trong tộc nằm ở góc tây bắc Triệu gia, dọc theo bức tường cao cao là ba gian nhà trúc, nằm sát cạnh một rừng mai, mùa này đang là lúc hàn mai chớm nở, cành nhánh khẽ nghiêng, hương hoa phiêu đãng.

Lại vừa đổ một trận tuyết lớn, mọi người đều chắp tay thưởng tuyết ngắm mai

Triệu Trường Ninh thấy Triệu Trường Tùng được mọi người vây quanh, ngọc bội đeo bên hông giá trị xa xỉ, Triệu Trường Tùng thản nhiên cười, nói: “Ta nói mỹ nhân thật sự, nên giống với hàn mai, trầm mặc yên tĩnh chẳng sợ giá lạnh, lại không chuộng giao thiệp với người, nàng sinh một thân thanh cao thoát tục, làm lòng ngươi ngứa ngáy, nhưng cảm thấy chạm vào nàng chính là khinh nhờn nàng.”

Từ Minh là họ hàng của nhị phòng, đứng bên cạnh nói: “Tam ca vậy mà lại không thích hoa hạnh hoa đào, chúng mềm mại dịu dàng biết bao! Hàn mai này thông thường, cũng lạnh tới đông chết người.” Hắn nhờ vả bác mình, cũng chính là mẹ ruột của Triệu Trường Tùng, Từ thị, mới được vào trường trong tộc học tập, ngày thường lúc nào cũng xu nịnh Triệu Trường Tùng.

“Lục đệ đúng thật là tục nhân, những cô nương tầm thường kia dễ dàng có được, còn cô nương như vậy ai mới có được đây.” Triệu Trường Tùng lắc đầu cười, “Tục nhân! Đợi ngày nào đó ca ca có được rồi, sẽ để các ngươi nhìn rõ một phen.”

Triệu Trường Ninh nhìn đám người văn dốt võ nát bọn họ, lòng thầm nghĩ đám đệ tử quần áo lụa là, lại đứng ở đây bàn về nữ nhân. Ngoài này lạnh muốn chết, vào trong nói không được sao? Sau đó nàng mới bước vào trong trường học.

Đỗ Thiếu Lăng cũng nghe được những lời này, nói với Triệu Trường Hoài bên cạnh: “Đang ở trong nhà mà tam đệ ngươi cũng dám nói như vậy.”

“Hắn là con trai nhị thúc, trong nhà được cưng chiều, sẽ không ai nói hắn đâu.” Triệu Trường Hoài chỉ thản nhiên liếc nhìn Triệu Trường Tùng: “Để ý hắn làm gì, ngoài này lạnh quá, vào trong sưởi ấm thôi.”

Đỗ Thiếu Lăng cười một tiếng: “Mai nở đẹp thế này, tên xấu xa nhà ngươi lại không hiểu phong tình, chẳng khác huynh trưởng của ngươi gì cả, hai người không hổ là ruột. . .”

Triệu Trường Hoài nghe đến đó hơi mím môi. Hắn không thích người khác nhắc đến chuyện này. Hắn cảm thấy Triệu Trường Ninh nhu nhược bất tài, vốn không xứng tranh giành với hắn, vậy mà vẫn đậu được cử nhân.

Đỗ Thiếu Lăng lại không chú ý tới, mỉm cười tiến về phía trước: “Có điều mỹ nhân mà tam đệ ngươi nói, trước mắt đã có một người rồi. Ta thấy huynh trưởng Triệu Trường Ninh của ngươi đúng là thanh cao thoát tục, lại trầm mặc yên tĩnh khiến người khác chớ gần. . . Há chẳng phải giống hệt với mỹ nhân mà hắn tưởng tượng sao? Còn phải đi tìm đâu xa, cứ bắt người kia lại là được.”

——— ———————–

Tử Vi…Tử Vi…Tử…=)))))))))))))))))) May là anh tên Triệu Tử Vi, bằng không mẹ Đàn mà đặt Hạ Tử Vi chắc cười chết con dân =)))))))))))))

Chú thích:

(1) Ở thời cổ đại, bé gái đều bị cạo trọc đầu, đến một độ tuổi nhất định, đầu tiên sẽ cho phép để tóc mọc ở đỉnh đầu, sau đó mới được nuôi dài toàn bộ, chuẩn bị để dùng trâm búi.

(2) Thế điệt: tiếng cháu xưng hô với bác, chỉ con trai của những người bạn bè thâm giao, hoặc cách xưng hô lễ độ với con trai của những người đồng bối hay ngang vai vế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.