Đích Tử Nan Vi

Chương 191: Chương 191: Hoàng Đế Nan Vi (29)




Minh Trạm là người rất hay ghen, lại đa nghi, đúng là bị di truyền của Phượng thị tộc nhân.

Như Nguyễn Hồng Phi dự đoán, chuyện của Tống Hoài không cần Minh Trạm phải phiền lòng, Chỉ cần một thánh chỉ của Phượng Cảnh Kiền liền giải quyết tất cả. Lúc này một vạn binh sĩ cũa Mã Duy đều nguyện trung thành với Minh Trạm, trong khi tướng quân của Phúc Châu cũng đã thay người. Chỉ còn lại tướng quân Hàng Châu suốt ngày nơm nớp lo sợ, sợ không biết khi nào sẽ liên lụy đến mình.

Vụ án tham ô ở Chiết Mân xảy ra vào những năm cuối Cảnh đế, khi Võ đế chưa đăng cơ. Bất quá lúc ấy Võ đế lấy thân phận là thái tử để thẩm tra vụ án này, sử học gia có thói quen xem vụ án này là vụ án có sức ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời chấp chính của Võ đế.

Vụ án này liên quan đến nhiều người, cũng ảnh hưởng đến một phần kim ngạch rất lớn, đương nhiên việc ảnh hưởng đến chính trị thì không cần phải nhiều lời. Hơn nữa trong vụ án này, tư duy độc đáo khác người của Võ đế cũng là lần đầu tiên mọi người được diện kiến.

Minh Trạm vừa sai người bắt giam Tống Hoài, lúc này Ngự sử và quan viên Lục bộ đều ở bên cạnh, đỡ phải bị người ta nói thiếu người. Bất quá Minh Trạm sầm mặt nửa ngày đối với Nguyễn Hồng Phi, đêm qua sơ suất một chút thế là bị ăn, làm cho người ta lăn qua lộn lại, ăn sạch không còn một chút bã, Minh cũng đặc biệt có vài phần mất hứng đối với việc Phi Phi nhà hắn và Phượng Cảnh Kiền ăn ý với nhau.

Nếu không phải hai người xưng nhau là tiện nhân, cũng như Minh Trạm rất tự tin đối với mỹ mạo của mình thì hắn sẽ nghi ngờ hai người này yêu nhau muốn chết rồi.

Mặc dù như thế, Minh Trạm đã ghen tị từ lâu, truy vấn Nguyễn Hồng Phi có lén cùng Phượng Cảnh Kiền liên hệ hay không.

Nguyễn Hồng Phi nói, “Ngươi có bệnh không vậy? Ta mà đi liên lạc thư từ với tên tiện nhân kia hay sao? Ta vừa thấy chữ viết của hắn thì đã muốn nôn rồi, mỗi khi nghĩ đến bản mặt của hắn thì đã muốn chém mấy nhát, hắn còn ở trong cung ngày nào thì ta cũng chẳng muốn đến đế đô ngày đó đâu.”

Trong lòng của Minh Trạm thoáng cân bằng trở lại, nhưng vẫn nhịn không được mà móc họng Nguyễn Hồng Phi một câu, “Đừng nói thế, chẳng phải trước kia ngươi cải trang làm Ngụy Ninh vẫn luôn làm trâu làm ngựa trước mặt hắn, còn lấy lòng hắn nữa hay sao?” Minh Trạm đột nhiên nhớ đến một chuyện, khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa, “Lần đó bị phụ vương của ta đánh một trận bằng roi là ai bị đánh vậy?”

Nguyễn Hồng Phi thản nhiên nói, “Đương nhiên là tên ngốc Tử Mẫn, nếu là ta thì năm trước ở đế đô ta đã trả lại gấp bội cho lão cha tiện nhân của ngươi rồi.”

Minh Trạm có hơi chút thất vọng, trêu ghẹo nói, “Thấy huynh đệ các ngươi xưng nhau là tiện nhân, cũng chẳng biết ai chiếm lợi ai?”

“Là ngươi được lợi, nhi tử của tiện nhân, điệt tử của tiện nhân.”

Minh Trạm cắt ngang lời của Nguyễn Hồng Phi, điềm nhiên hôn một cái rồi cười tươi rói, “Đúng vậy, cũng rất xứng với đệ đệ của tiện nhân, thúc thúc của tiện nhân, hai ta đúng là thiên tiên xứng đôi.”

Luận về độ dày da mặt thì Nguyễn Hồng Phi phải cam bái hạ phong, đành đuổi Minh Trạm đi, “Ngươi nên gặp Tống Hoài một lần, miễn cho hắn chết bất đắc kỳ tử trong lao ngục.” fynnz.wordpress.com

“Cùng nhau đi đi.”

“Đây là chuyện triều đình, ta không muốn can dự quá nhiều.” Nguyễn Hồng Phi là người thấu hiểu, quyền lực rất dễ sinh ra hiềm khích, mặc dù hắn và Minh Trạm có tình cảm, cũng xem như cả hai đều là người thông minh, vì vậy càng phải thận trọng đối với tình cảm này.

Minh trạm ôm cánh tay của Nguyễn Hồng Phi, “Đi đi, ta tin ngươi mà. Một mình ngồi cô đơn trên ngai vàng thì có gì hứng thú đâu? Chẳng lẽ ngươi ở bên ta làm cây gậy mát xa là đủ thỏa mãn rồi sao? Đi đi, ngươi phải nhớ, xuất giá tòng phu, đừng đoạt lấy hào quang của ta là được rồi.”

Tuy rằng Nguyễn Hồng Phi không hiểu cái gì là cây gậy mát xa cả, nhưng cũng có thể đại khái đoán ra, hắn thường không phân chia cao thấp, chỉ thọt vào thắt lưng của Minh Trạm rồi cười nói, “Chẳng lẽ hôm qua vi thần hầu hạ thái tử không tốt hay sao?”

