Sử sách ghi chép về Minh Nghĩa rất đơn giản: Ngụy vương Phượng Minh Nghĩa sinh vào năm thứ mười tám Nhân đế, mất vào mùa thu năm mười bảy Cảnh đế, vô tự. Sau khi Võ đế đăng cơ thì truy phong làm Ngụy vương.
Một câu đơn giản như vậy đã khái quát cuộc đời nực cười và đáng tiếc của Minh Nghĩa khi còn sống, hắn đưa đến trước mặt Minh Trạm một ly rượu, Minh Trạm không uống mà ngược lại chỉ thản nhiên nói, “Nhị ca biết ngoại gia của ta là Vĩnh Ninh Hầu phủ, nhưng có lẽ các ngươi cũng không am hiểu quá nhiều đối với Vĩnh Ninh Hầu phủ.”
“Vĩnh Ninh Hầu phủ phất lên ở thời Cao tổ, từng cùng Cao tổ chinh chiến thống trị thiên hạ, rất nhiều người đều nhĩ rằng Vĩnh Ninh Hầu phủ lập nghiệp từ truyền thống võ học. Kỳ thật nếu đi sâu hơn thì mới biết Vĩnh Ninh Hầu phủ là thế gia chế hương.” Ánh mắt của Minh Trạm trong suốt, nhìn về phía Minh Lễ, Minh Nghĩa, Minh Liêm và đám nha hoàn ma ma hầu hạ xung quanh.
Minh Nghĩa cười nói, “Chúng ta quả thật không biết những điều này, không bằng huynh đệ chúng ta cạn ly trước rồi nghe điện hạ thuật lại chuyện xưa.”
“Chuyện này cũng không phải là chuyện xưa gì cả.” Minh Trạm cười cười, “Kỳ thật chế hương không đơn giản như mọi người đã nghĩ, hương giống như độc, rất ít có sư phụ chế hương có thể sống quá bốn mươi. Đời thứ nhất Vĩnh Ninh Hầu từng chế được thiên cơ độc, vô sắc vô vị, kim châm thử vào cũng không đổi sắc, cho đến nay hoàng thất vẫn dùng nó.”
Minh Nghĩa khẽ run tay, Minh Trạm nói tiếp, “Ở trước mặt ta mà hạ độc là biện pháp ngu xuẩn nhất. Nhị ca, ngươi phải cầm cho chắc vào.”
Vẻ mặt của Minh Nghĩa đã đại biến, sắc rượu màu hổ phách ở trong tay tựa như nặng hơn ngàn cân, cả người đều trở nên run rẩy, Minh Trạm lạnh lùng nhìn hắn, “Ly rượu này nhị ca không cần mời ta, ta thưởng cho nhị ca đó.”
Tin tức Minh Nghĩa chết bất đắc kỳ tử khiến cho cả đế đô lâm vào khiếp sợ, Minh Lễ bị bệnh một trận, ngay cả Minh Liêm cũng trầm mặc hơn rất nhiều, còn Minh Phỉ bị giam giữ trong phủ cũng khóc đến hôn mê bất tỉnh.
Ngụy phu nhân khuyên nhủ nàng, “Ngươi tỉnh táo lại đi, hiện tại Vương gia không ở đây, ngươi còn muốn ỷ vào sự sủng ái của Vương gia mà không để thế tử vào trong mắt hay sao. Minh Phỉ, ngươi là người thông minh, về sau phải biết chừng mực.”
Minh Phỉ chỉ lo gào khóc, lặng lẽ đem mối thâm cừu đại hận này chôn xuống đáy lòng, nghĩ rằng khi nào mình có cơ hội thì nhất định phải báo thù rửa hận cho nhị ca.
Lại càng không cần nhắc đến phản ứng của Ngụy thái hậu và Ngụy phi ở trong cung, bất quá Phượng Minh Lan đã sớm có đối sách, hắn nói thẳng, “Minh Nghĩa ở nhà dâng lên một ly rượu độc cho Minh Trạm, hắn muốn hạ độc giết chết Minh Trạm, hắn đã có tâm tư này thì Minh Trạm tuyệt đối không thể khoan dung cho hắn. Hoàng tổ mẫu, mẫu thân, nếu chuyện này mà lộ ra thì e rằng ngay cả nơi an táng cho Minh Nghĩa cũng không có. Nay Minh Trạm lưu lại thể diện cho Minh Nghĩa và dì ở Vân Nam, chúng ta phải thay nhị di ở Vân Nam mà cảm kích Minh Trạm.”
