“Xích Diễm đại tướng quân!” Trương Nhị không nhịn được hô lên một tiếng.
Đoan Mộc Ly nhướng mày, khóe môi cong lên tàn nhẫn.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Ly Vương gia...”
Triển Thiên Bạch cúi đầu, nội tâm dù không cam lòng vẫn phải cố gắng kìm nén cơn giận dữ đang cuộn trào, từ khóe miệng miễn cưỡng nói ra những lời mà có chết hắn cũng không muốn nói: “Ly Vương gia, ta cầu xin ngươi... Cầu xin ngươi tha cho hắn.”
Nghe được tiếng “cầu” phát từ miệng Triển Thiên Bạch, tâm tình Đoan Mộc Ly rất tốt.
Bị nhấn chìm trong ánh mắt đầy vẻ trào phúng của Đoan Mộc Ly nhìn từ trên cao xuống, Triển Thiên Bạch nghe được tiếng ngực trái của mình kích động vỡ vụn, hai tay chống trên mặt đất không kìm được nắm chặt thành quyền.
Hắn chung quy... vẫn phải cầu xin Đoan Mộc Ly.
Triển Thiên Bạch trong lòng biết rõ, Đoan Mộc Ly thật ra xem thường với cái chết của một thị vệ, muốn giết cũng không cần thiết phải chờ đến lúc hắn trở về. Mục đích chính của Đoan Mộc Ly là muốn mượn Trương Nhị để làm hắn nhục nhã mà thôi.
“Chỉ là một tên nô lệ thấp hèn, lời ngươi nói vì sao bổn vương phải nghe?”
Triển Thiên Bạch theo hướng phát ra âm thanh ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Ly. Đoan Mộc Ly cao cao tại thượng, để lộ ra gương mặt góc cạnh rõ ràng như được điêu khắc tỉ mỉ, đôi mắt đen như đầm lầy thâm sâu khó lường, cắn nuốt toàn bộ ánh sáng trong phòng nghị sự.
Đoan Mộc Ly như vậy mang lại cho Triển Thiên Bạch cảm giác áp bách vô cùng.
Tựa như một tòa bảo sơn nguy nga cao ngất trong làn mây cố thủ đè lên đỉnh đầu hắn.
Hắn cắn chặt răng, cúi người dập đầu bái lạy dưới chân Đoan Mộc Ly, thanh âm trong trẻo mang theo lạnh lẽo cuối cùng cũng lộ ra ý cầu xin chân thành, “Ly Vương gia, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi tha cho Trương Nhị lần này đi... Hắn cũng không phải muốn phản bội ngươi, mà là vì muốn trả ân tình năm đó ta cứu mẫu thân hắn.” .
||||| Truyện đề cử: Tình Cảm Chân Thành |||||
“Vậy cũng không được! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.” Hắn bị giọng nói nặng nề trầm thấp từ trên cao truyền xuống của Đoan Mộc Ly áp chế.
Cốp!
Triển Thiên Bạch ra sức dập đầu trên mặt đất.
“Đại tướng quân!” Trương Nhị hô to, tiếng kêu xen lẫn với tiếng khóc nức nở, “Không cần... Không cần đâu đại tướng quân!”
Hắn không ngờ tới sự tình sẽ tiến triển thành như vậy, hắn chỉ là muốn báo ân, chỉ là muốn cứu Triển Thiên Bạch.
Kết quả lại bởi vì hắn mà người đã từng là chiến thần Dao Quốc phải ở trước mặt Ly Vương gia của Nam Sở quỳ xuống dập đầu.
Cốp! Cốp! Cốp!
Triển Thiên Bạch vẫn một mực dập đầu với Đoan Mộc Ly, thanh âm vang dội không ngừng vang lên.
Đoan Mộc Ly trong nháy mắt rất muốn tiến đến đỡ Triển Thiên Bạch đứng dậy.
Nhưng hắn lại nhịn xuống.
Trên trán Triển Thiên Bạch đã rớm máu.
“Xích Diễm đại tướng quân, ngài không cần vì ta mà làm như vậy. Ta thả ngài đi cũng đã chuẩn bị tốt bị chém đầu rồi...”
“Câm miệng!” Triển Thiên Bạch đột nhiên rống lên một tiếng về phía Trương Nhị, khiến Trương Nhị sợ tới mức không dám hó hé thêm nửa lời.
Rõ ràng Triển Thiên Bạch ăn vận trang điểm không khác hoa khôi là bao, nhưng tất cả mọi người ở đây không một ai dám xem nhẹ Triển Thiên Bạch. Mặt khác, thị vệ cũng rốt cuộc hiểu được, vì sao vị “Xích diễm đại tướng quân” của Dao Quốc này có thể cùng vương gia bọn họ thế lực ngang nhau, trở thành mối họa lớn nhất trong lòng vương gia của bọn họ.
Mặc kệ hắn biến hóa thành bộ dạng gì, mặc kệ ở bất cứ đâu, trong bất kì hoàn cảnh nào, Triển Thiên Bạch chính là Triển Thiên Bạch, co được dãn được mới là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa!
Đoan Mộc Ly cảm nhận được trong lòng mình cũng đang kinh hãi.
Cần cổ hơi rung động. Giờ khắc này đối hắn mà nói càng giống như một loại dày vò, một loại khổ hình.
“Khẩn cầu vương gia giơ cao đánh khẽ tha cho Trương Nhị... Nếu vương gia khăng khăng muốn giết Trương Nhị, Triển Thiên Bạch nguyện ý chết thay cho Trương Nhị.” Ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Ly, lời Triển Thiên Bạch nói ra chắc như chém đinh chặt sắt.
Sau một lúc lâu mặt đối mặt với Triển Thiên Bạch, gương mặt uy nghiêm của Đoan Mộc Ly đột nhiên nở nụ cười.
“Hừ... Ngươi biết bổn vương sẽ không để ngươi chết mà.”
Đoan Mộc Ly ngồi xổm xuống, ghé vào bên tai Triển Thiên Bạch nhẹ giọng nỉ non: “Thứ bổn vương muốn, trước nay đều không phải mạng của ngươi...”
Giọng nói trầm thấp giống như yêu ma mê hoặc lòng người, Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại.
Đoan Mộc Ly nghĩ gì muốn gì, hắn đều biết.
Phòng nghị sự rơi vào khoảng không im lặng đáng sợ, lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ như không.
“Nếu như...”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Triển Thiên Bạch mở hai mắt ra, đồng thời khẽ mở miệng, thanh âm thanh lãnh đạm mạc trước sau như một, xen lẫn với một tia thương tâm, vì cứu người mà dứt khoát nói.
“Nếu như vương gia đại phát từ bi tha cho Trương Nhị, Triển Thiên Bạch ta nguyện ý cả đời làm nô bộc của vương gia, hầu hạ bên cạnh vương gia, đến chết mới thôi.”