Đích Tử Nan Vi

Chương 150: Chương 150: Nguyễn Hầu(1)




Cho dù là Minh Trạm thì cũng phải thừa nhận Nguyễn Hồng Phi thật sự là một cái tên có mị lực vô song.

Nhìn A Ninh nhà hắn kìa, từ trước đến nay luôn lãnh đạm bình tĩnh như băng, nhưng nhắc đến Nguyễn Hồng Phi lại tựa như động vào tâm can của A Ninh. Nếu không phải Ngụy Ninh quen biết Nguyễn Hồng Phi là lúc người này chỉ là một tiểu hài nhi thì nhất định hắn phải hoài nghi giữa hai người có gian tình.

Tuy rằng Minh Trạm đồng cảm đối với Nguyễn Trạng nguyên, bất quá bây giờ chưa phải lúc để thương tiếc Nguyễn Hồng Phi, hắn bèn kéo lại đề tài đã bị dẫn đi quá xa, nói với Nguyễn Hầu, “Từ trước đến nay trung nghĩa khó lưỡng toàn, một bên là nhi tử mà mình đã vất vả vun đắp, một bên là tánh mạng của cả ngàn tộc nhân, một bên là lòng trung thành đối với Tiên đế, Hầu gia có nỗi đau khổ và giày vò của riêng mình. Nếu năm đó Tiên đế không định tội Hầu gia, Hoàng thượng không định tội Hầu gia, mà việc này đã sớm là quá khứ, ta cũng không tán thành bởi vì vậy mà chất vấn Hầu gia. Nếu năm đó Hầu gia đã lựa chọn trung thành với Tiên đế thì ta hy vọng nay Hầu gia có thể tiếp tục lựa chọn giống như xưa.”

Người tốt hay người xấu đều là do Minh Trạm tự định ra, vì sao Nguyễn Hầu tiến cung, đó là vì Minh Trạm đưa vào, nay Nguyễn Hầu bị Ngụy Ninh chỉnh cho chỉ còn một nửa cái mạng già thì Minh Trạm lại đi trấn an làm người tốt….chuyện này…..chuyện này cũng….hơi quá đáng đi.

Nhưng Minh Trạm rất có bản lĩnh, hắn nghe xong đủ thứ chuyện trên trời dưới đất nhưng vẫn không quên cứu phụ thân, vì vậy mới vạch ra một con đường cho Nguyễn Hầu: Ngươi phối hợp với chúng ta thì mới có đường sống nha.

Năm đó Nguyễn Hầu vì tiền đồ phú quý của gia tộc mà đem nhi tử đẩy vào đường cùng khiến Minh Trạm thật chán ghét, bất quá đây là phụ thân của Nguyễn Hồng Phi, sự hiểu biết của Nguyễn Hầu đối với Nguyễn Hồng Phi nhất định vượt quá mọi người. Hơn nữa Nguyễn gia năm xưa là nhân thủ chính thống của Phương hoàng hậu, đương nhiên cũng hiểu biết không thua gì Vĩnh Ninh Hầu phủ đối với việc bố trí của Phương hoàng hậu.

Minh Trạm không muốn Vĩnh Ninh Hầu phủ xuất đầu lộ diện trước mặt thế nhân, vì vậy chỉ có thể quy lên đầu của Bắc Uy Hầu phủ.

Quả nhiên Minh Trạm vừa nói ra lời này thì Nguyễn Hầu lập tức bắt lấy cọng rơm cứu mạng, trầm giọng nói, “Thần nhất định vì Vạn tuế gia, vì các điện hạ mà tận trung.” nếu lúc trước nói ra những lời này thì còn cảm thấy áy náy, nhưng hiện tại vì một lá thư của Nguyễn Hồng Phi mà suýt nữa đã ép hắn vào tử lộ, hiện tại chỉ hận năm đó Nguyễn Hồng Phi chưa chết, để lại hậu hoạn như vậy.

Nay Nguyễn gia đã mất đường lui, Nguyễn Hầu ngồi trở lại xuống ghế, chỉnh lại suy nghĩ trong đầu rồi trầm giọng nói, “Thứ thần nói thẳng, Hoàng thượng và Vương gia hồng phúc tề thiên, thánh thể vô sự là phúc phận của chúng ta. Chuyện cấp bách hiện tại là nghĩ cách cứu ra Hoàng thượng và Vương gia.”

