Không... Không phải...
Đoan Mộc Ly, không phải!
Trong lòng gào thét, những ủy khuất chưa bao giờ phải chịu hóa thành nước mắt tuôn ra, nước mắt trong suốt long lanh cứ như vậy chảy xuống theo đôi gò má trắng bệch của Triển Thiên Bạch.
“Bổn vương biết, ngươi vẫn luôn muốn giết bổn vương... Vẫn luôn muốn... Vẫn luôn...”
Chữ cuối cùng như thể nặn ra từ trong kẽ răng. trong cơn giận dữ, cái trán của Đoan Mộc Ly nổi đầy gân xanh.
Hắn cũng không thể hiểu được bản thân rốt cuộc vì sao tức giận như vậy, tức giận đến nỗi muốn xé nát Triển Thiên Bạch.
Nhưng trên thực tế, bị xé nát cũng chính là hắn.
Là tâm của hắn!
Đoan Mộc Ly siết chặt nắm tay, không khỏi phẫn nộ mà run rẩy.
“Lời thề của ngươi, cái gì mà gì đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, đều là chó má cả!”
“Đoan Mộc Ly, ta...”
“Ngươi không cần nói cái gì nữa!”
Đoan Mộc Ly vung bàn tay lớn lên, quay lưng đi, không chịu liếc mắt nhìn Triển Thiên Bạch một cái nữa.
Trong nháy mắt, Triển Thiên Bạch ý thức được—
Hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng, Đoan Mộc Ly cũng sẽ không nghe, lại càng không tin.
Tại sao... Sự tình lại biến thành thế này?
Đều là lỗi của hắn...
Nếu như thời điểm Bao Bất Bình tìm được hắn, hắn cứ trực tiếp rời đi theo Bao Bất Bình, nhất định sẽ không phải đối mặt với kết cục như vậy.
Là hắn bức Bao Bất Bình tới hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Là hắn hại đám hảo huynh đệ này.
Hắn quá tham lam!
Mâu thuẫn, vướng bận... Cái gì cũng không muốn buông tay...
Cho nên mới bị báo ứng!
Vì để bảo vệ lời thề không nên bảo vệ kia, vì Đoan Mộc Ly đối xử với hắn tốt một chút...
Nhưng mà hết thảy đều kết thúc rồi!
Bắc Lăng Thần Mộc tựa như bị đóng băng, nhành hoa lay động vẫn không nhúc nhích, yên tĩnh lạ thường.
Sau một lúc lâu, thanh âm thanh lãnh yếu ớt không gợn sóng sợ hãi theo một cánh hoa rơi xuống trên đầu vai, truyền đến lỗ tai của Đoan Mộc Ly.
“Triển Thiên Bạch ta không có nuốt lời, ta đi theo bên cạnh ngươi, quả thực hết lòng tuân thủ lời hứa khi đó... Về phần mai phục của Bao Bất Bình bọn họ... Ta cũng không có lí do gì để báo cho ngươi biết. Đoan Mộc Ly, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Triển Thiên Bạch ta... Từ đầu tới cuối cũng là người Dao Quốc, là kẻ thủ của ngươi, tùy lúc tùy chỗ đều toàn tâm toàn ý muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, nếu ngươi chết trong mai phục, vậy cũng là do ngươi gieo gió gặt bão!”
Bốp!
Triển Thiên Bạch vừa dứt lời đã bị Đoan Mộc Ly trở tay lại thưởng cho một bạt tai.
“Đại tướng quân!” Cảm xúc Bao Bất Bình kích động.
Nhưng cảm xúc của Bao Bất Bình càng kích động, cơn tức giận của Đoan Mộc Ly lại càng thịnh.
Thực ra, Triển Thiên Bạch chính là cố ý chọc giận Đoan Mộc Ly.
Hắn muốn khiến cho Đoan Mộc Ly dưới cơn thịnh nộ—
Giết hắn!
Giết hắn, mọi chuyện chấm dứt, hắn nhất định sẽ không mâu thuẫn như vậy, khó chịu như vậy, phải chịu giày vò như vậy.
Triển Thiên Bạch muốn chết như thế, từ thời điểm bị ban thưởng rượu độc biến thành một tên phế nhân lúc trước vẫn vậy.
Vào thời điểm đó, hắn cũng cầu xin Đoan Mộc Ly có thể giết hắn.
