Địch Tướng Vi Nô

Chương 43: Chương 43: Lại thêm tám mươi đại bản




Chu Phượng vốn tưởng rằng cứ như vậy thì hắn thế nào cũng có thể nghe được Triển Thiên Bạch kêu thảm thiết chứ?

Nhưng kết quả... Triển Thiên Bạch cùng lắm là phát ra một chút tiếng rên rỉ hay chịu đựng nhỏ vụn, tiếng kêu thảm thiết một tiếng cũng không có.

“Tội nô hèn mọn này đúng là cứng đầu mà!”

Nhìn thấy Triển Thiên Bạch bị đánh cho hấp hối nhưng Chu Phượng vẫn không nguôi lửa giận.

Tám mươi đại bản đánh xong, cả người Triển Thiên Bạch hoàn toàn ướt sũng, mái tóc đen xinh đẹp ướt sũng dính lên hai gò má và cần cổ tái nhợt, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, nửa thân dưới càng máu thịt lẫn lộn, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Làn môi xỉn màu không chút huyết sắc, bị Triển Thiên Bạch cắn đến nỗi tưởng như biến dạng, lông mi khẽ rũ xuống run nhẹ, che khuất đôi mắt vừa mờ đi nét ửng đỏ thê lương.

Nhìn Triển Thiên Bạch bị đánh tám mươi đại bản vẫn không hôn mê, chỉ hơi cau mày, im hơi lặng tiếng, từ trong xương cốt toàn thân tỏa ra ý phản kháng mãnh liệt, Chu Phượng giận đến mức ngũ quan vặn vẹo.

“Đánh tiếp cho ta! Đánh tiếp!” Hắn đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Nhưng, nhưng mà... Tám mươi đại bản đều đã đánh xong rồi.” Một gã thị vệ nhỏ giọng nói thầm.

Vừa dứt lời, Chu Phượng đã trở tay đánh cho thị vệ một bạt tai thật to.

Thị vệ lập tức rầm một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Chu Phượng. Tuy rằng trong lòng không cam tâm, nhưng Chu Phượng là do Hoàng Thượng đưa đến cho Đoan Mộc Ly, cả vương phủ từ trên xuống dưới không ai dám đắc tội.

“Đánh xong thì làm sao? Hả? Tội nộ này không biết hối cải, lại thêm tám mươi đại bản!”

Nghe được mệnh lệnh điên loạn này của Chu Phượng, đám thị vệ hoa mắt choáng váng, không ai dám động thủ.

Bọn họ là không dám động đến Chu Phượng, nhưng Triển Thiên Bạch mới là nam nhân được Đoan Mộc Ly sủng ái nhất, điểm ấy trong lòng bọn họ đều biết rõ. Vạn nhất thật sự đánh chết Triển Thiên Bạch, đến lúc đó một đám bọn họ đều phải bồi táng cùng vị “Xích Diễm đại tướng quân” Dao Quốc kia.

“Chu Phượng đại nhân... Hay là người xem... Tạm thời tha cho tội nô này đi? Hắn sắp chết rồi...”

“Ngươi là cái thá gì!” Chu Phượng thình lình đạp thị vệ một cước, “ Ngươi cầu tình cho tội nô này, có phải ngươi và hắn là cùng một giuộc hay không? Hai người các ngươi là đồng bọn, thông đồng với nhau là muốn mưu hại vương gia có đúng không?!”

“Tiểu, tiểu nhân không dám... Tiểu nhân không dám...”

“Các ngươi ai còn dám thay tội nô này cầu tình, đều luận tội mưu nghịch mà xử!” Chu Phượng rướn cổ, thanh sắc câu lệ, giọng nói hơi khàn khàn.

Nhưng Triển Thiên bạch đang quỳ rạp trên mặt đất lúc này đã mất ý thức, căn bản không nghe thấy Chu Phượng đang nói một chút gì.

Hắn chỉ cảm thấy... Thật ồn ào.

Có thể để cho hắn yên tĩnh ra đi được không?

Mi mắt nặng trĩu, Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại, bị cơn đau nhức bào mòn, thân thể suy yếu đến mức động cũng không muốn động, ngay cả trên đầu ngón tay cứng ngắc cũng dính máu đỏ tàn nhẫn.

Nếu như hắn ngủ quên... Có lẽ hắn cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...

Triển Thiên Bạch lại cố nhịn cơn đau mở mắt ra, cố gắng thanh tỉnh đại não đang sắp tê liệt một chút.

Không thể... Chết ở chỗ này...

Nội tâm trong phút chốc giãy giụa giằng co giữa sự sống và cái chết, Triển Thiên Bạch đột nhiên kịch liệt ho khan đứng lên, nôn ra một ngụm máu tươi chói mắt.

“Ha!” Chu Phượng cười lạnh, đi đến trước mặt Triển Thiên Bạch đang quỳ rạp trên đất, “Triển Thiên Bạch, ngươi nhớ kĩ cho ta. Dám đắc tội với Chu Phượng ta, đây chính là hậu quả!”

Triển Thiên Bạch theo hướng phát ra tiếng nói ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ mơ hồ hồ phản chiếu gương mặt chanh chua của Chu Phượng.

“A...”

Nhìn thấy Triển Thiên Bạch như thể đang phát ra tiếng cười nhạo hắn, Chu Phượng hổn hển, “Mau tiếp tục đánh cho ta! Đánh cho đến khi tội nô này không cười nổi mới thôi!”

Lại một trận đánh tàn nhẫn bắt đầu rồi.

Tám mươi đại bản lại thêm tám mươi đại bản, đừng nói là loại người thân thể vốn suy yếu như Triển Thiên Bạch, cho dù là đại hán lỗ mãng lưng hùm vai gấu cũng bị đánh cho hấp hối.

Bầu trời hoàn toàn sụp đổ, tối sầm lại.

Không khí lạnh như băng, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi khiến người khác buồn nôn.

Tầm mắt... Bắt đầu mơ hồ...

Thân thể đã đau đến chết lặng...

Triển Thiên Bạch dường như cảm giác được sinh mệnh của mình đang trôi nhanh như gió.

Ta... Sắp chết rồi sao?

Không phải chết ở trên chiến trường, không phải chết trong tay Đoan Mộc Ly...

Ý thức nặng nề chung quy cũng trở nên trống rỗng, Triển Thiên Bạch rầu rĩ gãi đầu ngón tay đầy vết thương trên mặt đất, đột nhiên buông thõng...

...

“Triển Thiên Bạch—!”

Nam Sở và Dao Quốc trên chiến trường, gió bắc thét gào, chiến kỳ tung bay phần phật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.