Đêm qua Minh Trạm làm lụng vất vả, bị thọt vào thắt lưng như vậy khiến cho hắn đau đến mức muốn té xuống đất, xoa thắt lưng, mặt quẫn bách, “Đúng là ngươi ôn nhu, nhưng mà nhiều lần chỉ lo cho mình sảng khoái, tuy ta biết ta có mị lực kinh người, nhưng cũng không thể đêm nào cũng ép buộc ta như thế.” Mắt thấy Nguyễn Hồng Phi liếc mắt đưa tình, đắc ý dào dạt, Minh Trạm bèn nói một câu như đang tát nước lạnh vào mặt đối phương, “Với lại ngươi đã từng tuổi này thì cũng nên chăm sóc bảo dưỡng thân thể mới được.”

Nguyễn Hồng Phi cười một cái, nhéo mông Minh Trạm, “Cứ để sự thật nói lên tất cả.”

“Làm chuyện chính sự trước đi.” Minh Trạm kéo Nguyễn Hồng Phi đến lao ngục.

Lúc trước Tống Hoài cũng là Tổng đốc tôn sư, mặc dù điều kiện trong lao ngục rất bình thường nhưng vẫn được quét tước sạch sẽ, không đợi Minh Trạm lên tiếng thì Tống tổng đốc đã quỳ xuống đất, dập đầu ba cái, bi ai nói, “Tội thần chết chưa hết tội, tất cả mọi chuyện tội thần nguyện khai ra, chỉ cầu điện hạ nể tình đừng liên lụy gia quyến của tội thần.”

Sự kiện trảm đầu gia quyến của phạm quan trước kia đã hình thành một nỗi ám ảnh nhất định trong lòng của Tống tổng đốc. Vị thái tử điện hạ này đã tự mồm thừa nhận, hắn chẳng nể mặt ai!

Nếu ngay cả thượng vị mà cũng không thèm nể mặt thì với hành vi của Tống Hoài xem như không đáng giá để vào mắt, huống chi tâm tư của Minh Trạm xưa nay rất khó lường, người bình thường chẳng thể đoán được một hai.

Tống Hoài là người thức thời, bản thân hắn là nhất phẩm Tổng đốc, nếu không phải thái tử có lòng xử hắn thì nhất định không đưa hắn vào đại ngục. Cho nên hắn thà khai ra mọi chuyện, cầu một chút ân điển, bảo trụ được tánh mạng của gia quyến vẫn quan trọng hơn.

“Ngươi là người thông minh.” Minh Trạm ngồi trên ghế. Nhìn khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt của Tống Hoài đã lộ ra một chút mệt mỏi tiều tủy, thái dương hoa râm, hắn thở dài, “Ở Chiết Mân hai năm, lương thực thuế má đều được củng cố tăng trưởng, vả lại hải vực của Chiết Mân không có những hành vi đánh cướp quy mô của hải tặc. Giúp đỡ thư viện, trợ cấp dân nghèo, thậm chí ngươi cấu kết với hải tặc để buôn bán thì ta cũng không quá bận tâm.”

“Chẳng qua ngươi không nên uống máu quân bị, còn nữa, lá gan của ngươi cũng quá lớn.” Minh Trạm ôn hòa nói, “Vì sao võ khố lại như thế thì ngươi hiểu rất rõ. Còn có, ngươi thân là nhất tỉnh Tổng đốc, hẳn là hiểu được, mấy thứ nồi niêu bát đĩa đem bán cho hải tặc thì không sao, vậy mà ngươi lại dã tâm lớn, đao thương cung tên mà cũng dám đụng vào. Chỉ cần như vậy thì ta sẽ không nương tay.”

Minh Trạm nói như vậy thì Tống Hoài đã biết chính mình không còn đường sống, thân mình lung lay một chút, suýt nữa đã té xuống đất, sắc mặt bụi bại, “Tội thần phụ lòng Hoàng Thượng và điện hạ.”

“Ta không hy vọng mình bị bịt mắt lừa gạt.”

Một câu bình thường như vậy khiến Tống Hoài rùng mình, vội nói, “Tội thần tri vô bất ngôn.”

Quá trình thẩm vấn Tống Hoài cực kỳ thuận lợi, cái danh tàn nhẫn của Minh Trạm đã lan truyền, mọi người vừa nghe đến hắn liền rùng mình, huống chi Tống Hoài rất có cảm giác chuẩn xác đối với thủ đoạn của thái tử điện hạ, vì vậy hắn thật không dám giấu diếm bất kỳ điều gì.

Vương đại nhân được triệu đến, ở bên cạnh ghi chép khẩu cung, nghe Tống Hoài thuật lại làm thế nào cắt xén binh lương, làm thế nào báo cáo ảo về nhân số binh sĩ, làm thế nào cấu kết với hải tặc, tham ô ngân lượng, cùng hải tặc giao dịch, lần lượt nói ra rõ ràng, cũng không cần làm phiền đến Hình bộ thị lang.

Vương đại nhân nghe thấy thì giận dữ, nhịn không được hét lớn, “Khá lắm tặc tử, ngươi không xứng đáng với sự tính nhiệm và khen ngợi của Hoàng thượng!”

Minh Trạm đang suy nghĩ, đột nhiên bị Vương đại nhân làm cho hoảng sợ, cau mày nói, “Ngươi la làng cái gì, chẳng phải Tống đại nhân đã nhận tội rồi hay sao. Đi bắt Chu Chi Nguyên, Tống Tường và đám người liên can lại đây, còn các phạm quan thì cũng gọi đến để kiểm chứng.”

