Kỳ thật hôn nhân như người uống nước, tự biết ấm lạnh. Có lẽ trong mười người thì hết chín người đã nói Dương Trạc thú cao, ngày sau khó tránh khỏi sẽ bị đàn áp, nhưng Dương Trạc người ta quả thật là vui mừng và hứng khởi.
Hắn vốn là người rất biết quan tâm chăm sóc kẻ khác, y thuật cũng không tệ, tính tình rất tốt. Đừng nhìn người ta có chút ngốc, kỳ thật lại rất được lòng mọi người.
Thường xuyên hỏi thăm khi nào Minh Kỳ rảnh rỗi thì sẽ an bài một cuộc hẹn hoặc là ăn tối dưới ánh nến lung linh này nọ.
Minh Kỳ thì lại có chút không biết lãng mạn, xưa nay đều dùng mỡ trâu mỡ bò để thắp nến cho sáng sủa cả phòng. Chẳng hiểu tại sao hôm nay dùng bữa lại đốt mấy ngọn nến be bé bằng ngón tay như thế này, tối đến mức chẳng thể nhìn rõ thức ăn trên đĩa.
Dương Trạc vui vẻ giới thiệu với Minh Kỳ, “Đây là cách dùng bữa đặc biệt dành cho tình nhân với nhau, gọi là bữa tối dưới ánh nến. Ta bảo nha đầu chuẩn bị, đều là mấy món mà Quận chúa thích ăn, nào ngồi xuống đi.” Kéo ghế ra, ân cần tiếp đón, “Ngồi đi.”
Đợi Minh Kỳ ngồi xuống, chính mình lớn mật ngồi bên cạnh Minh Kỳ, còn thừa dịp trong phòng âm u mà sờ tay Minh Kỳ, vừa chạm vào liền rút ra, chỉ một cái chạm nhẹ như vậy, Minh Kỳ vẫn chưa có phản ứng gì thì Dương Trạc đã đỏ bừng mặt, trong lòng bất an, sợ Minh Kỳ nổi giận.
Bên cạnh không có bất kỳ thị nữ nào, Dương Trạc gắp cho Minh Kỳ một miếng cá hấp, “Nếm thử xem.”
Minh Kỳ cầm lấy đôi đũa, liếc mắt nhìn Dương Trạc một cái, “Ngươi càng ngày càng to gan, dám kéo tay ta. Có phải được ai chỉ điểm hay không?” Trước kia giống như một tiểu ngốc, vì sao bây giờ lại đột nhiên sáng dạ như vậy?
Dương Trạc là kẻ không biết nói dối, bèn khai thật với Minh Kỳ, “Là Phạm Duy mang cho ta thư của tứ đệ, ngày thường ta trầm mê trong y thuật, trong lòng muốn đối xử tốt với Quận chúa nhưng lại không biết nên làm gì bây giờ? Tứ đệ tuổi không lớn nhưng lại hiểu biết không ít, ta được hắn chỉ giáo cho rất nhiều.”
Minh Kỳ gắp miếng cá rồi đưa vào miệng, “Tiểu tử Phạm Duy kia chẳng tốt gì cả, ngươi đừng bận tâm đến hắn. Còn lời của Minh Trạm thì ngươi chỉ cần tin một nửa là đủ.”
“Ta cảm thấy những lời tứ đệ nói đều rất có đạo lý.”
“Thư đâu, cho ta nhìn thử xem.”
Dương Trạc lại lén lút sờ tay Minh Kỳ một chút, trên mặt tiếp tục đỏ bừng, may mắn trong phòng đèn đuốc âm u nên nhìn không ra. Dương Trạc âm thầm vui mừng, nói, “Đều là chuyện giữa nam nhân với nhau, Quận chúa không nên đọc.”
“Được rồi, không cần đọc thì ta cũng đoán được hắn viết cái gì cho ngươi.” Minh Kỳ nhếch khóe môi, hỏi, “Loại ăn tối trong không gian âm u để lợi dụng như vậy chắc chắn là hắn dạy cho ngươi, đúng không?” Minh Kỳ nắm ngược lại tay của Dương Trạc, đôi mắt tinh anh nhìn về phía Dương Trạc, cười nói, “Sớm muộn gì cũng sẽ làm phu thê, không cần lén lút như vậy, hào phóng một chút cũng không sao! Minh Trạm thật là, dạy ngươi mấy thủ đoạn lén lút này làm chi! Chẳng quang minh chính đại gì cả.”