Lý đại nhân mở miệng nói, “Thành Dương Châu đã bị lục soát không chừa chân tơ kẻ tóc, ngay cả phạm vi tìm kiếm cũng được mở rộng, chẳng qua nhiều ngày như vậy mà vẫn không có tin tức của Thánh thượng, thật là làm người ta lo lắng.”

Nguyễn Hầu đã là phóng lao phải theo lao, bình tĩnh phân tích, “Ta rất hiểu Nguyễn Hồng Phi, hành vi của hắn rất khó lường, không thể phỏng đoán theo lẽ thường. Tỷ như hắn có khả năng uy hiếp Thánh giá, lại cực kỳ hận Nguyễn gia, như vậy có thể dễ dàng lấy mạng của ta dễ như trở bàn tay. Bất quá hắn cũng không trực tiếp đến trước cửa để đòi cái mạng già của ta. Ngược lại là gửi đến một lá thư như vậy, ép Nguyễn gia đi vào tuyệt lộ….Cái này giống như mèo vờn chuột, hắn tự nhận là mèo, Nguyễn gia của ta đã nằm trong lòng bàn tay của hắn, trước tiên hắn lộ ra một chút phong thanh làm cho Nguyễn gia thời thời khắc khắc đều sợ hãi, luôn luôn sống trong bất an, sau đó đứng nhìn Nguyễn gia gánh hết tai họa rồi mới đẩy Nguyễn gia xuống địa ngục.”

Nguyễn Hầu nói như vậy thì lập tức có mấy lão thần rất thông cảm với Nguyễn Hầu. Đều thầm nghĩ, thật sự là tạo nghiệt.

Nguyễn Hầu lau lệ, tranh thủ tìm kiếm sự cảm thông, tiếp tục nói, “Thần cho rằng đại quân lúc trước tháp tùng thánh giá hoàn toàn có thể triệu hồi, hơn nữa vì trấn an lòng quân, thỉnh các điện hạ đặc xá tội lỗi của những người đã tháp tùng thánh giá.”

Lý đại nhân là người đầu tiên không đồng ý, “Chẳng lẽ để Vạn tuế gia và Vương gia lưu lạc bên ngoài hay sao? Như vậy thần tử như chúng ta thật đáng chết muôn lần!

“Lý đại nhân nghe ta nói đã.” Nguyễn Hầu tiếp tục, “Nếu Nguyễn Hồng Phi muốn giấu một người nào đó thì các ngươi sẽ không thể tìm thấy. Lời này không phải thần cố ý phóng đại mà là sự thật. Không dối gạt điện hạ, thuở nhỏ hắn đã từng vào doanh trại của Bình Dương Hầu, ở đó bảy tám năm, trong một trận chiến khi Bình Dương Hầu triệt phá Bắc man di, hắn từng đơn độc xâm nhập vào đại doanh của thủ lĩnh quân Bắc man di, đánh chết vị thủ lĩnh kia, ở trong quân náo loạn hơn mười ngày mà không một người nào phát hiện. Cho nên muốn cứu ra Hoàng thượng và Vương gia thì không thể cậy mạnh, mà phải dùng trí.”

“Mặt khác, Nguyễn Hồng Phi từng vì Tiên đế ngự bút hạ thánh chỉ, hắn mô phỏng chữ viết của Tiên đế cực giống, rất nhiều người đều nghĩ rằng hắn khổ luyện như vậy là để lấy lòng Tiên đế, kỳ thật bản thân hắn chính là một cao thủ mô phỏng, hắn không chỉ viết giống hệt chữ của Tiên đế, mà bất luận chữ của kẻ nào chỉ cần đưa hắn xem vài lần thì hắn có thể mô phỏng y như đúc.” Giọng nói của Nguyễn Hầu rất lạnh lùng, “Thần ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, Hoàng thượng tuyệt đối không thể viết một thủ dụ truyền ngôi như vậy, thần cho rằng thủ dụ này là do tên nghiệp chướng kia nhái ra.”

Âu Dương Khác nói, “Chuyện này mọi người cũng biết, năm đó Nguyễn Hồng Phi từng mô phỏng một bức Khoái tuyết tinh thiếp lừa bịp Tĩnh Quốc Công ngàn lượng hoàng kim. Tĩnh Quốc Công kéo Nguyễn Hầu lên trước mặt ngự tiền mà cáo trạng, cuối cùng là Tiên đế làm người trung gian hòa giải.”