Ngụy thái hậu khóc một tiếng, “Hài tử kia làm sao vậy, bị quỷ ám hay sao mà lại làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy….” Tuy rằng Ngụy thái hậu không hiểu biết chính trị, bất quá tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trong cung bao nhiêu năm, sự tình lớn hay nhỏ thì bà ta đều phân rõ, bà ta chỉ cảm thấy thương tâm thay điệt nữ ở nơi phương xa mà thôi.
Phượng Minh Lan nói, “Đã tra ra vài thủ hạ của Minh Nghĩa, dường như có liên quan đến Nguyễn Hồng Phi, sự tình cũng can hệ đến an nguy của phụ hoàng, tôn nhi xin cáo từ trước. Hoàng tổ mẫu và mẫu thân cũng chớ quá thương tâm.”
Ngụy thái hậu lập tức chuyển lực chú ý đến nhi tử của mình, cũng mặc kệ việc khóc thương Minh Nghĩa, liên mồm nói, “Có tin của phụ hoàng ngươi chưa? Vậy thì ngươi đi nhanh đi, có tin thì báo với ai gia một tiếng, đừng để ai gia nhớ mong.”
“Dạ, tôn nhi tuân mệnh.”
Trước khi Minh Trạm xử lý Minh Nghĩa thì đã bắt sạch sẽ đám thủ hạ của Minh Nghĩa rồi đưa vào địa lao nghiêm ngặt thẩm vấn. Ngày thường tuy rằng Minh Nghĩa hơi hồ đồ một chút nhưng cũng không hồ đồ đến mức hạ độc hắn, không biết là hắn coi khinh Minh Nghĩa hay là Minh Nghĩa thật sự không có can đảm này, cũng không có thủ đoạn như vậy.
Nếu Phượng Cảnh Nam còn tại vị thì chuyện hạ độc đương nhiên là rất ngu xuẩn, Phượng Cảnh Nam mà biết thì Minh Nghĩa nhất định không có kết quả khác.
Nhưng hôm nay Phượng Cảnh Nam mất tích, hạ độc không tính là ngu xuẩn, hạ độc giết chết Minh Trạm, trong cung có Ngụy thái hậu và Ngụy quý phi chắc chắn làm chỗ dựa cho huynh đệ Minh Nghĩa, huống chi còn có Phượng Minh Lan, Phượng Minh Lan đối với Minh Nghĩa xem như không tệ. Nếu Minh Trạm có bất trắc gì, phải đi đời nhà ma, chắc chắn Phượng Minh Lan càng thích huynh đệ Minh Lễ lên cầm quyền Trấn Nam Vương phủ hơn.
Vô duyên vô cớ Minh Nghĩa lấy đâu ra loại độc dược nhất đẳng này? Còn có, có phải Nguyễn Hồng Phi đã ra tay rồi hay không?
Nếu Minh Nghĩa muốn chết thì Minh Trạm sẽ thành toàn, bất quá vẫn phải tiếp tục truy tìm tung tích của Phượng thị huynh đệ. Nếu Phượng thị huynh đệ tốt số, còn sống trở về thì phải làm sao đây? Đành mặc kệ thôi! Dù sao Minh Nghĩa đáng chết cũng đã sớm chết, cho dù Phượng Cảnh Nam trách tội hắn thì khi đó Minh Trạm cũng chẳng có gì phải sợ.
Minh Trạm đã sớm nhìn thấy địa lao của Vương phủ, hắn từng cố ý đến thăm nơi đây. Lê Băng phái người mang đến một chiếc ghế to cho Minh Trạm, mặt trên lót đệm bằng gấm, hoàn toàn tương phản với không khí âm u trong địa lao.
Kỳ thật điều kiện ở địa lao Trấn Nam Vương phủ rất tốt, Minh Trạm yêu cầu hạ nhân quét tước sạch sẽ, ít nhất không bẩn không thối, đệm giường trong lao mặc dù không mới nhưng vẫn có thể tạm chấp nhận.
