Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại, nghiến răng ken két.
Bên tai hắn truyền đến tiếng cười cùng những lời ô ngôn uế ngữ của đám nam nhân bên dưới, hắn biết mình đã không còn đường lui nữa.
Triển gia bọn họ từ bao đời nay đối với Hoàng đế và Dao Quốc luôn một lòng trung thành, ở trên chiến trường đầu rơi máu chảy, nhưng kết cục nhận được lại là sự suy xét soi mói, cuộc đời của hắn cũng kết thúc một cách vội vàng bởi ly rượu độc.
Không biết bao nhiêu lần Triển Thiên Bạch hy vọng rằng mình cứ như vậy bị độc chết, cũng tốt hơn là biến thành một phế nhân.
Lúc ấy, cửa thành Dao Quốc bị công phá, hắn thật sự đã khẩn cầu Đoan Mộc Ly một chuyện.
Hắn cầu Đoan Mộc Ly giết hắn.
Nhưng Đoan Mộc Ly lại không đáp ứng như hắn mong muốn.
Hắn muốn Triển Thiên Bạch sống không bằng chết, muốn Triển Thiên Bạch sống không được mà chết cũng không xong.
“Chúng ta đêm nay đúng là được hưởng phúc của Ly Vương gia a!”
“Đúng vậy đúng vậy, Ly Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Nào nào, mọi người đừng tranh giành ha, xem ai ra bạc nhiều nhất... Ta nói trước, ta ra một trăm lượng hoàng kim!”
“Một trăm lượng hoàng kim tính là cái gì? Ta ra một ngàn lượng hoàng kim!”
“Nói thừa, Ly Vương gia đã nói rồi đấy thôi. Kỳ thật chúng ta không phải đều không cần trả bạc sao!”
“Đúng thế a, ahahahahaha!”
Nghe nhóm người Nam Sở này buông lời châm chọc mỉa mai, Triển Thiên Bạch cảm giác huyệt thái dương âm ỷ.
Trong nháy mắt, hắn có chút hối hận.
Chọn Đoan Mộc Ly liệu sẽ tốt hơn sao?
Triển Thiên Bạch ra sức lắc đầu, hắn quyết định coi tất cả những chuyện này như cực hình đối với tù binh của kẻ địch, hắn là một quân nhân, là tướng quân chỉ huy ba đạo quân, cho dù có chuyện gì xảy ra hắn cũng không thể gục ngã.
Đoan Mộc Ly, ta có chết cũng sẽ không để ngươi toại nguyện!
Đột nhiên, sợi dây xích trên đầu hắn đứt gãy.
Triển Thiên Bạch đột ngột mở mắt ra, giây tiếp theo, một chiếc áo choàng dơi thêu hình con trăn màu đen đem hắn cả người bao bọc lại, hắn bị ôm lên khiêng trên vai.
“Đoan Mộc Ly?!”
Triển Thiên Bạch chấn động.
Người đang ôm hắn không ai khác chính là Đoan Mộc Ly.
Những công tử Nam Sở khác đều ngẩn ra sững sờ, không thể tin được Đoan Mộc Ly đang vác Triển Thiên Bạch trên vai.
Ồ!
Một túi tiền nặng trĩu được ném vào tay Thẩm Ngọc Lam, Thẩm Ngọc Lam bắt lấy nó bằng hai tay, sức của cả cơ thể hắn dồn hết xuống vì túi tiền quá nặng.
“Đây là tiền chuộc, hắn là của bổn vương.”
Từ tính âm trầm xẹt qua một tia tức giận và nôn nóng khó tả, Thẩm Ngọc Lam không dám nói gì, chỉ có thể hành lễ cảm tạ Đoan Mộc Ly.
“Đa tạ Ly Vương gia.”
Cái túi đựng đầy vàng này ít nhất cũng phải mấy vạn lượng, hắn không lỗ.
Nhưng Triển Thiên Bạch liền...
“Đoan Mộc Ly ngươi buông ta ra! Buông ta ra!”
Thẩm Ngọc Lam nhìn Triển Thiên Bạch đang tuyệt vọng vùng vẫy trên vai của Đoan Mộc Ly, nặng nề thở dài.
Đêm khuya tĩnh lặng, nguyệt hắc phong cao.
Triển Thiên Bạch không biết bằng cách nào mà mình bị Đoan Mộc Ly mang về vương phủ.
Ầm!
Đoan Mộc Ly một chân đá văng cửa phòng, dùng tay hung hăng ném Triển Thiên Bạch lên giường lớn.
“A!”
Triển Thiên Bạch cảm giác toàn bộ xương cốt trên người đều bị cú ném làm cho tan nát, hai mắt đỏ như máu nhìn Đoan Mộc Ly chằm chằm.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Đoan Mộc Ly, ta không chọn ngươi, ta chọn chính là đám người Nam Sở cầm thú kia!”
“Vô ích.” Đoan Mộc Ly nhìn Triển Thiên Bạch đang nằm trên giường, nụ cười lộ ra tia tàn nhẫn, “Sự lựa chọn này... bổn vương thay ngươi trả lời.”
“Ngươi!” Triển Thiên Bạch mở to mắt, nhìn thấy từ người Đoan Mộc Ly toát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.