Ta dẫn ngươi vào bên trong xem một chút.
Chỉ một câu bình thường thản nhiên mà lại làm cho đôi mắt nhỏ của Minh Trạm đột nhiên toát ra vài phần nóng cháy, tiểu tâm can cũng liên tục thình thịch nhảy múa loạn nhịp.
Ấy cha, tuy rằng Minh Trạm cảm thấy chân của mình vẫn còn một chút khó chịu, bất quá nếu Phi Phi nhà hắn thật sự kiên trì thì hắn chỉ đành xuất ra năng lực trượng phu của mình mà thôi, nhất định phải thỏa mãn Phi Phi nhà hắn thì mới được.
Trong lòng của Minh Trạm như ngựa phi, nghĩ đông nghĩ tây, thỉnh thoảng lại ngây ngô cười ha ha vài tiếng, chợt nghe Nguyễn Hồng Phi nói, “Lê Băng Trần Thịnh, các ngươi ở lại bên ngoài đi.”
“À, đúng vậy.” Minh Trạm liếc nhìn hai tên thị vệ của mình bằng ánh mắt thật không biết điều gì hết trơn, “Các ngươi đi xem xung quanh cho đại khai nhãn giới đi, đi đi, theo tiểu Diêu Quang đi uống cái gì một chút cũng được, ở đây ta không cần các ngươi hầu hạ. Ở địa bàn của mình thì làm sao có chuyện gì xảy ra cho được? Đi đi.” Quay đầu mỉm cười như hoa đối với Nguyễn Hồng Phi, “Chúng ta nhanh chân đi vào bên trong đi.”
Nguyễn Hồng Phi thở dài, tại sao cái gì mà qua miệng của tiểu Minh ù cũng đều trở nên đáng khinh như vậy nhỉ.
Minh Trạm sinh ở Vương phủ, người sinh trưởng trong hoàng cung tự nhận là ngày thường ăn uống nghỉ ngơi đều là nhất đẳng hưởng thụ. Giờ khắc này hắn vẫn phải tỏ vẻ ngưỡng mộ đối với phòng ngủ của Nguyễn Hồng Phi, dưới đất lót thảm bằng lông dê trắng ngần, toàn bộ khoang thuyền được vẽ lên một bức tranh thủy mặc hình quê hương gấm vóc, bàn ghế trong phòng đều làm bằng gỗ trầm hương, mùi thơm ngạt ngào, ở giữa có vài món đồ cổ trang trí, đều là những vật rất nhã nhặn.
Thanh thoát đẹp đẽ như vậy, còn thoải mái hơn cả Chiêu Nhân cung của Phượng Cảnh Kiền.
Còn chờ cái gì nữa, tấm thảm dưới chân muốn êm bao nhiêu thì êm bấy nhiêu, mềm mịn như bông, trong mắt của Minh Trạm thì phòng này không có chỗ nào là không thích hợp để ***, hắn lén lúc đá cửa để đóng lại, sau đó chuẩn bị thoát y phục, Nguyễn Hồng Phi kinh ngạc, “Ngươi muốn làm gì?”
Minh Trạm nhẹ nhàng sờ lòng bàn tay của Nguyễn Hồng Phi, cười xấu xa, mắt chớp chớp, bộ dáng vô cùng nhộn nhạo, biết rõ mà còn cố hỏi, “Phi Phi, ngươi là thật hay là ảo? Nào, để ta thoát cho ngươi.” Nói xong liền đi sờ thắt lưng của người ta, thỉnh thoảng còn động tay động chân, miệng ngâm nga ca hát, “Một con ong nhỏ bay đến bụi hoa, bay a bay a, tiểu Phi Phi của ta ơi, tiểu ái Phi của ta ơi…tiểu Phi Phi của ta ơi, tiểu ái Phi của ta ơi….”
Nguyễn Hồng Phi chỉ cảm thấy bị ngạt thở, suýt nữa đã hôn mê. Hắn khóa lại hai tay đang tác quái của Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi hỏi, “Ta gọi ngươi đến đây để làm cái này hay sao?”
