Đích Tử Nan Vi

Chương 34: Chương 34: Điều Kiện




Minh Trạm từ đó đến nay luôn không có hứng thú đối với yến tiệc ở Từ Ninh Cung.

Nhưng Minh Kỳ thì lại bừng bừng phấn chấn, kêu Minh Trạm ngồi kế bên mình, rất ra dáng tỷ tỷ chiếu cố Minh Trạm ăn uống.

Vài vị hoàng tử có vẻ không thể nhận ra Minh Kỳ và Minh Trạm là đôi long phượng song sinh, Minh Kỳ rất giống Phượng Cảnh Nam, hơn nữa trong đôi mắt phượng thật to là linh khí ngất trời. Tuy rằng luận về dung mạo thì Minh Kỳ không thể sánh bằng Minh Phỉ, nhưng Minh Kỳ lại rất có thần.

Phượng Cảnh Kiền thích sự phấn khích của nàng, lại biết chiếu cố chăm sóc Minh Trạm, không hề cảm thấy phiền chán, trong lòng thầm than Vệ vương phi biết cách dạy hài tử. Thân mình của Minh Trạm bị khuyết tật, làm tỷ tỷ như Minh Kỳ lại không hề so đo, còn cùng Minh Trạm vừa nói vừa cười, hoàn toàn xem Minh Trạm như một hài tử bình thường để đối đãi, vô cùng hiếm thấy.

Đương nhiên Minh Lễ Minh Nghĩa cũng rất thân cận.

Phân biệt rõ ràng.

Lại nhìn đệ đệ của mình, Phượng Cảnh Nam nâng cốc châm rượu, hai tay dâng cho Phượng Cảnh Kiền, “Hoàng huynh.”

Phượng Cảnh Kiền tiếp nhận, vui vẻ uống cạn, Phượng Cảnh Nam cười nói, “Lần này đến đây, ta muốn cùng với Minh Trạm ở tại Thạch Lưu Viện.”

Minh Trạm liếc mắt nhìn Phượng Cảnh Kiền một cái, trong mắt rõ ràng là ý tứ không vui, Phượng Cảnh Kiền cầm lấy cái ly không, nghĩ đến dụng ý của đệ đệ hắn, nhịn không được mà cười, đem quyết định vứt cho Minh Trạm, “Minh Trạm, ngươi nghĩ sao?”

Minh Trạm viết, “Thạch Lưu viện nhỏ như vậy, sợ ở không đủ, làm cho phụ vương không được thoải mái, chẳng phải là làm nhi tử bất hiếu hay sao.”

Minh Kỳ thay Minh Trạm đọc lên.

Phượng Cảnh Nam nhìn Minh Trạm một cách bất ngờ, còn biết nói lời khách sáo nữa chứ.

Phượng Cảnh Kiền thấy đệ đệ thì rất vui vẻ, đương nhiên sẽ không làm cho đệ đệ khó xử, tức thì cười nói, “Để cho Minh Trạm ở cùng với ngươi tại Vương phủ đi, hiếm khi ngươi đến đây, phụ tử cũng nên dành thời gian đoàn tụ một chút.”

Phượng Cảnh Nam chính là có ý như vậy, đương nhiên thuận theo mà tạ ơn.

Minh Trạm lại thà rằng ở trong cung, viết nói, “Vậy làm sao ta đến Đạo trai đọc sách đây?”

A, tiểu tử ngươi thật sự không thích ở cùng với ta à! Phượng Cảnh Nam lộ ra một nụ cười có thể xưng là từ phụ, “Không sao, ta sẽ đích thân dạy ngươi học, bảo đảm không làm ngươi muộn bài.”

Minh Trạm rụt lui cổ, thầm hận chính mình lắm lời.

Đêm đó Phượng Cảnh Nam đem Minh Trạm đóng gói về phủ, Minh Trạm vốn muốn dây dưa tại Thạch Lưu viện một buổi tối, Phượng Cảnh Nam nhướng mắt, “Bằng không thì để ta đi giúp ngươi an bài chuyện trong viện?”

Minh Trạm chỉ đành đi theo Phượng Cảnh Nam xuất cung, ngồi trong xe, Minh Trạm ủ rũ cúi đầu, Phượng Cảnh Nam hận không có chỗ để đánh, “Ngươi mày chau mặt ủ như thể ta sắp ăn thịt ngươi không bằng, có phải vậy không?”

Minh Trạm lắc đầu.

Quên đi, tuy rằng nhìn cái tên lớn mật to gan này giả bộ sợ hãi nhát gan thì hắn thật sự rất nổi nóng, nhưng Phượng Cảnh Nam vẫn quyết định áp cơn tức xuống, hắn là vì hòa bình mà đến.

Minh Trạm bị yêu cầu ở cùng một tiểu viện với Phượng Cảnh Nam, Minh Kỳ cười hì hì, “Buổi tối nữ nhi muốn cùng Minh Trạm hàn huyên mà.”

“Hàn huyên thì cần gì gấp, chúng ta cũng không phải ở đây một hai ngày, phải qua sinh thần của Hoàng tổ mẫu mới trở về.” Phượng Cảnh Nam rất kiên nhẫn đối với nữ nhi.

