Đích Tử Nan Vi

Chương 127: Chương 127: Vận Khí




Cho dù nước đã lên đến cổ nhưng Minh Trạm vẫn bắt đầu lén lút luyện tập kỵ xạ bắn cung.

Trời vừa tờ mờ sáng thì Lê Băng đã dẫn theo một nhóm thị vệ đi cùng, đương nhiên mọi người cũng không dám để lộ tin tức. Đến khi nghị sự, Minh Trạm phải nhanh chóng thay y phục rồi đi theo Phượng Cảnh Nam nghe chính sự.

Như thế, chuyện này xác thực không thể trì hoãn, còn phải luyện cung kỵ mã, mỗi ngày Minh Trạm đều cảm thấy xương sống và thắt lưng đau nhói, kỵ mã đến mức hai mông đều bầm tím.

Phượng Cảnh Nam thấy Minh Trạm đi hai hàng, không thể không nhắc nhở một chút.

Minh Trạm vịn thắt lưng, cẩn thận ngồi xuống nhuyễn tháp, nhẹ giọng ai oán, “Ôi chao, thắt lưng của ta, chân của ta, mông của ta.” Không biết là có chỗ nào không đúng, hắn mới luyện vài ngày mà xương sống, thắt lưng, tay chân đều đau, ngay cả mông cũng bị phồng rộp.

Phượng Cảnh Nam cười khẽ, “Mỗi ngày ngươi chỉ ăn ngủ, ngủ ăn, bây giờ bất chợt luyện tập thì tất nhiên là khó tránh khỏi sẽ bị đau. Trở về gọi bọn nha đầu thoa dược cao rồi xoa bóp, qua dăm ba bữa là sẽ khỏi.”

“Nói thì ai chả biết nói, phụ vương không biết nó khó chịu thế nào đâu.” Minh Trạm ngồi phịch ở nhuyễn tháp, liên mồm lẩm bẩm, “Đúng là chịu khổ quá đáng mà.”

Phượng Cảnh Nam bình sinh chướng mắt nhất chính là loại thái độ không thể chịu khổ này, chỉ chịu khổ một chút mà đã than trời trách đất, thật sự rất chướng mắt, chỉ có thể đuổi người, phất tay nói, “Được rồi, ta ở đây còn một đống sự vụ cần phải xử lý, mau cút đi. Nếu ngươi cảm thấy thật sự ăn không tiêu thì đi nghỉ vài ngày đi.”

“Trước kia cũng đâu có thấy phụ vương thâm minh đại nghĩa như vậy đâu.”

Đây là khen người hay sao? Khóe miệng của Phượng Cảnh Nam giật giật, mắng một tiếng, “Cút!”

Minh Trạm là thế tử của Trấn Nam Vương phủ, lễ phục chính thức đều rất hoa lệ, tỷ như y mệ thêu mấy con rồng, trên chân rồng đều có móng vuốt. Với lại, dùng chất liệu gì, dùng loại chỉ nào, thợ thủ công cấp bậc ra sao, tất cả đều có quy định nghiêm ngặt.

Loại xiêm y này cũng không phải tùy tiện có thể làm ra, với thân phận của Minh Trạm như vậy thì Nội Vụ tư đã sớm có chuẩn bị.

Bất quá, bỗng nhiên xảy ra một nan đề rất lớn.

Xiêm y vừa vóc dáng của Minh Trạm, không lớn cũng không nhỏ.

Trấn Nam Vương thế tử lại không thiếu xiêm y, không giống dân chúng tầm thường, một bộ xiêm y mà dự trù mặc trong ba năm, vì vậy luôn may dài hơn ba tấc. Đương nhiên Nội Vụ tư đều là những người thành thục, cũng không có khả năng làm nhỏ, khiến cho thế tử mất mặt.

Cho nên xiêm y này là làm theo đúng dáng người của Minh Trạm.