Phượng Minh Lan lo lắng vị lão đại nhân Âu Dương này sẽ tiếp tục dài dòng về chuyện của Nguyễn đại lang năm đó, hắn hỏi thẳng, “Thủ dụ có thể nhái, có lẽ phụ hoàng thân bất do kỷ, con dấu rơi vào tay phản nghịch, chúng ta phải thương nghị một biện pháp thỏa đáng. Bằng không nếu nơi khác cũng nhận được thủ dụ giả như vậy thì chúng ta phải ứng phó như thế nào?” Cho dù thủ dụ có phải do Phượng Cảnh Kiền viết hay không thì tóm lại các hoàng tử sẽ không nhận thức. Có những lời này của Nguyễn Hầu thì đương nhiên không thể tốt hơn.

Minh Trạm đương nhiên càng không có ý kiến.

Vài vị đại nhân thương nghị một lúc rồi nói, “Lúc trước tin tức Ngự giá, Vương giá gặp chuyện bất trắc chính là các triều thần tự suy đoán trong lòng, nay đã xác định Hoàng thượng và Vương gia tuần hành, con dấu của Hoàng thượng rơi vào tay của phản nghịch. Việc này muốn giấu cũng giấu không được, chi bằng bố cáo thiên hạ, trước khi nghĩ ra cách cứu viện Hoàng thượng và Vương gia thì tấu chương sẽ do ba vị hoàng tử dùng con dấu riêng để cùng phê duyệt, điều động quân đội thì phải cần ba vị hoàng tử và thế tử điện hạ cùng nhau hạ bút và đóng dấu thì mới có thể thực hiện.” Trước khi cứu ra Hoàng thượng hoặc là quyết định lập tân đế thì bọn họ không tính thả Minh Trạm về Vân Nam. Bởi vì phần tử khủng bố như Nguyễn Hồng Phi thật sự rất khó đối phó, mọi người đều biết muốn nghĩ cách cứu ra Hoàng thượng và Vương gia còn khó hơn lên trời, nếu hai người không may bị Nguyễn Hồng Phi giết chết thì đế đô thật sự rất khó mở miệng với Trấn Nam Vương phủ, chẳng lẽ lại nói: Chúng ta thất bại, phụ thân của ngươi trở thành liệt sĩ rồi.

Minh Trạm cũng không dễ sống chung, hắn có thể vì chuyện này mà gây khó dễ cho đế đô hay không thì cũng chưa biết.

Còn nữa, Minh Trạm đến đây, trên phương diện nào đó thì thật sự đã ổn định vận mệnh của đế đô, lúc này cho dù đám quần thần có tâm tư cẩn thận nhưng bất quá cũng phải thành lập dựa trên việc đảm bảo yên ổn của đế đô.

Thứ ba, Trấn Nam Vương phủ có nhân thủ riêng của mình, nếu cùng đế đô liên hiệp thì cơ hội cứu người sẽ lớn hơn nữa.

Vì vậy cho dù Minh Trạm tỏ vẻ chính mình phải về Côn Minh chủ trì đại cục như thế nào thì các hoàng tử và đám quần thần có chết cũng không chịu buông tay, tận tình khuyên bảo, cố gắng níu kéo, Minh Trạm đành phải tiếp tục ở lại đế đô.

Đương nhiên không có người nào dám nói ra câu này “Để cho một vị công tử nào đó thay thế tử trở về Côn Minh chủ trì đại cục.”

Minh Trạm cảm thán, khi cần thông minh thì đám lão hồ ly kia thật sự không hề ngu ngốc. Xem ra Nguyễn Hồng Phi cố ý cho hắn lá thư này hiển nhiên là muốn xuống tay đối với hắn.

Sau khi mọi người xác nhận thủ dụ truyền ngôi là giả thì lại tiếp tục củng cố địa vị của các hoàng tử, lưu lại Minh Trạm, tiếp theo là thương lượng đem những người tháp tùng thánh giá từ Dương Châu về đây.

