Khi đó chiến sự hai nước vừa mới bắt đầu, Dao Quốc còn chưa diệt vong, thời điểm chỉ mới bị Nam Sở đánh hạ Lệ thành—
Dao Quốc năm Khánh Phong, tháng ba, thảo trường oanh phi.
Lệ thành.
Tường thành bị vỡ vụn đổ nát khắp nơi, khung cảnh hoang tàn.
Tòa thành này vừa mới bị Nam Sở đánh hạ, nơi nơi đều là binh lính của Nam Sở.
Đoan Mộc Ly bước vào trong đó, tận hưởng thành quả mỹ mãn do trận chiến này mang lại.
Tòa thành này là của hắn.
Bá tánh trong thành nhìn thấy Đoan Mộc Ly đồng loạt ba quỳ chín lạy, dường như coi Đoan Mộc Ly là tân Hoàng đế của bọn họ.
Đoan Mộc Ly đối với yến mừng không có hứng thú, bước vào một thanh lâu ở Lệ thành.
Hắn thích nam sắc, cả thiên hạ đều biết.
Lão bản thanh lâu biết Đoan Mộc Ly là Nam Sở vương gia, còn là Phò Quốc đại tướng quân, tự nhiên không dám chậm trễ, những tiểu quan có tư sắc nhất, nổi tiếng nhất trong quán đều gọi lên.
Nhưng Đoan Mộc Ly không vừa ý bất cứ ai trong số đó.
Hắn không muốn làm gì mấy con gà trống này, chỉ muốn tìm vài người bồi hắn uống rượu, nhất túy phương hưu, nhưng mấy tiểu quan đó người nào người nấy trên người nồng nặc mùi son phấn, khiến hắn ho sặc sụa.
Khuôn mặt lão bản thanh lâu lập tức lộ vẻ khó xử và hoảng sợ, hắn ta sợ rằng mình không hầu hạ chu đáo cho vị vương gia kiêm đại tướng quân Nam Sở này, dẫn tới họa sát thân.
Chính vào lúc này, tầm mắt Đoan Mộc Ly dừng lại trên người một người nam tử.
Nam tử ấy đứng ở một góc khuất, trên mặt mang mạng che mặt bằng lụa trắng, so với hắn nhỏ bé, đẹp đẽ và quyến rũ hơn nhiều, y phục của hắn tương đối mộc mạc, chỉ mặc một áo bào trắng như tiên nhân, mái tóc đen dài như thác nước, mịn như tơ lụa dài đến thắt lưng.
Đoan Mộc Ly không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngây người nhìn nam tử nọ.
Chiều cao của người này cao hơn nhiều so với những nam xướng khác, nhưng dáng người lại thon gầy theo tỷ lệ vàng, thoạt nhìn có vẻ mảnh khảnh lạ thường.
Nhận thấy Đoan Mộc Ly có hứng thú với nam nhân này, lão bản lập tức vẫy tay với hắn, “Tiểu Bạch, mau qua đây.”
Người tên “Tiểu Bạch” nghe tiếng gọi mình liền xoay người, nhưng không lập tức đi qua, trông có vẻ rụt rè.
“Mau tới đây!” Lão bản nhịn không được nóng nảy.
Như sợ bị đánh, rốt cuộc Tiểu Bạch cũng bước tới, cúi thấp đầu, như không có mặt mũi nhìn người.
“Ôi trời, xin lỗi vương gia, đứa nhỏ này vừa mới tới, còn chưa giáo huấn đàng hoàng.” Lão bản một bên gương mặt tươi cười giải thích, một bên nắm lấy cánh tay Tiểu Bạch đẩy vào lồng ngực Đoan Mộc Ly.
Nhìn kỹ hơn, Đoan Mộc Ly nhận ra người tên Tiểu Bạch này có một nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt trái.
“Ngươi vì sao lại phải che mặt?” Đoan Mộc Ly nhẹ giọng hỏi. Hắn ngửi được mùi hương thanh nhã và dễ chịu toả ra từ cơ thể Tiểu Bạch, thay vì mùi phấn son nồng nặc của những nam xướng khác.
“Ta... Ta tướng mạo xấu xí...”
Soạt!
Tiểu Bạch chưa kịp nói xong thì tấm mạng trắng trên mặt đã bị Đoan Mộc Ly kéo xuống.
“A...”
Hai con ngươi đen lúng liếng của Tiểu Bạch trợn tròn.
Giây tiếp theo, hắn mới hoảng hốt che mặt mình lại.
Đoan Mộc Ly liếc mắt, rất có hứng thú.
Kỳ thật Tiểu Bạch không hề xấu, so người bình thường còn anh tuấn xinh đẹp hơn không ít, nhưng trên mặt lại có một vết bớt màu hồng, trong mắt Đoan Mộc Ly, vết bớt này giống như nốt ruồi lệ trên khóe mắt, không chỉ không khó coi, ngược lại trông càng gợi cảm liêu nhân.
“Ngươi nguyện ý bồi bổn vương uống rượu chứ?” Một tay Đoan Mộc Ly vòng qua,ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Bạch.
Hàng lông mi dài của Tiểu Bạch nhướng lên, rụt rè liếc nhìn Đoan Mộc Ly một cái, sau đó cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Nếu vương gia không chê cười...”
“Haha...” Đoan Mộc Ly rất cao hứng, bởi vì hiếm có cơ hội gặp được một tiểu quan hợp khẩu vị như vậy.
“Ngươi là người mới tới?”
Ánh mắt hắn rơi xuống những ngón tay trắng nõn thon dài của Tiểu Bạch đang cầm bình rượu bằng sứ Thanh Hoa.
“Tới mấy ngày rồi?” Đoan Mộc Ly nói chuyện phiếm với Tiểu Bạch không chút khách khí.
Tiểu Bạch một bên rót rượu cho Đoan Mộc Ly, một bên gật gật đầu, “Tiểu Bạch là người mới, mới đến sáng nay.”
“Vậy hẳn vẫn còn sạch sẽ lắm nhỉ!”
Toàn thân Tiểu Bạch đột nhiên cứng đờ, nhưng phản ứng tự nhiên trong tiềm thức này khiến Đoan Mộc Ly hài lòng, hai con ngươi đen sâu hút như vực thẳm của Đoan Mộc Ly khẽ nheo lại.
“Ngươi không tồi, bổn vương rất thích, đi theo bổn vương đi!”
Đoan Mộc Ly uống cạn ly rượu mà Tiểu Bạch đưa rồi đứng dậy.
Lão bản của thanh lâu đương nhiên hiểu ý của Đoan Mộc Ly, lập tức đuổi Tiểu Bạch kia đi, thúc giục Tiểu Bạch cũng đi theo.
Tiểu Bạch bưng bình rượu và chén, tay chân nhẹ nhàng đi theo phía sau Đoan Mộc Ly lên lầu hai, bước vào căn phòng trên lầu do ông chủ đặc biệt chuẩn bị cho Đoan Mộc Ly.