Đích Tử Nan Vi

Chương 179: Chương 179: Hoàng Đế Nan Vi (17)




Hậu nhân bình luận: Tư duy độc đáo của Võ đế làm cho hắn có tầm nhìn trác tuyệt vượt khỏi thời đại, có lẽ bởi vì quan điểm nhìn nhận sự vật của Võ đế rất khó lường, dẫn đến kết quả hắn có thể dùng kiếp sống hai mươi năm đế vương để mang lại ba trăm năm thịnh thế. Trên rất nhiều quan điểm, tư duy độc đáo của Võ đế đều đáng giá để hậu nhân học tập.

Minh Trạm nhận được lá thư của Nguyễn Hồng Phi, khi đưa cho Phượng Cảnh Kiền xem thì lá thư đã bị xé chỉ còn một nửa.

Phượng Cảnh Kiền nhướng mày, tỏ vẻ khó hiểu.

Minh Trạm nhăn nhó, “Phía dưới là thư tình Phi Phi viết cho ta, thư riêng, không tiện để phụ hoàng đọc.”

Xí, ai thèm. Phượng Cảnh Kiền lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, tập trung vào chính sự, sắc mặt dần dần nghiêm trọng, đưa tay đập mạnh lên bàn, trầm giọng quát, “Không ngờ Giang Nam lại đến tình trạng này! Thật giận là trẫm lại bị bịt kín mắt, làm kẻ mù mười mấy năm nay!”

Minh Trạm nói, “Kỳ thật chuyện này cũng không có gì là lạ, Phi Phi bảo rằng sàn nhà trong kho vũ khí bám bụi dày cả phân, đã lâu chưa mở kho, tình hình bên trong như thế nào thì không có nhiều người biết rõ. Nếu không có lần này Nam Bắc đổi chỗ thì chúng ta có lẽ sẽ không biết được.”

Phượng Cảnh Kiền gõ tay lên lá thư kia rồi hỏi quan điểm của Minh Trạm, “Hiện tại làm sao bây giờ?”

“Nếu hiện tại động vào thì ta thấy quân sự ở Giang Nam ít nhất có hơn phân nửa sẽ bị liên lụy vào chuyện này.” Đôi mắt của Minh Trạm sáng ngời, “Nếu trì hoãn thì trước tiên phải bắt tay vào Chiết Mân, không cần can thiệp vào Hoài Dương Hồ Quảng. Nếu quân Tây Bắc đã đến Giang Nam, quân Nam cũng đến Tây Bắc, không bằng để cho bọn họ đều tự tổ chức diễn võ, làm cho chúng ta nhìn xem ai thắng ai thua? Chẳng qua sắp đến tất niên, phụ vương và ta cũng không thể đích thân đến đó, thôi thì cứ phái Đô sát viện ngự sử đi làm trọng tài, nhìn xem thử ưu thế của quân Nam và quân Bắc ở đâu? Cũng thay chúng ta nhìn một chút quân dụng quân bị như thế nào, quân dụng lương thực có sung túc hay không, quân bị vũ khí có hoàn mỹ hay không, thức ăn cho binh sĩ có đầy đủ hay không, cường độ huấn luyện như thế nào?”

“Vậy phái ai đi?”

Minh Trạm cười nhàn nhạt, “Phía Nam thì phái Tả Đô ngự sử Vương đại nhân, phía Bắc thì phái Đại lý tự khanh Đỗ Như Phương dẫn đầu, bọn họ có thanh danh, cũng để chúng ta nhìn xem rốt cục là hữu danh hữu thực hay chỉ là mua danh chuộc tiếng?”

Phượng Cảnh Kiền cười ra tiếng rồi thấp giọng hỏi, “Tiểu tử nhà ngươi, có phải muốn trả thù Vương đại nhân đã đọc thư tình của ngươi ngày trước hay không?”

“Làm gì có? Ta chỉ nể trọng lão thần mà thôi.” Minh Trạm mạnh miệng, có chết cũng không thừa nhận.

“Đây là một cơ hội, ngươi tự đi an bài đi, dù sao có trẫm ở đây, bọn họ không dám làm loạn đâu.” Phượng Cảnh Kiền nói tiếp, “Giang Nam sung túc, Hồ Quảng ấm no, trước tiên ngươi trừng trị quan trường của Giang Nam, như vậy đến phiên Hồ Quảng sẽ dễ như trở bàn tay. Theo ý trẫm, khi diễn võ phải yêu cầu Tổng đốc và Tuần phủ ở lân cận đều đi xem, như thế đối lập sẽ hiện ra chênh lệch, nhất định sẽ rất náo nhiệt.”

