Chỉ cần nhìn thấy Triển Thiên Bạch một thân hồng y, Đoan Mộc Ly liền muốn dày vò hắn.
Cảm nhận được lệ khí trên người Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch nén giận, nhìn chằm chằm vào mắt của Đoan Mộc Ly, hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn.
Đây chính là Đoan Mộc Ly.
Hắn trước nay đều hiểu rõ nam nhân này, hiểu rõ người này có bao nhiêu lãnh khốc vô tình.
...
Lúc này, đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng điềm đạm chiếu rọi vào vương phủ.
Đoan Mộc Ly trực tiếp ôm Triển Thiên Bạch trở về hòng, dọc đường đi cũng không gặp người nào.
Nhưng cách đó không xa, có một đôi mắt đang trừng mắt nhìn bọn họ, nói chính xác ra là ánh mắt chứa đầy vẻ ghen ghét đang trừng mắt với Triển Thiên Bạch.
Chu Phượng hai tay siết chặt thành quyền, cả người từ đầu đến chân đều bị ngọn lửa đố kị bao phủ, đợi sau khi Đoan Mộc Ly ôm Triển Thiên Bạch trở về phòng, hắn tức giận ra sức dậm chân.
“Triển Thiên Bạch, ta sẽ không đem vương gia nhường cho ngươi! Tuyệt đối sẽ không!”
...
Một đêm qua đi, Triển Thiên Bạch có cảm giác xương cốt toàn thân đều rụng rời.
Trở mình nhìn sang bên cạnh, Đoan Mộc Ly đã không còn ở đó nữa.
Tối hôm qua Đoan Mộc Ly lại qua đêm ở chỗ hắn, hắn phát hiện ra Đoan Mộc Ly thật sự rất thích chạy đến chỗ của hắn, tựa hồ coi phòng hắn thành phòng mình luôn rồi.
“Không phải là giống tiểu hài tử, không có ai bồi liền ngủ không được đấy chứ?”
Triển Thiên Bạch ngồi dậy, lẩm bẩm với chính mình, chung quy cảm thấy ý nghĩ của mình cũng rất thú vị.
Vương phủ hôm nay nghênh đón một vị khách quý, nhưng Đoan Mộc Ly lại không chào đón vị khách này cho lắm.
“Phạm Ninh bái kiến Ly Vương gia.” Phạm Ninh ở trước mặt Đoan Mộc Ly hành lễ.
Phạm Ninh là Thừa tướng Nam Sở, lai lịch thâm hậu, được tiên đế Đoan Mộc Diễn ủy thác phụ tá tiểu hoàng đế Đoan Mộc Nam năm ấy mới mười tuổi, đức cao vọng trọng, quyền khuynh triều dã.
Nhưng quan hệ với Đoan Mộc Ly lại không tốt lắm, bởi vì năm đó là Đoan Mộc Diễn đoạt mất vương vị của Đoan Mộc Ly. Sở dĩ để Phạm Ninh phụ tá Đoan Mộc Nam chính là vì sợ Đoan Mộc Nam tuổi còn trẻ, không trấn áp được binh quyền trong tay Đoan Mộc Ly.
“Phạm Thừa tướng hôm nay đến đây có việc gì sao?” Đoan Mộc Ly một thân hoa phục trên cao nhìn xuống Phạm Ninh.
Cho dù Phạm Ninh là Thừa tướng đương triều thì ở trước mặt Đoan Mộc Ly cấp bậc cũng vẫn thấp hơn rất nhiều.
Chòm râu hoa râm run run, Phạm Ninh dù bất mãn với Đoan Mộc Ly nhưng không thể không thừa nhận, Đoan Mộc Ly từ đầu đến chân đều tỏa ra khí thế uy nghiêm, chính là nhân trung long phượng.
“Ly Vương gia, bổn tướng nghe nói vương gia thu bại tướng Dao Quốc “Xích Diễm đại tướng quân” làm nam sủng? Còn có việc này sao?”
“Ồ!” Bị Phạm Ninh chất vấn, Đoan Mộc Ly cười lạnh, “Bổn vương muốn thu người nào làm nam sủng, chẳng lẽ còn phải chờ Phạm Thừa tướng ngươi đồng ý sao?”
“Ngươi...” Phạm Ninh líu lưỡi, “Ly Vương gia, ngươi dù là hoàng thân quốc thích nhưng cũng không thể muốn làm gì thì làm, gây tổn hại đến thể diện của hoàng thất như vậy được... Hơn nữa, vị “Xích Diễm đại tướng quân” Triển Thiên Bạch kia của Dao Quốc lúc trước chính là kẻ thù lớn nhất của Nam Sở ta. Ngươi đem hắn lưu lại bên người, chẳng lẽ là muốn dưỡng hắn thành tử sĩ, một ngày nào đó mưu triều soán vị sao?”
Cạch!
Phạm Ninh vừa dứt lời, chỉ thấy bàn tay của Đoan Mộc Ly dùng sức đập mạnh một cái, toàn bộ vương phủ vì điều này mà chấn động một phen.
“Phạm Thừa tướng, cơm thì có thể ăn bậy, nhưng lời nói lại không thể nói bừa được đâu.”
Đoan Mộc Ly bước về phía Phạm Ninh, thân hình cao lớn trong nháy mắt hoàn toàn áp chế Phạm Ninh, Phạm Ninh theo bản năng lùi ra sau hai bước.
“Phạm Thừa tướng nói bổn vương có ý đồ mưu phản, ngươi có chứng cứ không?”
Thanh âm trầm thấp nặng nề vang lên, tựa như tiếng chuông đồng hung hăng đánh vào thái dương Phạm Ninh, chòm râu hoa râm của Phạm Ninh cũng run run.