“Triển Thiên Bạch, trẫm là muốn cùng ngắm hoa với ngươi... Lẽ nào nói... Ngươi chán ghét trẫm sao?”
Bị Đoan Mộc Nam nghiêm túc hỏi, hai cánh môi Triển Thiên Bạch giật giật, không biết nói gì mà đáp trả.
Hắn đối với Đoan Mộc Nam mà nói chưa tới mức chán ghét... Đương nhiên cũng không thể thích được.
Quốc quân của Nam Sở tiêu diệt Dao Quốc của hắn, nói hắn làm sao thích đây?
Đoan Mộc Ly từng nói qua với hắn, Dao Quốc đã diệt quốc, bảo hắn coi Nam Sở trở thành quốc gia của mình.
Nhưng mà...
Lại nói, nói thì dễ, nói dễ hơn hay làm dễ hơn?
Muốn nói Triển Thiên Bạch không có khúc mắc với Nam Sở, điều đó là không có khả năng.
Con ngươi đen lúng liếng hơi nhuộm lên một tia đỏ ửng, nhưng rất nhanh, tia đỏ ửng này nháy mắt lại rút đi.
Triển Thiên Bạch yên lặng thở dài.
“Hoàng Thượng, ta là một thảo dân, xuất thân hèn mọn... Không xứng để lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng như thế.” Hai tay Triển Thiên Bạch đan nhau, thi lễ về phía Đoan Mộc Nam.
“Ai nói vậy!” Đoan Mộc Nam lại nắm lấy tay của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch theo bản năng lui từng bước về phía sau, quay đầu nhìn về phía ba vị phi tần.
“Toàn bộ các ngươi lui xuống hết cho trẫm!” Đoan Mộc Nam phất ống tay áo về phía ba vị phi tần.
Trong lòng ba vị phi tần không cam lòng, nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra.
Trong Ngự Hoa Viên cũng chỉ còn lại hai người Đoan Mộc Nam cùng Triển Thiên Bạch.
“Triển Thiên Bạch, ngươi cũng không hèn mọn... Lần này trẫm tìm ngươi đến, chính là có chuyện bất luận thế nào cũng phải thương lượng với ngươi.”
Ngữ khí của Đoan Mộc Nam cũng không phải là cao cao tại thượng, không một chút bức người, còn mang theo vài phần chân thành, Triển Thiên Bạch thoáng ngẩng cằm lên, nhìn thẳng ánh mắt của Đoan Mộc Nam, chờ đợi Đoan Mộc Nam nói ra đoạn sau.
“Triển Thiên Bạch... Trẫm... Trẫm có ý định để cho ngươi làm đế sư của trẫm, không biết ý của ngươi thế nào?
Mi mắt của Triển Thiên Bạch soạt một chút giương lên, “Đế sư?”
Đoan Mộc Nam nghiêm túc sao?
Để cho một bại tướng như hắn đây làm lão sư của Hoàng đế?
“Hoàng Thượng...” Hai tay Triển Thiên Bạch ôm quyền, cúi đầu thật sâu, “Không thể... Việc này ngàn vạn lần không thể được.”
“Triển Thiên Bạch!” Đoan Mộc Nam có chút tức giận, “Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ bất tuân sao?”
“Hoàng Thượng.” Thái độ của Đoan Mộc Nam trở nên cố chấp, ánh mắt của Triển Thiên Bạch ngược lại cũng trở nên sắc bén.
Trong nháy mắt, Đoan Mộc Nam có loại ảo giác bản thân bị sói hoang nhìn chằm chằm, bất giác rùng mình một cái.
Thật đáng sợ...
Khí thế của Triển Thiên Bạch tỏa ra từ đầu đến chân, không thua kém Đoan Mộc Ly chút nào.
“Mới vừa rồi Hoàng Thượng nói là có chuyện muốn cùng thảo dân thương lượng, nếu như thương lượng thì lại không phải thánh chỉ, tại sao lại nói thảo dân kháng chỉ bất tuân được?”
“Ngươi...”
Đoan Mộc Nam bị Triển Thiên Bạch phản bác đến độ á khẩu không trả lời được.
||||| Truyện đề cử: Thư Ký Thẩm: Cưới Rồi Hãy Yêu |||||
“Hoàng Thượng, ba vị nương nương lúc trước nói đúng... Triển Thiên Bạch ta chính là bại tướng của Dao Quốc, lại từng bị Ly Vương gia thu làm nam sủng... Người như vậy, làm sao xứng đáng với hàm “đế sư”? Vẫn xin Hoàng Thượng suy nghĩ kĩ...”
