“Ngươi không phải Dao Quốc đại tướng quân sao, không phải thường xuyên ở trên chiến trường đổ máu chiến đấu rất hăng hái sao? Bộ dáng đổ máu mới là thích hợp với ngươi nhất!” Chu Phượng nói, vỗ vỗ tay hai cái, Triển Thiên Bạch liền thấy vài tên hạ nhân bao vây quanh hắn, trong tay mỗi người đều cầm vài viên đá.
“Đánh cho ta!”
Chu Phượng hô một tiếng ra lệnh.
Đám hạ nhân tựa như những con rối của Chu Phượng bị hắn giật dây, vung tay ném đá về phía Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch cố gắng né tránh nhưng thân thể tàn phế đã sớm không còn linh hoạt như trước nữa.
“Nô lệ thì nên bị đánh! Dám câu dẫn vương gia, ta cho ngươi câu dẫn vương gia!” Chu Phượng nhặt lên một khối đá to cơ viên gạch định ném về hướng Triển Thiên Bạch, sau lưng đột ngột truyền đến thanh âm trầm thấp của Đoan Mộc Ly.
“Dừng tay!”
Cánh tay Chu Phượng cứng ngắc.
Triển Thiên Bạch ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy Đoan Mộc Ly từ phía sau Chu Phượng đi tới, đứng ngăn giữa hai người bọn họ.
“Chu Phượng, ngươi đang làm cái gì?” Con ngươi đen của Đoan Mộc Ly phảng phất một cơn cuồng phong dữ dội.
Chu Phượng vô thức rùng mình một cái, “Ta... Ta đang giáo huấn tên tiện nô này cho vương gia, một nô lệ như hắn mà dám nhục mạ vương gia!”
“Ồ?” Đoan Mộc Ly bất động thanh sắc nhướng mày, “Vậy ngươi nói xem, hắn nhục mạ bổn vương như thế nào?”
“Hắn, hắn nói... hắn nói...” Chu Phượng nhất thời không bịa ra được lời nói dối nào.
“Ta nói vương gia ngươi là đồ đê tiện đồ vô sỉ...”
Đúng lúc này, âm thanh thanh lãnh tinh tế của Triển Thiên Bạch chậm rãi truyền đến.
Hắn không nhìn Đoan Mộc Ly, cũng không nhìn Chu Phượng, mà là nhìn phía chân trời, như thể đang tự lẩm bẩm với chính mình.
“Ta nói Đoan Mộc Ly hèn nhát vô năng, ở trên chiến trường không đánh bại được kẻ địch liền mua chuộc tiểu nhân nhằm vào Hoàng đế nước địch nói lời gièm pha hòng diệt trừ mối nguy họa lớn nhất trong lòng là ta... Ta còn nói Đoan Mộc Ly là hạng người hạ lưu háo sắc, vì một kẻ có nam sắc mà suýt nữa làm mất hổ phù, tính mạng thiếu chút nữa không giữ được...”
“Đúng, đúng vậy!” Chu Phượng vội nhận định những lời nói của Triển Thiên Bạch. Tuy rằng hắn không biết Triển Thiên Bạch vì sao phải tìm chết như vậy, nhưng nếu Triển Thiên Bạch đã tự mình tìm đường chết, hắn vì sao không nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền?
“Vừa nãy chính Triển Thiên Bạch nói như vậy, cho nên vương gia ngài nhất định phải trừng phạt hắn thật nặng, tốt nhất nên thưởng cho hắn mấy chục bản tử...”
“Bổn vương xử lí nô lệ như thế nào, từ khi nào đến phiên ngươi nhiều lời?!”
Tiếng nói trầm thấp lạnh tựa dao găm, tàn nhẫn đâm vào huyệt thái dương của Chu Phượng, Chu Phượng vội vàng cúi đầu, thi lễ với Đoan Mộc Ly, “Chu Phượng không dám...”
“Được rồi, lui xuống đi! Đây không phải nơi ngươi nên tới.” Đoan Mộc Ly chắp tay sau lưng, con ngươi đen sâu thẳm không thèm liếc Chu Phượng lấy một cái.
Chu Phượng ngoài miệng nói “Vâng”, nhưng trong thâm tâm lại hận Triển Thiên Bạch đến ngứa răng.
Những thủ hạ đi theo Chu Phượng cũng rời đi, trước cửa phòng chỉ còn lại hai người Triển Thiên Bạch và Đoan Mộc Ly.
Ánh mắt Đoan Mộc Ly dừng lại ở vết thương trên trán Triển Thiên Bạch, máu trên trán vẫn không ngừng chảy.
“Hương Linh!”
“Có nô tỳ...” Hương Linh ngay lập tức vội vàng chạy tới.
“Đi lấy hòm thuốc tới đây.”
“Vâng vương gia.”
Triển Thiên Bạch hơi nhướng mắt, khi Hương Linh quay trở lại, trong tay nàng còn cầm theo theo một hòm thuốc tinh xảo.
Nàng ý thức được Đoan Mộc Ly kêu nàng lấy hòm thuốc là muốn giúp Triển Thiên Bạch bôi thuốc lên vùng trán bị thương, nhưng nàng còn chưa kịp lấy bình thuốc ra thì hòm thuốc đã bị Đoan Mộc Ly giật lấy.
“Ngươi lui xuống đi!”
“Vâng vương gia, nô tỳ cáo lui.” Hương Linh liếc Triển Thiên Bạch một cái, trong mắt có chút tiếc nuối.
Bất quá, toàn bộ sự chú ý của Triển Thiên Bạch lúc này đều đặt trên người Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly đây là... đang làm cái gì vậy?
“Theo ta vào.”
Triển Thiên Bạch đi theo phía sau Đoan Mộc Ly trở lại trong phòng, ngồi xuống mép giường.
“Ngươi đúng là biến thành tên phế vật, có hòn đá cũng tránh không được.” Đoan Mộc Ly một bên lấy bình thuốc từ trong hòm thuốc ra, một bên cười trào phúng châm chọc Triển Thiên Bạch.
“Cũng không biết nhờ ơn ai ban tặng.”
Triển Thiên Bạch nhẹ giọng nói bâng quơ một câu, động tác trên tay Đoan Mộc Ly hơi ngừng lại.
“Là ta huỷ hoại nửa đời đầu của ngươi...” Giọng nam trầm thấp thập phần ôn nhu, Đoan Mộc Ly giúp Triển Thiên Bạch bôi thuốc. Trong nháy mắt tựa hồ có chút hoảng hốt, Triển Thiên Bạch nghĩ rằng Đoan Mộc Ly không ngờ cũng có một mặt ôn nhu như vậy, nhưng câu nói kế tiếp của Đoan Mộc Ly đã hoàn toàn kéo Triển Thiên Bạch trở lại hiện thực.