Phượng Cảnh Kiền không tiện đi tham dự hôn lễ của Minh Trạm, bất quá hắn đã sớm lệnh cho Nội vụ phủ ban lễ vật, hỏi thăm giờ lành để hành lễ, phái nội thị đi ban thưởng, bày tỏ ân sủng.
Buổi chiều còn cố ý đi Lân Chỉ cung trò chuyện với Nguyễn quý phi, Nguyễn quý phi hiếm khi có cơ hội quang minh chính đại như vậy để nói về gia sự của mình, sau khi xoay quanh Nguyễn Thần Tư thì liền triển khai một loạt khen ngợi từ Nguyễn Hầu gia đến Nguyễn thám hoa.
Đương nhiên Nguyễn quý phi nói chuyện cực kỳ nghệ thuật, hơn nữa không liên quan đến sự vụ triều chính, hoàn toàn chỉ là ca ngợi nhân phẩm, tỷ như, “Người ta hay nói nữ tử không tài thì có đức, có rất nhiều người không biết chữ. Phụ thân thì ngược lại, thường nói trong nhà mặc dù có tổ tông phù hộ nhưng tôn tử cũng không thể buông thả lười biếng, ngay cả tỷ muội của thiếp thuở nhỏ cũng phải học hành giống các huynh đệ.” Nói xong liền cười, “Thần Tư trước đây tiến cung còn hỏi thiếp có phải thiếp thi đỗ tiến sĩ rồi được Hoàng Thượng giữ lại ở trong cung nên mới không về phủ hay không?”
“Nhoáng một cái mà tiểu nha đầu đã khôn lớn, duyên dáng yêu kiều, biết thi thức lễ nghĩa.” Nguyễn quý phi nói đến gia sự luôn luôn có vướng bận trong lòng, “Thiếp cũng chuẩn bị vài món, muốn tặng bọn họ, không biết có thích hợp hay không?”
Phượng Cảnh Kiền cười, “Chốc lát nữa để cho Phùng Thành cùng đem đi ban thưởng là được rồi.”
“Tạ Vạn tuế gia.”
Nguyễn quý phi còn nói đến chuyện học vấn của nhi tử, so với Ngụy thái hậu thì Nguyễn quý phi chính là một tiểu tài nữ, thi từ khúc phú đều tinh thông một chút, có thể trò chuyện với Phượng Cảnh Kiền.
Hai người đang hứng thú thì Phùng Thành mang theo vẻ mặt lo âu mà tiến vào, cúi người, nhẹ giọng bẩm báo, “Vạn tuế gia, hôn lễ của thế tử đã xảy ra chuyện.”
Lồng ngực của Nguyễn quý phi trở nên căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, cơ hồ là muốn bất tỉnh, chẳng lẽ, chẳng lẽ muội muội đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Phượng Cảnh Kiền lạnh mặt hỏi, “Nói mau, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Phùng Thành đơn giản thuật lại, lần này Nguyễn quý phi thật sự hôn mê bất tỉnh. Lân Chỉ cung rối loạn, Phượng Cảnh Kiền không có tâm tư ở lại trong này, bèn đứng dậy trở về Dưỡng Tâm điện, một mặt hỏi Phùng Thành, “Thế tử đâu?”
“Thế tử…” Hơi ngừng lại một chút, Phùng Thành dò xét sắc mặt của Vạn tuế gia, sau đó mới nói, “Thế tử tức giận, không chịu rước dâu, trực tiếp mang kiệu hoa trở về Trấn Nam Vương phủ.”
Phùng Thành bổ sung một câu, “Bắc Uy Hầu dâng lệnh bài thỉnh cầu gặp bệ hạ.”
Phượng Cảnh Kiền hừ lạnh, “Trẫm đang định gọi hắn đây.” Đến thật là nhanh.
Trấn Nam Vương phủ đang chờ Minh Trạm đón tân nương trở về bái đường, không ngờ kiệu hoa đã trở lại, sau khi nghe ngóng thì mọi người đều hít một hơi thật sâu, thế tử không đón tân nương trở về mà bản thân lại đi vào trong chùa.
