Địch Tướng Vi Nô

Chương 72: Chương 72: Khách nhân của Di Hương viện




Hắn tuấn tú như ngọc, thanh lãnh tựa tuyết, đôi con ngươi đen sâu thẳm thanh bạch cao ngạo, nhưng hồng y trên người lại giống như liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, toát lên sức sống mãnh liệt.

Vết nhơ màu đỏ này như nhắc nhở tất cả mọi người ở đây nhớ lại rằng - nam nhân này hiện tại đã lưu lạc thành nam sủng, cũng từng là Đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng rung trời chuyển đất trên chiến trường—

Xích Diễm đại tướng quân.

Thẩm Ngọc Lam vốn dự định mở một gian phòng hảo hạng cho Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch. Dù sao người ở đây nhiều chuyện hỗn tạp, hơn nữa hắn cũng không thích ứng được ánh mắt mọi người nhìn về phía Triển Thiên Bạch, bản thân Triển Thiên Bạch thì càng không có khả năng cảm thấy thoải mái.

Nhưng Triển Thiên Bạch lại ngăn Thẩm Ngọc Lam lại, chọn một bàn trong góc phòng ngồi xuống.

Nếu Triển Thiên Bạch đã không ngại ánh mắt của người khác thì Đoan Mộc Ly cũng không nói gì thêm, ngồi xuống cùng Triển Thiên Bạch, Thẩm Ngọc Lam châm rượu cho hai người.

“Đây là Hoa Quế Nhưỡng được ủ bằng phương pháp tổ truyền của Di Hương viện.”

Lúc Triển Thiên Bạch cầm chén rượu lên, Đoan Mộc Ly nhẹ giọng nói, “Uống rất ngon, nhưng chỉ cho phép ngươi uống một ly.”

Động tác uống rượu của Triển Thiên Bạch dừng một chút.

Ấn đường hơi nhíu lại, hắn quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly, “Đại phu nói, ta thích hợp uống chút rượu, có thể giúp hỗ trợ lưu thông khí huyết, tiêu trừ huyết ứ.”

“Đúng vậy, cho nên bổn vương cho phép ngươi uống một ly.” Đoan Mộc Ly một tay chống bên má cười xấu xa.

“Ba chén mới gọi là thích hợp chứ?” Triển Thiên Bạch uống một ngụm rượu nho nhỏ, đáy mắt thoáng qua một tia kinh diễm, “Thật sự uống rất ngon.”

“Một ly rưỡi, không thể hơn nữa.” Đoan Mộc Ly nghiêm túc ngẩng mặt.

“Hai chén.” Triển Thiên Bạch cò kè mặc cả với Đoan Mộc Ly.

Thẩm Ngọc Lam ngồi một bên khóe miệng giật giật, dở khóc dở cười.

Xem ra Triển Thiên Bạch hồi phục rất tốt, hơn nữa Đoan Mộc Ly đối với Triển Thiên Bạch cũng tốt hơn so với hắn tưởng tượng.

Thẩm Ngọc Lam bất giác quan sát vẻ mặt của Đoan Mộc Ly và Triển Thiên Bạch, cảm thấy thời điểm hai người nhìn đối phương, đáy mắt đều có một tia hạnh phúc phơi phới.

“Đừng lo, Hoa Quế Nhưỡng này ta sẽ kêu tiểu nhị gói lại vài hũ đưa đến quý phủ cho Ly Vương gia, chờ thân thể Triển Thiên Bạch tốt hơn lại uống.”

Nghe Thẩm Ngọc Lam nói như vậy, Triển Thiên Bạch lập tức nói lời cảm tạ.

“Ông chủ Thẩm, ngươi là ân nhân cứu mạng của Triển Thiên Bạch ta, ta không biết nên báo đáp ngươi như thế nào.”

Thẩm Ngọc Lam mỉm cười, “Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ngươi không cần để trong lòng. Hơn nữa ta cũng không có làm gì cả, nếu ngươi muốn cảm tạ... Khi nào Doãn Mạch trở lại, ngươi mời hắn ăn bữa cơm là được.”

“Nói mới nhớ, Thẩm lão bản... Ngươi làm sao quen biết Doãn Mạch?” Đoan Mộc Ly nói chen vào.

Hai cánh môi mỏng hồng nhuận của Thẩm Ngọc Lam hé mở, trong lúc này nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

“Cái này... Doãn Mạch hắn... Hắn là khách nhân của Di Hương viện chúng ta.”

Nghe vậy, hai mắt Đoan Mộc Ly lập tức trợn to.

Nhận thấy Đoan Mộc Ly giật mình, Triển Thiên Bạch lại nhìn về phía Thẩm Ngọc Lam, phát hiện mặt Thẩm Ngọc Lam so với hồi nãy đỏ lên không ít.

Thẩm Ngọc Lam lúc trước chính là cái tên đứng đầu bảng Di Hương viện, hiện tại là lão bản, đã hầu hạ qua không ít quan to hiển quý, cho dù Doãn Mạch thật sự có làm gì thì cũng không có gì phải kinh ngạc, dù sao Di Hương viện cũng chính là loại địa phương này.

Nhưng Thẩm Ngọc Lam lại rõ thẹn thùng.

Thẹn thùng như vậy, ngược lại là giấu đầu lòi đuôi.

Triển Thiên Bạch cho rằng, quan hệ giữa Thẩm Ngọc Lam và Doãn Mạch tuyệt đối không đơn thuần là tiểu quan và khách nhân.

Uống hết mĩ vị Hoa Quế Nhưỡng, Triển Thiên Bạch cũng bày tỏ sự cảm kích của bản thân với Thẩm Ngọc Lam, cảm giác có một tia thỏa mãn.

Nam nhân như hắn vốn nên hi sinh cho quốc gia cùng thời điểm Dao Quốc diệt vong, bây giờ còn có thể sống tiếp, cũng không biết có được tính là lão thiên gia đối xử với hắn không tệ hay không.

Không lưu lại lâu ở Di Hương viện, Triển Thiên Bạch theo Đoan Mộc Ly cùng nhau quay về vương phủ.

“Không phải là ngươi rất không muốn trở về đấy chứ?”

Đứng ở cửa vương phủ, Đoan Mộc Ly quay đầu hỏi Triển Thiên Bạch.

Tinh thần của Triển Thiên Bạch hôm nay rất tốt, thoạt nhìn thập phần hướng tới thế giới bên ngoài vương phủ.

“Ta... Biểu hiện rõ ràng như vậy sao?” Triển Thiên Bạch khóe môi khẽ nhếch, nở một nụ cười khổ.

“Đi thôi, ta mang ngươi tới nơi này.”

Đoan Mộc Ly vòng tay ôm lấy bả vai Triển Thiên Bạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.