Trường Ninh chân bước hư không trở về Tây viên.
Đại nha hoàn của nàng Hương Chuyên thấy sắc mặt nàng không tốt, lập tức
tiến lên nghênh đón: “Gia, làm sao vậy? Có phải ở ngoài bị lạnh không?”
Triệu Trường Ninh xua tay, bảo nàng rót cho mình ly trà nóng, yên lặng một
hồi. Có điều nghĩ lại toàn bộ chuyện này vẫn thấy có chút. . . hoang
đường. Nàng hỏi Hương Chuyên: “Có thấy thất tiểu thư đi đâu không?”
Hương Chuyên đáp: “Ban nãy có thấy tiểu thư ra ngoài, một lúc lâu vẫn chưa quay lại. Có cần nô tì đi tìm nàng không?”
Triệu Trường Ninh uống thêm vài ngụm trà nóng, mới ép xuống được luồng khí
lạnh kia. “Không cần, đi lấy bản kiến giải 《 Xuân thu 》 của Chu Tử
‘¹’ tới cho ta.”
Hương Chuyên đến thư phòng tìm sách cho nàng, Trường Ninh lại trải ra giấy bút, tiếp tục viết lại kiến giải của Chu Tử.
Khoa cử triều Minh thi văn Bát cổ, loại hình thi cử này dường như đã làm mai một sức sáng tạo của học trò, nhưng ngược lại có một điểm tốt rất rõ
ràng, đó chính là chuẩn mực, quy tắc. Chỉ cần thành thạo các dạng câu
ngặt nghèo trong văn Bát cổ, khi viết sang thơ từ khác đều dễ như trở
bàn tay.
Chỗ tốt của văn Bát cổ có thể gặp ở một câu chuyện, sau
khi nhà Thanh suy vong, Trần Độc Tú gặp gỡ Tưởng Mộng Lân ở đại học Bắc
Kinh, hai người đều là tú tài thời Tiền Thanh, nhưng Trần Độc Tú thi ‘Tú tài Bát cổ’, còn Tưởng Mộng Lân thi ‘Tú tài Sách luận’, phân lượng kém
xa tú tài Bát cổ. Tưởng Mộng Lân sau khi biết được liền cảm thấy kính
nể, liên tục thở dài nói: “Thất lễ, thất lễ, ngài là lão tiên sinh tiền
bối, quả thực tú tài Bát cổ của ngài có giá trị hơn tú tài Sách luận của tôi.”
May là Triệu Trường Ninh học pháp luật, các điều khoản
nghiêm khắc của pháp luật nàng cũng có thể thuộc không sai chữ nào, học
Bát cổ cũng không tốn sức. Nghĩ tới câu chuyện lúc trước từng nghe,
Trường Ninh giật mình cười, giờ nàng chẳng những là tú tài Bát cổ, mà
còn là cử nhân Bát cổ rồi. Ai mà ngờ được bản thân lại có một ngày như
vậy.
Nàng ở trong phòng viết bài, mấy thứ nữ của đại phòng đứng ở ngoài cửa, không dám tiến vào quấy rầy nàng.
Triệu Trường Ninh ngẩng đầu nhìn thấy mấy nữ tử ở ngoài cửa đã đợi khá lâu,
liền cho bọn họ vào trong ngồi, lúc này mới phát hiện hai di nương cũng
theo tới thỉnh an. Hai di nương mặc áo gấm hoa văn trắng thuần, cài đôi
khuyên đinh hương bạc, trẻ trung mỹ mạo nhìn không ra tuổi tác. Thỉnh an hô một tiếng “Đại thiếu gia” xong, liền đứng ở một bên không dám lên
tiếng.
Đại phòng hiện tại có ba người thứ nữ, nhỏ nhất chính là
Nhân nhi, mẫu thân nàng đã mất. Hai thứ nữ lớn hơn, một là do Hương di
nương sinh, một là do Tú di nương sinh. Thật ra hai di nương này Trường
Ninh cũng chưa từng phân rõ, chỉ biết đều là nha hoàn bên cạnh Đậu thị
đưa lên, xuất thân không tốt.
Vì di nương đều là nha hoàn của Đậu thị, bởi vậy không khí trong nhà lúc nào cũng hài hòa, mấy tiết mục như chủ mẫu di nương đấu đá, Trường Ninh chưa có cơ hội được nhìn thấy. Lúc Triệu Trường Ninh mới tới đây, thấy mẫu thân Đậu thị nói chuyện hòa
thuận cùng hai di nương, lôi kéo bọn họ cùng ngồi thêu thùa, còn giương
mắt đờ đẫn thật lâu, thậm chí từng hỏi Đậu thị: “Mẹ và mấy di nương thân thiết đến vậy sao?”