Trưởng tư Nội Vụ tư là Lâm Trung Lương đại nhân vì tương lai của phụ mẫu về sau, cho nên khi Minh Trạm trở lại Vân Nam liền thu xếp làm xiêm y để thế tử đi săn bán, làm trước ba tháng, khoảng chừng sáu bộ, trước ngày đi săn đã phái người mang đến.

Ngày hôm sau Minh Trạm thức dậy sớm, Thanh Phong Minh Nguyệt hầu hạ Minh Trạm thay y phục.

Vấn đề xuất hiện, nếu là ngày xưa thì bộ xiêm y này tuyệt đối không thành vấn đề. Tay chân đều rất thoải mái, nhưng hiện tại không phải ngày xưa, Minh Trạm đột nhiên cao lên, Minh Trạm không muốn lãng phí xiêm y hằng ngày, vì vậy liền bảo bọn thị nữ hạ thấp cạp y bào một chút, rồi mới dùng kim khâu lại, sau đó dùng bàn là ủi nóng, nhìn bề ngoài vẫn như thường, cho nên cũng không cần làm khó Nội Vụ tư.

Hôm nay thử xiêm y của Nội Vụ tư, ngắn khoảng một tấc, lúc này Minh Trạm liền biến sắc, miệng mắng to, “Cái tên Lâm Trung Lương chết tiệt, ta cố ý gọi bọn họ làm hài, chẳng lẽ hắn còn không biết hay sao! Như vậy làm sao mà mặc cho được!”

Thanh Phong tự trách, “Cũng do chúng nô tỳ đã quên, đáng lý phải ước lượng trước.”

Đây là lần đầu tiên Minh Trạm tham gia săn thú, phải qua đêm ở hành cung, bản thân có rất nhiều thứ phải thu xếp, Thanh Phong là đại nha đầu, sợ có chuyện gì không chu toàn, nhất thời bận rộn, nhưng lại không lưu tâm đến việc này, hiện tại nhìn lại, mặc như vậy thì làm sao coi cho được?

Minh Nguyệt nói, “Không bằng điện hạ dùng điểm tâm trước đi, hiện tại chúng nô tỳ sửa lại, không mất bao lâu đâu, sẽ không làm muộn thời điểm xuất phát của thế tử.”

Hà Ngọc tiếp lời, “Các tỷ tỷ sửa xong thì còn phải là lại, nhưng dùng hơi nước thì trong khoảng thời gian ngắn rất khó hong khô.”

Minh Trạm tái mặt, chẳng lẽ phải đổi hài! Hắn bỗng nhiên cao đã khiến người ta kinh nghi rồi, nay đổi hài thì sẽ bất ngờ thấp xuống. Còn phải đứng cùng công chúa Thanh Loan, làm sao còn mặt mũi mà đến Tây Tạng nữa!

Vẫn là Phương Thanh lên tiếng, “Điện hạ không cần gấp, không bằng để nô tài đi hỏi Lý công công một chút, có lẽ còn hành trang của Vương gia khi làm thế tử. Xiêm y của Vương gia khi còn trẻ chắc cũng thích hợp với thế tử.” Hiện tại tuy rằng vóc dáng của Phượng Cảnh Nam cao lớn, bất quá cũng phải trải qua giai đoạn trưởng thành, có lẽ cũng sẽ có bộ y phục bằng chiều cao của Minh Trạm hiện tại. Hơn nữa những bộ thường phục thì có thể cho người khác, nhưng lễ phục như vậy chắc chắn là lưu giữ.

Cũng như long bào của Hoàng thượng, cho dù Hoàng thượng không mặc thì cũng chẳng ai dám ném như rác rưởi.

Phương Thanh ở bên cạnh Minh Trạm, làm việc gòn gàng nhanh nhẹn. Quả nhiên mượn được bộ xiêm y về đến, đây là trang phục săn bắn khi Phượng Cảnh Nam làm thế tử, kích cỡ xấp xỉ theo yêu cầu, chẳng qua bộ xiêm y này bị nhét dưới đáy hòm, hiện tại vội vàng lôi ra cho nên nó vẫn còn mang theo mùi long não.

