Thẩm Ngọc Lam dở khóc dở cười, khẽ cọ lên chóp mũi Doãn Mạch một chút.
“Ngươi làm thế nào vẫn còn tâm trạng nghĩ đến chuyện ăn uống? Quên mất ta và ngươi quen nhau như thế nào rồi sao?”
“Hả?” Doãn Mạch nghiêng đầu, “Nhưng dân dĩ thực vi tiên mà!”
“Vậy cũng không thể ăn bậy mấy thứ này nọ được.” Thẩm Ngọc Lam không nhịn được đưa tay đỡ trán.
Cũng may lần này Doan Mạch không có tặng... mấy thứ côn trùng kì kì quái quái gì đó mang tới cho hắn nữa.
“À phải rồi, đây là quà cho ngươi.”
Thẩm Ngọc Lam quay đầu theo hướng âm thanh phát ra liền nhìn thấy Doãn Mạch lấy trong quần áo ra một gốc cây hoa.
Mi mắt bắt giác nhướng lớn, Thẩm Ngọc Lam bị gốc hoa này làm cho kinh diễm. Đọc truyện hay tại || ТRUМTRU YEN. V N ||
Đây không phải là một gốc cây hoa bình thường, đóa hoa to cỡ bàn tay người lớn, các cánh hoa xếp chồng lên nhau thành tầng tầng lớp lớp, mỗi cánh đều có hình trái tim, trông như được rải đầy kim phấn, lộng lẫy bắt mắt, nhụy hoa bị những cánh hoa um tùm che mất, mỹ cảm có một loại vẻ đẹp đương chớm nở.
Thẩm Ngọc Lam hít một hơi, còn ngửi thấy được mùi hương đặc biệt của hoa, rất dễ chịu.
“Đây là loại hoa gì vậy?”
Vừa nói, hắn vừa vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa mê người kia.
“Tâm đầu ý hợp thực nhân hoa.”
Doãn Mạch vừa dứt lời, Thẩm Ngọc Lam liền thấy tầng tầng lớp lớp cánh hoa trước mắt rung động, cuộn tròn lại, trong chớp mắt để lộ ra nhụy hoa giữa cánh hoa, xếp thành một hàng tăm tắp như hàm răng.
“Phập!”
Răng nanh đó cắn ngón trỏ của Thẩm Ngọc Lam một cái.
“A!”
Thẩm Ngọc Lam không khỏi kêu lên một tiếng.
“Hahaha, đừng sợ đừng sợ, tên nhóc này sẽ không thật sự ăn thịt người, chỉ là có răng nanh lại thích nghiến răng thôi.
Nhìn Doãn Mạch vui vẻ ra mặt, Thẩm Ngọc Lam không khỏi giận tái mặt.
“Doãn Mạch, ngươi có phải là lấy ra ra làm trò cười hay không?”
“Nào có... Ta là đặc biệt hái thứ này về để chọc ngươi vui vẻ. Thế nào? Có thích hay không?”
“Ta...”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tràn ngập mong đợi của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam khóc không ra nước mắt.
“Ta thật ra không thích loài thực vật sống này... Bất quá...”
Thẩm Ngọc Lam ôm lấy Doãn Mạch, hai cánh môi mỏng kề sát bên tai hắn, hạ giọng nói: “Bởi vì là ngươi tặng cho ta, nên ta rất thích.”
“Thẩm Ngọc Lam!”
Doãn Mạch lại ôm chặt lấy Thẩm Ngọc Lam, còn ở trên gương mặt của Thẩm Ngọc Lam hôn một cái.
“Ta rất thích ngươi.”
Nhìn Thẩm Ngọc Lam hai má hơi phiếm hồng, Doãn Mạch cảm thấy cả người mình so với thứ gì đó đang nấu trong nồi còn nóng hơn.
Nhận ra được tâm tư của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam cố gắng giãy ra khỏi lồng ngực của Doãn Mạch.
“Ngươi trước tiên chờ chút, ta phải sắc xong nồi thảo dược này đã.”
“Thảo dược?” Doãn Mạch hai mắt trừng lớn, “Thẩm Ngọc Lam, ngươi có làm sao không vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?”
“Không có không có, ngươi đừng căng thẳng.” Thẩm Ngọc Lam vươn tay, vuốt nhẹ giữa hai hàng lông mày đang nhíu lại của Doãn Mạch, “Thảo dược này không phải ta uống, là “Xích Diễm đại tướng quân” của Dao Quốc...”
Nói xong, mi mắt Thẩm Ngọc Lam rũ xuống, trên mặt thoáng lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng tiếc nuối.
“Dao Quốc? Không phải là đã diệt quốc rồi sao?” Doãn Mạch tò mò.
“Ừm.” Thẩm Ngọc Lam gật đầu, “Đúng là diệt quốc... Bị Nam Sở tiêu diệt, cho nên vị “Xích Diễm đại tướng quân” kia cũng trở thành tù nhân, hiện tại đang ở trong phủ Ly Vương gia.”
“Ly Vương gia... Đoan Mộc Ly sao?”
“Doãn Mạch!” Ánh mắt Thẩm Ngọc Lam nhìn Doãn Mạch có vài phần nghiêm túc, “Ta đã nói rồi, Ly Vương gia của Nam Sở chúng ta chính là người dưới một người trên vạn người, thái độ của ngươi đối với hắn phải cung kính chút.”
“Phụt!”
Thẩm Ngọc Lam vừa dứt lời, Doãn Mạch liền che miệng phì một tiếng nở nụ cười.
“Ngươi cứ không sợ trời không sợ đất như vậy, ta rất lo lắng.”
Doãn Mạch cầm tay Thẩm Ngọc Lam, khóe môi cười nhếch lên tựa như một đóa hướng dương nở rực rỡ, “Đừng lo lắng, ta sẽ không có việc gì đâu... Cho nên, ngươi vì sao phải sắc thuốc cho vị “Xích Diễm đại tướng quân” kia? Không phải là tên Đoan Mộc Ly kia sai bảo ngươi đấy chứ?”