Vương đại nhân đứng dậy thỉnh tội, “Thần nhất thời giận quá làm càn, mạo phạm điện hạ, thật sự thất lễ.”

“Được rồi, lần sau chú ý là được.” Minh Trạm thở dài, “Kêu đánh kêu sát thì có ích gì, chuyện này hắn đã phạm phải, nay việc cấp bách là thanh trừng Chiết Mân cho sạch sẽ.” Liếc mắt nhìn thần sắc của Tống Hoài, Minh Trạm phân phó thủ vệ, “Không có thủ dụ thì bất luận kẻ nào cũng không được gặp Tống đại nhân, cũng không được bạc đãi hay làm nhục hắn. Nếu Tống đại nhân có nửa điểm sai lầm thì các ngươi phải đền mạng cho hắn!”

Thủ vệ nghiêm mặt lĩnh mệnh.

Minh Trạm lại nói với Tống Hoài, “Chính ngươi cũng hiểu được, ngươi còn sống thì có chút nước bẩn không thể vấy lên gia quyến của ngươi. Hiện tại nhớ rõ, một khi ngươi chết thì sẽ có nhiều chuyện không thể phân trần.”

Tống Hoài hiểu được ý của Minh Trạm, nghĩ mình năm xưa thiếu niên kim bảng, cả đời luồn cúi, rốt cục lại rơi vào kết quả thế này, bao nhiêu thẹn thùng không thể nào hình dung, vừa khóc thảm vừa dập đầu nói, “Tội thần tạ long ân của điện hạ.”

Minh Trạm trở về, tránh không được mà thở dài, Nguyễn Hồng Phi nói, “Lúc trước có thấy ngươi bày ra vẻ mặt như vậy với những kẻ liên can trong vụ Trịnh Sảng đâu.” Kỳ thật Minh trạm có trái tim bằng sắt, giết người chưa từng nói nương tay, ngay cả lông mi cũng không chớp, vậy mà hôm nay lại tỏ ra Bồ tát đối với Tống Hoài.

“Điều này làm sao giống, họ Trịnh kia ra tay ác độc, rất đáng chết.” Minh Trạm kéo Nguyễn Hồng Phi ngồi xuống, “Tuy rằng Tống Hoài có chút nhanh nhẹn khéo nịnh, nhưng với việc hắn chấp chưởng hai năm ở Chiết Mân đem lại thái bình cho dân chúng, kỳ thật người này là một thần tử đắc lực. Ta cũng chẳng để tâm chuyện hắn cấu kết với hải tặc, chẳng qua chuyện buôn lậu vũ khí thì thật sự đã phạm vào kiêng kỵ.”

“Hắn quả là có khả năng.” Nguyễn Hồng Phi giễu cợt, “Muốn ta lựa chọn giữa người thông minh không thành thật hay người ngu ngốc thì ta thà chọn người ngu ngốc, ít nhất ngu ngốc sẽ nghĩ không ra những biện pháp đó.”

“Quên đi, dù sao Tống Hoài cũng chẳng sống được.”

Tổng đốc xem như tiêu rồi, theo khẩu cung của Tổng đốc thì một đường dây bao gồm Tuần phủ bố chính sứ Hàng Châu và các Tri phủ đều bị lôi ra, rõ ràng đang là đầu xuân mà Giang Nam vẫn se lạnh, mọi người không dám vứt bỏ áo choàng.

Toàn bộ quan viên Giang Nam đừng nói là nhận hối lộ, ngay cả ngày thường đi ra ngoài ăn uống cũng giảm thiểu. Phàm là quan viên thì đều sôi nổi bận rộn cùng phụ tá xem lại sổ sách của mình, cân bằng chi tiêu, thà rằng bán chút gia sản, mượn nợ bên ngoài thì cũng phải bổ khuyết cho đủ.

Nhâm tuần phủ vốn là dượng của thái tử, nay cũng bị đưa vào lao ngục. Tận mắt thấy thái tử quân pháp bất vị thân, những người khác càng không thể kêu oan.

Nhâm phu nhân rưng rưng lệ phái người vội vàng quay về ngoại gia truyền tin, ngóng trông phụ thân và đệ đệ có thể nói vài ba câu trước mặt thái tử, tốt xấu cũng nể mặt thân tình.

Vệ Dĩnh Gia nhận được thư của đại tỷ, bèn đưa cho phụ thân xem, lão Vĩnh Ninh Hầu khoát tay nói, “Không được. Thái tử sắp đăng cơ. Đây là đang thanh trừng, cho dù ta ló cái mặt già này ra thì thứ nhất sẽ khiến hắn khó xử, thứ hai sẽ khiến người ta cảm thấy chúng ta tùy tiện, đang có thể diện lại ầm ĩ cho mất thể diện.”

“Để nhi tử đi hồi âm cho đại tỷ.”

Lão Vĩnh Ninh Hầu kéo lại áo choàng lông trên người rồi thở dài, “Đại tỷ phu của ngươi có một chút tài học, cũng là người cẩn trọng, nhưng lại có một chút dã tâm. Muốn ta nói, tính tình của hắn leo lên được chức vụ Tuần phủ đã là hay rồi. Nay đụng phải thái tử nam tuần, lại có quan hệ thân thích với nhà chúng ta, cho dù muốn tiến thêm một bước thì cũng nên tỏ ra bản lĩnh và có ích, như thế thái tử mới nể thân tình. Ai ngờ hắn lại không giác ngộ, chẳng những không thể phân ưu vì thái tử mà ngược lại còn liên lụy vào vụ án.”

Vệ Dĩnh Gia nói, “Thái tử và Hoàng thượng dù sao cũng không phải thân phụ tử.”