Đậu thị cùng Tống nhũ mẫu đều cười, Đậu thị
nói: “Người một nhà sao lại có thù oán được, bọn họ đều vì cha con mà
sinh con dưỡng cái, kéo dài đời sau cho nhà chúng ta, chỉ là di nương mà thôi, ta khó dễ bọn họ để làm gì?”
Tống nhũ mẫu nói tiếp: “Ý nghĩ của thiếu gia từ đâu tới vậy, kỳ lạ khác thường, có di nương nhà ai không phải như thế?”
Lúc đó Triệu Trường Ninh mới ý thức được, đây là bất đồng trong quan niệm.
Không chỉ đại phòng, nhị phòng, tam phòng, tứ phòng đều có di nương, trừ khi di nương nào đó quá mê hoặc lại không hiểu chuyện, sẽ bị chủ mẫu
bán ra ngoài, căn bản là đều mặc kệ. Mà chủ mẫu chính là chủ mẫu, trời
sinh đã là chủ tử của di nương, thân phận bày ra ở đó, di nương vĩnh
viễn đừng mơ tưởng vượt qua.
“Mọi người ngồi đi, không cần phải đứng.” Triệu Trường Ninh chỉ vào ghế tròn.
Hai di nương rất hoảng hốt: “Đại thiếu gia cứ đọc sách là được, không cần để ý đến hai chúng ta.”
Triệu Trường Ninh thấy nói không được, cũng mặc hai người họ, di nương dựa
vào mẫu thân Đậu thị mà sống, còn Đậu thị thì dựa vào nàng. Với hai di
nương mà nói, Triệu Trường Ninh là cấp trên, bọn họ còn trông ngóng ngày nàng đậu tiến sĩ, các thứ nữ cũng có thể dính chút phúc khí của nàng,
lúc bàn hôn sự có thể gả cho người tốt một chút.
Chốc lát sau
Triệu Thừa Nghĩa mới cùng Đậu thị trở về, trong phòng đã đốt bếp lò, di
nương và các thứ nữ thỉnh an, rồi mới chậm rãi lui xuống.
Triệu
Thừa Nghĩa hít lấy một hơi: “Đỗ đại nhân kia quả nhiên là một nhân tài,
nghe nói năm đó bài thơ ông ta làm được thánh thượng coi trọng, lúc thi
Đình đỗ Thám hoa, bỏ mười năm công sức làm quan tới Lễ bộ Thị lang. Đúng là nở mày nở mặt, nhà chúng ta không so được. Học vấn của tam công tử
nhà ông ta cũng không kém, có thể ngang ngửa với Trường Hoài.”
Triệu Trường Ninh nghe ông nhắc tới Triệu Trường Hoài, trầm mặc một lát,
trong lòng có một chuyện đã muốn hỏi từ lâu: “Phụ thân, năm đó rốt cuộc
vì sao Trường Hoài lại bị tổ phụ bế về nuôi, dù mẹ đệ ấy mất rồi, cũng
nên nuôi ở chỗ của cha chứ?” Người đệ đệ ruột này và y giống như kẻ thù
vậy.
Triệu Thừa Nghĩa có vẻ không muốn nhắc đến, sắc mặt lạnh
lùng, Đậu thị lại ho khan một tiếng, nói đi xem Ngọc Thiền, liền bước ra ngoài.
Triệu Thừa Nghĩa lúc này mới nói: “Năm đó sau khi mẹ ruột nó qua đời, mẫu thân con không tận tâm nuôi dưỡng nó, đến năm thằng bé
năm sáu tuổi bị sốt cao. Thằng bé ngồi trên giường đất ấm, cũng không ai biết nó bị sốt cả. Lúc mọi người phát hiện ra thì đã sốt cao đến suýt
thì hôn mê. Tổ phụ con biết được, lúc đó ông nổi giận lôi đình, trách
phạt cả ta lẫn mẫu thân con một trận, dù sao cũng là con trai. . . không thể đối xử tùy tiện được. Sau đó, tổ phụ con mới ôm Trường Hoài về
nuôi, bởi vậy nó mới luôn oán hận ta.”
Triệu Thừa Nghĩa nhìn Triệu Trường Ninh: “Lúc đó mẫu thân đưa con đến nhà cậu, vừa vặn không chăm sóc được nó.”
Triệu Trường Ninh không ngờ lại là như vậy.
Bình thường Triệu Trường Hoài luôn lạnh nhạt với y, một khi y rơi vào cảnh
khốn khó liền giễu cợt không chút lưu tình, hắn không đổ thêm dầu vào
lửa, kỳ thật Triệu Trường Ninh đã phải cảm ơn hắn rồi.