“Không phải buổi chiều mới đi gặp Lý Phương ư?” Minh Trạm ôm lấy Nguyễn Hồng Phi, hai ánh mắt nhộn nhạo lấy lòng, “Ta sẽ không bỏ lỡ chính sự đâu, Phi Phi, để ta làm đi, rất muốn làm mà.”
Tên tiểu dâm tử này thật đáng đánh đòn, Nguyễn Hồng Phi nói một cách chính nghĩa, “Không được, bên ngoài đều là thị vệ, ngươi phải để ý giữ thể diện cho ta một chút! Là chủ tử thì ngôn hành cử chỉ đều phải tôn quý, nếu để kẻ khác nhìn thấy ngươi chỉ có đức hạnh như vậy thì ngươi sẽ mất tất cả uy nghiêm!”
“Có thể nói nhỏ nhỏ thôi.” Tiểu dâm tử trả lời.
“Cái giọng quang quác của ngươi có thể làm lủng cả khoang thuyền, muốn nhỏ giọng cũng không được.” Nguyễn Hồng Phi không thể không trấn an tiểu tình nhân đang muốn gây khó dễ này, ôn hòa nói, “Đợi lên đảo rồi nói sau, nhất định sẽ cho ngươi như nguyện, đi thôi.”
“Được rồi, ta sẽ nhịn một ngày.” Tuy có chút bất mãn nhưng Minh Trạm không phải là kẻ càn quấy, liền chấp thuận với Nguyễn Hồng Phi, “Ta muốn ngủ trên chiếc giường này của ngươi một giấc.”
“Ngươi vừa rời giường chưa đến hai canh giờ mà, lại muốn ngủ nữa sao?”
“Không, ta không thấy buồn ngủ, chỉ là cảm thấy giường của ngươi rất rộng rãi và thoải mái.” Minh Trạm kéo Nguyễn Hồng Phi cùng nằm xuống, nếu không thể làm gì thì cứ bàn chuyện chính sự cũng được.” Nằm xuống gối, chia cho tiểu Phi Phi nhà hắn một nửa bên gối, choàng tay qua ôm thắt lưng của người ta rồi thuận tiện bóp mông một chút, sau đó lại sờ sờ mặt người ta, tay chân tác quai tác quái nhưng lời nói thì lại vô cùng đứng đắn, “Phi Phi, ngươi có bao nhiêu cái đảo?”
“Tính cả lớn lẫn nhỏ thì có mười mấy cái, sao vậy?” Vuốt ve một bàn tay của tiểu Minh ù.
“Nơi đó lớn bao nhiêu? Có lớn bằng Vân Quý không?” Minh Trạm tiếp tục sờ soạng.
“Xấp xỉ.”
Minh Trạm mỉm cười rồi hôn một cái, nói, “Ngươi xưng vương đi.”
Nguyễn Hồng Phi sửng sốt, không nói gì. Minh Trạm ngồi dậy, nói một cách nghiêm túc, “Ta làm hoàng đế chỉ là vì mọi người thỏa hiệp như thế, dưới Hoàng bá phụ còn hai tôn tử. Với lại, ta thật không có ý tứ phải làm khổ sai thiên thu muôn đời. Ta suy nghĩ, cùng lắm là hai mươi năm, khi hoàng tôn trưởng thành thì ta sẽ thoái vị. Dù sao chúng ta cũng phải có nơi để đi, nếu được sống yên vui trên đảo của ngươi thì chẳng phải là quá tốt hay sao?”