“Điểm này chính là mấu chốt.” Lão Vĩnh Ninh Hầu nói nhỏ, “Cho dù là thân nhi tử thì cũng phải kiêng kỵ đối với ngoại gia. Nể mặt thất tỷ của ngươi, thái tử cũng chỉ có một mình ngươi là cữu cữu cho nên lúc trước Hoàng thượng mới để ngươi làm Cửu môn đề đốc vài ngày, như vậy đã là rộng lượng đối với chúng ta rồi. Bất quá thái tử một ngày chưa đăng cơ thì chúng ta vẫn phải cúi đầu mà sống. Cho dù thái tử đăng cơ thì cũng phải an phận mà sống. Chúng ta đã có phú quý, không thừa dịp này mà mở rộng tiền đồ cho tôn tử thì phải đợi đến khi nào đây. Trong lòng của ngươi cũng phải tính toán trước đi là vừa.”

Vệ Dĩnh Gia vội vàng dạ một tiếng, lão Vĩnh Ninh Hầu nói tiếp, “Không cần phải hồi âm thư này, càng không cần cho người đi lại với Giang Nam nữa.”

Phụ tử hai người đang trò chuyện thì người hầu bên ngoài truyền tin, “Ngự sử Lý Thiên Phủ đại nhân tiến đến bái phỏng Hầu gia.”

Lão Vĩnh Ninh Hầu cau mày, “Lý Thiên Phủ là ai?”

“Vương đại nhân đi theo thái tử đến Giang Nam, Lý Thiên Phủ là Hữu Đô ngự sử, chúng ta cũng không tới lui với hắn, không biết hắn đến đây làm gì?” Vệ Dĩnh Gia cũng thấy ngạc nhiên.

“Sợ không phải chuyện gì tốt, ngươi đi xem một chút đi. Có chuyện gì thì báo với ta một tiếng.”

Lão Vĩnh Ninh Hầu đúng là gừng càng già càng cay, liệu chuyện luôn ba phần chuẩn xác. Không quá lâu, Vệ Dĩnh Gia đen mặt quay về, trong giọng nói mang theo vài phần nén giận, “Triệu gia đã xảy ra chuyện.”

“Rốt cục xảy ra chuyện gì?”

Có nhà nào không lo lắng cho thân thích đâu, lão Vĩnh Ninh Hầu trị gia rất có nghề, vài nữ nhân coi như có tiền đồ, không có tiền đồ thì cũng biết an phận. Tuy chỉ có một mình Vệ Dĩnh Gia là nhi tử, nhưng từ nhỏ đã là thiếu niên lão thành, làm quan cũng cần cù thành thật, không khiến lão Vĩnh Ninh Hầu phải lo lắng.

Chẳng qua cữu gia của Vệ Dĩnh Gia vốn là họ Triệu, nữ nhi trong nhà có phúc, sinh nhi tử cho lão Vĩnh Ninh Hầu.

Vì Triệu gia xem như là một nông gia thành thật, lão Vĩnh Ninh Hầu giúp đỡ bọn họ chút ngân lượng, thêm vài trăm mẫu ruộng, gầy dựng gia nghiệp đến nay. Đáng lý phải vì tôn tử mà có thể diện, nào ngờ Triệu gia lúc đầu còn an phận, mấy năm qua lại ỷ có tôn tử là Hầu gia, càng ngày càng lên mặt.

Vệ Dĩnh Gia vài lần đè ép thì mới chịu an phận một chút. Nay thiên hạ đều biết thái tử là tôn tử của Vĩnh Ninh Hầu phủ, ngoại công và cữu cữu của thái tử vẫn còn sờ sờ ở đó, lúc trước Triệu gia vốn không phải những người nổi bật, ngay cả tên họ là gì cũng không ai biết.

Vệ Dĩnh Gia chỉ có một thân cữu cữu là Triệu Đại, cữu cữu của hắn tự lập gia nghiệp, thê cũng thú, thiếp cũng nạp, sinh ba bốn nhi tử, vậy mà chẳng có đứa nào nên trò nên trống, suốt ngày đích thứ tranh chấp, gà bay chó sủa, chẳng bao giờ yên ổn. Vệ Dĩnh Gia cũng có một biểu đệ tên là Triệu Hỉ, đá gà đá chó, gây chuyện sinh sự, lại thích nam tử, mười bảy tuổi mà vẫn chưa thú một tức phụ nào về nhà.

Triệu Hỉ ra ngoài tung hoành đầu đường xó chợ, gặp được nhi tử của một nhà tá điền ở thôn trang của mình, ngắm vừa mắt, mặc dù người ta xuất thân bần hàn một chút, nhưng vẫn là dân chúng thành thật, đã đỗ tú tài, làm sao thèm để ý đến hạng người lêu lổng quần là áo lụa như Triệu Hỉ.

Triệu Hỉ xưa nay luôn tự xưng là biểu đệ của Vĩnh Ninh Hầu, huống chi nay mẫu tộc của thái tử chính là Vĩnh Ninh Hầu phủ, hắn tự xưng là biểu cữu họ hàng của thái tử, dám cưỡng bức con nhà người ta. Tiểu tú tài bi phẫn mà trình đơn kiện lên đế đô rồi đập đầu tự sát. fynnz.wordpress.com

Vệ Dĩnh Gia bận chuyện ra ngoài, chuyện này lại xảy ra vào giờ ngọ ngày hôm sau, cho nên nhất thời không kịp hay tin.

Đế đô từ trên xuống dưới chẳng ai thật lòng đặt Triệu gia vào mắt, chẳng qua mọi người không thể không cân nhắc đến Vĩnh Ninh Hầu phủ, thân cữu gia của thái tử, vả lại ngoại công của thái tử vẫn còn sờ sờ trước mắt. Triệu gia lại là quan hệ thông gia với Vĩnh Ninh Hầu phủ, động vào Triệu gia thì ít nhất phải báo với Vĩnh Ninh Hầu phủ một tiếng.