Hiện tại có một thiếu niên thanh tú bị trói vào giá đỡ, trên người không thấy vết thương, chẳng qua sắc mặt của thiếu niên không được tốt cho lắm.
Minh Trạm bất giác nghiêm mặt, hỏi Lê Băng, “Đây là ai?”
“Điện hạ, đây là Hỉ Phúc bên cạnh nhị công tử.” Lê Băng nháy mắt, thị vệ đang cầm một cái khay, phía trên có một thứ nhăn nhúm màu vàng vàng, Minh Trạm cau mày, Lê Băng nói, “Tiểu tử này đeo mặt nạ da người, ngay cả lão tử và nương của Hỉ Phúc cũng không phát hiện nhi tử của mình là giả.”
Minh Trạm ngạc nhiên nói, “Thật sự có thứ này ư.”
“Xem ra thủ hạ của Nguyễn Hồng Phi cũng khá tài ba.” Minh Trạm cười, “Nhưng hơi ngu xuẩn một chút, phái người túc tur75c ở bên cạnh Minh Nghĩa, xem đi, chẳng phải lộ dấu vết rồi hay sao? Tiểu tử này gọi là gì?”
“Diêu Quang.”
“Cái tên này khá hay, xem ra hắn cũng có danh hiệu trong đám thủ hạ của Nguyễn Hồng Phi, đúng rồi, hắn có khai hay chưa?”
Lê Băng nói, “Đã khai, đây là khẩu cung. Chẳng qua lúc thần phái người đến lục soát thì đã là vườn không nhà trống.”
Minh Trạm sửng sốt, “Chạy thật nhanh a.”
Diêu quang bị cột chặt, hắn to mồm nói, “Điện hạ, tiên sinh sớm dặn dò thuộc hạ, một khi bị bắt thì cứ thành khẩn khai báo, tiên sinh nhà của ta nắm rất nhiều đại thần của các ngươi, hắn sẽ trao đổi đám đại thần để chuộc chúng ta thoát ra. Chỉ cầu điện hạ dĩ hòa vi quý, nếu ta mất một cánh tay hay gãy một cái chân thì tiên sinh nhà ta đã nói, sẽ báo đáp gấp đôi. Mong điện hạ thương xót cho thuộc hạ, có thể cởi trói cho thuộc hạ có được hay không. Điện hạ muốn hỏi gì thì thuộc hạ nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” Hai tay của hắn bị trói lên cao, mũi chân chấm đất ước chừng một ngày đêm, cơm nước chưa được ăn, thật sự là chịu thống khổ cũng không ít.
“Thật khổ cho ngươi, tính tình phóng khoáng như vậy mà phải giả làm Hỉ Phúc trầm mặc kiệm lời bên cạnh Minh Nghĩa.” Minh Trạm khoát tay, thị vệ hạ Diêu Quang xuống thấp một chút, Diêu Quang nghiêm mặt nói, “Điện hạ có thể thưởng cho thuộc hạ chỗ ngồi được không, thuộc hạ bị vị đại nhân này tra tấn rất dã man.” Nói xong còn trừng mắt liếc nhìn Lê Băng một cái.
Lê Băng suy nghĩ, vừa rồi lão tử quả thật nên cắt lưỡi của ngươi đi thì hơn.
Diêu Quang ngồi trên ghế dựa, không cần Minh Trạm hỏi thì hắn đã nói, “Ta nghe đại Diêu Quang bảo rằng điện hạ cực kỳ thông minh, rất khó đối phó, trong khi nhị công tử thì rất dễ dàng bị châm ngòi, các ngươi thật không giống huynh đệ a.”
“Các ngươi cũng phân lớn nhỏ à?”
“Ừm, đại Diêu Quang trước kia bị tiên sinh phái đến nơi khác nên ta mới trở thành Diêu Quang.” Diêu Quang thở dài một hơi, “Điện hạ, ngài muốn giết ta thì cứ giết đi, chứ đừng phái người tra tấn ta. Ta nghe bọn hắn nói tiên sinh bắt được Hoàng thượng và Vương gia, đối đãi với bọn họ tựa như khách quý. Ta thân phận thấp kém, điện hạ cho phép ta sống thì ta sẽ sống, nếu không muốn ta sống thì cứ thẳng tay cho ta một đao. Ngài đừng dùng khổ hình đối với ta nữa, ta không muốn tự sát.”