Minh Trạm sầm mặt, Minh Nguyệt bèn tìm một lọ nước hoa đến, nhẹ giọng nói, “Điện hạ dùng một chút đi.”

Tuy rằng là nước hoa của nữ nhân nhưng vẫn đỡ hơn mùi long não.

Minh Trạm đến chỗ của Phượng Cảnh Nam trước, Phượng Cảnh Nam thấy Minh Trạm hé ra khuôn mặt đòi nợ, bèn quan sát hắn từ trên xuống dưới rồi mới nói, “Bộ xiêm y này rất xứng với vẻ oai hùng của ngươi.” Cau mày cau mũi, “Cái mùi gì vậy?” Thật sự là lan tỏa ba dặm.

Minh Trạm mặt càng đen, mùi gì là mùi gì? Là mùi nước hoa hỗn hợp với long não a!

“Được rồi, đừng cau mày cau mặt nữa! Không nên!” Phượng Cảnh Nam đương nhiên hiểu rõ lý do, vừa buồn cười vừa tức giận nói, “Chẳng phải do ngươi bày ra trò quái quỷ hay sao! Mà Lâm Trung Lương cũng vậy, càng ngày càng vô dụng!”

Trấn Nam Vương phủ phô trương cũng không ít, thị vệ quan viên đông nườm nượp, tựa như che thiên tế nhật.

Minh Trạm ngồi trong xe ngựa, ngoại trừ bên ngoài có lớp lớp thị vệ thì hắn chẳng nhìn thấy gì khác.

Hắn ở trong xe ngựa của Phượng Cảnh Nam, trong hoàn cảnh như vậy, Minh Trạm phải đưa Phượng Cảnh Nam lên xe trước, Phượng Cảnh Nam vì tỏ vẻ phụ từ tử hiếu đối với người thừa kế, bèn nói, “Minh Trạm cùng bổn Vương ngồi chung đi.”

Vì vậy xe ngựa của Minh Trạm hoàn toàn trống rỗng.

“Hôm nay thế tử đặc biệt uy nghi.” Phượng Cảnh Nam cười trêu chọc.

“Phụ vương còn nói nữa!” Minh Trạm hừ một câu.

Phượng Cảnh Nam nói, “Sớm biết ngươi vong ân phụ nghĩa như vậy thì ta đã không để Lý Tam tìm xiêm y cho ngươi mặc rồi.”

“Tức chết ta mà.” Minh Trạm thở dài, bày tỏ sự buồn bực trong lòng.

“Không sao, chờ đến khi trở về thì phạt Lâm Trung Lương một năm bổng lộc, cũng khiến cho hắn nhớ đời.” Phượng Cảnh Nam nói, “Trong chốc lát đem tên của ngươi đưa cho ta một ít, miễn cho ngươi bắn hụt sẽ rất mất mặt.”

“Ta đã an bài thỏa đáng, phụ vương cứ chờ xem là được rồi.” Nói đến săn thú, Minh Trạm tuyệt đối tin tưởng vào mình.

Ngày đầu đến hành cung thì mọi người sẽ nghỉ ngơi một hôm, ngày hôm sau mới bắt đầu đi săn.

Kỳ thật việc đi săn cũng được phân chia rõ ràng, nếu không mọi người sẽ đánh nhau hỗn loạn, dễ dàng tổn thương hòa khí.

Phượng Cảnh Nam lớn nhất, kế tiếp là Minh Trạm. Bắt đầu, Phượng Cảnh Nam trước tiên sẽ tiến hành một hồi diễn thuyết ngắn gọn nhưng mạnh mẽ trên lưng ngựa, sau đó quất ngựa tiến vào rừng. Minh Trạm và mấy huynh đệ Minh Lễ theo sau, tiếp đến là các trọng thần của Vương phủ.