Nhưng Đoan Mộc Ly không làm.
Hiện tại, Đoan Mộc Ly cũng không làm.
“Tại sao... Không giết ta?” Sắc đỏ ửng trong hai mắt biến mất, con ngươi của Triển Thiên Bạch khôi phục lại thành màu đen ảm đạm không chút ánh sáng, ánh mắt dại ra, “Giết ta... Đoan Mộc Ly, ta thông đồng với loạn đảng, mưu đồ bí mật hại ngươi, luận tội xử trảm!”
“Câm miệng!” Đoan Mộc Ly rít gào một tiếng, chấn động toàn quân từ trên xuống dưới câm như hến.
Nước mắt Triển Thiên Bạch cạn khô, chỉ để lại dấu vết thê lương trên nốt ruồi lệ, không biết thứ chờ đợi hắn sẽ là cái gì.
Đoan Mộc Ly không chịu giết hắn.
Đây không phải một kết cục tốt.
Nếu như Đoan Mộc Ly không chịu giết hắn...
Cũng sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết!
Ngực Triển Thiên Bạch đau đến tê tâm liệt phế, ngay cả hô hấp thôi cũng làm cho hắn thống khổ.
Đột nhiên, người phá vỡ sự trầm mặc dài đằng đẵng này là Cao Nam Phong.
“Nếu Ly Vương gia có nhiều việc cần giải quyết, không có thời gian dạy dỗ nam sủng không nghe lời này, vậy không bằng đưa hắn cho bổn tướng, thế nào?”
Trái tim Triển Thiên Bạch đột nhiên đập mạnh.
“Có gì mà không thể?” Đoan Mộc Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn Triển Thiên Bạch một cái, “Nếu Cao Tướng quân thích chơi món phế phẩm còn thừa lại của bổn vương, cứ lấy đi là được.”
“Đoan Mộc Ly!” Triển Thiên Bạch không khỏi hô lên một tiếng, giọng điệu cũng thay đổi.
Nhưng Đoan Mộc Ly mắt điếc tai ngơ, sải bước phẩy tay áo bỏ đi.
“Đa tạ vương gia ban cho.” Khóe môi Cao Nam Phong cong lên cười tà, ánh mắt nhìn Triển Thiên Bạch như hận không thể lột trần Triển Thiên Bạch trước mặt mọi người.
Cả người như bị rút gân diệt cốt, Triển Thiên Bạch ngồi co quắp trên đất, ánh mắt dại ra.
“Đại tướng quân! Đại tướng quân!”
Đám người Bao Bất Bình bị áp giải xuống, mãi đến khi thân ảnh suy yếu của Triển Thiên Bạch biến mất trong tầm nhìn, Bao Bất Bình vẫn không kìm được quay đầu lại, hô to về phía Triển Thiên Bạch.
“Đại tướng quân, tội nô này xử trí như thế nào?”
Cao Nam Phong từ trên cao nhìn xuống Triển Thiên Bạch đang nản lòng thoái chí, ánh mắt nheo lại, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, “Tội nô này sao... Áp giải hắn đem đến phủ tướng quân của bổn tướng, bổn tướng muốn đích thân dạy dỗ.”
Hai gã thị vệ mặc một thân quân giáp áp giải Triển Thiên Bạch lên giá. Cao Nam Phong nhìn chăm chú vào Triển Thiên Bạch bị dẫn đi, nội tâm đã bắt đầu rục rịch.
Từ rất lâu về trước, hắn đã có hứng thú với Triển Thiên Bạch, những gì hắn vừa mới nói kia đều không phải nói dối. Hắn dự tính sau khi khải hoàn hồi triều sẽ đến Di Hương viện lấy Triển Thiên Bạch tìm niềm vui.
Nữ nhân hắn chơi đùa rất nhiều, sớm đã chán ngấy rồi, nhưng Triển Thiên Bạch so với nữ nhân còn đẹp hơn, lại từ vị trí Đại tướng quân rơi xuống vực thẳm, hắn cả nhìn cũng chưa nhìn qua được vài lần.
Bởi vì ở thời điểm võ công của Triển Thiên Bạch chưa bị phế, hắn đánh không lại Triển Thiên Bạch.
Ngay cả Đoan Mộc Ly đơn đả độc đấu với Triển Thiên Bạch cũng không chắc trận nào cũng có thể thắng.