“...”
Nhìn thấy Triển Thiên Bạch khấu bái với mình, Đoan Mộc Nam dẩu miệng, nội tâm như bị người mạnh mẽ nhéo đau.
“Triển Thiên Bạch, ngươi đây là đang vạch rõ giới hạn với trẫm...”
Vừa mở miệng, Đoan Mộc Nam phát giác thanh âm của bản thân đều đang run rẩy.
Từ đầu tới cuối, Triển Thiên Bạch không nhìn Đoan Mộc Nam, trả lời: “Thảo dân quả thực là đang phân rõ giới hạn với Hoàng Thượng.”
“Trẫm không cho phép!”
Bả vai bị Đoan Mộc Nam dùng sức nắm lấy, Triển Thiên Bạch bị ép ngẩng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, Đoan Mộc Nam không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt Triển Thiên Bạch nhìn hắn... Lạnh như băng vậy, không mang theo một tia hơi ấm.
“Hoàng Thượng, ngài không cho rằng là bản thân đi theo ta đến độ quá mức thân cận sao? Như vậy có thể tổn hại đến thể diện của vua một nước.”
“Ngươi đang giáo huấn trẫm?!” Đoan Mộc Nam tức giận, “Triển Thiên Bạch, ngươi có biết chỉ cần trẫm ra lệnh một tiếng, ngươi sẽ bị nuôi dưỡng bên trong hậu cung rộng lớn này hay không.”
“Ý của Hoàng Thượng là...” Sắc mặt Triển Thiên Bạch lạnh lùng, thanh âm xa cách, “Muốn biến ta thành nam sủng của ngài sao?”
“Trẫm...” Đoan Mộc Nam há hốc mồm, không có lời nào để nói.
Hắn chính là ý này!
Trước tiên lấy danh nghĩa đế sư để cho Triển Thiên Bạch rời xa Đoan Mộc Ly, sau đó lại từng bước dẫn dụ Triển Thiên Bạch, khiến cho Triển Thiên Bạch cam tâm tình nguyện trở thành phi tử của mình.
Mà kế hoạch này, cho dù Đoan Mộc Nam không nói ra gì, Triển Thiên Bạch cũng nhận ra.
Để cho hắn làm đế sư vốn không phải là mục đích cuối cùng của Đoan Mộc Nam.
Mục đích cuối cùng của Đoan Mộc Nam là—
Là muốn hắn.
Chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi, ấn đường Triển Thiên Bạch nhíu chặt.
“Ngươi... Ngươi không phải nam sủng bình thường, trẫm sẽ cho ngươi danh phận, cho ngươi làm phi tử của trẫm... À không...” Nhìn thấy trên mặt Triển Thiên Bạch lộ ra nét mặt bi thương, Đoan Mộc Nam rối rắm lại nản lòng, lúng túng sửa miệng: “Hiện tại, hiện tại lục cung vô chủ, trẫm có thể... Cho ngươi làm chủ lục cung, là Hoàng...”
“Hoàng Thượng!”
Không đợi Đoan Mộc Nam nói xong đã bị Triển Thiên Bạch chặn miệng.
“Hoàng Thượng, quân vô hí ngôn, việc lập hậu càng không thể xem như trò đùa trẻ con.”
Con ngươi nhuộm lên sắc ửng đỏ cùng ánh mắt thập phần kiên định quyết tuyệt nhìn chăm chú Đoan Mộc Nam, Đoan Mộc Nam khiếp sợ khí thế của Triển Thiên Bạch, gật gật đầu như gà con mổ thóc.
Triển Thiên Bạch thu hồi tay, bất đắc dĩ thở dài.
Rốt cuộc là muốn làm thế nào?
Chẳng lẽ mọi quý tộc của Nam Sở đều thích nam sắc sao?
Triển Thiên Bạch thật sự khó có thể lí giải được, vì sao Đoan Mộc Nam lại hi vọng lập hắn làm Hoàng Hậu—
Hắn chính là một nam nhân!
“Triển Thiên Bạch, trẫm là nghiêm túc...”
Đoan Mộc Nam nắm lấy tay của Triển Thiên Bạch, “Từ... Từ lần trước ngươi cứu trẫm một mạng, trẫm liền cảm thấy ngươi... Vô cùng lợi hại.
Người tướng mạo anh tuấn, tính tình lại rất tốt, cho dù gặp cảnh nước mất nhà tan cũng không thể đánh gục được ngươi... Học thức của ngươi, dũng khí cùng nghị lực, trẫm đều cực kì tán thưởng... Trẫm thích ngươi, Triển Thiên Bạch.”