Rõ ràng là một chuyện khó giải quyết, bá điệt hai người mỉm cười nhìn nhau rồi cùng cất tiếng cười gian.

Tất niên mà không nhắc đến chuyện phát quà tết, ngược lại có trọng trách khác.

Khi lâm triều, Phượng Cảnh Kiền nói đến chuyện diễn võ ở Tây Bắc Giang Nam, sau đó bừng bừng phấn chấn phái đoàn quan sát, thành viên bao gồm: Tây Bắc dẫn đầu là Đại lý tự khanh Đỗ Như Phương, Giang Nam do Tả đô ngự sử Vương đại nhân dẫn đầu. Đội viên bao gồm các Thị lang đại nhân của Hộ lễ binh hình công.

Minh Trạm ở trong thư phòng thân thiết quan sát đám quan viên, cười tủm tỉm cầm tách trà nóng, thổi vài hơi rồi mở miệng, “Con người của ta chỉ có một khuyết điểm, chính là quá thành thật.”

Đám đại nhân lão bánh quẩy nghe thấy câu này thì đều nhịn không được mà rùng mình rồi thầm nghĩ: Thái tử điện hạ thật sự rất khiêm tốn, ngài mà thành thật thì chúng ta đều cam bái hạ phong. (bái phục)

“Cũng không phải là hư ngôn, cho nên ta cũng sẽ không khách sáo với các ngươi.” Minh Trạm thở dài một hơi, “Ta không biết nhiều lắm về tình hình quân sự, còn chuyện ở đế đô thì sao, lại không thể phân thân, cho nên lần này mới phái các ngươi đi, các ngươi chính là mắt của ta, tai của ta, miệng của ta. Mọi người đều nói quân Tây Bắc bưu hãn, quân Giang Nam tinh tế, lần này cứ đánh giá bọn họ thử xem, các ngươi phải nhìn cho kỹ, trở về giảng lại với ta, tốt chỗ nào, chỗ nào không tốt? Vì sao lại không tốt? Cuộc sống của binh sĩ ra sao? Ăn mặc có đầy đủ không? Cường độ huấn luyện thường ngày nhiều hay ít? Lương bổng có phát đúng ngày hay không? Có đủ trang trải cho cuộc sống hay không? Tiêu chuẩn lĩnh binh của các tướng quân ra sao? Bọn họ có ý kiến gì muốn cải cách đối với quân sự hay không? Những thứ này ta hy vọng sau khi các ngươi trở về có thể tường tận thuật lại cho ta biết.” fynnz.wordpress.com

Mọi người đều cao giọng dạ thưa.

Minh Trạm ngương ngùng cười một cái, “Nếu đi một chuyến ngàn dặm xa xôi, mà quay về vẫn là kẻ câm kẻ điếc thì rất là khó coi.”

Bọn họ có thể hiểu được hoặc không rõ thủ đoạn của Minh Trạm, nhưng có vài điều, từ khi Minh Trạm làm thái tử, chuyện hắn muốn làm không có chuyện nào mà không làm được. Mọi người đều rùng mình, tăng thêm ba phần trịnh trọng.

“Ta biết các ngươi cũng chỉ có một đôi tay một đôi mắt, khó tránh khỏi có chỗ sơ hở. Như vậy đi, mỗi người có thể chọn bốn người thủ hạ của mình để dẫn theo.” Minh Trạm nói một cách đầy săn sóc, “Thứ nhất là có thể phân ưu giúp các ngươi, thứ hai là thanh niên đi xa một chút thì cũng học được nhiều kiến thức. Ta tạm thời mới nghĩ đến nhiêu đây, nếu các ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng với ta, có thể thỏa mãn thì ta sẽ thỏa mãn.”

Minh Trạm giống như đã an bài tất cả, trong lúc nhất thời, mọi người cũng nói không nên lời, Minh Trạm nói, “Ngày mai chuẩn bị nghi giá cho khâm sai, từ nay đến ngày lên đường, các ngươi trở về thu thập một chút thông tin. E rằng các ngươi phải qua tất niên ở bên ngoài, chuyện khác không nói, nhưng hai chữ vất vả là thật.”