Dương Trạc bị Minh Kỳ nắm chặt tay, cảm thấy choáng váng muốn bất tỉnh, cũng bất chấp lắng nghe Minh Kỳ đang nói cái gì, chỉ liên tục ừ vài tiếng.
Bất quá Minh Kỳ không quen ăn dưới ánh nến như thế này, gọi thị nữ đặt thêm đèn vào trong phòng cho sáng sủa rồi cùng Dương Trạc dùng bữa tối.
Phạm Duy và Phùng Trật được Minh Trạm phân phó hộ tống Vệ vương phi quay về Vân Nam, đương nhiên bọn họ còn có trọng trách khác. Bất quá bọn họ vừa mở miệng thì đã bị Minh Kỳ đuổi trở về, “Chuyện này chờ Minh Trạm đăng cơ thì ta sẽ đích thân bàn bạc với hắn. Các ngươi cứ truyền lời như vậy là đủ rồi! Mậu dịch biên ải với Tây Tạng tương đối ổn thỏa, bằng không sau này ta sẽ gọi các ngươi quay về!”
Hai người ủ rũ đi ra, hơi có chút buồn bực.
Tính tình của Minh Trạm kỳ thật không tệ, hơn nữa hắn có một ưu điểm chính là cho dù hắn nổi nóng thì cũng không chống lại thủ hạ, tỷ như trước kia Minh Trạm thường xuyên cãi nhau với Phượng Cảnh Nam, thỉnh thoảng tranh cãi đến mức Phạm Duy và Phùng Trật đều kinh hãi, nhưng Minh Trạm lại rất ít khi nổi nóng với thủ hạ.
Vì sao Vương đại nhân lại cho rằng Minh Trạm có tướng làm minh quân, có thể kiềm chế tính tình chính mình, đây là một điểm rất trọng quan trọng.
Tính tình của Minh Kỳ lại khác hẳn Minh Trạm, hơn nữa hoàn toàn không có ý thu mua Phạm Duy và Phùng Trật.
Hai người buồn bực trở về nhà của Phạm Duy để uống rượu một chút, Phùng Trật nói, “Không ngờ rốt cục lại là Quận chúa…” fynnz.wordpress.com
“Dù sao nàng cũng là thân tỷ tỷ của điện hạ, mạnh hơn kẻ khác là chuyện đương nhiên.” Phạm Duy có cách nghĩ rất thoáng đối với chuyện này, những thứ dính vào hoàng thất thì hắn cũng không thích nhúng tay vào. Phạm Duy rót cho Phùng Trật một ly rượu.
Phùng Trật nói cảm tạ, “Ta thấy sau này điện hạ sẽ đau đầu đây.”
“Làm gì đến mức đó?” Cho dù Minh Kỳ hơi khó xơi một chút, nhưng hắn cũng không cho rằng Minh Kỳ xuất chúng hơn Minh Trạm.
“Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi thôi, hiện tại ta mới biết lời của thánh nhân đều không sai.” Lời của Phùng Trật làm cho Phạm Duy bật cười, nâng ly nói, “Ngươi hạ mình chút đi, mặc dù chúng ta làm việc cho thái tử nhưng lão cha của chúng ta đều là thủ hạ của Quận chúa, đắc tội nàng thì toàn gia chẳng yên ổn đâu.”
“Không biết điện hạ thế nào rồi?” Phùng Trật và Phạm Duy xuất thân từ Vân Nam, vì vậy ở trong lòng ngoại trừ trung thành với Minh Trạm thì còn có một chút lo lắng quan tâm đặc biệt.
Phạm Duy cũng yên lặng.
Người được thuộc hạ lo lắng quan tâm đang đối mặt với một sự kiện nổi danh: sự kiện Ất Hợi.
Kỳ thật sự kiện Ất Hợi cũng không quá đặc biệt, thậm chí cũng không hiếm thấy trong sách sử, chẳng qua người xử lý chuyện này chưa từng có cách ổn thỏa để xử lý. Thậm chí chuyện này trở thành sự kiện được tranh luận nhiều nhất trong cuộc đời chấp chính của Minh Trạm.
Nguyên nhân sự tình rất đơn giản, Tống Hoài chờ mong trước ngày diễn võ sẽ giành thắng lợi triệt để trong việc tiêu diệt hải tặc. Lúc trước đã nhắc đến chuyện này, Tống đại nhân cũng mất một thời gian để tìm cách.