Tối nay
Triệu Thừa Nghĩa đến chỗ Hương di nương nghỉ ngơi. Triệu Trường Ninh
nghe tiếng bếp lò nổ lách tách, lại nhớ đến cái hà bao kia.
Nàng hỏi bà bà bên ngoài: “Thất tiểu thư đã về chưa?”
Bà bà đáp lại qua tấm rèm bông dày nặng: “Ban nãy có trở về, chắc là mệt
mỏi, đã ngủ lại trong phòng rồi. Đại thiếu gia có cần nô tì gọi tiểu thư dậy không?”
Nói nàng sợ nàng cũng không lọt tai, muội muội này
tính tình bướng bỉnh. Lại nghe thấy đã ngủ rồi, Triệu Trường Ninh dứt
khoát không gọi nàng tới nữa. Nàng đặt ly trà xuống nói với Đậu thị vừa
bước vào: “Mẹ, có chuyện con phải dặn dò. Mấy ngày này mẹ giữ Ngọc Thiền ở trong nhà, không được cho con bé chạy lung tung. Gọi vài nhũ mẫu giỏi thêu thùa may vá tới, dạy nàng thêu một bộ chăn cho con, thêu không tốt không cho ra khỏi cửa.”
Đậu thị không biết nhi tử có ý gì, nhưng lời của Triệu Trường Ninh bà luôn nghe theo. Gật đầu một cái rồi nói:
“Con trai, nó lại làm con tức giận?”
Triệu Trường Ninh hơi thở
dài: “Dù không làm con giận, cũng không thể để con bé cứ chạy lung tung
vậy nữa.” Nàng nói tiếp với Tống nhũ mẫu, “Gọi Xuân Tú, Hạ Tú bên cạnh
nàng lại đây.”
Xuân Tú, Hạ Tú rất nhanh tiến vào, hai nha đầu này từ nhỏ đã hầu hạ Triệu Ngọc Thiền, học không ít tính tình từ chủ nhân.
Tiến vào thấy Triệu Trường Ninh cũng không cung kính bao nhiêu, Triệu
Trường Ninh hỏi các nàng hai câu Triệu Ngọc Thiền hôm nay đã đi những
đâu, làm những chuyện gì, các nàng lại trả lời rất gượng ép.
Sắc
mặt Triệu Trường Ninh hờ hững, thực ra trong lòng nàng đã nổi giận, muội muội không hiểu chuyện, nguyên cớ chẳng phải là từ hai nha đầu này ra.
Nàng chậm rãi nhấp một ngụm trà, bầu không khí trong phòng nhất thời
không tốt, Xuân Tú Hạ Tú lại càng không hiểu gì cả, Triệu Trường Ninh
thả tay xuống, tiếp theo một cái chén liền đập choang trước mặt bọn họ,
vỡ tan tành!
Hai nha đầu cho đến Đậu thị cùng Tống nhũ mẫu bên cạnh đều bị hù dọa.
Lúc Trường Ninh ngẩng đầu, gương mặt tú lệ mang theo đôi phần sắc bén: “Quỳ xuống cả cho ta!”
Hai nha đầu vẫn bướng bỉnh ra mặt, Xuân Tú đáp: “Đại thiếu gia có gì từ từ
nói là được, chúng nô tì là nha hoàn của tiểu thư, không biết đại thiếu
gia muốn làm gì.”
Triệu Trường Ninh cười lạnh: “Hai ngươi có ý gì? Các ngươi là nha hoàn của Ngọc Thiền, nên ta không được hỏi các ngươi sao?”
Đậu thị nghe đến đây sắc mặt bỗng thay đổi.
Xuân Tú cũng không dám đối nghịch, chỉ nói: “Đại thiếu gia sao lại nói vậy,
ngài hỏi, nô tì trả lời là được, cần gì phải hung ác như thế.” Bọn chúng đi theo chủ tử hoành hành ngang ngược, cũng học thành bộ dạng ấy rồi.
Triệu Trường Ninh ngày thường rất hòa nhã, sẽ không cố ý làm khó đám nô tài,
vốn dĩ mọi người sống cũng chẳng dễ dàng. Kết quả hai kẻ này có phải
thấy tính tình nàng tốt, còn muốn làm phản luôn đúng không? Bộ dạng này
của nàng quá kém cỏi, không quản được đám hạ nhân, sau này nàng còn quản ai được nữa?
Triệu Trường Ninh cười lạnh một tiếng, nói: “Các
ngươi có biết, theo luật Đại Minh, các ngươi tranh luận với chủ tử là
tội đáng bị treo cổ?”
Hai người Xuân Tú Hạ Tú ngơ ngác nhìn nhau, cũng sợ thêm mấy phần.