“Vả lại, sau khi ngươi xưng vương, có địa bàn có binh mã, sau đó chúng ta lại thay đổi thân thế cho ngươi, tỷ như mẫu thân của ngươi nguyên là nữ vương của một đảo quốc bí mật đến Đại Phượng rồi ngẫu nhiên gặp được Tiên đế, sau đó Thần nữ Tương vương vu sơn mây mưa, kết quả là mang châu thai, sinh ra ngươi. Mẫu thân của ngươi vì trách nhiệm trên người mà nén lòng ly khai Tiên đế, từ biệt nhiều năm vẫn chưa gặp lại. Sau này ngươi lớn lên, kế thừa vương vị của mẫu thân ngươi, sau đó truy tìm thân thế của mình, mẫu thân của ngươi trước khi lâm chung có nói với ngươi, bảo ngươi có cơ hội thì quay về thiên triều để nhận thức phụ thân. Ta sẽ cho người trộm ra vài tín vật ở trong cung của Tiên đế mang cho ngươi, sau này xem như đây là chứng cứ. Sau đó ngươi lấy thân phận quốc vương đi vào đế đô, được đối đãi như một quốc khách, ngươi lại là nhi tử của Tiên đế, ta có thể thuận thế mời ngươi ở lại đế đô lâu dài, đi tế lăng mộ của Tiên đế này nọ. Chờ sau này khi ta thoái vị thì ta muốn cùng ngươi lên đảo phong lưu, hoặc làm bất cứ cái gì cũng được.” Minh Trạm cảm thán một hồi, “Đáng tiếc, nếu Minh Kỳ là nam tử thì ta cũng chẳng cần phải làm hoàng đế.” Hiện tại hắn có thể tự do phong lưu rồi.
Minh Trạm nói văng nước miếng cả buổi, thấy Nguyễn Hồng Phi chỉ lẳng lặng nhìn hắn mà không nói câu nào. Hắn vốn là người nôn nóng, bèn thúc giục Nguyễn Hồng Phi, “Rốt cục thế nào, ngươi nói một câu đi.”
Nguyễn Hồng Phi mở miệng, “Rất tốt, còn di chiếu của tiên đế thì ngươi tính thế nào?”
Minh Trạm gãi gãi đầu, “Ta nghĩ, chẳng phải ngươi có thể bắt chước bút tích của Tiên đế hay sao, chờ ta có ngọc tỷ trong tay, chúng ta có thể nhái một phần di chiếu của Tiên đế a.”
Nguyễn Hồng Phi duỗi tay ôm thắt lưng của Minh Trạm, Minh Trạm gục xuống, còn chưa nói chuyện thì miệng đã bị che lại, sau đó là một nụ hôn cuồng phong mưa rào. Minh Trạm cơ hồ thở không nổi, hiếm khi tiểu Phi Phi lại nhiệt tình như thế, hai tay liền sờ soạng lên thắt lưng của Nguyễn Hồng Phi. Ai ngờ lần này thắt lưng của Nguyễn Hồng Phi không phải là nút thắt hoa mai mà đổi thành nút thắt cát tường rất phức tạp, Minh Trạm bận rộn cả buổi cũng không cởi được, trong khi trên thân thì đã xích lõa. Cũng may căn phòng của Nguyễn Hồng Phi rất ấm áp, hai người lại đang khí huyết hưng thịnh, cũng không thấy lạnh.
Minh Trạm đấm mấy phát lên giường, giận dữ, “Về sau đừng thắt nút thế này nữa!”
“Được thôi.” Nguyễn Hồng Phi mỉm cười tủm tỉm, thoát ra y phục trên người, mỉm cười đầy phong tình. Cầm tay Minh Trạm đặt lên thắt lưng của mình, dạy hắn phải cởi nút thắt cát tường này như thế nào, Minh Trạm kích động đến mức hai tay run rẩy, khố hạ đã phấn chấn tinh thần mà ngốc đầu dậy.
Thật vất vả mới cởi được nút thắt, Minh Trạm hô một tiếng rồi đặt Nguyễn Hồng Phi dưới thân, trong tay bận bịu, thoát y phục của người ta từ trong ra ngoài, dần dần lộ ra đôi chân thon dài trắng ngần cùng với dục vọng bị ngoại bào thấp thoáng che đậy. Minh Trạm kích động suýt nữa nhiệt lệ đã trào ra khóe mi, nâng nó lên, cúi đầu rồi hôn một cái, khổ tẫn cam lai cùng với một tiếng thở dài, “Ca ca đến đây!” fynnz.wordpress.com
Kế tiếp Minh Trạm xuất ra mười tám chiêu xoàng xĩnh của hắn để hầu hạ Nguyễn Hồng Phi, vừa liếm vừa mút lại vừa cắn, rốt cục hầu hạ cho Nguyễn Hồng Phi sung sướng một trận. Còn Minh Trạm thì mệt phờ người mà lau mồ hôi mẹ mồ hôi con, rõ ràng trước kia Phi Phi hầu hạ hắn rất thuần thục, chẳng thấy người ta mệt mỏi chút nào, hầy, người luyện võ đúng là khác hẳn, thể lực rất tốt.