Phượng Cảnh Nam giương cung bắn trúng một con nai, hắn vốn có vóc dáng cao lớn, dung mạo tuấn tú, kỵ mã bắn cung rất ra dáng, Minh Trạm ở trong lòng thầm ghen tỵ một chút.

Thị vệ chạy đi nhặt con nai mà Phượng Cảnh Nam vừa bắn trúng, hoan hô nói, “Vương gia, là một con nai!” Mọi người hoan hỉ hò reo lên khiến Minh Trạm cũng phải sởn gai ốc.

Phượng Cảnh Nam bỗng nhiên nói, “Minh Trạm, ngươi cũng thử xem.”

Vì đây là khu vực săn bắn của Phượng Cảnh Nam cho nên Lê Băng đứng cách Minh Trạm hơi xa, Minh Trạm vuốt ve cây cung quý báu của mình, nói một cách thoái thác, “Phụ vương, đây là khu săn bắn của ngài.”

“Của bổn Vương cũng là của ngươi.” Phượng Cảnh Nam sảng khoái cười to.

Nghe nói như thế, mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ tình cảm của Vương gia đối với thế tử. Trước mặt mọi người, Minh Trạm cũng không thể khiến Phượng Cảnh Nam mất thể diện, đành phải quất ngựa đi qua, cùng Phượng Cảnh Nam tiến sâu vào khu vực săn bắn.

Phía sau không ít người chậm rãi đi theo.

Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, hắn làm sao có thể thua kém cho được?

Từ trên bãi cỏ thỉnh thoảng nhìn thấy một con thỏ hay mấy con gà rừng thoắt ẩn thoắt hiện, Minh Trạm nghĩ rằng bọn chúng nhỏ như thế thì xác suất bắn trúng cũng rất thấp, sẽ không dễ dàng thành công, vì vậy đành buông tha. Đi được một lúc, Minh Trạm nhìn thấy một con dê vàng, nhất thời liền tỉnh táo tinh thần. Phượng Cảnh Nam chỉ chỉ, Minh Trạm cắn răng, mũi tên đầu tiên cũng không thể thất bại a, Lê Băng đâu, Lê Băng đang ở đâu?

Lê Băng ở phía sau cũng đang sốt ruột, hắn xem như người đắc lực nhất bên cạnh Minh Trạm, cách Minh Trạm không xa, chẳng qua không chỉ có một mình hắn là thị vệ, võ công cao cường cũng không chỉ có một mình hắn. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người mà hắn lại dùng ám khí để tương trợ Minh Trạm thì chắc chắn sẽ bị phát hiện. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Minh Trạm.

Minh Trạm cũng hiểu được hoàn cảnh này không thích hợp để chơi trò lừa đảo, những người có máu mặt đều đang ở đây, thà rằng bắn hụt chứ không thể để người ta nhìn ra mình dùng người bắn hộ a! Minh Trạm cắn chặt răng, trong lòng nảy sinh quyết tâm, ngựa chết phải thành ngựa sống, thong thả giương cung bắn tên, cây cung này của hắn rất tinh xảo, được trang trí rất đẹp, bảo thạch mã não nạm trên thân cung, cực kỳ vô giá.

Minh Trạm căng dây cung, chậm rãi nhắm ngay con dê vàng, đầu hướng sang phải một chút, giống như đang ngắm cho chính xác, Minh Trạm nhếch môi, tay phải buông lỏng, mũi tên phóng ra….Ánh mắt của Minh Trạm bám theo mũi tên, phụp một tiếng, bắn trúng…..sừng dê. Đương nhiên đối với khả năng của Minh Trạm thì tuyệt đối không có chuyện một mũi tên xuyên vào sừng dê, càng không thể bắn nát sừng dê. Vì vậy mũi tên kia vừa trúng sừng dê thì lập tức rơi xuống đất.

Bất quá nhiêu đây cũng đủ khiến Minh Trạm hưng phấn, hắn cao hứng quay đầu reo to, “Trúng rồi! Phụ vương thấy không! Ta bắn trúng rồi!” Chậc chậc, đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt người khác mà bắn trúng đích, quả nhiên là thiên tài mà.