Sau một lúc lâu khách khí với Vệ Dĩnh Gia, tóm lại ý của Lý Thiên Phủ là thế này: Nay cả thành đều biết, chuyện này có giấu cũng giấu không được, tấu chương đã viết xong rồi, sáng mai sẽ dâng tấu chương lên triều đình, trong lòng của ngươi phải chuẩn bị trước.

Lão Vĩnh Ninh Hầu vỗ bàn cả giận nói, “Thật sự là hồ đồ. Ngày mai lâm triều không được cầu tình cho Triệu gia!” Lo lắng hết chuyện này đến chuyện kia.

“Đương nhiên rồi.” Vệ Dĩnh Gia giậm chân nói, “Thật sự là toàn gia hồ đồ! Đã sớm bảo bọn họ an phận thủ thường, thật sự là không biết sợ chết mà, làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy!”

“Ngươi cân nhắc cho kỹ, nếu Triệu gia có tiền đồ thì chúng ta giúp đỡ một phen là chuyện nên làm.” Giọng nói của lão Vĩnh Ninh Hầu trở nên lạnh lùng, “Bảo nhi tuổi còn nhỏ, thê tử của ngươi lại đang có thai, ngày sau hài nhi của ngươi đông thành đàn…..Chúng ta phải qua lại như thế nào với người của Triệu gia đây! Nhiều lần ngươi chùi mông cho bọn họ, không chỉ mình ngươi vất vả, kế tiếp là tôn tử của ngươi, mấy đời nhà chúng ta sẽ phải đứng ra thu xếp cho Triệu gia! Đến khi nào mới chịu an phận!”

Cữu gia cho dù có thân thế nào cũng không bằng phụ thân, huống chi lão Vĩnh Ninh Hầu thuở nhỏ đã không để nhi tử qua lại quá nhiều với Triệu gia, Vệ Dĩnh Gia vừa lớn thì đã đau đầu vì cữu gia. Nay Triệu gia lại làm ra chuyện chết tiệt này, thật sự là ngay cả Vệ gia cũng bị mất thể diện.

Vệ Dĩnh Gia cúi đầu nói, “Triệu gia ăn chút giáo huấn là đáng lắm. Chỉ sợ việc này không thể dễ dàng dẹp yên, thái tử ở Giang Nam xử lý quan viên hai tỉnh, không biết có tên tiểu nhân nào cố ý muốn xem thái tử bị bẽ mặt hay không?”

Quả nhiên ngày hôm sau Phượng Cảnh Kiền tạm áp chế vụ này, chỉ bắt giam Triệu Hỉ, đưa Hình bộ thẩm tra xử lý, không hề nói câu nào. Vĩnh Ninh Hầu phủ lại càng không dám nhiều lời. Vệ Dĩnh Gia chỉ ngày ngày cần mẫn lên nha môn làm việc, nhưng người của Triệu gia vẫn liên tục đến tìm, còn phái mấy tên vô lại canh giữ trước cửa nha môn.

Vì ngại mất thể diện, Vệ Dĩnh Gia chỉ đành đi gặp một lần. Triệu Đại mang theo thê thiếp nữ nhân quỳ xuống trước mặt ngoại tôn, không đợi Vệ Dĩnh Gia nói chuyện thì người hầu bên cạnh đã nâng dậy Triệu Đại, Triệu Đại lau nước mắt, “Ta sinh ra súc sinh càn quấy, cầu điệt nhi nể mặt biểu đệ của ngươi, cứu hắn một lần.”

Vệ Dĩnh Gia lạnh lùng nhìn chằm chằm Triệu Đại một lúc, cho đến khi Triệu Đại cảm thấy mất tự nhiên thì Vệ Dĩnh Gia mới nói, “Việc này kinh động ngự tiền, Triệu Hỉ đã bị tống vào ngục, bất quá hắn vẫn còn giữ được cái mạng ở trong ngục!”

Triệu Đại thở phào nhẹ nhõm, thê tử Lý thị nức nở nói, “Biểu đệ của ngươi chưa từng nếm khổ như vậy, dù sao cũng phải để chúng ta chuẩn bị chút xiêm y thức ăn mang vào chứ.”

“Các ngươi không cần vội, hắn sẽ ở trong lao một thời gian. Tú tài tuổi còn trẻ, có tiền đồ tốt, vậy mà lại mất mạng, phải kêu oan với ai đây!” Vệ Dĩnh Gia cười lạnh, “Ta đã sớm nói, nay gia nghiệp đã có, bảo các ngươi an phận một chút! Các ngươi lại không chịu nghe lời khuyên của người khác! Nay xảy ra tai họa như vậy! Cầu ta, ta không phải là quan viên Hình bộ, cũng không phải phủ doãn đế đô! Bảo ta đi nói ít lời tốt, ta tự nhận ta không có thể diện lớn như vậy! Cữu cữu tự giải quyết cho tốt đi, cũng đừng gọi người đến nha môn chờ ta!” Thấy Vệ Dĩnh Gia tính dứt áo rời đi, Triệu đại khẩn trương túm lấy y mệ của điệt tử, “Vốn là hai người thân mật, cho tú tài kia ngân lượng, việc này cũng không thể trách biểu đệ của ngươi a.”

“Lời này cữu cữu đừng nói với ta, đi Hình bộ đại đường mà giải thích thay cho Triệu Hỉ đi.”

Cữu điệt hai người đang giằng co qua lại thì bên trong vang lên một tiếng khóc thét, một lão thái thái mặc y phục màu ánh bạc, cầm trượng hương đàn, được tiểu nha hoàn chậm rãi dìu ra. Lệ rơi đầy mặt, cũng nhìn không ra bộ dáng tướng mạo thế nào. Triệu Đại vừa thấy lão nương xuất mã thì nước mắt cũng lả chả rơi xuống, khóc nói, “Hảo điệt nhi, ngươi nể mặt ngoại tổ mẫu của mình một chút đi.”