Minh Trạm vừa cân nhắc có nên học Thái Cực quyền Càn khôn gì gì không, vừa nhấc hai chân của Nguyễn Hồng Phi gác lên vai, nặng quá à!
“Hay là để ta!” Nguyễn Hồng Phi mở miệng đúng lúc, hắn vừa mới sung sướng một lúc, sắc mặt ửng đỏ, hơi thở khẽ loạn, mái tóc đen xõa trên gối, hắn vốn có dung mạo tuyệt thế, giờ khắc này sắc mặt lại mang theo ba phần xuân tình, đôi mắt hoa đào khi hỉ khi nộ nhìn thoáng qua. Toàn thân của Minh Trạm như bị hút hồn, nhìn xem ngây dại, lúng ta lúng túng nói không nên lời, trong khi thân thể lại làm ra một phản ứng vô cùng thành thật, chỉ cảm thấy huynh đệ cứng rắn đã lâu của mình vẫn chưa bị đụng chạm gì cả mà đã giật giật rồi tự giải phóng.
Chống lại ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm hét thảm một tiếng rồi chui mặt vào trong chăn: Thật mất mặt! Hắn không muốn sống nữa!
Một tiếng thảm thiết của thái tử điện hạ có khả năng xuyên thấu thật khó lường, ly rượu trong tay của Trần Thịnh hơi run lên, văng ra vài ba giọt rượu trên tay. Nếu không phải ngay sau đó lại nghe thấy giọng nói của Minh Trạm thấp thoáng truyền ra từ trong khoang thuyền thì Trần Thịnh đã bị tiếng hét của thái tử điện hạ nhà hắn hại chết rồi.
Trần Thịnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lê Băng châm rượu cho hắn, “Cứ thả lỏng đi.” Vị kia mặc dù khôn khéo, bất quá nếu nói là có thể chiếm dụng thái tử thì Lê Băng cảm thấy rất khó tưởng tượng, hắn vẫn chưa thấy Minh Trạm chịu thua thiệt trong tay ai. Đương nhiên Minh Trạm đối với Nguyễn Hồng Phi thì có một chút si mê vì sắc, bất quá Nguyễn Hồng Phi cũng không tính là người xấu. Hắn bắt cóc huynh đệ Phượng gia, Lê Băng cũng cho rằng đó là một người có tình có nghĩa.
Cho nên bất luận kẻ khác nghĩ như thế nào thì ấn tượng của hắn dành cho Nguyễn Hồng Phi là vô cùng tốt. Nếu điện hạ nhất định muốn một người nam nhân làm tri kỷ thì Lê Băng cảm thấy Nguyễn Hồng Phi rất thích hợp.
“Điện hạ hay như vậy sao?” Trần Thịnh mở miệng một cách gian nan.
“Đương nhiên không phải, chỉ có tâm phúc thì điện hạ mới như vậy thôi.” Lê Băng giải thích.
Lê Băng nghĩ rằng ngày sau hắn và Trần Thịnh sẽ phải thường xuyên ở chung với nhau, đáy lòng động đậy, bèn ra sức đối xử tốt với Trần Thịnh, chậm rãi mở miệng, “Lần đầu tiên ta chạm mặt điện hạ là vì Vương gia bắt giữ người của điện hạ. Khi ấy điện hạ náo loạn một trận, dám đoạt lại người từ trong tay của Vương gia.”
Trên mặt của Trần Thịnh dường như có giác ngộ, bọn họ làm thị vệ, sinh tử là chuyện bình thường. Thái tử điện hạ hữu tình hữu nghĩa như vậy, đương nhiên là được thuộc hạ trung thành, trong mắt mang theo vài phần cảm kích không cần nói cũng biết, nâng lên ly rượu cùng Lê Băng uống cạn.