Nguyễn Hầu một lòng một dạ lập công chuộc tội, tung ra đủ loại mưu kế, “Lợi thế trên tay của Nguyễn Hồng Phi chính là Hoàng thượng và Vương gia, nay chúng ta đã vạch ra chuyện hắn giả mạo thủ dụ, hắn nhất định sẽ có tính toán khác. Chúng ta không sợ hắn động, chỉ sợ hắn nấp mà không chịu động. Chỉ cần hắn động thì ắt sẽ có dấu vết lưu lại. Xem hành vi hôm nay của hắn thì có thể đoán được, thứ nhất, hắn xem Nguyễn gia của ta là tử cừu, thứ hai xem Hoàng thượng và Vương gia là cừu nhân, nay Hoàng thượng và Vương gia bị hắn uy hiếp, bước tiếp theo hắn tất nhiên sẽ ra tay đối với vài vị điện hạ. Thứ thần nói thẳng, các điện hạ cần phải tăng cường bảo hộ, tuyệt đối đừng để tên nghiệp chướng kia thừa cơ hội.”

Liếc mắt một cái nhìn Ngụy Ninh, Nguyễn Hầu lạnh lùng nói, “Bất quá Thừa Ân Hầu không cần phải lo lắng chuyện này, Thừa Ân Hầu tràn đầy bất bình vì hắn, có lẽ giao tình của các ngươi rất sâu đậm, bằng không vì sao Thừa Ân Hầu lại biết tin tức hắn chưa chết còn sớm hơn cả chúng ta. Nếu Thừa Ân Hầu biết nội tình gì thì tuyệt đối đừng cô phụ ân điển của Hoàng thượng và Vương gia dành cho Thừa Ân Hầu, nên nói ra vẫn là tốt nhất.”

Không đợi Ngụy Ninh lên tiếng thì Minh Trạm đã mở miệng, “Chuyện Nguyễn Hồng Phi chưa chết là do ta điều tra ra được. Cũng bởi vì chuyện này mà ta mới thỉnh Nguyễn Hầu tiến cung.”

Nguyện Hầu nghẹn họng, nhưng vẫn không chịu buông tha Ngụy Ninh, cười nói, “Phong thái của Thừa Ân Hầu hơn người, lại có tình thầy trò với điện hạ.”

Minh Trạm thản nhiên nói, “Ta có thể cam đoan thay cho A Ninh.”

Nguyễn Hầu rốt cục không thèm nhắc lại.

Ngụy Ninh vẫn như trước, liếc mắt nhìn Nguyễn Hầu một cách mỉa mai, cũng không lộ ra bao nhiêu biểu cảm.

“Ngày trước tiểu Quận quân gặp rủi ro, cùng với việc ta thú Nguyễn thị thì bị người quấy rối.” Minh Trạm thản nhiên giải thích, “Ta không thể không điều tra, hóa ra chuyện này có liên quan đến tiền triều. Tìm hiểu ngọn nguồn, thử đặt ra giả thiết, ai là người có thù oán với Kính Mẫn cô cô, ai là người có thù óan với Nguyễn gia, hoặc nói là có hận thù sâu xa với Trấn Nam Vương phủ của ta, cho dù có bố trí hoàn mỹ như thế nào thì cũng sẽ lưu lại sơ hở, vì vậy mới tra ra được chuyện của Phương hoàng hậu. Năm đó Lệ thái tử bị phế, đủ loại nội tình dấu vết, lại có một ít bằng chứng khác, nay Nguyễn Hồng Phi không hề sợ hãi, không lo ngại gì, cho nên ta mới có kết luận như vậy. Hôm nay đọc thư của hắn thì khẳng định giả thiết hoàn toàn là chuẩn xác.”

Nghe những lời này thì liền biết Minh Trạm rất am hiểu nghệ thuật ngôn ngữ, nói chẳng khác nào chưa nói.

Vĩnh Định Hầu mím môi, trầm giọng nói, “Nay Hoàng thượng và Vương gia ở bên ngoài, thần lấy hết can đảm thỉnh điện hạ đem tin tức mà Trấn Nam Vương phủ có được đưa đến đế đô, mong rằng vạn người đồng lòng, nghĩ cách cứu viện Vạn tuế gia và Vương gia trở về.”

“Đương nhiên rồi.” Minh Trạm nói, “Ngày mai ta sẽ phái các tiểu thần bên cạnh mình cùng Hình bộ đại nhân phối hợp, chỉ mong lão thiên gia phù hộ triều đình chúng ta tai qua nạn khỏi.”

