Địch Tướng Vi Nô

Chương 134: Chương 134: Phô ân ái gì chứ, mau chết đi




Nghe vậy, Phạm Ninh mở miệng muốn ngăn cản, nhưng hoàng mệnh khó trái, nhất ngôn cửu đỉnh, không phải thứ hắn có thể thay đổi.

Cứ thế, Đoan Mộc Ly bị hai gã thị vệ áp giải dẫn từ tử lao tới thượng điện.

Tầm nhìn của văn võ bá quan trong một khắc Đoan Mộc Ly tiến vào kia, tất cả mọi người trợn mắt há mồm, đại kinh thất sắc.

Đây là... Đoan Mộc Ly?

Đây vẫn là tướng quân bách thắng oai phong một cõi, đánh đâu thắng đó trên chiến trường sao?!

Là hảo hữu tư giao rất thân thiết với Đoan Mộc Ly, Trịnh Nghĩa suýt chút nữa rơi lệ.

Quá thảm rồi!

Đoan Mộc Ly thật sự bị tra tấn rất thảm, quả thực vô cùng thê thảm!

Trên người mang xiềng xích nặng nề làm từ Tuyết Sơn Hàn được khảm Độc Bối Nam Hải, da thịt lộ ra bên ngoài không có nổi một chỗ nào lành lặn, tất cả đều da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, huyết sắc có đỏ có đen, miệng vết thương có sâu có nông, hiển nhiên bị hành hình không chỉ dừng ở lần một lần hai, mái tóc vương vãi thoạt nhìn dính dính như hồ, tựa hồ như bị máu đọng dính vào nhau. Từ chỗ xương quai xanh vẫn còn máu tươi ào ạt chảy ra, nhỏ xuống trên đại điện kim bích huy hoàng, trong kẽ móng tay cùng móng chân bị hủy hoại lóe ra ngân quang là vì bên trong vẫn còn cắm châm dài mảnh.

Thình thịch!

Nhìn thấy tình trạng như phế nhân của Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Nam sợ tới mức cái mông ngồi phịch trên long ỷ, sắc mặt xanh mét, môi run rẩy.

Văn võ bá quan đứng thành hai hàng cũng tự nhiên mà thối lui sang bên cạnh, chỉ sợ trên người mình nhiễm phải mùi máu tươi nồng nặc trên người Đoan Mộc Ly.

Trong mắt bọn họ giờ khắc này, Đoan Mộc Ly giống như ác quỷ trèo ra từ sâu trong địa phủ, tùy thời đều có thể cắn bọn họ một ngụm, tha bọn họ xuống địa phủ.

Thật là đáng sợ...

Quần thần đã không còn biết Phạm Ninh tra tấn Đoan Mộc Ly đến nước này đáng sợ hơn, hay là Đoan Mộc Ly trải qua màn tra tấn vô nhân tính như thế vẫn cứ sừng sững không ngã đáng sợ hơn nữa.

Cước bộ chậm rãi mà nặng nề rốt cuộc dừng lại, Đoan Mộc Ly dừng lại trước Đoan Mộc Ly, eo lưng thẳng tắp.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây, bao gồm Đoan Mộc Nam đều hít ngược vào một ngụm khí lạnh, không hiểu sao lại cảm thấy Đoan Mộc Ly đứng trước mặt bọn họ giờ khắc này còn cao lớn hơn rất nhiều so với bình thường.

“Đoan Mộc Ly to gan! Thân là tội thần, nhìn thấy Hoàng Thượng vì sao không quỳ?!” Phạm Ninh vẫy tay về phía bọn thị vệ một cái, đám thị vệ lập tức đặt ngang trường thương, đè trên vai Đoan Mộc Ly, cưỡng ép Đoan Mộc Ly quỳ xuống.

“Dừng tay!”

Tiếng hô đồng thời vang lên, Đoan Mộc Nam đã chạy từ trên long ỷ xuống.

Đám thị vệ lập tức lĩnh mệnh lui xuống, chỉ thấy Đoan Mộc Nam chạy đến trước người Đoan Mộc Ly, hai tay run rẩy duỗi về phía Đoan Mộc Ly, nhẹ nhàng gạt cái trán bị che khuất trên khuôn mặt của Đoan Mộc Ly.

“Hoàng thúc...”