Nguyễn Hồng Phi bật cười rồi kéo đầu Minh Trạm ra khỏi chăn, Minh Trạm lúng túng hô hoán, “Không tính không tính, lần này không tính.”
“Hảo, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Nghe thấy hai chữ “nghỉ ngơi”, sự mẫn cảm của nam nhân trong con người Minh Trạm nhất thời bị xúc động, hắn lập tức nói, “Không cần nghỉ, không cần nghỉ, chúng ta tiếp tục đi.”
“Thật sự không cần nghỉ sao?” Đôi mắt tràn đầy xuân thủy của Nguyễn Hồng Phi mở to, thể hiện vẻ khó tin.
Đầu của Minh Trạm hơi cúi thấp xuống, liên tục nói, “Thật sự không cần! Hiện tại ta có thể tiếp tục!”
“Vậy thì được rồi.” Nguyễn Hồng Phi thẳng tay đem người đặt ở dưới thân, lấy ra một hủ dược cao ở trên đầu giường rồi lập tức xâm nhập vào mặt sau của Minh Trạm, toàn bộ quá trình lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, Minh Trạm chỉ kịp hô một câu, “Đã nói là ta ở trên mà.” Cái tên không giữ lời hứa này.
“Là ngươi tự mình thua kém, không thể trách ta được.”
“Ta không được rồi, chân ta đau, mông ta ê…”
“Được mà, tiểu mũm mĩm nhất định không thành vấn đề.” Đại hồ ly cười meo meo, cười đến mức khí huyết của Minh Trạm dâng lên cuồn cuộn, suýt nữa đã phụt máu mũi.
Minh Trạm há mồm muốn hô hoán thì Nguyễn Hồng Phi đã liếc mắt đưa tình rồi nhanh tay túm lấy một cái đại nội y nhét vào trong mồm của Minh Trạm, thật sự là vừa vặn.
Cái tên ngụy quân tử giả vờ nghiêm trang này thật sự là cầm thú, luôn mồm nói là chủ tử thì thời thời khắc khắc phải chú ý cử chỉ điệu bộ, hiện tại hắn lại chẳng thèm chú ý, cũng không bận tâm đến đôi mắt nhỏ đầy bi phẫn của tiểu Minh ù, kiên quyết không tuân theo ý của tiểu Minh ù, đem tiểu Minh ù ăn sống từ ngoài vào trong.
Minh Trạm bỗng nhiên cảm thấy chính mình cực giống tiểu mỹ nam bị vùi dập và thất thân một cách đáng thương bi thảm trong hang ổ dâm dục….
Đáng tiếc là hai tên thủ lĩnh thị vệ của Minh Trạm đang uống đến cao hứng, tự cho là thái tử điện hạ đang cùng mỹ nhân phong lưu, nào dám đi quấy phá mỹ sự của thái tử điện hạ, chuyện cứu giá thì càng không thể nào nghĩ đến.
“Này!” Trần Thịnh và Lê Băng đang trao đổi tình cảm thì cánh cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Diêu Quang nghiêm mặt chống nạnh tiến vào, “Hai người các ngươi đi khiêng nước đến đi! Trong chốc lát công tử nhà các ngươi muốn dùng!”
Lê Băng miễn cưỡng nói, “Công tử nhà ta là khách nhân, chúng ta đi theo công tử thì đương nhiên cũng là khách, chẳng lẽ các ngươi lại yêu cầu khách nhân đi khiêng nước hay sao?”
“Gì cơ? Ngươi muốn người khác khiêng nước vào bên trong ư?”