Lúc Trường Ninh hỏi lại một lần nữa, từng kẻ đều trả lời cung kính hơn rất nhiều.
Triệu Trường Ninh nhất thời cũng chưa nổi giận. Đợi bọn họ đáp xong, Triệu
Trường Ninh không nhìn chúng nữa. Vẫy tay một cái, gọi bà bà bên ngoài
tiến vào: “Dẫn hai người bọn chúng ra ngoài, mỗi kẻ đánh hai mươi trượng cho ta, gọi nha đầu trong phòng Ngọc Thiền đến xem bọn chúng chịu đòn,
cẩn thận học lại quy củ.”
Đánh hai mươi trượng xong, cũng mất nửa cái mạng rồi. Sau đó nằm trên giường dưỡng thương nửa năm, chỗ chủ tử
cũng đừng mong đi hầu hạ. Chắc chắn sẽ bị đuổi tới nhà bếp hay chỗ giặt
quần áo làm mấy việc nặng. Xuân Tú Hạ Tú lúc này mới bắt đầu sợ hãi, mãi đến khi bị mấy bà bà đè ở trên đất, mới vội vã há miệng la to tiểu thư, nghĩ rằng Triệu Ngọc Thiền không nghe thấy, lại vội vàng hô phu nhân
tha mạng.
Nhưng lúc bọn chúng ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy ánh mắt Đậu thị nhìn chúng lạnh đến cực điểm.
Đậu thị không nói câu nào, không chỉ không nói, bà còn tức giận phát run, muốn đánh chết hai kẻ dám chống đối con trai bà.
Đích trưởng tôn! Bên ngoài không xem trọng, lẽ nào đến người trong đại phòng cũng không để vào mắt? Đậu thị lập tức đứng dậy, chỉ huy hai bà bà:
“Lôi xuống đánh cho ta!”
Tiếng trượng đánh cùng tiếng kêu thảm
thiết không ngừng vang lên, Đậu thị quay lại an ủi con trai: “Con à đừng giận, nương sẽ chỉnh đốn trong phòng. . . Con vốn là đích trưởng tôn
của Triệu gia, nên có bộ dáng của đích trưởng tôn.”
Triệu Trường
Ninh lẳng lặng một hồi, nàng nói: “Nếu mẹ không quản chỗ Ngọc Thiền cẩn
thận, sớm muộn con bé cũng sẽ gây họa! Hôm nay con xử lý hai mầm họa này trước, mẹ hãy dạy dỗ Thiền nhi cho tốt, bằng không ngày nào đó con bé
gây ra họa tày trời, cũng không có ai cứu nổi nó.”
Đậu thị biết
Trường Ninh thật sự tức giận, liền nói: “Nương biết phải dạy bảo con bé
thế nào, hôm nay con mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”
Triệu Trường Ninh gật đầu. Hai tay nàng vẫn hơi run lên, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm trị hạ nhân.
Không phải nàng chưa từng thấy đánh người.
Từ nhỏ nàng đã bị ràng buộc, phải có bộ dáng của đích trưởng tôn, không
được chơi đùa quá thân mật với kẻ dưới. Nàng nhớ năm mình mười một tuổi, bên cạnh có một nha đầu gọi là Liên Ngẫu, khuôn mặt tròn vo, thích nhất là chơi với nàng, xếp cho nàng hạc giấy, lá cây. Có lần tổ phụ thấy
được, lúc đó cũng chỉ cười không nói gì, nhưng quay đầu liền nói với phụ thân, nàng chơi đùa như vậy không có bộ dáng đích trưởng tôn gì cả,
giống mấy kẻ ăn chơi trác táng làm lụn bại gia sản.
Phụ thân trở
về lập tức lôi tiểu nha đầu kia ra đánh. Trời đông rét buốt, nàng quỳ
trước cửa phòng phụ thân, cầu xin người tha cho tiểu nha đầu kia. Nhưng
quỳ cả buổi phụ thân cũng không bỏ qua, nhìn nha đầu kia bị đánh gần
chết lôi ra ngoài, vết máu kéo theo những đường xù xì trên nền tuyết.
Năm đó nàng ốm nặng một trận, từ đó càng hiểu được cách che đậy. Bởi vì
thế giới này không cần nàng đa tình, không cần nàng khờ khạo hồn nhiên.
Thế giới này chỉ cần nàng đứng thẳng, không được yếu mềm, cũng không được phép ngây thơ.
——— ——————-
Chú thích:
(1)
– Nguyên văn: 集注 (Tập chú)
Tập hợp những chú thích của tiền nhân về một bộ sách nào đó, thêm vào cách kiến giải của mình, thường dùng để làm tên sách.
– Chu Tử: cách gọi tôn trọng của Tống Chu Hi