Vừa mở miệng, thanh âm của Đoan Mộc Nam liền nghẹn ngào.

Hắn quả thực ngàn vạn lần không ngờ tới Đoan Mộc Ly sẽ bị tra tấn thành bộ dáng này.

Nhưng mặc dù Đoan Mộc Ly thương tích đầy mình, chật vật bất kham, con ngươi như chim ưng cũng vẫn sáng như đuốc như cũ, thậm chí càng thêm sáng ngời hữu thần hơn so với ngày thường, giống như bảo thách được mài bóng loáng.

Ánh mắt như này... Khiến Đoan Mộc Nam từ tận đáy lòng cảm thấy sợ hãi.

“Phạm Ninh!”

Hộ Bộ Thượng thư Mạnh Phàm Thanh giận đến mức cả người run run.

“Ngươi đây còn dám nói ngươi không vu oan giá họa?! Ngươi nhìn xem ngươi tra tấn Ly Vương gia thành cái dạng gì rồi?!”

Phạm Ninh bị chỉ trích, vuốt vuốt chòm râu, không cho là đúng.

“Bổn tướng tra án, vì để chân tướng rõ ràng, nghiêm hình bức cung có gì không thể?”

“Vậy ngươi bức ra được cái gì, ngươi ngược lại mau nói đi! Hả?!”

“Cái này...”

Phạm Ninh há hốc mồm, không nói được gì để phản bác.

“Hoàng, hoàng thúc..”

Thanh âm càng trở nên mỏng manh hơn, Đoan Mộc Nam thật cẩn thận mà đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Đoan Mộc Ly, không đoán định ra được từ ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn rốt cuộc là đang trách hắn, hận hắn, hay là muốn đem hắn làm sao?

Hắn chỉ biết là, chịu đựng tra tấn như vậy, linh hồn của Đoan Mộc Ly vẫn bất tử như cũ.

Nguyên nhân chính là vì có linh hồn đủ cường đại chống đỡ, Đoan Mộc Ly giờ khắc này mới có thể đứng trước mặt hắn.

Đây... Chính là phong thái của nam nhân mạnh nhất Nam Sở hắn!

Không biết vì sao, đáy lòng Đoan Mộc Nam tràn ra một cỗ tư vị phức tạp. ngôn tình hài

Đối với Đoan Mộc Ly, hắn vừa kính vừa sợ, vừa bội phục sát đất, còn có một tia đau lòng như vậy.

“Hoàng thúc...”

Hai cánh môi tái xanh ra sức mím lại, Đoan Mộc Nam hơi rối rắm, nghiêm túc hỏi: “Thật sự không phải ngươi làm sao? Dùng hình nhân nguyền rủa để nguyền rủa trẫm...”

“Ha...”

Nhìn thấy cháu ruột của mình cẩn thận hỏi ra câu nói này, từ sâu trong yết hầu của Đoan Mộc Ly phát ra một tiếng cười khẽ khinh thường, môi mỏng đọng lại máu đen chậm rãi mở ra:

“Đoan Mộc Nam, ngươi cho rằng, nếu bổn vương muốn ngôi vị Hoàng đế, cần phải đi một vòng luẩn quẩn như vậy sao?”

Đoan Mộc Nam đột nhiên lùi về sau một bước.

“Hộ giá!”

Phạm Ninh không rõ nguyên do lập tức vọt tới trước người Đoan Mộc Nam.

Nhưng trên thực tế, Đoan Mộc Ly cũng không làm gì với Đoan Mộc Nam cả.

Chỉ một câu ngắn gọn liền khiến Đoan Mộc Nam sợ tới mức hai chân như nhũn ra, hai tròng mắt trợn trừng.

Rõ ràng Đoan Mộc Nam thân khoác long bào còn Đoan Mộc Ly quần áo tả tơi, rõ ràng Đoan Mộc Nam là vua của một nước còn Đoan Mộc Ly chỉ là một tù nhân... Nhưng mà, khí thế trên người Đoan Mộc Ly mình đầy thương tích lại hung hãn chặn đứng Đoan Mộc Nam, giống như Đoan Mộc Ly mới đúng thật sự là thiên kiêu chi tử chân chính.

“Hoàng Thượng!”

Đúng lúc này, ngoài đại điện truyền đến tiếng la khí thế như hồng, bách quan quay đầu lại, chỉ thấy Cao Nam Phong khoan thai đến trễ bước như bay vọt tới, giống như quân báo khẩn cấp mười dặm.