Đương nhiên Minh Trạm để cho người ta truyền lời rất văn nhã, “Nếu trên thế gian không có ái niệm thì sẽ không cần lo âu khổ sở. Hết thảy ưu phiền sẽ tan biến, giống như hoa sen không chạm nước bùn. Nhi tử đã ngộ đạo, nay lên núi vì quốc thái dân an mà cầu phúc. Phụ vương mẫu thân chớ mong chờ.”
Vẻ mặt của Phượng Cảnh Nam trở nên âm trầm, theo bản tính của Minh Trạm thì dù thế nào cũng sẽ không xuất gia, người khác thì không nói chứ Minh Trạm sẽ chịu không nổi cuộc sống kham khổ trong chùa. E rằng là bị mất mặt nên mới trốn trong chùa.
Khách khứa đều thức thời cáo từ, tân lang đã xuất gia, tân nương không thấy mặt mũi, còn thành thân cái quái gì nữa, lại xem sắc mặt của Trấn Nam Vương, trong vòng một khắc toàn bộ đều đứng dậy cáo từ.
Cuối cùng chỉ còn phu thê Minh Diễm lưu lại, Minh Diễm khuyên giải an ủi Vệ vương phi có một chút tiều tụy, Phùng Thiệu Minh xung phong nhận việc lên chùa đón Minh Trạm.
Không ngờ Minh Trạm lại gặp một người quen trong chùa.
Sư thầy Đỗ Như Lan.
Lúc đầu Minh Trạm vẫn chưa nhận ra Đỗ Như Lan, Đỗ Như Lan vẫn như cũ, chẳng qua khí chất đã thay đổi hoàn toàn, quý công tử đa tình nhu nhược đã trở nên trầm tĩnh ôn hòa, thon gầy tao nhã, rất có vài phần khí chất của cao tăng.
“Thỉnh thế tử dùng trà.” Phương trượng cùng Minh Trạm sau khi gặp nhau hành lễ thì liền lui xuống. Không biết vì sao lại để Đỗ Như Lan dâng trà.
Phạm Duy tiếp nhận tách trà từ tay của Đỗ Như Lan, sau khi liếc mắt một cái thì cảm thấy rất quen mắt, lại suy nghĩ một chút, không khỏi lên tiếng, “Là Đỗ Như Lan, Đỗ công tử đây sao?”
“Bần tăng Hiếu Thực.” Đỗ Như Lan chấp tay, niệm nam mô a di đà.
Tách trà trong tay rất nóng, vì vậy Phạm Duy liền đặt cách xa Minh Trạm một chút. Thế tử nhà hắn làm cho người ta phải vào chùa ăn chay niệm phật, người ta bỏ dược gì vào cũng không phải là không có khả năng.
Phạm Duy vì an nguy của Minh Trạm, thà rằng để Minh Trạm chịu khát chứ không thể uống trà của Đỗ Như Lan dâng lên a.
Minh Trạm giương mắt nhìn, Đỗ Như Lan mặc tăng y giày vải, mặt mày ấm áp, sớm không phải là quý công tử đa tình nhu nhược lúc trước, có thể thấy được đã tu dưỡng ở trong chùa rất tốt. Minh Trạm nghĩ đến ý đồ của Đỗ Như Lan đến đây, bèn hỏi, “Ngươi có khỏe không?”
“Nghe trống chiều chuông sớm, xem hoa tàn hoa khai, bần tăng rất khỏe.”
“Ta sẽ ở đây vài ngày.”
“Phật môn là nơi thanh tịnh, thế tử thị phi quấn thân, nơi này cũng không thích hợp.” Không ngờ người ta đến đây là để đuổi mình.
Minh Trạm hỏi, “Ngươi muốn hoàn tục hay không?”
Đỗ Như Lan lắc đầu, “Thế tử nghỉ ngơi đi, bần tăng cáo lui trước.”
Người ta không bận tâm đến hắn, Minh Trạm cũng không có tinh thần, “Ngươi đi đi, ta ở đây nghỉ ngơi một chút. Khi nào ngươi muốn hoàn tục thì cho người báo với ta một tiếng.”
Tuổi còn trẻ, ai lại muốn ăn chay cả đời? Mặc dù trước kia Đỗ Như Lan gây ra chuyện hồ đồ, nhưng thời gian trôi qua cũng khiến Minh Trạm dần dần phai nhạt cảm giác chán ghét đối với hắn.