Có thể được thái tử tán thưởng một tiếng vất vả thì mọi người đều cảm thấy chuyến khổ sai này quả thật rất đáng giá, tất cả đều tỏ vẻ khiêm tốn nói, “Đây là chuyện mà chúng thần phải phân ưu.”

Sau khi Chiết Mân Tổng đốc Tống Hoài nhận được thánh chỉ thì liên tục mất ngủ mấy ngày, mỹ thực ngon cỡ nào có vào miệng cũng giống như đang ăn sáp, thường xuyên thở dài.

Phụ tá Chu Chi Nguyên khuyên nhủ, “Đại nhân vẫn chưa hạ quyết định hay sao?”

Tống Hoài cắn răng, “Cho dù táng gia bại sản ta cũng phải tiếp tục. Mặc dù tiêu chút bạc, nhưng nếu có thể rạng rỡ mặt mày ở trước mặt thái tử điện hạ thì hết thảy đều đáng giá.”

Chu Chi Nguyên có vài phần khinh thường, ngân lượng triều đình vừa qua tay thì lại ít đi ba phần, càng miễn bàn đến việc địa phương giữ lại, hiếu kính người khác, khẩu vị lớn như vậy thì cũng đáng cho ngươi xuất huyết nhiều một chút. Nhưng hắn vẫn ôn hòa nói, “Thuộc hạ đã soạn sẵn công văn truyền triệu tướng quân các nơi, đợi đại nhân phê duyệt thì có thể phát ra ngoài.”

“Gọi Tuần phủ và Bố chính sứ đến đây, Khâm sai đại nhân có lẽ sắp xuất phát từ đế đô, đừng để cho khâm sai chê cười.” Tống Hoài nói, “Thái tử điện hạ đang muốn lập uy, nếu chúng ta vội vàng đưa cổ lên lưỡi đao thì chẳng khác gì muốn tự sát.”

“Ngươi nói xem, có phải Mã Duy ở nơi đó….đã đưa tin tức cho đế đô hay không, xưa nay chưa từng có chuyện diễn võ thế này.” Tống Hoài bản tính đa nghi, nhịn không được mà hỏi một câu.

“Trong phủ ngoài phủ tướng quân đều có người của chúng ta, hắn là người mới đến, muốn ra bên ngoài truyền tin phải phái nhân mã, người của chúng ta một ngày mười hai canh giờ theo dõi hắn không chớp mắt, nếu có chút động tĩnh thì nhất định không thể thờ ơ.” Chu Chi Nguyên nói một cách chắc chắn, “Còn nữa, hắn đến nơi này của đại nhân thì đã sớm lạy đỉnh núi, đệ tử thế gia ở đế đô không giống binh sĩ cứng đầu cứng cổ ở đây, không biết thức thời. Đại nhân đã cho hắn một phần, hắn cũng đã ăn. Với lại, đừng nhìn Tây Bắc bão cát gió lớn, mấy năm nay vẫn có thể sung túc bằng chúng ta, ta cũng không tin là Tây Bắc bọn họ lại sạch sẽ đến thế? Đại nhân đừng quên Hoàng thượng cũng phái khâm sai đến Tây Bắc, đội hình khâm sai y hệt phía bên này của chúng ta, dẫn đầu là Đại Lý tự Đỗ Như Phương, Đỗ Như Phương lúc trước ở Đô Sát viện tựa như chó điên cắn chết bao nhiêu người, nếu không phải hắn xuất thân từ hầu phủ, mẫu thân lại là đại công chúa thì không biết đã chết bờ chết bụi ở đâu rồi.”

Trong lòng của Tống Hoài tin tưởng chín phần, gật gật đầu, “Ta còn lo lắng thêm một chuyện, Mã Duy mang đến một vạn quân là trao đổi quân đội dưới trướng của Hải Ninh tướng quân. Vả lại lúc trước cũng là tư tâm của ta, khi Nam Bắc đổi chỗ, ta liền cân nhắc bọn họ đến đây sẽ đại biểu thể diện của bản Đốc, vì vậy cố ý phái quân Hải Ninh. Tuy Từ Đồ không được lòng bản Đốc nhưng trong việc dẫn quân thì thật không tệ, cho nên mới điều hắn đi Tây Bắc. Còn Hàng Châu Tống Yên, Phúc Châu Trịnh Thượng, chi tiết về bọn họ thì bản Đốc đã biết rất rõ ràng, dù có một chút bản lĩnh nhưng tuyệt đối không thể đánh đồng với Mã Duy.”