“Hoàng Thượng!” Cao Nam Phong ôm quyền quỳ một gối xuống đất trước mặt Đoan Mộc Nam, “Hoàng Thượng, thứ cho mạt tướng đến trễ.”

“Cao Tướng quân, ngươi làm sao mà hiện giờ mới đến?” Phạm Ninh vội vã ồn ào, “Mau tới hộ giá, có người uy hiếp gây bất lợi cho Hoàng Thượng!”

Rõ ràng Đoan Mộc Ly cũng chưa hề đụng chạm vào, nhưng Phạm Ninh lại ở nơi này kêu gào ầm ĩ.

Đoan Mộc Nam có chút phiền, đẩy Phạm Ninh ra.

“Hoàng Thượng!” Cao Nam Phong từng bước tiến lên, giận dữ chỉ về phía Đoan Mộc Ly, “Đoan Mộc Ly hắn nuôi cao thủ tử sĩ trong phủ, ý đồ mưu phản!”

“Cái gì?!” Đoan Mộc Nam chấn động.

Chuyện này, Phạm Ninh cũng không rõ lắm, Cao Nam Phong trước đó cũng không thông tri cho hắn.

Chẳng lẽ nói... Đoan Mộc Ly thật sự bị Cao Nam Phong nắm được nhược điểm rồi?

“Hoàng Thượng, từng câu từng lời mạt tướng nói đều là thật, tên cao thủ kia nội lực rất mạnh, mạt tướng tối hôm qua giao thủ với hắn, bị hắn đả thương, bởi vậy sáng nay mới đến trễ...”

Nghe thấy lời nói của Cao Nam Phong, Đoan Mộc Nam lập tức trừng lớn mắt nhìn về phía Đoan Mộc Ly.

Nhưng khuôn mặt góc cạnh dính đầy máu tươi của Đoan Mộc Ly không hề thấy một tia dao động.

“Đoan Mộc Ly, ngươi còn gì muốn nói không?!” Phạm Ninh nhân cơ hội lớn này ra vẻ văn chương, “Hoàng Thượng, theo vi thần thấy, hẳn nên lập tức hành quyết xử trảm Đoan Mộc Ly, giải tán Du Long quân của hắn, sau đó phái cấm quân bao vây vương phủ, tiên hạ thủ vi cường...”

“Các ngươi là người nào?!”

Phạm Ninh bên này lời còn chưa dứt, bên kia, ngoài điện vang lên tiếng náo loạn.

“Các ngươi không thể vào được!”

Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của bọn thị vệ, Đoan Mộc Nam thân ở trên đại điện nhất thời như chim sợ cành cong, nhằm thẳng phía sau Phạm Ninh mà trốn.

Hai vị đại tướng quân Cao Nam Phong và Lương Tu trong phút chốc rút bội kiếm bên hông ra.

“Đừng kích động đừng kích động...”

Cùng với thanh âm thanh thúy non nớt của thiếu niên vang lên, hai nam nhân một trước một sau đi lên đại điện.

Một trong số đó thoạt nhìn tuổi còn trẻ, lúc thiếu niên trẻ tuổi bước vào, văn võ bá quan phía trên đại điện đều có chút xa lạ đối với hắn.

Mà người còn lại lại là “người quen” của Nam Sở, sự tồn tại của hắn từng khiến từ trên xuống dưới Nam Sở hận thấu xương—

Ánh mắt đầu tiên của Triển Thiên Bạch liền nhìn thấy Đoan Mộc Ly đứng phía trên đại điện, mặc dù Đoan Mộc Ly khác một trời một vực với bộ dáng trong ấn tượng của hắn.

Con ngươi đen lúng liếng thoáng chốc nhuộm đỏ, Triển Thiên Bạch cứng họng, thần sắc kích động.

“Đoan Mộc... Ly...”

Trong lòng run lên, Đoan Mộc Ly đột nhiên quay đầu lại, trong con ngươi trừng lớn phản chiếu người bản thân ngày nhớ đêm mong kia— Thân ảnh như lửa đỏ, phảng phất như hồi mới gặp trên chiến trường năm đó.

Phụt!

Đột nhiên, Đoan Mộc Ly phun ra một ngụm máu tươi.