Triệu lão thái thái khóc sướt mướt, năn nỉ, “Dĩnh nhi, lão bà như ta đã từng tuổi này, chẳng lẽ phải làm kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh hay sao? Thật sự là muốn lấy mạng của ta đây mà!”

Vệ Dĩnh Gia không chỉ làm mặt lạnh mà ngay cả tâm tư cũng chẳng hề bị đả động, huống hồ Triệu gia thật không biết điều, nhiều lần sinh sự, không chịu yên phận. Vệ Dĩnh Gia thản nhiên nói, “Mạng người do trời định, ngoại tổ mẫu không cần thương tâm. Nếu Triệu Hỉ mệnh lớn thì đương nhiên có thể bình an. Nếu mạng của hắn chỉ dừng ở đây thì âu cũng là thiên ý. Chẳng phải ngoại tổ mẫu vẫn hay niệm Phật hay sao, cũng biết được Phật gia chú ý nhất chính là nhân quả, không phải là điều mà con người có thể cưỡng cầu. Ngoại tổ mẫu đau lòng cho tôn tử, năm ấy bán mẫu thân của ta vào Hầu phủ, sau đó phụ thân nể mặt ta mà giúp đỡ cho xây nhà dựng nghiệp, tình hình năm đó như thế nào, người khác không biết, nhưng ta nghĩ ngoại tổ mẫu và cữu cữu đều nhớ rất rõ! Mẫu thân họ Triệu nhưng ta không phải họ Triệu! Nếu ngoại tổ mẫu cảm thấy họ Vệ chúng ta bất nhân bất nghĩa thì chúng ta ai đi đường nấy vậy! Đến phủ doãn nha môn viết thư đoạn tuyệt thân thích, xem như ta từ bỏ thể diện này đi!”

Triệu lão thái thái cương một chút, Vệ Dĩnh Gia ép hỏi, “Thế nào? Ngoại tổ mẫu chỉ cần xác nhận là được!”

Triệu lão thái thái run rẩy nhìn tôn tử, Vệ Dĩnh Gia quay đầu bỏ đi, Triệu lão thái thái nấc một tiếng rồi bất tỉnh nhân sự.

Triệu gia náo nhiệt như vậy, Minh Trạm lại thoải mái xử án ở Chiết Mân, quỷ thần sợ ác nhân.

Ai đáng bị xét nhà thì đều bị xét nhà, ai đáng bị tống vào ngục thì đều bị tống vào ngục, đến khi Minh Trạm quay về đế đô thì quan viên tam phẩm của Chiết Mân đã thay đổi sạch sẽ. Minh Trạm cũng thi ân cho Chiết Mân, vũ khí lương bổng bị cắt xén đều được Minh Trạm dùng phần ngân khố khi Tống Hoài chấp chính đã tích trữ được nhờ việc cắt xén quân bị để đền bù cho binh sĩ. Như thế, toàn quân từ cao đến thấp, không ai mà không ca tụng thái tử tài đức sáng suốt.

Còn đám quan viên tân tiền nhiệm, nếu không có thái tử xử lý vụ án này ở Chiết Mân thì bọn họ sẽ không có cơ hội thượng vị, đương nhiên cũng vội vàng nịnh hót vuốt mông ngựa.

Vì kinh sợ thủ đoạn sắt thép của Minh Trạm nên binh sĩ ở các nơi khác đều được đãi ngộ đầy đủ.

Lần này quay về đế đô cũng không phải vụ án ở Chiết Mân đã chấm dứt, mà vì vụ án này liên can đến nhiều quan viên, chức quan lại lớn, thẩm vấn ở Chiết Mân không hợp quy củ. Như thế, sau đuôi xe ngựa của thái tử là một chuỗi xe chở phạm nhân, Minh Trạm chậm rãi quay về đế đô.

Duy nhất khiến Minh Trạm mất hứng chính là Nguyễn Hồng Phi sống chết không chịu cùng Minh Trạm quay về đế đô, quyết tâm phải chờ đến ngày Minh Trạm đăng cơ thì mới chịu tái kiến, lam nhan họa thủy như vậy khiến tiểu tâm can của Minh Trạm bị mê hoặc, làm cho Minh Trạm vô duyên vô cơ sinh ra mấy phần suy nghĩ bất hiếu đối với Phượng Cảnh Kiền. Trên đường hồi trình, Minh Trạm tự kiểm điểm, cảm giác vô cùng hổ thẹn vì mình đã có tâm tư như thế, tự mắng mình vài câu súc sinh, thầm than, nam nhân quả nhiên là nửa thân dưới quyết định nửa thân trên a! Anh minh như thái tử điện hạ cũng không ngoại lệ, năm đó mấy vị hoàng đế mất nước vì những mỹ nhân như Đát Kỷ Bảo Tự cũng không phải là chuyện bịa đặt vô duyên vô cớ.

Một đường phong trần trở lại đế đô, Vương đại nhân cùng vài vị đại nhân mang theo tất cả phạm nhân giao cho Hình bộ, trong khi Minh Trạm tự mình hồi cung.

Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm vẫn như trước, nhưng trên thân có thêm chút uy nghi trầm ổn, có vẻ cao hơn xưa một ít, trong lòng thập phần vui mừng, vội vàng nâng Minh Trạm dậy rồi hỏi, “Trên đường suôn sẻ chứ?”