Chu Chi Nguyên đã hiểu rõ những gì Tống Hoài vẫn chưa nói hết, hai ngón tay vuốt nhẹ chòm râu hoa râm, nói một cách châm chước, “Việc này có lẽ Bình Dương Hầu cũng nghĩ chẳng khác gì ngài, cho nên mới phái nhi tử dẫn binh đến đây, hơn nữa lần này lại hoàn toàn khác trước kia, Lục bộ đều phái Thị Lang đến Giang Nam, nếu muốn bảo Mã Duy giả vờ bại trận thì thật sự rất khó.”

“Đúng vậy, mặc dù Thị lang chỉ đứng hàng tam phẩm, nhưng lại đồng cấp với Bố chính sứ ở nơi này của chúng ta.” Tống Hoài nói một cách tràn đầy cảm xúc, “Bất quá quan viên đế đô tự phụ, ngay cả bản Đốc hằng năm đều phải quay về đế đô, vào đông tặng thán mùa hè tặng băng, tam tiết ngũ thọ, không được thiếu bất cứ thứ gì. Nếu không chu toàn thì sẽ bị khinh khi. Chúng ta ở xa tận Chiết Mân, bọn họ cao cao tại đế đô, mỗi ngày vào triều sắp hàng, muốn đắc tội cũng đắc tội không nổi. Với lại có ai mà có khẩu vị nhỏ đâu.”

“Kỳ thật thắng hay bại thì bản Đốc cũng không quá quan tâm, quân Tây Bắc mỗi năm đều đánh mấy trận, Giang Nam lại thái bình đã lâu. Ta cũng không đau lòng một chút bạc này.” Khuôn mặt được chăm sóc vô cùng tốt của Tống Hoài chỉ trong ngắn ngủi mấy ngày đã nhanh chóng trở nên già nua, lộ ra vẻ mệt mỏi của độ tuổi ngũ tuần, thở dài, “Rủi ro là điều khó tránh khỏi, nếu đạo lý này mà Bản đốc cũng không hiểu được thì uổng công làm quan mấy năm nay. Khẩu vị của bọn họ cho dù có lớn cỡ nào thì Bản đốc cũng phải bỏ ra chút máu. Ta phát sầu là bởi vì lần này dẫn đầu chính là Đô sát viện Tả đô ngự sử, Vương lão đầu cả đời hai gò má hóp, ngay cả thể diện của thái tử cũng mặc kệ. Bản đốc ở trong mắt hắn cũng chẳng là cái gì, nhất là vị trí của hắn lại rất quan trọng. Làm sao đuổi hắn đi mới là việc khó.”

“Đại nhân đang lo lắng…” Chu Chi Nguyên do dự quan sát khuôn mặt của Tống Hoài.

Tống Hoài rất tin tưởng tâm phúc này của mình, thấp giọng nói, “Chuyện kho vũ khí, lần này đoàn người đến đây cũng không ít, chúng ta chẳng những phải đề phòng bên ngoài mà còn phải đề phòng bên trong, vị trí này của ta có vô số người đỏ mắt rình mò, mụ nội nó đều ngóng trông lão tử rơi xuống đài. Tuy rằng tên tiểu tử Mã Duy kia thức thời trong chuyện kho vũ khí, đó là hắn hiểu được. Nhưng nếu nhảy ra một tên không muốn sống, đến lúc đó đừng nói đến chức quan, e rằng cái đầu cũng khó được bảo toàn!”

“Ý của đại nhân là?”

“Đem Hàng Châu Phúc Châu đến đây, chúng ta phải xuất thủ trước bọn họ.” Tống Hoài lạnh lùng nói, “Sau đó phân phó binh xưởng ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, chế tạo kho vũ khí mới, ít nhất tạm thời qua mặt bọn họ trước.”

“Đại nhân lo lắng mọi chuyện chu toàn!” Chu Chi Nguyên nghiêm mặt nói, “Sau khi đại nhân đến nhậm chức thì mặt ngoài Chiết Mân đã trở nên thái bình, bách nghiệp thịnh vượng, ngay cả Hoàng thượng cũng tán thưởng đại nhân biết cách trì quân. Đại nhân xuất thân là tiến sĩ hai bảng, sang năm nhiệm kỳ của đại nhân sẽ kết thúc. Nếu lần này có thể được khâm sai đại thần nói ngọt vài câu trước mặt Hoàng thượng thì ngày được tiến cử sẽ gần ngay trước mắt.”

