Đích Tử Nan Vi

Chương 36: Chương 36: Ghế Dựa




Minh trạm ngồi trên xích đu trong hoa viên, nhìn Minh Kỳ múa kiếm như du long, sát khí tung hoành, dáng người tuấn tú, kiếm quang linh động.

Minh Trạm vỗ tay bộp bộp.

Minh Kỳ luyện một hồi, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai gò má ửng hồng, tra kiếm vào vỏ rồi bước qua. Minh Trạm nhích sang một bên để chừa chỗ cho Minh Kỳ, Minh Kỳ khom người ngồi xuống, lau mồ hôi, nhìn về phía Minh Trạm mà nói, “Chờ ta lớn một chút nữa thì sẽ mang binh đi đánh sào phỉ.”

“Ngươi không thành hôn à?” Minh Trạm viết chữ hỏi.

Minh Kỳ cười lạnh, “Nay nhìn thấy đại tỷ như vậy thì gả cho nam nhân có gì tốt chứ? Đại tỷ lại đường hoàng là một quận chúa, cùng phủ của thân cô kết thân, vậy mà cái tên họ Đỗ kia lại dám dưỡng tiểu lão bà! Nếu gặp phải ta thì ta sẽ đâm cho một nhát chết tên họ Đỗ kia! Còn để cho đi tu kiếm cái danh hiếu thuận! Với lại ta luyện võ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ để hầu hạ nam nhân thôi ư!”

Minh Trạm cảm thấy Minh Kỳ thật sự bị Phượng Cảnh Nam bồi dưỡng thành một kẻ đi theo chủ nghĩa nữ quyền, Minh Kỳ nói, “Trước tiên ta sẽ dọn sạch sẽ thổ phỉ ở Vân Nam, sau đó mới nghĩ đến chuyện đại hôn. Đến lúc đó ta cũng không muốn lấy một công tử hầu phủ hay thiếu gia công phủ gì cả, chỉ cần một tên biết nghe lời là được. Gọi hắn đi hướng đông thì hắn không thể đi hướng tây.”

Minh Trạm liên tục gật đầu, hắn thật sự là phục Minh Kỳ, thôi thì ngươi cứ dưỡng một con cẩu đi, còn gả cho nam nhân làm gì nữa!

“Nha đầu ngươi thật sự là không biết e lệ, cái gì cũng dám nói.” Phượng Cảnh Nam vừa cười vừa bước ra từ phía sau hòn non bộ, ngay sau lưng là Phượng Minh Lễ với đôi mắt đỏ ửng.

Minh Kỳ Minh Trạm đứng dậy chào, Minh Kỳ bước qua, vừa cười vừa khoác lấy cánh tay của Phượng Cảnh Nam rồi nghiêm mặt nói, “Phụ vương, nữ nhi nói thật đó. Sang năm qua sinh thần, phụ vương để nữ nhi vào trong quân đi. Nếu không, phụ vương cứ cho nữ nhi một đội nhân mã để sai khiến. Nữ nhi luyện võ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ dùng để bắn thỏ săn gà rừng thôi sao, nói ra thì thật sự là mất mặt của phụ vương!”

Phượng Cảnh Nam ấn nhẹ lên chóp mũi của Minh Kỳ rồi cười nói, “Được rồi được rồi, Kỳ nhi đã nói thì bổn Vương làm sao lại dám không đồng ý?”

Ánh mắt của Minh Trạm dừng trên đôi mắt đỏ ửng của Phượng Minh Lễ, xem ra là đã bị giáo huấn, Phượng Cảnh Nam từ sớm đã làm cho Phượng Minh Lễ sượng mặt, mắng một chút cũng là hợp tình hợp lý. Chẳng qua sắc mặt của Phượng Minh Lễ cũng không kém, có lẽ ngoại trừ mỉa mai thì còn chỉ điểm cho Phượng Minh Lễ một trận.

Tối hôm qua Minh Trạm chỉ mở miệng một chút thì Phượng Cảnh Nam đã dùng lời lừa bịp, đến nước này thì không cần nhắc đến chuyện điều hành nhân thủ ở đế đô nữa, xem ra Phượng Cảnh Nam vẫn muốn dựa vào Minh Lễ và Minh Nghĩa.

