Trước khi đi, Doãn Mạch còn trao cho Thẩm Ngọc Lam một nụ hôn tạm biệt rồi mới quyến luyến rời đi.
Từ trước tới nay, Thẩm Ngọc Lam cũng chưa bao giờ hỏi Doãn Mạch rốt cuộc là người như thế nào, bình thường hắn làm gì.
Nếu ban đầu Doãn Mạch không muốn nói, vậy hiện tại hắn cũng không cần thiết phải hỏi, mặc dù quan hệ giữa hai người về bản chất đã thay đổi.
Ngay khi Doãn Mạch vừa mới rời đi, sau lưng liền có một gã hắc y nhân đeo mặt nạ nhảy vào từ cửa sổ.
Đối với sự xuất hiện của người này, Thẩm Ngọc Lam cũng không cảm thấy bất ngờ hay kinh ngạc.
Hắn đưa lưng về phía hắc y nhân, nhanh chóng cầm y phục lên mặc vào, xong xuôi mới xoay người lại.
“Đây là giải dược của tháng này.”
Hắc y nhân lấy một viên thuốc nhỏ đặt vào trong lòng bàn tay Thẩm Ngọc Lam.
Bên ngoài Di Hương viện.
Doãn Mạch tựa lưng vào tường, cùng với cái bóng như hòa thành một thể, quay đầu hướng tầm mắt lên trên về phía cửa sổ phòng Thẩm Ngọc Lam.
Tuy rằng hắc y nhân đã cố gắng che giấu khí tức của mình, nhưng có thể qua mặt được người khác chứ không tài nào qua mặt được hắn.
“Xem dáng người này... Là người Tháp Nhĩ sao?”
Trên gương mặt tuấn tú hiện lên một tia lo lắng cùng giận dữ, Doãn Mạch thần sắc ngưng trọng, ánh mắt mang theo một loạt những nghi hoặc xen lẫn hiếu kì.
Vương phủ.
Từ lúc chính miệng đáp ứng sẽ ngoan ngoãn làm nô lệ của Đoan Mộc Ly, hầu hạ Đoan Mộc Ly cả đời, tâm tình của Triển Thiên Bạch cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
Tuy rằng không có nghĩa là hắn đã quên đi thù quốc hận gia, nhưng nếu cứ một mực mù quáng cố chấp với quá khứ, con người cũng chỉ có thể sống mãi trong quá khứ, giậm chân tại chỗ không thể bước tiếp.
Vốn tưởng rằng bản thân làm nô lệ của Đoan Mộc Ly sẽ phải chịu sự tra tấn hành hạ mà người bình thường không có được, nhưng cuối cùng, Đoan Mộc Ly cũng chỉ để hắn thị tẩm mỗi đêm mà thôi.
Ban ngày có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, Triển Thiên Bạch không muốn lãng phí, vì thế đi dạo trong viện vận động gân cốt.
Cho tới tận bây giờ, trong đầu hắn vẫn chưa buông bỏ ý nghĩ muốn thử tự mình khôi phục lại võ công.
Chẳng qua, tâm kinh mạch giống như bị tàn độc làm tắc nghẽn, chỉ cần hắn muốn vận nội lực một chút sẽ bị đau đớn công tâm, tựa như bị hàng vạn con kiến cắn vào xương cốt.
“A...”
Khuỵu một gối xuống đất, nỗ lực của Triển Thiên Bạch trong ngày hôm nay vẫn là kết thúc thất bại.
“Nô lệ trong vương phủ chúng ta từ khi nào mà nhàn rỗi như vậy? Lại cư nhiên dám ở đây luyện Thái Cực Quyền?
Triển Thiên Bạch quay đầu về hướng phát ra tiếng nói, không ngoài dự liệu của hắn liền nhìn thấy những “phong cảnh mỹ lệ rạng rỡ” của vương phủ - ba người Chu Phượng, Lam Tẩm, Huyền Ca mặc y phục sắc đỏ xen lục, từ sau hòn giả sơn đi tới.
“Nô lệ nhà ngươi không làm tốt công việc của mình, lại lén lút chạy tới đây làm cái gì?!” Chu Phượng một tay chống nạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến.
“Chu Phượng...” Huyền Ca ở bên cạnh kéo kéo cánh tay Chu Phượng, cúi mặt xuống lắc đầu, “Vương gia sủng ái Triển Thiên Bạch hắn như vậy, ngươi cũng, cũng đừng đắc tội với hắn.”
“Ha!” Chu Phượng giận dữ hất tay Huyền Ca ra, “Vương gia sủng ái hắn? Vương gia chẳng qua là đang nhục nhã hắn, đường đường là “Xích Diễm đại tướng quân” của Dao Quốc, bây giờ lại trở thành nam sủng của vương gia, mỗi đêm ở dưới thân vương gia hầu hạ... Triển Thiên Bạch, nếu ta là ngươi thì đã sớm tìm dải lụa trắng thắt cổ tự vẫn rồi!”
“Hửm?” Triển Thiên Bạch nhướng một bên mi, vân đạm phong khinh nói: “Xem ra lần trước ngươi vẫn chưa uống đủ nước trong hồ, lại muốn đi nếm thử lần nữa?”
“Triển Thiên Bạch!” Chu Phượng giơ tay lên hướng về phía Triển Thiên Bạch.
Bang!
Bàn tay vừa đánh xuống phía trước, cổ tay mảnh khảnh của Chu Phượng đã bị Triển Thiên Bạch nắm chặt.
“Ngươi buông tay ra cho ta!” Chu Phượng nổi trận lôi đình, trợn trừng mắt.
Thiển Thiên Bạch vừa mới thả tay ra, Chu Phương lập tức giơ tay kia lên đánh cho Triển Bạch một bạt tai.
Huyền Ca lúc này sợ tới mức hai tay che miệng lại, Lam Tẩm vẫn trước sau như một, mặt không đổi sắc.
“Hahaha!” Chu Phượng đắc ý vỗ tay, tiếng cười càn rỡ.
“Lam Tẩm, Huyền Ca, hai người các ngươi thấy không? Cái gì mà chiến thần Dao Quốc, cái gì mà “Xích Diễm đại tướng quân”, vẫn là bị nam sủng đánh cho nhưng cũng không dám đánh trả.”
Bang!
Chu Phượng vừa dứt lời, chỉ thấy cánh tay lớn của Triển Thiên Bạch vung lên, lấy tay hung hăng đánh cho Chu Phượng một bạt tai.
Chu Phượng lúc này bị đánh cho ngồi bệt trên mặt đất.
Huyền Ca bên cạnh sợ tới mức mặt không còn chút huyết sắc, Lam Tẩm trước sau như một mặt không biểu tình, kiệm chữ như vàng cũng không khỏi ngây ra như phỗng.
“Ngươi... Ngươi...” Chu Phượng ôm lấy nửa bên mặt nóng rát của mình, lã chã chực khóc, “Ngươi dám đánh ta? Ngươi lại dám đánh ta?!”
Nhìn xuống Chu Phượng vành mắt đỏ ửng đang ngồi dưới đất, đôi con ngươi đen như mực của Triển Thiên Bạch tựa như được nước suối mát lạnh gột rửa, trong veo hút hồn, để lộ ra một tia hàn khí bức người.