Nhìn thấy Đoan Mộc Nam đỏ mặt nói rõ với hắn, nội tâm Triển Thiên Bạch rất là bất đắc dĩ.
“Hoàng Thượng, ngài chỉ là trong lúc nhất thời lẫn lộn giữa “sùng kính” với “thích” mà thôi.”
“Mới không phải vậy!” Đoan Mộc Nam vội ồn ào, suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi mình, “Trẫm chính là thích ngươi... Triển Thiên Bạch, ngươi không thể cho trẫm một cơ hội sao? Ngươi... Nếu ngươi không muốn làm Hoàng Hậu, trẫm cũng có thể phong cho ngươi chức quan khác... Thái phó? Ngự Sử Đại phu? Nếu không thì... Đại tướng quân cũng được?”
Nhìn Đoan Mộc Nam, ngấn nhíu nơi chân mày của Triển Thiên Bạch lại sâu hơn một chút.
“Hoàng Thượng, nếu ngài chỉ là bởi vì thích ta mà sẽ tùy ý cho ta gia quan tiến tước, vậy thì...” Thanh âm bỗng lạnh đi, ánh mắt Triển Thiên Bạch nhìn Đoan Mộc Nam càng trở nên sắc bén, “Ngươi có khác gì hôn quân Cảnh Dao Hoàng đế của Dao Quốc chứ?”
Lộp bộp!
Đoan Mộc Nam trợn mắt há mồm.
“Ý tốt của Hoàng Thượng, ta tâm lĩnh được rồi.” Triển Thiên Bạch thu liễm lại sự sắc sảo, cung kính thi lễ với Đoan Mộc Nam, “Nhưng ta của hiện tại chỉ cầu cả đời bình thản, không muốn lại cuốn vào tranh đấu thị phi triều đình nữa.”
“Nhưng trẫm nghe nói... Ngươi một lòng muốn khôi phục nội lực của mình, không phải sao?”
“...” Triển Thiên bạch khẽ hé môi, ngầm thừa nhận.
“Ngươi muốn khôi phục nội lực... Không phải là muốn có một ngày tự tay giết Ly Vương gia sao?” Vừa hỏi, Đoan Mộc Nam vừa quan sát biểu tình của Triển Thiên Bạch, “Hay là nói...”
Đoan Mộc Nam bất giác dùng sức nắm lấy tay của Triển Thiên Bạch, biểu tình trở nên dữ tợn hơn một chút, “Kì thực là bởi vì ngươi thích Ly Vương gia, cho nên mới cự tuyệt trẫm?”
Đáy mắt lướt qua một tia bối rối, Triển Thiên Bạch quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Phản ứng trốn tránh này làm cho Đoan Mộc Nam càng thêm giận dữ.
“Triển Thiên Bạch, Nam Sở là của trẫm! Bất luận Đoan Mộc Ly tay nắm trọng binh, Nam Sở đều là thiên hạ của trẫm! Nếu trẫm hạ chỉ muốn có được ngươi... Cho dù là Đoan Mộc Ly cũng không dám kháng chỉ!”
“Hoàng Thượng chuẩn bị hạ chỉ muốn có ai cơ?!”
Đột nhiên, giọng nam trầm thấp mạnh mẽ hữu lực tựa như một cỗ thần phong truyền đến lỗ tai Đoan Mộc Nam, toàn thân Đoan Mộc Nam giật nảy mình.
Triển Thiên Bạch cũng trợn mắt há mồm.
Trước tầm mắt là Đoan Mộc Ly một thân chiến giáp đen tuyền, dáng người cao lớn thẳng tắp, áo choàng đỏ phần phật bay múa.
“Hoàng... Hoàng thúc...” Đoan Mộc Nam không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Ngũ quan lập thể góc cạnh thâm thúy như đao khắc, mỗi một đường nét đều toát lên sức mạnh kiên cường, không giận tự uy, khiến cho kẻ khác tâm sinh sợ hãi.
Đoan Mộc Nam theo bản năng lui về sau, Đoan Mộc Ly cùng lúc sải bước đi đến.
Ấn đường Triển Thiên Bạch không khỏi nhíu lại.
Đoan Mộc Ly không nên tới nơi này...
“Hoàng thúc!” Đoan Mộc Nam vẫn chậm mất nửa nhịp mới phản ứng lại, “Nơi này là hậu cung của trẫm, cho dù là hoàng thúc cũng không thể tự xông vào... Hoàng thúc, ngươi có biết tội không?!”