Lời này nói trúng tâm can của Tống Hoài, cho dù Tống Hoài có tâm cơ thế nào thì cũng nhịn không được mà mỉm cười, “Cho nên lần này chúng ta không thể tiếc tất cả tiền của và khí lực, phải để Hoàng thượng và thái tử điện hạ nhìn thấy phong thái của binh sĩ Chiết Mân chúng ta!”

“Đại nhân anh minh.”

Từ khi Mã Duy đến Giang Nam thì liền cảm thấy toàn thân khó chịu, có loại cảm giác hãm sâu vào vùng lầy, cảm giác vô lực, càng lúc càng sâu.

Nhận được dụ lệnh của phủ Tổng đốc, Mã Duy nói, “Chiêu này của thái tử thật mới mẻ.”

“Đây là thánh chỉ của Hoàng thượng.”

“Hoàng thượng cũng sẽ không làm ra chuyện Nam Bắc đổi chỗ, nhất là chuyện diễn võ này nọ.” Mã Duy thật lòng cảm thấy thái tử không giống người bình thường, nhịn không được mà hỏi Nguyễn Hồng Phi, “Ta cũng không muốn bại bởi đám nam nhân đó, nếu Tổng đốc đại nhân bảo ta giả thua thì phải đối phó thế nào?”

Nguyễn Hồng Phi nhìn Mã Duy, “Chẳng lẽ trên cổ của ngươi là đầu heo ư?” Không biết tự động não à?

Mã Duy tung sang một quyền, Nguyễn hồng Phi hóa giải chiêu thức của Mã Duy, Mã Duy đành phải ngồi trở lại ghế, “Đương nhiên ta muốn cùng Tổng đốc đại nhân thẳng thắn phân rõ, quân Tây Bắc bao năm qua huyết chiến khổ sở, nếu thua trong tay của quân Nam thì ta chẳng còn mặt mũi để quay về đế đô. Bất quá mọi người chịu thương lượng thì ta có thể thủ hạ lưu tình để cho quân Nam thua đẹp mặt một chút.”

“Tổng đốc đại nhân săn sóc thủ hạ, ngươi lại thức thời, hắn sẽ không để ngươi khó xử. Chẳng qua chuyện đến nước này vẫn còn kém vài phần quyết định.” Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, “Tống Hoài làm quan nhiều năm, sang năm là mãn nhiệm kỳ, năm nay và năm trước Lại bộ kiểm tra đánh giá đều đạt loại ưu, khi hắn nhậm chức, có vài lần hải tặc lên đất liền, bất quá đều là lướt gió mà về, ngay cả Hoàng thượng cũng từng tán thưởng hắn có năng lực, nếu lần này diễn võ mà hắn có thể rạng rỡ mặt mày thì sang năm quay về đế đô chắc chắn sẽ được thăng chức.”

“Tổng đốc Chiết Mân đã làm được một công việc béo bở hiếm thấy.”

“Đúng, tuy rằng Tổng đốc Chiết Mân rất hiếm thấy, bất quá Tổng đốc Hoài Dương còn đầy đặn hơn hắn đến ba phần. Tổng đốc Hồ Quảng là vựa lúa thiên hạ, cũng là nơi cực kỳ trù phú, lại có Tổng đốc Trực Đãi đứng đầu Tổng đốc của thiên hạ, tiến thêm một bước thì có thể có thể đứng vào hàng ngũ quan lại ở đế đô.” Nguyễn Hồng Phi bình tĩnh phân tích, “Cho nên chỉ là thua đẹp mặt thì đối với Tổng đốc mà nói vẫn là không đủ!”

Mã Duy trầm giọng, “Cho dù có trở mặt thì ta cũng tuyệt đối không bại dưới quân Nam!”

“Đây là vấn đề, ngươi muốn thắng, hắn cũng muốn thắng.” Nguyễn Hồng Phi cầm tách trà nóng lên rồi uống hai ngụm, khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười, quan sát Mã Duy rồi nói, “Nhưng ở trên diễn võ trường, trước mặt khâm sai, cho dù làm giả thì cũng phải cam tâm tình nguyện mới được. Tuy ngươi là người mới đến, dù sao cũng xuất thân từ Bình Dương Hầu phủ, là đệ tử thế gia có quyền có thế, nếu trở mặt với ngươi thì mất nhiều hơn được. Cho nên hắn chỉ cầu ngươi thắng gian khổ một chút mà thôi, như vậy hắn thua cũng có chút vinh quang. Bất quá Tống Hoài sẽ tìm kiếm một thắng lợi khác cũng có ý nghĩa quan trọng.”