“Không cần người khác, tiểu huynh đệ Diêu Quang cứ an bài tâm phúc là được.” Lê Băng nhe răng cười, đứng dậy đi đến trước mặt Diêu Quang, nhấc đối phương lên rồi ấn xuống bên bàn rượu, Tuy rằng Diêu Quang dịch dung rất lợi hại nhưng võ công chỉ tầm thường, giương nanh múa vuốt một lúc, bị Lê Băng nhét ly rượu vào trong tay, Lê Băng nghiêm chỉnh chắp tay tạ tội, “Lúc trước mọi người đều vì lệnh của chủ tử, ta đắc tội tiểu huynh đệ, hiện tại ta xin tạ tội với tiểu huynh đệ!” Nhìn thấy chủ thượng hai nhà triền miên khăng khít thế này, về sau sẽ có nhiều thời gian cộng sự. Huống hồ Lê Băng là người phóng khoáng, oan gia nên giải không nên kết, Diêu Quang là tiểu hài tử, cho hắn một chút mặt mũi là được.
Từ trước đến nay chủ nào tớ nấy, Nguyễn Hồng Phi là nhân vật thế nào, Diêu Quang do hắn một tay dạy dỗ, đương nhiên cũng là một tay khó chơi, cười một cái, cũng không đỡ lấy Lê Băng, Lê Băng diễn trò được một nửa, há có thể dừng lại giữa chừng, đành phải tiếp tục khom lưng như một con tôm to. Qua một lúc lâu, Diêu Quang mới chậm rãi nói, “Lê đại nhân khách khí, ngươi đã nói đều vì lệnh của chủ tử, như thế đại nhân làm gì có sai lầm? Chẳng lẽ đại nhân nghĩ rằng Diêu Quang ta là một kẻ keo kiệt lòng dạ hẹp hòi ngốc nghếch hồ đồ dễ lấy lòng hay sao?”
Thắt lưng của Lê Băng có chút mỏi nhừ, vội nỏi, “Làm gì có, Diêu Quang đệ đệ hiểu lầm vi huynh rồi!” Thuận miệng trở thành huynh đệ?
Diêu Quang thầm nghĩ, thật không hổ là người của thái tử điện hạ, mặt dày mày dạn bắt quàng làm họ thật sự có chút giống thái tử điện hạ.
“Nếu Lê đại nhân không có ý này thì không cần phải tạ tội.” Diêu Quang nói một cách xảo quyệt, “Lê đại nhân đứng lên đi, vóc dáng thô như vậy mà khom lưng nhìn cũng chẳng đẹp mặt gì, chỉ tổ cho Lê đại nhân thầm oán ta ở trong lòng mà thôi.”
Lời này thật là điêu ngoa nha, hiềm khích chưa giải mà đã bị chụp thêm cái tội danh oán hận lên đầu, Lê Băng chợt thấy Diêu Quang không đi làm quan thật sự là uổng phí, vội vàng đứng thẳng dậy, nói một cách thành khẩn, “Ta làm sao lại oán Diêu Quang đệ đệ cơ chứ. Đệ đệ ngươi thật sự là khoan hồng độ lượng tựa đại dương, nào, vi huynh kính ngươi một ly.”
“Lời này mặc dù là khó nuốt, bất quá Lê đại nhân đã kính rượu mà ta không uống thì thật không biết điều.” Diêu Quang nói, “Ta kính Lê đại nhân.” Ngửa đầu uống cạn, lại rót thêm một ly rồi nói với Trần Thịnh, “Kính Trần đại nhân.”
Trần Thịnh thấy Lê Băng uống thì cũng uống theo.
Lê Băng vốn định thuận tiện giải khai ân oán giữa mình và tiểu gia hỏa này, nào ngờ người ta lại đoạt quyền chủ động, uống hai ly rượu, Diêu Quang đứng dậy nói, “Tiên sinh nhà ta không thích kẻ khác vào phòng, cho nên phải thỉnh hai vị giúp đỡ khiêng nước ấm vào. Nếu Lê đại nhân không muốn thì ngươi có thể giúp mở cửa, ta và Trần đại nhân nâng vào là được.”
Ở địa bàn của người ta, Lê Băng cảm thấy có khom lưng cũng không mất mặt, vội nói, “Đương nhiên là để ta và lão Trần làm.”
Trong mắt của Diêu Quang mang theo một chút ý cười bí hiểm, bày ra tư thế thỉnh.