Minh Kỳ ôm cổ của Phượng Cảnh Nam, thì thầm bên tai của phụ thân, “Cha đừng dọa hắn nha.”

Phượng Cảnh Nam nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Kỳ, rồi mới quay sang nói với đám nhi tử của mình, “Muộn rồi, các ngươi đều quay về nghỉ ngơi đi.”

Huynh đệ tỷ muội lui ra, Minh Trạm nhìn chằm chằm Phượng Cảnh Nam, vẫn là thị nữ Châu Ngọc bên cạnh Phượng Cảnh Nam đến hỏi, “Vương gia, có muốn an bài tứ công tử sang gian khác hay không?”

“Không cần phiền phức như vậy, hắn chiếm bao nhiêu diện tích đâu, ở cùng phòng với ta là được rồi.”

Minh Trạm suýt nữa đã cắn rớt đầu lưỡi của mình, đi qua hai bước, đến trước mặt của Phượng Cảnh Nam mà lắc đầu, Phượng Cảnh Nam uống một ngụm trà, buồn cười nói, “Hay là ta phải được sự đồng ý của ngươi?”

Tên bạo quân chết tiệt! Kẻ độc tài!

Hai tròng mắt của Minh Trạm như muốn xẹt lửa, tốt xấu gì thì lão tử cũng là con người mà! Là con người thì phải có nhân quyền chứ!

Phượng Cảnh Nam đem nửa tách trà ấm đến bên môi của Minh Trạm rồi cười nhạo hắn, “Nhanh uống một tách trà cho bớt nóng, đừng giận quá có hại cho sức khỏe.”

Minh Trạm hung hăng trừng mắt nhìn Phượng Cảnh Nam một cái rồi đi thẳng vào phòng, nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười của Phượng Cảnh Nam, nghe đi nghe lại vẫn có cảm giác đắc chí trong đó, Minh Trạm càng nổi nóng!

Phượng Cảnh Nam cảm thấy thú vị, thật nhìn không ra tiểu tử ủ rũ này lại nóng tính như vậy. Dù sao cũng là nam nhân, nóng tính một chút cũng nên. Vì sao hắn thích Minh Kỳ, chính là vì Minh Kỳ thẳng thắn rõ ràng, bá đạo dũng cảm, có lẽ đối với nữ hài tử này mà nói thì cũng không phải phẩm chất đáng giá để khoe ra, nhưng mà có quan hệ gì đâu, Minh Kỳ là ái nữ của hắn, đương nhiên có thể tùy ý nuông chiều. Còn như Minh Trạm, chưa nói đến bề ngoài khó coi, còn mềm mại yếu ớt, không có tính tình của một nam hài tử, trước kia thường bị Minh Kỳ đè lên giường đánh đòn, nếu không thì sẽ co ro như con chim cút, bảo Phượng Cảnh Nam làm sao thích cho nổi.

Minh Trạm sau khi rửa mặt thì liền lên giường, hắn ngủ bên trong.

Phượng Cảnh Nam thấy Minh Trạm nhắm mắt lại, cũng nằm xuống, cùng Minh Trạm tán gẫu, “Không hỏi xem mẫu thân của ngươi như thế nào à? Nàng rất nhớ ngươi.”

“Tại sao ta phải hỏi phụ thân, ngày mai ta hỏi Minh Kỳ, so với phụ thân càng cụ thể hơn! Đúng không? Phụ thân một tháng đến chỗ của mẫu thân được bao nhiêu lần?” Minh Trạm đặt tay trên bụng, tuy rằng Minh Trạm không muốn để ý đến Phượng Cảnh Nam, chẳng qua vì tránh làm cho Phượng Cảnh Nam kiếm chuyện với hắn cho nên liền mở mắt ra, nghiêng người viết lên tay của Phượng Cảnh Nam, “Nếu phụ thân biết ta muốn hỏi thì không bằng cứ nói thẳng, phụ thân đang dụ ta mắc câu à. Nếu ta chủ động hỏi thì lập tức sẽ bị đánh lừa.”

Phượng Cảnh Nam nhìn ánh mắt linh động của hắn, hơi lộ ra một chút đắc ý, vô cùng khả ái, trong lòng liền có vài phần ưa thích, nhẹ giọng hỏi, “Minh Trạm, trước kia vì sao ngươi lại giả vờ vô dụng như vậy?”

“Hữu dụng hay vô dụng thì ta cũng không thể kế thừa Vương vị. Quá hữu dụng sẽ làm cho Minh Lễ kiêng kị ta, ta không ngờ phụ thân lại đưa ta đến đế đô.” Minh Trạm không phủ nhận cũng chưa nói lời nào cho có lệ, Phượng Cảnh Nam cũng không phải kẻ ngốc cho nên không cần lừa gạt.

Phượng Cảnh Nam trầm mặc sau một lúc lâu, “Ngươi muốn làm thế tử à?”

Minh Trạm đáp lại bằng một nụ cười lạnh. Không cần nói cũng biết.