Thanh âm tuy rằng trảm đinh tiệt thiết, nhưng thân thể Đoan Mộc Nam cũng không chịu khống chế mà trốn phía sau Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch ngẩng đầu lên, đối diện với Đoan Mộc Ly.
Sâu trong con ngươi như chim ưng của Đoan Mộc Ly là lửa giận lạnh băng thiêu đốt.
Giây tiếp theo, cả người Triển Thiên Bạch đã bị kéo đến bên cạnh Đoan Mộc Ly.
“Hoàng Thượng.” Đoan Mộc Ly từ trên cao nhìn xuống Đoan Mộc Nam dáng người chưa đủ cao, ánh mắt tựa như có thể trong nháy mắt đóng băng người khác.
Đoan Mộc Nam nhất thời phát lạnh run rẩy.
“Thần tự ý xông vào hậu cung, vẫn xin Hoàng Thượng trách tội... Nhưng thần có lí do phải đến hậu cung... Triển Thiên Bạch là người của thần, vẫn xin Hoàng Thượng trả hắn lại cho thần.”
Thái độ nghe lên cung kính, kì thực đang tạo áp lực cho Đoan Mộc Nam, Đoan Mộc Nam cảm giác trên đỉnh đầu mình tựa như có một tòa núi lớn sừng sững đè xuống, ép tới mức ngay cả ngẩng đầu hắn cũng cảm thấy khó khăn.
“Là người của thần” - Bốn chữ này nặng nề gõ đánh nội tâm của Đoan Mộc Nam, Đoan Mộc Nam dùng sức cắn răng.
“Phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân mạc chi vương thần... Hoàng thúc, cho dù Triển Thiên Bạch từng là nam sủng của ngươi, nhưng hắn hiện tại cũng đã tự do rồi... Trẫm không cho rằng trẫm dẫn hắn tới nơi này còn cần phải thông qua sự cho phép của ngươi.”
Đoan Mộc Nam cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nói với Đoan Mộc Ly như vậy.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Đoan Mộc Nam có loại ảo giác bản thân cũng bị Đoan Mộc Ly xơi tái rồi.
Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn tựa như một con hùng sư đang nhìn chằm chằm một con chó sói cướp đoạt con mồi với nó.
“Hoàng Thượng... Lời thần vừa nói, ngài hẳn là hiểu được ý tứ của nó.” Giọng nam trầm thấp vừa bình tĩnh trầm ổn lại cường thế bức người, Đoan Mộc Ly nhìn chằm chằm đôi con ngươi run rẩy của Đoan Mộc Nam, nói tiếp ra bốn chữ: “Không nên ép thần.”
Lộp bộp!
Sắc mặt Đoan Mộc Nam đại biến.
“Đoan Mộc Ly! Lời này của ngươi là có ý gì, ngươi... Ngươi...”
Ngươi là nói một khi trẫm cướp Triển Thiên Bạch đi, ngươi sẽ tạo phản sao?!
Lời chất vấn đến bên miệng kẹt lại trong kẽ răng, Đoan Mộc Nam cưỡng chế áp xuống cơn giận của chính mình, hai mắt sáng quắc.
Sắc mặt Đoan Mộc Ly bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Tạo phản...
Đây là việc Đoan Mộc Ly tùy thời đều có thể làm, nhưng không muốn làm mà thôi.
Cho dù là hắn, mối nguy hiểm tạo phản nổ ra đối với đương triều hay hậu thế đều ảnh hưởng quá lớn, không đến mức vạn bất đắc dĩ, Đoan Mộc Ly cũng không muốn tạo phản.
Nhưng mà...
Nếu chỉ có vua một nước, ngôi cửu ngũ chí tôn mới có tư cách có được Triển Thiên Bạch, vậy hắn không ngại vì Triển Thiên Bạch mà tạo phản.
“Đoan Mộc Ly...”
Triển Thiên Bạch hướng mặt về phía Đoan Mộc Ly, đè thấp mi mắt, con ngươi đỏ như máu giống như hai viên hồng ngọc phát sáng rực rỡ.
Hắn bước từng bước nhỏ về phía trước, tới gần Đoan Mộc Ly hít sâu một cái.
“Ngươi uống bao nhiêu rượu rồi?”
“Cái gì?” Đoan Mộc Ly kinh ngạc.
“Ta hỏi ngươi uống bao nhiêu rượu rồi...” Vừa lặp lại những lời này, Triển Thiên Bạch vừa xoay người thi lễ với Đoan Mộc Nam, “Hoàng Thượng, xin thứ lỗi cho sự thất thố của Đoan Mộc Ly, hắn uống quá chén rồi.”