“Trước khi khâm sai đến, hắn sẽ làm cho quân Phúc Châu và hải tặc tiến hành một trận chiến tiêu diệt mang tính đại thắng.” Nguyễn Hồng Phi ôn hòa nói, “Có thắng lợi này thì cho dù bại trên võ trường dưới tay ngươi cũng chẳng thành vấn đề. Mọi người đều biết quân Tây Bắc bưu hãn, nhưng quân Nam cũng không phải nhu nhược, bằng không cũng không thể đánh bại hải tặc. Như vậy, mặt mũi có chút tỳ vết cũng không tính là gì.”

Mã Duy cũng là người tỉnh táo, thấp giọng hỏi, “Phủ tổng đốc có tới lui với hải tặc ư?”

Nguyễn Hồng Phi vẫn chưa trả lời thẳng mà chỉ cười cười, “Nước nơi này rất sâu. Trong lòng ngươi biết là được rồi.”

Giang Nam phong ba gợn sóng, đế đô lại là thái bình yên vui, sắp đến tất niên rồi, có chuyện gì phiền lòng thì cứ chờ đến năm sau hẵng nói.

Hơn nữa đế đô có tục lệ mới đang được lưu hành.

Hằng đêm mọi người đều ngắm thiên tượng.

Đương nhiên đây là có nguyên nhân. Tục ngữ nói, thượng hữu sở hảo, hạ tất thậm yên.

Lời này có nghĩa bề trên có một loại yêu thích thì người phía dưới nhất định càng yêu thích hơn.

Tục ngữ luôn có đạo lý, sở dĩ mọi người thích ngắm thiên tượng là bởi vì thái tử điện hạ liên tục hơn mười ngày triệu kiến Khâm thiên giám đại thần.

Vị Khâm thiên giám đại nhân này trước kia bị nhị hoàng tử ép buộc mà ám chỉ Minh Trạm là điềm xấu ngay tại đương triều, hắn mạng lớn, lo lắng nơm nớp hơn nửa năm, thấy thái tử điện hạ đăng cơ cũng không động vào hắn thì mới an tâm một chút.

Ai ngờ liên tục hơn mười ngày thái tử điện hạ lại nhiều lần triệu kiến hắn. Khiến cho vị Khâm thiên giám đại nhân này lại đạt được sự chú ý của mọi người, thậm chí có người không ngừng ngầm hỏi thăm hắn: He he, thái tử điện hạ hỏi ngươi cái gì vậy?

Cũng không sợ các đại thần tò mò, thật sự là từ trước đến nay những chuyện liên quan đến thiên tượng đều không phải việc nhỏ. Ngẫm lại cũng biết, nếu chuyện nhỏ nhoi như lông gà vỏ tỏi thì mọi người cũng sẽ không phiền toái lão thiên gia đúng không?

Khâm thiên giám cũng không phải kín miệng, hắn ấp a ấp úng, “Thái tử điện hạ hỏi ta về dự báo thời tiết.”

Xí, lời này ngay cả kẻ ngốc cũng không thể tin!

Thái tử điện hạ nhiều lần triệu kiến chẳng lẽ chỉ để hỏi ngươi ngày mai có gió hay là tuyết rơi hay sao? Thái tử điện hạ nhàn rỗi quá ư? Mọi người đều cảm thán Khâm thiên giám không thành thật, suy nghĩ xem có nên làm vài đôi hài chật cho hắn mang hay không nhỉ.

Trước tiên không nói đến Khâm thiên giám đáng thương, có điều uất ức mà lại không thể nói nên lời, bởi vì mọi người cho rằng Khâm thiên giám nói năng không thành thật, có ý đồ dùng chỉ số thông minh thấp chủng để lừa gạt triều thần có chỉ số thông minh cao ngất ngưởng, cho nên mọi người đồng loạt thống nhất bày tỏ sự phẫn nộ của mình: Ngươi cho là chỉ mình Khâm thiên giám nhà ngươi biết xem thiên tượng hay sao! Chúng ta cũng biết một chút đó.

Số tử vi hay bói quẻ, các tài tử đều có đọc lướt qua.