Đối với Minh Trạm thì chuyện này rất nhỏ, hắn biết rất rõ Tống Hoài, xử lý Tống Hoài để thanh trừng Chiết Mân là chuyện sớm muộn. Nhưng nếu có trận giả thắng này thì ngày sau muốn động vào Tống Hoài sẽ khó hơn rất nhiều.
Vì vậy Minh Trạm cũng không hy vọng Chiết Mân có được trận giả thắng này.
Đáng lý Minh Trạm không muốn để Lý Phương lên đất liền, chẳng qua Lý Phương còn có một số hàng hóa bị Tống Hoài khống chế, Lý Phương cũng là một thủ lĩnh hải tặc, tuy rằng tin phục Nguyễn Hồng Phi nhưng cũng không phải là thủ hạ của Nguyễn Hồng Phi. Vì thế sau khi Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi thương nghị, Nguyễn Hồng Phi ra mặt đề nghị Lý Phương lên đất liền mà không cần ước định thời gian, miễn cho bị rơi vào bẫy của người ta. Lý Phương bản tính đa nghi, nhưng đối với chuyện này thì hắn lại thẳng thắn gật đầu đồng ý.
Cho nên, đáng lý cùng Tống Hoài ước định vào tất niên sẽ hành động, nhưng Lý Phương lại hành động sớm hơn dự định, lên đất liền cướp đoạt rồi quay đầu bỏ chạy. Đợi Trịnh Sảng tướng quân của Phúc Châu nhận được tin rồi sai người truy đuổi thì đừng nói đến bóng dáng của hải tặc, ngay cả lông chim cũng không tìm thấy.
Đây mới thật sự là chân tướng.
Kỳ thật tuy nói vô công nhưng cũng không phải là quá vô công.
Đáng tiếc Trịnh Sảng là người cực kỳ có dã tâm, hắn nghe nói thái tử đích thân đến Chiết Mân, lúc này nếu có chút thắng lợi thì tiền đồ của hắn sẽ quang minh cỡ nào, quả thật không cần nói cũng biết. Sau đó, hắn đã làm ra một chuyện khiến người ta sôi sục giận dữ — giết dân làng giả mạo công trạng.
Minh Trạm nhận được tin tình báo thì có chút kỳ lạ, trong lòng nói thầm, xem ra Trịnh Sảng có vài phần bản lĩnh, Lý Phương đánh úp bất ngờ vậy mà Trịnh Sảng có thể bắt được vài tên, quả thật là có thể dùng người này. Cùng lúc lệnh cho Tống Hoài viết tấu chương báo tin vui cho Phượng Cảnh Kiền, cùng lúc phái Vương đại nhân đi Phúc Châu khao thưởng cho quân Phúc Châu.
Mọi người đều biết Vương đại nhân là người ngay thẳng lại tích cực.
Nhưng giấy không gói được lửa, người của tiểu làng chài tuy rằng bị Trịnh Sảng đồ sát giết sạch nhưng cũng có người trùng hợp ra ngoài học nghề, hoặc là đi thăm thân thích, về nhà thấy thân nhân đều chết hết, bèn nháo nhào ầm ĩ, sự tình mới vỡ lẽ.
Vương đại nhân vừa phái người quay về Hàng Châu truyền tin vừa đối chất với Trịnh Sảng.
Minh Trạm nhận được thư của Lễ bộ thị lang mang về thì cơ hồ giận đến muốn ngất xỉu, trừng mắt cả giận nói, “Chuyện này là sao! Lai lịch của đám hải tặc mà Trịnh Sảng giết lại là thế này đó ư! Hắn thật to gan!”
Tống Hoài khuyên nhủ, “Điện hạ bớt giận, điện hạ bớt giận…”
“Nực cười, nực cười!” Lồng ngực của Minh Trạm phập phồng, thở hổn hển một lúc lâu rồi mới lạnh lùng cất tiếng, “Mã Duy, chuyện trong tay của ngươi tạm thời giao cho Mã Thái, ngươi dẫn hai ngàn người đến Phúc Châu áp giải Trịnh Sảng đến Hàng Châu, chức vụ của hắn do Binh bộ thị lang Tống Song Thành tạm thời đảm nhận! Ta muốn đích thân chất vất hắn, hắn thắng Lý Phương bằng cách nào!”