Minh Trạm đang đắc chí thì chợt nghe Phượng Cảnh Nam cười mắng, “Ngốc nghếch, bắn trúng sừng thì có ích gì, dê chạy mất rồi kìa.”

Minh Trạm quay đầu lại liền nhìn thấy con dê vàng kia quả thật quỵt đuôi chạy trối chết, sắp sửa biến mất giữa rừng rậm. Mũi tên của Minh Trạm trúng đích, cũng không truy cứu việc Lê Băng mắc sai lầm vì không kịp phối hợp, hắn thúc ngựa đuổi theo con dê vàng này, thậm chí hắn còn lâng lâng suy nghĩ, trên đời này quả nhiên tồn tại đôi tay thần tiễn…. Người thiên phú xuất chúng thì làm chuyện gì cũng được!

Ngựa của Minh Trạm là hảo mã, không thua gì Thiên Lý mã của Phượng Cảnh Nam, nay Minh Trạm đang hứng thú, máu hiếu chiến sát phạt của nam nhân đã hoàn toàn bị kích thích, hăng hái sôi nổi, điên cuồng đuổi theo, bỏ lại bọn người Phượng Cảnh Nam ở phía sau.

Lê Băng lập tức bái lạy Phượng Cảnh Nam rồi vội vàng đuổi theo Minh Trạm.

“Cái tên tiểu tử này.” Phượng Cảnh Nam thấp giọng mắng một câu, vừa cười vừa phân phó, “Các ngươi cũng tự tản ra đi săn đi, không cần phải ở bên cạnh bổn Vương đâu.”

Đột nhiên nghe phía trước hét lên một tiếng thảm thiết, trong lòng của Phượng Cảnh Nam lập tức trầm xuống, là tiếng hét của Minh Trạm.

Minh Liêm kinh hoàng, “Là thế tử!” Minh Liêm bất chợt rùng mình, sẽ không…xảy ra chuyện gì chứ?

Đã có đại thần sắc mặt đột biến, Phượng Cảnh Nam lập tức quất ngựa đuổi đến, sợ Minh Trạm gặp chuyện gì bất trắc.

Minh Trạm đứng trên mặt đất, toàn thân đầy máu, sắc mặt trắng bệch.

“Minh Trạm?” Phượng Cảnh Nam thấy Minh Trạm giống như choáng váng, vội gọi một tiếng.

“À.” Minh Trạm đáp lại.

Rất nhiều người khi nhìn thấy bộ dáng này của Minh Trạm thì đều bủn rủn tay chân. Săn bắn vốn là để giải trí, nhưng nếu xảy ra chuyện bất trắc, hơn nữa người gặp bất trắc là Minh Trạm thì hậu quả sẽ là…Nội Vụ tư Lâm Trung Lương cơ hồ muốn khóc, trực tiếp quỳ xuống đất, “Điện hạ, điện hạ…” Nức nở nói không nên lời.

Trong khi Minh Lễ lại chú ý đến lão hổ đã biến thành con nhím ở cách đó không xa, kinh ngạc mà buộc miệng, “Điện hạ tay không đả hổ ư?”

Lê Băng đã rút ra thanh chủy thủ sắc bén từ trên cổ của con hổ nhím, theo động tác của hắn, máu tươi ồ ạt tuôn ra, Lê Băng tùy tay lau sạch thanh chủy thủ trên người, quỳ một gối xuống đất rồi dâng lên chủy thủ, vật quay về với chính chủ.

Minh Trạm lấy lại tinh thần, tiếp nhận chủy thủ, cười cười một cách mất tự nhiên, “Ta không sao.” Ánh mắt trở nên thất thần.