Ánh mắt của Phượng Minh Lễ nhìn hắn có vài phần đề phòng, Minh Trạm nhếch môi, dời mắt sang Phượng Cảnh Nam, nhìn đến nhìn lui một cách làm càn. Phượng Cảnh Nam cũng tự lưu ý phản ứng của hai nhi tử, vừa thấy bộ dáng của Minh Trạm thì liền biết tiểu tử này đã đoán ra cài gì.

Minh Trạm nhìn về phía Phượng Cảnh Nam rồi gục gặc đầu đầy thâm ý.

Phượng Cảnh Nam quay sang dẫn theo Minh Kỳ đến tiểu giáo trường so kiếm, Minh Kỳ gọi Minh Trạm, “Ngươi cũng đi theo đi, ta muốn xem ngươi kỵ xạ có tiến bộ hay không?”

Minh Lễ đương nhiên cũng đi theo.

Thử hết một loạt cung tiễn, Phượng Cảnh Nam cho rằng quyết định của mình rất đúng, Minh Lễ được luyện tập từ thuở nhỏ, nay mặc dù vẫn là thiếu niên nhưng đã có một chút xu hướng ngọc thụ lâm phong, tùy tiện buông dây cung, tư thế tao nhã đẹp mắt, mấu chốt là trong tay của người ta có vài phần công phu thật sự, xem như một cái lọ hoa có nước đi.

Minh Trạm may mắn không bắn trượt bia, Minh Kỳ khích lệ một phen, “Tiến bộ hơn rồi đấy, có thể thấy được sư phụ trong cung thật giỏi.”

Trước kia ở Vân Nam, Vệ vương phi cái gì cũng tùy hắn, Minh Trạm kỵ xạ hai ngày thì có ba ngày không luyện tập, đừng nói là chính giữa hồng tâm, bắn trượt bia không biết đã bao nhiêu lần. Nay ở trong cung, chiều nào cũng phải đến giáo trường theo sư phụ luyện tập, tuy tệ như Minh Trạm nhưng cũng đã ra dáng một chút.

Đương nhiên không thể so sánh với Minh Kỳ và Minh Lễ.

Minh Kỳ tự mình dạy Minh Trạm nhắm như thế nào, phát lực ra sao, nói với Minh Trạm, “Chỉ cần luyện tập nhiều một chút thì sẽ thành thục thôi. Còn có trực giác nữa, kết hợp lại thì sẽ bách phát bách trúng.” Tùy tay bắn một phát, mũi tên như sao xẹt phóng đi, một con chim sẻ đậu trên ngọn cây cất tiếng trả lời rồi rơi xuống đất.

Minh Kỳ bắn liên tiếp mười phát, mũi tên nào cũng trúng đích, sai đám hạ nhân nhặt lấy rồi phân phó, “Đưa vào trù phòng đi, bảo bọn họ làm sạch, ướp xong rồi chiên bơ, chính ngọ sẽ có thêm món ăn.”

Minh Trạm cười gật đầu.

Phượng Cảnh Nam rất vừa lòng đối với xạ thuật của Minh Kỳ, vừa cười vừa tán thán vài câu, Minh Kỳ khoát tay nói, “Chỉ có thể bắn một chút vật linh tinh mà thôi, lần trước sư phụ cầm một hạt ngọc châu lưu ly rồi ném lên bảo nữ nhi bắn, một phát trượt vào không trung.”

Phượng Cảnh Nam cười nói, “Võ công không phải luyện một hai ngày, gấp cái gì, ngươi chỉ mới tí tuổi đầu, hiện tại bắn chính xác như vậy thì đã là chuyện không dễ.” Sau đó giáo huấn Minh Lễ, “Đến đế đô hơn nửa năm, lực cánh tay chẳng có nửa điểm tiến bộ, ngày thường bận rộn chuyện gì hay sao! Hay là muốn bị muội muội của ngươi vượt mặt! Về sau mỗi ngày phải kỵ xạ thêm nửa canh giờ.”

Phượng Minh Lễ cẩn thận ấp úng nói dạ.

“Minh Trạm, ngươi và Minh Kỳ bằng tuổi, không cần ta phải nhiều lời.”

Không muốn nhiều lời thì câm miệng đi. Minh Trạm liếc mắt một cách khinh thường.

Mặt trời càng lúc càng dâng cao, Phượng Cảnh Nam dẫn theo Minh Kỳ trở về.

Đến ngọ thiện, lại tiếp tục xảy ra một hồi khúc chiết.

Phượng Cảnh Nam đương nhiên ngồi ở chính giữa.