“Đoan Mộc Ly!”

Triển Thiên Bạch lập tức chạy đến bên người Đoan Mộc Ly, vừa đến gần liền thấy, vết thương trên người Đoan Mộc Ly càng nhìn phát hoảng, quả thực khiến cho Triển Thiên Bạch khó thể tin được.

Ánh mắt lập tức phóng về phía Phạm Ninh bên cạnh, Phạm Ninh nhất thời cả người giật mình một cái.

Ánh mắt Triển Thiên Bạch nhìn hắn như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Giờ khắc này, Triển Thiên Bạch trong mắt Phạm Ninh không còn là nam sủng quyến rũ đa tư mà là một danh võ tướng giết người không chớp mắt.

Phạm Ninh chột dạ cúi đầu, không dám đối diện với Triển Thiên Bạch.

“Ngươi... Vẫn tốt chứ?”

Đoan Mộc Ly vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn.

“Hiện tại là thời điểm hỏi ta có tốt không sao? Đoan Mộc Ly... Ngươi...” Triển Thiên Bạch không hiểu vì sao có chút căm phẫn.

Căm phẫn vì Đoan Mộc Ly bị thương nặng như vậy.

Căm phẫn vì Đoan Mộc Ly bị thương nặng như vậy nhưng hắn lại bất lực.

Triển Thiên Bạch muốn hỏi Đoan Mộc Ly có chống đỡ được nữa không, nhưng lại cảm thấy điều đó là vô nghĩa.

Không phải không nghĩ tới Đoan Mộc Ly sẽ bị nghiêm hình tra tấn, chẳng qua chỉ là Triển Thiên Bạch không dự đoán được, Phạm Ninh đối đãi với Đoan Mộc Ly thân là hoàng thân quốc thích cũng dám tàn độc như vậy!

Đau quá...

Triển Thiên Bạch mặt mày rối rắm, nhìn thấy Đoan Mộc Ly vết thương chồng chất, cả người đều là máu, cảm thấy ngực trái đau đến độ như thể bị thứ vũ khí sắc nhọn đâm thành cái sàng.

Đột nhiên, một cái bình sứ Thanh Hoa bay về phía mình, Triển Thiên Bạch giơ tay tiếp được.

Mi mắt khẽ giương lên, hắn nhìn thấy Doãn Mạch chỉ một tay về phía hắn, ý bảo hắn mở bình sứ Thanh Hoa này ra.

Trong bình sứ Thanh Hoa không phải kim sang dược mà là một viên dược hoàn tròn lớn bằng ngón cái với nhiều màu sắc khác nhau.

“Là Bách Vị Tư Bổ hoàn... Của Thanh Loan cung.”

Thấy Đoan Mộc Ly biết thứ ấy, Triển Thiên Bạch càng có thể yên tâm cả gan đút cho Đoan Mộc Ly ăn.

Bách Vị Tư Bổ hoàn là một loại thuốc bổ dùng dược thảo đặc biệt trên núi Thanh Loan cung tinh luyện mà thành, có hiệu quả rất tốt đối với việc tu bổ thân thể hay tăng cường nội lực.

“Lớn mật cuồng đồ! Kim Loan bảo điện này là nơi các ngươi cũng có thể tùy tiện xông vào sao?! Người đâu!” Phạm Ninh phẩy tay hô to.

Đám thị vệ xông lên, nhưng chưa kịp tới gần Triển Thiên Bạch đã bị nội lực cường đại mà mắt thường không thể nhìn thấy kia của Doãn Mạch bắn bay lên trời.

Nhất thời, văn võ bá quan trên đại điện đều sợ tới mức câm như hến, cho dù là Cao Nam Phong và Lương Tu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cao Nam Phong đã từng giao thủ với Doãn Mạch, biết rõ bản thân không phải đối thủ của Doãn Mạch.

Mà Lương Tu cũng là cao thủ, cao thủ gặp cao thủ càng cao, tự nhiên biết bản thân mấy cân mấy lượng.

Hơn nữa, Doãn Mạch nhìn qua thật sự rất bình tĩnh, cũng không có ngươi dám gây sự, bản thân lại hàm chứa khí tràng đáng sợ, hơn nữa bộ dáng tựa hồ là người quen với Đoan Mộc Ly.