Xem ra không phải Diêu Quang không bình thường mà bản thân của Nguyễn Hồng Phi chính là một tên quái nhân, bắt được người mà không giết cũng không làm phản, còn xem là khách quý? Minh Trạm đau đầu, xong rồi, nhất định là Nguyễn Hồng Phi muốn bọn họ chết hết cả lũ thì mới chịu bỏ qua. Bằng không hắn cung phụng ngốc đại ngốc nhị để làm gì?
Không quá bao lâu thì Phượng Minh Lan cũng đến.
Hai người cùng chủ thẩm Diêu Quang, đúng như Diêu Quang đã nói, hỏi gì thì hắn đáp đó, mấu chốt là hắn lại không hề biết chuyện gì, hỏi hắn, “Ai phái ngươi đến?”
Diêu Quang trả lời, “Là tiên sinh phái ta đến, Tiên sinh để cho ta tiến vào Trấn Nam Vương phủ, ta thấy nhị công tử mù quáng nên liền khuyên hắn vài câu. Hắn thật sự là quá kích động, ta thật không ngờ hắn dám làm như vậy.”
Phượng Minh Lan ngày thường có quan hệ khá tốt với Minh Nghĩa, nghe Diêu Quang dùng loại khẩu khí tiếc nuối như vậy để nói Minh Nghĩa ngốc, nhất thời dâng lên mấy phần tức giận, “Nghịch tặc to gan lớn mật như vậy mà lại để cho hắn ngồi! Dẹp bỏ ghế ngồi của hắn!” Minh Trạm không lên tiếng, thị vệ lại đem Diêu Quang cột vào giá đỡ, Phượng Minh Lan nói, “Loại điêu dân này mà không dùng đại hình thì e rằng sẽ không chịu khai.”
“Nghe hắn nói Hoàng bá phụ và phụ vương còn sống.” Mục đích chính của Minh Trạm là biết được tung tích của Phượng gia huynh đệ, đối với việc hành hình người ta không ra người không ra ngợm thì hắn thật sự không có gì hứng thú, “Hơn nữa Nguyễn Hồng Phi cung phụng bọn họ như khách quý, trong phủ của ta e rằng không chỉ có một gian tế trà trộn vào, nếu làm nát thi tiểu tử này, để Nguyễn Hồng Phi biết được thì sẽ lấy nợ máu trả bằng máu, đem Hoàng bá phụ và phụ vương cắt thành từng mảnh rồi trả lại cho chúng ta, hôm nay là một cánh tay, ngay mai là một chân, như vậy mặt mũi của chúng ta sẽ rất khó coi.”
Lời nói khiến cho người ta rùng mình lại được nói ra từ miệng của Minh Trạm một cách thản nhiên, càng tăng thêm hàn ý. Phượng Minh Lan nói, “Ta nghĩ Nguyễn Hồng Phi vẫn chưa dám động vào phụ hoàng, còn Vương thúc thì có lẽ.”
“Như thế nào lại không dám? Người đã ở trong tay, nếu ta là hắn thì ta sẽ làm như vậy.”
Diêu Quang cả kinh nói, “Điện hạ, ngài thật thông minh. Tiên sinh của ta cũng nói như vậy.” Dứt lời bèn bắt chước ngữ khí của Nguyễn Hồng Phi, “Các ngươi yên tâm, các ngươi ai bị quất một roi thì ta sẽ đòi lại hai roi trên người của Hoàng thượng và Vương gia cho các ngươi. Nếu các ngươi bị người ta giết thì ta sẽ nghiền nát bọn họ rồi đưa từng mảnh đến tặng lễ cho triều đình.”