Đỗ Như Lan khom người thối lui.
Minh Trạm cúi đầu thoát hài, Phạm Duy cúi người định giúp một tay, Minh Trạm lại phất tay, tự mình thoát hài, lại bắt đầu cởi thắt lưng…Hắn tính ở lại đây. Cơ hội tốt như thế mà không đưa ra điều kiện thì quả thật là có lỗi với chính mình.
Phạm Duy liếc mắt nhìn tăng bị trên giường, khuyên nhủ, “Thế tử, chúng ta đến đây vội vàng, cũng không mang theo chăn đệm đồ dùng gì cả.” Ngụ ý, ngài tốt nhất là trở về đi. “Vương gia không muốn để thế tử bị uất ức đâu.”
“Cầu người không bằng cầu mình. Ta không sao, các ngươi đi ra ngoài đi dạo đi, ta muốn ở một mình.” Minh Trạm thật sự mệt mỏi, hắn không muốn nhiều lời với bất kỳ ai, phái Phạm Duy ra ngoài, thân mình vừa chạm xuống giường liền ngủ mê mang.
Tề Cạnh Triển Tuấn đi an bài hộ vệ, Phùng Trật dẫn người tìm sư thầy trong chùa chuẩn bị vãn thiện. Sau khi hết thảy đều đã thỏa đáng thì đám người mới ở dưới hiên nhà thấp giọng trò chuyện.
“Thế tử thật sự muốn xuất gia hay sao?” Triển Tuấn cảm thấy đồng tình với Minh Trạm, “Hai lần đại hôn đều không trôi chảy, nên tìm Bồ tát mà bái lạy đi là vừa.” Vận khí thật đen đủi.
Tề Cạnh không cho là đúng, “Đại trượng phu hà tất phải lo lắng đến chuyện thành thân, cứ thú người khác là được, thế tử là một nhân tài, nữ nhân nào mà thú không được.” Bất quá hắn cũng phải thừa nhận nhân duyên của Minh Trạm xác thực không được lão thiên gia ưu ái, bèn đưa ra chủ ý, “Trấn Nam tự tuy là chùa chiền của hoàng thất nhưng không thể sánh bằng Nguyệt Lão tự, ở đó mới là chánh gia.”
“Thế tử ở trong chùa vài ngày cũng tốt.” Phùng Trật chậm rãi mở miệng, nay sự việc nháo nhào ầm ĩ, hơn nữa lại có nhiều triều thần chứng kiến như vậy, Minh Trạm mất thể diện, thay vì hùng hổ đòi công đạo thì không bằng lui một bước tiến ba bước, tỏ vẻ đáng thương mà chiếm được đồng tình. Dù sao với thân phận của Trấn Nam Vương phủ thì cũng không thể chém cả nhà Nguyễn gia, còn liên lụy đến quý phi và hoàng tử trong cung, rất phức tạp.
Bọn họ đã an bài xong việc bảo hộ Minh Trạm, đang nhàn tản nói chuyện thì Phùng Thiệu Minh đã đến.
“Tứ đệ đâu?” Phùng Thiệu Minh thấy bọn họ đang ở trong viện hóng mát, bèn hỏi.
“Thế tử đang nghỉ ngơi trong phòng.” Phạm Duy và Phùng Thiệu Minh cũng quen biết, thỉnh Phùng Thiệu Minh uống trà, “Vừa rồi thuộc hạ có đi xem một chút, thế tử đã ngủ. Đại cô gia không cần lo lắng, e rằng thế tử muốn ở trong chùa thanh tĩnh vài ngày.”
Phùng Thiệu Minh hơi yên tâm, nghĩ đến tính tình của Minh Trạm thì liền hỏi, “Tứ đệ có nói khi nào sẽ trở về hay không?”
“Không có.” Phạm Duy thở dài, “Thế tử bị thương tâm a.”
Phùng Thiệu Minh cũng không ngốc, tuy rằng hắn không thể đoán được trong đầu của Minh Trạm suy nghĩ cái gì, bất quá mỗi khi nghĩ đến tình hình lộn xộn của Trấn Nam Vương phủ, cùng với ánh mắt đồng tình của khách khứa khi rời đi, nếu đổi là hắn thì hắn cũng tình nguyện trốn ở trong chùa, ít nhất cũng thanh tĩnh một chút.