“Thật sự rất mệt.” Minh Trạm đi theo Phượng Cảnh Kiền ngồi xuống nhuyễn tháp, thắt lưng mềm nhũn, ngồi phịch bên cạnh Phượng Cảnh Kiền, thổn thức kể khổ, “Ngoại trừ có thể nhìn thấy Phi Phi nhà ta thì chẳng có chuyện gì vui vẻ cả, chẳng thoải mái bằng trong cung đâu.”

Phượng Cảnh Kiền vừa cười vừa mắng, “Khi đi thì chỉ hận không thể mọc thêm cánh để bay đến đó ngay lập tức, nay lại nói như vậy. Giang sơn là nhà chúng ta, có chuyện thì ngươi phải tiện đường giải quyết, có gì mà lại than khổ than mệt. Còn nữa, ngươi mệt cũng là vì tên tiện nhân kia gây khó dễ nên mới mệt mà thôi.”

Minh Trạm thấy Phượng Cảnh Kiền nhắc đến Nguyễn Hồng Phi thì bèn tựa vào vai của Phượng Cảnh Kiền, nhẹ giọng nói, “Lần này ta đến đảo của Phi Phi.”

“Đảo gì?” Phượng Cảnh Kiền còn hứng thú đối với Nguyễn Hồng Phi hơn cả vụ án ở Chiết Mân.

“Hắn ở hải ngoại có mười mấy cái đảo, tự xưng vương, tất cả đều bố trí ngăn nắp chỉnh tề.” Minh Trạm nói, “Còn có cả hạm đội rất lớn, mấy chiếc thuyền kia dài mấy chục trượng, vô cùng rộng rãi, cực kỳ uy phong.”

Phượng Cảnh Kiền vừa nghe nói cừu gia uy phong như vậy, mặc dù sớm biết Nguyễn Hồng Phi tài cán nhưng lúc này vẫn không khỏi thở dài, “Quả nhiên là thượng thiên không có mắt, lại để cho tiện nhân kia phát đạt.”

Minh Trạm mỉm cười dụ hống Phượng Cảnh Kiền, “Phụ hoàng đừng nói vậy, về sau Phi Phi đi theo ta, sản nghiệp của hắn chính là của hồi môn, nói không chừng sẽ mang theo của hồi môn đến đây.”

Phượng Cảnh Kiền nghe được lời này nhưng không hề cảm thấy vui mừng, nếu dễ lừa tên tiện nhân kia như vậy thì hắn cũng không cần phải thoái vị, mỉm cười nhắc nhở Minh Trạm, “Trẫm không dám ngóng trông có ngày đó đâu, ngươi đừng để hắn dụ mình đem giang sơn to như vậy dâng làm sính lễ là được rồi!” Vỗ lưng Minh Trạm, “Đi đổi xiêm y, tắm rửa sạch sẽ rồi sang đây nói tiếp, trẫm có việc muốn bàn với ngươi.”

Đuổi Minh Trạm đi, Phượng Cảnh Kiền gọi Vương đại nhân đến hỏi thăm tình hình Chiết Mân.

Vương đại nhân sớm viết sẵn tấu chương, hai tay trình lên. Đợi Hoàng thượng hỏi thì lập tức tuôn ra những lời tốt đẹp về Minh Trạm. Phượng Cảnh Kiền âm thầm cảm thấy kỳ lạ, liêm khiết cương trực như Vương đại nhân cũng bị Minh Trạm thu phục, tiểu tử này thật có thủ đoạn.

Khen ngợi vài thần tử một lúc rồi cho người ta về nhà nghỉ ngơi. Phượng Cảnh Kiền không vội xem nội tình của vụ án Chiết Mân, bởi vì trên cơ bản thì hắn cũng biết bảy tám phần, hắn chỉ hứng thú đối đối với quyển danh sách tịch thu tài sản thật dày kia mà thôi, cũng khó trách phụ tử hai người có duyên phận, Minh Trạm xưa nay luôn lo lắng suy nghĩ cho Phượng Cảnh Kiền.

Mở đầu là ba trăm năm mươi tám vạn lượng hiện ngân, mười vạn lượng vàng, nhìn thấy hai hàng con số này thì Phượng Cảnh Kiền cảm thấy càng thêm xác định, thở dài, “Quả nhiên là Minh Trạm.” Phía dưới liệt kê nào là vàng bạc châu báu gì gì đó, nhưng hắn cũng không còn hứng thú mà xem.

Minh Trạm rửa mặt chải đầu xong thì đã là chạng vạng, vừa lúc diễn ra yến tiệc tẩy trần cho thái tử, lại là một hồi xã giao tán chuyện.

Cho đến ngày hôm sau, khi lâm triều Ngự sử có nhắc lại chuyện Triệu Hỉ, Phượng Cảnh Kiền liền giật mình vì đã quên nhắc với Minh Trạm chuyện này.

Minh Trạm nghe lạ tai, bèn hỏi, “Triệu Hỉ là ai, hình như không phải triều thần.”

Lý Thiên Phủ vẫn cắn Vĩnh Ninh Hầu không tha, “Triệu Hỉ vốn là một điêu dân ở vùng ngoại ô kinh thành, vì trong nhà có sản nghiệp, lại có quan hệ thông gia với Vĩnh Ninh Hầu nên càng ngày càng vô pháp vô thiên.”

Lướt qua mấy mũ ô sa của đám quan viên bên dưới, ánh mắt của Minh Trạm dừng trên người Vệ Dĩnh Gia, hỏi, “Vĩnh Ninh Hầu, là ngươi phái Triệu Hỉ ** tên tú tài kia à?”

Vệ Dĩnh Gia đương nhiên không thừa nhận, Minh Trạm hỏi lại Lý Thiên Phủ, “Triệu Hỉ ** tú tài thì có liên quan gì đến Vĩnh Ninh Hầu hay sao?”