Kỳ thật Phượng Minh Lan cảm thấy rất mâu thuẫn, hắn hy vọng Phượng Cảnh Kiền bình an, dù sao đó cũng là phụ thân của hắn, nhưng sau khi Minh Trạm ủng hộ hắn thì Phượng Minh Lan cảm thấy nếu….nếu phụ hoàng thật sự gặp nạn….Kỳ thật, kỳ thật hắn cũng có thể khơi mào chuyện này….Bất quá hoàng thất có tôn nghiêm của hoàng thất, phụ thân chết là một chuyện, sau khi làm cho người ta cắt thành từng mảnh lại là một chuyện khác, trong mắt của Phượng Minh Lan mơ hồ hiện lên sự tức giận, nhìn về phía Minh Trạm, “Trạm đệ, nay chúng ta quả thật đã đụng vào con nhím rồi.”
“Chuyện này cũng không khó.” Minh Trạm mỉm cười, nói với Phượng Minh Lan, “Chúng ta đi ra ngoài rồi nói.”
Biện pháp của Minh Trạm kỳ thật rất đơn giản, chỉ một chữ: Thả.
Trên thực tế không có tổ chức nào có thể chống lại triều đình, hơn nữa Phượng Cảnh Kiền đăng cơ mấy năm nay có thể xưng là quốc thái dân an. Dân chúng có ăn có uống, tạo phản làm cái quái gì nữa. Nếu Nguyễn Hồng Phi muốn dựng nên một tổ chức khủng bố để ganh đua cao thấp với triều đình thì đúng là không thực tế cho lắm.
Sở dĩ Nguyễn Hồng Phi chiếm thế thượng phong chính là vì hắn làm cho triều đình bất ngờ không kịp phòng, cũng bắt được lỗ hỏng và khe hở của triều đình. Theo trên người của Diêu Quang có thể nhìn ra Nguyễn Hồng Phi cũng không phải là người hoàn toàn kín kẽ.
Minh Trạm nói, “Nếu Diêu Quang nói như vậy thì chúng ta chuẩn bị cùng Nguyễn Hồng Phi trao đổi người đi. Ngoại trừ Hoàng bá phụ và phụ vương thì còn bao nhiêu triều thần rơi vào tay của Nguyễn Hồng Phi?”
“Nói ra thật xấu hổ, ta cũng vừa nhận được tin tức này, đại quân tháp tùng khi quay về đế đô đã mất tích hết bảy tám vị lão thần.” Phượng Minh Lan nói.
“Được, chúng ta cùng Nguyễn Hồng Phi trao đổi.” Minh Trạm hỏi Phượng Minh Lan, “Nhị hoàng huynh cảm thấy như thế nào?”
Phượng Minh Lan thấy Minh Trạm không có ý thẩm tra Diêu Quang, kỳ thật hắn cũng không phản đối cách thực hiện của Minh Trạm, bèn gật đầu nói, “Tuy rằng bọn họ mang trọng tội, bất quá triều đình cũng sẽ mất mặt nếu để bọn họ chết trong tay nghịch tặc.”
“Tốt lắm, không bằng để ta soạn một bố cáo, sau đó chúng ta cùng nhau dán bên ngoài, người của Nguyễn Hồng Phi đương nhiên có thể nhìn thấy.”
Phượng Minh Lan không có ý kiến gì.
Nguyễn Hồng Phi cầm lấy tờ bố cáo, nhịn không được mà cười ha ha. “Thật thú vị, hắn quả nhiên là một mũi tên bắn trúng hai đích. Bất quá ta có tin buồn cho Vương gia, nhị công tử của ngài bạc phúc, làm cho Vương gia đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Đồng tử của Phượng Cảnh Nam co rút, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt như muốn nứt ra. Phượng Cảnh Kiền hơi cân nhắc một chút, sau đó vỗ vỗ vai của Phượng Cảnh Nam rồi nhìn về phía Nguyễn Hồng Phi, ôn hòa nói, “Có lẽ Minh Nghĩa sẽ không chết uổng phí đâu, Hồng Phi cũng bị tổn thất người có phải hay không?”
“Không dối gạt nhị vị, thủ hạ của ta có một tiểu Diêu Quang rất thú vị nhưng lại bị thế tử bắt được, hiện tại hắn đang yêu cầu trao đổi người.” Nguyễn Hồng Phi cảm thán một tiếng, “Diêu Quang không đáng giá so với nhị vị, đành phải chọn một đại thần trao đổi với hắn. Đúng rồi, ta còn phải đề phòng thế tử tìm hiểu ngọn nguồn từ Diêu Quang, hoặc là Diêu Quang lâm trận phản bội, nhờ Hoàng thượng nhắc nhở cho nên ta cũng không dám khinh thường một chút nào.”