Phùng Thiệu Minh lựa lời mà nói, “Nhạc phụ nhạc mẫu ở phủ, rất lo lắng cho tứ đệ. Trong chùa mặc dù thanh tịnh nhưng dù sao cũng là nơi tu hành của ngươi xuất gia, đồ dùng thức ăn cũng hữu hạn, sẽ không chu toàn cho tứ đệ.”
Phạm Duy than thở, “Ai chẳng biết như thế, nhưng thế tử đã quyết định cái gì thì không ai có thể thay đổi. Ta chỉ có thể ở đây hầu hạ thế tử, cũng coi như làm hết trách nhiệm của một thủ hạ. Còn phải thỉnh đại cô gia nói tốt vài câu ở trước mặt Vương gia và Vương phi, chớ làm cho Vương gia và Vương phi đau lòng.”
Phùng Thiệu Minh hỏi không được câu nào, bèn túm lấy y mệ của Phạm Duy, thấp giọng nói, “Vậy ngươi cho ta một tin tức chính xác, tứ đệ tính ở trên núi bao lâu?”
“Cũng khoảng mười ngày nửa tháng.”
Cái này thì còn có lý một chút, trong lòng của Phùng Thiệu Minh nắm chắc, cũng không cố sống cố chết đòi Minh Trạm hồi phủ, thấy sắc trời đã muộn, hắn cùng đám người Phạm Duy dùng vãn thiện, ở trong chùa một đêm, ngày hôm sau mới hạ sơn.
Phượng Cảnh Kiền biết Minh Trạm vào chùa thì thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ, phái người tuyên triệu Phượng Cảnh Nam tiến cung.
Thời khắc mấu chốt thì huynh đệ sẽ rất hữu dụng.
Phượng Cảnh Nam cũng ủ rủ, hôn sự của Minh Trạm liên tục gặp chuyện không may, cho dù không mê tín thì cũng phải cân nhắc lại, huống chi xưa nay Phượng Cảnh Nam rất tinh tế.
“Trẫm có lỗi với Minh Trạm a.” Việc đã đến nước này, không cần phải hàn huyên dài dòng.
“Hoàng huynh cần gì phải nói như vậy. Chuyện này…” Phượng Cảnh Nam trầm ngâm một chút rồi nhìn về phía ca ca, “Có một chút kỳ lạ.”
“Trẫm đã phái người bắt lấy Lý Lân, ít ngày nữa sẽ tra ra kết quả.” Phượng Cảnh Kiền than thở, “Trẫm hợp ý Minh Trạm nhất, vậy mà hai lần chỉ hôn đều gặp bất trắc, thật sự là…Bên phía của ngươi có manh mối gì hay không?”
“Ta vẫn nghĩ rằng có người sẽ xuống tay với nữ nhi của Nguyễn gia, không ngờ lại là cách này! Nếu muốn điều tra thì kỳ thật cũng đơn giản, hôn ước của hai nhà Nguyễn Lý, chuyện này giấu diếm thật kỹ. Năm đó Trấn Quốc Công Lý gia hiển hách uy danh, Nguyễn gia cũng là hào môn thế gia, chuyện tốt như vậy mà lại không hề lộ ra. Sau này Trấn Quốc Công phủ bị tịch biên, Nguyễn Hầu cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên càng không tuyên dương ra ngoài, không ngờ lại trở thành bí sự.” Phượng Cảnh Nam nói, “Nếu đằng sau Lý Lân không có người thì sẽ không thuận lợi đến Nguyễn gia náo loạn như vậy, may mà bắt được, cũng có thể thẩm vấn. Không chừng có liên quan đến vụ án của tiểu Quận quân.”
“Trẫm cũng có ý này.” Phượng Cảnh Kiền liếc mắt nhìn đệ đệ một cách khó xử, “Nhưng thật ra Minh Trạm cũng không thích kết thân với Nguyễn gia.”