Nhưng mà... Vậy thì thế nào?
Võ tướng có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng đánh không lại một tên hôn quân.
Tuy nói thế nhân đều truyền nhau là do Đoan Mộc Ly hại Triển Thiên Bạch thành như vậy. Quả thật là Đoan Mộc Ly đã mua chuộc thái giám bên người Hoàng đế Dao Quốc nói lời gièm pha, nhưng Cao Nam Phong cũng không cho rằng kẻ thù của Triển Thiên Bạch là Đoan Mộc Ly.
Kẻ thù của Triển Thiên Bạch rõ ràng là Hoàng đế Dao Quốc.
Nếu như Hoàng đế Dao Quốc thánh minh, như vậy thì dù có mua chuộc một vạn tên tiểu nhân buông lời gièm pha cũng vô dụng.
Song, quân thần nghi ngờ lẫn nhau, quốc gia căn bản không có khả năng lâu dài.
Dao Quốc là tự chịu diệt vong, không liên quan gì đến Nam Sở bọn họ.
Bất quá, chuyện Dao Quốc diệt vong đối với Cao Nam Phong mà nói cũng có cái tốt. Ít nhất, hắn cũng có thể nếm thử tư vị từng tha thiết ước mơ của Triển Thiên Bạch.
“Trở về còn phải cảm ơn Phạm Thừa tướng thật tốt.”
Cao Nam Phong thì thầm tự nhủ.
Sở dĩ hắn hội quân dẫn tới, hoàn toàn là bởi vì tin tức mà Phạm Ninh tiết lộ cho hắn.
Phạm Ninh nói cho hắn biết, tàn đảng của Dao Quốc sẽ bố trí mai phục cho Đoan Mộc Ly, tuy rằng không biết vị trí cụ thể, nhưng theo phỏng đoán thì hẳn là Bắc Lăng Thần Mộc.
Hắn vốn không muốn nhích người vì mấy cái tin tức mập mờ như thế.
Nhưng may mắn là hắn đã đến đây,
Phạm Ninh nói với hắn, một chuyến này của hắn, lại vừa có thể thừa dịp thời điểm Đoan Mộc Ly và loạn đảng Dao Quốc chiến thành một mớ mà nhân cơ hội trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, vạn nhất Đoan Mộc Ly thật sự gần chết, hắn còn có thể tiễn Đoan Mộc Ly một đoạn đường.
Kết quả, loạn đảng của Dao Quốc thật sự quá non nớt, cứ như vậy trên dưới một trăm người, ngay cả một sợi tóc gáy của Đoan Mộc Ly cũng không thể làm bị thương, Cao Nam Phong thật sự thất vọng.
Chỉ có điều, Phạm Ninh còn nói, hắn cũng có thể quy chụp cái mũ cấu kết loạn đảng cho Đoan Mộc Ly, và tệ nhất là còn có thể lấy được Triển Thiên Bạch về tay!
Bởi vì trải qua một trận nháo nhào này, tội danh cấu kết với loạn đảng mà Triển Thiên Bạch ngồi là thật, cho dù Đoan Mộc Ly muốn bảo vệ Triển Thiên Bạch cũng không làm được. Huống chi, Triển Thiên Bạch là cấu kết với loạn đảng muốn hại chết Đoan Mộc Ly, với lòng tự trọng của Đoan Mộc Ly, hơn phân nửa sẽ không chịu để yên.
Sự thật đang diễn ra như Phạm Ninh dự liệu.
Trong số những ưu đãi Phạm Ninh liệt kê này, Cao Nam Phong coi trọng cái cuối cùng nhất—
Lấy được Triển Thiên Bạch về tay.
“Cũng không biết cái lão bất tử Phạm Thừa tướng kia có được tin tức từ nơi nào... Thật chuẩn xác!”
Cao Nam Phong nở nụ cười hahaha vài tiếng, kéo dây cương vài lần.
“Hồi phủ đi! Có đại mỹ nhân chờ bổn tướng trở về phong lưu khoái hoạt rồi!”
Bầu trời tối sầm lại.
Bắc Lăng Thần Mộc rực rỡ trăm hoa như phủ kín một tầng vẻ lo lắng.
Dưới rễ cây còn lưu lại vết máu cùng thi thể.