Súc sinh, hắn tính bắt cóc văn võ cả triều hay sao? Công lực của Phượng Cảnh Nam không thể sử dụng được, đương nhiên không thể lấy cứng đối cứng với Nguyễn Hồng Phi, chỉ có thể thầm mắng một trận ở trong lòng.
Nguyễn Hồng Phi cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt nhẫn nại của Phượng Cảnh Nam, cười nói, “Nhị công tử của Vương gia thật ngốc nghếch, Diêu Quang chỉ xúi giục hắn một chút thì hắn liền đi hạ độc thế tử, nghĩ rằng hiện tại ngươi không ở đó, hạ độc giết chết thế tử thì huynh đệ bọn họ sẽ lên cầm quyền. Không ngờ ăn trộm gà bất thành mà còn bị mất nắm gạo, có sẵn nhược điểm sờ sờ ngay trước mặt, làm sao mà thế tử không dùng? Cho nên đương trường đã bị thế tử ban cho cái chết. Mẫu thân của thế tử là Vệ vương phi, xuất thân từ Vĩnh Ninh Hầu phủ, người khác không biết, chẳng lẽ Vương gia lại không biết? Vĩnh Ninh Hầu phủ chuyên chế hương chế độc, khi Cao tổ còn sống, Vệ Tử Giáp đã dựa vào Thiên cơ vô sắc vô vị, Mã Chu quỷ không biết thần không hay mà lẻn vào hoàng thành, hạ độc giết chết tiền triều Mạt đế, khiến cho đế đô sụp đổ, vì thế Vệ Tử Giáp và Mã Chu đều được phong hầu, một người là Vĩnh Ninh, một người là Bình Dương. Thủ nghệ gia truyền từ tổ tông, cho dù Vệ vương phi không tinh thông nhưng bản lĩnh phòng độc nhận biết độc cũng là nhất đẳng. Thân là nhi tử của Vệ vương phi thì làm sao mà thế tử có thể bị hạ độc cho được? Xem ra đúng như ta đã đoán, lần trước thế tử bị trúng độc ở Từ Ninh Cung cũng là giả. Nhị công tử lại dùng chiêu hạ độc này, thật sự là quá ngu xuẩn.”
Cơn tức giận trong lòng của Phượng Cảnh Nam hơi giảm xuống, sinh trong hoàng thất thì phải biết thắng thua sinh tử. Minh Nghĩa muốn hạ sát thủ đối với Minh Trạm, đương nhiên Minh Trạm không thể tha cho hắn. Xem ra cái tên Minh Trạm chết tiệt kia đã chắc chắn hắn không thể trở về, hoặc là cho dù có trở về thì cũng không làm gì được hắn.
Nghĩ như vậy, trong lòng của Phượng Cảnh Nam mơ hồ cảm thấy khó nói nên lời.
Nguyễn Hồng Phi ném hết đá xuống giếng, định đứng dậy rời đi thì Phượng Cảnh Kiền liền gọi hắn, “Không biết Hồng Phi muốn dùng thần tử nào để trao đổi với thuộc hạ của ngươi. Nếu ta đoán không sai thì việc yêu cầu trao đổi thần tử trong bố cáo là vì Minh Trạm muốn xác định ta và Cảnh Nam vẫn vô sự.”
“Chẳng lẽ Hoàng thượng có chuyện muốn nói với thần tử ư?”
Phượng Cảnh Kiền cười một cái, “Chỉ sợ Hồng Phi không chịu cho trẫm cơ hội này mà thôi.”
“Vốn là không muốn.”
“Hồng Phi có thể nói ra điều kiện, chỉ sợ hiện tại trẫm không thể làm chủ quốc gia, không thể khiến ngươi vừa lòng.”
Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ một chút, khóe môi nở nụ cười, trong mắt có vài phần bỡn cợt, “Ngươi cầu ta một câu thì ta sẽ chấp thuận cho ngươi.”