“Hoàng Thượng ngươi xem!” Cao Nam Phong giận dữ dùng kiếm chỉ vào Doãn Mạch, “Chính là hắn! Hắn chính là tử sĩ mà Đoan Mộc Ly nuôi!”

“Hả?”

Nghe vậy, Doãn Mạch không vui nhướng nhướng mi.

Đoan Mộc Ly cũng lắc đầu, dở khóc dở cười.

“Tử sĩ...”

“Thật sự có tử sĩ!”

“Ly Vương gia chẳng lẽ định tạo phản?”

Quần thần đều châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ.

Nhưng Lương Tu lúc này lại thu kiếm.

“Vị thiếu hiệp này...”

Lương Tu tiến lên từng bước, chắp tay với Doãn Mạch, “Xin hỏi tôn tính đại danh của thiếu hiệp?”

Khóe môi khẽ giương lên, con ngươi sáng ngời màu hổ phách của Doãn Mạch híp lại, tỏ vẻ hài lòng gật đầu với Lương Tu, “Ừm... Người như ngươi đây rất có lễ mạo mà! Tốt hơn nhiều so với sư huynh ta.”

Doãn Mạch vểnh ngón cái lên, vừa nói vừa chỉ chỉ Đoan Mộc Ly.

Đoan Mộc Ly có chút không biết nói sao mà mặt nhăn mày nhíu.

Hắn cũng thành bộ dáng thảm trạng này rồi, tại sao Doãn Mạch trước giờ không biết nói đau lòng hắn một chút vậy?

So sánh như vậy, vẫn là Triển Thiên Bạch tốt...

Đoan Mộc Ly nhìn về phía Triển Thiên Bạch.

Đôi con ngươi của Triển Thiên Bạch biến đỏ, là bởi vì hắn mà cảm xúc kích động.

Khuôn mặt trắng nõn tinh xảo cũng là đầy mặt u sầu, nghĩ có lẽ nhất định là thập phần lo lắng cho hắn.

Ý thức được bản thân được Triển Thiên Bạch quan tâm, trong đầu Đoan Mộc Ly đột nhiên nảy sinh ra một loại ý niệm bản thân hẳn là nên bị ngược nhiều hơn nữa.

Còn nhớ Triển Thiên Bạch từng nói qua hắn là cuồng bị ngược, có khi thật sự đúng là như vậy.

Biểu tình trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều, Đoan Mộc Ly cảm thấy bản thân còn có thể sống để nhìn thấy Triển Thiên Bạch đã xem như một loại ân sủng lão thiên gia dành cho hắn rồi.

“Xin lỗi, hại ngươi lo lắng rồi...”

Cơ thể kiên cường chống đỡ một khắc này rốt cuộc xuất hiện một tia sơ hở, Đoan Mộc Ly đột nhiên cảm thấy bản thân rất rất mệt mỏi.

Triển Thiên Bạch lập tức đỡ lấy Đoan Mộc Ly lung lay sắp đổ, để cho trọng lượng cả người Đoan Mộc Ly đè trên người mình.

“Có ta ở đây, ngươi có thể nhắm mắt rồi.”

Nghe thấy thanh âm êm tai của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly thong thả rũ mi mắt sớm không chống đỡ được nữa, khóe môi gợi lên một đường cong mãn nguyện.

Ấm quá...

Đoan Mộc Ly trước nay cũng không biết, hóa ra cánh tay của Triển Thiên Bạch lại rắn chắc như thế, ôm trong lòng lại ấm áp như thê.

“Ê ê ê!”

Bên cạnh, Doãn Mạch làm mặt quỷ về phía Đoan Mộc Ly đang nhắm mắt, “Phô ân ái gì chứ, mau chết đi!”

Quần thần đối với thân phận của Doãn Mạch càng thêm tò mò.

Sư đệ Đoan Mộc Ly?

Trong triều, ngoại trừ Trịnh Nghĩa và Lương Tu, không ai biết Đoan Mộc Ly xuất sư từ đâu.

“Nói vậy...” Hai mắt Lương Tu mở to trợn tròn, “Ngươi, ngươi là...”

Thoáng dương khởi hạ ba, Doãn Mạch mỉm cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ sắc nhọn.

Thay vì trả lời, hắn trực tiếp rút từ bên hông ra một khối lệnh bài, bày ra cho văn võ bá quan tại đây xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.