Lý Thiên Phủ nói, “Nếu không phải Triệu Hỉ ỷ vào quan hệ thông gia chống lưng thì một thảo dân như hắn làm gì dám khi dễ tú tài đã có công danh trên người?”

“Vĩnh Ninh Hầu có từng can thiệp vào việc xử lý thẩm tra vụ án này hay không?” Thấy Lý Thiên Phủ không nói lời nào, Minh Trạm cảm thấy có vài phần hài lòng, bèn nói tiếp, “Cho dù là triều đình thì cũng có vài ba người phiền lòng vì thân thích, huống chi là Vĩnh Ninh Hầu phủ? Được rồi, ta biết ý của các ngươi, từ trước đến nay ngoại thích luôn có vị trí tế nhị. Ta nghĩ ngay cả Lý đại nhân cũng không thể cam đoan cữu gia biểu đệ nhà mình chưa từng làm chuyện bất chính đúng không? Nay Triệu Hỉ chỉ là một kẻ bình dân, hắn họ Triệu, Vĩnh Ninh Hầu lại là họ Vệ. Việc này lúc trước Vĩnh Ninh Hầu cũng chưa biết, sau khi phạm tội thì cũng không ỷ vào tước vị hầu gia mà đi lại với Triệu Hỉ, xét tính chân chính thì chuyện này chẳng liên can gì đến Vĩnh Ninh Hầu. Các ngươi lôi ra trước triều đình để mời ta phán xét, đơn giản là đang Hạng Trang vũ kiếm, ý tại Bái Công.” (Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công = dùng hành động ám chỉ điều khác để hại người)

Minh Trạm nói rất rõ ràng, khiến Lý Thiên Phủ trở nên lúng túng, Minh Trạm khoát tay, “Chuyện này có gì khó, nếu hắn ** tên tú tài kia thì gọi người nhà của Triệu gia và người nhà của tú tài đến chợ, kéo Triệu Hỉ ra chợ rồi đem đi thiến, thiến sạch *** của hắn, cho hắn nếm thử mùi vị. Rồi sau đó đi lưu đày ba ngàn dặm. Đế đô phủ doãn bao vây Triệu gia, Hộ bộ quan lại tính toán gia sản Triệu gia rồi lấy một nửa trợ cấp cho nhà tú tài.”

Ngay cả bá quan văn võ cũng không đoán được thái tử điện hạ lại thuận miệng nói ra phương thức xử trí sáng ý như vậy, trong lúc nhất thời lại không có ai lên tiếng.

Minh Trạm càng cảm thấy hưng phấn, tiếp tục nói, “Ta biết trên đời có những hạng tiểu nhân chuyên cậy mình ỷ thế. Tỷ như tộc nhân ở quê nhà hoặc là nô tài hoặc đám thân thích dây mơ rễ má của các vị đại nhân, khó tránh khỏi có người nương vào thế lực của các ngươi mà làm chuyện thị phi. Nếu để Ngự sử nghe thấy thì sẽ khó tránh khỏi mà không buộc tội các ngươi trì gia vô dụng. Trên thực tế, mỗi ngày các ngươi đều bận rộn chuyện quốc gia đại sự, những chuyện bên ngoài rốt cục vô can với các ngươi. Nhưng nếu nói là hoàn toàn vô can thì cũng không công bằng cho khổ chủ. Vĩnh Ninh Hầu phủ là mẫu tộc của ta, các ngươi cũng không cần đa tâm, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi lại là ngoại gia của ta?”

“Ta biết các ngươi có nhiều thân thích, quân thần chúng ta ở trong triều hợp ý, nay thân thích của Vĩnh Ninh Hầu phủ phạm pháp, ta xử trí như thế, nếu sau này người nhà của các ngươi có ai phạm pháp thì đương nhiên ta sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.” Minh Trạm thở dài, “Kỳ thật chuyện này không liên quan đến thân thích của nhà nào cả, giống như đám người gian ác, nếu trong nhà không thể ước thúc dẫn đến tai họa thì cứ để quốc pháp ước thúc trừng trị hắn. Có thánh nhân từng nói, tề gia trị quốc bình thiên hạ, nay xem ra lời này thật có đạo lý.”

“Tuy là luận sự mà xét nhưng ta cũng không hy vọng trong nhà của chư vị ái khanh xuất hiện chuyện gì mất thể diện.” Minh Trạm cười khiêm tốn, “Xưa nay ta tâm từ mặt nhuyễn, dù có một vài chỗ không chu toàn, mong là các ái khanh sẽ nhắc nhở.”

Không biết vì sao lúc này mọi người đều nghĩ đến vị thái tử điện hạ tự xưng là tâm từ mặt nhuyễn từng phạt trượng muội muội cùng phụ khác mẫu của mình, ngay cả muội muội mà còn hạ thủ được thì làm sao mà thái tử điện hạ có thể đặt nhi tử của cữu cữu hay họ hàng xa vào trong mắt cho được! Lại có người muốn muộn chuyện này để châm biếm thái tử, thật sự là nực cười!

Cảm thán xong xuôi, Minh Trạm còn nhắc đến chuyện Chiết Mân, mọi người mừng rỡ khi thoát khỏi vụ án cường bạo cúc hoa, tất cả đều xôn xao thảo luận về vụ án tham ô ở Chiết Mân.

Lần này sau khi lâm triều đã mang đến ba loại kết quả. Thứ nhất, phàm là những nhà nào giàu sang phú quý thì đều mở từ đường, dặn dò gậy gộc của toàn gia đều phải thành thật ở trong nhà, dám đi ra ngoài náo loạn thì sẽ lập tức đánh gãy chân. Thứ hai, hào môn đế đô đều nhắc đi nhắc lại gia quy, ước thúc tộc nhân trong nhà. Thứ ba, Phượng Cảnh Kiền tuyên triệu Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt để thoái vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.