Phượng Cảnh Kiền cười, “Chuyện này có đáng gì đâu, ta cầu ngươi.”
Nguyễn Hồng Phi cười ha ha rồi nhún vai, vừa đắc ý vừa bất đắc dĩ nói, “Ta vẫn chưa nói xong mà, có cầu cũng chỉ là uổng công vô ích mà thôi.”
Cho dù Phượng Cảnh Kiền có công phu chịu đựng rất cao nhưng cũng nhất thời bị choáng váng.
Phượng Cảnh Nam lại giận dữ, lôi kéo huynh trưởng, trợn mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, “Ngươi tưởng mình là ai, dám bắt hoàng huynh cầu ngươi….”
“Cảnh Nam.” Phượng Cảnh Kiền không muốn đệ đệ chịu thiệt, trên mặt tự động tái sinh thêm một lớp da, ôn hòa nói, “Ngươi đừng hiểu lầm Hồng Phi, hắn bắt chúng ta đến đây nhưng chưa từng có ý sỉ nhục, bằng không thì ngươi và ta không thể có cuộc sống thoải mái như vậy đâu.”
Ta thà rằng bị hắn sỉ nhục, ta thà là chết! Tuy Phượng Cảnh Nam không nói ra miệng nhưng sắc mặt của hắn đã biểu lộ ý tứ này.
Sinh tử là đại sự, nếu bị ngoại lực ép bức thì có lẽ cái chết vẫn là sự lựa chọn nhẹ nhàng nhất. Nhưng Nguyễn Hồng Phi lại không đánh không mắng, còn chiêu đãi bọn họ những món mỹ vị, muốn đi chết nhưng lại lo lắng chuyện ở đế đô và Trấn Nam Vương phủ, tiếp tục sống thì tuy rằng hơi uất ức một chút nhưng dù sao cũng không quá khó chịu. Vì vậy hai người đã sớm dập tắt ý định tự sát.
Nhưng hôm nay Phượng Cảnh Nam nghe được tin tức Minh Nghĩa chết bất đắc kỳ tử, Minh Nghĩa cũng không được lòng hắn cho lắm, nhưng dù sao cũng là nhi tử của hắn, tuy rằng Minh Nghĩa làm chuyện đáng chết nhưng khi nghe thấy tin Minh Nghĩa chết thì Phượng Cảnh Nam cũng cảm thấy trong lòng không được thoải mái. Hơn nữa, sự tra tấn như vậy có lẽ chỉ mới là bắt đầu.
Phượng Cảnh Nam cảm thấy, không bằng cứ chết phức đi cho rồi, kết thúc tất cả mọi chuyện.
“Ta là ai à?” Nguyễn Hồng Phi xoay lưng lại, bước đến trước mặt của Phượng Cảnh Nam, ôn hòa nói, “Chẳng phải chúng ta giống nhau hay sao? Bằng không ngươi nghĩ rằng Tiên đế thật sự không biết chuyện Phương hoàng hậu cứu ta hay sao? Tiên đế thật sự là một người vô năng nhưng lại mềm lòng. Vả lại, xuất thân của mẫu thân ta vẫn tốt hơn mẫu thân của Vương gia rất nhiều. Hiện tại Vương gia là cá, còn ta là dao thớt.”
“Cho nên Vương gia tuyệt đối đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy nữa. Ngươi mà tiếp tục chọc giận ta thì sẽ bị đánh đó nha.”
Loại ngữ khí tựa như đang đe dọa tiểu hài tử của Nguyễn Hồng Phi làm cho Phượng Cảnh Nam phải thở hổn hển như trâu bò, bất quá cho dù ánh mắt ngập tràn lửa giận thì cũng không thể giết được ai. Huống chi Phượng Cảnh Kiền vẫn đang ngăn cản Phượng Cảnh Nam, trong hoàn cảnh này thì hắn cũng không hy vọng đệ đệ phải chịu thiệt.
Nguyễn Hồng Phi cười to, sảng khoái rời đi.
…………
P/S: Chậc chậc, em Trạm thâm nha, phong hào cho bạn Nghĩa là *Ngụy vương* ngụy quân tử :> (là ta nói thôi )