“Điện hạ! Điện hạ cứ đưa thủ dụ thì Trịnh Sảng chắc chắn sẽ tuân theo thủ dụ mà tiến đến lĩnh tội, hắn gan to tày trời cũng không dám cãi lệnh điện hạ!” Tống Hoài thấy Minh Trạm tâm sinh hoài nghi thì vội vàng phân trần.
“Ta không muốn mạo hiểm. Ta muốn lập tức nhìn thấy Trịnh Sảng.” Minh Trạm lạnh lùng nói, “Nếu một tướng lãnh chỉ có bản lĩnh giết hại dân chúng hòng mạo nhận công trạng thì cũng không còn gì để sợ. Mã Duy, nếu Trịnh Sảng có ý làm phản thì ngươi cứ ra tay giết hắn ngay tại chỗ! Đem Vương đại nhân không mất một cọng tóc về đây cho ta! Nếu Vương đại nhân điều tra có tiến triển thì cứ đem tất cả những kẻ có hiềm nghi áp giải đến Hàng Châu!”
Mã Duy và Tống Song Thành thấy sắc mặt của Minh Trạm thật sự khó coi, bọn họ cũng không dám nhiều lời, lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Đái An vội nói, “Thần nguyện đi cùng nhị vị đại nhân.”
“Ngươi là quan văn, không cần phải đi.”
Những chuyện lạm sát mạo nhận công trạng tuy ít gặp nhưng kỳ thật cũng không hiếm thấy.
Thẩm tra cũng không có gì khó khăn, nhiều tinh anh của triều đình như vậy, muốn đối phó với một tên Trịnh Sảng thì đương nhiên dễ như trở bàn tay, tiền căn hậu quả, những kẻ dính dáng đến vụ án đều bị điều tra rõ ràng.
Cái khó là việc này phải xử trí thế nào.
Tống Hoài và Nhâm tuần phủ hiếm khi có chung lập trường, hai người bọn họ lén thỉnh gặp Minh Trạm, “Trịnh Sảng đáng bị thiên đao vạn quả, chẳng qua vi thần thân là Tổng đốc Chiết Mân, lại có thủ hạ vô pháp vô thiên như vậy, cũng phải đứng ra thỉnh tội.”
Trước tiên là quyết định tư tưởng, vẻ mặt của Tống Hoài trung thành và tận tâm, “Điện hạ, vi thần bị bãi chức cũng không luyến tiếc. Nhưng vi thần lo lắng là điện hạ, nay tin thắng trận đã trình báo, thánh chỉ khao thưởng của Vạn tuế gia cũng đã ban xuống. Nếu xảy ra chuyện gièm pha này thì Hoàng thượng và điện hạ còn thể diện gì nữa.”
“Vậy ý của ngươi thì sao?” Minh Trạm không lộ hỉ nộ, chỉ nhìn về phía Tống Hoài.
Tống Hoài nói, “Thần và Nhâm tuần phủ đã thương lượng với nhau, chúng ta có thể bí mật xử tử Trịnh Sảng và các quan viên có dính líu đến chuyện này, sau đó trợ cấp cho thôn dân còn thừa lại của làng chài. Như vậy kẻ bị chết oan có thể được giải oan, kẻ phạm tội sẽ bị luật pháp nghiêm trị. Hoàng thượng và điện hạ không bị mất mặt, chẳng phải là lưỡng toàn thập mỹ hay sao?”
Nhâm tuần phủ phụ họa, “Thần cũng có ý này, điện hạ lần đầu Nam tuần, nếu việc này truyền ra ngoài thì e rằng sẽ tổn hại thanh danh của điện hạ. Ngay cả triều đình cũng sẽ bị chỉ trích.”
Kỳ thật cách xử trí thế này xem như chu đáo, thái tử nhà ngươi ở đây, tin báo thắng trận cũng đã phát ra, kết quả Phúc Châu mạo nhận công trạng, tin này lan truyền ra ngoài thì Trịnh Sảng đương nhiên chỉ còn đường chết, Tống Hoài và Nhâm tuần phủ cũng gặp gian nan, nhưng thái tử điện hạ nhà ngươi còn giữ được thể diện hay sao?
Việc này xảy ra ngay dưới mí mắt của ngươi, ngươi là người chết hay là người mù? Chẳng phải ngươi rất thánh minh hay sao? Vì sao lại để người ta lừa gạt như thế!