Phượng Cảnh Nam thở phào nhẹ nhõm rồi thở dài, “Vậy ngươi sớm muộn gì cũng đã đến đế đô, sớm hay muộn có cái gì khác nhau?”

Minh Trạm lộ ra giọng điệu mỉa mai trào phúng, sự sắc bén trong mắt cơ hồ làm cho người ta khó có thể chống đỡ, Phượng Cảnh Nam chỉ đành nói, “Được rồi, chuyện này ta nói với ngươi như vậy đi. Nếu ngươi có thể mở miệng thì khi mới năm tuổi đã bị bắt đến đế đô. Từ khi ngươi được sinh ra thì Hoàng thượng đã có ý triệu ngươi nhập kinh, ta cũng có ý này, thế tử và các hoàng tử cũng phải bảo trì quan hệ hữu hảo, ngày sau Trấn Nam Vương phủ mới có thể tồn tại ổn định. Nếu ngươi muốn chức vị thế tử thì phải xuất ra thực lực.” Phượng Cảnh Nam có vài phần trịnh trọng, “Biểu hiện của ngươi ở đế đô làm cho ta rất bất ngờ. Tuy ngươi là đích tử nhưng sinh ra bị khuyết tật, đây cũng là sự thật. Ta cũng không phải người cổ hủ, nếu ngươi có thể chứng minh ngươi mạnh hơn so với tất cả mọi người thì chức vị thế tử này chính là của ngươi!”

“Ta không cần.” Tay của Minh Trạm viết xuống lòng bàn tay của Phượng Cảnh Nam ba chữ này một cách ổn định, trong mắt lộ ra ngạo nghễ, không phải là ta không thể mà là ta không cần! Có thể thấy được người này mặc dù rất giỏi giả vờ ủ rũ nhưng sâu trong nội tâm cũng là ngạo khí ngất trời, không coi ai ra gì!

Minh Trạm tiếp tục viết, “Phụ thân để cho Minh Nghĩa đến đây, đơn giản là muốn làm cho Minh Nghĩa giúp đỡ Minh Lễ để chống lại ta. Lão nhị rất có tâm cơ nhưng tâm cơ của hắn chỉ dùng ở những việc nhỏ. Phụ thân cảm thấy hắn có thể chủ trì đại cục hay sao? Một ngày nào đó phụ thân sẽ hối hận vì quyết định này!”

“Phụ thân đã nghĩ chính xác, nếu ta không còn giả vờ ngu ngốc thì chuyện ở đế đô phải nghe theo lời của ta. Nếu phụ thân cho rằng Minh Nghĩa Minh Lễ có thể thay phụ thân chủ trì công việc ở đế đô thì ta sẽ không nhúng tay nữa.” Trên mặt của Minh Trạm có một loại ung dung bình tĩnh, hắn nhìn Phượng Cảnh Nam một cái rồi nhếch môi, “Bọn họ sống hay chết thì ta đều khoanh tay ngồi im. Chẳng qua phụ thân phải suy nghĩ cho kỹ, trứng chim tốt nhất đừng đặt chung vào một rổ. Minh Lễ là phụ thân tự mình dạy, Minh Nghĩa là kẻ có tâm cơ, Minh Liêm chẳng có bản lĩnh gì, hiện tại dạy hắn cũng đã muộn. Phụ thân đem Minh Lễ Minh Nghĩa đặt ở đế đô, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Nếu bọn họ có gì bất trắc xảy ra, chẳng lẽ phụ thân tính dùng Minh Liêm hay là lại sinh thêm vài nhi tử nữa?”

“Vậy ngươi tính thế nào?” Minh Trạm nói chuyện giật gân như thế, tất có ý đồ.

“Ta ở đế đô, phụ thân giao người ở đế đô cho ta điều hành, sau đó để Minh Lễ và Minh Nghĩa quay về Vân Nam.” Minh Trạm lẳng lặng nhìn Phượng Cảnh Nam.

Trên mặt của Phượng Cảnh Nam không hề có ý vui đùa, ánh mắt tuấn mỹ sắc bén quan sát khuôn mặt bình tĩnh của Minh Trạm, tuy rằng bộ dáng giống chim cút nhưng thật ra lại có công phu sư tử gầm. Minh Lễ cũng chưa bao giờ dám đề cập với hắn nửa chữ về chuyện nhân thủ ở đế đô, không ngờ Minh Trạm đã sớm tìm cách từ trước đó. fynnz810

Làm người đương quyền, Phượng Cảnh Nam rất thưởng thức dã tâm bại hoại của Minh Trạm, bất quá người có dã tâm muốn điều hành nhân thủ ở đế đô sẽ tình nguyện mất chức vị thế tử hay sao? Làm Vương gia tiêu dao một cõi hay là làm chất tử ở tại đế đô?

Đây tựa hồ cũng không phải là nan đề khó giải!

Phượng Cảnh Nam vỗ vỗ Minh Trạm thông qua lớp chăn, nhằm ngay lỗ tai mỏng manh của Minh Trạm mà thổi vào một hơi nóng rực, làm cho lỗ tai của Minh Trạm chuyển sang màu đỏ tía thì mới nhẹ giọng nói, “Xú tiểu tử, ta còn rất trẻ.”

……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.