Vì vậy nửa đêm mọi người đều không ngủ, mặc áo ấm quấn chăn ở trong hoa viên ngắm thiên tượng.

Các đại thần không ít người vì xem thiên tượng mà bị nhiễm phong hàn, vừa uống chén thuốc đắng nghét vừa suy nghĩ: Hay là thái tử điện hạ có đại động tác nào đó, bằng không vì sao Khâm thiên giám lại kín miệng như trai ngậm ngọc vậy nè, cũng thật là kỳ quái nha!

Đang lúc mọi người đếu có chút phát sầu thì Tống Hoài Tống đại nhân xa tận Giang Nam có chút tâm ý tương thông với thái tử điện hạ! Nếu không làm sao Tống Hoài đại nhân có thể đi lên cái ghế Tổng đốc Chiết Mân cơ chứ, hắn đặc biệt nhạy bén hơn người khác. Lúc ấy Tống Hoài đại nhân đăng vắt óc suy nghĩ dụng ý mà thái tử triệu Khâm thiên giám là gì nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, liền tính đi đến chỗ của di thái thái để tiêu khiển một chút, đang lúc Tống Hoài đại nhân vùi đầu miệt mài thì bỗng nhiên ngộ ra một điều! Tống đại nhân vỗ đùi, bất chợt xìu xuống trên thân mình kiều hoa nhuyễn ngọc của di thái thái, tiểu mỹ nhân ở bên dưới rên rỉ một tiếng, Tống đại nhân cười ha ha: Ngộ, hắn ngộ ra rồi! (di thái thái = vợ nhỏ)

Lập tức bỏ lại mỹ nhân, nhảy xuống giường, mang hài, lớn tiếng phân phó hạ nhân thỉnh Chu tiên sinh đến thư phòng nghị sự, ngây ngô mặc kệ tiểu mỹ nhân đang xấu hổ oán giận trên giường.

Chu Chi Nguyên đêm hôm khuya khoắc một lần nữa mặc áo ấm, khoác áo choàng, theo hạ nhân đi vào thư phòng của Tống đại nhân. Trên người của Tống đại nhân còn mang theo một chút hương son phấn, nhìn thấy Chu Chi Nguyên thì vội chắp tay nhận tội, “Xin tiên sinh thứ lỗi, đêm hôm khuya khoắc quấy nhiễu tiên sinh nghỉ ngơi.”

Chu Chi Nguyên lắc đầu, ý bảo không thành vấn đề, thẳng thắn hỏi, “Đại nhân có việc gấp ư?”

“Đúng là có việc gấp.” Tống đại nhân mang theo sắc mặt vui mừng, “Tiên sinh cũng biết đó, gần đây đế đô truyền tin, bảo rằng thái tử điện hạ liên tục triệu Khâm thiên giám, tiên sinh có biết dụng ý của thái tử hay không?”

“Lão hủ nhất thời cũng chưa nghĩ ra.”

“Thiên tượng thiên tượng.” Tống Hoài kích động đứng dậy từ trên ghế, nắm lấy vai của Chu Chi Nguyên rồi cười nói, “Trời giáng điềm lành rồi tiên sinh ơi! Thánh hướng ra minh quân, thịnh thế ra điềm lành! Thái tử điện hạ xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ, nhất định ngóng trông điềm lành hơn bất kỳ kẻ nào khác. Bất quá hiện nay Hoàng thượng đang tại vị, thái tử làm sao có thể nói thẳng, đành ám chỉ cho chúng ta. Tiên sinh cứ đem chuyện này đặt ở trong lòng, chúng ta sẽ tạo ra điềm lành! Hiện tại chúng ta cách xa đế đô, tiên sinh nghĩ cách giúp ta soạn tấu chương, ta đem tấu chương dâng lên trước rồi đem điềm lành đến sau, như thế cũng có thể lấy lòng Hoàng thượng và thái tử!”

Chu Chi Nguyên cung kính hành lễ, vui lòng phục tùng, “Đại nhân tài ba, thuộc hạ bì không kịp.”

“Cũng là nhờ có tiên sinh tương trợ nên bản Đốc mới thuận lợi trên mọi phương diện như vậy.”

Đế đô, trong Chiêu Nhân cung, Minh Trạm đứng trên bậc thềm bạch ngọc, khoác bộ y phục bằng lông ngân hồ, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên bốn mươi lăm độ, nhìn bầu trời đầy sao, u oán thở dài một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.