Phượng Cảnh Nam nói, “Hoàng huynh cho hắn một vị danh môn thục nữ khác là được.” Không chỉ Minh Trạm nghĩ như vậy, hắn làm lão tử cũng không thích có một tức phụ như thế.
Phượng Cảnh Kiền nghe ra ý tứ trong lời nói của Phượng Cảnh Nam, đành nói, “Trẫm hai lần chỉ hôn đều trắc trở, thôi, ngươi chọn thê tử cho Minh Trạm đi, đến lúc đó nói với trẫm một tiếng, trẫm sẽ hạ chỉ ban hôn.”
“Thần đệ thấy không cần. thứ nhất thần đệ lúc trước không ngờ việc này, cũng không có người thích hợp để chọn lựa, thứ hai, Minh Trạm hình như không vội vã thú thê.”
“Nhưng đừng chậm trễ, năm nay Minh Trạm đã sắp mười sáu, tuổi này nếu không đại hôn thì sẽ quá muộn.” Phượng Cảnh Kiền ôn hòa nói, “Cho dù không có chính phi, hắn cũng đã lớn, có thể nạp trắc phi trước.”
“Ý của Hoàng huynh là….”
“Chuyện này Nguyễn gia có tội, nhưng không phải cố ý lừa gạt. Khi trẫm ban hôn thì Lý Lân vẫn chưa lộ diện. Có hôn sự cao quý hiển hách như vậy với Minh Trạm thì Nguyễn gia làm sao mà còn nhớ rõ hôn ước với Lý gia?” Phượng Cảnh Kiền cười cười, “Mặc dù sau này biết tin tức của Lý Lân, vì là trẫm chỉ hôn, Nguyễn gia có thánh ý, có nguyên vẹn nguyên do để thối hôn với Lý gia. Cũng không muốn việc này náo loạn khi đại hôn, làm cho trẫm, Minh Trạm và Nguyễn gia đều mất hết mặt mũi.”
“Ấn theo thông lệ, nếu Minh Trạm không muốn thú nữ nhi Nguyễn gia thì có thể làm cho nàng chết bất đắc kỳ tử. Chẳng qua việc này, Nguyễn gia thật ra tội không đáng chết, Bắc Uy Hầu lớn tuổi, thỉnh tấu chương từ chức Thượng thư, trẫm đã đồng ý.” Phượng Cảnh Kiền nói, “Trẫm cân nhắc, dù sao Nguyễn gia cũng đã mất phẩm hạnh, Nguyễn thị xác thực không thích hợp làm chính phi. Không bằng ban thưởng làm trắc phi đi, cũng coi như giữ lại thể diện cho Bắc Uy Hầu phủ.”
Phượng Cảnh Nam cười, “Cũng được. Như vậy chọn ngày lành tháng tốt khác đi, cũng không cần phải phô trương, cứ lặng lẽ đưa người vào phủ nhằm giảm bớt thị phi. Tháng sau thần đệ muốn đưa Minh Trạm quay về Vân Nam.”
“Ngươi xem rồi an bài đi.” Phượng Cảnh Kiền nhịn không được mà hỏi, “Minh Trạm ở trong chùa có quen ăn chay hay không?”
“Cứ mặc kệ hắn, hắn tham ăn như vậy, nhất định chịu không nổi cuộc sống kham khổ trong chùa, quá vài ngày sẽ tự mình trở về.” Phượng Cảnh Nam rất đồng ý đối với việc Minh Trạm trốn bão tố trong chùa để tâm hồn thanh tịnh, thế gian này làm sao có nơi nào sạch sẽ hơn cửa phật cơ chứ.
Phượng Cảnh Kiền cau mày đối với câu trả lời của đệ đệ, nói một cách không hài lòng, “Hắn nhất thời nổi giận, chúng ta làm trưởng bối mà còn so đo với hắn hay sao? Hơn nữa chuyện của Nguyễn gia đã làm Minh Trạm nản lòng, lời đồn đãi ngày đó lại trỗi dậy, nhưng đây là trẫm ban hôn, hắn có thể làm sao bây giờ?”