Cuối cùng Phượng Cảnh Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, thanh chủy thủ kia là Minh Trạm dùng để phòng thân, nhất định là hoàn cảnh lúc ấy cực kỳ nguy hiểm. Minh Trạm bình an, Phượng Cảnh Nam cũng an tâm một chút, trước tiên khẳng định lòng dũng cảm của Minh Trạm, “Vốn tưởng rằng võ nghệ của ngươi chỉ bình thường, vậy mà có gan đả mãnh hổ, không hổ là ái tử của bổn Vương.” Phượng Cảnh Nam tự động xem nhẹ những mũi tên cắm chi chít trên người mãnh hổ, thấy Minh Trạm đứng im một chỗ không nhúc nhích một hồi lâu, Phượng Cảnh Nam thúc ngựa sang, cúi người vươn tay, “Cùng bổn Vương kỵ chung mã đi.”

Minh Trạm cầm tay của Phượng Cảnh Nam, hắn thật sự không thể nhúc nhích, Phượng Cảnh Nam nhận thấy bàn tay của Minh Trạm lạnh ngắt, hắn hơi dùng sức một chút, đem người túm lên lưng ngựa rồi phân phó, “Đi nói với Vương phi một tiếng, thể tử vừa ra tay đã săn được một con mãnh hổ.”

Phượng Cảnh Nam đưa Minh Trạm trở về, để cho mọi người tự kết thúc cuộc đi săn, hắn đưa Minh Trạm quay về thay xiêm y.

Mồ hôi lạnh trên người của Minh Trạm thấm ướt xiêm y, hắn quay đầu thấp giọng thúc giục Phượng Cảnh Nam, “Phụ vương nhanh lên đi, ta không nhịn được nữa.” Mặc dù sợ muốn chết nhưng hắn cũng không thể tè dầm ngay tại chỗ, Minh Trạm cảm thấy thật may mắn.

“Không nhịn được thì cứ tiểu đi.” Phượng Cảnh Nam khẽ cười một tiếng, vung roi lên, con ngựa phóng nhanh như bay. Đến hành cung, hai chân của Minh Trạm đều mềm nhũn, khi xuống ngựa cũng may có Phượng Cảnh Nam giúp đỡ. Phượng Cảnh Nam thấp giọng cười nói bên tai của Minh Trạm, “Có thể tự cởi hạ y hay không, hay là gọi hai tên nô tài tiến đến hầu hạ ngươi.”

“Không cần!” Minh Trạm xoa xoa đôi chân mềm nhũn, chạy nhanh vào nhà xí.

Quay đầu lại, sắc mặt của Phượng Cảnh Nam trầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Lê Băng.

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Kỳ thật bề ngoài không tỏ vẻ bị kinh hãi, nhưng nỗi kinh hãi của Phượng Cảnh Nam chẳng hề nhỏ hơn Minh Trạm một chút nào, chẳng qua hắn có thói quen không thay đổi sắc mặt, người bình thường cũng nhìn không ra hỉ nộ, vì vậy không biết Phượng Cảnh Nam đã sớm giận dữ. Võ nghệ của Minh Trạm thật sự tệ hại, bất quá đây là săn bắn, giống như may y phục, đưa Minh Trạm đi ướm kích cỡ, để mọi người nhìn thử, cũng không thiệt hại gì đối với Minh Trạm.

Con mồi lớn hay nhỏ cũng không liên quan. Có nhiều thị vệ và tùy tùng như vậy mà lại để cho Minh Trạm lâm vào hiểm cảnh! Phượng Cảnh Nam nhớ đến bộ dáng bê bết máu của Minh Trạm thì ánh mắt lập tức đỏ ngầu, may mắn là Minh Trạm mạng lớn!

Trên trán của Lê Băng toát một tầng mồ hôi lạnh, thấp giọng nhận tội, “Là thuộc hạ sơ sẩy.”

“Ta muốn biết nguyên nhân, thuật lại từ đầu đến đuôi!”

Nói đến đây, quả thật là vận may của Minh Trạm không được tốt.

Mặc dù nói đến vận may thì có một chút khó giải thích, bất quá vẫn có vài phần đúng như kịch bản!

