Tim hắn đập thình thịch, Triển Thiên Bạch cũng không biết bản thân vì sao lại để tâm đến những lời này của Đoan Mộc Ly.
Gương mặt trong nháy mắt nóng lên, Triển Thiên Bạch cố ý nghiêng đầu sang một bên, “Ngươi không chạm vào ba hài tử kia... bởi vì bọn họ là người do Hoàng đế Nam Sở tặng cho ngươi? Không đúng... Là chủ ý của Thừa tướng Phạm Ninh mới đúng?”
“Ngươi thông minh như vậy cho nên Hoàng đế Dao Quốc mới không thể giữ ngươi lại đấy.” Đoan Mộc Ly vừa nói vừa nhẹ nhàng vén một sợi tóc dài đen nhánh của Triển Thiên Bạch lên.
Triển Thiên Bạch bất đắc dĩ cười cười, “Ly Vương gia của Nam Sở làm sao lại thích nịnh bợ một tên bại tướng thế? Hoàng đế Nam Sở các ngươi mới mười tuổi, ta không tin hắn là thiên tài xuất chúng gì... Nhất định là Thừa tướng Phạm Ninh ngoài mặt thì tỏ ra là tặng nam sủng cho ngươi, trên thực tế là phái ba hài tử kia tới giám sát ngươi.”
“Cho nên ta mới nói, danh hiệu nam sủng ta yêu thích nhất chính là của ngươi.”
“Danh hiệu này có gì hiếm lạ đâu.” Triển Thiên Bạch không thể không nói với Đoan Mộc Ly.
Dẫu vậy, hắn cũng nhận thức sâu sắc được rằng, Đoan Mộc Ly mặc dù quyền khuynh triều dã, nhưng kỳ thật cũng là bốn bề thụ địch.
“Tuy rằng ta đối với ba hài tử kia không có cảm tình, chỉ có đề phòng, nhưng bọn hắn dù sao cũng là do Hoàng Thượng lấy danh nghĩa tặng cho ta......”
Giải thích đến đây, Đoan Mộc Ly không nói tiếp nữa, nhưng Triển Thiên Bạch vẫn nghe hiểu.
Bởi vì Chu Phượng có chỗ chống lưng là Hoàng Thượng, vậy nên mặc dù Chu Phượng ở trong phủ kiêu ngạo, thậm chí đánh hắn, Đoan Mộc Ly cũng không thể trừng phạt Chu Phượng.
Trong chốc lát, Triển Thiên Bạch cảm giác Đoan Mộc Ly coi mình giống như thê thiếp của hắn, không nhịn được mà bật cười.
Ta đang suy nghĩ cái gì vậy chứ...
Triển Thiên Bạch nhắm mắt lại.
Nếu lợi dụng ba gã nam sủng kia cùng Thừa tướng châm ngòi ly gián quan hệ giữa Hoàng đế Nam Sở và Đoan Mộc Ly, liệu có thể khiến vị vương gia - đại tướng quân cao cao tại thượng này ngã ngựa, để hắn cũng nếm thử mùi vị nước mất nhà tan không?
“Trực giác mách bảo ta, ngươi lại đang có ý đồ bất chính nào đó.”
Âm thanh trầm thấp của Đoan Mộc Ly trực tiếp truyền đến đại não, trái tim Triển Thiên Bạch căng thẳng, tựa hồ có chút thắt lại, quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly.
“Ngay cả khi ta đang có ý đồ bất chính thì cũng rất khó thực hiện... Suy cho cùng ta bây giờ cũng chỉ là một phế nhân.”
Thanh âm lạnh lẽo thờ ơ của Triển Thiên Bạch khiến Đoan Mộc Ly trong nháy mắt có cảm giác đau lòng.
“Triển Thiên Bạch, ngươi đã từng là kình địch số một của ta, ngươi cho rằng ta sẽ buông tha cho ngươi sao? Ta muốn từng chút từng chút một mà hủy hoại ngươi, để ngươi vĩnh viễn không thể trở mình!”
Nghe những lời nguyền rủa của Đoan Mộc Ly, hàng lông mày của Triển Thiên Bạch nhíu chặt lại, hai tròng mắt đỏ như máu, đỏ đến mức cảm giác đôi con ngươi nhiễm huyết ấy như hai viên ngọc tự nhiên được mài giũa nhẵn bóng.
Xinh đẹp mỹ lệ như vậy, thật không giống người thường.
“Ngươi tên hỗn đản này...”
“Ha...”
Bị Triển Thiên Bạch mắng, từ sâu trong cổ họng Đoan Mộc Ly phát ra một nụ cười trầm thấp gợi cảm, âm trầm tựa như lời thầm thì của quỷ, “Dù sao thứ ta có cũng là thời gian, đủ để hủy hoại ngươi.”
“...” Triển Thiên Bạch không đáp, ra sức cắn môi dưới, những giọt mồ hôi trong suốt như pha lê chảy xuống, trượt xuống gò má trắng bệch không chút máu, nhỏ xuống nước trong hồ, tạo thành từng tầng gợn sóng.
Mặt trời ngả dần về phía tây, tà dương như máu.
Ngâm nước ôn tuyền cho tới lúc chạng vạng, Triển Thiên Bạch cảm giác mình hô hấp có chút khó khăn, đại não khí huyết không thông.
“Ngươi không cảm thấy bản thân mình rất bất tiện sao?” Triển Thiên Bạch hung hăng liếc Đoan Mộc Ly một cái, trong mắt tràn ngập vẻ ghét bỏ.
“Ngươi đây là đang oán giận ta sao?”
Nhìn khuôn mặt trắng bệch mơ hồ của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly cười tàn nhẫn, “Chỉ là một tên nô lệ thấp hèn mà cũng dám oán giận với chủ nhân à.”
Chậm rãi nhấc mi mắt nặng trĩu, hàng lông mi dài của Triển Thiên Bạch khẽ động, chớp chớp hai cái, ánh mắt hắn trông về nơi phương xa.