Mọi người nghị sự xong, Minh Trạm đang chuẩn bị xuất cung thì Phượng Minh Lan ôn hòa gọi hắn lại, “Trạm đệ, mấy ngày nay Hoàng tổ mẫu vẫn lo lắng cho thân mình của ngươi, nếu đã tiến cung thì nên đi theo ta đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu một chút đi, cũng để lão nhân gia có thể yên tâm.”

Minh Trạm vội nói, “Đáng lý ta phải đi, nhưng bây giờ ta vẫn còn đang uống thuốc, sợ lại lây bệnh cho Hoàng tổ mẫu thì cũng không nên.”

Phượng Minh Lan kéo lấy tay của Minh Trạm rồi thân thiết nói, “Lão nhân gia lo lắng cho ngươi còn không kịp nữa là, làm sao mà để ý đến chuyện này.”

Hai người dắt tay đi vào hậu cung.

Bước trên con đường lót gạch vuông, xa xa ở phía sau là vài tiểu thái giám tháp tùng.

Phượng Minh Lan than nhẹ, “Ta thật không ngờ sự tình lại đến nông nỗi này, nội tình phức tạp liên lụy đến tranh đấu tiền triều. Ngay cả Phúc vương thúc cũng rơi vào cục diện của Nguyễn Hồng Phi.”

“Cho dù nói như thế nào thì chúng ta cũng đều là nhờ hồng phúc của tổ tiên mới có ngày hôm nay.” Minh Trạm nói, “Hiện tại cũng không phải lúc để so đo với trước kia, vẫn là câu đó, phụ vương và Hoàng bá phụ là thân huynh đệ, chúng ta và Minh Ngọc dù sao cũng cách một tầng.”

“Ta cũng có suy nghĩ giống ngươi.” Phượng Minh Lan và Minh Trạm bốn mắt nhìn nhau, có vài phần ăn ý, Phượng Minh Lan than thở, “Thế gian không có chuyện gì có thể hoàn toàn như ý, nếu có phụ hoàng thì ta nhất định không thể đưa ra hạ sách này.”

Minh Trạm cũng than thở, “Thời tiết oi bức như vậy, Nguyễn Hồng Phi đã phát rồ đến mức đi bắt cóc ngự giá thì còn có chuyện gì mà không thể làm được?”

“Cũng đành chỉ như thế.” Có những lời này của Minh Trạm thì Phượng Minh Lan cũng có thể hạ quyết tâm.

Ngụy thái hậu đối với Minh Trạm khách khí hơn xưa rất nhiều, hỏi thăm thân thể của hắn, thưởng chút trân bảo rồi lệnh hắn về phủ nghỉ ngơi, cũng không nói gì thêm.

Trong khi Nguyễn quý phi bị giáng chức làm tần vị, trong triều không còn ai dám nhắc đến chuyện cho ngũ hoàng tử tham dự chính sự nữa.

Còn Minh Trạm thì sau khi về phủ liền hỏi Ngụy Ninh, “Nguyễn Hồng Phi thật sự là người như thế nào vậy, ta thấy lão Âu Dương hiện tại vẫn nhớ mãi không quên đối với hắn, trước kia hai người bọn họ có quan hệ thế nào?”

“Không có quan hệ gì cả, Nguyễn Hồng Phi làm người phóng khoáng, giao hữu rộng rãi, khi hắn thi Trạng Nguyên thì Âu Dương đại nhân là giám thị, xem như nửa lão sư.” Ngụy Ninh xoa xoa mi tâm.

Minh Trạm cởi bỏ đại lễ phục, chỉ mặc một bộ nội y màu trắng, cầm quạt hương bồ phe phẩy quạt, ngắt lấy một chùm nho rồi cắn vào miệng, muốn đút cho Ngụy Ninh, nhưng Ngụy Ninh lại nắm cằm của Minh Trạm rồi nhấc lên một chút, Minh Trạm đành tự mình nuốt xuống òm ọp.

“A Ninh, ngươi nói cho ta biết Nguyễn Hồng Phi làm thế nào mà gạt được hoàng kim của Tĩnh Quốc Công đi. Lúc ấy tỷ tỷ của hắn là Lương đễ của thái tử, hắn là thị đọc của thái tử, xem như đứng về phía thái tử, Tĩnh Quốc Công là ngoại công của thái tử, Nguyễn Hồng Phi và Tĩnh Quốc Công không hợp nhau hay sao?” Minh Trạm hỏi.