Bắt đầu từ sáng hôm nay, Minh Trạm mặc y phục bị ngắn, sau đó Minh Trạm bắn dê trúng ngay sừng dê. Tiếp đến Minh Trạm đuổi theo con dê, trong lòng tràn đầy hưng phấn, cũng không xem đường, trong mắt chỉ có con dê kia, thúc ngựa chạy như điên, bỗng nhiên nhìn thấy một cái gì đó sặc sỡ nhảy ra từ bụi cây, con dê kia chưa kịp kêu một tiếng thì đã gục xuống đất.

Minh Trạm còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì ngựa của hắn đã lấy lại tinh thần trước, ngựa chùn chân xuống, Lê Băng ở phía sau chưa kịp nhảy lên cứu người thì Minh Trạm đã ngã xuống từ lưng ngựa, may mà hắn tỉnh táo cho nên không bị mắc chân vào yên ngựa. Bất quá hôm nay Minh Trạm thật sự là không may, hắn trực tiếp ngã lăn xuống đất, đè lên con dê vàng đoản mệnh. Trợn mắt nhìn lên thì chỉ thấy cái mồm đầy máu tanh hôi đang há to rồi chuẩn bị cắn xuống!

Sau đó, Minh Trạm nhớ lại một hồi lâu nhưng hắn cũng không nhớ rõ mình đã đâm lão hổ một đao như thế nào. Bất quá hành động của Minh Trạm hoàn toàn chứng minh một chuyện kỳ lạ khác: siêu tiềm năng của nhân loại.

Nếu để Phượng Cảnh Nam nói thì sẽ là: mèo mù vớ phải cá rán.

Ngay khi sinh mạng của Minh Trạm đang bị uy hiếp nghiêm trọng thì lão hổ liền bị hắn đâm một nhát.

Lê Băng liều chết đoạt lại người từ trong miệng hổ, thị vệ ở phía sau cũng liên tiếp dùng kiếm đao và đủ loại vũ khí, đánh đấm lung tung để tiêu diệt mãnh hổ. Lúc ấy kỳ thật mọi người không hề sợ chết, bởi vì nếu Minh Trạm xảy ra bất trắc thì bọn họ đều không thể giữ được tánh mạng.

Lê Băng thuật lại sự việc một cách rõ ràng, tuyệt đối không thêm mắm thêm muối.

Nội Vụ tư Lâm Trung Lương lại hận không thể trực tiếp ngất xỉu, bởi vì….lão hổ là do hắn phái người chuẩn bị.

Mấy chuyến đi săn kiểu này thật chất chỉ là làm màu, con mồi đều bị bỏ đói khoảng tám chín ngày, chỉ còn nửa cái mạng, miễn cưỡng còn một chút sức lực. Săn thỏ săn gà là chuyện bình thường, Phượng Cảnh Nam thích săn hổ báo sài lang, vì vậy Nội Vụ tư liền chuẩn bị trước.

Đây lại là lần đầu tiên Minh Trạm lên sân khấu, Lâm Trung Lương cũng chuẩn bị vài con mãnh thú để thế tử thể hiện phong thái anh hùng. Nội Vụ tư thấy thế tử truy đuổi con dê vàng, vì vậy liền thả lão hổ ra, đợi thế tử nhìn thấy thì chỉ cần giương cung bắn một mũi, đám thị vệ sẽ giải quyết phần còn lại, như vậy có thể giúp thế tử đạt được thanh danh. Ngày sau Minh Trạm nhớ đến việc này thì chắc chắn sẽ tán thưởng hắn biết làm việc.

Lâm Trung Lương suy tính đâu vào đấy, nào ngờ người tính không bằng trời tính, thế tử suýt nữa đã bị lão hổ ăn thịt.

Nghĩ như vậy, Lâm Trung Lương lại hận không thể để chính mình đi xả thân cho hổ ăn, còn hơn là đối mặt với cơn thịnh nộ lôi đình của Vương gia.

…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.