Trên đó chỉ viết năm chữ to—
“Mật hoa Nguyệt Vụ Thảo”
“Doãn Mạch?!”
Hai mắt Đoan Mộc Ly thoáng một chút trợn tròn.
Đây là bút tích của Doãn Mạch!
Không nghi ngờ gì nữa, chính là sư đệ của hắn, đây là bút tích của đương kim cung chủ Thanh Loan cung Doãn Mạch.
Đoan Mộc Ly thoáng cái đứng dậy, nắm tờ giấy viết thư lao đi như bay ra khỏi phòng Triển Thiên Bạch.
“Vương gia?”
Hương Linh vừa bưng chậu nước ấm tới cửa phòng Triển Thiên Bạch liền nhìn thấy Đoan Mộc Ly hoang mang hoảng hốt vọt ra ngoài.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vương gia nhà mình cấp bách như thế.
“Hương Linh, chăm sóc Triển Thiên Bạch cho tốt.” Dư quang liếc thoáng qua Hương Linh, sắc mặt Đoan Mộc Ly nghiêm túc ra lệnh cho nàng, “Bổn vương phải ra ngoài, chỉ sợ sáng sớm ngày mai mới có thể trở về, trong khoảng thời gian này ngươi thay bổn vương chăm sóc Triển Thiên Bạch cho tốt. Nếu Triển Thiên Bạch xảy ra chuyện gì, bổn vương chỉ hỏi mình ngươi!”
“Vâng, vâng vương gia...” Hương Linh lập tức quỳ xuống trước mặt Đoan Mộc Ly.
Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, Đoan Mộc Ly đã vội vã rời đi.
Hương Linh bĩu môi, quay đầu liếc mắt nhìn thoáng qua cửa phòng Triển Thiên Bạch một cái, cảm thấy bản thân đang gánh vác trách nhiệm lớn lao.
Cùng lúc đó, Đoan Mộc Ly đã một mình đơn độc ra roi thúc ngựa chạy tới núi Phiêu Miểu.
Canh ba, nguyệt hắc phong cao.
Đoan Mộc Ly đi tới hồ Tĩnh Nhai ở núi Phiêu Miểu thuộc Bắc Sơn.
Xuyên qua tầng tầng sương mù mông lung mờ ảo, Đoan Mộc Ly thấy sóng lấp lánh trên mặt hồ, cùng với Nguyệt Vụ Thảo như ẩn như hiện giữa hồ.
Nguyệt Vụ Thảo trông giống như đèn lồng, chỉ sinh trưởng vùng trung tâm hồ Tĩnh Nhai ở núi Phiêu Miểu thuộc Bắc Sơn, bởi vì hồ quanh năm bao phủ sương mù, vì vậy nên được gọi là “Nguyệt Vụ Thảo“.
Nếu không phải do Doãn Mạch nhắc nhở, Đoan Mộc Ly đến nay chỉ sợ cũng rất khó nhớ tới công hiệu của Nguyệt Vụ Thảo.
Mật hoa trong đèn lồng Nguyệt Vụ Thảo có thể giải độc các loại triệu chứng do trúng độc Xích Giác Mạn Đà La gây ra.
Nhưng mà—
“Grào—!”
Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc của dã thú vang lên, cả dãy núi mịt mù đều bị chấn động.
Đoan Mộc Ly đang ẩn núp trong lùm cây hơi cau mày.
Người bình thường rất khó hái được Nguyệt Vụ Thảo, bởi vì một bên hồ Tĩnh Nhai là vách núi, sâu trong vực thẳm mây mù cuồn cuộn là nơi Ma Linh Răng Cưa đang sống.
Ma Linh Răng Cưa là một loại ma thú cực kì hung hãn, hơn nữa thân hình còn rất lớn, ngày ẩn đêm ra, tựa như thú trấn giữ hồ Tĩnh Nhai bình thường, không để bất cứ sinh vật nào tới gần, cực dễ bị kích động. Một khi có sinh vật nào tới gần hồ Tĩnh Nhai, Ma Linh Răng Cưa sẽ bạo phát sức chiến đấu cao gấp bội so với bình thường, hơn nữa Ma Linh Răng Cưa là ma thú sống quần cư, cho dù là cung chủ Thanh Loan cung cũng không dám nói rằng có thể đơn thương độc mã đánh hạ hang ổ của Ma Linh Răng Cưa.
Bất quá, Ma Linh Răng Cưa sẽ không rời khỏi vách núi sâu trong vực thẳm bên hồ Tĩnh Nhai, vì vậy không cần lo lắng Ma Linh Răng Cưa tập kích người thường, điều kiện tiên quyết là người thường không tự tìm chết.
Nhưng giờ khắc này, còn có một người tìm đường chết như vậy đang chuẩn bị chờ thời cơ hành động.
Giọt nước trong suốt treo sáng long lanh, Nguyệt Vụ Thảo đầy ắp mật hoa lay động theo gió từ đỉnh núi lạnh thấu xương.
Đoan Mộc Ly nín thở ngưng thần, con ngươi đen sắc sảo nhìn chằm chằm vào thứ duy nhất hắn muốn, mặc kệ những thứ khác là sương mù cũng được, ma thú cũng được, trong khoảnh khắc này toàn bộ đều giống như biến mất không thấy đâu nữa.
Gió ngừng rồi.
Tiếng gầm gừ của Ma Linh Răng Cưa biến mất, Đoan Mộc Ly soạt một chút men theo bụi cỏ mà lao ra.
Chính là lúc này!
Ầm ầm!
Núi Phiêu Miểu đất rung núi chuyển, ngay cả ở kinh thành Nam Sở xa xôi cũng cảm giác được mặt đất chấn động dữ dội.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết qua đi, màn đêm lại trở về vẻ tĩnh lặng.
Lặng ngắt như tờ.
Hàng loạt ngọn đèn dầu ở các nhà trong kinh thành Nam Sở đều lần lượt dập tắt, chỉ có những ngọn đèn ở hoa phố vẫn sáng tới tận lúc hừng đông.
Trong Di Hương viện.
Doãn Mạch lười biếng ngáp một cái, nghiêng người vững vàng ôm lấy người bên gối.