“Hay là cho hắn một cái bậc thang đi.” Phượng Cảnh Kiền nhìn đệ đệ, “Minh Trạm đã là thế tử, sau này Trấn Nam Vương phủ phải dựa vào hắn, mặc dù ngươi thiên vị thứ tử nhưng dù sao cũng phải phân rõ đích thứ tôn ti, địa vị cao thấp. Trẫm cũng không phải vì hắn là đích tử nên phá lệ sủng ái hắn, Minh Trạm làm việc luôn ổn thỏa, nhất cử nhất động đều hợp ý trẫm, nên tranh sẽ tranh, nên lui sẽ lui. Bản tính của hắn mạnh mẽ, việc này vì là thánh chỉ, quan hệ đến thể diện của trẫm, Nguyễn gia hồ đồ, trong cung lại có quý phi và hoàng tử, trẫm không thể không lo lắng một chút.” Nói đến đây, có vài phần rất đồng cảm, “Minh Trạm đều là vì trẫm nên mới nhẫn nhịn như thế.”
Trong lòng của Phượng Cảnh Nam cho dù lên men cũng sẽ không bài xích hành động của Minh Trạm, đành nói, “Đúng vậy, hắn làm chuyện gì mà không vì Hoàng huynh cơ chứ, đối xử với Hoàng huynh còn tốt hơn ta là phụ thân gấp trăm lần.”
Phượng Cảnh Kiền cười ha ha, “Ngươi tuổi gì rồi mà còn nói như vậy nữa.” Phượng Cảnh Nam chỉ thuận miệng nói, vẻ mặt khẩu khí cực kỳ giống Minh Trạm khi oán giận thái độ bất công của Phượng Cảnh Nam trước mặt hắn, hai người này cho dù không thân cận nhưng dù sao cũng là phụ tử, huyết mạch tương thông, Phượng Cảnh Kiền cười, “Minh Trạm là tiểu hài tử có lương tâm, ngươi đối đãi mềm mỏng với hắn một chút thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa.”
Phượng Cảnh Nam không cho là đúng, lão tử còn phải cúi đầu với hắn nữa hay sao, càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Dù sao thì Phượng Cảnh Kiền đối xử với Minh Trạm vẫn rất khác biệt, bỗng nhiên nổi hứng muốn đích thân vào chùa thăm Minh Trạm, Phượng Cảnh Nam nhận được tin, bèn tìm mọi cách khuyên nhủ nhưng không được, đành phải đi theo.
Chùa chiền của hoàng thất luôn trang trọng, Minh Trạm độc chiếm một đại viện, thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt.
Phượng Cảnh Kiền vì cho Minh Trạm thể diện nên đương nhiên sẽ không cải trang đi tuần, làm đủ nghi thức, Minh Trạm sáng sớm rời giường dùng xong cơm chay thì ngồi trong viện đợi tin, nhất thời có thị vệ bẩm báo Hoàng thượng sắp lên đến đây, Minh Trạm liền đứng dậy đi ra cửa chùa nghênh đón.
Công lực của Phượng Cảnh Kiền rất thâm hậu, đợi Minh Trạm hành lễ xong thì liền nâng dậy Minh Trạm, xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần trong trẻo của Minh Trạm mà nói mê nói sảng, liên tục than thở, “Gầy, gầy quá, chỉ mới ba ngày trẫm không gặp ngươi mà đã gầy thành như vậy, thật sự là làm trẫm đau lòng mà.”
Giữa ban ngày ban mặt mà nói như thế khiến Minh Trạm vừa buồn nôn vừa rùng mình, khom lưng nói, “Thần điệt xưa nay có tật xấu giảm cân mùa hè, qua một thời gian thì sẽ tốt thôi, Hoàng bá phụ không cần lo lắng.”
Phượng Cảnh Kiền kéo tay Minh Trạm đi vào trong chùa, xúc động nói, “Trẫm làm sao có thể không quan tâm cho được, ngươi vào chùa cầu phúc cho quốc thái dân an, trẫm cảm thấy rất an ủi, dù sao trong chùa sống kham khổ, trẫm nhịn không được mà muốn đến đây thăm hỏi.”
Minh Trạm mỉm cười rồi liếc mắt nhìn Phượng Cảnh Kiền một cái, Phượng Cảnh Kiền cười cười, xoa bóp tay của Minh Trạm.