Phượng Minh Lễ lại đi trước một bước mà ngồi bên trái Phượng Cảnh Nam, Minh Trạm đứng ở đại sảnh không nhúc nhích, cũng không tiến lên ngồi ở vị trí bên cạnh Minh Nghĩa.

Lần này Minh Phỉ chỉ hơi mỉm cười trào phúng, cũng chưa nhiều lời.

Phượng Cảnh Nam vừa định cầm lấy đôi đũa thì Minh Kỳ liền nói, “Phụ vương chậm đã, nữ nhi có việc muốn thỉnh giáo phụ vương.”

“Kỳ nhi nói đi.” Liếc mắt nhìn Minh Kỳ một cái.

Trên mặt của Minh Kỳ cũng không thấy tức giận mà chỉ có trịnh trọng, nghiêm mặt nói, “Phụ vương, coi trọng đích hay là coi trọng thứ?”

Minh Phỉ liền nói ngay, “Ta cũng muốn hỏi nhị tỷ, đây là trọng lớn hay là trọng nhỏ.”

Minh Kỳ căn bản không để ý đến Minh Phỉ, trấn định nói, “Phụ vương, không có phép tắc bất thành quy tắc. Nhớ rõ Thái tông năm xưa, sau khi Gia Nghi hoàng hậu sớm qua đời đã lưu lại đích tử là tam hoàng tử. Một năm sau, Thái tông lập Tuệ Hoàng quý phi làm hậu, Tuệ Hoàng quý phi vốn có hoàng trưởng tử Nghi Thân Vương là thân tử. Năm đó khi lập thái tử, triều thần vì đích trưởng tôn ti mà không ngừng tranh chấp, dẫn đến chấn động triều đình, thiên hạ bất hòa, cuối cùng Thái tông nói: Nghi Vương mặc dù cao quý nhưng đích tử càng phải được tôn trọng hơn. Liền lập tam hoàng tử làm thái tử, sau này trở thành Cao Tông hoàng đế. Tuy đích thứ đều là nhi tử của phụ vương, nhưng nếu đích thứ không rõ thì Trấn Nam Vương phủ cần gì phải phân ra chính phi, trắc phi, thị thiếp, nha đầu? Trong cung cần gì phải có hậu phi tần thiếp làm gì? Hôm nay phụ vương trước tiên loạn đích thứ tôn ti, thứ cho Minh Kỳ không dám gật bừa!”

Phượng Cảnh Nam nhìn về phía Phượng Minh Lễ, Phượng Minh Lễ ung dung cười nói, “Chỉ là một cái ghế, tứ đệ muốn ngồi thì cứ ngồi đi. Nhị muội không nên nổi giận, tứ đệ, ngươi đến ngồi đi.”

Phượng Minh Nghĩa mỉm cười bổ sung, “Đúng vậy, nhị muội đừng giận. Chỉ là dùng bữa mà thôi, cần gì phải đem cả Thái tông hoàng đế mang ra đây? Là ta không thấy rõ, chiếm chỗ ngồi của đại ca trước cho nên đại ca chỉ có thể nhích lên phía trước mà thôi.”

Minh Kỳ nhướng đôi mày dài, không hề nhúc nhích, phân phó với nha đầu ở phía sau, “Đi nhị môn truyền lời, bảo quản gia vào đây.”

Lý Minh nghe nói bên trong cho truyền thì không dám trì hoãn, bỏ xuống bát cơm đang ăn dang dở, chùi miệng chạy đến đây.

Minh Kỳ trầm giọng nói, “Đại quản gia, sau khi dùng xong ngọ thiện thì ngươi phái người đem vải bọc trên ghế của phụ vương cùng ghế bên tay trái của phụ vương chuyển thành màu đỏ thẫm.”

Lý Minh liền bảo dạ, Minh Kỳ nhìn về phía Phượng Cảnh Nam rồi trấn định nói, “Ghế bên tay trái, nếu sau này phụ vương thỉnh phong thế tử thì nên để thế tử ngồi. Nếu phụ vương chưa lập thế tử thì đích thứ tôn ti không thể loạn, Minh Trạm, ngươi lại đây ngồi!”

Minh Trạm đi qua, chỗ ngồi lại thay đổi.

Minh Kỳ hỏi, “Phụ vương thấy nữ nhi xử trí như vậy có thỏa đáng hay không?”

“Rất thỏa đáng.” Phượng Cảnh Nam nhấc đũa.

……..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.