Trong mắt của Tống Hoài, chỉ có hai cách xử trí tốt nhất. Thứ nhất, tiếp tục bị lừa gạt, mặc dù là giả, ta sẽ sống chết nói đó là thật. Nhưng cách này rõ ràng không được, Vương lão đầu vẫn đang ở tại Hàng Châu, lão gia hỏa này xưa nay là người thẳng thắn liêm minh, thờ phụng phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, Tống Hoài vẫn chưa nghĩa ra cách ngăn chặn cái miệng chính trực của Vương đại nhân. Vả lại với sắc mặt hiện tại của thái tử thì biện pháp đầu tiên không thể áp dụng. Như thế chỉ có thể sử dụng cách thứ hai, bí mật xử trí. Ác giả ác báo, chẳng qua phải giữ kín không công khai, như vậy mới có thể bảo đảm thanh danh của quan trường Chiết Mân và của thái tử điện hạ. (Giàu sang không thể cám dỗ, Nghèo khó không thể chuyển lay, Quyền uy không thể khuất phục.)
Minh Trạm chưa tỏ thái độ thì Vương đại nhân đã nghe thấy phong thanh, dốc hết sức giữ nguyên quan điểm, “Không giết là khinh thường quốc pháp, không giết thì không dẹp an lòng dân!” Chẳng những phải giết, mà còn phải giết sao cho quang minh chính đại!
Chuyện này xảy ra thì Trịnh Sảng không thể sống nổi, vì thế mọi người cùng nhau bàn luận phải xử tội như thế nào.
Cách xử trí của Minh Trạm làm cho mọi người kinh hãi, cho dù miệng mồm cứng rắn như Vương đại nhân cũng cho rằng, chì cần chém đầu vài tên thủ phạm là được. Chuyện này tuy rằng cực ác liệt nhưng dù sao cũng liên quan đến thể diện của thái tử, hơn nữa nếu muốn trừng phạt tận gốc thì ắt hẳn phải thanh trừng cả quân đội. Cho nên Vương đại nhân miễn cưỡng nhắm một mắt mở một mắt. Vậy mà Minh Trạm lại thẳng tay hạ chỉ thả ra đám binh lính bình thường không có phẩm cấp đang bị giam cầm, còn tất cả phụ mẫu thê nhi của những tên thủ phạm chính trong vụ án này đều bị áp giải đến Hàng Châu.
Mặc kệ bọn họ lớn hay nhỏ, già hay trẻ, tất cả đều bị chém đầu.
Tất cả tướng quân có uy tín danh dự ở Chiết Mân Hoài Dương đều bị gọi đến xem hành hình, trên pháp trường, mặc kệ ngươi là tiểu hài nhi mới đầy tháng hay là một lão nhân tóc bạc cả đầu thì tất cả đều bị đè xuống đất mà xử trảm.
Lễ bộ thị lang Đái An khuyên thái tử tha cho lão ấu bọn họ, nhưng Minh Trạm thản nhiên nói, “Dân chúng vô tội bị giết cũng có thê tử trượng phu phụ mẫu hài nhi, lúc ấy có ai bận tâm đến bọn họ hay không? Trong khi tướng sĩ lại ra tay đối với dân chúng của chính mình, tội này như tội phản quốc, cứ để bọn họ nếm thử mùi vị giống dân chúng làng chài kia đi.”
Nhìn cảnh chết chóc cũng không có gì thú vị, Minh Trạm bèn quay về phủ Tổng đốc. fynnz.wordpress.com
Đó là toàn bộ sự kiện Ất Hợi, toàn bộ quan trường Giang Nam đều run rẩy vì hành động tàn nhẫn của Minh Trạm, kỳ thật trong quan trường có luật lệ giành cho việc xử tử, vị thành niên không bị xử tử, càng miễn bàn là ở đây có vài tiểu hài nhi ngây thơ.
Minh Trạm xử tử bọn họ mà không hề chớp mắt, hơn nữa xử tử gia quyến trước, cuối cùng mới đến phạm quan, máu me đầm đìa cả quảng trường, cho dù là quan quân nhìn quen người chết thì cũng lộ ra thần sắc sợ hãi.
Minh Trạm cũng bởi vì chuyện này mà bị lên án, tin tức rơi vào trong tai triều đình, các Ngự sử đều thượng thư Thái tử cuồng vọng hoang đường, kỳ thật nếu Minh Trạm không phải là thái tử thì những lời tỷ như người tàn bạo bất nhân nhất có lẽ cũng sẽ được người ta gán cho.
Mà Minh Trạm ứng đối cũng rất đơn giản mà lại cao minh, hắn bắt đầu diễn thuyết, thu mua lòng người.
……….