Phượng Cảnh Kiền trước tiên cùng phương trượng đi chủ điện dâng hương, sau đó đi vào biệt viện mà Minh Trạm đang ở, phía trước hành lang biệt viện có hoa viên cành lá sum xuê, còn hai cây bích đào nặng trĩu quả.
Phượng Cảnh Kiền nhìn vào bên trong, ừm, sáng sủa sạch sẽ, trên bàn đặt đĩa trái lê mà Minh Trạm quen dùng, tất cả vật phẩm bày biện đều không phải của chùa, mỉm cười liếc mắt nhìn Minh Trạm một cái: Ngươi sống rất thoải mái a.
Phùng Thành bưng tách trà đến, Minh Trạm phái người lui xuống, nhỏ giọng oán giận, “Mấy ngày nữa ta sẽ đích thân quay về, bá phụ cần gì phải giống trống khua chiên đến đây a.” Ngài có mục đích nên mới đến đây có phải không?
Phượng Cảnh Nam cơ hồ là muốn nổi giận, cất lên giọng nói lạnh lùng, “Cho ngươi thể diện, chẳng lẽ nhìn không ra hay sao?”
Minh Trạm cười he he hai tiếng, nâng mông ngồi bên cạnh Phượng Cảnh Kiền, híp mắt nói, “Bá phụ tự hạ thấp địa vị, cho ta thể diện lớn như vậy, nhất định là có chuyện muốn ta đi làm có phải không?”
Phượng Cảnh Nam vừa nghe lời này thì hai hàng lông mày nhất thời dựng thẳng. Phượng Cảnh Kiền cũng không cho rằng Minh Trạm ngỗ nghịch, vừa cười vừa hớp một ngụm trà, “Vậy ngươi nói xem, trẫm có chuyện gì muốn ngươi làm?”
“Dù sao cũng không phải chuyện tốt, đừng bảo là vẫn muốn ta thú nha đầu Nguyễn gia nha.” Minh Trạm nhếch môi, ánh mắt sắc như đao, “Hôm trước mất mặt như vậy, ta không thể tiếp tục thành hôn được nữa. Thiên hạ không chỉ một mình Nguyễn gia của hắn muốn giữ thể diện đâu.”
Phượng Cảnh Kiền nghĩ rằng Minh Trạm thiếu niên chú trọng mặt mũi, vội vàng khuyên nhủ, “Nguyễn gia cũng không cố ý, Lý gia năm đó bị lưu đày, từ biệt nhiều năm, ở Lĩnh Nam xa xôi, những người có thể sống sót đến khi nhận đại xá cũng không nhiều lắm.”
“Bọn họ nhất định là đã biết.” Minh Trạm nói, “Lúc ấy khi Lý Lân lao đến thì Nguyễn thám hoa lại trực tiếp hô lên bắt lấy thích khách! Nhìn vẻ mặt biến sắc của hắn, nếu nói không biết nội tình thì ta nhất định không tin.”
“Con người luôn ham vinh hoa phú quý, vì nữ nhi vì muội muội của mình, muốn có một hôn sự tốt đẹp là chuyện không đáng trách.” Minh Trạm nói giọng mỉa mai, “Nhưng rõ ràng đã biết chuyện của Lý gia, là bọn họ tự cho rằng mình thông minh, không báo với ta, làm chuyện này trở thành trò cười cho thiên hạ. Thiên tác nghiệt do khả vi; tự tác nghiệt bất khả hoạt.” (trời tạo nghiệt có thể tránh, tự gây nghiệt chẳng thể trốn)
Phượng Cảnh Kiền cảm thấy khó xử, tiểu tử này không xuất môn nhưng cũng biết không ít chuyện. Phượng Cảnh Kiền thở dài, “Việc này trẫm cũng khó xử. Trẫm đã ban hôn, cho dù Lý Lân ở đế đô thì hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn từ hôn.” Miệng vàng lời ngọc của thiên tử dù sao lắm lúc cũng rất thối. do not take out of
“Không ngại, dù sao ta có thành hôn hay không cũng không sao cả, cứ như hiện tại là được rồi.” Minh Trạm vô cùng vô sỉ khi sử dụng chiến thuật kéo dài, ở thời này, nữ nhân quá mười tám thì sẽ xem như ế, huống chi là Nguyễn Thần Tư, nếu Nguyễn gia có dã tâm như vậy, mà lại đuối lý thì cứ để nàng ta mang danh hôn thê mà chờ đợi đi.