Chân trước Đoan Mộc Ly vừa mới trở lại vương phủ, sau lưng mọi người trong vương phủ liền nhận được tin tức—
Triển Thiên Bạch cấu kết với bè phái loạn đảng Dao Quốc mưu đồ bí mật ám sát Đoan Mộc Ly, bị Đoan Mộc Ly thưởng cho Hộ Quốc đại tướng quân Cao Nam Phong tùy ý xử trí.
Nghe thấy tin tức này, cả Lý quản gia và Hương Linh đều đầu váng mắt hoa, Hương Linh càng gấp đến độ nước mắt không ngừng rơi.
Trong phòng củi, Chu Phượng làm việc cả ngày vừa lau mồ hôi trên trán, vừa khẽ hé môi, “Triển Thiên Bạch, ngươi cũng đừng trách ta. Muốn trách thì trách bản thân ngươi, ai kêu ngươi rõ ràng được vương gia sủng ái như vậy mà còn muốn hại vương gia! Ngươi xứng đáng!”
Hắn tức giận bất bình rống xong, vô tình nghiêng đầu liền thấy được trong phòng củi sơ sài bẩn thỉu này, kiện vật phẩm tinh xảo duy nhất là—
Bình thuốc nhỏ.
Là của Triển Thiên Bạch cho hắn.
Chu Phượng vô thức chạm đến vết bỏng trên mặt mình, cảm giác nơi ngực trái như bị cái gì đó giống kim châm đâm vào vậy.
Huyền Ca đứng ở trong phòng của mình đóng cửa không ra ngoài.
Tuy rằng đóng cửa không ra, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì hắn vẫn nhất thanh nhị sở.
Đúng như hắn dự liệu, hoặc là nói, quá tốt so với những gì hắn đã lường trước, Triển Thiên Bạch rốt cuộc cũng bị Đoan Mộc Ly đuổi ra khỏi vương phủ, cũng không uổng phí một phen khổ tâm của hắn.
Người tiết lộ cuộc đối thoại giữa Triển Thiên Bạch và Bao Bất Bình cho Chu Phượng cùng Phạm Ninh, đều là Huyền Ca.
“Triển Thiên Bạch, bây giờ ngươi đi rồi... Cũng không cần phải về đây nữa!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt trở nên trưởng thành hơn vài phần, cũng trở nên u ám hơn vài phần, Huyền Ca nghiến răng nghiến lợi.
Chuyện Triển Thiên Bạch bị Đoan Mộc Ly thưởng cho Cao Nam Phong hiển nhiên cũng truyền đến tai Lam Tẩm.
Phòng rộng như vậy cũng không đủ để Lam Tẩm chuyển động. Lam Tẩm đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.
Trong giây lát, cước bộ dừng lại, hắn mở cửa phòng mình ra rồi đi ra ngoài, bước nhanh tới phòng bếp, bận rộn bắt tay vào làm.
Tà dương như máu.
Thời điểm mặt trời chiều ngả dần về tây, Triển Thiên Bạch bị áp giải tới quý phủ Đại tướng quân của Cao Nam Phong.
Trương quản gia của quý phủ từ sáng sớm đã nhận được tin tức, lập tức dựa theo phân phó của Cao Nam Phong, lệnh cho nha hoàn tắm rửa, thay y phục cho Triển Thiên Bạch.
Hai loại y phục nam trang và nữ trang này khiến Trương quản gia phiền muộn.
Cuối cùng vẫn là chọn một thân nữ trang đỏ như lửa cho Triển Thiên Bạch.
Mặc nữ trang, mặt Triển Thiên Bạch như tro tàn.
Nhưng như này ngược lại khơi dậy tâm lí bạo ngược của nam nhân, ngay cả Trương quản gia nhìn thấy Triển Thiên Bạch cũng không kìm được nuốt nước miếng một cái.
Đổi xong y phục mới, Trương quản gia lại sai người sửa soạn trang điểm cho Triển Thiên Bạch.
Đợi thời điểm Cao Nam Phong hồi phủ, khuôn mặt của Triển Thiên Bạch đã được trang điểm tinh xảo xong xuôi, mặc lăng la tơ lụa nằm trên giường lớn trong phòng ngủ của Cao Nam Phong.
Vì đề phòng Triển Thiên Bạch phản kháng, thời điểm Triển Thiên Bạch vào phủ tướng quân, Trương quản gia liền cho Triển Thiên Bạch uống thuốc.