“Mới đầu Tĩnh Quốc Công muốn gả khuê nữ cho Nguyễn Hồng Phi, Nguyễn Hồng Phi lại thú tiểu thư của lão sư nhà hắn. Khi đó vì quan hệ với Phương hoàng hậu cho nên Tĩnh Quốc Công phủ ở đế đô cực kỳ kiêu ngạo, trưởng công tử của Tĩnh Quốc Công khoe khoang chính mình được bút tích thực của Khoái Tuyết Tinh Thiếp từ Vương Hữu Quân, muốn hiến dâng cho Hoàng thượng làm thọ lễ. Nguyễn Hồng Phi có vài phần tài danh, Tiên đế khi xem thi họa đều thích gọi hắn ở bên cạnh hầu hạ, nay Nguyễn Hồng Phi muốn xem, trưởng công tử Tĩnh Quốc Công đương nhiên cầu còn không được, nào ngờ Nguyễn Hồng phi vừa thấy liền nói là giả, lập tức chỉ ra rất nhiều điểm đáng ngờ, trưởng công tử Tĩnh Quốc Công suýt nữa đã nghẹn họng. Bất quá đây là Nguyễn Hồng Phi lừa gạt trưởng công tử Tĩnh Quốc Công, bảo rằng bút tích thực vốn là của hồi mồi của phu nhân hắn, bởi vì đây là bảo bối của lão sư. Lão sư chỉ có một nữ nhi là phu nhân của hắn cho nên đương nhiên là làm của hồi môn đưa vào Bắc Uy Hầu phủ.” Ngụy Ninh cười nhàn nhạt, “Nguyễn Hồng Phi nói năng kiên quyết khiến trưởng công tử của Tĩnh Quốc Công liền tin tưởng, chết sống đòi mua cho bằng được, vì hai nhà giao hảo cho nên Nguyễn Hồng Phi bảo rằng chỉ thu của trưởng công tử Tĩnh Quốc Công một ngàn lượng hoàng kim.”

“Ôi chao, tên trưởng công tử Tĩnh Quốc Công kia thật là ngốc, chẳng lẽ hắn không biết tìm người có kiến thức để xem xét bút tích hay sao?” Minh Trạm cảm thấy có một chút thú vị, “Có lẽ Nguyễn Hồng Phi có được mồm miệng lanh lợi ba hoa nên mới có thể gạt được Tĩnh Quốc Công. Vậy tại sao lại bị lộ?”

“Bức Khoái tuyết tinh thiếp kia vốn là Dương Mặc Trì Dương lão tiên sinh dùng nặc danh đi cầm ở một cửa hiệu cầm đồ cổ họa, trưởng công tử Tĩnh Quốc Công nghĩ rằng mình bị lừa, đương nhiên không thể bỏ qua, suýt nữa đã phá nát cửa hiệu nhà người ta, sau đó Dương Mặc Trì Dương lão tiên sinh phải đứng ra làm sáng tỏ, rồi tự mình ngắm nghía bảng chữ mẫu mà Nguyễn Hồng Phi đã bán cho trưởng công tử Tĩnh Quốc Công.” Ngụy Ninh ngắt một trái nho rồi bỏ vào miệng, vừa cười vừa nói, “Dương lão tiên sinh từng là lão sư của Tiên đế, đức cao vọng trọng, lần này đem cầm bức Khoái tuyết tinh thiếp không vì mục đích gì cả, thật ra là vì quê nhà của hắn ở Sơn Đông bị địa chấn làm chết vô số người, trong triều có không ít người quyên góp bổng lộc làm từ thiện, Dương lão tiên sinh muốn dốc một chút sức lực, liền đem bức tuyệt thế này bán ra ngoài. Phần bạc thu về dùng để cứu tế địa chấn, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên không thể không ra mặt mà giải thích.”

“Chẳng qua Nguyễn Hồng Phi không quen nhìn Tĩnh Quốc Công hoành hành ở đế đô cho nên mới trêu đùa trưởng công tử của Tĩnh Quốc Công một chút mà thôi.” Ngụy Ninh nói, “Sau đó Tĩnh Quốc Công cáo trạng lên ngự tiền, Tiên đế cũng chỉ trách Nguyễn Hồng Phi vài câu, lệnh cho hắn đem vàng trả lại cho Tĩnh Quốc Công. Ai ngờ Nguyễn Hồng Phi đã sớm cúng vàng ra ngoài, rốt cục vẫn là Nguyễn Hầu phải chịu món nợ này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.