Phượng Cảnh Kiền không ngờ Minh Trạm lại bày ra bộ dạng vô sỉ như vậy, bèn liếc mắt nhìn đệ đệ một cái, ngươi nói giúp đi.
Phượng Cảnh Nam tiếp nhận, trầm mặt nói một câu, “Lấy danh phận trắc phi để vào phủ.”
Minh Trạm trừng lớn mắt muốn biện bạch thì Phượng Cảnh Nam đã nói, “Ngươi xem như là gặp xui xẻo đi, thêm một nữ nhân ăn cơm mà thôi, chẳng tính là gì cả.”
“Nguyễn gia bằng lòng?” Địa vị giữa thiếp và chính thê đâu chỉ cách một trời một vực, lúc trước Minh Trạm cho dù là bị câm nhưng địa vị vẫn ở trên Minh Lễ, đích thứ có khác.
Nguyễn gia chấp nhất hôn sự này làm cho Minh Trạm cảm thấy không thể tin tưởng.
Phượng Cảnh Nam ho khan một tiếng, “Bọn họ đương nhiên là nguyện ý, có thể gả cho ngươi là bọn họ đã tích đức mấy đời rồi. Mặc dù là trắc phi nhưng cũng có thể diện.”
Phượng Cảnh Nam trừng mắt đối với Minh Trạm, ngu xuẩn, không gả cho ngươi thì Nguyễn nha đầu cũng chẳng thể gả ra ngoài. Hắn sợ đắc tội chúng ta nên đương nhiên mong muốn gả khuê nữ cho chúng ta.
Minh Trạm đang cân nhắc xem việc này có được hay không thì Phượng Cảnh Nam đã phân phó, “Không có gì thắc mắc thì theo ta hồi phủ. Đầu tháng sau quay về Vân Nam, ngươi có rảnh rỗi thì suy nghĩ mấy chuyện đứng đắn nhiều một chút đi.”
“Ta đồng ý nạp nàng làm trắc phi, bất quá từ nay về sau hôn sự của ta sẽ không cần Hoàng bá phụ và phụ vương quan tâm.” Minh Trạm rốt cục đưa ra điều kiện.
Phượng Cảnh Kiền nhất thời cảm thấy hứng thú, “Ngươi xem trọng khuê nữ nhà ai à? Nói với Hoàng bá phụ đi, trẫm sẽ ban hôn cho ngươi?”
“Không.” Minh Trạm mím chặt môi, “Không có chuyện đó, Hoàng bá phụ và phụ vương chỉ cần đồng ý, trong một khoảng thời gian ngắn ta không muốn đại hôn nữa.”
“Chỉ cần phụ vương của ngươi không vội bế tôn tử thì trẫm sẽ đồng ý.” Hắn cũng không phải không biết ngượng mà tiếp tục chỉ hôn cho Minh Trạm.
Minh Trạm nhìn về phía Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Nam nói, “Có thể không thúc giục ngươi đại hôn nhưng đối tượng đại hôn tương lai của ngươi phải làm cho ta hài lòng, nếu không thì không thể lập làm chính phi.”
“Hảo.” Minh Trạm lập tức nói, “Cũng không đươc tùy tiện đưa nữ nhân khác cho ta.”
“Ngươi đừng một tấc lại tiến thêm một thước!” Phượng Cảnh Nam chỉ vào chóp mũi của Minh Trạm, “Nhanh chóng dọn dẹp rồi lập tức hạ sơn hồi phủ!”
Minh Trạm co rụt cổ, bỗng nhiên phát giác chính mình lại bị khí thế của Phượng Cảnh Nam đàn áp, thua nhân không thua trận, Minh Trạm nhất thời ngẩng đầu ưỡn ngực hóp bụng chu mông, nghiêm mặt nói, “Ta đang đề nghị yêu cầu, ta thích ai, muốn lên giường với ai, muốn cho ai sinh hạ đích tử thì phải do ta tự mình quyết định.”
“Không phân biệt tốt xấu!”
………